Chương 10: "Dì cả" thân mến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đi đến một nhà hàng Trung Quốc gần đài truyền hình, gọi một vài món ăn nhẹ, người tham ăn như Lạc Trừng không đến nổi "thê thảm" như vậy, vẫn có thể ăn cháo trứng muối thịt nạt.

Có lúc, Doãn Duệ Hi làm cho người ta cảm giác là khá độc đoán, nhưng nó tốt cho Lạc Trừng, là thật tâm. Trong một số chi tiết nhỏ, chợt nhìn lại không thấy có gì đặc biệt, nhưng cần thận để ý một chút, sẽ phát hiện một Doãn Duệ Hi chu đáo.

Có lẽ Bạch Huyên và Nghiêu Tử Tịch sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao Doãn Duệ Hi luôn lột vỏ tôm luộc, sau đó bỏ thân tôm vào chén Lạc Trừng, chỉ chừa đầu tôm cho mình. Mà Lạc Trừng mãi cũng thành thói quen, có chút không quá ưu nhã khi lột vỏ tôm, toàn ăn thân tôm Doãn Duệ Hi cho nàng.

Đã quen thuộc nên Mạc Li thấy rất bình thường, nhưng Bạch Huyên và Nghiêu Tử Tịch lại nhìn chăm chú làm cho Lạc Trừng cảm thấy không được tự nhiên.

"Tôi không có ăn hiếp cô ấy không để cho cô ấy ăn thịt tôm đâu! Đó là bởi vì cô ấy chỉ thích ăn gạch tôm, tôi chỉ thích ăn thịt tôm, mà tôi lại rất sợ đụng đến đầu tôm, cô ấy mới cắt đầu tôm giúp tôi!" Lạc Trừng tự giải thích cho mình, hy vọng Bạch Huyên và Nghiêu Tử Tịch không nhìn chăm chú nàng nữa. Thường ngày làm việc bị nhìn chăm chú là đủ rồi, cuộc sống riêng tư còn bị nhìn chăm chú, Lạc Trừng cũng chịu không nổi.

Nghiêu Tử Tịch nhíu mày, nhìn hai người Lạc Trừng và Doãn Duệ Hi một cách đầy ẩn ý, rồi tiếp tục ăn uống. Còn Bạch Huyên thì cúi đầu, làm như chuyên chú ăn cơm, cũng không chú ý liếc trộm Doãn Duệ Hi, hơi cau mày.

Thì ra là Lạc Trừng chỉ ăn thịt tôm không ăn gạch tôm, hơn nữa còn sợ đụng đến đầu tôm, Bạch Huyên lại toàn bộ không biết gì, uổng công nàng biết Lạc Trừng lâu như vậy, cũng không bằng Doãn Duệ Hi.

Một bữa cơm, cõi lòng Bạch Huyên đầy tâm sự, thậm chí có chút thất hồn lạc phách. Có thể cùng Lạc Trừng lần nữa trở thành bạn tốt, có thể ngồi ăn cùng bàn với nàng, vốn thật là chuyện hết sức vui mừng. Vậy mà, Bạch Huyên cũng nhận ra được, những ngày không có mình bên cạnh, bên cạnh Lạc Trừng đã có một người thay thế cho mình, thậm chí tốt hơn cả mình. Người này, hiểu rõ Lạc Trừng hơn mình, mà Lạc Trừng xem ra cũng vô cùng ỷ lại vào sự chăm sóc của nàng. Nghĩ tới đây, Bạch Huyên đột nhiên đau nhói. Tự nói với mình chớ suy nghĩ quá nhiều, mới vừa kết thúc một đoạn tình cảm, cần thời gian để bình tĩnh, mà không phải là bắt đầu một đoạn tình cảm khác.

Bạch Huyên cũng tự giác buồn cười, mối tình trước vì mỗi bên đều vướng víu tin tức tiêu cực mà sinh ra mâu thuẫn, nhưng cũng bởi vì tin tức tiêu cực quấy rối nàng, để cho nàng lần nữa cùng Lạc Trừng trở thành bạn tốt.

Bạch Huyên còn có công việc, cơm vừa mới ăn xong, Nghiêu Tử Tịch thúc giục nàng muốn rời khỏi, còn Nghiêu Tử Tịch thì sao? Theo lời nàng nói, trợ lí sẽ cùng Bạch Huyên đến hội trường, nàng cơm nước xong rồi sẽ đến hội trường chuẩn bị chút là được, khiến cho người đại diện Mạc Li có chút không nói nên lời.

Người đã đi đến trước cửa nhà hàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Tiểu Kiều!"

Bạch Huyên nghe tiếng quay đầu lại, đã thật lâu không có nghe được gọi bằng cái tên này. Nàng còn từng tưởng rằng, cái tên này vĩnh viễn lạc trong góc ký ức, không bao giờ...sẽ có một ngày thấy được ánh sáng nữa.

"Di động của cô!"

Lạc Trừng cầm chiếc di động của Bạch Huyên, chạy đến trước cửa đưa đến tay Bạch Huyên.

"Tiểu Kiều?" Doãn Duệ Hi thắc mắc.

"Cô có nghệ danh thì không cho Tiểu Bạch Bạch nhà tôi có nghệ danh sao?" Nghiêu Tử Tịch ném cho Doãn Duệ Hi một ánh mắt khi dễ.

Chuyện nghệ danh là chuyện hết sức bí mật, vì tránh khỏi để lộ ra thân phận thật của Doãn Duệ Hi, Nghiêu Tử Tịch ở nói công cộng nói đến chuyện này, chính là làm cho Doãn Duệ Hi nổi trận địa lôi. Mạc Li nhẹ nhàng đẩy Nghiêu Tử Tịch một cái, nhắc nhở nàng cẩn thận nói chuyện.

"Được rồi, khẩn trương như vậy làm gì, cũng không phải là chuyện cơ mật quân sự quốc gia a, hay chuyện kinh thiên động địa gì." Nghiêu Tử Tịch sờ sờ cái mũi, không thể làm gì khác hơn là trao đổi bí mật nói: "Tiểu Bạch Bạch nhà ta vốn tên rất độc đáo, Phương Úc Kiều, tên thật mỹ lệ."

Có gì mỹ lệ chứ? Doãn Duệ Hi cảm thấy tên nàng vốn đẹp hơn a! Du Dĩ Huyên, rõ ràng chính là cái tên khiến mọi người đều liên tưởng đến tất cả sự việc xinh đẹp. Phương Úc Kiều? Không phải là ba cái dòng họ có mấy cái tên dài dòng rườm rà, không khác mấy với La, Tống, Canh.

Nghiêng đầu nhìn về phía hai người trước cửa, chỉ loáng thoáng thấy được bóng dáng cùng khá nhiều cử chỉ thân mật mà thôi.

"Cám ơn." Bạch Huyên nhận lấy điện thoại Lạc Trừng đưa cho nàng, mỉm cười gật đầu nói cảm ơn.

Lạc Trừng cười cười, nói: "Đừng ném đông ném tây nữa."

"Biết rồi." Bạch Huyên nghiên nghiên cái đầu, Lạc Trừng cơ hồ là theo quán tính liền đưa tay lên vuốt đầu Bạch Huyên.

Có lẽ Lạc Trừng thấy bình thường, nhưng lại kích động đến thần kinh Bạch Huyên, loại thân mật này thật lâu chưa từng có, một tác động nhỏ mang theo ấm áp cùng hạnh phúc. Thật lâu trước đây, Lạc Trừng cũng hay sờ đầu của nàng như vậy, sau đó nuông chiều nhìn nàng, nở một nụ cười với nàng.

Lạc Trừng rút tay vào lại nói: "Nhanh đi công việc đi! Chú ý an toàn."

Bạch Huyên gật đầu một cái, nhưng ký ức trước đây vẫn cứ ùa về, vẫy tay tạm biệt với Lạc Trừng, một lần nữa dấn thân vào vòng tay của công việc.

Thấy Lạc Trừng sờ đầu Bạch Huyên thân mật như vậy, Doãn Duệ Hi trước tiên hẵn là từ biệt hứng đang dùng bữa, làm như không thấy. Không muốn biết quá nhiều, không muốn mình khổ sở, biết quá nhiều con người sẽ không được vui vẻ.

Có lẽ, Doãn Duệ Hi bình thường còn có bộ dạng phó nữ vương, riêng tư của hắn mọi người không quá để ý, cho nên đối với sự trầm mặc không nói của nàng, tất cả mọi người coi là bình thường.

Vậy mà, Lạc Trừng nhìn ra điều không ổn, bởi vì khi nàng muốn ăn tôm nữ vương bệ hạ hoàn toàn không thấy ánh mắt đáng thương đó của nàng! Nữ vương bệ hạ khí tràng quá mạnh mẽ, là cố ý, cho đến khi đến một nơi làm việc khác, lối vào phòng chụp ảnh, chỉ còn lại hai người, Lạc Trừng mới dám kéo tay Doãn Duệ Hi nói: "Dĩ Huyên, tôi đã rất biết điều, cũng ăn đồ rất nhẹ, tôi sẽ đối tốt với dạ dày tiểu thư, cô đừng phớt lờ tôi mà..."

Gọi bằng tên thật, có phải chính là một phương thức Lạc Trừng biểu thị công khai "chủ quyền" không? Trong lúc bất chợt, Doãn Duệ Hi không muốn để Lạc Trừng gọi tên thật của mình, không phải là độc quyền, nàng không muốn, nàng thích độc nhất vô nhị, không thích giống người khác.

"Đừng gọi tôi Dĩ Huyên, tôi là Doãn Duệ Hi, khổng phải Du Dĩ Huyên." Doãn Duệ Hi lạnh lùng trả lời, bỏ tay Lạc Trừng ra.

"Ách..." Lạc Trừng vạn lần không hiểu, nàng lại phạm tội gì với nữ vương bệ hạ? Nàng đã lau sạch sàn nhà, giặt quần áo và thay đệm giường, cũng ngoan ngoãn nghe lời ăn đồ nhẹ, chẳng lẽ thật bởi vì nàng nói lung tung trước mặt phóng viên mà tức giận? Vậy làm sao bây giờ đây? Nữ vương bệ hạ tức giận sẽ tổn hại sức khỏe a.

Thái Gia Duy cùng Trương Hoài Hâm đã sớm đến phòng chụp ảnh để chuẩn bị, thấy Lạc Trừng mặt như đưa đám theo sau Doãn Duệ Hi, mà Doãn Duệ Hi lại một gương mặt lạnh muốn chết, cũng trong lòng biết rõ là người khác nhất định lại làm cho người tức giận.

Lạc Trừng mới vừa thay xong quần áo đi đến vị trí bối cảnh, Thái Gia Duy liền kề nhỏ giọng trêu nói: "Ai bảo cô uống rượu, Duệ Hi vẫn còn tức giận kìa."

"Ngươi còn cười trên nỗi đau của người khác..." Lạc Trừng bĩu môi, "Thảm, cô ấy thở còn không thấy hơi, tôi hôm nay lại chọc cô ấy tức giận..."

"Cô làm cái gì?" Thái Gia Duy hỏi.

Lạc Trừng liếc nhìn phòng thay đồ, Doãn Duệ Hi còn chưa đi ra, nghiên nghiên đầu nói: "Nói lung tung trước mặt phóng viên..."

Thái Gia Duy đứng lên cười haha, hoan hô nói: "Tuyệt vời! Tôi xem tháng này việc nhà cô phải làm hết rồi!"

"Này này, chớ trêu chọc cô ấy, thợ trang điểm tìm cô trang điểm thêm." Vẫn là Trương Hoài Hâm tốt, đến giúp Lạc Trừng giải vây, còn an ủi Lạc Trừng nói: "Không có gì đâu, Duệ Hi nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ, sẽ không giận cô thật đâu."

Doãn Duệ Hi nói năng chua ngoa tâm như đậu hủ chuyện này đương nhiên Lạc Trừng cũng biết, nhưng Lạc Trừng cũng hiểu được Doãn Duệ Hi cũng có thể chịu đựng, chính là dù mền lòng cũng sẽ nhẫn tâm để cho Lạc Trừng một bài học sâu sắc mới bỏ gương mặt lạnh kia xuống. Uầy uầy, phớt lờ Lạc Trừng làm nàng khó chịu chết được, cũng không đến mức phải bộc phát tức giận làm to chuyện.

Thay mấy lần trang phục, phần chụp chung thuận lời hoàn thành, trong công việc Doãn Duệ Hi đều có nói có cười, tuyệt không để ý đến Lạc Trừng. Nhân viên làm việc thấy cũng nghẹn cười, giống như bi kịch của Lạc Trừng trở thành hài kịch cho mọi người.

Lạc Trừng từ phòng quần áo đi ra, lại đổi một bộ trang phục xinh đẹp mới, bản thân nàng cảm thấy trang phục này rất hợp với nàng, tâm tình cũng thay đổi tốt hơn. Nàng muốn, Doãn Duệ Hi cũng sẽ cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy. Ai ngờ dõi mắt nhìn quanh, chính là không tìm được nữ vương bệ hạ.

Trương Hoài Hâm vỗ vỗ vai Lạc Trừng nói: "Đừng tìm nữa, Duệ Hi nói người không được thoải mái nên về nhà trước."

"Về nhà trước?" Lạc Trừng trợn to cặp mắt, thừa dịp nàng thay quần áo về nhà trước? Hơn nữa người còn không thoải mái?

"Chụp chung xong rồi, cô ấy cũng đã chụp riêng, ở đây còn mình cô là chưa chụp riêng thôi, tôi và Duy Duy sợ cô thấy cô đơn nên mới ở lại cùng cô." Trương Hoài Hâm cười nói.

"Vậy...các cô nên về cùng cô ấy chứ, cô không phải nói cô ấy không thoải mái sao?" Lạc Trừng nhíu mày.

Trương Hoài Hâm nghiêng đầu, vừa cười vừa nói: "Đau bụng kinh cũng ổn thôi."

"Đau bụng kinh? Đúng rồi, hình như đúng là thời gian này..." Lạc Trừng giãn chân mày ra, con người vòng tới vòng lui, lầm bầm lầu bầu: "Khó trách cô ấy dễ tức giận như vậy, nguyên nhân là do chu kỳ khó chịu tác quái! Đau bụng kinh đang ghét, đồ "dì cả" đáng ghét!" Đứng chửi bới vẻ mặt còn mười phần ha hả.

Trương Hoài Hâm cười, vẻ mặt này của đại hài từ như đang diễn sống một vở kịch vậy, cũng không quên nhắc nhở: ""Dì cả" không đến thăm sẽ còn khủng khiếp hơn nữa. Còn đứng đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị."

"À, đúng rồi đúng rồi." "Dì cả" không đến thì càng nguy rồi, "dì cả" thân mến người cần phải mỗi tháng đúng giờ tới thăm nha. Lạc Trừng vừa đi vừa nghĩ, thuốc bắc trong nhà còn đủ không? Doãn Duệ Hi mỗi lần đến kỳ sẽ đau bụng kinh nghiêm trọng, có lúc trước kỳ vài ngày Lạc Trừng phải nấu thuốc bắc điều dưỡng cho nàng, nhưng gần đây bận rộn như điên, bận đến bây giờ là ngày nào tháng nào cũng không rõ, lại sơ ý quên mất kỳ kinh nguyệt của Doãn Duệ Hi. Lạc Trừng có chút tự trách, sớm biết đã nghe lời Trương Hoài Hâm, học tập sử dụng lịch làm việc trong điện thoại, có như vậy, dù cho nàng bận rộn hơn nữa cũng có điện thoại nhắc nhở nàng.

Cây ích mẫu trong nhà hình như còn đủ, nhưng quế viên không biết còn không? Còn hắc đường nữa? Nếu thật là không đủ, vậy thì chuyển thành táo đỏ khương trà đi! Hoặc là, sáng mai đến tiệm thuốc bắc nhờ thầy y viết phương thuốc, bắt chút thuốc điều lí để khá hơn.

"Lạc Trừng, hồi hồn lại a! Chụp xong tập hình này là có tô trứng muối ăn rồi! Cố lên cố lên!" Nhiếp ảnh gia kêu lên.

Ách...Lạc Trừng choáng váng, bị nhiếp ảnh dùng phương thức dụ dỗ đứa trẻ dụ dỗ nàng hồi hồn, rất mất thể diện a. Nàng không ăn trứng muối, nàng muốn mau trở về nhà chăm sóc nữ vương bệ hạ đau bụng kinh thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro