Chương 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Dường như tôi đã từng gặp anh

"Cố Phỉ."

"Hả?"

"Tôi tên là Cố Phỉ, Cố trong chiếu cố, Phỉ ỷong Văn Thái Phỉ ." Nói xong, khóe mắt anh liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh, trong đôi mắt vô cảm ẩn hiện một tia mong đợi và khóe môi anh hơi mím lại.

"Cố Phỉ ..." Lâm Thanh Yến nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau cậu mới ngờ vực nói: "Cố tiên sinh, tôi cảm thấy anh có chút quen mắt, hình như tôi đã từng thấy anh. "

"Thật sao?" Vẫn không có chút gợn sóng nào nhưng không ai để ý rằng sau khi nghe thấy lời nói của thiếu niên, khóe mắt và lông mày của người đàn ông này đã nhuốm một màu.

Ngồi ở phía sau cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, An dụ thiếu gia vốn đã muốn trở thành người tàn hình, trầm mặc một hồi, không khỏi lên tiếng, "Bạn nhỏ, cậu nghĩ vậy cũng là điều bình thường, cậu biết tập đoàn Cố thị, người giàu nhất Nam Thành phải không? Anh Cố nhà chúng ta là người đứng đầu của gia tộc Cố đấy. "

Hắn thực sự không thể chịu đựng được nếu hắn không nói gì, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Nói xong, An Dụ vô cùng thích thú quan sát biểu hiện của thiếu niên, người giàu nhất Nam Thành lúc này đang ngồi bên cạnh cậu, người bình thường sẽ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

"Ồ......"

"Hỏi sao tôi lại cảm thấy Cố tiên sinh lại quen mắt như vậy, chắc là tôi đã thấy trên tin tức hoặc tạp chí."

Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Yến, cảm xúc của Cố Phỉ lại chìm xuống.

"..." Khóe miệng An Dụ không khỏi giật giật, sao phản ứng của người thiếu niên này sao lại không có chút nào ngạc nhiên vậy, không thể giả bộ ngạc nhiên chút nào sao? Đó chính là ông chủ Cố nổi tiếng đỉnh của đỉnh đó, không biết có bao nhiêu người muốn ở chung một chỗ với ông chủ lớn đâu..

Tiểu bạch thỏ này sao lại hoàn toàn không quan tâm! Hoặc là kẻ này ngốc hoặc là một kẻ không ngoan.

Có thể không phải tiểu bạch thỏ bị lừa mà người bị lừa mới là anh Phỉ của cậu, có thể tiểu bạch thỏ này đã biết Cố Phỉ là ai nên mới cố ý đến gần, khi biết thân phận của Cố Phỉ liền giả bộ bình tĩnh, để thu hút sự chú ý của Cố Phỉ.

Tiểu thuyết tổng tài bá đạo đều viết như vậy.

An Dụ nghĩ.

Lâm Thanh Yến tất nhiên biết tập đoàn Cố thị nổi tiếng, các ngành của tập đoàn này liên quan đến bất động sản, tài chính, dược phẩm, giải trí và các lĩnh vực khác. Đây là một tập đoàn hàng đầu rất nổi tiếng ở Nam Thành.

Nam Thành là nơi phát triển nhất cả nước.

Có thể thấy được tài sản của Cố gia nhiều cỡ nào.

Cậu chỉ cảm thấy vẻ ngoài, khí chất và quần áo của người đàn ông đó không giống người thường, dù là giàu có hay đắt tiền, nên anh không quá kinh ngạc sau khi nghe lời những lời An Dụ nói..
Có lẽ là do sống lại, nếu là kiếp trước, cậu có thể sốc đến mức não không kịp suy nghĩ.

Chỉ không ngờ người đứng đầu tập đoàn Cố thị lại trẻ như vậy, nhìn bề ngoài của Cố Phỉ, anh cũng khoảng hai mươi lăm tuổi, phải rất giỏi mới có thể quản lý được một tập đoàn lớn như vậy.
Như vậy vấn đề tới rồi.

Nếu Cố Phỉ thực sự là người đã chăm sóc cậu trong kiếp trước, một người giàu có nhất Nam Thành, một người trẻ tuổi, đẹp trai, chân dài, tài giỏi, thì tại sao lại biết đến tiểu minh tinh hạng 18 như cậu chứ?

Không những chỉ biết mà còn âm thầm chăm sóc cậu, điều đó thật kỳ lạ.
Anh đã từng tiếp xúc với người đàn ông nào chưa?

Nhưng thế nào lại không có chút nào ấn tượng?
Lâm Thanh Yến kìm nén nghi ngờ trong lòng nhìn Cố Phỉ "Đúng rồi Cố tiên sinh, tôi còn chưa nói tên của tôi cho ngài biết, tôi tên là Lâm..."

"Lâm Thanh Yến." Ngừng một chút, Cố Phỉ nói thêm: "Tôi vừa rồi có nghe cậu nói qua."

Lâm Thanh Yến gật gật đầu, vừa rồi cậu đã nói cho An Dụ biết tên của mình.
Có điều, tại sao cậu cảm thấy tâm trạng của Cố Phỉ không được tốt, khuôn mặt không chút biểu cảm cùng đôi môi mỏng vẫn hơi mím xuống, cùng với khuôn mặt đó, có một loại khí chất mà người lạ không dám đến gần.

Rõ ràng vừa rồi vẫn ổn.

Có lẽ cảm xúc của người giàu thường thất thường.

Lái xe khoảng 20 phút, xe dừng ở lối vào Tú Trân trai, Cố Phỉ chắc là khách quen ở đây, nhân viên lễ tân vội vàng chạy tới chào hỏi lịch sự với cố Phỉ, sau đó chào An Dụ.

Cuối cùng, có chút tò mò quay sang nhìn Lâm Thanh Yến, thiếu niên mặc một chiếc quần jean rẻ tiền, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó lại rất khôi ngô tuấn tú, người phục vụ chưa từng gặp qua.

Nhận thức được ánh mắt đó, Lâm Thanh Yến nở một nụ cười thân thiện tượng trưng.

Thiếu niên còn trở nên đẹp hơn khi cười. Nhân viên lễ tân ngay lập tức xấu hổ quay mặt đi và cung kính hỏi Cố Phỉ "Cố gia, vẫn là vị trí cũ phải không ạ?"

Cố Phỉ thản nhiên ừm một tiếng.
"Ba vị mời đi bên này."

Tú Trân trai là một nhà hàng năm sao rất nổi tiếng ở Nam Thành, ở đây thường phải đặt trước đồ ăn, nhưng Cố Phỉ hiển nhiên không cần, có một phòng dành riêng cho anh.

Bởi vì nhà hàng chay Tú Trân thuộc tập đoàn Cố thị.

Lâm Thanh Yến đương nhiên không biết chuyện này, đây là lần đầu tiên cậu đến ăn ở đây, ngồi vào chỗ, tò mò nhìn chiếc hộp, giống như người đàn ông ngồi bên cạnh rất cao cấp và lịch lãm.

"Yến Yến, nhờ dính hào quang của cậu nên Dụ ca mới có thể ngồi ở đây." Mặc dù những lời này là nói với Lâm Thanh Yến nhưng ánh mắt của An Dụ lại nhìn về phía Cố Phỉ.

Lâm Thanh Yến không hiểu hắn nói gì, đôi mắt trong veo và đầy nghi hoặc, Cố Phỉ ngồi bên cạnh đẩy thực đơn về phía cậu, vẻ mặt không chút thay đổi, nhẹ giọng nói: " Cậu có thể gọi bất cứ món nào nếu cậu muốn ăn. "

Lâm Thanh Yến đảo mắt nhìn qua giá trong thực đơn.
...
Không, cậu không xứng để ăn những món này.

"Cố tiên sinh, vẫn là nên để anh gọi thì hơn."

"Được" Cố Phỉ thản nhiên cầm thực đơn lướt qua, An Dụ ngồi ở bên kia nghịch ngợm mà nói: "Phỉ Phỉ, người ta muốn ăn tôm hùm đất lớn, đầu thỏ cay và óc heo. Thỏ thỏ và heo thật dễ thương, ăn cũng rất ngon. "
...
Cố Phỉ nói:"Nếu cậu không muốn ăn, rẽ trái và đi ra ngoài."

"Còn nữa." Cố Phỉ thốt ra một câu từ trong miệng không chút biểu cảm và bình tĩnh: "Nếu cậu lại gọi tên tôi với cái giọng ghê tởm như vậy nữa thì đừng tới Tú Trân trai nữa."

An Dụ, người thường có phong cách ăn của Bá vương , bắt đầu xin Cố gia, Cố baba xin tha.

Ngoài ba mẹ và anh cả hắn ra thì trên đời này người có thể trị hắn chỉ có Cố Phỉ.

Lâm Thanh Yến xem toàn bộ vở kịch cũng không nhịn được cười, không ngờ anh hai của An Nam Ý lại thú vị như vậy, cũng không phỉa người mưu mô, hoàn toàn khác với An Nam Ý.

Nụ cười chân thành của chàng trai trẻ trung như nắng ấm tháng ba, ngay cả đôi mắt cũng cong thành vòng cung tuyệt đẹp, có chút gì đó dễ thương và tinh nghịch.

Cố Phỉ im lặng nhìn sang chỗ khác, nhìn xuống thực đơn, che giấu sự kì lạ trong mắt mình, rồi tự nhiên gọi người phục vụ với giọng hết sức tự nhiên.

Đột nhiên có tiếng "tách" của máy ảnh, Lâm Thanh Yển vốn vẫn đang cười lập tức cứng lại, vừa nhấc ly nước lên, tay run, ly nước liền rơi xuống bàn.

Mọi thứ đều là một phản xạ có điều kiện, sợ hãi và hoảng sợ nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ của cậu, khuôn mặt thiếu lập tức tái đi, giống như một con thỏ sợ hãi.
---------------------------
Chương 20

Nước bị đổ xuống sàn nhà dọc theo mặt bàn, Lâm Thanh Yến nhanh chóng nói xin lỗi, vội vàng lấy khăn giấy ra lau, ánh mắt cụp xuống che giấu vẻ hoảng sợ.

Cậu cố nặn ra một nụ cười "Tôi xin lỗi, tôi đã không cẩn thận mà làm rơi nó."

Giọng nói vừa cất lên, một bàn tay mảnh khảnh và mạnh mẽ xuất hiện trước mặt cậu, đem chiếc ly rơi trên bàn lên "Không sao, để tôi." Giọng nói từ tính và nhẹ nhàng, giống như có ma lực chạm vào, xoa dịu sự bất an trong lòng Lâm Thanh Yến.

Lâm Thanh Yến yên lặng mà nhìn Cố Phí dọn.

An Dụ ngồi bên kia vẫn còn ngơ ngác mà nhìn điện thoại, hắn vừa rồi cũng không phải đối với bạn nhỏ này mà chụp ảnh, như thế nào mà đã bị dọa như vậy? Sao dễ bị dọa hơn thỏ con vậy?

" Yến Yến, cậu không sao chứ?" Phản ứng của An Dụ rất cường điệu, hắn cúi người ôm vai thiếu niên, lo lắng mà nhìn cậu, ảo não nói: " Cậu xem hai chúng ta lớn lên giống nhau, vừa rồi tôi chỉ chụp bức ảnh gửi cho ba mẹ tôi xem thử, muốn hỏi bọn họ có hay không thất lạc con trai ở bên ngoài"

" Không sao." Tâm trạng của Lâm Thanh Yến đã khôi phục lại bình thường, cậu cười cười giải thích: " Chỉ là tôi không thích chụp ảnh cho lắm. Vừa rồi đột ngột nghe thấy tiếng chụp ảnh nên tôi hơi khó chịu một tí thôi."

" Ồ... vậy thì tốt rồi."

Cố Phỉ trầm mặc nhìn họ, như đang suy nghĩ gì đó.

Cố Phỉ nói: " An Dụ, đem ảnh xóa đi."

" Ồ..." Lâm Thanh Yến vừa rồi nói cậu không quá thích chụp ảnh, An Dụ ngoan ngoan đem ảnh xóa đi, tsk... mà bạn nhỏ này ăn ảnh thật.

Người phục vụ đem đồ ăn lên, chuyện này cũng nhanh chóng bị lãng quên.

Vì là buổi tối nên Cố Phỉ chỉ gọi mấy món ăn thanh đạm, đương nhiên không có đầu thỏ cay và óc heo. An Dụ cũng không dám có ý kiến gì, hắn sợ nếu nói thêm gì nữa sẽ bị Cố Phỉ đuổi ra ngoài.

An Dụ nhiệt tình mà đối đãi với bạn nhỏ mới quen: " Yến Yến, cậu ăn nhiều một chút, cậu gầy đến nỗi cả người không có mấy lạng thịt. Đồ ăn ở đây là ngon nhất Nam Thành, đừng có khách sáo với Dụ ca."

Giọng điệu này giống như hắn là người đãi khách vậy.

"Nào, cái đùi gà lớn này là cho cậu!"

"Ừm, cảm ơn anh Dụ."

Cố Phỉ: "..."

Lâm Thanh Yến thực sự rất đói, cậu đã không ăn gì một ngày rồi, lúc đầu còn có chút khách sáo nhưng sau khi ăn liền nhịn không được, cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng sáng lên.

Đồ ăn ở Tú Trân trai quả nhiên danh bất hư truyền, rõ ràng là món ăn bình dân nhưng lại ăn ngon hơn những nơi khác, giá cả cũng vừa phải.

Khác với dáng vẻ ăn của An Dụ, động tác ăn của thiếu niên rất tao nhã, cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, hai má hơi phồng lên, giống như một con chuột lang nhỏ đang chuyên tâm mà ăn vậy.

Ăn phải món ăn ngon sẽ mãn nguyện nở một nụ cười trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

Chỉ là được ăn món ăn ngon cũng có thể thỏa mãn được cậu.

Cố Phỉ từ nãy giờ vẫn im lặng mà quan sát Lâm Thanh Yến, nhìn không ra dấu vết, dùng đũa gắp một miếng cánh gà nhiều thịt, bỏ vào bát của Lâm Thanh Yến.

Trên bàn ăn có rất nhiều món nhưng cậu gắp thịt gà nhiều nhất.

Cố Phỉ: "Ăn đi."

Lâm Thanh Yến thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu nói cảm ơn, vùi đầu gặm cánh gà, khi ai đó gắp thức ăn cho bạn với vẻ mặt thờ ơ thì bạn sẽ chẳng dám ăn.

Lâm Thanh Yến ăn một cách thích thú.

Cố Phỉ nhìn đến thỏa mãn.

An nhị thiếu hoàn toàn bị xem nhẹ, đêm nay hắn thật sự học được rất nhiều, trở về còn phải cùng đại ca nói chuyện cả đêm.

An Dụ hằng giọng "Anh Phỉ, người ta cũng muốn ăn cánh gà."

Cố Phỉ liếc nhìn hắn như một kẻ ngốc "Không có tay?"

"..." An Dụ giật giật khóe miệng, không quan trọng, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là mặt dày.

Lâm Thanh Yến đang ăn xém tí nữa thì phun ra.

Sở thích lớn nhất của An nhị thiếu là chơi trò lưu manh.

Cố Phỉ người đã quá quen với chuyện này vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cằm có hơi căng ra , anh gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát của An Dụ, nói một chữ "Ăn."

An Dụ nhìn cánh gà trong bát, lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng, hắn lấy tay để ở ngực tỏ ra đau đớn, đó là cánh gà, nhưng là khuỷu, nơi khó nhai nhất của cánh gà. .

"..." Sau từng ấy năm, rốt cuộc vẫn là trao tấm chân tình cho sai người.

An nhị thiếu cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là tự rước nhục vào mình.

Hai hàng nước mắt lưng tròng, hắn bắt đầu gặm cánh gà.

Mà ở bên kia, Cố gia vừa cảm nhận được thú vui của việc gắp thức ăn cho Lâm Thanh Yến nên đã điên cuồng gắp đồ ăn cho cậu.

Thật vất vả mới gặm xong cánh gà, giây sau trước mắt cậu lại có một miếng cá, đã không còn xương nữa, Lâm Thanh Yến ngước mắt nhìn người đàn ông đang gắp rau.

Cố Phỉ: "Ăn đi."

Lâm Thanh Yến: "... Cảm ơn."

Giây tiếp theo Lâm Thanh Yến vùi đầu vào ăn, Cố Phỉ im lặng nhìn cậu ăn, chỉ cần cậu vừa ăn xong một món thì nhất định sẽ gắp món khác vào bát, việc này lặp đi lặp lại mấy lần.

...

Lâm Thanh Yến trong lòng có khổ mà nói không nên lời, chỉ có thể cố gắng ăn hết.

Cũng không biết có phải hay không nhưng khi cậu đã gần no thì Cố Phỉ cũng không gắp cho cậu nữa.

Cố Phỉ thậm chí không ăn một miếng nào nhưng trong lòng lại cực kì thỏa mãn, hắn rót một ly nước ấm khác và đưa cho Lâm Thanh Yến, nhẹ giọng mà nhắc nhở: " Buổi tối đừng ăn quá nhiều, sẽ trướng bụng. "

"Không được rồi, tôi no chết đi được, tôi phải đi toilet!"

An Dụ ôm bụng chạy vào toilet.

Lâm Thanh yến không khỏi nở nụ cười, hai tay cầm cốc nước bắt đầu uống nước, người đàn ông khóe mắt đang nhìn xuống điện thoại, ngón tay mảnh khảnh gõ trên bàn phím trên màn hình, như thể anh đang gửi một tin nhắn cho ai đó.

Cậu hơi sững sờ, cho đến khi người đàn ông đặt điện thoại xuống, cậu vội vàng nhìn sang chỗ khác, uống một ngụm nước vào miệng như có tật giật mình, khó khăn mà nuốt xuống.

Bên tai dường như có một tiếng cười rất nhẹ, Lâm Thanh Yến vô thức nhìn Cố Phỉ, vẫn với vẻ mặt vô cảm đó, cậu nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

"Đi thôi."

"Hả? Đi đâu?"

"Về nhà."

Cố Phỉ nói xong liền đứng dậy, đôi chân dài bước ra ngoài, bước chân hơi chậm cho đến khi thiếu niên phía sau đuổi kịp, nghẹn một hơi nói: "Cố tiên sinh, cảm ơn anh đã mời tôi, anh muốn về sao? Hành lý của tôi vẫn còn trên xe của anh, tôi phải đến lấy ... "

Cậu chưa kịp nói xong, người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng lại, Lâm Thanh Yến không kịp phản ứng đã đâm sầm vào tấm lưng vững chãi của anh, ủ rũ nói thêm "... vali."

"Không cần."

Cố phỉ quay người lại, anh cao 1m88, cao hơn nửa cái đầu so với Lâm Thanh Yến, người cao 1m78, vì vậy anh hơi cúi xuống và bắt gặp ánh mắt bối rối của thiếu niên.

"Lâm Thanh Yến, về nhà với tôi."

--------------------------
Nếu không có chuyện gì thì lịch đăng cố định là thứ bảy hoặc chủ nhật nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy