Chương 47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Gặp anh cả

Cố Phỉ đích thân đưa Lâm Thanh Yến đến địa điểm phỏng vấn, ngồi trong xe nhìn cậu và Lục Vũ Kỳ đi vào. Sau đó nhìn đi chỗ khác, chiếc Maybach đang đậu bên ngoài, không rời đi ngay lập tức.

Cố Phỉ từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, bật lửa phát ra một tiếng đốt cháy điếu thuốc ánh mắt càng sâu hơn.

Điếu thuốc giữa hai ngón tay anh đã cháy được một nửa, anh nghiền nát nó trong chiếc gạt tàn. Sau đó cầm lấy chiếc điện thoại di bên cạnh và gọi điện.

"Còn nhớ lúc trước tôi nhờ anh điều tra một chuyện  không?"

"Tôi nhớ rõ, đương nhiên nhớ, Cố gia anh có gì cần phân phó sao?"

"Tìm cách lấy mẫu DNA của Chu Nguyệt Lan và Lâm Kiến Tường càng sớm càng tốt."

"Được, không vấn đề."

Sau khi giải thích thêm vài câu Cố Phỉ cúp điện thoại, những gì anh nói với Lâm Thanh Yến vào buổi sáng không phải nói đùa. Anh nghi ngờ cậu không phải là con ruột của hai vợ chồng họ.

Nguyên nhân đầu tiên là Lâm Thanh Yến không giống ba mẹ và em trai của mình, ngoại hình của cậu quá nổi bật. Cậu không có bất kỳ điểm nào giống vẻ ngoài tầm thường của Chu Nguyệt Lan và Lâm Kiến Tường nhưng em trai  lại giống ba mẹ cậu .

Nguyên nhân thứ hai là Chu Nguyệt Lan quá thiên vị cậu con út nhưng bà lại không quan tâm đến đứa con lớn vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Thậm chí họ đang bóc lột cậu, bắt một đứa trẻ phải làm việc nuôi sống gia đình.

Suy nghĩ của Cố Phỉ rất đơn giản chỉ cần làm xét nghiệm ADN là biết chân tướng như thế nào. Nếu cùng huyết thống, như vậy hành vi của vợ chồng họ này sẽ càng đáng ghét. Anh tuyệt đối không cho phép bắt nạt đứa trẻ đó.

Nếu không phải là con ruột, anh sẽ giúp đứa trẻ tìm lại cha mẹ ruột của mình.

"Cố Phỉ là cậu à, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?"

Cố Phỉ thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn người đứng ngoài cửa sổ xe là An Cảnh. Anh hạ hết cửa sổ xe đang mở hờ xuống cho dù đối mặt với bạn bè nhiều năm, anh vẫn tỏ ra thờ ơ: "Dẫn bạn nhỏ trong nhà đi phỏng vấn."

An Cảnh cũng vừa mới xuống xe, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc bên cạnh mới tới đây, không ngờ lại là Cố Phi càng khiến hắn kinh ngạc chính là lời Cố Phỉ vừa nói.

Bạn nhỏ trong nhà?

"Mẹ cậu sinh em trai lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết?" An Cảnh nói xong mới chợt nhận ra: "Đứa trẻ mà cậu đang nói chính là em họ Lục Vũ Kỳ đúng không? Tôi nhớ cậu ấy cũng đăng kí?"

Cố Phi trầm mặc:"...Ừm."

An Cảnh: "Đúng thật là, tôi đi trước đây không nói với cậu nữa. Hôm nào rảnh tụ tập, lâu rồi không cùng nhau uống rượu."

Cố Phỉ: "Được."

Những thực tập sinh đang ngồi, đứng hoặc ngồi xổm bên ngoài hành lang đều là những thực tập sinh được phỏng vấn hôm nay. Một số người thì lo lắng đến mức run rẩy, chỉ có Lụ Vũ Kỳ bình tĩnh ngồi chơi điện thoại.

Lâm Thanh Yến ngồi bên cạnh khẽ mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Vốn dĩ cậu có tự tin nhưng không ngờ chân trái bị thương nên Cố Phỉ không cho phép cậu nhảy.

Nếu là một người thường tập thể trong khi bị thương, vết thương chắc chắn sẽ bị rách ra và đau dữ dội.

Lâm Thanh Yến không cảm thấy đau, nếu là cậu trước đây cậu sẽ không lo lắng như vậy. Cậu nhảy cũng không thành vấn đề nhưng bây giờ Cố Phỉ lo lắng cho cậu, cậu lại do dự.

"Lâm Thanh Yến, không phải cậu còn muốn tiếp tục nhảy nữa ấy chứ? Cậu cảm thấy chân mình bị thương chưa đủ nặng sao?" Lục Vũ Kỳ nhướng mắt liếc cậu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi, "Anh họ nhờ tôi chăm sóc cho cậu."

Lâm Thanh Yến không tự tin mà nói: "Thật ra, nó không nghiêm trọng như vậy."

Lục Vũ Kỳ: "Hở?"

Lâm Thanh Yến: "Không nhảy thì không nhảy, đau như vậy thì ai nhảy nữa?"

Số báo danh của Lục Vũ Kỳ xếp trước Lâm Thanh Yến, đợi cả tiếng đồng hồ mới đến lượt Lục Vũ Kỳ. Lục Vũ Kỳ bước ra sau mười phút trông vẫn rất lạnh lùng, hai tay đút vào túi quần, câu đầu tiên thốt ra là cảnh báo Lâm Thanh Yến: "Nhớ cẩn thận, không được nhảy."

"...Biết rồi." Sau đó, cậu đứng một chỗ biểu diễn.

Trong phòng phỏng vấn có 6 người, bao gồm phó đạo diễn và HLV có kinh nghiệp, ở giữa là ảnh của một thiếu niên đẹp trai, trên ảnh ghi là Lâm Thanh Yến.

Những người phỏng vấn khác đang thảo luận.

"Ngoại trừ Lục Vũ kỳ, những người trước đó hát và nhảy không tốt lắm, ngoại hình cũng bình thường."

"Người tiếp theo... nhìn rất đẹp, Lâm Thanh Yến, Hải Thanh Hà Yến... tên cũng không tệ nhưng tập chưa đến nửa tháng? Là nghiêm túc sao?"

"Lớn lên nhìn sạch sẽ. Nhìn kỹ một chút... lông mày giống thầy An?"

"Nghe anh nói như vậy, tôi cũng có chút giống? Thầy An thấy thế nào"

Nghe vậy, An Cảnh rời mắt khỏi tấm ảnh nhếch môi nở một nụ cười rất nông không rõ ý tứ: "Muốn biết như thế nào, để cậu ấy vào thử sẽ biết."

"Mời thí sinh số báo danh 8 vào."

"Vâng."

Nhân viên công tác đã ra ngoài.

Không lâu sau, một thiếu niên gõ cửa bước vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu ngay cả An Cảnh vừa rồi còn có tư thế lười biếng tùy ý cũng chỉnh lại tư thế ngồi không rời mắt khỏi thiếu niên.

So với những thí sinh trang điểm kĩ càng và ăn mặc thời trang, thí sinh tên Lâm Thanh Yến này ăn mặc rất đơn giản. Trên mặt không trang điểm, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu đen rộng thùng thình, thân hình cao gầy.

Ngay cả khi không trang điểm, khuôn mặt đó cũng đủ xuất hiện ở đây, sạch sẽ trên làn da trắng hầu như không có tì vết, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp mà không mất đi khí chất, đường nét khuôn mặt mềm mại nhìn rất xinh. Cư xử tốt, có cảm giác thanh xuân tràn ngập.

Cho dù là trong giới giải trí có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, đây cũng là một gương mặt khó quên.

Lâm Thanh Yến ban đầu không lo lắng như vậy nhưng cậu không ngờ sẽ gặp An Cảnh ở đây. Nghệ sĩ nam hát nhảy đều xuất sắc có lưu lượng hàng đầu và cũng là anh cả của An Nam Ý.

Bỏ qua mối quan hệ với An Nam Ý, cậu vẫn hâm mộ An Cảnh. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy người thật, khó tránh cậu khỏi lo lắng, cả người cứng ngắc cúi đầu 90 độ, hai tay cầm micro, giọng nói hơi cứng:

"Xin chào các thầy cô. Tôi là Lâm Thanh Yến, thí sinh có SBD 8. Năm nay tôi 20 tuổi... Năm nay tôi 19 tuổi, đến từ giải trí Nghệ Hoa."

Một trong những người phỏng vấn nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy cậu có vẻ hơi căng thẳng, không sao đâu cứ bình tĩnh đi".

"Lâm Thanh Yến phải không? Trong thông tin ghi rằng cậu chỉ mới tập luyện chưa đầy nửa tháng?" Đôi lông mày đẹp đẽ, nhưng lời nói của HLV lại thẳng thừng: "Trong thời gian ngắn như vậy, cậu có thể hát và nhảy không?"

Lâm Thanh Yến bình tĩnh lại, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Vâng."

Tuy đời trước cậu đã tiếp xúc với hát nhảy mấy năm nhưng kiếp này cậu mới học có hơn mười ngày, bị chất vấn là chuyện bình thường, cách tốt nhất chính là dùng hành động thực tế chứng minh.

An Cảnh hơi nhướng mày, nói: "Đã như vậy, bắt đầu biểu diễn tài năng đi."

Lâm Thanh Yến gật đầu, "Thưa các vị HLV, tiết mục hôm nay em chuẩn bị là Tình yêu vĩnh viễn không mất đi".

Sau khi nói xong, cậu bắt đầu hát một đoạn, giọng hát trong trẻo du dương của thiếu niên thông qua micro truyền đến tai mọi người, lộ ra một tia tình cảm còn sót lại trong sự dịu dàng của cậu:

"Tình yêu à, anh lại trốn nơi đâu ngẩn ngơ

Tâm sự nặng trĩu không cách nào xua tan,

...

Tình yêu anh trao, cả đời này em cũng không muốn mất

Em tin yêu là hành trình hướng về sao trời biển rộng

..."

(Bản dịch lời bài hát của Mê Muội, mọi người có thể nghe lại ở đây: https://youtu.be/LWVk80vClBo)

Khi câu đầu tiên của bài hát được hát lên, những người có mặt trong phòng bao gồm cả các nhân viên công tác bận rộn không thể không dừng động tác yên lặng lắng nghe và nhìn thiếu niên sạch sẽ và đẹp trai với đôi mắt cụp xuống, trông rất ưa nhìn, đôi môi mỏng mấp máy, đường nét khuôn mặt thanh tú và lạnh lùng.

An Cảnh ánh mắt cũng dừng ở trên người thiếu niên, nghiêm túc nhìn cậu. Thật ra bài hát này không có bao nhiêu kỹ xảo nhưng giọng hát cảu thiếu niên rất tốt, truyền vào rất nhiều cảm xúc, cậu nghiêm túc mà hát...Có thể đá động đến cảm xúc người nghe.

Thực sự là bất ngờ.

Hát không tệ.

Tiếng hát dừng lại, không khí trầm mặc vài giây cho đến khi An Cảnh bắt đầu vỗ tay, những người khác cũng theo đó mà vỗ tay.

Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói lời cảm ơn.

Cậu không khỏi chuyển ánh mắt về phía người đàn ông ngồi ở giữa có lông mày và ánh mắt hơi giống mình, An Cảnh thực ra không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không nhận xét gì về biểu hiện vừa rồi của cậu.

An Cảnh hỏi: "Ngoại trừ hát, cậu có thể nhảy không?"

Lâm Thanh Yến có cảm giác rằng không biết vì sao, An cảnh có vẻ không hài lòng với cậu... Cậu im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Tôi có thể nhảy nhưng bây giờ không thể."

An Cảnh khó hiểu mà nhíu mày, "Hả? Tại sao?"

"Sáng nay không cẩn thận làm chân trái bị thương."

Lâm Thanh Yến vừa nói vừa vén quần lên, để lộ bắp chân quấn băng gạc trắng. Thật ra vừa rồi cậu rất muốn nhảy dù sao cũng không đau.

Nhưng nghĩ đến những gì Cố Phỉ đã nói với cậu, cậu đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

An Cảnh: "Đánh nhau bị thương?"

"A?" Lâm Thanh Yến không hiểu tại sao An Cảnh lại hỏi như vậy nhưng cậu thành thật lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải, lúc sáng trèo cây không cẩn thận bị ngã bị mảnh vỡ của kính làm bị thương." Ngừng một chút, cậu nói thêm: "Tôi không đánh nhau."

...

Bầu không khí lại im lặng thêm hai giây, một số nhân viên không nhịn được bật cười, cậu bạn này không cần chân thành như vậy, thật đáng yêu.

Nghe thấy tiếng cười, Lâm Thanh Yến không khỏi cảm thấy nóng ran bên tai, vừa rồi cậu trông rất mất mặt?

An Cảnh mím môi, nhịn cười nói: "Hừ... thí sinh này thích trèo cây. Cậu ra ngoài trước đi, đợi thông báo."

"..." Lâm Thanh Yến cảm thấy cậu không diễn.

-------------------

Chương 48

"HLV An, anh thấy Lâm Thanh Yến này thế nào? Có được chọn ở lại hay không?"

Những người khác đều nghĩ thực tập sinh này không tồi, chưa nói đến thực lực nhưng ngoại hình và khí chất đã độc nhất vô nhị, chỉ cần đứng trên sân khấu là có thể thu hút sự chú ý của mọi người rồi.

Hơn nữa cậu hát rất hay, khỏi phải nói kỹ thuật hát của cậu rất tốt có thể gây ấn tượng với mọi người. Đây là điều mà nhiều người không làm được, khi vừa cất giọng hát thì đã thắng rồi.

Nhưng hình như thầy An không hài lòng về cậu thực tập sinh này lắm nhỉ?

Dưới sự chú ý của mọi người, An Cảnh chỉ thản nhiên cười nói: "Tôi cảm thấy đứa trẻ này khá thú vị, hãy giữ cậu ấy lại,khán giả sẽ thích cậu ấy."

Hắn thừa nhận rằng khi nghe em trai mình nói về Lâm Thanh Yến, không chỉ trộm đồ mà còn đánh nhau. Hắn đã có ấn tượng xấu với người này, nghĩ cậu ta là tên xã hội đen nhưng khi vừa gặp người thật thì nó lại khác xa với những gì hắn tưởng tượng..

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vẻ ngoài rất đẹp không chỉ ưa nhìn mà mỗi hành động của cậu cũng lễ phép.

Hoàn toàn không giống loại người sẽ làm những việc như vậy.

Hắn thậm chí còn có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được với thiếu niên tên Lâm Thanh Yến này, có lẽ bởi vì rông giống nhau? An Cảnh sững sờ nhìn tấm ảnh thẻ.

Lâm Thanh Yến vốn cho rằng mình hết hy vọng rồi, không ngờ mười ngày sau lại nhận được tin báo trúng tuyển. Lúc đó cậu đang ngồi ở bàn làm việc vẫn đang loay hoay với một bài toán khó, mất nửa tiếng đồng hồ mới giải được.

Do bị thương ở chân nên mấy ngày nay cậu không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng học bài hoặc livestream. Chủ đề livestream vẫn là học tập.

"..."

Không hiểu sao cư dân mạng lại thích xem cậu học, thậm chí còn trốn học để xem cậu học trong phòng phát sóng trực tiếp. Cậu không thường xuyên phát sóng trực tiếp nhưng lượng người hâm mộ của cậu đã tăng lên khá nhanh, hơn 100.000 người theo dõi .

Sau khi biết mình được chọn, người đầu tiên cậu muốn chia sẻ là Cố Phỉ, cậu nóng lòng muốn nói cho anh biết, thậm chí còn muốn đích thân nói cho anh biết.

Thế là hai giờ sau, cậu xuất hiện trước tòa nhà Tập đoàn Cố thị trên tay còn xách một chiếc túi, trong đó có một hộp cơm được giữ nhiệt do cậu tự làm.

Đây là lần đầu tiên cậu đến tập đoàn Cố thị, cậu không gọi hỏi Cố Phỉ. Nhân viên nữa ở quầy lễ tân không biết cậu nhưng thấy cậu rất đẹp trai và tốt bụng, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn không?"

Lâm Thanh Yến lịch sự mỉm cười với cô ấy, "Chào chị, tôi muốn tìm Cố Phỉ, ừm...chính là Cố tổng?"

Cô gái suýt chút nữa bị nụ cười của cậu mê hoặc, hơi kinh ngạc vì cậu đang tìm Cố sư phụ. Cậu đẹp trai này cũng cố ý tiếp cận Cố gia, giống như những mỹ nam mỹ nữ trước đây vậy đều bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài, muốn ôm Đùi Cố gia?

Chuyện này lúc trước xảy ra rất nhiều.

Kết quả như nhau đều bị đuổi ra ngoài.

Cô ngượng ngùng nói: "À, cái này... Muốn gặp Cố gia phải có hẹn trước, bạn có hẹn trước không?"

Lâm Thanh Yến thành thật lắc đầu, cậu không nói với Cố Phỉ chuyện cậu sẽ đến, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Chị, chị có thể gọi trợ lý Dương Kính không? Anh ấy biết em."

Nhân viên tiếp tân lại đánh mất chính mình trong tiếng gọi "chị", bởi vì thiếu niên trước mặt quá dịu dàng: "Được, bạn đợi một chút, tôi sẽ gọi hỏi trợ lý Dương."

"Nhân tiện xin hỏi bạn tên gì?"

"Tôi tên Lâm Thanh Yến."

Thực ra nhân viên tiếp tân cũng không tin em trai này quen biết trợ lý Dương nhưng bấm gọi trợ lí Dương nói tên Lâm Thanh Yến, trợ lý Dương vừa rồi còn rất bình tĩnh lập tức mất bình tĩnh.

"Cô để ý cậu ấy, tôi lập tức đi xuống!"

Nói xong liền cúp điện thoại. Mấy phút sau, trợ lý Dương vội vàng từ trong thang máy đi xuống so với tiếp khách hàng quan trọng còn háo hức hơn. Đương nhiên, thiếu niên đứng ở quầy lễ tân quan trọng hơn nhiều so với khách hàng .

Hắn đã tận mắt chứng kiến Cố gia đối xử với người này, thời gian trước, Cố gia ngồi trong xe nhìn điện thoại của mình, nở một nụ cười như thể mùa xuân đã đến vẫn còn in đậm trong rí nhớ của mình.

Trợ lý Dương dù sao cũng là trợ lý riêng của Cố Phỉ, chưa bao giờ gặp phải sóng gió lớn như vậy. Bình thường ở công ty bình tĩnh nhưng lúc này lại bước nhanh đến quầy lễ tân, cười với người trước mắt: "Lâm thiếu gia, sao cậu lại tới đây? Cố tổng còn đang họp, tôi dẫn cậu lên trước."

"Được, vậy  làm phiền anh Dương rồi."

"Tôi xách cho cậu nhé?"

"Cảm ơn anh Dương, tôi tự xách cũng được."

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân, người chứng kiến ​​tất cả mọi chuyện: "???"

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Em trai đẹp trai này thế mà không bị đuổi ra ngoài?

Trợ Lí Dương như thế nào lại giống như đang ôm đùi vậy?

Cậu bạn đẹp trai này không phải tới ôm đùi? Cậu ấy thực sự quen biết Cố gia? Rốt cuộc là người phương nào vậy?

Trợ lý Dương dẫn Lâm Thanh Yến đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, khách khí để cậu ngồi xuống ghế sô pha: "Lâm thiếu gia, cậu ngồi một lát. Cố gia còn đang họp còn khoảng một 30 phút nữa kết thúc ".

"Ừm, anh Dương. Anh đi làm việc của anh trước đi, không cần lo lắng cho tôi đâu."

"Cậu muốn ăn uống cái gì không, tôi lấy cho cậu?"

Mặc dù Lâm Thanh Yến nói không cần nhưng trợ lý Dương vẫn mang nước uống, trái cây, bánh ngọt và món tráng miệng cho cậu sau đó mới ra ngoài làm việc khác và cùng cậu nói vài câu. Không biết lát nữa Cố gia vào phòng thấy Lâm thiếu gia ở đây không biết sẽ phản ứng như thế nào.

Lâm Thanh Yến cắn một miếng bánh nhỏ, vừa ăn vừa tò mò nhìn quanh phòng. Phải nói rằng đây là phòng làm việc lớn nhất và hoành tráng nhất mà cậu từng thấy. Cửa sổ sát đất được làm bằng kính trong suốt, từ nơi này có thể thấy được toàn cảnh Nam Thành phồn thịnh, xem ra tổng tài trên TV còn kém xa với cái này.

Cố gia thường làm việc ở chiếc bàn đó, trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng:

Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng mặc trên người bộ vest được đặt may đang nghiêm túc làm việc trước bàn làm việc, ánh mắt đang tập trung vào văn kiện trước mắt. Trên mặt người đàn ông không có biểu tình gì nhưng thỉnh thoảng sẽ hơi nhíu mày lại...

Yết hầu của Lâm Thanh Yến nhẹ lăn một chút, cậu không thể không làm động tác nuốt nước bọt.

Khoảng nửa giờ sau, Cố Phỉ kết thúc cuộc họp. Anh mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày.

Lần trước cả đêm anh vội vã trở về tìm Lâm Thanh Yến, ngày hôm sau lại tiếp tục chuyến công tác mãi đến sáng nay mới từ ngoại thành trở về cũng không về nhà liền đi thẳng đến công ty vì còn có cuộc họp. Anh bận rộn đến nỗi không có thời gian để nghỉ ngơi.

Ngay cả cơm trưa anh cũng không muốn ăn chỉ muốn trở về thư phòng ngủ hai tiếng, không nghĩ tới vừa vào phòng liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Thiếu niên đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh. Cậu mặc một chiếc áo phông màu xanh lam nhạt và quần yếm màu đen nhìn rất trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Cố Phỉ nhớ bộ đồ này là anh mua.

Nghe thấy tiếng động, thiếu niên liền xoay người vui vẻ cười với người đối diện, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên, cậu gọi Phỉ ca: "Họp xong rồi hả?"

Nhìn thấy cậu, nét mệt mỏi trên mặt Cố Phỉ liền biến mất rất nhiều, anh ừm: "Cậu đến đây lúc nào vậy, sao không nói cho tôi biết?" Anh vừa nói vừa đi đến bên cạnh cậu.

"Tôi muốn tạo cho anh một bất ngờ, nói trước mất vui."

Gần mười ngày không gặp, Lâm Thanh Yến không khỏi nhìn người đàn ông trước mặt mình, người đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây được đặt may riêng như trong tưởng tượng của cậu.

Chiếc áo sơ mi màu xám nhét trong quần, khuy áo trên cùng vẫn còn được gài vào. Bộ đồ vừa vặn tôn lên dáng người nhưng áo đã bị nhăn, khuôn mặt lộ ra mệt mỏi nhưng không ảnh hưởng gì đến phong thái của anh.

Từ quản gia Thẩm cậu biết được anh vừa trở về sau một chuyến công tác, thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi vì anh phải về công ty để làm việc tiếp.

Lâm Thanh Yến có chút đau lòng.

Cảm xúc của cậu đều được viết ở trên mặt, Cố Phỉ không khó để nhìn ra trong lòng đột nhiên mềm nhũn, giơ tay sờ mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, nói: "Tôi thật sự rất bất ngờ ."

Anh lại hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"

"Nó đỡ hơn rồi, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

"Để tôi xem." Cố Phỉ quỳ xuống, vén ống quần bên trái của cậu lên vết thương trên bắp chân quả thật đã sớm lành lại nhưng vẫn rất khó coi.

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng sờ nơi đó: "Nơi này có thể để lại sẹo hay không?"

Lâm Thanh Yến cảm giác nơi bị chạm đến có chút tê dại, đáy lòng không khỏi khẽ run lên, mím môi nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói vết thương khôi phục rất tốt, còn có tuýt trị sẹo một thời gian sẽ khỏi."

Cố Phỉ ừm rồi đứng dậy.

Lâm Thanh Yến xấu hổ quay mặt đi, không khỏi mỉm cười: "Phỉ ca, hôm nay tôi đến đây là để nói với anh tôi đã thông qua phỏng vấn. Tôi có thể tham gia chương trình rồi!"

Cố Phỉ tựa hồ đã biết từ lâu, thần sắc vẫn như cũ, trong mắt hiện lên một tia ý cười: "Ừm, Yến Yến thật giỏi."

Giọng nói trầm ấm từ tính giống như dòng điện chạy qua, tim Lâm Thanh Yến đập nhanh hơn để giấu đi phản ứng của mình, cậu bước nhanh đến ghế sô pha: "Anh còn chưa ăn cơm, tôi có mang đồ ăn đến anh có muốn ăn hay không?"

Cố Phỉ đi theo nhìn thiếu niên lấy đồ ăn từ trong hộp giữ nhiệt ra, đặt lên bàn đều là đồ tự nấu, còn nóng hổi ​​tỏa ra mùi rất thơm.

Quả nhiên không phải đầu bếp ở nhà làm, cũng không phải do Thẩm quản gia làm, người đàn ông khóe môi hơi cong lên, hỏi: "Là cậu làm sao? Sao đột nhiên lại nấu cho tôi vậy?"

"Ừm..." Lâm Thanh Yến ngồi cứng đờ, do dự một chút mới nói: "Không phải lúc trước anh nói dùng hành động báo đáp để sao? Không ngon lắm hi vọng anh không chê."

"Sẽ không." Anh nhìn cậu bằng một ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ, sau đó nói: "Có thể dùng cách khác báo đáp."

Lâm Thanh Yến: "Hở? Còn cách gì nữa?"

Bốn mắt hướng vào nhau.

Cố Phỉ đột nhiên giơ tay, chỉ vào khóe môi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy