Chương 45+46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Yến Yến tủi thân bật khóc

"Phỉ ca?"

"Tôi nghe chú Thẩm nói cậu về quê?"

Rõ ràng tâm trạng cậu đã bình tĩnh trở lại, lúc mới biết rõ bộ mặt thật của mẹ thì cậu cũng cố chịu đựng để không khóc nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh lúc này, Lâm Thanh Yến không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.

Cổ họng nghẹn ngào đến khó chịu, im lặng mấy giây không lên tiếng. Cố Phỉ hỏi cậu có chuyện gì, Lâm Thanh Yến cố nén cảm xúc, bình tĩnh nói:

"Không có chuyện gì đâu, mẹ tôi bị gãy chân. Tôi về nhà thăm, sáng mai sẽ về lại."

"Phải không?"

"Thật mà. Cũng không còn sớm nữa, Phỉ ca anh đi công tác vất vả nghỉ ngơi sớm một chút."

Ý tứ trong lời nói của thiếu niên rất rõ ràng cũng không muốn nói tiếp, Cố Phỉ bên kia trầm mặc hai giây, mới nói: "Cậu cũng nghỉ sớm đi, ngày mai cố lên"

"Được, Phỉ ca ngủ ngon." Sau khi nghe được lời chúc ngủ ngon của Cố Phỉ, Lâm Thanh Yến nhanh chóng cúp điện thoại đi. Cậu nhìn lên trần nhà và cố gắng để mình không khóc.

Cố Phỉ còn đang đi công tác, Lâm Thanh Yến không muốn anh biết chuyện này càng không muốn anh lo lắng.

Nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Chu Nguyệt Lan lo lắng mà đứng ở cửa đi đi lại lại vài vòng, ngập ngừng nói: "Tiểu Yến cũng đã khuya rồi con đi ngủ trước đi, tỉnh lại mẹ sẽ cho con đi."

Không có ai trả lời, điện thoại trong túi lại vang lên, bà nhìn tên người gọi sau đó đi vào phòng tắm đóng cửa lại rồi mới trả lời điện thoại. Khi nói chuyện sợ có người nghe thấy nên đã hạ thấp giọng xuống.

"Ừm... Mẹ đã làm như lời con nói rồi, nó ở trong phòng, con yên tâm đi."

"Nếu con có thời gian có thể gặp mẹ được không, mẹ muốn gặp con."

Trong điện thoại là giọng nói trẻ, có chút không kiên nhẫn mà nói có lệ: "Gần đây tôi rất bận nói sau đi, nếu không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy trước."

——

Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Lâm Thanh Yến mới ngủ được vài tiếng đã từ trên giường ngồi dậy, rửa mặt một lát rồi mở cửa bước ra ban công.

Cậu có cách để ra ngoài, trong phòng em trai có một ban công nhỏ, ngoài ban công có một cái cây lớn cách ban công rất gần. Đây là tầng hai cách mặt đất không quá cao, cậu có thể trèo xuống.

Cậu cũng đã trèo khi còn nhỏ.

Chỉ là lâu rồi không trèo nên có chút không thích ứng được.

Sáng sớm, mọi người xung quanh còn đang ngủ say. Cành lá của cây đại thụ bên đường khẽ run lên, thanh âm rất rõ ràng trong buổi sáng yên tĩnh, thiếu niên mảnh khảnh ôm cành cây rậm rạp thận trọng trèo xuống.

Trên chán có vài giọt mồ hôi vì lo lắng mà đôi môi cũng mím lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Nhanh, phải nhanh hơn nữa...

Cách mặt đất chừng một mét, Lâm Thanh Yến trong lòng lẩm bẩm một câu mừng rỡ nhưng chân lại bị trượt còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị ngã xuống đất.

"..."

Quả thật, cậu vẫn chưa quen.

Việc cậu bị ngã cũng không đau gì nhưng mặt đất có chút bẩn.

Lâm Thanh Yến phủi những vết bẩn trên chiếc áo phông trắng nhưng vết bẩn đã bị ướt, cậu càng phủi càng bẩn thêm. Cậu bất lực thở dài, xấu hổ mà đi trên đường.

Tối hôm qua lúc nhận được điện thoại của Chu Nguyệt Lan, cậu còn chưa kịp ăn đã vội vàng chạy tới không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Bây giờ bụng cậu đói cồn cào đi không nổi nữa, tim đập thình thịch trong lòng lại nảy sinh tức giận, thất vọng,... những cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau.

Lúc này trên đường rất ít xe, các quán ăn ven đường đã mở cửa mùi thơm tỏa ra Lâm Thanh Yến không nhịn được mà nuốt nước miếng vài lần..

Cậu muốn ăn nhưng cậu không có tiền mặt, điện thoại thì đã sụp nguồn từ tối qua. Cậu thậm chí không thể tìm thấy sạc trong phòng của em trai mình, vì vậy cậu không thể thanh toán.

Lâm Thanh Yến đứng trước quán bán đồ ăn sáng, cậu đang tính chạy qua hỏi ông chủ mượn sạc. Những chiếc bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò cậu đã bị thu hút bởi nó nên không để ý bên cạnh có một chiếc ô tô đậu bên đường. .

Một chút Maybach màu đen.

Cửa sổ ở hàng ghế sau khép hờ, người đàn ông ngồi bên trong lộ ra nửa khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, đôi mắt hẹp sâu thẳm dán chặt vào thiếu niên cách đó không xa. Thiếu niên đang đứng trước quán...ánh mắt đang dán chặt vào những chiếc bánh bao mới ra lò.

Quần áo của cậu nhìn hơi bẩn, mái tóc đen ngắn hơi rối giống như một con mèo con đi lạc.

Cố Phỉ nhớ lại buổi tối của nửa tháng trước khi trên đường gặp Lâm Thanh Yến, bây giờ chính cũng là bộ dạng như vậy. Trừ chuyện hai tay còn có 2 cái màn thầu thì bây giờ ngay cả màn thầu để cầm cũng không có.

Anh mở cửa xe, lặng lẽ đi phía sau cậu, "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Lâm Thanh Yến không thể tin vào mắt mình, tại sao Cố Phỉ lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cậu ngạc nhiên lùi lại hai bước, lắp bắp nói: "Cố... Cố Phỉ, sao anh lại tới đây? Anh không phải đi công tác sao? "

Rõ ràng hôm qua cậu đã tiễn Cố Phỉ ra khỏi cửa.

Càng đến gần, Cố Phỉ càng nhìn rõ gương mặt của cậu, anh nhìn thoáng qua thì thấy khuôn mặt trắng mịn của cậu vẫn còn dính một chút bụi trên trán có mồ hôi dưới mắt có quầng thâm, ngay cả quần cũng dính bùn.

Cố Phỉ khẽ cau mày, tại sao mới đi có một ngày mà đứa nhóc này lại làm ra bộ dạng chật vật như vậy..

Lâm Thanh Yến chú ý đến phản ứng của anh, nghĩ bây giờ cậu trông rất xấu vì vậy cậu nhanh chóng chỉnh lại chiếc áo phông nhăn nheo của mình. Tối qua cậu không tắm nên cũng không thay quần áo.

Cậu lo lắng cúi đầu ngửi mùi trên người mình, có hôi không? Thực sự có mùi? Hình như hơi có mùi...

Cố Phỉ nhìn vẻ mặt cực kỳ rối rắm của cậu, không khỏi khẽ cười: "Không cần ngửi, không có mùi." Anh đưa tay đặt lên khuôn mặt non nớt kia, nhẹ nhàng lau má của cậu, đầu ngón tay chạm vào má, nhân tiện hỏi: "Đói không?"

Lâm Thanh Yến xấu hổ gật đầu, quay đầu nhìn đống bánh bao phía sau, nhỏ giọng nói: "Phỉ ca, điện thoại của tôi hết pin. Anh mua cho tôi hai cái bánh bao được không?"

Cố Phỉ nhịn không được muốn mua toàn bộ bánh bao trong quán.

Anh nói cậu ngồi đợi rồi bước vào quán. Khi anh đi ra ngoài không phải hai cái bánh bao mà là hai túi bánh bao to và hai cốc sữa đậu nành.

Lâm Thanh Yến: "...mà sao anh mua nhiều như vậy?"

Cố Phỉ thản nhiên nói: "Không biết cậu thích vị gì, mỗi loại mua hai cái."

"..." Được rồi, Lâm Thanh Yến mang theo nghi hoặc cùng sợ hãi đi theo Cố Phỉ vào trong xe, vừa định nói chuyện thì Cố Phỉ liền đưa cho cậu một túi bánh bao, "Ăn đi rồi nói."

Lâm Thanh Yến nuốt lại những gì định nói, cậu thực sự rất đói. Cậu không quan tâm đến bộ dạng của mình lúc này, cậu lấy một chiếc bánh bao sữa trứng còn nóng ăn một miếng lớn.

Cố Phỉ đút ống hút rồi đưa sữa đậu nành ấm cho cậu.

"Hơi nóng, ăn từ từ thôi."

Động tác của thiếu niên dừng lại, cậu gật đầu ừm một tiếng, sau đó cụp mắt xuống yên lặng ăn hết chiếc bánh bao hấp trong tay lại uống thêm mấy hớp sữa đậu nành. Cuối cùng bụng cũng không còn trống rỗng nữa mà là cảm giác ấm áp.

Trái tim bị tổn thương và thất vọng tưởng như đã chìm vào mùa đông lạnh giá của cậu cuối cùng cũng có dấu hiệu hồi sinh. Người đàn ông bên cạnh cậu tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại có thể vì cậu mà đi suốt đêm từ nơi khác đến nơi này.

Nhưng những người thân nhất trong gia đình cậu lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu bằng những lý do nghe có vẻ cao siêu như để lừa một kẻ ngốc.

Lâm Thanh Yến đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình từ tối hôm qua nhưng bây giờ trong buổi sáng yên tĩnh này bên cạnh Cố Phỉ, cậu rốt cuộc cũng không thể kìm nén được nữa.

Thiếu niên lúc khóc không phải kiểu gào khóc bi thương chỉ hơi cúi đầu, nước mắt nóng hổi yên lặng chảy ra chỉ có tiếng nức nở cùng nghẹn ngào.

Ngay cả việc khóc cũng phải cố kiềm chế vì sợ làm phiền người khác nhưng không biết rằng điều đó càng đáng thương hơn đáng trách khiến trái tim của những người đứng ngoài không khỏi nhói lên.

Cố Phỉ không biết chuyện gì đã xảy ra với người trước mắt, như thế nào lại có thể khóc ra bộ dạng ủy khuất cùng bất lực như vậy. Lần đầu tiên anh cảm giác mình luống cuống không biết làm gì.

Hai gò má nước mắt giàn giụa không ngừng rơi, hai mắt đỏ lên vì khóc, mi ướt đẫm nước mắt, khóe miệng vì khóc mà run rẩy, bả vai không khỏi run lên.

Anh gần như vô thức ôm Lâm Thanh Yến vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu lặp đi lặp lại nhiều lần.

Những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm chiếc áo sơ mi.

Lâm Thanh Yến không có cảm giác thân thuộc khi bước vào nhà nhưng bây giờ cậu chôn trong vòng tay của người đàn ông cảm giác này ngay lập tức tràn ngập trái tim cậu. Giống như thuyền nhỏ lênh đênh trong biển rộng cuối cùng cũng cập bến, giống chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ.

Vùi vào trong ngực anh, cậu không nhịn được vòng tay qua eo của anh, khóc một lúc mới ngừng cảm thấy vô cùng xấu hổ đến dũng khí buông tay ra cũng không có, cậu nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, tôi lại gây phiền toái cho anh rồi."

Sống lại một lần nữa nhưng cậu vẫn khóc như đứa trẻ.

Lâm Thanh Yến mày sống thêm một đời nữa mà lại không có tiền đồ.

Cố Phỉ rũ mắt, hai tai ửng đỏ của cậu liền lọt vào tầm mắt. Anh gọi Yến Yến, hai tay ôm hai má cậu bảo cậu ngẩng đầu lên. . . hai mắt đã đỏ bừng vì khóc, "Cậu còn nhớ lời lúc trước tôi nói không?"

Cố Phỉ nói: "Nếu có ai bắt nạt nhất định phải nói cho tôi biết?"

Lời nói của anh như có ma lực nào đó, đầu óc Lâm Thanh Yến nhất thời trống rỗng, sau đó cậu giải thích: "Thật xin lỗi, tối hôm qua tôi không nói thật...bà ấy nói dối mình bị gãy chân để lừa tôi về nhà ..."

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông dần tối lại, trong lòng có một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt, trầm giọng nói: "Cho nên, cậu làm sao đi ra ngoài?"

Lâm Thanh Yến: "...Trèo cây ngoài ban công xuống."

Nghe vậy, trán Cố Phỉ khẽ giật một cái.

Anh đánh giá thiếu niên một lần nữa, không nhìn thì không sao, nhìn rồi mới phát hiện mắt cá chân trái có vết máu.

-------------------

Chương 46: Cậu không phải do mẹ cậu sinh ra

Ở chung nửa tháng, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Yến nhìn thấy sắc mặt Cố Phỉ âm trầm như vậy. Người đàn ông này tuy bình thường không có biểu cảm gì nhưng chưa bao giờ đáng sợ như vậy.

Anh hơi mím môi, trầm giọng nói: "Bị thương sao lại không nói?"

"Cái gì?"

Lâm Thanh Yến theo tầm mắt của Cố Phỉ nhìn xuống, lúc này mới nhận ra rằng chân trái đang chảy máu. Cậu há hốc mồm kinh ngạc, cậu không nhận ra chuyện cậu đã bị thương khi ngã xuống vừa rồi, chiếc quần tối màu nên khó thấy.

Cho nên không thấy đau.
  
Một ngày nào đó, cậu bị bệnh sẽ không cảm thấy đau đớn gì, đột ngột qua đời mà không biết chuyện gì đã xảy ra. Lâm Thanh Yến nên cảm thấy may mắn vì những năm gần đây cậu không có bệnh tật gì.

Lâm Thanh Yến không biết nói gì, vì vậy cậu im lặng nhìn Cố Phỉ đang cúi xuống và cẩn thận xắn ống quần lên để lộ bắp chân trắng và thon thả của cậu nhưng trên bắp chân có một vết cắt nhỏ khoảng ba hay bốn cm gì đó, không biết bị cái gì cắt qua.

Vết cắt không sâu cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng, máu chảy ra thực ra không nhiều đã ngừng chảy nhưng máu đỏ tươi trên làn da trắng non nớt của thiếu niên trông thật dọa người.

Nhìn vết thương, Cố Phỉ nhíu mày càng chặt bảo tài xế lập tức lái xe đến bệnh viện gần đó, hỏi Lâm Thanh Yến: "Còn bị thương chỗ nào khác nữa không?"

Sắc mặt người đàn ông dịu đi một chút nhưng vẫn đáng sợ, Lâm Thanh Yến do dự lắc đầu, sau đó lại cúi đầu kiểm tra một lần nữa, "Không. . . Không có."

Cố Phỉ nhìn thiếu niên ngẩn người, hốc mắt còn đỏ hoe trên mặt còn có nước mắt ướt át, bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng thương này khiến người ta không thể trách móc.

Cố Phỉ mím môi nhịn không được muốn vén y phục của thiếu niên lên xem, cuối cùng chỉ đưa tay vuốt tóc, hơi cụp mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Đau không? Vừa rồi sao không nói cho tôi biết?"

Dưới ánh mắt của Cố Phỉ, Lâm Thanh Yến thấp giọng nói: "Có chút đau nhưng cũng không quá đau."

Về câu hỏi thứ hai, cậu không biết mình bị thương, có lẽ là do lúc rơi từ trên cây xuống vô tình bị mảnh kính vỡ trên mặt đất làm trầy xước, chỉ có thể cắn răng nói: "Tôi không muốn anh biết là tôi trèo từ trên cây xuống nên tôi không nói."

Những lời này như đang nhắc nhở Cố Phỉ, anh giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu giọng nói trầm trầm lộ ra sự nghiêm túc: "Yến Yến, sau này không được phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Tôi hy vọng về sau nếu chuyện này xảy ra lần nữa có thể tìm tôi."

Nghe những lời này từ miệng người đàn ông, sống mũi của Lâm Thanh Yến lại cay cay.

Cậu nghiêm túc gật đầu, sau đó nhếch khóe môi lên nở một nụ cười rạng rỡ đáng yêu với Cố Phỉ, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt ướt khẽ cong thành hình lưỡi liềm giống như những vì sao lấp lánh trên mặt trăng.

Nhìn vào đôi mắt kia, Cố Phỉ hơi giật mình, sau đó từ trong túi lấy ra một cái bánh bao đưa tới bên miệng Lâm Thanh Yến, môi mỏng mấp máy, nói ra một chữ vô cùng quen thuộc: "Ăn."

Lâm Thanh Yến: "...Cảm ơn Phỉ ca."

Hai người vội vàng ăn sáng trong xe. Cố Phỉ từ ngoài thị trấn trở về, cả đêm chưa ăn gì.

Cố Phỉ từ cuộc điện thoại tối hôm qua có thể biết có chuyện không ổn. Có thể Lâm Thanh Yến nói dối nhưng cậu không thể giấu được Cố Phỉ.

Cố Phỉ biết việc mình làm rất không đúng, hai mươi năm qua anh chưa từng như thế nhưng anh vẫn gác lại công việc vội vã trở về trong đêm.

Anh lo lắng bạn nhỏ có phải hay không xảy ra chuyện gì. Có phải bị bắt nạt, liệu có thể tự mình giải quyết được không? Những suy nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu Cố Phỉ.

Có một số người một số việc đáng giá và anh cam tâm tình nguyện.

Tại bệnh viện, vết thương trên bắp chân của Lâm Thanh Yến cần phải khâu lại, Cố Phỉ không đành lòng nhìn nên đã ra ngoài đợi. Anh lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang thỉnh thoảng có bệnh nhân, bác sĩ và y tá đi ngang qua , họ không khỏi liếc nhìn Cố Phỉ vài lần vì vẻ ngoài của anh.

Cố Phỉ cũng không để ý tới những ánh mắt này, anh đang suy nghĩ một chuyện, có chuyện không hợp lí... Vừa rồi Lâm Thanh Yến biết mình bị thương ở chân trên mặt thiếu niên tỏ vẻ kinh ngạc, việc này đồng nghĩa với việc cậu không biết mình bị thương.

Vết thương chảy nhiều máu như vậy nhất định rất đau, sao có thể không biết?

Cố Phỉ mím môi, trong đầu nhớ lại từng động tác của thiếu niên lúc nãy, ngay cả lúc đi cũng rất bình thường thoạt nhìn không hề bị thương giống như không đau...

"Phỉ ca, vết thương đã được xử lí rồi, chúng ta về thôi."

Suy nghĩ của Cố Phỉ bị cắt ngang, anh đứng dậy đỡ cậu vừa nhảy ra bằng một chân, cúi đầu nhìn bắp chân quấn băng gạc, "Sao không gọi tôi?"

Vừa nói, anh vừa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thanh Yến, vỗ nhẹ vào vai mình ra hiệu cho cậu ngồi lên.

"Không phiền anh thêm nữa, tôi có thể tự đi được chỉ bị thương một chút thôi."

"Không phiền."

"Trên người tôi dơ lắm..."

"Lên đi."

Trong giọng điệu bình tĩnh có một sức mạnh không thể cưỡng lại, mỗi lần Cố Phỉ nói như vậy Lâm Thanh Yến tựa hồ không thể cự tuyệt. Cậu do dự mà mím chặt môi chậm rãi nằm trên lưng anh.

Cố Phỉ hai tay giữ hai chân Lâm Thanh Yến vững vàng đứng lên. Thiếu niên vóc người mảnh khảnh cũng không nặng từng bước đi về phía trước.

Lâm Thanh Yến để cằm lên vai Cố Phỉ, thở dốc rõ ràng hơi nóng phả vào tai người đàn ông, giọng nói non nớt như thăm dò của thiếu niên vang lên bên tai anh: "Phỉ ca,... là bởi vì tôi nên anh mới gấp gáp trở về trong đêm"

Cố Phỉ ừm nói: "Không được nói xin lỗi."

Lâm Thanh Yến: "..." Tại sao Cố Phỉ luôn biết cậu muốn nói gì, mặc dù áy náy nhưng tâm trạng của cậu lại bị sự mất mát và u ám trước đó cuốn đi, thay vào đó là cảm giác vui vẻ, loại cảm giác ăn kẹo trái cây lan tỏa trong lòng.

Cố Phỉ vì cậu mà hủy chuyến công tác, một đêm vội vã trở về không phải vì người khác. Điều đó có thể chứng minh cậu trong lòng Cố Phỉ có một vị trí đặc biệt?

Nếu như lúc này Cố Phỉ quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện trên khuôn mặt của thiếu niên hiện lên một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, khóe mắt nhướng lên ánh mắt trong veo nhìn chăm chú vào đối phương.

Cậu muốn nói chuyện cùng anh nên đã tìm một chủ đề: "Phỉ ca, bằng cách nào anh lại biết nhà tôi ở đâu?"

Cố Phỉ nói: "Xin lỗi, lúc trước tôi nhờ người khác điều tra về cậu."

Thế nên anh mới biết được cậu lại xuất hiện ở nơi này. Ba cậu là một tên lưu manh gái gú cờ bạc rượu chè; còn mẹ thì nhu nhược ích kỷ. Đáng thương là đứa lớn trong nhà lại hiểu chuyên nên đã nghỉ học ra ngoài làm việc để nuôi sống gia đình.

Lâm Thanh Yến mỉm cười, "Không sao, anh không cần phải nói xin lỗi với tôi đâu."

Cố Phi ừm, khóe môi hơi cong lên nghĩ đến chuyện mẹ Lâm Thanh Yến làm, nụ cười trên mặt nhanh chóng tắt đi, trầm mặc một lát, đột ngột nói: "Cậu không phải do bà ấy sinh ra?Nhặt được?"

Rõ ràng không ngờ anh lại hỏi vấn đề như vậy, Lâm Thanh Yến sửng sốt một lát trên mặt mang theo ý cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, nửa thật nửa đùa nói: "Có lúc tôi cũng nghĩ thế nhưng mẹ tôi đã sinh tôi trong bệnh viện và tự mình bế tôi về nhà."

Anh lại hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Cố Phỉ khẽ nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng cùng nghiêm túc: "Bọn họ lớn lên xấu như vậy nhưng vẻ ngoài của cậu lại rất đẹp, xem ra không giống người một nhà." Trong lời nói tựa hồ có một chút hãnh diện.

Lâm Thanh Yến cũng thắc mắc tại sao Cố Phỉ lại biết mặt họ vì Cố Phỉ chưa từng gặp những người trong gia đình cậu. Cậu nghĩ đến sự giàu có và quyền lực của Cố Phỉ có lẽ anh đã tìm ra thông tin về ba đời nhà cậu rồi, kể cả ảnh chụp.

Cậu không nhịn được cười, thì thầm vào tai người đàn ông, nghịch ngợm nói: "Tôi nghe thấy lời anh nói rồi, có phải Cố gia đang khen tôi đẹp trai không? Đẹp trai như thế nào?"

Trong giọng điệu của thiếu niên lộ ra một nụ cười, khí nóng bừng bừng phun ra khi cậu ta nói, phả vào tai như bị điện giật cảm giác ngứa ran từ loa tai lan ra toàn thân.

Tai Cố Phỉ hiếm thấy mà đỏ lên, anh nói cậu đẹp nhất.

——

"Bà làm sao vậy? Sao có thể bất cẩn như vậy?" An Nam Ý tức giận đi lại ban công hai lần, trong điện thoại truyền đến giọng ói của người phụ nữ rụt rè:

"Nam Nam xin lỗi, mẹ thật không ngờ nó lại từ ban công trèo xuống cũng không biết hiện tại nó thế nào, lỡ bị thương thì sao..."

"Được rồi, tôi không muốn nghe những điều này từ bà. Nếu bà muốn quan tâm đến con trai mình, bà có thể tự mình đi tìm cậu ta. Hơn nữa, tôi xin nhấn mạnh một lần nữa, mẹ của tôi không phải là bà, xin bà đừng nhận lầm người thân của mình!"

"Nam Nam..."

An Nam Ý không kiên nhẫn cúp điện thoại, thầm chửi một câu từ tục tĩu, quay đầu lại liền nhìn thấy An Cảnh đứng cách đó không xa, "Anh, anh tới đây lúc nào vậy?"

"Vừa mới thôi, vừa rồi nói chuyện với ai mà tức giận như vậy?"

An Cảnh nhìn chằm chằm khuôn mặt cảu An Nam Ý, tự hỏi vừa rồi có phải mình nhìn nhầm không, nếu không sao lại nhìn thấy vẻ mặt u ám và rất không tốt của đứa em luôn luôn ngoan ngoãn của mình.

An Nam Ý cười cười, "Vừa rồi em cùng bạn học tập thoại, em diễn vai một người một người độc ác." Cậu chuyển đề tài: "Anh à, bây giờ anh có ra ngoài không? Tham gia buổi phỏng vấn với Ngày mai sao trời?"

"Chính là..." An Cảnh không biết mình có nên tin hay không, không nhắc nữa, "Ừm, giờ anh đi đến chỗ phỏng vấn không nói nữa, đi đây. "

"Dạ, tạm biệt anh."

Thấy An Cảnh đi ra ngoài, nụ cười trên mặt An Nam Ý dần dần biến mất thay vào đó là sự bồn chồn, lo lắng. Hôm nay Lâm Thanh Yến nhất định sẽ đi phỏng vấn, biết đâu sẽ gặp được anh trai mình...

Không sao, phỏng vấn thì sao, An Nam Ý chưa từng nghe nói Lâm Thanh Yến có thể hát nhảy. Với điều kiện gia đình như thế thì cậu ta sẽ không thể học những cái này, cũng không sợ bị người ta cười đến mỏi miệng.

Lâm Thanh Yến chắc chắn sẽ không thông qua!

-------

Sau khi hỏi mọi người về việc đổi tên Cố Phỉ thì mình quyết định vẫn giữ nguyên tên như lúc đầu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy