Chương 37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Mối quan hệ của chúng ta là gì?

Lục Thịnh vẫn còn có việc phải làm nên đã gọi người đến dẫn Lâm Thanh Yến đi làm quen công ty.

Khi cậu con trai bước vào với phong thái nghiêm nghị cùng mái tóc ngắn màu xám, đeo khuyên tai đen và áo phông rách xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Yến, cậu có chút không phản ứng kịp.

Ánh mắt Lục Vũ Kỳ dừng lại trên thiếu niên một lát, sau đó bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía Lục Thịnh, "Anh, tìm em có việc gì sao?"

"Để anh giới thiệu với em một người." Lục Thịnh đưa tay khoác vai Lâm Thanh Yến, cười nói: "Cậu bạn đẹp trai này tên là Lâm Thanh Yến bắt đầu từ hôm nay sẽ chính thức gia nhập Giải trí Nghệ Hoa của chúng ta, em dẫn cậu ấy đi dạo một vòng trước đi."

Lâm Thanh Yến che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, lịch sử mà chào hỏi Lục Vũ Kỳ :"Xin chào, tôi là Lâm Thanh Yến."

Cậu con trai hai tay đút túi, chỉ lạnh lùng nói ba chữ: "Lục Vũ Kỳ."

Lâm Thanh Yến cũng không cảm thấy có gì đó bất ổn, chỉ nghĩ người này cùng với ấn tượng của cậu giống nhau có cá tín. Đời trước, cậu đã xem qua chương trình "Ngày mai sao trời", tương lai Lục Vũ Kỳ sẽ ra mắt ở vị trí Center.

Lâm Thanh Yến có ấn tượng sâu sắc với Lục Vũ Kỳ bởi vì cậu ấy có tính cách lạnh lùng, ngay cả trước ống kính cũng không nói nhiều, cũng không xu nịnh ai, cảm xúc của cậu ấy thể hiện trên khuôn mặt. Còn dám ở trước máy quay diss người ta đến khóc, tỏ thái đọ với những người không chịu tập luyện.

Lục Vũ Kỳ hoàn toàn khác với những người giả vờ trước ống kính, cậu ấy sống thật. Lâm Thanh Yến ngược lại càng thích cùng loại người này kết bạn, ít nhất họ sống thật không phải lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo.

Em trai của Lục Thịnh - tổng giám đốc của Giải trí Nghệ Hoa , em họ của Cố Phỉ - người đứng đầu Cố thị, cũng là có tư bản.

"Anh, nếu không có việc gì nữa thì em đi trước." Lục Vũ Kỳ lại nhìn Lâm Thanh Yến , ý muốn bảo cậu đi cùng, sau đó liền xoay người rời đi.

Lâm Thanh Yến nói lời tạm biệt với Lục Thịnh, cậu nhanh chóng đuổi theo phía sau Lục Vũ Kỳ.

Lục Thịnh nhìn theo bóng lưng rời đi của thiếu niên, đôi mắt hơi híp lại, có chút hứng thú mà chặc lưỡi: "Thú vị, thật thú vị. . . "

Lục Vũ Kỳ thực sự đưa Lâm Thanh Yến đi làm quen công ty, còn nghiêm túc giới thiệu cho cậu biết.

Công ty khá lớn, đi đường có thể gặp nam nữ đẹp trai ăn mặc thời trang, Lâm Thanh Yến không nhịn được nói: "Thật sự cũng không cần làm phiền đến cậu, nếu có việc có thể đi trước, tôi có thể tự đi dạo xung quanh."

Lục Vũ Kỳ dừng bước, xoay người nhìn phía sau, dùng ánh mắt thăm dò dò xét, Lâm Thanh Yến cảm thấy có chút không thoải mái, liền nói: "Anh tôi nói là Cố Phỉ tự mình dẫn cậu tới?"

Lam Thanh Yến cảm thấy có chút bất lực, nghĩ rằng Lục Vũ kỳ cũng giống như anh trai của cậu cho rằng cậu ôm đùi của Cố Phỉ nên được đi cửa sau... Nghĩ như vậy cũng không phải không đúng, nếu không có Cố Phỉ, cậu thực sự sẽ không thể vào Nghệ Hoa.

Tối hôm qua, Cố Phi có nhắc tới chuyện này, cậu vô cùng kinh ngạc, theo bản năng mà lắc đầu từ chối nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có chút cau mày của anh, lại không có dũng khí nói ra.

Cậu tôn trọng người đàn ông đó nhưng cậu cũng hơi sợ.

Đối mặt với câu hỏi của Lục Vũ Kỳ vào lúc này, Lam Thanh Yến không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Lục Vũ Kỳ vẫn vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong mắt cũng không có chút khinh thường gì, nhưng lại đột ngột nói: "Cậu hẳn là rất xuất sắc."

Nói xong quay người đi về phía trước: "Đi theo tôi."

"..." Đây là khen hay không đây? Lâm Thanh Yến có chút bối rối nhưng vẫn đi theo, cậu cảm thấy vị hoàng tử này rất có cá tính không có ác ý gì với cậu.

Trụ sở chính của Cố thị cách Giải trí Hoa Nghệ không xa lắm, khoảng 15 phút lái xe.

Tầm 11h45, sau khi kết thúc cuộc họp, Cố Phi lập tức lái xe đến đón Lâm Thanh Yến đi ăn. Anh ở dưới gọi điện cho cậu nhưng lại không ai bắt máy, liền gọi cho Lục Thịnh, Lục Thịnh lại gọi cho Lục Vũ Kỳ.

Tại phòng tập nhảy ở lầu 3 nào đó, Cố Phỉ theo âm thanh đi tới, nhìn vào bên trong.

Trong căn phòng chỉ có hai người, Lục Vũ Kỳ ngồi trên sàn nghỉ ngơi, lặng lẽ vẫy tay với người đàn ông ở cửa. Sau đó quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt của anh, Thiếu niên mặc sơ mi trắng cùng quần đen đang nhảy theo giai điệu của nhạc.

Thiếu niên dáng người cao mảnh khảnh, khi nhảy tư thế đặc biệt uyển chuyển, động tác đều dứt khoác, theo động tác chiếc áo rộng thùng thình bị kéo lên, lộ ra eo thon nhanh chóng bị che phủ.

Cố Phỉ hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sắc bén khẽ híp lại, ánh mắt không rời khỏi thiếu niên, ánh mắt của người đàn ông thâm trầm, ẩn chứa cảm xúc khiến người khác không thể nhìn thấu được.

Lâm Thanh Yến đã lâu không nhảy, hơn nữa cơ thể này cũng chưa từng tập nhảy nên động tác vẫn còn hơi cứng, vẫn cần thêm thời gian để luyện tập.

Cậu nhảy thêm vài phút rồi dừng lại, khuôn mặt trắng trẻo lấm tấm một vài giọt mồ hôi, hai gò má đỏ lên vì tập luyện, cậu thở hổn hển cúi đầu xuống nhưng cậu lại không nhận ra rằng người đàn ông đang ở sau cậu

"Uống nước?"

"Phỉ ca, anh đến lúc nào?" Lâm Thanh Yến nhận lấy nước, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lộ ra nụ cười, đôi mắt ướt át lấp lánh, giống như mèo con nhìn thấy chủ nhân.

"Vừa mới tới."

Cố Phỉ giơ tay vuốt mái tóc hơi rối trên trán của thiếu niên, môi mỏng mấp máy, "Vừa rồi cậu nhảy không tệ."

Bên kia Lục Vũ Kỳ hoàn toàn bị xem nhẹ, yên lặng nhìn đi chỗ khác.

Cố Phỉ muốn mời Lâm Thanh Yến đi ăn trưa nhưng Lục Vũ Kỳ khéo léo từ chối lời mời của bọn họ, thứ cậu muốn là đồ ăn chứ không phải là cơm chó, có lẽ cả hai người đều không biết bầu không khí giữa họ mập mờ đến mức nào.

Mười phút sau, hai người lên xe.

"Hôm nay bạn cảm giác thế nào?"

Lâm Thanh Yến dường như đang rất vui vẻ, khóe mắt và lông mày của cậu hơi nhướng lên, nói như một đứa trẻ: "Rất tốt, công ty lớn, và ông chủ Lục cũng rất tốt. Tôi vừa làm quen một người bạn mới."

Người đàn ông bên cạnh ậm ừ nhưng không rời mắt khỏi cậu.

"Nhưng tôi có một câu hỏi cho anh. "

"Ừm?"

"Tại sao anh lại để tôi gia nhập Giải trí Nghệ Hoa?"

"Cậu cảm thấy sao?" Cố Phi không có ném lại vấn đề.

Lâm Thanh Yến: "...Là bởi vì quan hệ của tôi với anh?"

"Hả?" Người đàn ông đột nhiên nghiêng người tới gần thiếu niên, trong đôi mắt thâm thúy tựa hồ có một tia không rõ cảm xúc, trầm giọng nói: "Cậu cho rằng chúng ta có quan hệ gì?"

Dừng một chút, anh lại gọi tên, Yến Yến.

---------------------------------------

Chương 38: Ôn Ngôn

Một chiếc ô tô sang trọng dừng lại bên ngoài nhà hàng tây cao cấp, hai người bước xuống xe, người đàn ông cao lớn hơn trên mặt không có cảm xúc.

Thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng âm thầm quan sát biểu hiện của người đàn ông này qua khóe mắt, cảm thấy câu trả lời vừa rồi không có gì sai, nhưng Cố gia có vẻ không hài lòng với câu trả lời vừa rồi.

Hai người ngồi ở một chỗ yên tĩnh dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Cố Phỉ nhìn thực đơn, những lời vừa rồi thiếu niên nói trên xe nói tự động hiện lên trong đầu Cố Phỉ, một câu rất chân thành:

"Anh rất tốt với tôi quan tâm và chăm sóc tôi như một người anh lớn, bố mẹ tôi cũng không tốt với tôi như vậy."

... Anh cảm thấy bạn nhỏ này thực sự coi anh là cha rồi.

Lúc đó Cố Phỉ không nói lời nào.

Lâm Thanh Yến không khỏi lén nhìn Cố Phỉ lần nữa, cậu nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Phỉ ca, anh không vui sao?"

"Không." Cố Phỉ nhìn người đối diện, trên khuôn mặt đó hiện rõ vẻ khẩn trương, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn anh, trong lòng anh không khỏi thở dài, chỉ là một câu thôi mà.

Sắc mặt người đàn ông dịu đi, trên mặt biểu tình vẫn như cũ, bất quá trên mặt không có biểu tình, nhưng ngữ khí cũng không còn lạnh lùng: "Đừng nghĩ nhiều, muốn gọi cái gì cũng được."

Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm: "Vâng!"

Các món ăn trong nhà hàng phương Tây này đều rất ngon, vì vậy Lam Thanh Yến không có tâm trí để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cậu bắt đầu tập trung vào ăn.

Vài phút sau, một khách hàng khác bước vào cửa hàng, Lâm Thanh Yến ngồi đối diện với cửa, cậu tùy ý liếc nhìn người khách hàng bước vào, ngay sau đó, đồng tử của cậu đột nhiên co lại, động tác trên tay cũng dừng lại.

"Mời hai người đi lối này."

Người phục vụ hướng dẫn hai vị khách bước vào, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và dịu dàng trong chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền, người còn lại là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Hai người ngồi ở bàn ăn đối diện bên cạnh Lâm Thanh Yến và Cố Phỉ, cách nhau không xa, ánh mắt của thiếu niên dừng ở trên người đàn ông, ánh mắt rực lửa không dời đi.

Có rất nhiều cảm xúc được viết trong đôi mắt ấy, phấn khích, ngạc nhiên, tiếc nuối, khó chịu, nghi ngờ, nhưng nhiều hơn cả là sự phấn khích và ngạc nhiên không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng Lâm Thanh Yến không nhìn thấy những cái đó.

Hồi lâu cậu cụp mắt xuống, cầm dao nĩa tiếp tục cắt miếng bít tết trước mặt, đường gân trên mu bàn tay hơi nổi lên, cố gắng che giấu đủ loại cảm xúc trong lòng.

Nhưng sức lực trong tay Lâm Thanh Yến mạnh hơn một chút, miếng bít tết mềm và ngon, cậu không thể cắt cho thấy sự thiếu kiên nhẫn bên trong của anh ta.

Cậu không ngờ lại gặp Ôn ở đây.

Người đàn ông đời trước cậu yêu hai năm, người đàn ông khiến cậu cảm nhận được thế nào là được quan tâm. Trên mặt lại mang theo nụ cười ôn nhu nhưng lại tàn nhẫn ném cậu xuống vực sâu.

Cho dù sống lại, cũng không thể nói là không để ý, Lâm Thanh Yến rối rắm, cho đến khi một cỗ ấm áp bao phủ lòng bàn tay, người nắm tay cậu chính là Cố Phỉ.

Giọng nói lạnh lùng và từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu: "Miếng bít tết này đắt tội với cậu hả, đừng hành hạ nó." Vừa nói, người đàn ông vừa đổi miếng bít tết được cắt cẩn thận trước mặt anh sang miếng bít tết của Lâm Thanh Yến.

"Ăn thôi."

Lâm Thanh Yến biết rằng phản ứng của mình không thể thoát khỏi đôi mắt của Cố Phỉ. Người đàn ông này rất cẩn thận, anh chắc chắn đã nhìn ra sự khác thường của mình có liên quan đến Ôn Ngôn – người mới bước vào nhưng cậu không thể nói gì.

Có Cố Phỉ ở bên cạnh, Lâm Thanh Yến cảm thấy thoải mái hơn một chút, tâm tình cũng ổn định rất nhiều, thấp giọng nói cám ơn, cúi đầu ăn miếng bò bít tết do anh cắt.

Vừa rồi ăn còn ngon miệng nhưng giờ trong miệng cậu đều không có vị. Cậu không nhìn về phía Ôn Ngôn nữa, kiếp trước ba năm sau cậu gặp được Ôn Ngôn. Bây giờ cậu không biết Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng không biết.

Vậy nên, chỉ là một người lạ.

Cậu không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến người đàn ông này một lần nữa trong cuộc sống của mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Yến trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

"Anh Ôn, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Ôn Ngôn thu hồi ánh mắt, ôn nhu cười với cô gái đi cùng mình: "Không có gì, gọi món trước đi." Anh lơ đãng cúi đầu nhìn thực đơn, không khỏi nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Thiếu niên này ngoại hình so với trong trí nhớ còn trẻ hơn một chút, ánh mắt cụp xuống, ngũ quan mềm mại thanh tú. Từ xa nhìn quacậu có phong thái sạch sẽ lạnh lùng.

Ngay lúc Ôn Ngôn mê mang, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên liếc hắn một cái, toàn thân Ôn Ngôn phát run phảng phất bị một cái máu lạnh thú ăn thịt nhìn chằm chằm. Khoảnh khắc gần như đóng băng.

Chỉ là vô ý liếc mắt một cái, người đàn ông liền thu hồi ánh mắt nhưng Ôn Ngôn trong lòng vẫn là không cách nào bình tĩnh lại, Cố Phỉ tại sao lại xuất hiện ở bên người cậu, không nên. . .

Sau khi ăn hết một nửa miếng bít tết trong đĩa, Lâm Thanh Yến đặt nĩa xuống và đột nhiên đứng dậy, hơi mím môi và nở một nụ cười gượng gạo: "Phỉ ca, tôi đi vệ sinh một lát."

Cố Phỉ ừm, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất, sau đó thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra cắt miếng bít tết trước mặt, động tác thong thả uyển chuyển.

Trong nhà vệ sinh, Lâm Thanh Yến đứng trước bồn rửa mặt, khom người dùng nước lạnh rửa mặt yên lặng nhìn mình trong gương, giọt nước lăn dài trên má, tóc mái ướt sũng rủ xuống trán.

Cậu đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, cổ áo mở ra để lộ một đoạn xương quai xanh nhỏ, cậu cảm thấy hô hấp đã dễ dàng hơn.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp hoàn toàn bình tĩnh lại, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, từ trong gương trước mặt có thể nhìn thấy người đàn ông đi vào đứng ở bên cạnh hắn.

"Cậu không sao chứ?" Ôn Ngôn quan tâm nhìn vẻ mặt thiếu niên, lấy ra khăn tay đưa cho cậu, ngữ khí ôn nhu nói: "Lau đi, mặt cậu bị ướt."

"Không, cảm ơn."

Lâm Thanh Yến ngữ khí lạnh lùng xa cách, cậu xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay cậu, "Buông ra." Cậu không vui mà cau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Ôn Ngôn thậm chí nhìn ra một tia chán ghét trong mắt cậu.

Không nên như thế này.

"Xin lỗi, tôi không có ý xấu gì với cậu." Ôn Ngôn từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Thanh Yến, chân thành nói: "Tôi là nhiếp ảnh gia, tôi thấy điều kiện cậu rất tốt chỉ là muốn hỏi cậu có thể..."

"Không thể." Lâm Thanh Yến đột nhiên cắt đứt lời của hắn, vừa định xoay người đi ra ngoài lại có người nắm lấy cổ tay của cậu, làm cho cậu càng thêm không kiên nhẫn, "Tiên sinh, mời ngài buông tay ra."

Ôn Ngôn hờ hững, dùng ánh mắt thăm dò nhìn kỹ thiếu niên: "Cậu tựa hồ ghét bỏ tôi, vì sao vậy? Trước kia chúng ta không quen biết đúng không?"

Cảm xúc của hắn càng lúc càng kích động, đột nhiên kéo cậu vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu, giọng run run thì thầm: "Yến Yến, anh rất nhớ em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy