Chương 41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Yến Yến, đừng cử động

Lâm Thanh Yến sẽ không bao giờ quên những tháng cuối cùng cậu sống ở kiếp trước. Cậu bị An Nam Ý hãm hại, bị cư dân mạng mắng chửi ngay cả người cậu thích cũng không hiểu cậu, thậm chí những người thân mà cậu quan tâm nhất thế nhưng thứ họ quan tâm chỉ có tiền thôi.

Cậu chỉ biết trốn trong căn nhà thuê nhỏ không ai biết, một mình chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, dần dần mất đi thị lực và thính giác... Khoảng thời gian đó, cậu như sống trong vực thẳm không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.

Khi đó Lâm Thanh Yến đã nghĩ, có lẽ cái chết là cách giải thoát tốt nhất. Nhưng khi người đàn ông đó tìm đến âm thầm ở bên cạnh chăm sóc cậu, khi cậu ở bên anh, cậu không còn muốn chết nữa.

Chính người đàn ông này đã thắp lên một tia sáng trong cuộc đời tối tăm của cậu nhưng đáng tiếc điều đó đã quá muộn, cậu như ngọn nến sắp cháy hết.

Trước khi chết, cậu sờ khuôn mặt của người đàn ông rất nhiều lần, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của người đàn ông rơi xuống mu bàn tay mình.

Cậu thầm nghĩ nếu có kiếp sau, nếu có thể gặp được người này sớm hơn thì tốt biết mấy, một người đàn ông giống như viên kẹo mận mà cậu yêu thích khi còn bé mang đến cho cuộc sống bình dị và cay đắng của cậu một chút ngọt ngào.

Nhưng cậu không ngờ, mơ ước tưởng như không thể thực hiện được này thế mà lại thành hiện thực nhanh như vậy. Hiện tại người đàn ông này đang nằm ở trước mặt cậu, đối đãi với cậu vô điều kiện như đời trước.

"Là anh sao, Cố Phỉ..." Đầu ngón tay Lâm Thanh Yến không tự chủ được run lên, nước mắt chảy xuống hai gò má, cậu nhỏ giọng lầm bẩm:"Nhất định là anh."

Lúc này, người đàn ông khẽ cau mày, giơ tay nắm lấy tay thiếu niên đang đặt trên mặt mình. Anh mở to đôi mắt vẫn còn mờ mịt, lo lắng nhìn người đang khóc: "Sao lại khóc rồi?"

Giọng nói trầm ấm từ tính lười biếng khàn khàn khi say của anh lộ ra vẻ lo lắng cùng căng thẳng.

Lâm Thanh Yến không biết Cố Phỉ có tỉnh hay không, cậu đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, lắc đầu nói: "Không có gì... vì tiếng sét đánh thôi, tôi hơi sợ."

Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng sấm, lần này Lâm Thanh Yến thật sự sợ.

Vai của cậu có chút run rẩy, đôi mắt đỏ hoe cùng hốc mắt đã ẩm ướt, cậu giống như một đóa hoa bị cơn bão xô đẩy, bất lực cùng đáng thương.

Cố Phỉ có chút choáng váng, một tay chống trên đệm ngồi dậy cánh tay cường tráng ôm lấy eo của Lâm Thanh Yến đem cậu ôm vào lòng, nói đừng sợ, có tôi ở đây.

Vừa nói, anh vừa đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên dùng đầu ngón tay chai sần chạm vào làn da mịn màng, Lâm Thanh Yến cảm thấy trên mặt ngứa ngáy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mái.

Cậu thậm chí còn không muốn rời khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng mà... Lâm Thanh Yến có chút đỏ mặt, áo sơ mi của Cố Phỉ vừa mở ra vài nút, mặt dán vào lồng ngực cường tráng của Cố Phỉ, có cảm giác ấm áp khi chạm vào.

Cậu đã thấy những gì nên thấy và những gì cậu không nên thấy.

Thừa dịp Cố Phỉ say rượu cậu lặng lẽ liếc nhìn một chút, dù sao thân hình của anh cũng rất đẹp.

Thế nhưng, tiểu háo sắc người đang lặng lẽ nhìn trộm không chú ý rằng anh đã nhìn thấy mọi hành động nhỏ của mình, một nụ cười thoáng qua đôi mắt say rượu của anh.

Một lúc sau, Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác, tay của anh vẫn đặt ở mặt cậu, hai cánh tay ôm chặt lấy eo cậu, cằm gác lên đỉnh đầu hơi thở ấm áp nồng nặc mùi rượu bao trùm lấy cậu.

Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng nhận ra tư thế này có bao nhiêu thân mật và mập mờ, cậu nhẹ nhàng đẩy Cố Phỉ, tai cậu cũng đã đỏ lên " Anh Phỉ, tôi không sao rồi, khụ... Anh có muốn uống canh giả rượu không?"

"Chú Thẩm vừa mới nấu xong, nếu không uống lát nữa sẽ nguội, anh uống một chút đi, nếu không ngày mai sẽ đau đầu..."

Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc bởi vì cậu thấy Cố Phỉ cởi áo sơ mi ra, thân hình hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra , vai rộng eo hẹp, eo của một nam nhân trong truyền thuyết.

Lâm Thanh Yến lặng lẽ nuốt nước bọt "...nếu không thì ngày mai sẽ đau đầu."

Sau đó, Cố Phỉ ôm Lâm Thanh Yến nằm ở trên giường,.

Lâm Thanh Yến: "!!!"

Hai người đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, Lâm Thanh Yến bị người đàn ông đặt lên cánh tay tay còn lại để trên eo cậu. Cố Phỉ đã ngủ, không cách nào che dấu mệt mỏi ở giữa lông mày mà là cánh tay của anh cứng như thép không thể di chuyển.

Lâm Thanh Yến cảm thấy toàn thân rất nóng, hơi thở tràn ngập hơi thở của người đàn ông có mùi rượu, làn da cậu chạm vào nóng như thiêu đốt, cậu cảm thấy mình sắp say.

"Anh Phỉ, anh ngủ rồi sao?"

không trả lời.

Lâm Thanh Yến lại kéo mạnh cánh tay trên eo, cậu có chút không ngừng giãy giụa: "Cố tổng?"

"Cố gia?"

"Cố Phỉ?"

Miệng đột nhiên bị che lại, bàn tay rộng của anh phủ lên đôi môi mềm mại của thiếu niên ngăn lại lời cậu định nói hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Môi Cố Phỉ áp vào tai Lâm Thanh Yến, giọng nói trầm thấp cùng lười biếng gần như tán tỉnh tình nhân: "Đừng nói, cũng đừng nhúc nhích, Yến Yến."

"..." Lâm Thanh Yến cảm thấy mình sắp xong rồi.

Cậu không ngờ Cố gia khi say rượu lại là bộ dạng này.

Vừa xác nhận được thân phận của Cố Phỉ, Lâm Thanh Yến trong không dám động nhìn khuôn mặt tuấn tú, nhắm mắt lại khẽ cau mày không khỏi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve Cố Phỉ nếp nhăn giữa lông mày của anh.

Hôm nay là ngày giỗ của cha Cố Phỉ, tâm trạng Cố Phỉ nhất định không tốt. Lâm Thanh Yến có chút đau lòng, trong lòng mềm nhũn cậu để anh ôm mình ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Mưa bên ngoài đã nhẹ đi vài phần còn rơi lộp độp, trong phòng ngủ rất yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở dốc của người kia.

Thiếu niên trong ngực mặc áo rộng thùng thình, quần đùi, tay chân thon dài chắc là mới tắm xong còn thoang thoảng mùi sữa tắm là mùi sữa bò không biết có phải không, là vị ngọt của sữa tắm hay là do cậu ngọt ngào.

Cố Phỉ trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Anh cúi đầu xuống, không biết là cố ý hay vô ý, đôi môi ấm áp lướt trán thiếu niên khiến cho cả người rùng mình, Lâm Thanh Yến nhắm chặt hai mắt hàng mi dày và mảnh khẽ run lên, gò má ửng hồng.

Tiếng mưa rơi nhẹ bên ngoài giống như một bài hát ru, xen lẫn với tiếng côn trùng trong đêm hè và điều hòa không khí trong phòng được bật ở nhiệt độ dễ chịu.

Ban ngày tập nhảy rất mệt nhưng bây giờ nằm ​​như thế này rất thoải mái. Lâm Thanh Yến cảm thấy buồn ngủ nên hơi cuộn người trong vòng tay của người đàn ông, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông luôn có vẻ như đang say ngủ lúc này mới mở mắt ra nhìn vào thiếu niên đang ngủ yên trong lòng mình, ánh mắt dần dần dịu lại khóe môi mỏng khẽ nhếch lên giống như thỏa mãn.

Anh kéo chăn phủ nhẹ lên cả hai, giơ tay tắt đèn.

Chén canh giải rượu trên đầu giường vẫn là vào ngày hôm sau.

Không có gì để nói cả đêm.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Trời vừa rạng sáng Lâm Thanh Yến đã dậy, ánh sáng ban mai bị rèm cửa che khuất chỉ chừa một khe nhỏ để lọt vào chiếu một tia sáng vào phòng ngủ tối om.

Lâm Thanh Yến vừa mở mắt ra liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú, trong không gian tối cậu cảm thấy mơ hồ hơn một chút tim đập không khỏi lỡ nửa nhịp, vô thức mà nín thở. .

Những gì xảy ra đêm qua ùa về, những cảnh tượng rõ ràng như đang xem một bộ phim.

Lâm Thanh Yến tâm tình rất phức tạp, cậu cười chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng vén chăn lên, cẩn thận gỡ cánh tay ra.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống giường xỏ giày rồi lẻn ra ngoài như chạy trốn.

Cậu hy vọng Cố gia say đến mức quên đi những gì đã xảy ra vào đêm qua.

Lâm Thanh Yến trở về phòng bên cạnh, nằm ở trên giường ngẩn người nhìn trần nhà ý thức vô cùng minh mẫn, nằm ở đó hơn một giờ đến hơn tám giờ mới dậy tắm rửa.

Lúc này Cố Phỉ nên đến công ty rồi nhỉ?

Nhưng cậu lại quên mất, mấy ngày nay Cố Phỉ đến công ty, anh sẽ đón cậu đưa đến giải trí Nghệ Hoa.

Vì vậy khi Lâm Thanh Yến nhìn thấy anh ngồi ở bàn ăn đang nhìn vào điện thoại di động của mình, cậu lập tức có ý muốn quay người bỏ chạy nhưng vừa quay đi đã có người phía sau ngăn cậu lại.

"Đi đâu vậy? Qua đây ăn sáng. đi"

"Được." Lâm Thanh Yến chỉ có thể cắn răng xoay người lại, đi tới bên Cố Phỉ giống như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống đối diện Cố Phỉ, cầm ly sữa nóng uống âm thầm quan sát phản ứng của người đối diện.

...không có phản hồi nào cả.

Cậu nhịn không được hỏi: "Anh Phỉ, anh còn nhớ chuyện tối qua không?"

"Hả?" Cố Phi nhướng mi khó hiểu nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: "Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không nhớ rõ lắm. Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không không có, anh trở về liền ngủ rồi."

Ngay khi Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nghe thấy anh nói với giọng điệu khó hiểu: "Nhưng vừa rồi khi tôi tỉnh dậy, cánh tay phải của tôi bị tê giống như bị thứ gì đè lên suốt đêm vậy."

"Khụ..." Lâm Thanh Yến suýt nữa thì sặc.

Thật xin lỗi, là cậu.

Cố Phỉ lấy khăn giấy ra, tự nhiên lau vết sữa trên khóe miệng cậu.

Anh nhìn bộ dạng mất tự nhiên sắc mặt hơi đỏ lên của thiếu niên tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi cũng có một giấc mơ, trong mơ, tôi ôm thứ gì đó khi ngủ."

Lâm Thanh Yến: "..."

Đúng vậy, chính là ôm cậu.

"Tốihôm qua tôi nhìn thấy anh ôm chăn nằm ngủ, cánh tay của anh chắc vì vậy nên bị, lần sau đừng như vậy ngủ." Lâm Thanh Yến nghiêm túc giải thích.

"Ừm." Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên.

-----------------------------------------------

Chương 42: An gia tiểu thiếu gia

An nhị thiếu gia đã rất buồn rầu trong hai ngày nay vì anh trai An Cảnh đã về.

Ngôi sao lớn này trước màn hình luôn dịu dàng, tao nhã và dè dặt, điều đầu tiên anh làm khi trở về là xắn tay áo, cầm dép rượt đuổi An Dụ khắp phòng và đánh hắn.

"An Dụ, mày dám quay về à. Mày không đua xe nữa à? Mày không định giành quán quân nữa sao? Hay lắm? Sao mày không ở nước ngoài cả đời đi. Vậy mày không cần xuất hiện ở nhà làm tao khó chịu nữa!"

"Đứng lại! Đừng có chạy!

"Anh, em sai rồi, em thật sự sai rồi, đánh nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt!"

So với tính mạng, thể diện không quan trọng, An Dụ nói nhiều đến mức suýt nữa quỳ xuống van xin. An Cảnh vừa đặt chiếc dép trong tay xuống, liền đá vào mông đứa em trai, sau đó đi dép vào.

An Dụ đau khổ kêu lên, xoa xoa cái mông, lại không dám nói lời nào, chỉ có thể ở trong lòng lẩm bẩm, ai ngờ hắn trước mặt fan lại khách khí, làm như quý nhân. Thần tượng của tôi, nhưng ở nhà anh ấy là một đại gia sống buông thả.

Hắn bất bình nói: "Này chính là lừa gạt!"

Đôi mắt hẹp và sắc bén của An Cảnh nheo lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm, "Mày nói cái gì?"

"Không... Em nói, anh, anh thật đẹp trai, anh là thần tượng của em, đời này em ngưỡng mộ anh nhất!"

An Dụ tự vút lương tâm, thầm cảm thấy có lỗi với những fan bị che giấu trong bóng tối, thần tượng của mình có những đức tính như vậy có biết không!

Bạo lực lại không nói đạo líi
Đàn áp hắn chỉ bằng vũ lực và cường quyền!

"Tốt nhất là như vậy." An Cảnh ngồi ở trên sô pha, hai chân uyển chuyển khoanh lại với nhau, nghiêng đầu liếc nhìn An Dụ đang đứng bên cạnh, cứ để hắn đứng như vậy, từ trong đĩa hoa quả lấy một miếng hoa quả. An Cảnh gặm một quả táo như không có ai khác ở đó.

Là người có lưu lượng hàng đầutrong giới giải trí, ngoại hình và dáng người của An Cảnh đương nhiên không chê vào đâu được.

An Cảnh giống ba mình hơn, với lông mày sâu, sống mũi cao và các đường nét sắc nét rất đẹp trai. An Cảnh cũng có một tỉ lệ cơ thể chuẩn, vai rộng chân dài, dù chỉ ngồi không nói gìcũng toát ra khí chất bá đạo.

Điều mà An Dụ sợ nhất chính là anh trai và bạn của anh ấy- Cố Phỉ. May mắn là An Cảnh bình thường rất bận rộn nên thường xuyên không ở nhà.

"Còn đứng ngây ngốc đó làm gì? Muốn tao mời mày ngồi sao?"

"Ồ..." Hắn không tự chủ được rũ mi, ủ rũ ngồi ở góc sô pha như một đóa hoa dại héo úa.

"Anh đã về." An Nam Ý vừa mới từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc chạy tới bên người An Cảnh, ngồi xuống bên cạnh An Cảnh, liếc mắt liền có thể biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, quan tâm hỏi: "Anh , anh lại dạy cho anh hai một bài học sao?"

Thực ra là hả hê nhiều hơn, nhưng lại che đậy trong lòng, An Dụ đã tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, làm gì cũng không có việc gì, từ đáy lòng An Nam Ý coi thường người anh hai này.

"Nếu như anh hai của em ngoan ngoãn bằng một nửa em, thì trong mơ anh cả sẽ tươi cười tỉnh lại." An Cảnh giơ tay xoa đầu An Nam Ý, cười hiền lành: "Bắt đầu đi học rồi à? Chớp mắt một cái, Nam Nam của chúng ta đã là sinh viên năm hai."

"Dạ, vừa rồi em cùng bạn học đi mua sắm."

Anh đang nói chuyện thì tài xế từ bên ngoài đi vào, mang theo túi mua sắm lớn nhỏ, An Nam Ý lấy một túi đưa cho An Cảnh, cười đáng yêu: "Anh à, em thấy chiếc cà vạt này rất hợp với anh nên em đã mua nó."

"Nam Nam có lòng rồi, biết quan tâm anh trai không giống mấy người chỉ biết chọc anh tức giận."

An Cảnh có ý gì đó, lạnh lùng liếc nhìn An Dụ đang ngồi trong góc, trìu mến xoa đầu An Nam Ý, "Nam Nam, còn đủ tiền không? Không thì nói anh."

An Nam Ý nói: "Đủ rồi, tiền tiêu vặt mà ba mẹ đưa cho em, hàng tháng không dùng hết, anh trai đã vất vả kiếm tiền rồi."

An Nam Ý là con út trong nhà, ăn nói ngọt ngào, ngoan ngoãn, mọi người trong nhà đều yêu quý, An Dụ cũng rất yêu thương em trai mình, cho nên hắn cũng không cho rằng có gì sai, chỉ phàn nàn:

"Anh quá tiêu chuẩn kép rồi!"

"Em hiểu. Hóa ra những gì mẹ nói với em khi em còn nhỏ là sự thật. Em chỉ là một đứa trẻ nhặt được từ thùng rác, nếu em không phải là của riêng mình thì không ai yêu thương tôi..." Giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.

"..." An Cảnh âm thầm nghiến răng, "Lão tử hy vọng mày không phải là người thân của tao, như vậy tao sẽ không cần xen vào chuyện của mày nữa."

An Dụ: "An Cảnh, anh thật tàn nhẫn, sao có thể nói lời như vậy, quan hệ nhiều năm của chúng ta rốt cuộc là sai rồi!"

An Cảnh: "Ra ngoài!"

Hai anh em công kích, không ai chú ý tới An Nam Ý ngồi bên cạnh hắn sắc mặt thay đổi, mím chặt môi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, trên mặt mang theo nụ cười.

"Anh, thật ra anh hai thích làm cái gì cũng tốt, em cảm thấy đua xe cũng rất thú vị."

"Vẫn là Nam Nam hiểu anh, anh, anh nghe cho kỹ nha!"

"Có thể ăn sao? Vừa rồi có tin tức, một tay đua xe trong lúc đua xe gặp tai nạn, mất mạng." An Cảnh nhăn mày, hướng An Dụ nói: "Cho dù mày mở một quầy hàng trên đường phố hay quét dọn đường phố, tao nghĩ mày có triển vọng."

An Dụ nhất thời không nói nên lời, trong lòng hắn biết cha mẹ cùng anh phản đối hắn đua xe là bởi vì lo lắng cho an toàn của hắn, hắn rũ mi, ngái ngủ nói: "Anh, em không muốn cãi nhau với anh, về phòng trước đi."

"An Dụ, tốt hơn mày nên kê một cái gối, suy nghĩ một chút đi."

"Anh, anh bình tĩnh đi, anh hai nhất định sẽ hiểu được." An Nam Ý thuyết phục, đem tay đặt ở trên vai An Canh xoa, "Anh, anh vừa rồi vội vã trở về nhất định rất mệt mỏi , để em bóp vai cho anh nha."

An Cảnh thoải mái nhắm mắt lại, ngày thường anh đều rất bận rộn, hoặc là theo chạy show, hoặc là trên đường đi cho kịp, anh bay khắp cả nước, hơn nữa còn mở studio, còn phải quản lý công việc của trường quay rất bận rộn.

"Nam Nam, là người làm ảnh ít lo lắng nhất, anh hài của em lớn như vậy nhưng không bằng em"

An Nam Ý cười nói: "Anh à, thật ra em có chuyện muốn nói với anh, em đã đăng ký phỏng vấn Ngày mai sao trời."

"Hả?" An Cảnh lập tức mở mắt, đôi lông mày sắc bén khẽ nhíu lại, anh là nhà sản xuất của Ngày mai sao trời nên đương nhiên hiểu chương trình này nói về cái gì, "Không phải em đang học chuyên ngành diễn xuất sao?"

An Nam Ý trong mắt hiện lên tia phức tạp, sau đó cười nói: "Em chỉ là muốn thử một chút, bản thân có thể đột phá, hơn nữa em vẫn luôn học múa hát, cho nên đối với điểm này em rất có niềm tin."

"Anh à, hồi đại học không phải anh cũng học diễn xuất sao, hiện tại diễn xuất cùng âm nhạc của anh đều rất thành công, sau này em cũng muốn trở thành một người như anh."

"Anh luôn là thần tượng của em."

An Nam Ý nói nửa thật nửa giả, An Nam Ý thật sự hâm mộ An Cảnh, một ảnh cả vang danh thiên hạ, không biết xung quanh có bao nhiêu bạn học thích An Cảnh, anh sẽ tự hào nói với bọn họ rằng An Cảnh là anh trai của tôi. anh trai thân yêu.

Những lúc như thế, An Nam Ý sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị trong mắt các bạn học. An Nam Ý có một gia đình giàu có và một người anh trai lớn xuất sắc như vậy, cha mẹ và anh trai đều yêu thương.

Bất kể đi đâu, An Nam Ý đều nổi bật giữa đám đông, từ lâu đã quen với cuộc sống được mọi người chú ý đến mình.

Cho nên... thân phận của thiếu gia An gia chỉ có thể là của hắn.

Không ai có thể cướp nó đi!

An Cảnh đương nhiên không biết em trai mình đang suy nghĩ gì, không hiểu nên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn An Nam Ý, đôi mắt dài hẹp sâu thăm thẳm, lộ ra vẻ dò xét. Trong ánh mắt nghiêm túc của hắn, "Em thật sự nghĩ tới?"

Bên kia nghiêm túc gật đầu.

"Đã nói với cha mẹ chưa?"

"Còn chưa, cha mẹ vẫn luôn ủng hộ quyết định của em, chỉ cần anh đồng ý là được." An Nam Ý cười vô hại, giống như một đứa trẻ hư kéo kéo tay áo An Cảnh.

"Anh yên tâm đi, em không phải là bởi vì anh tham gia, cũng sẽ không dựa vào thân là em trai của anh mà đi cửa sau, em sẽ dựa vào chính mình thực lực, l
được mọi người tán thành"

An Cảnh giơ ngón tay búng vào trán em trai, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được, chỉ cần em vui vẻ là được, nhưng em sẽ nói cho anh biết sau tiến lên, anh đối xử bình đẳng với tất cả mọi người "

"Em biết, anh là người công tư phân minh, em sẽ làm tốt, không để cho anh khó xử!"

An Cảnh cười cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười, thực ra anh vẫn không hiểu tại sao An Nam Ý lại đưa ra quyết định này, cũng chưa từng nghe nói Ăn Nam Ý có hứng thú với buổi biểu diễn này.

Là anh cả, An Cảnh lo lắng nhất chính là anh hai An Dụ, bởi vì tiểu tử này ít lo lắng nhất, nhưng đồng thời, quan hệ của anh với An Dụ cũng tốt nhất, khụ... Tuy rằng An Dụ luôn là người bị đánh.

Đối với người em trai ngoan ngoãn và ngoan ngoãn An Nam Ý, An Cảnh tự nhiên quan tâm và yêu thương, nhưng luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, tính cách của người em trai này khác với những người còn lại trong gia đình.

Mặc dù An Nam Ý từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, nhưng từ nhỏ cũng có tính ganh đua, cái gì cũng thích đứng đầu, khi còn nhỏ đã tức giận đến mức không chịu. giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi, vì vậy đã xé bài kiểm tra.

An Nam Ý muốn được người khác ghen tị và ngưỡng mộ.

An Cảnh không đồng ý với điểm này.

"Nhân tiện." An Nam Ý nhớ tới một chuyện, nói: "Em có một bạn học cấp ba cũng đăng ký tham gia cuộc thi này."

An Cảnh không có hứng thú, thản nhiên nói: "Hả? Thật sao?"

"Cậu ấy họ Lâm, tên là Lâm Thanh Yến, em và cậu ấy là bạn tốt thời trung học, nhưng điều kiện gia đình cậu ấy hình như không tốt lắm..." An Nam Ý khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Có một lần em làm mất ví, cuối cùng tìm thấy nó trong cặp sách của cậu ấy. .. Thực ra cậu ấy có thể trực tiếp hỏi mượn em, nhưng em cũng có thể hiểu rằng cậu ấy chắc chắn không cố ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy