Chương 23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Ngài là một người tốt

Lâm Thanh Yến mở vali ra, gần một nửa Vali là đựng sách vở, còn lại chỉ có vài bộ quần áo, khi thu dọn đồ đạc, cậu đã vứt hết những thứ mình không cần đến.

Vali cũng không lớn lắm nhưng lúc nhấc lên cũng hơi khó khăn, sách cũng không hề nhẹ.

Cậu không biết Cố Phỉ làm thế nào mà mặt không đổi sắc mà dễ dàng xách lên hàng chục bậc thang như vậy.

Cậu có nhìn qua thân hình của người đàn ông rất mảnh mai và cân đối, không phải loại đàn ông cơ bắp, dáng người cao và thẳng trông rất quyến rũ. Qua lớp vải, cậu có thể cảm thấy các đường nét bên trong.
 ...

Lâm Thanh Yến vừa nhận ra mình đang nghĩ gì thì sững sờ, cậu vội lắc đầu, vứt bỏ mớ hỗn độn trong đầu, thầm cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ trong đầu.

Cậu lấy quần áo ra thay rồi bước nhanh vào phòng tắm, phòng tắm rất lớn, bồn tắm lớn đến nỗi đủ cho hai người trưởng thành tắm chung.

Lâm Thanh Yến không có tâm tình nằm trong bồn tắm hưởng thụ, trực tiếp đi tắm, trong phòng tắm có nước chảy ào ào, thân hình mảnh khảnh của thiếu niên ẩn hiện trong không gian tràn ngập hơi nước. .

Trong phòng ngủ chính bên kia, tiếng nước chảy tương tự cũng vang lên, cửa phòng tắm đóng chặt, người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lau mặt, ngẫu nhiên lau tóc mái trên trán. Ở phía sau, đó là một khuôn mặt hoàn hảo, đẹp trai và trưởng thành.

Những giọt nước ấm áp chảy xuống cằm với những đường nét vượt trội, lướt qua yết hầu và xương quai xanh rất gợi cảm, làn da sáng màu khỏe khoắn, cơ bụng tám múi gợi cảm và khỏe khoắn, rất nổi bật...

Lâm Thanh Yến đoán không sai, Cổ Phỉ là kiểu người lúc mặt đồ kín đáo thì có vẻ gầy nhưng chỉ cần hơi hở một chút thôi là thấy ngay cơ bắp quyến rũ.

Mười phút sau, Cố Phỉ từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một đồ ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc ngắn còn vương chút nước, cổ chữ V lấp ló khuôn ngực, cùng với khuôn mặt lạnh lùng cấm dục mà gợi cảm.

Tóc của người đàn ông rất ngắn, tùy ý sấy khô bằng máy sấy, theo thói quen thường ngày anh ta nên nằm trên giường và nghỉ ngơi sau khi làm việc này, nhưng bây giờ anh ta im lặng một lúc với máy sấy tóc, như đang suy nghĩ về một cái gì đó.

Một lúc sau, anh đặt máy sấy tóc xuống, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Vài phút sau, Cố Phỉ đi ra từ nhà bếp với một ly sữa nóng trên tay, anh đứng trước cửa phòng Lâm Thanh Yến, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại và những ngón tay mảnh khảnh đang gõ cửa.

"Cố tiên sinh?" Ngay lúc cửa được mở ra, Lâm Thanh Yến sững sờ, ánh mắt bất giác lưu lại trên mặt người đàn ông hai giây, có chút ngại ngùng cụp mắt xuống, ánh mắt chỉ dừng lại trên lồng ngực thấp thoáng của người đàn ông. .

 ...

"Khụ ... ngài có, có chuyện gì sao?"

Cố Phỉ đã tự tìm ra lý do cho mình "Uống một cốc sữa nóng sẽ ngủ ngon hơn." Nói xong, anh đưa cốc sữa trên tay cho thiếu niên.

Lâm Thanh Yến trong mắt rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, cậu do dự một chút, liền duỗi tay nhận lấy ly sữa, lịch sự nói lời cảm ơn với người đàn ông.

Lòng bàn tay nơi cậu khẽ chạm vào thật ấm áp và trái tim anh cũng thật ấm áp.

Cậu không biết tại sao Cố Phỉ lại tốt với cậu như vậy.

Nhưng cũng không khỏi cảm động trước những hành động nhỏ nhặt này của đàn ông bởi trên đời này có rất ít người thực sự tốt với cậu.

Từ trong tầm mắt của Cố Phỉ, anh chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên hai tay cầm ly sữa, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dày và mảnh khẽ run lên, trông cậu rất tuấn tú.

Thiếu niên trông giống như vừa mới tắm xong, thời tiết ở Nam Thành lúc này khá nóng, cậu mặc quần đùi rộng màu đen, cách đầu gói tầm 10 cm, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, dáng người mảnh khảnh, chân và tay đều gầy để lộ ra ngoài.

Rất sạch sẽ và thỏa mái rất phù hợp với lứa tuổi của cậu.

Cố Phỉ cảm thấy làn da của cậu trắng mịn và mềm hơn so với ly sữa mà cậu đang cầm trên tay.

Lâm Thanh Yến lớn lên gầy, chiếc áo ba lỗ rộng phùng phình trên người, Cố Phỉ vô tình liếc nhìn.

  ...

Người đàn ông bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chuyển tầm mắt sang cánh tay trái của Lâm Thanh Yến, khẽ cau mày hỏi: "Cánh tay làm sao lại bị như vậy?"

"Hả?" Lâm Thanh Yến theo tầm mắt của người đàn ông nhìn vào cánh tay của cậu, chỉ phát hiện ở đó có vài vết bầm tím không rõ ràng, to bằng ngón tay cái, hình dáng lẽ ra là do bàn tay của ai đó gây ra.

Cậu nhanh chóng nhớ ra lúc chiều từ chối hợp đồng của Lý Hằng trong quán cà phê, Lý Hằng rất tức giận đuổi cậu ra ngoài, nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Cậu đoán đó là nguyên nhân gây ra vết bầm tím.

Cậu không cảm thấy đau nên không phát hiện được, hơn nữa chỉ là một vết thương nhỉ, Lâm Thanh Yến cũng không quá coi trọng, cậu cười cười "Có lẽ tôi đã không chú ý mà va vào chỗ nào đó. Không cần lo lắng đâu, chỉ hai ngày là khỏi thôi. "

Cố Phỉ im lặng vài giây trước khi nói hai từ: "Chờ tôi." Nói xong quay người bước đi, sau vài phút, trên tay đã có một túi chườm.

Lâm Thanh Yến hai tay cầm ly sữa, ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ anh nhưng sữa trong ly chỉ còn một nửa, Cố Phỉ chưa bao giờ thấy một người ngoan ngoãn như vậy.

"Vào trong ngồi đi, tôi chườm đá cho."

"Cố tiên sinh, chuyện này làm phiền anh quá, tôi không thấy đau chút nào, thật sự không cần..."

"Ngồi."

Giọng điệu kiên định của người đàn ông tràn đầy sức mạnh không thoái thác, Lâm Thanh Yến không từ chối nữa, cậu không muốn anh không vui nên vẫn ngồi trên ghế sô pha.

Cố Phỉ ngồi bên cạnh Lâm Thanh Yến, cầm túi chườm và nhẹ nhàng chườm đá cho thiếu niên, anh chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy những vết bầm trên cánh tay nhẵn mịn của thiếu niên, thật chướng mắt.

Lâm Thanh Yến nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, không khỏi thốt lên: "Cố tiên sinh, ngài là một người tốt."

Cố Phỉ mím môi, hiển nhiên không có ý định tiếp tục, cũng không đồng ý cũng không phản bác, anh không phải ai cũng đều đối xử tốt..

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người ngồi gần, Cố Phỉ để ý thấy trên áo bị lủng hai lỗ, có lẽ đã được mặc từ lâu.

Vali của Lâm Thanh Yến vẫn mở, Cố Phỉ liếc nhìn sang đó, liền nhận ra những cuốn sách chiếm một nửa vali, có vẻ là sách giáo khoa và sách tham khảo.

"Cậu không đi học?" Cố Phỉ đột nhiên hỏi.

Ở tuổi mười chín, đáng lẽ phải đi học đại học, làm sao cậu có thể vô gia cư trên đường, ăn những chiếc màn thầu không dinh dưỡng và mặc quần áo cũ.

Cuộc sống của thiếu niên thật khó khăn.

"Trước kỳ thi tuyển sinh đại học vài tháng, tôi đã nghỉ học."

Lâm Thanh Yến cười cười.

--------------------------------------------------

Chương 24: Nếu có ai bắt nạt cậu

Trong những ngày cuối cùng của mình, Lâm Thanh Yến chưa bao giờ nói với ai về chuyện gia đình. Khi còn nhỏ, cậu rất tự ti và lo lắng rằng người khác sẽ coi thường mình và nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

Sau đó, cậu đã quen với việc chịu đựng tất cả những điều này trong im lặng một mình và việc nói với người khác rằng không ai có thể giúp bạn ngoại trừ bản thân bạn là điều vô ích và điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho người khác.

Nhưng đối mặt với Cố Phỉ cậu lại không suy nghĩ quá nhiều, không muốn lấy lòng thông cảm hay tìm kiếm sự giúp đỡ mà chỉ đơn giản là muốn tìm một người để chia sẻ.

"Bố tôi là người mê cờ bạc, nợ nần chồng chất nên gia đình không cho tôi đi học. Tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình".

Không hề hối hận hay oán hận, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện của người khác, chỉ vài câu nói không nói ra mình đã đau khổ bao nhiêu, những buồn đau đều được cất đi.

Lâm Thanh Yến vẫn nhớ khi ba cậu là Lâm Kiến Tường yêu cầu cậu nghỉ học, cậu đã không đồng ý.

Sau bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ, cậu chỉ muốn thi vào đại học, đạt điểm cao trong bài thi và vào một trường đại học loại giỏi, bây giờ chỉ còn vài tháng nữa thôi, làm sao mà bỏ được. .

Cậu biết rằng gia đình không có tiền cho cậu học đại học, khi những học sinh khác vô tư, cậu đã đi làm thêm trong các kỳ nghỉ đông và hè và cuối tuần kể từ năm đầu tiên của cấp 3 và cuối cùng bí mật trả tiền học phí cho năm đầu tiên đại học.

Nhưng Lâm Kiến Tường chưa bao giờ là người nói lí, ông ta đã đích thân tìm đến trường và tát vào mặt Lâm Thanh Yến trước mặt cả lớp.

Ông ta kéo con trai mình ra cửa trong khi miệng văng ra những câu chửi thề không thể nghe được, các bạn trong lớp nhìn Lâm Thanh Yến với ánh mắt kinh ngạc, thương cảm và hả hê.

Lâm Thanh Yến sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó trong đời.

Sau đó, cậu vẫn thỏa hiệp, thậm chí số tiền học phí mà cậu lén tiết kiệm cũng bị Lâm Kiến Tường tìm thấy, người này lấy tiền rồi vui vẻ đi uống rượu và đánh bạc.

Tất nhiên, cậu không nói với Cố Phỉ chuyện này.

Sau khi suy nghĩ về nó, cậu lặp lại những gì mình đã nói khi nãy "Cố tiên sinh, anh là một người tốt."

Giọng điệu của thiếu niên rất chân thành, trong mắt mang theo nụ cười, đôi vai gầy như trút được gánh nặng. Cố Phỉ nhìn cậu chợt muốn xoa đầu hoặc ôm cậu một cái.

Nhưng anh vẫn đang cầm túi chườm và tay anh đang lạnh.

Người đàn ông không tiếp tục chủ đề, vẫn cúi mắt xuống, lạnh lùng mà chườm túi đá lên cánh tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Đã quên những gì tôi nói với cậu?"

Đó là một câu không có đầu không cuối, nhưng Lâm Thanh Yến hiểu, cậu mím môi do dự, một lúc sau mới phun ra hai từ trong miệng: "Phỉ ca."

Giọng nói của thiếu niên rõ ràng và ngọt ngào.

Cố Phỉ hờ hững ậm ừ, nhưng có một chút ấm áp trong đôi mắt thờ ơ đó.

Sau vài phút trôi qua, việc chườm đá cũng kết thúc.

"Cảm ơn Cố ..." Trước khi cậu nói những lời, Lâm Thanh Yến dừng lại, không quen nói: "Cảm ơn Phỉ ca."

Cố Phỉ nói, " Hôm nay cậu đã nói với tôi rất nhiều câu cảm ơn."

Lâm Thanh Yến mỉm cười "Nên làm vậy."

"Lâm Thanh Yến." Cố Phỉ đột nhiên nhìn vào mắt thiếu niên, đôi mắt sâu như giếng nước ngàn năm kia rất bình tĩnh nhưng lại nghiêm túc nói: "Nếu có người bắt nạt cậu, cậu có thể nói cho tôi biết."

Lâm Thanh Yến sững sờ vài giây, sau đó gật đầu.

Lần này cậu không nói lời cảm ơn.

Cố Phỉ có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu, khóe môi căng thẳng buông lỏng một chút, anh đứng dậy, "Đã muộn rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi."

"Ừm." Người thanh niên gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, đôi mắt trong veo như nước phản chiếu bóng dáng người đàn ông, cậu nói thêm: "Ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi ra ngoài, cậu thu hồi tầm mắt, nửa ly sữa trên bàn đã nguội nhưng cậu không bận tâm đến mà cầm lên uống cạn.

Sau khi uống sữa xong, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua rồi lên giường nằm. Giường to, nệm êm, ngủ rất thoải mái.

Thiếu niên gối đầu lên cánh tay, cậu nhìn lên trần nhà, lời nói của người đàn ông vừa rồi hiện lên trong đầu cậu, giọng nói trầm thấp và từ tính của anh dường như có ma lực.

Nếu có ai bắt nạt cậu, hãy nói cho tôi biết ...

Chưa từng có ai nói những điều này với cậu.

Không đúng, Ôn Ngôn kiếp trước cũng từng nói với cậu những lời này, cậu cũng từng tin tưởng những lời đó nhưng mỗi lần có An Nam Ý ở bên, Ôn Ngôn chưa từng tin cậu.

Không biết Ôn Nam Ý đã dừng bùa mê thuốc lú gì với Ôn Ngôn mà Lúc nào Ôn ngôn cũng vây quanh hắn.

Bỏ đi, tốt nhất là đừng nghĩ đến bọn họ, đừng để những kẻ nhu vậy chiếm hết tâm trí của cậu, không đáng, kiếp này cậu sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm tương tự nữa, cũng sẽ không bao giờ sống một cuộc sống như kiếp trước.

  ——

"Em có chắc là ba mẹ và anh cả đều không ở nhà không?"

An Dụ đứng trước cửa nhà mình như một con mèo vụng trộm, thận trọng nhìn vào trong nhà.

Trong phòng có một thiếu niên vẻ ngoài thanh tú đứng đó, so với An Dụ cao lớn, thiếu niên này hơi nhỏ nhắn, mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù.

"Đừng lo lắng, ba đi công tác mai mới trở về. Mẹ chuẩn bị đến nhà ông bà, anh cả đang tham gia chương trình. Anh hai, anh đừng đứng ngoài nữa. Mau vào đi." An Nam Ý che miệng ngáp một cái, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Đối với người anh không học vấn không nghề nghiệp này An Nam Ý rất không thích người anh hai này, không cầu tiến suốt ngày chơi bời lêu lỏng, lại ngáp một cái "Em buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây."

An Dụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám bước vào nhà, vốn định đến chỗ của Cố phỉ ngủ nhờ một đêm.

Nhưng bất ngờ Cố gia lại nhặt được một tiểu bạch thỏ ở bên ngoài, lại bỏ rơi hắn lại còn keo kiệt chỉ đưa hắn 200 tệ.

Hắn hoài nghi Cố Phỉ đã bắt cóc tiểu bạch thỏ về nhà.

"Này Nam Ý, đừng đi nhanh như vậy."

An Dụ nhanh chóng đuổi theo hướng An Nam Ý, trong lòng không giấu được, khẩn trương tìm người chia sẻ chuyện vừa rồi "Cậu có biết vừa rồi anh hai đã xảy ra chuyện gì không? Nói ra đảm bảo sẽ làm em ngạc nhiên không khép miệng lại được! "

An Nam Ý không có hứng thú, khẳng định lại là chuyện nhàm chán, An Dụ chính là kiểu người nói nhiều, có thể nói hơn nửa giờ..

"Anh hai, có chuyện gì mai rồi nói, giờ khuya rồi, đi ngủ sớm đi ." An Nam Ý thản nhiên nói.

An Dụ không nhịn được đến ngày mai "Tôi vừa từ sân bay về trên xe của Cố Phỉ, đoán xem, Cố Phỉ thật sự đã nhặt được một tiểu bạch thỏ vô gia cư trên đường!"

Lời vừa dứt, bước chân của An Nam Ý liền dừng lại.

Cái tên Cố Phỉ này luôn khiến hắn chú ý.

"Đã nói hết rồi, nhất định sẽ làm cho em bất ngờ!" Nhìn thấy phản ứng của An Nam Ý, An Dụ đắc ý cười cười: " Còn có chuyện hấp dẫn hơn, có muốn nghe hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy