Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Trái tim sắt đá

Lâm Thanh Yến đứng đứng sau cây cột lớn, nhìn từ góc độ này có thể nhìn hai người sóng vai nhau, thoạt nhìn xứng đôi đến ngạc nhiên. Giọng nói của người đàn ông truyền đến bên tai, vẫn như trước vừa từ tính lại vừa dịu dàng "Yến Yến?"

Ôn Ngôn, người này giống như tên của mình, vừa nhẹ nhàng, lịch sử lại ân cần.

Lâm Thanh Yến đã từng nghĩ rằng sự dịu dàng của Ôn Ngôn chỉ thuộc về một mình cậu nhưng thực tế lại giáng cho cậu một cú đánh, sự chờ mong trong lòng nhanh chóng tiêu tan, cậu thật sự đã sai.

Không phải nói đi công tác sao? Như thế nào lại cùng An Nam Ý ở một chỗ, ở nước ngoài cũng có thể ngẫu nhiên gặp được nhau, này quả thật là duyên phận.

Sự giãy giụa cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa, Lâm Thanh Yến nhếch khóe môi cười cười, cố gắng tỏ ra bình thường mà hỏi: "Ngôn ca, anh đang làm gì vậy?"

Bàn tay đang để ở bên hông có chút lo lắng mà run lên.

"Anh đang ở với khách hàng." Ôn Ngôn liếc mắt nhìn An Nam Ý bên cạnh, người bên cạnh nhìn anh với ánh mắt đầy trêu chọc, đưa tay lên ho có chút áy náy, giọng điệu quan tâm hỏi: "Yến Yến, chuyện của em anh đã nghe, em hiện tại thế nào? Bây giờ có ổn không?"

Nói dối, kẻ lừa đảo.

Nếu không phải cậu đang ở cùng một nơi với anh, Lâm Thanh Yến cảm thấy chính mình hẳn là sẽ lại một lần mà ngây ngốc tin, ở phương diện tình cảm cậu trước giờ vẫn luôn là người chậm chạp, cũng bởi vì điểm này, cậu mới bị Ôn Ngôn lừa dối suốt ba năm.

"Không tốt, em một chút cũng không tốt." Sắc mặt thiếu niên tái nhợt đi, khóe mắt lại có một vài tia đỏ ửng, con ngươi bao trùm một tầng hơi nước, giọng khàn khàn nói: "Ngôn ca, em rất nhớ anh."

Vì vậy, cậu mới ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này nhưng đây là những gì chào đón cậu.

Không ngờ đối phương ở đầu dây bên kia lại nói vậy, Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên, ánh mắt có chút dịu đi, "Yến Yến, Ngôn ca cũng rất nhớ em, chờ anh xong việc ở bên này sẽ về với em......"

Đang nói, An Nam Ý vốn đang yên lặng bên cạnh đột nhiên ngã xuống đất, khẽ kêu, Ôn Ngôn nhanh chóng vòng tay qua eo cậu ta, đỡ người.

"Yến Yến, anh bên này còn có chút việc phải xử lí nên không thể cùng em nói chuyện được." Nói xong liền cúp điện thoại, nhìn người trong lòng, nói:, "Em không sao chứ? Có bị thương không?"

"Không sao đâu, chỉ là bị bong gân chân thôi." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, An Nam Ý lại bị đau đến nhăn lại mày, bộ dáng đáng thương mà cắn cắn môi dưới, ảo não nói: "Đi trên mặt đất bằng phẳng mà em cũng bị ngã được, em thật ngốc."

"Ôn ca thực xin lỗi , bởi vì em mà quấy rầy anh với Yến Yến nói chuyện, thật xin lỗi."

"Ngốc quá, làm sao có thể trách em, anh đưa em đi bệnh viện."

......

Nhìn bóng dáng hai người bên cạnh nhau, Lâm Thanh Yến buông di động, hốt hoảng mà chạy đi như đang muốn trốn tránh, mắt nhòe đi.

Cậu trời sinh đối với chuyện tình cảm thật sự trì độn, người duy nhất cậu thích là Ôn Ngôn, hắn cẩn thận, nhiệt tình, đối xử với đối phương chân thành, cậu ngây thơ nghĩ rằng mình có thể lấy một tấm lòng chân thành để đổi lấy một tấm chân tình.

Nhưng cậu không nhận ra rằng trái tim của một số người vồn được làm từ sắt đá, chúng không ấm áp.

Trong căn phòng yên tĩnh, thiếu niên với thân hình gầy gò cuộn mình lại trốn trong góc, khuôn mặt vùi vào đầu gối, khóc cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, phát ra tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng như một chú mèo con.

Môi dưới bị cắn ứa máu, thế nhưng cậu lại chẳng có bất kì phản ứng gì.

Cậu trời sinh không có cảm giác đau, ngay cả đau đớn là cái gì cậu cũng không biết.

--------------------------

Chương 4: Tụ máu não

"Lâm Thanh Yến, mẹ nó, cậu chạy đi đâu mà không nói với ông đây một tiếng, ông đây gọi mấy chục cuộc cũng không bắt máy. Cậu có biết cả công ti đang tìm cậu không, cậu muốn chạy đi như một kẻ hèn nhát, để lại một mở hỗn độn?

Đối mặt người với tiếng thét của người đại diện Lý Hằng, Lâm Thanh Yến vẻ mặt không chút thay đổi, trên má vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, bình tĩnh mà nói: "Lý ca, mặc kệ anh có tin hay không, chuyện không phải như thế, tôi vô tội."

Ngày đó ở sân bay, thai phụ đó không phải fan của cậu, cậu trong lúc vô tình thấy được hình nền di động của thai phụ đó, bên trong là ảnh của An Nam Ý, mà người bị ngã đó cũng không phải là một người phụ nữ mang thai, trong bụng nhét thứ gì đó.

Tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi.

Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói cũng biết.

Nhưng hiện tại cũng không cần giải thích, sẽ không ai tin cậu.

Dù có được làm sáng tỏ thì sự việc này cũng để lại ấn tượng không tốt cho cư dân mạng, cũng giống như những vụ lùm xùm liên tiếp đã xảy ra trong quá khứ, rõ ràng sự thật không phải như mọi người thấy nhưng không ai tin, ngày càng có nhiều người chửi mắng cậu.

Sự thật là gì, chỉ cần mọi người tin tưởng cái gì thì trong lòng bọn họ đó mới là chân tướng.

Cư dân mạng chính là như vậy, họ chỉ làm theo những gì họ muốn.

Lý Hằng bên kia điện thoại vẫn đang không ngừng nói mấy câu vô nghĩa, Lâm Thanh Yến từ trong một góc đứng dậy, thình lình ngắt lời hắn nói, "Tôi hiện tại liền mua vé máy bay trở về, tôi sẽ chịu mọi hậu quả."

"Nhìn vào những gì cậu nói, tôi liền tin cậu, cái kia... Buổi tối ngày mai có một hoạt động offline của nhãn hàng. Mặc dù, tôi biết cậu lúc này không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng tôi không thể từ chối được...."

"Anh yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ."

——

Không ai biết Lâm Thanh Yến ngàn dặm xa xôi tới nước M nhưng đã rời đi sau đó vài giờ, như một cơn gió thổi qua không để lại bất kì dấu vết nào.

Cậu nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện, bác sĩ nói:

"Lâm tiên sinh, đã mấy ngày rồi, cậu suy nghĩ chưa? Máu bầm trong não ngài đã chèn đến dây thần kinh. Nếu không phẫu thuật kịp thời, có thể sẽ để lại nhiều di chứng và nguy hiểm đến tính mạng."

Suýt nữa thì quên mất, Lâm Thanh Yến dựa vào ghế dựa, mệt mỏi mà nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe, sau một lúc im lặng thì mở miệng: "Xin lỗi, gần đây tôi có chút bận, khi nào tôi xong việc sẽ nói sau."

Lần trước, cậu ở nhà chóng mặt, không cẩn thận mà ngã xuống cầu thang, cậu không cảm thấy gì cả. Cuối cùng cũng chẳng cảm giác gì, nhờ trợ lí nhắc thì mới biết  sau đầu chảy máu, còn rất nhiều.

"Lâm tiên sinh, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Dù bận rộn đến đâu, điều quan trọng là ngài phải có cuộc sống của mình. Tôi nhớ cậu mới hai mươi bốn tuổi, tương lại cậu vẫn còn rất nhiều cái mười năm nữa, không cần bận như thế đâu." Bác sĩ nghiêm túc nói, có chút tức giận.

Anh không hiểu, một thanh niên trẻ đẹp trai như vậy, lại có nụ cười lịch thiệp, có chút nhút nhát, tương lai có đầy triển vọng.

Đúng vậy, chính cậu cũng mới 24 tuổi mà thôi...... Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không còn nhìn thấy tương lai, cậu đã từng vùng vẫy không quá cam lòng, dùng chính mình nỗ lực vượt qua ngăn cản ở phía trước.

Nhưng con đường này đã sớm bị phá hỏng.

Buổi tối ngày hôm sau, Lâm Thanh Yến vẫn là đúng giờ xuất hiện ở hiện trường.

Theo quy trình, sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc xong, đến lượt Lâm Thanh Yến lên sân khấu hát một bài hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy