Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Mục tiêu công kích

Tại trung tâm thương mại, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, thiếu niên đứng ở trung tâm sân khấu mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần âu cùng màu, hai cúc áo trên cùng được mở ra, lộ ra sợi dây chuyền bạc, ngực trắng nõn như ẩn như hiện.

Bộ quần áo màu đen càng làm cho làn da cậu trắng hơn, cùng với khuôn mặt thanh tú đã được trang điểm qua, sạch sẽ, có vài phần gợi cảm thu hút sự chú ý của mọi người. Cậu dường như sinh để để đứng trên sân khấu với ánh đèn rực rỡ.

Chỉ là, Lâm Thanh Yến cầm micro vừa mới bắt đầu hát câu đầu tiên thì dưới sân khấu vang lên những lời nói đầy ác ý:

"Hát khó nghe chết đi được, xuống nhanh đi!"

"Lâm Thanh Yến, cậu như thế nào còn có mặt mũi đứng ở nơi này, da mặt thật đúng là dày!"

"Lớn lên đẹp có ích gì, nhân phẩm tệ như vậy, ngươi con mẹ nó căn bản là không xứng làm minh tinh chút nào!"

"Thai phụ kia còn đang nằm viện, cậu như thế nào lại có thể thỏa mái đứng ở nơi này hát, muốn kiếm tiền đến điên rồi, thật không biết xấu hổ!"

"Cút đi! Cút nhanh đi!"

"Cút đi!"

......

Rất nhiều giọng nói chế nhạo và tức giận chồng lên nhau, đã lấn át hết tiềng nhạc phát ra từ loa. Ngày càng nhiều người qua đường dừng lại để xem náo nhiệt, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để quay.

Lâm Thanh Yến, người trở thành mục tiêu công kích của công chúng, đang đứng bất động trên sân khấu. Dù gương mặt có được trang điểm nhưng lúc này đây sắc mặt cậu tái nhợt đi. Con ngươi theo đó nhìn xuống dưới sân khấu, những người này so với thủy quân còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.

Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng, bên tai vang lên một giọng nói "Không phải như mọi người nghĩ... Không phải......" Lâm Thanh Yến lẩm bẩm, tiếng mắng chửi càng lúc càng nhiều đã làm cho lời giải thích của cậu chẳng có ai nghe được.

Cho dù cậu có ngốc nghếch đến đâu thì cũng biết chuyện này đã được người ta lên kế hoạch từ trước.

An Nam Ý vẫn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, thật buồn cười.

"Lâm Thanh Yến, tao nhìn gương mặt này của mày liền cảm thấy ghê tởm!", là một người có giọng nói chua ngoa. Lúc này gương mặt của thiếu niên đã bị chai nước từ bên dưới ném trúng.

Lâm Thanh Yến vốn đã rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, không muốn trốn tránh. Cậu cụp mắt xuống, cầm chặt micro. Thân hình ốm yếu không ngừng run rẩy, cậu đứng bất động ở đó cho đến khi có một dáng người cao lớn chắn trước mặt cậu.

Lâm Thanh Yến không thấy rõ người đó là ai, trước khi hoàn toàn hôn mê, cậu nằm trong vòng tay ấm áp, một mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng sộc thẳng vào mũi cậu, khiến cậu yên tâm đến khó hiểu.

--

Đêm khuya, Lâm Thanh Yến tỉnh dậy trong bệnh viện, cậu mò mẫn bật đèn lên, ánh sáng đột ngột làm cậu nheo mắt lại nhìn một vòng chỉ thấy có mình cậu trong phòng, thật yên tĩnh.

Những chuyện đã xảy ra vài ngày trước đã hiện lên trong đầu cậu. Trước lúc cậu bất tỉnh, người đứng mặt cậu, cậu không biết đó là ai...

Lâm Thanh Yến đau lòng mà nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nữa, cho đến khi di động ở trên đầu giường rung lên.

Màn hình hiển thị có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó có rất nhiều cuộc gọi mẹ cậu gọi tới, còn có một vài người bạn, Ôn Ngôn, thậm chí có cả An Nam Ý cũng gọi tới.

An Nam Ý không có khả năng là quan tâm cậu, người này chỉ lấy cớ để xem trò cười của cậu mà thôi.

Lâm Thanh Yến kéo khóe môi đang tái nhợt của mình, kết nối điện thoại.

"Mẹ......"

Xem ra mẹ vẫn còn quan tâm đến cậu.

-------------------------------------------------------

Chương 6: Cọng rơm cuối cùng bẻ gãy lưng con lạc đà

"Tiểu Yến, sao giờ con mới trả lời điện thoại của mẹ? Chuyện của con mẹ đã nghe em trai kể rồi, sức khỏe con bây giờ thế nào rồi? Con thấy khá lên chưa?"

Nghe thấy sự quan tâm của mẹ, trái tim đang dần nguội lạnh chìm xuống đáy vực của cậu có chút ấm áp. Cậu lấy lại tinh thần mà trả lời: "Mẹ đừng lo lắng, con không sao."

"Không có việc gì liền tốt... Cái kia, tiểu Yến à, mẹ có một chuyện muốn cùng con thương lượng." Chu Nguyệt Lan ở đầu dây bên kia nhanh chóng chuyển đề tài, do dự nói:

"Ba con khoảng thời gian trước không phải làm ăn sao, kết quả bị người ta lừa 30 vạn, hiện giờ các chủ nợ đã đòi tới nhà, mẹ không có cách nào hết, em trai con còn phải học đại học......"

Lâm Thanh Yến trầm mặc.

"Tiểu Yến, mẹ biết con làm minh tinh kiếm được rất nhiều tiền. Nếu con có tiền trong tay, con có thể đưa cho ba con trước được không? Ba mươi vạn đối với con mà nói hẳn không là gì, đúng không?"

Trái tim vừa mới ấm áp lập tức bị một luồng gió lạnh ấp tới, đã phá vỡ lỗ thủng, thổi đến trong lòng thật lạnh.

Thật sự là hoang đường.

Lâm Thanh Yến lạnh lùng ngắt lời Chu Nguyệt Lan nói: "Mẹ, mẹ gọi nhiều như vậy chỉ để nói với con chuyện này sao?

Hóa ra quan tâm cậu chỉ là lời mở đầu, còn đòi tiền mới là vấn đề chính, cẩn thận ngẫm lại, ba mẹ cậu đòi tiền từ khi nào?

Chu Nguyệt Lan bị lời nói lạnh nhạt của đứa con trai lớn làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới tỏ ra lương tâm mình bị cắn rứt mà nói: "Đương nhiên không phải, mẹ chủ yếu vẫn là quan tâm con."

"Tiểu Yến a, không phải mẹ nói con. Vì con là người nổi tiếng nên phải làm gương cho fan, ngày thường phải dạy tốt cho các cô ấy. Làm thế nào mà con có thể để họ ở nơi đông đúc mà chen lấn vậy?"

"Còn nữa, mẹ thường dạy con thành người ngay thẳng như thế nào, con bị mấy dân cư mạng mắng mỏ mẹ rất đau lòng, nhưng ruồi không bâu vào trứng còn nguyên, sao lại mắng con thay vì mắng người khác, con tìm nguyên nhân từ chính con...."

Tự nhận là là quan tâm săn sóc nhưng lời nói lại tàn nhẫn, mỗi lời nói đều như một nhát dao đâm vào tim Lâm Thanh Yến. Tuy rằng thân thể cậu không thể cảm nhận được đau nhưng nơi đó cũng sẽ đau.

Nó đau hơn cả nỗi đau thể xác, đau đến mức cậu không thể thở.

Người khác thì không sao, tại sao ngay cả những người thân nhất trong gia đình cũng không hiểu được cậu, tại sao không ai hỏi tại sao, tại sao cứ khăng khăng cho rằng đó là lỗi của cậu.

Cậu chưa từng làm tổn thương người khác, chưa từng.

Lâm Thanh Yến yếu ớt dựa vào đầu giường, lại một lần nữa ngắt lời Chu Nguyệt Lan nói, "Mẹ, có đôi lúc con thật hoài nghi chỉ có em trai mới là con ruột của mẹ... Mẹ đừng lo lắng, tiền sẽ được gửi vào tài khoản của mẹ.", "Con muốn nghỉ ngơi, nếu không có việc gì nữa thì con cúp máy trước."

Cậu nói xong liền cúp điện thoại, nghe xong nửa câu đầu tiên của cậu, vẻ mặt Chu Nguyệt Lan liền trở nên rất kì quái.

Bên ngoài màn đêm yên tĩnh, thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân với vóc dáng thon gầy đứng ở trước cửa sổ, chốc lát lại nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, cuối cùng nắm chặt tay mà hạ quyết tâm.

Cần có một dấu chấm hết cho những chuyện lộn xộn này.

Cậu mệt mỏi, không muốn vùng vẫy nữa.

Vào lúc 12 giờ đêm hôm đó, ở hot search nháo đến ồn ào, nhân vật chính cuối cùng cũng có động thái, lời ít mà ý nhiều:

@ Lâm Thanh Yến: Từ giờ trở đi, tôi sẽ chính thức rời khỏi giới giải trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy