Chương 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Cố gia tức giận

Giọng nói rất rõ ràng, giống như một tiếng sấm lớn xuyên qua . Lâm Thanh Yến như bị sét đánh, thân thể trở nên cứng đờ,(...)

Chuyện này khác hoàn toàn với so dự đoán của cậu, Ôn Ngôn thế mà lại biết cậu, thậm chí ... Lâm Thanh Yến đột nhiên phản ứng lại, cậu cố gắng dùng tay đẩy người đàn ông đang ôm mình ra nhưng lại bị hắn ôm rất chặt.

"Yến Yến, em giống anh phải không?"

"Yến Yến, thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh sai rồi..."

Ôn Ngôn hai mắt đã đỏ bừng, kích động thì thầm vào tai Lâm Thanh Yến, vẻ mặt không giống cười cũng không ra khóc, nào còn dáng vẻ dịu dàng, tinh tế nữa mà giống một kẻ điên hơn.

"Tên điên." Lâm Thanh Yến dùng sức giãy giụa, trong lòng bối rối nhưng giọng nói đã trở nên bình tĩnh hơn: "Tôi mặc kệ anh là ai, xin anh thả tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Yến Yến..."

Ôn Ngôn còn chưa nói xong, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra, một dáng người cao lớn nhanh chóng xông vào, không chút lưu tình đấm vào mặt Ôn Ngôn một cái.

Một đánh này không chút lưu tình, Ôn Ngôn đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo, theo bản năng buông hai tay đang ôm thiếu niên ra, lui về sau hai bước, còn chưa kịp hoàn hồn thì Cố Phi đã túm lấy cổ áo của hắn, thô bạo kéo hắn đến bồn rửa mặt.

Lưng Ôn Ngôn bị ấn trên đá cẩm thạch lạnh lẽo, đau đến mức thở hổn hển nhưng càng khiến người ta sợ hãi chính là ánh mắt của người trước mặt, bình tĩnh nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi sắp chết.

Ôn Ngôn da đầu tê dại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cắn răng giả vờ bình tĩnh: "Anh muốn làm gì, đây là chuyện giữa tôi và em ấy, không cần người ngoài can thiệp."

Lâm Thanh Yến đứng phía sau hơi há hốc mồm, lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết anh ta."

"Nghe thấy chưa? Cậu ấy nói không quen biết cậu." Cố Phỉ nhìn người trước mặt, giọng nói trầm ấm cùng từ tính lộ ra một tia lãnh lẽo " Đừng để tôi nhìn thấy cậu lại xuất hiện ở trước cậu ấy lần nữa."

Ở địa vị cao nhiều năm, Cố Phỉ luôn tạo cảm giác áp bách hơn người, Ôn Ngôn ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cố Phỉ không nhiều lời nữa, anh buông tay ra xoay người đi tới trước mặt Lâm Thanh Yến, ánh mắt sắc bén đã dịu đi, nhìn cậu từ đầu đến chân, quan tâm mà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng sửa lại cổ áo anh, chính cậu cũng không phát hiện, hành động nhỏ này có chút mập mờ, "Không sao, chúng ta đi thôi."

Ánh mắt Cố Phỉ dừng lại trên cổ áo một lúc, sau đó ừm một tiếng, ôm vai thiếu niên đi ra ngoài, giống như đang bảo vệ cậu trong vòng tay, cũng giống như đang ở trong lòng anh. Cố tình thể hiện ra thân phận của mình vậy.

Ôn Ngôn đứng ở đó, chật vật nhìn bóng lưng hai người biến mất, cảnh tượng vô cùng chói mắt, trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập mất mát cùng đau đớn, giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào tim, không thở nổi.

"Sao, sao có thể..."

Vì ông trời đã cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, tại sao hắn vẫn không thể mang người mình yêu trở lại, Yến Yến rõ ràng thích hắn, Cố Phỉ dựa vào cái gì lại đến trước.

Không... hắn sẽ không từ bỏ.

Đời trước, hắn đã mất Yến Yến, kiếp này hắn không thể lại mất đi, Yến Yến nhất định vẫn yêu hắn!

Đúng vậy, Ôn Ngôn cũng trọng sinh.

Đời trước, khi Lâm Thanh Yến tuyên bố giải nghệ, hắn đang đi công tác nước ngoài rất bận rộn vì vậy hắn không coi trọng việc đó. Khi hắn về, Lâm Thanh Yến đã biến mất.

Điện thoại không gọi được, không có người ở nhà, đi đâu cũng không tìm được, ngay cả tin tức cũng không để lại, không ai biết cậu ở đâu, giống như cậu đã biến mất khỏi thế giới này vậy.

Khi đó An Nam Ý đã an ủi hắn, có lẽ Yến Yến chỉ là tâm trạng không tốt muốn tìm một nơi yên tĩnh không có người làm phiền để thư giãn, lúc đó hắn đã nghĩ như vậy.

Yến Yến rất thích hắn, em ấy sẽ không bao giờ rời xa hắn, có lẽ vài ngày nữa em ấy sẽ về.

Nhưng thời gian trôi qua, Lâm Thanh Yến vẫn không xuất hiện, Ôn Ngôn bắt đầu lo lắng, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, người nhiều như vậy, hắn biết tìm ở đâu, khi hắn tìm được căn nhà cho thuê mà Lâm Thanh Yến ở sau khi biến mất là một huyện nhỏ cách đó hàng ngàn km, nơi đó đã không còn có người ở nữa.

Khi hắn nhìn thấy Lâm Thanh Yến, là bức ảnh đen trắng trên mộ...

  --

"Phỉ ca, tôi không muốn ăn nữa, chúng ta về trước đi?"

"Được, tôi đưa cậu về."

Cố Phỉ ôm vai cậu cho đến khi mở cửa, nhìn cậu bước vào, sau đó xoay người ngồi vào ghế lái.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh, Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống, đôi mắt ướt át, hàng mi khẽ run, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, làm phiền anh rồi."

Trong xe lại yên tĩnh, Lâm Thanh Yến trong lòng bất an.

Người đàn ông còn chưa trả lời, cằm cậu đã bị anh nhẹ nhàng véo, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da, cậu cảm thấy trái tim như bị bỏng, rất nóng.

Cố Phỉ nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hơi mím môi, lấy khăn tay cẩn thận lau đi vết nước còn sót trên mặt cậu.

Từ trán đến mũi rồi đến má, làn da trắng mịn được chiếc khăn chạm vào trở nên hơi ửng hồng, mặc dù anh không dùng quá nhiều lực.

Không khí trong xe đột nhiên nóng lên. Lâm Thanh Yến không dám động đậy, chỉ lo lắng nắm chặt góc áo, giọng nói mềm mại như mèo cam nhỏ ở nhà: "Phỉ ca.. ."

Cố Phỉ dừng lại, đầu ngón tay di chuyển xuống, ấn nhẹ lên đôi môi mềm mại đang mấp mé, ngăn không cho thiếu niên lên tiếng ,chỉ khẽ mở to mắt, cụp mắt xuống nhìn đôi môi, vẫn không dám cử động.

Cố Phỉ rốt cục cũng mở miệng: "Lâm Thanh Yến, cậu không có làm sai cái gì cả, cũng không có gây phiền phức cho tôi, không cần xin lỗi." Dù có gây phiền phức thì anh cũng vui, anh tự nói trong lòng.

"Ừm..." Lâm Thanh Yến khẽ gật đầu.

Hiện tại có thể buông tay ra được rồi.

Đầu ngón tay đang ấn trên môi vô tình hay cố ý mà ấn xuống, ngay sau đó lại dời đi, người đàn ông liếc nhìn đường viền cổ áo của thiếu niên, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Thanh Yến cúi đầu nhìn, phát hiện cổ áo của mình đang mở, lộ ra một phần phía trên. Trên mặt ửng đỏ lan đến mang tai, vội vàng cài hai cúc áo trên cùng lại.

"Vừa rồi cậu thật sự không biết người kia?"

Nghe vậy, Lâm Thanh Yến khẽ giật mình, chuyện gì đến vẫn phải đến, chuyện này cũng không có cách nào giải thích, cậu thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, nếu như không có gì ngoài ý muốn, Ôn Ngôn cũng đã trọng sinh.

"Ừm... thật sự không quen biết. Hắn đột nhiên lao vào ôm tôi rồi nói linh tinh, chắc là nhầm tôi với người khác."

Từ vẻ mặt vô cảm của Cố Phỉ, không thể biết được anh có tin hay không nhưng anh nhìn vào mắt thiếu niên, vô cùng nghiêm túc nói với cậu: "Sau này nếu hắn lại quấy rầy cậu, nhất định phải nói cho tôi biết."

"Ừm, đã biết." Lâm Thanh Yến trong long thở phào nhẹ nhõm.

"Dây an toàn."

"Được."

Sau khi cậu thắt dây an toàn, anh khởi động xe và rời khỏi nhà h.

Lâm Thanh Yến hạ kính xe xuống, cơn gió mùa hè thổi vào, thổi bay mái tóc cậu, cậu lén nhìn khuôn mặt sắc bén và tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, trái tim rối bời của cậu dần bình tĩnh lại xuống.

Cho dù Ôn Ngôn trọng sinh thì sao, tất cả chỉ là quá khứ, bất kể tình cảm của Ôn Ngôn đối với cậu như thế nào, cậu cũng đã không còn yêu hắn nữa.

Kết quả tốt nhất là trở thành những người xa lạ không làm phiền nhau.

Lời nói của Cố Phỉ đánh tan suy nghĩ của Lâm Thanh Yến, "Tôi quên nói cho cậu biết, tư cách học sinh của ngươi đã khôi phục, không muốn đi học cũng không sao, tự học là được."

Lâm Thanh Yến sửng sốt một lúc, than thở một lần nữa rằng thật tốt khi giàu có, cậu muốn viết thêm một ghi chú nữa vào cuốn sổ biết ơn của mình. Cậu đang định nói lời cảm ơn thì anh lại nói: "Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tôi, cậu có thể làm điều gì đó bằng hành động để báo đáp."

Lâm Thanh Yến: ... Làm thế nào mà anh lại biết cậu muốn nói gì?

Đền đáp bằng những hành động thực tế?

Vậy làm thế nào để trả ơn?

Là người giàu nhất Nam Thành, Cố gia có tất cả, đây thực sự là một vấn đề, Lâm Thanh Yến vẫn không nghĩ ra cách cảm ơn, "Cái này... anh có yêu cầu gì không?"

Cố Phỉ nói: "Cậu tự mình suy nghĩ đi."

Lâm Thanh Yến uể oải gật đầu, "Được."

Nhân lúc cậu không chú ý, khóe môi người đàn ông bên cạnh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

--

Thời gian phỏng vấn của "Ngày mai sao trời" được ấn định vào ngày 10 tháng 9, còn khoảng mười ngày nữa, Lâm Thanh Yến cũng trở nên bận rộn hơn, cậu cũng đã quên mất chuyện của Ôn Ngôn.

Cậu dành thời gian mỗi ngày để luyện hát và tập nhảy, cơ thể này chưa bao giờ học những điều này trước đây, vì vậy cần có thời gian để thích ứng.

Cậu đến Giải trí Nghệ Hoa để luyện tập vào ban ngày, môi trường luyện tập trong công ty tốt hơn còn có giáo viên chuyên nghiệp.

Tập đoàn Cố thị gần Nghệ Hoa, Cố Phỉ đi làm sẽ đưa Lâm Thanh Yến đến đó. Sau khi tan làm sẽ đến đón cậu ấy, buổi trưa nếu rảnh sẽ đón cậu đi ăn.

Ban đầu Lâm Thanh Yến cảm thấy khá xấu hổ, dù sao thì Cố gia cũng là một ông chủ lớn, hàng ngày quản lý rất nhiều việc nhưng ngày nào cũng lái xe đưa đón cậu, giống như phụ huynh đưa đón con đi học vậy.

Nhưng lâu dần, cậu cũng đã quen.

Nếu như một ngày nào đó mà Cố Phỉ đột nhiên không tới đón cậu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy khó chịu.

Chiều nay, chiếc xe Maybach quen thuộc vẫn đậu trước cửa công ty giải trí Nghệ Hoa nhưng người đàn ông ngồi ở ghế lái lại không phải người đàn ông quen thuộc: "Cậu là Lâm thiếu gia đúng không?"

Lâm Thanh Yến không gặp được người như mong đợi có chút thất vọng, cậu lễ phép cười nói: "Ừm, anh là?"

"Tôi là trợ lý của Cố tổng, hôm nay ngài ấy có chút việc, dặn tôi đến đón cậu."

----------------------------------------------

Chương 40: Cố Phỉ say rượu

Có vài trợ lý và thư ký của Cố Phi, mỗi người phụ trách một công việc nhất định, lần này trợ lý đến đón Lâm Thanh Yến là một người đàn ông đẹp trai khoảng ba mươi tuổi, là trợ lý riêng của Cố Phỉ, tên là Dương Kính.

Lâm Thanh Yến lịch sự gọi anh ấy là Anh Dương.

Dương Kính chỉ là theo lệnh Cố gia đến đón người, không ngờ người này hóa ra lại là một thiếu niên xinh đẹp.

"Anh Dương, Cố gia có phải hay không đi công tác?"

"Cái này..." Dương Kính do dự một chút, không biết có nên nói hay không.

Một giọng nói khác cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, "Hình như anh Phỉ của cậu không đến đón cậu, cậu thất vọng phải không?" Lục Vũ Kỳ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Yến, giọng điệu và biểu cảm của hắn có chút trêu chọc.

Dương Kính lịch sự gọi Lục Vũ Kỳ là thiếu gia.

Lâm Thanh Yến phản bác: "Không có, cậu đừng có nói linh tinh."

Mấy ngày nay , cậucùng Lục Vũ Kỳ luyện tập, quan hệ cũng dần trở nên tốt hơn, vị hoàng tử này ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng bên trong lại là kiểu người ấm áp, bề ngoài có vẻ kiêu ngạo ít nói.

Nhưng không thể chỉ nhìn bề ngoài của người khác, Lục Vũ Kỳ thực sự là một người ấm áp, khi Lâm Thanh Yến gặp phải những động tác nhảy mà cậu không biết, người này sẽ chủ động sửa lại cho cậu và dạy cậu các động tác.

Khi các thực tập sinh khác trong công ty bàn tán về việc liệu Lâm Thanh Yến có đi cửa sau hay không thì Lục Vũ Kỳ đã nói thẳng với họ đến mức họ không còn dám nói nữa.

Cảm giác rất sảng khoái.

Nhìn ánh mắt trêu chọc của Lục Vũ Kỳ lúc này, Lâm Thanh Yến khó chịu mà ho một tiếng, chuyển đề tài: "Cậu cũng về à? Có muốn đi cùng không?"

Lục Vũ Kỳ đút tay vào túi và nói một cách lạnh lùng: "Không, tôi tự lái xe."

"Được rồi, ngày mai gặp."

"Ừm."

Lâm Thanh Yến lên xe, không lâu sau nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Vũ Kỳ: Hôm nay là ngày mất của chú tôi.

Không có lời mở đầu nhưng Lâm Thanh Yến ngay lập tức nhận ra rằng Lục Vũ Kỳ là em họ của Cố Phỉ, vì vậy chú của hắn là cha của Cố Phỉ, hôm nay là ngày giỗ của cha Cố Phỉ.

Trước đó cậu đã biết được từ Internet rằng cha của Cố Phỉ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn vào bảy năm trước, khi Cố Phỉ mới hai mươi tuổi.

Lâm Thanh Yến nhìn xuống tin nhắn từ Lục Vũ Kỳ trên màn hình và hơi cau mày lo lắng, Cố Phỉ bây giờ đang làm gì? Chắc anh buồn lắm phải không?

Cậu gửi lời cảm ơn tới Lục Vũ Kỳ, sau đó mở danh bạ điện thoại, bấm vào số liên lạc có ghi "Cố tiên sinh", do dự một lúc vẫn không gọi.

Cuối cùng, cậu tắt màn hình.

Cố Phỉ nhất định không muốn ai làm phiền mình lúc này.

Lâm Thanh Yến đang lơ đãng nhìn cảnh đường phố bên ngoài thì điện thoại của cậu đột nhiên rung lên, người gọi chính là "Cố tiên sinh" mà cậu vừa do dự có nên gọi hay không.

Tim cậu run lên, vội vàng nhấn nút nghe, người đàn ông bên kia im lặng hai giây mới nói: "Tôi kêu trợ lý tới đón cậu, đã lên xe chưa? "

Giọng điệu của anh bình tĩnh như thường, không có gì khác biệt.

"Ừm, tôi đang trên đường trở về." Thiếu niên hơi mím môi, chần chờ hai giây mới nói thêm: "Phỉ ca, vậy tôi ở nhà chờ anh về."

Giọng nói của cậu qua điện thoại truyền đến tai, trong trẻo như nước suối trong vắt, mang theo sự mềm mại ngoan ngoãn, Cố Phỉ siết chặt điện thoại, tim như tê dại, như có dòng điện chạy qua..

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng cậu lúc này, cầm điện thoại cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, ngoan ngoãn như thỏ con, anh muốn hôn cậu muốn chạm vào cậu.

Nhưng mà Cố gia chỉ dè dặt nói "ừm" một tiếng, "Tối nay tôi về muộn, đừng đợi cơm tôi."

Lâm Thanh Yến gật đầu, "Được, tôi hiểu rồi..."

"Ừm."

Lâm Thanh Yến: ? !

"Vậy tôi... cúp điện thoại trước, hẹn gặp lại, Phỉ ca!"

Người đàn ông đầu dây bên kia chưa kịp nói lại, Lâm Thanh Yến sắc mặt lập tức đỏ bừng, lập tức cúp điện thoại, tim còn đập thình thịch, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Những từ vừa rồi của người đàn ông dường như có sức mạnh kỳ diệu, nó cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cậu.

Trợ lý Dương nhìn thấy mặt cậu đỏ qua kính, thắc mắc hỏi: "Lâm thiếu gia, mặt cậu sao lại đỏ vậy? Trong xe nóng quá sao? Có cần bật điều hòa không?"

Lâm Thanh Yến: "...Ừm, hơi nóng, thời tiết bây giờ thực sự nóng."

Trợ lý Dương: "Đúng vậy."

Lâm Thanh Yến: "..."

Về đến biệt thự thì trời đã tối, mây đen bao phủ bầu trời như thể trời sắp mưa.

Lâm Thanh Yến sau khi ăn tối xong thì vào phòng học bài, tìm một bộ đề toán để làm, tuy đã lâu không học nhưng ký ức về hai năm sau khi trọng sinh trở nên rõ ràng hơn.

Không chỉ là tuổi tác ùa về, mà còn là ký ức, cậu đối với kiến ​​thức này có ấn tượng, cho nên cũng không khó.

Khi còn đi học, điểm của cậu luôn nằm trong top, nếu không có những chuyện này này xảy ra, có lẽ giờ đang học tại một trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.

Nhưng lúc này trong đầu cậu còn có chuyện khác, cho nên liền lơ đãng, lâu lâu lại quay đầu nhìn ra ngoài, trời sắp mưa sao?

Tại sao Cố tiên sinh vẫn chưa về?

Thời gian chầm rãi trôi qua, một tia sét xuyên qua bầu trời đêm đen kịt, giống như một khe hở cực lớn ở vực sâu, muốn nuốt chửng mọi người, sau đó trời bắt đầu đổ mưa.

Trời mưa to, không ngừng đập vào những ô cửa sổ kiểu Pháp.

Xem đến nửa tờ giấy kiểm tra toán trước mặt, Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng cáu kỉnh đặt chiếc bút trong tay xuống, đã chín giờ tối rồi mà Cố Phỉ vẫn chưa về.

Cậu vào phòng tắm tắm rửa một cái, chán nản nằm ở trên giường, trên điện thoại di động chơi một hồi, vừa chơi vừa chú ý tới động tĩnh bên ngoài. chuyển động ở tầng dưới.

Lâm Thanh Yến lập tức đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu, Cố Phỉ đúng là đã về, nhưng được Quản gia Thẩm đỡ lên lầu.

Quần áo của người đàn ông có chút ướt, trọng lượng cơ thể gần như dồn hết lên người quản gia Thẩm, đôi mắt sâu và sắc bén thường ngày của anh giờ phút này lười biếng khép hờ, hai má ửng hồng, chỉ khi đến gần anh mới ngửi thấy mùi mùi thơm tỏa ra từ anh.

Cố Phỉ uống say.

"Quản gia Thẩm, để cháu giúp chú."

Lâm Thanh Yến bước nhanh xuống, giúp quản gia Thẩm giữ cánh tay còn lại của người đàn ông, hai người cùng nhau đỡ Cố Phỉ vào phòng, để anh nằm trên giường.

Cố Phỉ say rượu cũng không nói nhảm, vẫn như cũ trầm mặc, nhắm mắt lại, nhưng hơi nhíu mày, giơ tay nhéo nhéo chính giữa lông mày, thần sắc có chút không thoải mái.

"Xem ra Cố tổng lần này uống khá say, rất ít khi say như vậy." Quản gia Thẩm nói xong khẽ thở dài, ông đương nhiên biết tại sao tối nay Cố Phỉ lại uống nhiều như vậy.

Nhưng có một số chuyện mà ông sẽ không nói với người khác khi chưa được phép.

"Chú Thẩm chú đi nấu canh giải rượu đi, cháu chăm sóc Cố gia là được."

"Được, vậy làm phiền cậu rồi."

Quản gia Thẩm xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Thanh Yến nhìn lại lần nữa. Có lẽ anh cảm thấy nóng nên Cố Phỉ đang một tay cởi cúc áo sơ mi, hai cúc áo đã cởi xong.

Người đàn ông hôm nay mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo lúc này mở ra, theo hô hấp hơi hơi phập phồng lên xuống, nhìn qua rất cấm dục.

Đôi tay thon thả và cân đối vẫn đang cởi cúc áo, Lâm Thanh Yến nhìn động tác của người đàn ông, yết hầu lên xuống, vô thức nuốt nước bọt, lập tức quay người đi vào phòng tắm.

Lúc Lâm Thanh Yến đi ra, trong tay còn có thêm một chiếc khăn ướt, cậu ngồi ở mép giường, cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên mặt Cố Phỉ, một chút ửng hồng.

Lúc này cúc áo sơ mi đen đã hoàn toàn cởi ra, vừa mới mở ra, thân hình nam nhân có cơ bắp rõ ràng, cơ bụng tám múi đẹp gợi cảm, hơi nhấp nhô theo nhịp thở. ..

Lúc này, trong đầu Lâm Thanh Yến chỉ có một ý niệm:

Chắc chắn, anh trông gầy hơn khi mặc quần áo, và trông có da có thịt khi cởi quần áo.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, vừa rồi Cố Phỉ trở về quần áo không cẩn thận bị nước mưa làm ướt sũng, ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh mất.

Lâm Thanh Yến trong lòng đấu tranh một lúc, cuối cùng nghiêng người, cố gắng cởi bỏ hoàn toàn áo sơ mi của người đàn ông, nhưng khi tay cậu vừa chạm vào, ai đó đã nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu giật mình, người đàn ông không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, giờ phút này đang yên lặng nhìn cậu, nhưng trong đôi mắt kia lại có một tia mơ hồ, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo.

"Phỉ ca, quần áo trên người anh ướt rồi để tôi cởi cho anh." Lâm Thanh Yến có chút khẩn trương, giữ nguyên tư thế vừa rồi, cho đến khi Cố Phỉ buông tay ra, lại nhắm mắt lại.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Thanh Yến lập tức giống như một con thỏ sợ hãi đứng dậy, quản gia Thẩm bưng canh giải rượu mới nấu vào, không phát hiện điều gì bất thường.

"Tiểu Yến, Cố Gia thế nào rồi?" Những ngày này, Lâm Thanh Yến và quản gia Thẩm rất tốt, quản gia Thẩm không còn gọi cậu là Lâm thiếu gia nữa.

"Không sao, anh ấy đã ngủ rồi." Lâm Thanh Yến ngữ khí tự nhiên nói, cầm lấy canh giải rượu trong tay, "Chú Thẩm, cũng đã khuya, chú đi nghỉ ngơi trước đi, cháu ở đây là được rồi."

"Được, cám ơn cậu, vất vả rồi."

Sau khi quản gia Thẩm đi ra ngoài, Lâm Thanh Yến đặt canh giải rượu lên tủ đầu giường rồi lại ngồi lên giường, trầm ngâm nhìn khuôn mặt tuấn tú và thành thục của người đàn ông, sau đó đặt tay lên mặt người đàn ông.

Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cố Phỉ, dùng đầu ngón tay lướt qua lông mày, mũi, miệng... Trong lòng cẩn thận cảm nhận dung mạo của người đàn ông này.

Nét quen thuộc y hệt như trong ký ức.

Đầu ngón tay Lâm Thanh Yến khẽ run, trong mắt có nước, khóe mắt đã đỏ ửng.

Là anh, Cố Phỉ là người đàn ông đó.

Lâm Thanh Yến đã xác nhận nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy