Chương 21+22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Cùng Cố gia về nhà

Lâm Thanh Yến ngây người nhìn vào người đối diện mình. Đôi mắt của người đàn ông rất ưa nhìn, với đôi mắt hẹp và dài, mí mắt kép hình rẻ quạt, hẹp ở trong và rộng ở ngoài, hợp với lông mày nhô cao.

Khi anh nhìn người khác một cách chăm chú sẽ tỏ ra vô cùng trìu mến.

Giống như bây giờ.

Lâm Thanh Yến cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất nửa nhịp nên vội vàng nhìn sang chỗ khác, rũ mắt xuống giả vờ bình tĩnh nói: "Cố tiên sinh, tôi có thể tự mình tìm chỗ ở là được ... như thế nào lại không biết xấu hổ mà làm phiền anh được. "

Cố Phỉ nhìn hàng mi dài đang giật giật của người thiếu niên, suy nghĩ vài giây, sau đó không ngại nói: "Cũng không còn sớm nữa, trước cùng tôi trở về trước đi, có gì mai lại tính tiếp." Ngưng một chút, anh dùng giọng điệu dò hỏi mà hỏi cậu "Được không?"

Cố Phỉ, người chỉ quen ra lệnh cho người khác và ít khi nói chuyện với người khác bằng giọng điệu thương lượng như vậy.

Lâm Thanh Yến do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu, cậu không có cách nào từ chối một người đàn ông nói với mình bằng giọng điệu như vậy, nếu cậu sống trong nhà của Cố Phỉ, cậu cũng sẽ có nhiều cơ hội để tin rằng Cố Phỉ thực sự là người đàn ông đó.

Trong tiềm thức của cậu tin rằng người đàn ông này sẽ không làm tổn thương cậu.

Hơn nữa, cậu thực sự rất nghèo, trong túi còn không có đến một trăm tệ, nếu không cùng Cố Phỉ trở về, cậu thật sự sẽ lưu lạc ở ngoài đường, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài, vừa đi, Lâm Thanh Yến đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, đột ngột dừng lạ "Đúng rồi, Cố tiên sinh, anh Dụ vẫn đang ở trong nhà vệ sinh và chưa ra ngoài. Chúng ta không đợi anh ấy sao? "

Nghe vậy, người đàn ông mím môi có vẻ hơi không hài lòng. Thiếu niên quen biết anh và An Dụ, vậy mà gọi An Dụ là anh Dụ, thế mà lại khách sáo gọi anh là Cố tiên sinh.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

"An Dụ không ở cùng chúng ta."

"Ồ, tôi hiểu rồi."

Lâm Thanh Yến còn có chút do dự, nhưng Cố Phỉ trực tiếp nắm lấy cổ tay của cậu dẫn ra ngoài, làn da chạm vào mềm mại tinh xảo, không khỏi siết chặt.

Nhất thời đầu Lâm Thanh Yến có chút trống rỗng, ngơ ngác nhìn cổ tay bị người đàn ông nắm lấy, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến, vành tai cậu ửng đỏ.

Anh đã sớm đem chuyện của An Dụ vứt khỏi đầu.

Bên kia, An Dụ - người bị bỏ lại đang  vui vẻ từ nhà vệ sinh đi ra, ở trong phòng trống không, ngơ ngác nhìn xung quanh "Kỳ lạ, mọi người đã đi đâu rồi, Anh Phỉ? Yến Yến?"

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi hắn rung lên hai lần hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, Cố Phỉ gửi tới hai tin nhắn WeChat, một phong bao lì xì hai trăm tệ, cùng một câu nhắn: "Đi trước đây, cậu tự gọi xe về. "

An Dụ:? ? ?

Chết tiệt, đừng có chơi hắn vậy chứ!

Còn là hai trăm tệ, sao Cố gia lại keo kiệt như vậy?

Lâm Thanh Yến ngồi ở ghế phụ, nhìn điện thoại di động của Cố Phỉ rung lên liên tục, tin nhắn thoại hiện lên, tất cả đều là của An Dụ.

Cố Phỉ chỉ nhìn lướt qua, sau đó bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, khởi động xe từ từ chạy ra đường cao tốc, hòa vào dòng xe cộ trong đêm.

Trong xe rất yên tĩnh, không một ai trong số họ nói chuyện.

Lâm Thanh Yến từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất ngoan, trước kia được họ hàng trong gia đình khen là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện nhưng mọi người lại thích một đứa trẻ hoạt bát và nghịch ngợm hơn.

Mặc dù không khí trong xe rất yên tĩnh nhưng Lâm Thanh Yến không hề cảm thấy xấu hổ, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp một cách khó hiểu.

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"Cậu thật sự sợ tiếng chụp hình?" Mặc dù có ý hỏi nhưng giọng điệu điềm tĩnh của người đàn ông được viết một cách chắc chắn "Hoặc là nói, cậu là sợ chụp ảnh, phải không?"

Anh liếc nhìn thiếu niên bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng.

Khi An Dụ vừa chụp ảnh, Cố Phỉ đã thu toàn bộ phản ứng của cậu vào mắt mình. Phản ứng trong tiềm thức là chân thực nhất. Nghe thấy tiếng chụp ảnh, trong mắt thiếu nhiên liền hoảng loạn cùng sợ hãi, không chỉ đơn giản là sợ tiếng chụp ảnh thôi.

Lâm Thanh Yến ngạc nhiên trước khả năng quan sát của người đàn ông, cậu đã giải thích trước đó rồi nhưng vẫn bị nhìn thấu nhưng cậu không thể thừa nhận đó là di chứng của kiếp trước, một khi đã thừa nhận thì cậu cũng không thể giải thích được.

Nào có ai vô cớ sợ hãi điều gì đó.

"Không có gì, chỉ là tôi từ nhỏ đã không thích chụp ảnh." Giọng điệu và biểu cảm của cậu rất tự nhiên, đó là diễn xuất của kiếp trước.

Những cư dân mạng chỉ lo mắng chửi cậu mà đã không chú ý kĩ năng diễn xuất của cậu. Dù cậu cố gắng đến đâu cũng sẽ bị chế giễu là bình hoa với khuôn mặt ưa nhìn.

Cố Phỉ không biết mình có nên tin hay không nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cũng không bận tâm về vấn đề này mà chuyển chủ đề: "Còn khoảng nửa giờ nữa, cậu có thể ngủ trước đi. "

"Được."

Lâm Thanh Yến nhắm mắt dựa lưng vào ghế, tư thế thoải mái nhưng trong lòng lại có rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ trong đầu, cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Cố Phỉ liếc nhìn khuôn mặt của cậu, sau đó bật nhạc trong xe, bật một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy thư thái và có tác dụng thôi miên.

Hơn nữa người đàn ông lái rất chậm, Lâm Thanh Yến dần trở nên uể oải và ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đầu nghiêng sang một bên.

Từ góc nhìn của Cố Phỉ, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ mềm mại và thanh tú của thiếu niên, an tĩnh lại ngoan ngoãn khi cậu đang ngủ, nét mặt vẫn còn chút ngây ngô và non nớt.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe, mặt không chút thay đổi, nhưng hai tay trên tay lái càng dùng sức, để lộ ra sự hỗn loạn khó chịu trong lòng lúc này.

Chiếc Maybach màu đen băng qua những con đường nhộn nhịp, dần vào khu biệt thự cao cấp yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cổng của một biệt thự.

Cánh cửa mở ra, chiếc xe từ từ chạy vào.

Cố Phỉ tắt xe, thiếu niên ngồi trên ghế phụ vẫn đang ngủ say, anh chăm chú quan sát, bất giác đưa tay ra rồi từ từ sờ má thiếu niên.

Lúc này, lông mi của cậu run lên hai lần, sau đó mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh có chút bối rối "Cố tiên sinh, tới rồi sao?" Cậu nhìn Cố Phỉ.

"Ừm, xuống xe thôi."

Cố Phỉ xuống xe trước, lấy vali trong cốp ra, Lâm Thanh Yến ở trong xe nửa phút, chờ đầu óc tỉnh táo rồi ra khỏi xe.

Lâm Thanh Yến vô thức nhìn cảnh vật xung quanh, mặc dù đã về khuya nhưng đèn vẫn còn sáng, nơi cậu đang đứng chắc là sân trước của biệt thự.

Dù chưa vào nhưng chỉ cần nhìn thôi là đã thấy rất đẹp rồi.

Như một lâu đài.

---------------------------------------

Chương 22: Phỉ ca

Sau khi sống lại một lần nữa, Lâm Thanh Yến cảm thấy mình chưa từng được nhìn thấy thế giới, cậu đi theo Cố Phỉ vào biệt thự và không khỏi tò mò nhìn ngôi nhà lớn này.

Toàn bộ là màu trắng xám, phong cách Châu Âu, mọi vật trang trí đều rất tinh tế và khí thế nhưng không có quá nhiều dấu vết của sinh hoạt, tuy đẹp nhưng lại có vẻ hơi lạnh lẽo.

Cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đi phía trước, liền phát hiện ngôi nhà này cũng giống như chủ nhân của nó, luôn có khí chất lãnh đạm, không dính khói lửa phàm tục, vô cùng xa cách.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân, có người bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, đó là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, khoảng bốn mươi tuổi, thành thạo tao nhã, vóc người cao thẳng, ăn mặc chỉnh tề, tươm tất. cũng có một đôi găng tay trắng trên tay.

Là một ông chú trung niên có mị lực.

Ngay khi Lâm Thanh Yến định thu hồi ánh mắt, ông chú dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, và bất ngờ nhìn Lâm Thanh Yến với vẻ thăm dò.

Lâm Thanh Yến lịch sự mỉm cười với ông ấy.

Ông chú điềm nhiên gật đầu với cậu rồi nhanh chóng rời đi. Thẩm Ngọc Đình không quá ngạc nhiên trước sự hiện diện đột ngột của một người lạ trong nhà. Vừa rồi Cố Phỉ đột nhiên bảo ông thu xếp phòng khách bên cạnh, ông đã đoán được.

Thẩm Ngọc Đình bước đến chỗ Cố Phỉ, hơi cúi đầu và nói với giọng điệu cung kính: "Cố gia, tôi đã dọn dẹp phòng khách theo căn dặn của ngài."

"Ừm, vất vả rồi." Cố Phỉ nói xong liền vẫy tay với thiếu niên đang đứng phía sau, Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn bước đến gần anh : " Vị này là quản gia Thẩm, về sau có chuyện gì cứ tìm ông ấy. "

Lâm Thanh Yến gật đầu rồi ngoan ngoãn chào Chú Thẩm, không ngờ mấy người quản gia ở đây lại có tính chất bất phàm, thành thục và tao nhã.

Có một số lượng fan rất thích những ông chú trung niên đẹp trai, khí chất.

Cố Phỉ giới thiệu ngắn gọn về Lâm Thanh Yến với Thẩm Ngọc Đình và chỉ nói tên của cậu "Chú Thẩm, về sau cậu ấy sẽ sống ở đây, đối xử với cậu ấy như tôi là được."

Lâm Thanh Yến: "..."

Không phải cậu chỉ ở lại một đêm sao?

Làm thế nào lại trở thành sống luôn ở đây?

Lâm Thanh Yến suy nghĩ lung tung, nhưng không để ý có người đang nhìn mình.

Vài giây sau, Thẩm Ngọc Đình thu hồi ánh mắt, giấu đi cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong mắt, Cố giai rất ít khi dẫn người về nha và anh chưa bao giờ để ý đến một người nhiều hơn như lúc này.

Thiếu niên này trông khá đẹp và ngoan nhưng điều quan trọng nhất là xung quanh Cố Phỉ không thiếu những người đẹp và cư xử tốt và không ai có thể lọt vào mắt của Cố gia

Thẩm Ngọc Đình là một người đàn ông thông minh, ông ta biết thiếu niên họ Lâm này có khác, Cố gia không chỉ để thiếu niên này ở trong phòng ngủ chính bên cạnh mà còn để ông ta đối xử với thiếu niên này như chủ của mình.

Cũng không biết thiếu nien này có chỗ nào hơn người.

Nếu có điều gì đặc biệt ở đứa trẻ này, chính là đứa trẻ này có khí chất rất sạch sẽ, ánh mắt trong sáng, cho dù quần áo mặc rẻ tiền bình thường cũng không thể che giấu được khí chất này.

Ở trong nhà họ Cố nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc Đình biết rất rõ rằng mình không thể hỏi chuyện riêng tư của chủ, vì Cố gia đã ra lệnh cho ông ta làm như vậy, ông ta đương nhiên sẽ làm như vậy.

Ông thầm thu lại nghi ngờ, đối mặt với thiếu niên xinh đẹp trước mặt, cùng thái độ cung kính "Lâm thiếu giai, sau này cậu có chuyện gì cứ nói với tôi."

Lâm Thanh Yến có chút thụ sủng nhược kinh, cậu chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy bao giờ "Chú Thẩm, chú đừng khách sáo như vậy..."

Cố Phỉ nói: "Chú Thẩm, đã muộn rồi, chú về nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy thì Cố gia và Lâm thiếu gia cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

Sau khi quản gia rời đi, Cố Phỉ một tay cầm vali, một tay còn lại nắm cổ tay cậu một cách tự nhiên dẫn người lên lầu, giọng điệu rất tự nhiên: "Đưa cậu đi xem phòng."

Lâm Thanh Yến vẫn không thể bình tĩnh đối mặt, nếu người đàn ông quay đầu lại lúc này, anh có thể thấy hai đôi môi mỏng của thiếu niên đang mím lại đầy lo lắng và vành tai trắng của cậu hơi đỏ.

Biệt thự rộng lớn này có rất nhiều phòng nhưng hầu hết đều không có người ở, người hầu dọn dẹp thường xuyên nên được giữ rất sạch sẽ.

Đặc biệt là phòng bên cạnh phòng ngủ của Cố Phỉ, quản gia vừa mới dọn dẹp, sạch sẽ gọn gàng hơn phòng khách sạn, rất rộng, có phòng tắm và phòng quần áo riêng.

Những đồ dùng cần thiết hàng ngày như khăn tắm và bàn chải đánh răng cần sử dụng được đặt trong phòng tắm, chờ chủ nhân mới thêm đồ vào đó.

Cố Phỉ dẫn Lâm Thanh Yến đi một vòng.

Đã hơn mười một giờ, Cố Phỉ nhìn thời gian, không nói gì nữa, "Đã khuya rồi, cậu trước tắm rửa nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì sang phòng kế bên tìm tôi."

Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu cảm ơn người đàn ông có chút ngượng ngùng, đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy thành ý "Cố tiên sinh, cảm ơn anh đêm nay đã thu nhận tôi, nếu không tôi thật sự không biết phải đi đâu."

Trước lời cảm ơn chân thành và trang trọng của thiếu niên, Cố Phỉ sững sờ.

Giọng điệu của người đàn ông có chút cứng ngắc, nói xong liền xoay người định đi ra ngoài, nhưng chân vừa đi được hai bước liền dừng lại, nhìn về phía sau, dường như thản nhiên buông một câu: " Đừng gọi tôi là Cố tiên sinh nữa, cứ gọi tôi là Phỉ ca là được. "

Lâm Thanh Yến chưa kịp phản ứng thì bóng dáng người đàn ông đã biến mất, nhân tiện đóng cửa lại.

"Phỉ ca..." Cậu trầm giọng lẩm bẩm hai chữ này, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, nụ cười có chút ngọt ngào, giống như một đứa trẻ ăn trộm kẹo.

Mọi thứ diễn ra ngày hôm nay giống như một giấc mơ.

Trọng sinh trở lại 5 năm trước, từ chối ký hợp đồng với Giải trí Bạch kim, gặp người đàn ông có thể là người đã chăm sóc cậu trong kiếp trước và về nhà với người đàn ông đó ...

Có vẻ như ông trời đã thực sự ưu ái cho cậu.

Bên kia, Cố Phỉ trở về phòng ngủ của mình, anh không làm gì cả, chỉ đứng hai tay đút túi dựa vào tấm cửa vài phút, anh không làm gì được nữa.

Một lúc sau, anh đưa tay lên vuốt tóc thản nhiên cởi hai cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi vẫn luôn mặc, để lộ một nửa xương quai xanh gợi cảm, dường như vẻ thận trọng và khắt khe đã phai nhạt, thêm một chút giản dị và lười biếng.

Cố Phỉ đi đến tủ và cúi xuống mở ngăn kéo, lấy ra chiếc máy ảnh kỹ thuật số bên trong, chiếc máy ảnh này trông đã vài năm tuổi nhưng được bảo quản rất tốt.

Anh bật máy ảnh và xem từng bức ảnh bên trong, nhân vật chính là hai người, một trong số họ là một cậu bé mười lăm hoặc sáu tuổi, và người kia là một cậu bé tám hoặc chín tuổi. .

"Kẻ nói dối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy