Chương 8: Lấy thân báo đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ Tuyết vì kỷ miên nguyệt băng bó một lần nữa xong, kỷ miên nguyệt có nói cái gì thì Chỉ Tuyết cũng không chịu lên giường nằm, kiên trì ngồi rất xa. Kỷ miên nguyệt không thể động đậy, chuyện vừa mới phát sinh làm nàng không còn bất cứ danh dư nào để bảo đảm, trong lòng chỉ ảo não, trên mặt còn không dám biểu hiện ra ngoài

Một lát sau, kỷ miên nguyệt tròng mắt xoay xoay, lại có ý kiến hay,bộ dáng đáng thương vô cùng mà nhìn Chỉ Tuyết: "Chỉ Tuyết, ta đói bụng......"

Chỉ Tuyết lập tức đứng lên, hấp tấp đi ra ngoài: "ta đây đi nấu cho người một ít cháo......"

Kỷ miên nguyệt nhìn bóng dáng của Chỉ Tuyết, biểu tình rất sững sờ, kịch bản này có phải lấy sai rồi không, không phải hẳn là lại đây tiếp tục lột sơn trà cho nàng ăn? Sau đó nàng liền có thể nhân cơ hội sờ sờ tay nhỏ, lại làm nũng, thành công làm Chỉ Tuyết lại nằm lên.

Kỷ miên nguyệt bóng dáng có chút ủ dột, nhìn khói đặc đang dâng lên ở ngoài phòng, cũng đã tập mãi thành thói quen. Chỉ Tuyết cái gì cũng tốt, chính là trù nghệ, làm người một lời khó nói hết. Kỷ miên nguyệt tâm tình mất mát khá lâu, thẳng đến khi Chỉ Tuyết bưng cháo trở về, mới đánh lên tinh thần, một bộ quỷ chết đói nhìn Chỉ Tuyết.

Chỉ Tuyết thấy thế, đau lòng nói: "Đói lả rồi đi." Múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên miệng kỷ miên nguyệt.

Kỷ miên nguyệt ăn tô cháo có hương vị kỳ quái quen thuộc, lại cảm thấy đây là nhân gian mỹ vị, có lẽ do người nấu đi.

Ăn cháo xong rồi, Chỉ Tuyết lại lần nữa bưng chén đi ra ngoài, kỷ miên nguyệt ở trên giường trái lo phải nghĩ, trong lòng làm một cái quyết định.

Đợi khi Chỉ Tuyết trở về, liền nhìn đến kỷ miên nguyệt ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc chưa từng có, không khỏi nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Kỷ miên nguyệt vươn tay phải: "Chỉ Tuyết, người lại đây."

Chỉ Tuyết nghe lời đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy tay phải kỷ miên nguyệt: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Kỷ miên nguyệt hít một hơi thật sâu, biểu tình nghiêm túc nói: "Chỉ Tuyết, đây là lần thứ hai người cứu ta, lúc trước người đã cứu một mạng của ta, còn thu lưu ta, xem như một cái đại ân, hiện giờ ta lần thứ hai ở lúc hấp hối, là người đem ta cứu trở về, xem như cái thứ hai đại ân......"

Chỉ Tuyết dùng tay trái che lại môi của kỷ miên nguyệt, lại lập tức lấy ra, nói: "được rồi, được rồi như thế nào lại nói về những chuyện đó......"

Kỷ miên nguyệt tim đập bay nhanh, nhưng là nếu quyết định, tự nhiên không thể rút lui, lại lần nữa hít thở sâu, đơn giản nói hết ra: "Ta là muốn nói...... Đại ân không có gì báo đáp, cho nên ta chuẩn bị...... Lấy thân báo đáp."nói xong bốn chữ cuối cùng, thanh âm đột nhiên trầm xuống, nếu không phải Chỉ Tuyết ngồi ở bên cạnh nàng, thật đúng là nghe không rõ ràng lắm.

Chỉ Tuyết cả người có chút ngơ ngác mà nhìn miên nguyệt : "Miên nguyệt, người đây là......"

Kỷ miên nguyệt trong lòng rất là khẩn trương, những lời quan trọng nhất đã nói ra, cũng không sợ nói nhiều một chút, ngôn ngữ thật nhanh mà nói: "Chỉ Tuyết, ta thích người, cái lại thích giữa nam và nữ ấy."

Mặt Chỉ Tuyết lộ ra vẻ suy tư, thật lâu sau, hỏi: "Chúng ta đều là nữ tử, cũng có thể yêu thích nhau sau?" Thần sắc của nàng, phảng phất nàng hỏi chính là vấn đề thật đứng đắn, không có mang theo cảm xúc của bản thân.

Kỷ miên nguyệt hiển nhiên là một người rất hiểu biết Chỉ Tuyết, xem phản ứng của Chỉ Tuyết, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: "Tự nhiên có thể a."

Trong mắt của Chỉ Tuyết tràn đầy sự nghi hoặc: "Chính là những người ở trấn trênn, không phải chỉ có nam nhân với nữ nhân mới có thể yêu thích nhau sao?"

Kỷ miên nguyệt giây lát liền trả lời: "Đó là do người không thấy đó thôi, tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân hiển nhiên là nhiều nhất, nhưng là nam nhân cùng nam nhân, nữ nhân cùng nữ nhân, cũng không ít a."

Chỉ Tuyết lại suy tư hồi lâu, mới ở dưới ánh mắt chờ mong của Kỷ Miên Nguyệt, chậm rãi nói: "Kia...... Chúng ta liền ở bên nhau đi." Biểu tình bình đạm mà phảng phất đây không giống như sự tình trọng đại của cả đời, nhưng lại làm kỷ miên nguyệt trong phút chốc tim đập lỡ một nhịp.

Kỷ miên nguyệt trong lòng mừng như điên, rất muốn ngồi dậy đem Chỉ Tuyết ôm vào trong lòng ngực, đáng tiếc lại bất lực, ngược lại bởi vì muốn nhúc nhích, nứt toạc miệng vết thương trên người. Thần sắc bình đạm của Chỉ Tuyết nháy mắt biến mất không thấy, khẩn trương mà đem kỷ miên nguyệt ấn ở trên giường, quát lớn nói: "người động cái gì động a, miệng vết thương nứt ra rồi......"

Kỷ miên nguyệt bị mắng, lại cười đến ngốc hề hề, nhìn Chỉ Tuyết sốt ruột đi lấy dược cho nàng , lại hoảng loạn mà cho nàng đổi thuốc rồi băng bó, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều rất tốt đẹp. Mà Chỉ Tuyết một bên cho nàng đổi dược, một bên nói, càng là làm nước mắt kỷ miên nguyệt thiếu chút nữa tràn ra tới: "Miên nguyệt, ta nghĩ nghĩ, đó là nữ nhân có thể thích nữ nhân, ta cũng là thích ngươi. Trong thị trấn người như thế nào làm, cùng chúng ta không có quan hệ, ta chỉ cần biết rằng, ta thích ngươi là được rồi."

Kỷ miên nguyệt kích động lại muốn làm cái gì, lại bị Chỉ Tuyết trừng mắt một cái không dám nhúc nhích, Chỉ Tuyết một bên cho nàng băng bó, một bên nói: "Tương lai còn dài, việc cấp bách, là dưỡng thương cho tốt."

Kỷ miên nguyệt ngây ngốc cười cười, ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường, không hề lộn xộn. Miệng vết thương một lần nữa băng bó tốt, Chỉ Tuyết liền ngồi xuống một bên, cách kỷ miên nguyệt rất xa, kỷ miên nguyệt bất mãn mà mím môi, lại không có biện pháp. Vừa mới xác định quan hệ, kỷ miên nguyệt có rất nhiều lời muốn nói, muốn cùng Chỉ Tuyết chia sẻ, đáng tiếc thân thể lại là không biết cố gắng, trong chốc lát, cảm giác buồn ngủ lại một lần nữa nảy lên, nàng cũng biết phản kháng không được, nghĩ đến câu nói tương lại còn dài của Chỉ Tuyết, liền thuận theo mà nhắm mắt lại, lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Chỉ Tuyết nhìn đến kỷ miên nguyệt ngủ, liền nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của kỷ miên nguyệt, một cái liếc mắt thật lâu, mới nhẹ nhàng cười cười, đi ra ngoài.

Kỷ miên nguyệt ở trên giường nằm suốt hai tháng, mới dần dần khôi phục, trong lúc này Chỉ Tuyết vẫn không muốn ngủ trên giường, kiên trì ghé vào trên bàn ngủ, làm kỷ miên nguyệt đau lòng không thôi. Hiện giờ, thương thế của kỷ miên nguyệt tốt hơn phân nữa, ít nhất xuống giường chậm rãi đi một chút là không thành vấn đề, tay trái cũng có thể hoạt động, lại không dám quá dùng sức.

"Chỉ Tuyết, thương thế của ta đã tốt lên rất nhiều, liền tính ngươi có ngủ cùng ta cũng không có việc gì xảy ra." Kỷ miên nguyệt đi lại chỗ Chỉ Tuyết đang ngồi vá áo, siêng năng mà muốn thuyết phục Chỉ Tuyết quay lại trên giường ngủ.

Chỉ Tuyết lại rất là kiên trì: "Chính là, tay trái của người vẫn chưa khỏi hẳn, một không cẩn thận chạm vào thì làm sao bây giờ?"

Kỷ miên nguyệt chỉ phải nói: "Sẽ không đụng tới đâu a."

Chỉ Tuyết xoay người, không nghĩ để ý tới kỷ miên nguyệt: "lỡ đụng phải thì sao, lần trước không phải đụng phải?"

Kỷ miên nguyệt khó thở: "Đó là ta......" còn may là đến thời khắc mấu chốt mà ngừng câu chuyện.

Trán Tuyết lại là nghi hoặc mà xoay người lại: "Người làm cái gì?"

Kỷ miên nguyệt lấp liếm mà cười nói: "Không...... Không có gì......"

Chỉ Tuyết xoay người, tiếp tục việc may vá trên tay: "Tóm lại, trước khi tay trái của người khỏe lại, ta sẽ không ngủ trên giường."

Kỷ miên nguyệt lần thứ n thất bại, lại lần nữa ở trong lòng thở dài vì cái tay trái không biết cố gắng, đáng thương hề hề mà trở về phòng nghỉ ngơi. Rõ ràng quan hệ trở nên không giống lúc trước, nhưng là tình huống ở chung lại không có thay đổi nhiều, duy nhất thay đổi, ước chừng là kỷ miên nguyệt trăm phương nghìn kế muốn ăn đậu hủ, lại vẫn là thất bại.

"chờ ta khỏe lại, nhất định phải làm Chỉ Tuyết nếm thử sự lợi hại của ta." Ý nghĩ như vậy, đại khái chính là động lực lớn nhất của kỷ miên nguyệt trong lúc dưỡng thương .

Lại qua một tháng, kỷ miên nguyệt thương thế rốt cuộc hoàn toàn khôi phục, ở trong sân đánh một bộ quyền, trên mặt tươi cười che đều che không được. Đánh xong quyền, liền đến bên cạnh Chỉ Tuyết đang cho gà ăn: "Chỉ Tuyết, thương thế của ta hoàn toàn tốt."

Chỉ Tuyết cố ý làm bộ không nghe hiểu, hỏi: "Kia thì thế nào?"

Kỷ miên nguyệt từ phía sau đem Chỉ Tuyết ôm vào trong lòng, cảm nhận được người trong lòng ngực, trên mặt tươi cười càng là tràn lan: "thương thế của ta tốt, người có phải hay không nên ngủ trên giường?"

Trán Tuyết dựa vào lòng ngực kỷ miên nguyệt, nói ra chuyện không phải yêu cần của kỷ miên nguyệt: "Nếu đã khỏe lại, chúng ta xuống núi đi trong thị trấn đi."

Kỷ miên nguyệt nghi hoặc nói: "Đi trấn trên làm gì?"

Chỉ Tuyết mặt có chút hồng, đáng tiếc kỷ miên nguyệt lúc này nhìn không tới: "Mua đồ vật."

Kỷ miên nguyệt không rõ ràng lắm, tiếp tục hỏi: "Mua cái gì?"

Chỉ Tuyết đột nhiên tránh khỏi tay của kỷ miên nguyệt, quay người lại, mặt có chút hồng, lại biểu tình nghiêm túc mà nhìn kỷ miên nguyệt, nói: "Nếu chúng ta muốn ở bên nhau, tự nhiên hẳn là đối với đông hoang đại trạch bái thiên địa, phát lời thề, kết làm vợ chồng......" Nói tới đây, Chỉ Tuyết dừng một chút, "Tạm thời liền gọi là phu thê đi...... Tuy rằng chúng ta đều không cha không mẹ, nhưng cũng không thể bước thành thân đều tinh giản a. Cho nên, chúng ta đến đi trấn trên, mua đồ vật chuẩn bị bái thiên địa......"

Kỷ miên nguyệt vẫn luôn cảm thấy, Chỉ Tuyết là một người rất trì độn trong cảm tình, chính là hai đoạn nói liên tiếp, làm kỷ miên nguyệt phát hiện, có lẽ nguyên nhân là vì nàng trì độn, mới có thể nói ra lời âu yếm êm tai nhất thế giới. Kỷ miên nguyệt không biết nên như thế nào biểu đạt sự cảm động của chính mình, chỉ có thể đem Chỉ Tuyết ôm vào trong lòng ngực.

Chỉ Tuyết ôm lấy eo kỷ miên nguyệt, đầu dựa vào trên vai kỷ miên nguyệt, đột nhiên hỏi: "Miên nguyệt, chúng ta đều là nữ tử, lễ phục hẳn là mua như thế nào?"

Kỷ miên nguyệt buông ra Chỉ Tuyết, nhìn chăm chú mắt Chỉ Tuyết, cười hỏi: "Người cảm thấy ta xuyên đồ nam đẹp, vẫn là đồ nữ đẹp?"

Chỉ Tuyết nghiêm túc suy tư một trận, nói: "Vẫn là đồ nữ đi, kỳ thật, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, lễ phục xuyên cái dạng gì, cũng không phải quan trọng như vậy."

Kỷ miên nguyệt thật là yêu chết Chỉ Tuyết bộ dáng này, mỗi lần đều nghiêm trang nói lời âu yếm, so sánh mà nói, nàng phương diện này thật sự rất non nớt. Bất quá, nàng chỉ cần hiểu những mặt khác thì đã tốt rồi, kỷ miên nguyệt trong lòng âm thầm nghĩ.

Hai người đều là hành động phái, lập tức liền xuống núi chọn mua một đống vật phẩm, mua một cái xe đẩy nhỏ mới thuận lợi chở trở về trên núi, sau đó hai người ở trong sân bày án kỷ, lại thay hỉ phục, liền chuẩn bị bái thiên địa. Hai người không có gài khăn voan, kỷ miên nguyệt cảm thấy, đều là nữ tử, không cần thiết gài khăn voan, ngược lại thấy không rõ đối phương, Chỉ Tuyết nghĩ nghĩ, cũng không phản đối.

Kỷ miên nguyệ không hiểu biết lắm nên nói như thế nào, nhưng thật ra Chỉ Tuyết mở miệng trước: "Ta Chỉ Tuyết, hôm nay tại đây đông hoang đại trạch, thỉnh Tứ Hải Bát Hoang chư thần chứng kiến, nguyện cùng kỷ miên nguyệt ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp, khuynh tâm tương đãi, vô luận họa phúc, vĩnh không tương bỏ."

*khuynh tâm tương đãi: dốc lòng đối xử

*vô luận họa phúc: mặc kệ là họa hay là phúc

*vĩnh không tương bỏ: mãi mãi không chia lìa

Kỷ miên nguyệt bắt chước theo: "Ta kỷ miên nguyệt, hôm nay tại đây đông hoang đại trạch, thỉnh Tứ Hải Bát Hoang chư thần chứng kiến, nguyện cùng Chỉ Tuyết ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp, khuynh tâm tương đãi, vô luận họa phúc, vĩnh không tương bỏ."

Hai người đồng loạt quỳ rạp xuống đệm hương bồ,bái ba cái, xem như kết thúc buổi lễ. Đứng dậy, nhìn nhau cười, kỷ miên nguyệt lại lần nữa đem Chỉ Tuyết ôm vào trong lòng ngực, trong lòng rất thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro