Chương 9: Động phòng hoa chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nến đỏ trong phòng đang cháy, khắp nơi treo lụa đỏ, trên giường phô giường chăn đỏ thẫm, kỷ miên nguyệt cùng Chỉ Tuyết mặc hỉ phục, ngồi ở đầu giường.

Kỷ miên nguyệt trong lòng rất khẩn trương, trong đầu không ngừng tìm tòi những kỹ năng có thể sử dụng, tim thình thịch thình thịch nhảy lên, lén lút vươn tay, khi vừa muốn đụng tới Chỉ Tuyết, Chỉ Tuyết nghiêng thân nhìn qua nàng, kỷ miên nguyệt lập tức sợ tới mức lùi tay về, đoan chính mà ngồi xong.

"Chúng ta đã thành thân, có chút lời nói, ta liền muốn nói trước." Chỉ Tuyết biểu tình thập phần nghiêm túc, kỷ miên nguyệt cũng không khỏi đi theo thẳng lưng, nghiêm túc lắng nghe, "Chúng ta nếu đã đối đông hoang đại trạch lập thề, là muốn đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau, người liền đời đời kiếp kiếp không thể làm điều gì có lỗi với ta."

Kỷ miên nguyệt duỗi tay nắm lấy tay Chỉ Tuyết, trong mắt là trăm phần trăm nghiêm túc: "Chỉ Tuyết, ta là thật sự yêu người, tuyệt đối sẽ không làm điều gì có lỗi với người."

Đôi má của Chỉ Tuyết nhiểm hai màu đỏ ửng, lại là kiên trì nói tiếp: "Con người của ta, luôn luôn yêu hận rõ ràng, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát...... Người nếu phụ ta...... Nếu phụ ta, lời thề phía trước, ta liền không tính toán gì hết, ta sẽ bỏ quên ngươi, vĩnh bất tương kiến......"

*vĩnh bất tương kiến: không bao giờ gặp lại

Kỷ miên nguyệt tay phải che lại miệng của Chỉ Tuyết, trong mắt tràn đầy kinh hoảng: "Chỉ Tuyết, người đừng nghĩ rời đi ta, đừng nghĩ......"

Chỉ Tuyết đem tay kỷ miên nguyệt hạ xuống , nói: "Ta sẽ không rời đi, nhưng nếu người phụ ta......"

Kỷ miên nguyệt giơ lên ba ngón tay, biểu tình kiên quyết nói: "Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không phụ người, nếu vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh xuống!"

Khóe miệng Chỉ Tuyết gợi lên một nụ cười: "Miên nguyệt, ta tin tưởng người."

Kỷ miên nguyệt rốt cuộc không áp chế được khát khao ở trong lòng, ôm lấy eo của Chỉ Tuyết, một bên hôn, một bên đem nàng đè trên giường. Bốn mắt nhìn nhau, Chỉ Tuyết có chút không được tự nhiên, ánh mắt của kỷ miên nguyệt, phảng phất muốn ăn nàng. Trên thực tế, kỷ miên nguyệt cũng xác thật muốn làm như vậy, cúi đầu xuống hôn, hung hăng mà hôn lấy môi của Chỉ Tuyết. Mền mại giống như trong tưởng tượng, đột nhiên trong đầu kỷ miên nguyệt hiện lên các đoạn ký ức, liền dựa vào ký ức mơ hồ để hành động, từ đầu chỉ là hai cánh môi cọ xát nhấm nháp, dần dần, kỷ miên nguyệt theo bản năng cảm thấy không thỏa mãn, bắt đầu theo hướng vào bên trong xâm lấn. Chỉ Tuyết căn bản cái gì cũng không hiểu, cho nên khớp hàm không có một ít phòng bị, kỷ miên nguyệt nhanh chóng đột phá khớp hàm thành công, lại dễ dàng tìm kiếm mục tiêu cuối cùng, bắt giữ cái lưỡi nhỏ của Chỉ Tuyết. Kỷ miên nguyệt nhiệt tình mời nó cùng quấn quýt, tựa như không biết mệt mỏi mà ở trong miệng của Chỉ Tuyết công thành đoạt đất. Chỉ Tuyết thân hình bủn rủn, chỉ có thể mặc cho kỷ miên nguyệt lăn lộn, thân mình mềm mại ngã xuống trên giường, đầu càng thêm hôn mê.

Thẳng đến lúc Chỉ Tuyết sắp không thở nổi, kỷ miên nguyệt mới buông tha nàng, khi ngẩng đầu, khóe miệng mang theo một tia chỉ bạc, nhìn chằm chằm ánh mắt của Chỉ Tuyết, càng thêm cuồng nhiệt. Chỉ Tuyết há mồm thở dốc, còn chưa khôi phục lại, kỷ miên nguyệt lại áp xuống tới, nhẹ nhàng ở môi nàng mổ một ngụm, khẽ cười nói: "Chỉ Tuyết, người thật ngọt......"

Chỉ Tuyết chỉ cảm thấy cả người nóng lên, xấu hổ đến không được, vừa muốn nói cái gì, lại bị kỷ miên nguyệt giam cầm miệng. Kỷ miên nguyệt lúc này hôn mềm nhẹ hơn, chính là trên tay lại bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng kéo đai lưng của Chỉ Tuyết ra, tay phải linh hoạt mà duỗi đi vào, khi đụng tới da thịt nhẵn nhụi, chỉ cảm thấy trong lòng lửa đốt càng thêm lợi hại. Chỉ Tuyết đột nhiên bị tập kích, xúc cảm lạnh băng làm thân hình nàng rung lên, lý trí đang du ngoạn trên chín tầng mây tựa hồ đã thu hồi được chút, theo bản năng muốn duỗi tay đẩy ra kỷ miên nguyệt, lại không có sức lực, ngược lại kiểu như dục cự còn nghênh. Tay phải của kỷ miên nguyệt mần mò khắp nơi trong quần áo của Chỉ Tuyết, làm lý trí của Chỉ Tuyết lại lần nữa bay đi trên chín tầng mây, đợi khi ý thức một lần nữa trở về khi, nàng kinh ngạc phát hiện quần áo của mình đã hoàn toàn bị lột sạch.

Kỷ miên nguyệt dựa vào bản năng và một ít hiểu biết về chuyện nam nữ, đã tiến hành đến một bước cuối cùng, nàng nhẹ nhàng hôn lên trán Chỉ Tuyết, nói: "Chỉ Tuyết, ta yêu người......" Tay nhẹ nhàng mân mê cánh rừng huyền bí, rồi như một kẻ thám hiểm tìm đúng được điểm đến, nàng nhẹ nhàng đưa tay xâm nhập vào vùng đất kỳ bí nhất.

Chỉ Tuyết chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn xuyên tim đánh úp lại, không khỏi nhăn chặt mày, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Kỷ miên nguyệt đau lòng, tay dừng lại động tác, cúi xuống dùng nụ hôn chứa đựng tình yêu của mình mà hôn mặt mày Chỉ Tuyết, bên tai, khóe miệng, phảng phất như vậy, có thể làm Chỉ Tuyết giảm bớt đau đớn.

Qua hồi lâu, thân hình của Chỉ Tuyết mới mềm xuống, hàm răng khẽ cắn môi dưới, thanh âm như muỗi kêu: "được rồi, đã không đau......"

Thanh âm tuy nhỏ, kỷ miên nguyệt lại nghe rất rõ ràng, trong nội tâm nàng lại bốc lên một ngọn lửa cực nóng, cúi xuống hung hăng mà hôn lên môi Chỉ Tuyết...... Chiếc chăn đỏ thẫm che đi thân hình của hai người, lại không cách nào ngăn cản thanh âm, kiều suyễn và than nhẹ một đêm chưa ngừng, sắp sửa bình minh, thế giới mới khôi phục một mảnh yên lặng.

Mặt trời lên cao, kỷ miên nguyệt từ từ tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền thấy bích nhân trong lòng ngực, Chỉ Tuyết gối lên trên cánh tay nàng, vòng tay ở trên eo nàng, phần ngoài mắt rất mỏi mệt, lại ngủ đến an ổn. Kỷ miên nguyệt cảm thấy tình cảnh này, giống như nằm mơ vậy, dùng tay phải véo đùi của chính mình thật mạnh, đau đến "Tê" một tiếng, rồi lại ngây ngốc mà cười.

Cười ngây ngô một trận, kỷ miên nguyệt lại nhìn chằm chằm vẻ mặt của Chỉ Tuyết một lúc lâu, cuối cùng, hôn trán của Chỉ Tuyết, mới lưu luyến đem đầu của Chỉ Tuyết dịch sang trên gối, mặc lại quần áo hôm qua xuống giường, lại đi thay quần áo sạch sẽ.

Trong phòng bếp, Kỷ miên nguyệt miệng không ngậm được cười, hầm một nồi canh gà, lại xào một mâm gan heo, lại làm một món rau trộn ngó sen, lại nâú một nồi cháo gạo kê, nghĩ đến may mắn nàng sớm có chuẩn bị, hôm qua xuống núi chọn mua khi liền mua những thứ này vừa lúc cho Chỉ Tuyết bổ thân thể. Chuẩn bị tốt bữa sáng tình yêu, kỷ miên nguyệt trở lại trong phòng, đánh thức Chỉ Tuyết.

Chỉ Tuyết mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi, cau mày ngồi dậy, một mở miệng, thanh âm cực kỳ khàn khàn: "Giờ nào rồi a?"

Kỷ miên nguyệt đang ngây ngốc mà nhìn thân thể mềm mại của Chỉ Tuyết, liền thiếu điều chảy nước miếng, Chỉ Tuyết không nghe thấy câu trả lời, quay đầu, liền thấy được bộ dạng của kỷ miên nguyệt, theo ánh mắt hướng nhìn chính mình trên người, mặt nháy mắt hồng, nằm xuống đem chăn bọc đến kín mít, giận dữ nói: "Không được xem!"

Kỷ miên nguyệt nỗ lực thu hồi bộ dạng hoa si của chính mình, đem quần áo sạch sẽ đưa cho Chỉ Tuyết: "Dù sao tối hôm qua cái gì nên xem đều xem, cái gì không nên xem cũng đã xem."

Chỉ Tuyết vươn tay dùng vận tốc ánh sáng mà lấy quần áo, bỏ vào trong chăn, sau đó đối với kỷ miên nguyệt nói: "Người trước đi ra ngoài."

Kỷ miên nguyệt lại thẳng ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, trong mắt tràn đầy ý cười, trên mặt lại nghiêm trang nói: "Chúng ta đã =lạy đông hoang đại trạch, thề muốn đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, người lại thẹn thùng như vậy, về sau làm sao sinh sống a?"

Chỉ Tuyết suy nghĩ, thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý, cũng không lại kiên trì, muốn ở trong chăn mặc quần áo vào, chỉ là trên người đau nhức vô cùng, hành động rất bất tiện, lăn lộn hồi lâu cũng không mặc được.

Kỷ miên nguyệt tròng mắt chuyển động, tiến lên nói: "người hôm qua vất vả, thân thể suy yếu, không bằng...... Ta thế người mặc quần áo?"

Chỉ Tuyết liếc mắt kỷ miên nguyệt một cái, mặt đỏ đến có thể nướng khoai lang, lại không có cự tuyệt, kỷ miên nguyệt trong mắt chợt lóe sáng, vội vàng duỗi tay giúp Chỉ Tuyết mặc quần áo, thuận tiện đậu hủ.

Chỉ Tuyết thân mình không có phương tiện, kỷ miên nguyệt liền nhẹ vịn nàng đi đến cái bên bàn, bưng lên bữa sáng đã tỉ mỉ chuẩn bị, chống cằm nhìn chằm chằm Chỉ Tuyết.

"Người không ăn sao?" Chỉ Tuyết bi ánh mắt lửa nóng của Kỷ miên nguyệt nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên.

Kỷ miên nguyệt dường như chỉ một đêm mà được đả thông kỹ năng thả thính, cười nói: "Tú sắc khả xan, ta nhìn người ăn, liền không đói bụng."

*tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm

Chỉ Tuyết gắp một khối thịt gà để vào trong chén kỷ miên nguyệt, nhỏ giọng nói: "Như thế nào cũng muốn ăn một ít......"

Kỷ miên nguyệt ngoan ngoãn mà kẹp lên thịt gà ăn xong, lại nói: "đồ ăn mà Chỉ Tuyết kẹp cho, quả nhiên càng thêm ăn ngon."

Chỉ Tuyết cái miệng nhỏ uống canh gà, nói: "Là người nấu canh ăn ngon a."

Kỷ miên nguyệt tựa như hiến vật quý nói: "Vậy sau này ta sẽ thường xuyên nấu cho người uống."

Chỉ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Mấy tháng này không thể ăn đồ ăn người nấu, thực không thói quen. Ta vốn dĩ không kén ăn, bị người dưỡng thành kẻ kén chọn rồi."

Kỷ miên nguyệt tán thưởng nói: "kén chọn mới tốt, về sau người cũng chỉ thích ăn đồ ăn ta làm." Muốn bắt lấy tim của một người, trước hết phải bắt lấy dạ dày của người đó, những lời này kỷ miên nguyệt nhớ rõ ràng, hơn nữa vẫn luôn nỗ lực thực thi, hiện tại xem ra, thành quả nổi bật.

Chỉ Tuyết nhìn kỷ miên nguyệt một cái, biểu tình đạm nhiên nói: "Miên nguyệt, ta tưởng tắm rửa, người đi giúp ta nấu nước đi."

Kỷ miên nguyệt ánh mắt thâm ý mà nhìn Chỉ Tuyết, cười đến có chút thiếu đánh, đứng dậy lại chỗ phòng chứa đồ lấy thau tắm, sau đó đi phòng bếp nấu một nồi nước, tiện khiêng thùng đối với Chỉ Tuyết nói: "nước trong lu sợ là không đủ, ta lại đi xách một ít trở về." Được đến ánh mắt đáp ứng của Chỉ Tuyết, kỷ miên nguyệt mới cầm theo thùng rời đi.

Thau tắm là vừa rồi kỷ miên nguyệt mua, mất không ít tiền, dựa theo ý kiến của kỷ miên nguyệt, xuống sông tắm rửa, vừa không an toàn, cũng tắm không thoải mái, vẫn là mua cái thau tắm lớn thì thoải mái. Vì để bỏ thau tắm, cũng vì có nhiều hơn không gian để bỏ con mồi, kỷ miên nguyệt đặc biệt làm một phòng chứa đồ, liền ở cách vách phòng bếp. Vì tiện tắm rửa, kỷ miên nguyệt còn mua một cái lu nước to, nếu không lu nước trước đây còn không đủ nấu nửa thau tắm.

Kỷ miên nguyệt đem nước trở về, phát hiện khăn trải giường đã bị thay đi, gãi gãi đầu, vốn muốn hỏi một chút, bất chợt một suy nghĩ chợt lóe, rõ ràng số phận của khăn trải giường. Ngây ngốc mà cười, liền tiếp tục đi nấu nước ấm.

Biểu tình của Chỉ Tuyết vẫn luôn rất đạm nhiên, lại ở sau khi kỷ miên nguyệt rời đi đỏ hồng mặt, nghĩ đến khăn trải giường đã thị thu lại, trong lòng một trận ngọt ngào. Đột nhiên, dường như nghĩ tới cái gì, Chỉ Tuyết nhíu nhíu mày, nhìn về phía phương hướng phòng bếp, cắn cắn môi dưới, cúi đầu trầm tư, sau một lúc lâu, trong mắt dần hiện ra ánh sáng kiên định, hiển nhiên có quyết định.

Chỉ Tuyết hôm qua bị kỷ miên nguyệt lăn lộn đến mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, liền lên giường ngủ lần nữa, kỷ miên nguyệt trong lòng hưng phấn không giảm, liền hứng thú bừng bừng mà ở trong sân chặt củi.

Đến tối, Chỉ Tuyết đã ngủ một ngày, vẫn cứ buồn ngủ không giảm, bị kỷ miên nguyệt mạnh mẽ lôi kéo rời giường ăn cơm chiều, liền lại nằm ở trên giường, mơ màng sắp ngủ. Kỷ miên nguyệt thu thập xong, trở lại mép giường, tim thình thịch thình thịch mà nhảy, cởi quần áo tay đều nhanh vài phần. Chỉ tiếc, kỷ miên nguyệt mới vừa sờ lên giường, duỗi tay chạm được eo Chỉ Tuyết, đã bị Chỉ Tuyết duỗi tay vỗ rớt: "Đừng nghịch a......"

Kỷ miên nguyệt ủy khuất nói: "Ta không nghịch......"

Chỉ Tuyết mắt cũng chưa mở, lẩm bẩm nói: "Trên người ta cong bủn rủn đâu......"

Kỷ miên nguyệt chỉ phải thành thật mà nằm ở bên người Chỉ Tuyết, nghĩ ngày mai mua ít thuốc, thân mình này của Chỉ Tuyết cũng quá không chịu được lăn lộn a.

Trán Tuyết mơ mơ màng màng mà súc tiến kỷ miên nguyệt trong lòng ngực, tay ôm kỷ miên nguyệt eo, ở kỷ miên nguyệt đầu vai cọ cọ, thanh âm còn có chút nghẹn ngào: "Miên nguyệt...... Ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi tới......"

Kỷ miên nguyệt bị Chỉ Tuyết cọ đến tâm ngứa, chính là cố kỵ thân thể Chỉ Tuyết, chỉ có thể nhịn xuống ý nghĩ trong lòng, nghe Chỉ Tuyết đặt câu hỏi, theo bản năng nói: "Cái gì vấn đề?"

Chỉ Tuyết tay ôm chặt hơn chút nữa, hỏi: "Người trước kia...... Có yêu thích quá nữ nhân khác sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Này một chương nghẹn đến mức quá vất vả, viết này chương dùng thời gian so dĩ vãng hai chương càng nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro