Chương 20: Lưu luyến nhiệt độ đầu ngón tay của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Lưu luyến nhiệt độ đầu ngón tay của ngươi

Ninh Hi Nhi nhìn sắc mặt của Tử Mạch âm tình bất định, quanh người đều sắp đóng thành băng, đưa lưng không nhìn nàng. Thực sự một gia hỏa mạnh miệng, "Được rồi, người ta đùa chị thôi. Chị chờ một chút nha." Nói xong, đạp dép lê, chạy chậm tới phòng khách.

Quan Tử Mạch mặt vẫn không hề cảm xúc ngồi ở trên ghế, thế nhưng nội tâm có chút xíu chờ mong.

"Keng keng keng keng― bạn nhỏ Quan Tử Mạch, sinh nhật vui vẻ ~" Ninh Hi Nhi rất có thành ý nói xong rồi tặng quà cho cô, "Mở ra xem một cái."

Vẻ mặt khinh thường nhướn mày tiếp nhận, nhưng Ninh Hi Nhi có thể thấy được hứng thú không dễ phát hiện của đối phương.

"Cốc?"

"Vâng, nó là do em thấy ở một cửa tiệm đồ gốm thủ công trên đường, tay nghề của ông cụ hơn hai mươi năm, nhìn thấy cái cốc liền thích ngay trong nháy mắt, ông cụ không muốn bán, mỗi ngày em liền tới lải nhải, ổng thấy phiền, liền bán cho em, khà khà." Ninh Hi Hi nói ba hoa, không ăn nhập gì với câu hỏi của Quan Tử Mạch.

Quan Tử Mạch một bên nghe một bên nhìn cái cốc trong tay, hình dáng hơi quái dị, thủ công đúng là tinh xảo, có cảm giác rất cổ, hình vẽ ở trên rất mắc cười, một ông mặt trời đang chải đầu, phía dưới có hai con thỏ đang trang điểm. Có một tờ giấy nhỏ dán ở cái cốc―

Mong chị có đầy đủ ánh sáng, để chị càng thêm lạc quan tiến tới trước;

Mong chị có đầy đủ nước mưa, để chị càng thêm biết ơn ánh mặt trời.

"A, cái này là lúc em thu dọn thư phòng của chị vô tình thấy nó được viết trên một quyển sách, em cảm thấy rất hợp với ý cảnh của cốc, liền chép lại." Ninh Hi Nhi hơi ngượng ngùng mà gãi đầu.

Vô tình thấy được? Rõ ràng là quyển sách đặt ở trên cao, làm sao sẽ vô tình thấy được.... Quan Tử Mạch cúi đầu không nói, không có vạch trần nàng.

"Em không biết chị có thích không, có thể cái cốc này không đáng bao nhiêu tiền so với những món quà khác của chị, ưm, thế nhưng đây là đồ em chăm chú chọn thật lâu, hi vọng chị không chê, sau đó chờ em phát đạt em nhất định sẽ mua cho chị một cái cực lớn...." Ninh Hi Nhi nhìn đối phương vẫn ngây người nhìn cốc, chỉ sợ đối phương không thích.

"Cái cốc cực lớn?" Quan Tử Mạch trêu ghẹo, nâng cốc ở lòng bàn tay, một mặt nghiêm túc nói rõ. "Không, tôi rất thích, cám ơn cô."

"Là món quà thật lớn, a― chị thích là tốt rồi, hai câu này cũng là điều em muốn nói với chị, hi vọng chị có thể vui sướng mỗi ngày, thử cười một cái xem, em muốn nhìn nét cười của chị, nhất định rất đẹp!" Ninh Hi Nhi cười híp mắt nhìn cô.

Hai cái lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện bày ra, trong lòng Quan Tử Mạch ngẩn ngơ, làm sao bây giờ, hi vọng người này sau này chỉ cười với mình là được rồi. Nhìn ánh mắt mong đợi của đối phương, Quan Tử Mạch yên tĩnh, im lặng rất lâu, lâu đến trái tim của Ninh Hi Nhi cũng hoảng.

"Không.... Thực ra không cười cũng không sao cả." Ninh Hi Nhi cứng ngắc đánh vỡ trầm mặc.

Thế nhưng Quan Tử Mạch vẫn không có nói chuyện, nghiêng đầu, hình như đang cố nén cái gì. Nghiêng mặt sáng bên, khóe miệng mạnh mẽ xé ra một nụ cười, con mắt lạnh lẽo không hề dao động mà nhìn Ninh Hi Nhi. "Thế nào?"

Nhìn dáng vẻ âm lãnh ngoài cười trong không cười của đối phương, Ninh Hi Nhi không biết nên làm gì chỉ điểm. Tử Mạch đã rất cố gắng, không thể đả kích cô, vỗ vỗ bả vai của đối phương, cười nó, "Đã rất tốt rồi, đường nét khuôn mặt nhu hòa rất nhiều, sau đó luyện tập nhiều hơn sẽ càng tốt."

"Được."

Sáng ngày thứ hai, Ninh Hi Nhi đầu đầy ổ gà đi ra, không biết tại sao hôm qua vẫn cứ ngủ không ngon, luôn cảm thấy có người đè nàng không thể thở, chẳng lẽ là quỷ đè giường? Hơn nữa nàng còn mơ một giấc mơ đáng sợ―

Trong mơ nàng là công chúa Bạch Tuyết ăn quả táo độc, khi mấy người lùn hết đường xoay sở, một người lùn "Thích tức giận" ngồi ở trong góc quanh người tản ra áp suất thấp, lớn lên giống Quan Tử Mạch như đúc, đi tới gót chân nàng, lạnh lùng nói với nàng: "Còn không tỉnh lại cô muốn cho tôi hôn cô sao?" Sau đó nàng lập tức tỉnh dậy.... Ninh Hi Nhi ra một trận mồ hôi lạnh, thu lại thần kinh đang tan rã, chuẩn bị đi phòng vệ sinh rửa mặt một lát. Phát hiện một chuyện ngạc nhiên―

Đại Ma Vương đang đứng ở phòng khách dưới lầu không nhúc nhích mà nhìn mình trong gương. Ở chỗ kia Ferri không hề động đậy mà đứng ở trên kệ chim nhìn chủ nhân của mình làm động tác quỷ dị, sợ đến câm miệng. Giờ khắc này Ninh Hi Nhi chỉ muốn lớn tiếng đối phương biết, Ma Vương đại nhân ngài đã rất xinh đẹp, còn thức sớm soi gương tự yêu mình không đủ sao? Ninh Hi Nhi bĩu môi, đi xuống lầu, "Tử Mạch, chị đang làm gì ở đây?"

Quan Tử Mạch quay đầu nhìn người đến một chút, hình như đối phương vẫn còn ở trạng thái mông lung, tiềm thức đưa tay sửa lại áo ngủ lộ nửa bên vai của đối phương, sau đó nói, "Bài tập sáng sớm."

"Hửm? Bài tập sáng sớm?" Soi gương? Ninh Hi Nhi hơi khó hiểu.

Quan Tử Mạch nhìn đối phương, ánh mắt trong nháy mắt có chút gợn sóng cảm xúc, dừng lại một lúc. Ngay lúc Ninh Hi Nhi còn không có phản ứng lại, khuôn mặt nghiêm túc của đối phương phóng to trước mắt, tim Ninh Hi Nhi căng thẳng, thân thể co rụt lại, lảo đảo lùi về sau vài bước.

"Ở đây." Quan Tử Mạch vương ngón tay chỉ chỉ khóe miệng vẫn cứ là một đường thẳng của mình.

Ninh Hi Nhi híp mắt nhìn "nụ cười" hơi có độ cong này, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chị đang tập mỉm cười ở đây sao?"

"Ừ." Khóe miệng đang cố gắp giương lên phía trên

..............

Sau khi nói Tử Mạch thử cười một cái, mỗi sáng sớm Quan Tử Mạch đều sẽ chiếu gương luyện tập "mỉm cười". Buổi sáng mỗi ngày, Ninh Hi Nhi đều sẽ được Ma Vương mỉm cười thân thiết nói một câu "chào buổi sáng." Qua mấy ngày luyện tập, hiệu quả thấy được rất nhỏ, thậm chí còn có xu thế tăng trưởng ngược, người ở công ty cô có phải càng thêm sợ cô hay không....... Ninh Hi Nhi không tiện nói thẳng, mỗi lần muốn cho đối phương thử nghỉ ngơi một chút, không cần miễn cưỡng chính mình, đối phương mang theo khí tức tự nhận là tràn ngập ánh mặt trời đến gần, Ninh Hi Nhi vẫn là nuốt xuống.

Họa từ miệng mà ra.

"Tử Mạch, ở công ty chị cũng sẽ cười như vậy à?" Nói bóng nói gió hỏi dò một lát.

"Không biết." Run tờ báo trong tay, mí mắt không nâng lên.

"Tại sao?"

Quan Tử Mạch nghe cái câu hỏi này của nàng, đẩy kính một cái, rất kỳ quái mà nhìn nàng một cái, "Tôi chỉ cười với cô mà thôi." Nói xong cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Tại sao cái tên này có thể bình tĩnh nói ra lời khiến người ta đỏ mặt vậy, đương nhiên người trong cuộc như là không có chuyện gì tiếp tục xem báo, nói cô thật thà cũng không phải, nói cô dẻo miệng càng không phải, trong lòng Ninh Hi Nhi đánh giá Tử Mạch vẫn là biểu đạt ngôn ngữ không giống người thường, đơn giản tìm cái tư thế thoải mái, dựa vào ghế sa lông. Hôm nay là thứ bảy, đêm nay Thiên Bình mời nàng gặp mặt, vốn là nàng không muốn đi, nhưng là không cưỡng lại được ý tốt của đối phương.

"Cám ơn chị." Có lẽ là một câu nói vô tâm của đối phương, lại làm ngực nàng hơi cảm động, ngừng lại một chút, "Đêm nay em ăn cơm ở ngoài, vì thế đêm nay không thể giúp chị." Ninh Hi Nhi chọt chọt cánh tay đối phương.

Đối phương ngẩng đầu lên, lé mắt nhìn nàng, chờ đợi câu sau của nàng.

Không được dùng ánh mắt lên án "Sao cô không tuân thủ lời hứa" nhìn nàng, nàng cũng là từ chối không được mới đi, "Là tin nhắn lúc trước Thiên Bình gửi cho em, đêm nay mời em đi ăn cơm..... chắc là cuộc họp bạn bè, ở một phòng ăn kiểu Pháp tên gì đó," Ninh Hi Nhi nhớ mang máng một chuỗi dài chữ tiếng Anh trong tin nhắn.

"St.Enoch fran? Ais Restaurant."

"Y y, đúng đúng đúng, là nhà hàng này." Ninh Hi Nhi nghe được đối phương lưu loát tự nhiện nói ra, ước ao trong lòng, "Tử Mạch, chị có thể lặp lại lần nữa tên nhà hàng vừa rồi, để em học tập."

Quan Tử Mạch nhíu mày không nói, con ngươi đối phương vòng tới vòng lui, tính toán nhỏ nhặt kia vừa nhìn liền biết.

"Nói đi, nói cho em một chút. Lúc em đi taxi, có thể khoe khoang với chú tài xế tiếng Anh của em." Ngón tay mảnh khảnh leo lên đùi đối phương gãi ngứa.

"....... St. Enochvich fran? ais Restaurant." Quan Tử Mạch thoản mãn hư vinh nhỏ của đối phương, hạ thấp tốc độ nói ra một lần.

"S.....san enovich franch res........" Ninh Hi Nhi chữ được chữ không thắt đầu lưỡi nói ra, dùng ánh mắt ra hiệu đối phương nói tiếp một lần.

"Cô nói thẳng St. Norwich đi." Quan Tử Mạch bày một tấm mặt nghiêm túc bác bỏ đề án của nàng.

Ninh Hi Nhi nghe xong trợn tròn mắt, lòng kiên trì một chút cũng không có, "Em cảm thấy nếu như em đi Quan Đạc làm cấp dưới của chị, nhất định mỗi ngày em đều sẽ khóc lóc về nhà."

Quan Tử Mặc một mặt không hiểu mà nhìn nàng, cái này cùng lúc nãy học tiếng Anh có liên quan sao, lại nói nhận lời mời là cấp dưới của cô, nàng đúng là có thể nói ra miệng, khóe miệng nhếch lên nhìn đối phương. "Tại sao?"

"Tại sao? Đương nhiên là có một cấp trên nghiêm túc không có một chút kiên trì ý thức trách nhiệm mỗi ngày 24 giờ đều cống hiến hơi lạnh làm lạnh công ty là hạnh phúc bao nhiêu." Ninh Hi Nhi nhìn đối phương không lên tiếng, cũng không đen mặt, tiếp tục nói, "Chị nói công ty của chị, cấp trên có làm khó chị không?"

Quan Tử Mạch giả vờ trầm tư suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

"Ví dụ rõ ràng là công lao của chị lại bị cấp trên chiếm là của riêng, hoặc là họ giá họa cho chị?"

Vẻ mặt Quan Tử Mặt hơi "sững sờ", bất quá vẫn là gật đầu.

"Em biết mà, vừa nhìn chị là biết không biết ứng xử thế nào, khổ gì đều chỉ có thể yên lặng nuốt xuống, hiện thực cùng phim đều giống nhau, một đứa bé tốt như vậy, chỉ có điều là không khéo đưa khéo đẩy mà thôi, lại hơi mặt đơ nữa." Ninh Hi Nhi nhẹ nhàng sờ tóc đối phương, có hơi chua xót vì Tử Mạch, vừa nãy mình còn nói xấu nàng, thật là không nên.

"Tôi không sao." Được tay nhỏ mềm mềm nhẹ nhàng gãi đầu cảm giác rất thoải mái, Quan Tử Mạch tiếp tục nói, căn bản không có chuyện cấp trên gì gì đó, có lúc thỉnh thoảng giả bộ một chút cũng không sao.

Ninh Hi Nhi không đứng đắn chán ngấy mà an ủi Tử Mạch hồi lâu, một lúc nói cho cô biết gặp chuyện không công bằng cần phải dựa vào lí lẽ mà tranh luận, thế nhưng cũng không được nổi trội quá mức làm người ta đố kỵ, một lúc lại chuyển tới phim Anh Hùng Xạ Điêu mà lúc nhỏ coi, nói chuyện phiếm nửa ngày suýt nữa quên chuyện chính, may là Tử Mạch nhắc nhở, tắt đi máy hát của người nào đó.

"Làm sao cô đi tới quán cơm?" Quan Tử Mạch đứng dậy nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, mặt không thay đổi liếc nhìn Hi Nhi đang sửa sang tóc.

"A chí kêu xe rồi, không cần nông đưa, khà khà." Ninh Hi Nhi cười híp mắt trả lời, trong miệng ngậm dây buộc tóc, phát âm không rõ.

Ai muốn đưa.... Một mặt không nói gì mà nhìn đối phương tay chân luống cuống, tóc đẹp màu nông hơi cuộn lúc này đang ở mà trảo của chủ nhân tiếp nhận tàn phá, bởi vì cuống cuồng không có thời gian, Ninh HI Nhi rất không thương yêu mà chải tóc, mạnh mẽ lôi kéo. Quan Tử Mạch cau mày, để báo xuống.

"Lại đây."

"A?" Tò mò trừng mắt nhìn. Bất quá vẫ là thở hổn hển đi tới bên cạnh người nào đó.

"Ninh Hi Nhi, đừng lắc đầu, không buộc được."

"Em không lắc... ai u, đau quá, em không lắc là được." Tuy rằng bị đau, nhưng vẫn là nhếch miệng, ý cười lộ ra trên mặt.

Bị Tử Mạch trừng phạt nho nhỏ một lúc, Ninh Hi Nhi phi thường ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám lộn xộn, Ma vương tự chải đầu cho nàng, đãi ngộ này... trăm năm khó gặp đấy. Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xuyên qua sợi tóc, lúc tình cờ xẹt qua gò má, cũng rất lạnh lẽo rồi lại thoải mái, Ninh hi Nhi hơi quyến luyến xúc cảm dịu dàng này, hình như đã rất lâu rồi không có người nào chải đầu cho mình. Thoáng ngẩng đàu nhìn mặt kính đối diện, Tử Mạch rủ xuống mi mắt, ánh mắt chăm chú, động tác tinh tế, cảm giác như là biến thành người khác, vẻ mặt dịu dàng rất nhiều.

"Tử Mạch, trước kia tóc chị dài à, cảm giác như chị buộc tốt hơn em."

"Ừ." Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi.

"Thế à, sau này chị để tóc dài đi, em cũng buộc giúp chị ~"

Quan Tử Mạch ngạc nhiên, đối phương lại có ý nghĩ như vậy. "Được rồi." Khẽ nói một câu, đem chòm tóc cuối cùng tự nhiên thả xuống ở bên tai, trừng hai mắt liếc nhìn, cảm thấy cũng không tệ lắm.

"Được rồi? Ai nha, để em xem một chút." Ninh Hi Nhi ở trước gương soi đến soi đi, trâng tráo mà thì thầm một câu, "Tại sao có thể xinh đẹp như thế này!" Chờ một lúc lại chạy đến trước mặt Tử Mạch xoay vòng, tóc đẹp màu nâu cột lên, quần lụa màu xanh tôn lên vóc người như ẩn như hiện, chân mang đôi giày cao vài phân mà Tử Mạch đã mua cho, ngoài dự liệu rất hợp.

"Tử Mạch, chị cảm thấy như vậy đẹp không?"

"Ừ." Nghiêm túc gật đầu.

Ninh Hi Nhi cũng không giận, biết tích cách Tử Mạch, khóe miệng mỉm cười, "Em đi sớm về sơm, nếu như tiệm đồ nướng chưa đóng cửa, tỷ tỷ ta mang về hai cái giò heo quay ~"

Lát nữa sẽ đi nhà hàng ba sao của Michelin, cố chấp nhắc mãi tiệm chân heo quay ở góc đường, có tiền đồ một chút được không. Quan Tử Mạch đỡ trán, nhìn đối phương sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài, vẫn là nói một câu.

"Nếu như đã xảy ra một vài.... Chuyện không kịp ứng phó, phải học bình tĩnh đối ứng."

"Gì?"

"Chính là cho cô đừng mọi chuyện đều ngu xuẩn." Quan Tử Mạch nhìn con mắt trong suốt của đối phương, ngoài miệng đổi giọng, hi vọng nàng sẽ hiểu.

"..... Tử Mạch, chị phải tự tin với em." Ninh Hi Nhi đụng một cái tay của đối phương, vẫn là lạnh lẽo như vậy, vừa vặn bình tĩnh lại, "Tỷ tỷ ta là người đã trải qua việc đời, chẳng lẽ chị đang lo lắng cho em?"

"......" Quan Tử Mạch cảm thấy giao lưu với người nào đó thật khó khăn, đơn giản rất không nể tình đóng cửa lại.

Haiz~, thực sự là một đứa bé không làm người thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro