Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cút ra khỏi giới giải trí

"Lâm Thanh Yến dung túng fans chen lấn ở sân bay, không chỉ gây mất trật tự nơi công cộng, còn đụng ngã một thai phụ phải trực tiếp đưa bệnh viện."

"DM tuyệt! Mỗi lần nhìn thấy ba chữ Lâm Thanh Yến trên hotsearch tao liền cảm thấy ghê tởm, biết là không có chuyện tốt đẹp gì rồi, chỉ mong thai phụ kia cùng đứa bé trong bụng không bị gì, nếu không việc này cùng giết người chẳng có gì khác nhau!"

"Theo đuổi idol đều không phải cái loại gì tốt, Lâm cẩu cút ra khỏi giới giải trí!"

"Tháng trước, cậu ta còn mượn lí do đóng phim, cố ý dùng sức tát An Nam Ý một cái, đau lòng Nam Nam nhà chúng ta, nửa bên mặt đều sưng lên, còn cười nói không có việc gì, lty cũng quá không biết xấu hổ, một câu xin lỗi cũng không nói!"

"Hiện tại giới giải trí quá thấp, loại chó mèo đều có thể tiến vào sao, giống cậu ta cái loại loại này, cấp 3 cũng chưa học xong, thất học. Cút đi về nhà mà lo học đi!"

"Nghe nói ba cậu ta ngồi tù, thật là đáng sợ, cả nhà đều không phải cái thứ gì tốt, đừng có ló mặt ra ngoài nữa!"

"Làm ơn cút ra giới giải trí đi!"

"Nếu tao là Lâm Thanh Yến đã sớm không có mặt mũi mà gặp gặp người khác, da mặt cũng thật dày!"

"Dm nhanh cút đi!"

......

"Tiên sinh, tới sân bay rồi."

"Tiên sinh? Ngài có nghe thấy tôi nói không?"

Giọng nói của người tài xế trung niên liền kéo Lâm Thanh Yến trở về hiện thực. Cậu nhỏ giọng nói câu cảm ơn, kéo thấp mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của người tài xế, cậu bước xuống xe.

Có lẽ do ánh nắng buổi chiều quá chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được, Lâm Thanh Yến cứ cúi đầu, xách va li bước vào sân bay.

Bóng lưng cao gầy nhìn có chút cô đơn.

Cậu bước đi vội vàng, dùng lực xách vali dường như rất nặng, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn hơi hơi nhô lên, bàn tay còn lại cũng gắt gao mà nắm chặt. Nếu nhìn kĩ , dường như nó đang run.

Sân bay người đến người đi, loa phát thanh truyền tới giọng nói, tiếng ồn xung quanh không dứt bên tai

Lâm Thanh Yến hòa vào đám đông nhưng cậu không dám nhìn ai. Mặc dù lúc nào cậu cũng đội mũ và đeo khẩu trang nhưng vẫn sợ sẽ có người nhận ra cậu.

Gần đây, cậu đã xuất hiện ảo giác, khi ra khỏi cửa luôn có cảm giác mọi người xung quanh đang nhìn mình, ánh mắt khinh thường ghê tởm và những tiếng chửi rủ văng vẳng bên tai:

-- Lâm Thanh Yến cút ra khỏi giới giải trí!

-- Người như vậy như thế nào còn có mặt mũi sống ở trên đời này!

Mặc dù đánh giá quá cao sức ảnh hưởng, chỉ là tuyến 18 thôi, ít người qua đường nhận ra cậu.

Khóe môi dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự chế giễu, Lâm Thanh Yến bước nhanh hơn về phía trước, bởi vì cúi đầu nên không chú ý, cậu trực tiếp va vào người phái trước. Thiếu niên 1 mét 8 thanh niên trực tiếp bị ngã ở trên mặt đất, vali cũng theo đó mà ngã xuống.

Lần này, cú ngã không nhẹ, Lâm Thanh Yến một chút cũng không nhíu mày vì sợ ánh mắt của người khác ở trên người mình nhìn qua nhiều. Khi cậu chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngón tay thon dài, ý muốn kéo cậu lên.

"Xin lỗi, tôi không cẩn thận mà đụng ngã cậu, tôi đỡ cậu đứng lên."

Một giọng nới trầm và từ tính vang lên bên tai cậu, bình tĩnh, lạnh lùng nhưng lại nhẹ nhàng, lịch sự.

Lâm Thanh Yến không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua, chủ nhân bàn tay trước mặt thật dễ nhìn, cho dù nhìn thấy rất nhiều mỹ nam khác nhau trong giới giải trí cũng không khỏi muốn ngước nhìn thêm người đàn ông trước mặt này. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng người đàn ông trước mặt cậu thật sự không khỏi làm người ta ngạc nhiên.

Dường như, có chú quen thuộc.

Bất quá, lúc này cậu không có tâm trạng để ngắm nhìn soái ca.

Lâm Thanh Yến thấp giọng nói câu không có việc gì, tự mình đứng lên, cúi đầu kéo vali vội vàng rời đi.

Người đàn ông thu tay, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, sâu trong đôi mắt bình tĩnh lúc này lại xuất hiện một tia cảm xúc kì lạ, trầm tư suy nghĩ.

----------------------------

Chương 2: Bạn trai

Chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống nước M, Lâm Thanh Yến ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ, cậu rất mệt nhưng một khi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên rất nhiều giọng nói chửi bới cậu.

Chứng mất ngủ của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, cả tháng nay không có một giấc ngủ ngon, chỉ có mơ màng thiếp đi. Ngay cả khi đã ngủ đi, trong mơ cũng là lặp lại cảnh tượng đấy, vĩnh viễn cũng thoát khỏi không được.

Nước M trời nắng.

Những người xung quanh đều là tóc vàng mắt xanh người da trắng, Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, tháo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai xuống, mái tóc đen rối rũ ở trên trán, đôi môi mỏng xinh đẹp nhưng không chút máu mà mím lại, chiếc cằm hơi dài.

Dù trông co vẻ mệt mỏi nhưng cũng không làm giảm đi sức quyến rũ của cậu.

Ngược lại, cảm thấy vài phần yếu ớt, khiến người khác nhìn thấy liền muốn che chở.

Gương mặt xinh đẹp mang nét phương Đông xuất hiện ở một đất nước xa lạ thu hút được rất nhiều sự chú ý của bạn bè nước ngoài, thậm chí có người lặng lẽ giơ điện thoại lên chụp.

Sắc mặt cậu trong phút chốc tái đi, đôi mắt rũ xuống bước nhanh ra bên ngoài.

Lâm Thanh Yến không ở sân bay quá lâu, cậu lên xe taxi trực tiếp đi đến khách sạn đã đặt trước nhìn đường phố xa lạ. Cậu nghĩ đến người mình sắp gặp, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, con ngươi có vài phần mong chờ.

Khách sạn 5 sao XX--

Buổi tối, thời tiết ở nước M trong lành và có hoàng hôn.

Một làn gió nhẹ thổi lướt qua, thoang thoảng mùi hương của hoa.

Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang đi trên con đường được lót đá cuội ở khu vườn sau khách sạn. Đi bên cạnh là một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn trên khuông mắt đẹp trai lộ ra biểu cảm hạnh phúc.

"Cảnh sắc nơi này thật đúng là không tồi, không khí cũng rất trong lành."

"Nếu em thích, về sau có thời gian rảnh chúng ta có thể cùng nhau đến đây nghỉ dưỡng."

"Ôn ca, anh đừng có cùng em đi chơi, muốn tới cũng là mang Yến Yến tới, các anh là cặp đôi ân ân ái ái, em mới không làm bóng đèn."

Ôn Ngôn cười cười, cũng không nói gì.

"Đúng rồi, chuyện của Thanh Yến anh cũng đã biết rồi phải không?" An Nam Ý nhớ tới cái gì, đột nhiên dời đi đề tài, nhíu mày lo lắng mà mở miệng: "Xảy ra loại chuyện này, cũng không biết anh ấy hiện tại thế nào, nhất định rất khổ sở đi, đây cũng không phải là lỗi của anh ấy......"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Ôn Ngôn tắt đi "Làm sao vậy?"

"A? Anh thế mà không biết sao? Anh ấy không có nói với anh?" An Nam Ý có chút kinh ngạc, lại nói tiếp: "Hôm trước có một fans ở sân bay đón Yến Yến, ai biết đông người liền xô ngã một thai phụ nghe nói phải nhập viện cũng không biết tình hình hiện tại thế nào."

"Ôn ca, anh có phải hay không cùng Yến Yến có chuyện gì không, bằng không chuyện lớn như vậy anh ấy vì cái gì không nói cho anh?"

Ôn Ngôn: "Cậu ấy trước nay đều là như thế vậy, cái gì cũng luôn giấu anh."

Người đàn ông khẽ cau mày, ánh mắt ôn nhu hiện lên một tia không vui, thiếu niên bên cạnh thấy vậy, cười cười nói: "Có lẽ Yến Yến chỉ là bận quá, rốt cuộc chuyện này rất khó xử lý, anh là người mà anh ấy tin tưởng, chờ mọi chuyện xong rồi thì nói với anh."

Đang nói, di động trong túi của Ôn Ngôn vang lên

Là Yến Yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy