Chương 8: Nửa ngày dạo chơi siêu thị và phiếu giảm giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Nửa ngày dạo chơi siêu thị và phiếu giảm giá

Nơi ở của các nàng cách một đoạn mới có một trung tâm thương mại cỡ lớn, chợ đồ ăn cách nơi này càng xa, kỳ thực vốn là các nàng có thể không cần tự mình mua những nguyên liệu nấu ăn này, căn hộ có thiết bị phân phối đặc biệt, hơn nữa cũng có thể để nhân viên vận chuyển giao hàng. Còn nữa, cô luôn luôn chán ghét ồn ào, tình trạng đông đúc này của siêu thị, coi như là cô có thời gian cũng sẽ không đi chỗ đó. Đương nhiên, Quan Tử Mạch nhìn vẻ mặt chờ mong như vậy của đối phương vẫn không có nói ra.

Ngồi ở trong xe, Ninh Hi Nhi ôm Ferri hăng hái nhìn những bảng hiệu quảng cáo ven đường, nơi này thông thường là khu dân cư, qua một hồi, các nàng đến siêu thị rồi. Bên cạnh vị này dọc theo đường đi đều là xụ mặt, một vẻ mặt nghiêm túc, có điều mấy ngày ở chung, trái lại Ninh Hi Nhi cũng quen với bộ dáng hơi mặt đơ của đối phương, đương nhiên dọc đường Ninh Hi Nhi cũng không có nói chuyện với cô, sợ cô phân tâm khi lái xe.

Lúc đến cột đèn giao thông, Quan Tử Mạch dùng ánh mắt liếc một cái Ninh Hi Nhi, đang nghiêng người dựa vào ghế ngồi, đầu đập kính, chết tiệt, dĩ nhiên để nàng ngủ thiếp. Mắt căm hận, đưa tay đỡ thẳng thân thể của đối phương, hơi trừng mắt với Ferri đang muốn nói chuyện, giảm tốc độ xe xuống một chút, chạy đến địa điểm làm cô đau đầu.

Tại tầng hầm bãi đỗ xe, Quan Tử Mạch nhìn Ninh Hi Nhi còn đang ngủ, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt như là đang có mộng đẹp.

Khẽ đẩy một chút, không tỉnh. Tốt, đẩy nữa, còn chưa tỉnh ―

Vì bị quấy rầy mà ngủ không yên giấc, đối phương lắc lư cái đầu, tiện thể gối lên vai của mình. Quan Tử Mạch nhìn người trước mặt rất là không biết nói gì.

Xem ra thực sự rất mệt mỏi....

Không có đẩy nàng ra, cũng không đánh thức nàng, Quan Tử Mạch cứ ngồi như vậy trên ghế, mặc cho đối phương dựa vào bả vai của mình.

Một lát sau, Ninh Hi Nhi cảm thấy trong lòng mình có vật gì chui tới chui lui, không bằng lòng mà mở mắt ra. Giương mắt, nhắm lại, lại giương mắt, vừa vặn đối mặt với một đôi con ngươi băng xanh nhạt sâu không thấy đấy ―

"Em cư nhiên lại ngủ gật!"

Quan Tử Mạch nhíu nhíu mày, không hề trả lời.

"Sao chị không đánh thức em, em đã ngủ bao lâu?" Ninh Hi Nhi quẫn bách đến muốn độn thổ, chính mình kêu gào muốn đi mua sắm, kết quả nàng lại ngủ gật, hơn nữa đại khái đã ngủ hồi lâu.

"Không có gì." Quan Tử Mạch vỗ đầu nàng một cái, ra hiệu nàng yên tĩnh lại, "Không đi?"

"A, phải đi chứ." Ninh Hi Nhi nhanh chóng kéo Ferri xuống xe. Ôm Ferri chờ Tử Mạch, nhìn thân thể đối phương chuyển động hơi cứng nhắc, thực sự là mất mặt, chính mình lại ngủ gật.

Ngoài áy náy ra còn phát hiện Tử Mạch dịu dàng như vậy.

Đến cửa siêu thị, Quan Tử Mạch nhíu mày nhìn đoàn người nối liền không dứt, mà vị bên cạnh này nhưng lại cực kỳ phấn khích nhìn xung quanh.

Nàng chưa từng đến siêu thị?

Ninh Hi Nhìn nhìn thấu nghi hoặc của đối phương, "Khi còn bé em đã đi, thật hy vọng có người có thể cùng em đi dạo siêu thị, cảm giác rất tuyệt." Ninh Hi Nhi móc ra mấy tấm quảng cáo trong túi tiền, "Tử Mạch, chị xem chị xem, cá mực, trứng tôm hôm nay, còn có rất nhiều rau quả đều giảm nửa giá!"

Quan Tử Mạch có chút khó hiểu từ đâu nàng có những cái phiếu giảm giá này, còn có nàng cần vật này sao, mua mấy thứ đồ này không nổi sao? Trong lòng âm thầm khó chịu.

"Lúc em đi tìm việc có một dì đưa cho em, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, chị xem mấy đồ này một chút, giá gốc 48, hiện tại chỉ còn 19, chị xem giá tiền giảm hơn một nửa, chúng ta mau đi vào thôi~" Ninh Hi Nhi nhận thấy Tử Mạch nhíu mày, không phản đối, nịnh hót kéo tay cô đi vào siêu thị.

Thời điểm đi thang máy, bên người có một chiếc xe đẩy, Ninh Hi Nhi nhìn đoàn người đều nhường một chút, dùng ánh mắt ra hiệu Tử Mạch cũng nhường một chút.

"Không....." Quan Tử Mạch nhìn chiếc xe, đứng tại chỗ không có động tĩnh, nhìn chu vi một chút, cứ thế dùng ánh mắt biểu thị cô nhìn.

Ninh Hi Nhi hơi khó hiểu nhìn cô, nhìn về bốn phía, trong lòng hiểu rõ. Hóa là ý, không, được. Xung quanh xe đẩy không phải trẻ con cũng là mấy dì, cô, sợ là cảm thấy khí tràng của mình không thích hợp đẩy xe, làm mất giá, thiệt là. Trong lòng vui cười một lúc, Ninh Hi Nhi rất là tri kỷ đẩy xe đi. Ha ha, vẻ mặt này của Tử Mạch rất là ngốc.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, Ninh Hi Nhi tự nhiên hỏi ra.

"Tử Mạch, chị chưa từng tới siêu thị sao." Luôn cảm thấy Tử Mạch không phải là người đã đi siêu thị.

"Đã đi." Nhàn nhạt trả lời một câu.

"Thật hay giả, em không tin."

"Cơ bản hẳn là phải nói 'đi ngang qua'." Cô đã đi siêu thị kỳ lạ lắm sao, vẫn là một tấm tiêu chuẩn mặt lạnh ăn tiền như cũ.

"Em nói mà, khẳng định chị cũng chưa bao giờ tới, đúng không, mập mạp ~" Ninh Hi Nhi cười hì hì giỡn với con chim mập lớn trên bả vai, mập mập gần nhất lại mập ra.... Nhưng bộ dáng của mập mạp lại là hăng hái nhìn khắp nơi hết cái này tới cái nọ.

Ngay lúc các nàng nói chuyện, người mua sắm xung quanh rất tò mò gia đình này, mọi người đều bị thu hút lại đây bởi tổ hợp kỳ quái như vậy ―

"Mẹ, nó rất giống con vẹt đấy, thật đáng yêu."

"Oa, người kia rất có khí chất, hình như là con lai, vóc dáng vừa đẹp vừa cao, có điều cảm giác hơi lạnh."

"Ừ, cô gái bên cạnh cô ấy cười híp mặt thật là đáng yêu."

....................

Ninh Hi Nhi đẩy xe, một đường tìm kiếm sản phẩm có dán nhãn khuyến mãi màu đỏ, "500 gram 39.8, cái này thì 60 gram 5.5, ừm, để em tính coi cái nào rẻ hơn...." Ninh Hi Nhi bắt đầu giơ ngón tay, mím môi vất vả tính toán.

"Rẻ hơn 8 NDT, là cái 500 gram." Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng cô cực kỳ mẫn cảm với chữ số, đầu óc tự động cho ra kết quả.

"Chị thật giỏi, tính ra nhanh như vậy, may là mang chị theo." Trong mắt Ninh Hi Nhi tràn đầy sùng bái, quyết đoán lấy hộp bột đậu xanh 500 gram.

Hóa ra nàng dẫn cô theo vì muốn tính giá cả chênh lệch? Sắc mặt Quan Tử Mạch xanh đen đan xen nhau.

Đến một bên tủ đá, Ninh Hi Nhi nhìn bác gái xoi mói miếng thịt ba rọi đã chặt sẵn, có thể mình nhìn những miếng thịt đỏ trắng đều giống nhau, liền khiêm tốn nhờ bác gái kế bên chỉ bảo. "Bác ơi, cháu thấy người vẫn chọn tới chọn lui, cháu nhìn miếng thịt ba rọi này không có gì khác biệt, làm sao chọn, có điểm gì đặc biệt sao?"

"Cô gái nhỏ, vừa nhìn cháu liền biết lần đầu đi mua thịt. Mấy miếng này không giống nhau, trước tiên cháu cần phải xem màu sắc, màu sắc đỏ tươi chính là mới, màu sắc miếng này có hơi tối, hơn nữa bấm, sờ một cái, không dính tay và ẩm ướt." Bác gái nhìn cô bé thích cười khiến người ta yêu mến này, liền ở bên cạnh một bên giải thích một bên hướng dẫn.

"Thì ra là như vậy, bác gái, người xem khối thịt cháu chọn thế nào?" Ninh Hi Nhi nhấc một miếng thịt quơ quơ, nàng chọn một hồi dựa theo lời giải thích, cảm giác miếng này cũng được.

"Ừ, bên trong miếng này còn...."

"Ồ, miếng này giống như tốt hơn....."

"Là vịt đấy...."

Hai người thảo luận không còn biết đâu là trời đâu là đất. Hoàn toàn quên một người một chim.

Quan Tử Mạch đứng một bên nhìn người kia chọn đông chọn tay quên hết tất cả, bản thân mình đúng là đến tính chênh lệch giá cả!

"Tử Mạch, chị nhìn miếng thịt ba rọi em chọn này, người chặt thịt đều khen em chọn rất tốt." Ninh Hi Nhi chạy chậm đến trước mặt Quan Tử Mạch đang bày ra vẻ mặt Diêm Vương, nhỏ giọng thì thầm một câu. Nàng đương nhiên nhận thấy vẻ mặt của đối phương đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung, vừa nãy đúng là đem cô quăng sang một bên.

Liếc mắt một cái, không lên tiếng.

Tức giận đến nói cũng không muốn nói rồi sao, người nhỏ mọn ~ ngón tay chọt cánh tay đối phương, "Tử Mạch, em mua những thứ này là muốn cho chị nểm thử tay nghề của em, mấy ngày nay em có đọc một ít sách mỹ thực, con gái biết làm cơm là rất tốt."

"........ Tay mà cô vừa sờ miếng thịt đã rửa rồi?"

"Em vừa dùng khăn giấy lau.... Được rồi, em liền đi rửa, không nên gấp gáp, lập tức sẽ trở lại." Bị nhìn chằm chằm hơi sợ hãi, Ninh Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là đi vào bồn rửa tay phía trước.

"......" Nhìn góc áo vừa bị chọt, Quan Tử Mạch chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau khi không có cách nào, thoáng nhìn mập mạp ở một bên đang vui vẻ ăn quả hạch, đưa tay đánh đầu nó mấy lần để trút giận, hừ, đúng là rất mập. Một vài cô gái nhỏ ở siêu thị vừa muốn cầm một ít hạnh nhân đưa cho con vẹt bự có chút ngốc nghếch này, thấy ở một bên đứng mỹ nữ cao lớn, ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc phía trước.

Tốt hơn mọi người nên rút lui.

Ferri thấy Ninh Hi Nhi đi tới, ngậm quả hạch bay đến bả vai của nàng, trốn ở một bên gáy của Ninh Hi Nhi vô cùng đáng thương tố cáo thế lực ngầm của chủ nhân.

"Sao chị lại bắt nạt Ferri?" Ninh Hi Nhi đẩy chiếc xe, liếc nhìn người ở bên cạnh.

"Nó là chim của ta." Ngữ khí lộ rõ tự đại ngông cuồng. Mắt thấy mặt của đối phương từ từ đen như đáy nồi, Ninh Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là kéo góc áo của nàng, "Được rồi, đều là của chị, em thấy chị không thích tới địa phương nhiều người như vậy, không phải em cũng lần đầu đi đó sao, hơn nữa ở đây có rất nhiều đồ giảm giá, sau đó chúng ta không đến là được, đừng không vui."

Nghe giọng điệu đối phương hơi mang theo vỗ về, phiền muộn trong lòng ngoài ý muốn dần dần tiêu tán, mù quáng theo sát phía sau cô gái đang cười ngọt ngào, "Sau này còn có thể đến, tôi không tức giận." Chỉ là có chút không quen mà thôi. Hai người dạo quanh siêu thị như vậy giống như là lần đầu tiên, từ trước đến giờ cô đều độc lai độc vãng(1) không có cùng người đi mua đồ.

Ninh Hi Nhi nghe đối phương trả lời có chút chất phác, khẽ mỉm cười, lôi kéo cô đến tủ đá hải sản bên kia, lại chọn bên này kiếm bên kia, chỉ sau chốc lát, đồ vật liền đầy một xe.

"May mắn hôm nay mang giày đế bình, nếu không là đi như vậy nhất định sẽ hơi mệt mỏi."

"Ừ, sau đó mang giày cao gót ít thôi."

Quan Tử Mạch móc ra thẻ tín dụng đưa cho cô thu ngân, "Tôi đi tính tiền." Gương mặt lạnh lùng thanh nhã mang theo nghiêm túc không cho phản bác. Ninh Hi Nhi chỉ được gật đầu, lúc này chưa cần phải cùng cô tranh đoạt trả tiền, hơn nữa hình như mình cũng không có bao nhiêu tiền. Thế nhưng tựa hồ nàng đã quên cái gì ―

"Cô ơi, chờ một chút!" Ninh Hi Nhi ngăn cản thu ngân đang chuẩn bị quẹt thẻ, đồng thời, cảm giác được hai đạo ánh mắt bắn về phía nàng, trong đó một đạo là lạnh lẽo thấu xương, có điều ―

"Ưm, cô, tôi có phiếu giảm giá, không phải có thể ưu đãi sao?"

"À, đúng, không sai. Một số sản phẩm có đánh dấu trái tim đỏ có thể giảm mấy đồng trên cơ sở giá gốc." Thu ngân giải thích, nhưng nhìn hai vị này ăn mặc thấy thế nào cũng không giống như người cần phiếu giảm giá này chứ.

"Cô chờ một chút, tôi có vài phiếu đây." Vừa nghe đến có thể giảm một ít, Ninh Hi Nhi nhanh chóng từ trong túi lấy ra vài tờ phiếu, cúi đầu sắp xếp từng cái một.

"Không cần cái này." Nói ra cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, cô không keo kiệt đến mức này.

Biết liền chị sẽ phản đối. "Cô thu ngân, tôi có 7 tờ, không quá hạn, cô xem thử." Ninh Hi Nhi đưa thẳng cho cô gái thu ngân đang có chút sững sờ, nàng không có đi trộm đi cướp, chỉ có dùng phiếu giảm giá mà thôi, cũng không phải là ăn bớt, có thể giảm được rất nhiều tiền, cớ sao không làm đây. Tử Mạch làm gì mà dùng vẻ mặt đáng sợ "cô dám dùng thử coi" nhìn nàng vậy, dùng cái này cũng không mất mặt, chị nhìn, bác gái phía sau cũng đang cầm phiếu giảm giá trong tay đấy.....

"Tổng cộng 328.5 NDT, sau chiết khấu là 300.5 NDT, cần..... cần túi đồ không?" Cô bé thu ngân nhỏ giọng hỏi cô gái giống nắng ấm này, con mắt phiêu liếc về nữ nhân vẻ mặt âm trầm đứng trước mắt nàng, vẻ mặt của người này thật sự rất đáng sợ!

"A, không cần, không cần, chúng tôi có thể tự xách." Ninh Hi Nhi từ trong bao nhỏ móc ra mấy cái túi mua sắm bỏ vào xe đẩy. "Tử Mạch, chị nhìn, lời được 30 NDT đấy."

Quan Tử Mạch nhìn thần thái thỏa mãn của đối phương, giảm được 30 đồng hài lòng như vậy sao, không biết nên nói gì cho phải, cách làm của nàng cũng không có cái gì không đúng, không biết làm sao vừa tức giận, trong lòng vẫn cứ lấp đầy một đoàn hỏa không phát ra được, phiếu giảm giá đáng chết..... Có thể là ý thức được đối phương đã đẩy xe rất lâu, đến ga ra, Quan Tử Mạch chỉ nói một tiếng "Cô lên xe trước", sau đó tự mình đem đồ chất lên xe, sắp xếp lại vật phẩm một chút, nhìn ký hiệu giảm giá trái tim đỏ, lông mày nhíu chặt, lập tức đóng lại cửa sau xe.

Đến giữa trưa, mặt trời ngay chính diện, Tử Mạch đeo kính lên lái xe, Ninh Hi Nhi ngồi ở trong xe trong lúc rãnh rỗi, liền quan sát một chút gò má đối phương. Đường nét tao nhã lạnh lùng, cảm giác lạnh lùng hơi giống Bắc Âu, khí chất hơi âm lãnh, trầm mặc ít lời, nhưng có lúc rất tri kỷ.

"Ngủ." Đừng nhìn tôi chăm chú.

"Cái gì? A, xin lỗi." Ninh Hi Nhi chuyển sang vuốt cái bụng của mập mạp, sống chung nhiều ngày như vậy, nàng tựa hồ có thể nghe hiểu được ý tứ của đối phương trong những câu ngắn gọn, thật là, nói uyển chuyển như vậy..... "Tử Mạch, không phải chị vì phiếu giảm giá mà vẫn canh cánh trong lòng đấy chứ."

"Tại sao cô không nghe lời tôi."

"Bởi vì em cảm thấy tốt hơn là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Đương nhiên sau đó không có vụ bồi thường tiền, siêu thị này hoạt động đến hôm nay là hết hạn, haiz~~"

"......" Nghe xong đối phương trả lời, miệng hơi nhếch, thật là quá tốt.

...............


(1) độc lai độc vãng: một mình đi – về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro