Chương 49+50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Nụ hôn đầu

Cố Phỉ đột nhiên đưa tay chỉ vào khóe môi của mình.

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường nhưng Lâm Thanh Yến ngồi bên cạnh anh lại không bình tĩnh như vậy, hai má cậu lập tức đỏ lên vì xấu hổ. Chỉ trong hai giây thôi mà trong đầu cậu hiện lên hàng ngàn những suy nghĩ khác nhau.

Vừa rồi Cố Phỉ nói dùng cách khác báo đáp, hiện tại lại làm hành động này chẳng lẽ là bảo cậu hôn anh sao? Này không tốt lắm? Tại sao Cố Phỉ đột nhiên lại hành động như vậy? Không phải là đột ngột quá rồi sao?

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của cậu lúc này, Cố Phỉ có chút khó hiểu. Sau đó liên tục chỉ vào khóe môi lại ra hiệu khóe môi cậu dính vụn bánh.

Nhìn thấy động tác của người đàn ông, Lâm Thanh Yến lo lắng nắm lấy mép quần, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi cơ thể. Cậu nghiến răng quyết tâm, sau đó cúi người nhanh chóng hôn lên môi người đàn ông.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua..

"..."

Không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Cậu không khỏi liếc mắt nhìn phản ứng của Cố Phỉ, người đàn ông ngồi thẳng cơ thể tựa hồ còn có chút cứng ngắc, môi mỏng hơi mím không có phản ứng.

Lâm Thanh Yến đột nhiên cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, Cố Phỉ dường như không thích lắm ... Sự phấn khích của cậu đột nhiên chìm xuống, hai má nóng bừng xấu hổ cùng bối rối.

"Tôi. . . xin lỗi, tôi còn có chuyện khác phải đi về trước." Giọng điệu của cậu lộ ra vẻ hoảng sợ, nói xong đứng dậy muốn rời đi còn chưa đi được nửa bước thì cổ tay đã bị nắm lấy.

Cố Phỉ cuối cùng cũng có phản ứng, anh nắm nhẹ cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, lòng bàn tay ấm áp. Giọng nói trầm ấm từ tính như mang theo một luồng điện: "Yến Yến muốn đi đâu vậy?"

Từ trong tầm mắt của anh, có thể nhìn thấy hai lỗ tai của thiếu niên đỏ giống như đang nhỏ ra máu giống như là một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm nhưng lại mang theo một loại cảm xúc khó tả, anh nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống trước đi. ."

Lâm Thanh Yến ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống nhưng cậu vẫn ngồi xuống lần nữa, hai mắt vẫn cụp xuống không dám ngước lên nhìn khuôn mặt người đàn ông, lông mi khẽ run run vì bất an.

Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Ánh mắt Cố Phỉ dán chặt vào thiếu niên trước mặt, trong giọng nói hình như mang theo ý cười: "Yến Yến là cậu chủ động hôn tôi, sao cậu lại là người xấu hổ chứ?"

Lâm Thanh Yến: "Tôi ... tôi không có."

Lời vừa dứt, cằm của cậu đã bị người đàn ông nhẹ nhàng nhéo một cái. Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, nhất định phải đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cậu cảm giác được đầu ngón tay của người đàn ông ở khóe môi mình đang nhẹ nhàng phủi phủi gì đó.

"..."

Khi nhìn thấy mảnh bánh vụn dính vào ngón tay Cố Phỉ, cậu tức muốn chết. Hành động vừa rồi của Cố Phỉ không phải ám chỉ cậu hôn anh mà là nhắc nhở khóe miệng cậu có bánh vụn!

...Cậu hoàn toàn hiểu sai ý.

Cố Phỉ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lâm Thanh Yến, tâm tình càng tốt hơn tiếp tục trêu cậu: "Này là Yến Yến báo đáp tôi sao? Hmm?"

Lâm Thanh Yến xấu hổ và tức giận, đặc biệt là khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và trưởng thành của người đàn ông ở khoảng cách gần, cậu không thể không lấy tay che mặt, "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, động tác vừa rồi của anh làm tôi hiểu lầm anh muốn tôi báo đáp bằng cách đó."

Cố Phỉ: "Hở? Cách nào?"

Lâm Thanh Yến: "..."

Cậu không còn mặt mũi nào để tiếp tục.

Cậu bị sốc rồi.

Cậu thu mình thành một con đà điểu.

Cố Phỉ khẽ cong môi, vô cùng thích thú thưởng thức nhất cử nhất động của thiếu niên, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu nhưng ngoài miệng lại không mặn không nhạt nói: "Thì ra ở trong lòng Yến Yến, Phỉ ca chính là người như vậy. "

"Không phải đâu!" Lúc này, Lâm Thanh Yến bất chấp tất cả, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: "Anh là chính nhân quân tử là tôi tâm tư không đơn thuần. Tôi hiểu lầm ý anh, thực xin lỗi, anh muốn mắng thì cứ mắng tôi đi!"

...

Sau khi nói xong, bầu không khí xung quanh lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Tim Lâm Thanh Yến đập thình thịch, cậu không kìm được xòe hở ngón tay ra lén lút quan sát phản ứng của Cố Phỉ qua khe hở giữa các ngón tay, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đen thăm thẳm kia, tim cậu như lỡ nửa nhịp.

Cậu quên phản ứng cho đến khi Cố Phỉ nắm lấy cổ tay và nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che ra khỏi mặt.

Cố Phi nhìn thiếu niên trước mặt nói: "Yến Yến, cậu nói sai rồi."

"Tôi không phải là chính nhân quân tử."

Lâm Thanh Yến mất đi khả năng suy nghĩ, đôi mắt hoa đào trong veo khẽ mở ra, cậu ngây ngốc nhìn cậu giống như con mèo cam nhỏ ở nhà, Cố Phỉ không kìm được đưa tay vuốt tóc cậu mỉm cười.

"Về sau cậu sẽ biết" anh nói.

Lâm Thanh Yến lại gật đầu một cách mơ hồ.

"Ăn thôi."

"Ừm......"

Chuyện này cứ thể mà qua đi như thế.

Lâm Thanh Yến nấu những món ăn ngày thường hay ăn, ba món một canh. Kỹ năng nấu nướng của cậu không quá ngon cũng không dở.

Cậu biết nấu ăn từ năm mười tuổi. Những lúc Chu Nguyệt Lan không có ở nhà, cậu là người nấu ăn và chăm sóc em tra, Lâm Kiến Tường không quan tâm đến họ.

Sau này một mình ra ngoài làm việc kiếm tiền, thường cậu sẽ tự mình nấu so với ăn ở bên ngoài còn rẻ hơn. Bình thường nấu một món để ăn trưa với tối, bữa cơm không quá 10 tệ.

Không quan trọng là nó có ngon hay không chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.

Vì chuyện vừa rồi, Lâm Thanh Yến xấu hổ không dám nhìn Cố Phỉ chỉ biết cúi đầu ăn cũng không biết mình đang ăn cái gì nữa.

Cố Phỉ lúc ăn cơm không có thói quen nói chuyện, động tác vẫn tự nhiên tao nhã như thường. Mặc dù không có khẩu vị, hương vị thức ăn cũng không bằng đầu bếp khách sạn làm nhưng anh vẫn ăn rất nhiều.

Bởi vì hững món này là do chính tay Lâm Thanh Yến nấu.

Sau bữa trưa, Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng cậu vẫn có chút không thoải mái khi ở lại đây, vì vậy cậu nhanh chóng kiếm cớ rời đi: "Phỉ ca, vậy tôi về trước đây không quấy rầy công việc của anh nữa. ."

Cố Phỉ: "Không quấy rầy, giờ đang là giờ nghỉ trưa."

Lâm Thanh Yến mở miệng nhưng không nói gì.

Người đàn ông trước mặt thay đổi một tư thế thoải mái hơn ngồi trên ghế sô pha, hai chân dài vắt lên nhau, nút trên cùng của áo sơ mi cũng không cài. Anh thay đổi tư thế đứng thẳng thường ngày và ngoại hình nghiêm nghị, tư thế thì tùy tiện và lười biếng.

Mí mắt khép hờ, đưa tay nhẹ nhàng day ấn đường, đôi mày tuấn tú cùng đôi mắt tràn đầy mỏi mệt, ngay cả khí thế trên người cũng giảm đi rất nhiều.

Lâm Thanh Yến hiếm khi nhìn thấy Cố Phỉ trong trạng thái này.

Trong lòng đột nhiên mềm nhũn, suy nghĩ một chút liền đi tới phía sau Cố Phỉ đặt hai tay lên vai anh, xuyên qu lớp vải nhẹ nhàng bóp vai anh.

Cố Phỉ không khỏi nhắm mắt lại lặng lẽ cảm nhận lực tay thiếu niên đặt trên vai mình có chút ngứa, nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói lười biếng mà trầm thấp, "Đây cũng cách Yến Yến báo đáp tôi sao?"

Lâm Thanh Yến chỉ ừ, "Anh cảm thấy thế nào? Có thoải mái không?"

Cố Phỉ: " Ừm, thỏa mái lắm."

Nhưng anh vẫn thích cách vừa nãy hơn.

Cố Phỉ ở trong lòng bổ sung thêm.

Mười phút sau, Lâm Thanh Yến nằm trên giường trong phòng nghỉ của văn phòng, cậu vẫn còn nghi ngờ về cuộc sống của mình nhưng người đàn ông nằm bên cạnh cậu đã nhắm mắt.

Tại sao cậu lại đồng ý ngủ trưa với Cố Phi?

Đang lúc cậu giãy giụa, một cánh tay đột nhiên vòng qua eo, lưng áp vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh, hơi thở nóng rực từ hơi thở của người đàn ông phả vào gáy da thịt, chóp tai bỏng rát. .

Đây là lần thứ hai Cố Phỉ ôm cậu ngủ lần thứ nhất là bởi vì Cố Phỉ uống say, lần thứ hai... Lâm Thanh Yến không dám cử động. Cậu còn tưởng rằng Cố Phỉ hẳn là ngủ rồi, đây là một hành động vô thức.

Không đành lòng quấy rầy người đàn ông nghỉ ngơi, cậu liền ngoan ngoãn bị anh ôm vào trong lòng, không dám có bất kỳ động tác, chỉ có lông mi khẽ run, thân thể gầy gò mảnh khảnh hơi co quắp, một bộ dáng phục tùng người khác bộ dáng..., cậu trông rất dễ thương .

Cố Phỉ yên lặng mở mắt ra, thứ đầu tiên anh tiếp xúc chính là cái cổ trắng nõn của thiếu niên, hơi thở của anh phả vào đó, làn da trắng nõn kia thậm chí còn có chút đỏ ửng rất mẫn cảm.

Người đàn ông yên lặng cong môi, cuối cùng nhắm mắt lại lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

Cố Phi thức dậy đã là hai giờ sau, Lâm Thanh Yến vẫn nằm trong lòng anh, nằm quay lưng về phía anh ở tư thế ban đầu. Đứa trẻ rất ngoan ngoãn, ngủ cũng không nhúc nhích.

Cố Phỉ nhịn không được đưa tay sờ sờ khóe môi, trong lòng nhớ lại nụ hôn kia, yết hầu gợi cảm lắn ên xuống, làm ra động tác nuốt vào.

Im lặng một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, anh cẩn thận giơ tay nắm lấy một lọn tóc của cậu, nhẹ nhàng nhổ ra.

...

"Trợ lý Dương, đây là mẫu ADN của ba người, cậu tự mình đến bệnh viện làm xét nghiệm quan hệ cha con đi." Cố Phỉ đưa cho Dương Kính hai chiếc túi nhỏ bịt kín, trong đó có hai sợi tóc, một dài một ngắn. , "Đây là của ba mẹ."

Túi còn lại chứa chính xác sợi tóc anh vừa nhổ trên đầu Lâm Thanh Yến, "Đây là của đứa con."

Dương Kính lấy chiếc túi một cách kỳ lạ, Cố gia sẽ làm xét nghiệm quan hệ cha con cho ai? Chỉ cần làm theo những gì ông chủ nói, tất nhiên sẽ không hỏi: "Được Cố tổng, vậy tôi đi ngay."

"Ừm."

Mẫu DNA của Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan đã được âm thầm thu thập từ vài ngày trước nhưng Cố Phỉ đang đi công tác nên giờ anh đã về nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Kết quả ra sao sẽ sớm biết thôi.
-------------------------------------

Chương 50: Cố gia hai mặt

Sau ba giờ chiều, Cố Phỉ ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc. Anh đã thay quần áo, vẻ mệt mỏi trên mặt đã giảm đi rất nhiều trở về với bộ dạng lãnh đạm nghiêm khắc khó gần.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Phỉ vẫn không rời mắt khỏi đống tài liệu trước mặt. Anh chỉ nhẹ nhàng nói, mời vào, anh còn tưởng rằng trợ lý hoặc thư ký vào nhưng không ngờ là An Cảnh.

" Cố gia còn đang bận công việc, quả nhiên là người bận rộn."

Cùng với tiếng bước chân, trong văn phòng vang lên một giọng nói khôi hài, Cố Phi rốt cuộc cũng rời mắt khỏi đống tài liệu, ngẩng đầu cười nhìn An Tĩnh đi vào, có chút không để ý mà ngồi xuống ghế sô pha.

Tâm trạng hiện giờ của Cố gia rất tốt, vẻ mặt so với bình thường dễ gần hơn rất nhiều, thậm chí còn nói đùa: "Dù bận đến đâu cũng sẽ không bận rộn như ngôi sao lớn đây."

"Ngọn gió nào đưa cậu đến chỗ này của tôi vậy." Cố Phỉ đứng dậy, đi đến ghế sô pha bên cạnh An Cảnh ngồi xuống, rót một ly nước nóng đưa đến trước mặt An Cảnh.

An Cảnh suy nghĩ một chút, "Ừm... gió Nồm."

"Tôi vừa kết thúc một sự kiện offline, tình cờ đi ngang qua đây cho nên ghé qua đây kiểm tra sự hiện diện của mình. Nếu không sợ Cố Diệp ngươi vì lịch trình bận rộn mà quên bài viết của ta."

Cố Phỉ: "Ngày nào cũng thấy cậu trên tiêu đề giải trí."

"Đúng vậy, có lòng tốt là tốt rồi." An Cảnh nói, sau đó uống một ngụm nước trong ly.

Hắn hơi híp mắt nhìn Cố Phỉ, với tư cách là bạn bè quen biết nhiều năm hắn vừa bước vào đã phát hiện trạng thái Cố Phi khác hẳn ngày thường, giống như sa mạc khô cằn được tẩm sương vậy.

"Tôi nói này Cố gia, hôm nay cậu rất khác mọi ngày nha?"

Ánh mắt của hắn như trở nên thực chất, hắn đánh giá người trước mặt từ trong ra ngoài nhưng người bị đánh giá vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, căn bản nhìn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Hừm... Có thể tóm tắt trong một câu thành ngữ, chính là - xuân phong đắc ý, hoặc mặt mày hớn hở.(...)

Cố Phỉ rót cho mình ly nước uống một ngụm, trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: "Tôi bình thường."

An Cảnh: "Không, cậu không bình thường."

Cố Phỉ: "..."

"Được, không cùng cậu nói chuyện này nữa. Buổi tối rảnh có muốn ra ngoài không?"

Cố Phỉ nói: "Được."

"Vậy là được rồi." An Cảnh nhìn người bạn trước mặt ăn mặc chỉnh tề như cựu cán bộ, không khỏi thuyết phục: "Cố Phỉ, tôi phát hiện cả đời cậu chỉ có công việc thôi. Không, nếu cậu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ chỉ có một mình..."

Giọng nói đột ngột dừng lại, An Cảnh không tự chủ được mở to mắt nhìn người từ trong phòng đi ra, kinh hãi nuốt nước bọt, nói thêm ba chữ cuối cùng: "....cả đời thôi"

Lâm Thanh Yến vừa ra khỏi phòng chờ cũng sửng sốt.

"..."

Khi cậu được Cố Phỉ ôm nằm trên cùng một chiếc giường, Lâm Thanh Yến vừa lo lắng vừa xấu hổ nhưng không biết từ lúc nào cậu đã ngủ thiếp đi. Cậu khâm phục bản thân vì có thể ngủ trong một bầu không khí kỳ lạ như vậy.

Khi tỉnh dậy, cậu thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, người đàn ông bên cạnh đã biến mất. Cậu xuống giường, mở cửa ra ngoài ngơ ngác đi ra ngoài, thậm chí còn dụi dụi đôi mắt.

Sau đó, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Nếu mắt cậu không có vấn đề, nếu cậu không nằm mơ, nếu cậu không bị ảo giác, vậy người đàn ông ngồi bên cạnh Cố Phỉ cũng đang nhìn cậu là An Cảnh?

An, Cảnh? !

Lâm Thanh Yến thở hổn hển, cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn não lập tức quay người về phòng. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, lấy tay che mặt.

Bên kia, An Cảnh đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào căn phòng vừa đóng, so với Lâm Thanh Yến, hắn cũng không thừa kém Lâm Thanh Yến là bao. Thiếu niên vừa mới tỉnh dậy từ phòng riêng của Cố Phỉ, hình như là thí sinh mà hắn phỏng vấn lần trước, Lâm Thanh Yến?

Hắn có ấn tượng sâu sắc với Lâm Thanh Yến nên lập tức nhận ra cậu, điều này cũng không có gì to tát, điều khiến người ta kinh ngạc nhất là cậu cư nhiên đi ra từ phòng của Cố Phỉ, không phải của người khác!

Đó là Cố..Phỉ!

Cái kia... vừa rồi hắn còn nói Cố Phỉ sẽ độc thân cả đời.

An Cảnh cứng đơ chuyển ánh mắt sang bạn mình, cố nặn ra một nụ cười trên mặt: Cậu, cậu có muốn giải thích chuyện gì đang xảy ra không?"

Cố Phỉ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không gì lay chuyển được, nhẹ nhàng nói: Giống như những gì cậu thấy."

An Cảnh nhướng mày, "Loại nào? Hả?"

"Chính là như vậy." Cố Phỉ không muốn giải thích thêm.

"..." An Cảnh không phải kẻ ngốc, lời nói của Cố Phỉ cùng với trạng thái khác hẳn trước đây, nghĩ lại là có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những người khác chỉ biết Cố gia trong lời đồn đại là người lạnh lùng không gần gũi với phụ nữ.

Hơn nữa hắn thật sự cảm nhận được nhiều năm như vậy, lời đồn đó không phải là không có thật, thực tế Cố Phỉ chính là như vậy.

Hắn hiểu rõ Cố Phỉ như vậy nên càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lượng thông tin thực sự hơi lớn, An Cảnh sắp xếp lại cảm xúc của mình. Hắn không thể tưởng tượng được chuyện một thực tập sinh nhỏ cùng với sếp của tập đoàn Cố thị ở bên nhau.

Xét về mối liên hệ duy nhất giữa hai người, đứa trẻ này là thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa, Cố Phỉ là ông chủ lớn của công ty giải trí này. Vì vậy có thể coi đó là mối quan hệ giữa ông chủ và cấp dưới.

Yết hầu của của An Cảnh khẽ lăn xuống, trong lòng trầm tư một lát hắn khó khăn hỏi: "Cho nên, cậu thích đàn ông?"

Cố Phỉ không gật đầu cũng không lắc đầu mà là bình tĩnh hỏi: " Em ấy giống con gái sao?"

An Cảnh: "..." Thì ra, người bạn hắn quen biết nhiều năm như vậy lại thích đàn ông. Không, đây không phải là điều quan trọng nhất... Cố Phỉ không phải vừa thừa nhận mình thích tên nhóc kia sao? !

F*ck!

"Cố Phỉ, cậu cậu cậu..."

Cố Phỉ: "Cậu không bận sao?"

Đầu óc An Cảnh như muốn tắt, hắn không hiểu câu nói này của anh là có ý gì, mãi đến khi Cố Phỉ nói "Tôi rất bận". Hắn mới biết người này đang đuổi khách.

Hắn không khỏi chửi thề, "Cố Phỉ, cậu m* nó có xem tôi là anh em thân thiết không?"

Cố Phỉ nói: "Tôi không có đuổi cậu, chỉ là cậu ở đây thì bạn nhỏ không dám đi ra."

"?!" An Cảnh hoài nghi tai của mình có vấn đề, Cố Phỉ làm sao có thể nói như vậy? Nhưng mà nhìn Cố Phỉ bình tĩnh, hắn nhất thời dở khóc dở cười, cắn răng nói: "Được, tôi đi không phải được sao!"

"Cố Phỉ, đêm nay cậu nhất định phải tới!"

Cố Phỉ không do dự mà từ chối: "Không có thời gian, mấy ngày nữa đi."

"..."

An Cảnh cảm thấy có gì đó không đúng, vừa đi tới cửa phòng làm việc đóng lại, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Hắn nhớ tới một chuyện, lần trước ở chỗ phỏng vấn Ngày mai sao trời, hắn tình cờ gặp Cố Phỉ ở bên ngoài. Lúc đó, hắn hỏi Cố Phỉ tại sao lại xuất hiện ở đó, Cố Phỉ trả lời là đưa bạn nhỏ trong nhà đi phỏng vấn. .

Lúc đó hắn còn ngây thơ cho rằng đó là Lục Vũ Kỳ nhưng bây giờ nghĩ lại Cố Phỉ là đang nói đến Lâm Thanh Yến. Cố Phỉ bận rộn như vậy sao có thể rảnh rỗi đưa em họ đi phỏng vấn. Cố Phỉ cũng không phải là anh trai tốt gì.

Tốt lắm Cố Phỉ, cậu vốn dĩ là kẻ hai mặt.

Lâm Thanh Yến cảm thấy hôm nay mình ra ngoài mà quên xem hoàng lịch. Tại sao những sự cố không nói nên lời khiến cậu xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường cứ lặp đi lặp lại như vậy, cậu có chút điên đầu nên đã vò đầu bứt tóc.

Cố Phỉ mở cửa phòng vệ sinh đi vào, liền nhìn thấy đứa nhỏ trốn trong góc túm tóc mình. Khuôn mặt trắng nhăn thành một cái bánh bao còn có vài lọn tóc lòa xòa, nhìn có chút hài hước.

Nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, Lâm Thanh Yến lập tức đứng dậy như một con chim sợ hãi, không biết phải đặt tay ở đâu, nghiêng người về phía trước cố gắng nhìn ra bên ngoài.

Cơ thể cao lớn của người đàn ông che khuất tầm nhìn của cậu.

"An Cảnh đã đi rồi." Cố Phỉ đi tới trước mặt thiếu niên, giơ tay vén mấy lọn tóc trên đầu của cậu, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Em sợ cậu ta sao?"

Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, cậu liếc nhìn Cố Phỉ, sau đó lúng túng nhìn đi chỗ khác, yếu ớt nói: "Thật ra cũng không phải, An Cảnh là HLV của Ngày mai sao trời. Lần trước, tôi phỏng vân sanh ấy cũng có mặt ở đó cho nên vừa rồi nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy bất ngờ."

Giờ nghĩ lại, Cố Phỉ biết An Dụ mà An Cảnh là anh cả của An Dụ quen Cố Phỉ cũng là chuyện bình thường nhưng cậu không biết... An Nam Ý và Cố Phỉ có quen biết nhau không .

Cố Phỉ nhìn hành động nhỏ ngượng ngùng của thiếu niên, "An Cảnh là bạn lúc nhỏ của tôi." Vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt uể oải của thiếu niên hơi mở ra, sau đó cố giả vờ bình tĩnh, ừm một tiếng.

"Ồ, thì ra là vậy."

"Vừa rồi ngủ có ngon không?"

Đầu óc Lâm Thanh Yến không theo kịp tốc độ thay đổi chủ đề của Cố Phi, có lẽ là vừa mới ngủ dậy bị kích thích, đầu óc vẫn còn mơ hồ nên ngây ngốc gật đầu.

Sau khi gật đầu, cậu hỏi Cố Phỉ có thể về trước không.

Chuyện này quả thật không cần thiết phải hỏi, cậu muốn đi đâu cũng được đây là tự do của cậu nhưng bạn nhỏ này rất nghe lời, giống như một đứa trẻ cẩn thận hỏi cha mẹ có thể ra ngoài chơi hay không. .

Cố Phỉ lần này không có ngăn cản, càng không thể ép người ta khẩn trương, "Ừm, đi tắm đã rồi về." Ánh mắt dừng ở trên hai lọn tóc rối bù của thiếu niên. Anh cố chấp ấn tóc xuống.

"..." Lâm Thanh Yến bước vào phòng tắm với vẻ mặt xấu hổ.

Cố Phỉ bảo tài xế đưa Lâm Thanh Yến về. Cậu vừa đi, trợ lý Dương đã gõ cửa đi vào.

"Cố tổng, tôi đã gửi mẫu DNA đến trung tâm xét nghiệm rồi, nhân viên ở đó nói bảy ngày nữa sẽ có kết quả."

"Ừm, tôi hiểu rồi."
_________________
Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Cố Phỉ với Yến Yến nha, "tôi - em"

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm mới khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy