Chương 55+56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Kết quả xét nghiệm DNA

Ánh nắng bên ngoài bị rèm cửa che lại chỉ chừa một khe hở chiếu vào, ánh sáng trong phòng không được sáng lắm.

Lâm Thanh Yến cảm thấy mình ngủ thiếp đi lúc trời tối, lúc tỉnh dậy thấy căn phòng tối mịt và trống rỗng làm cậu cảm thấy cô đơn như bị cả thế giới rũ bỏ.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua, loại cảm giác này trong nháy mắt liền biến mất chỉ còn lại có hoang mang, phiền muộn cùng lo lắng. Thật ra cậu cũng không nhớ rõ lắm, đây mới là điều làm cậu lo.

Cậu chỉ nhớ tối hôm qua gặp An Nam Ý trong câu lạc bộ giải trí, sau đó uống rượu say nhìn thấy An Nam Ý dựa vào Cố Phỉ.

Sau đó, cậu cố ý nói với Cố Phỉ mình không thoải mái, Cố Phỉ liền ôm cậu đi trước mặt mọi người là cái kiểu ôm công chúa khiến người ta xấu hổ đó,... sau đó cậu không còn nhớ gì nữa.

"..."

Cậu thật sự không ngờ tửu lượng của mình chỉ được một ly lại còn uống cạn một lần nữa chứ. Cậu không nhớ những chuyện xảy ra sau đó, bộ đồ hôm qua cậu mặc vẫn còn bởi nhìn nó bị nhàu.

Mười phút sau, Lâm Thanh Yến đứng trước gương nhìn thấy khóe miệng bị rách làm cậu càng rối bời lo lắng hơn.

Cậu chỉ có thể tìm Cố Phỉ để hỏi.

Lâm Thanh Yến dọn dẹp lại phòng trước khi xuống. Cũng không còn sớm nữa, dì giúp việc đang dọn dẹp, Cố gia đã đi làm từ sớm.

Quản gia Thẩm hỏi cậu có bị đau đầu không.

Lâm Thanh Yến không thấy đau: "Thật may là cháu không bị đau đầu, chú Thẩm chú có biết tối qua cháu về bằng cách nào không ạ?"

"Hôm qua là Cố gia đưa cháu về còn chăm sóc cháu nữa."

Nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của thiếu niên, quản gia Thẩm mỉm cười không nói gì thêm nữa: "Cháu đi ăn sáng trước đi, có canh giải rượu là Cố gia đặc biệt dặn dò."

Lâm Thanh Yến miễn cưỡng gật đầu.

Ăn xong bữa sáng, cậu uống một chén canh giải rượu. Lâm Thanh Yến ngồi trên ghế sô pha ôm con mèo cam nhỏ, mèo cam uể oải đặt hai móng vuốt trong lòng ngủ thiếp đi, sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.

Thiếu niên lơ đãng mà vuốt ve tiểu Quất, do dự một lúc mới gọi Cố Phỉ. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền qua đến tai cậu: " Yến Yến?"

Lâm Thanh Yến nắm chặt điện thoại, có chút cứng nhắc gọi anh Phỉ. Cố Phỉ hỏi cậu có đau đầu không, ăn sáng chưa, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày.

Lâm Thanh Yến trả lời từng câu, rồi nói chuyện chính: "Anh Phỉ, tối qua cảm ơn anh đã chăm sóc... Tôi không làm chuyện gì kì lạ phải không?"

Nghe được câu hỏi này, xem ra đứa trẻ này không nhớ những chuyện đã xảy ra đêm qua. Cố Phỉ đưa tay lên mặt, dùng đầu ngón tay sờ khóe môi như đang nhớ lại nụ hôn tối qua.

Anh im lặng không nói, có lẽ là muốn trêu cậu. Lâm Thanh Yến càng lo lắng hơn, lúc này mới nghe thấy người đàn ông hỏi lại: "Yến Yến cảm thấy mình sẽ làm ra chuyện gì?"

Lam Thanh Yến: "Tôi. . . Tôi không biết."

Cố Phỉ: "Em chỉ ngủ thôi, không có làm chuyện gì kì quặc đâu."

Lâm Thanh Yến hơi không chắc chắn, tại sao môi cậu có vết rách? Cậu không thể tự mình cắn, đúng không? Nhưng Cố Phỉ không có lý do gì để lừa cậu, trong lúc cậu đang suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm từ tính của một người đàn ông truyền đến: "Sao vậy? Chẳng lẽ Yến Yến hy vọng có chuyện gì xảy ra sao?"

Lâm Thanh Yến nhanh chóng phủ nhận, giọng điệu bối rối như thể bị người ta nói trúng vậy: "Không có không có, không làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt." Nói xong cậu liền cúp điện thoại.

Tiểu Quất nằm trong lòng cậu không biết từ lúc nào đã tỉnh, dụi dụi vào cánh tay cậu kêu meo meo hai tiếng. Lâm Thanh Yến gõ nhẹ vào đầu nó, giả vờ tức giận hỏi: "Tiểu Quất, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải là em cắn anh trong lúc anh ngủ không"

Tiểu Quất đáng thương phải nhận tội thay cho Cố gia chỉ có thể cãi lại vài tiếng.

...

Chuyện này cũng bị lãng quên đi không ai nhắc tới nữa, Lâm Thanh Yến cũng không có lý do gì tránh mặt Cố Phỉ nữa, quan hệ giữa hai người lại như trước, không...có chút khác thường.

Lâm Thanh Yến biết rõ điềm khác thường đó, cậu thích Cố Phỉ, không phải kiểu thích với trưởng bối trong nha hay bạn bè mà là kiểu muốn hôn muốn ngủ với Cố Phỉ.

Lâm Thanh Yến cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ của chính mình nhưng không thể không tưởng tượng ra nó, điều đó càng làm cậu xấu hổ hơn.

Cậu không biết mình đã yêu người đàn ông này từ lúc nào, có lẽ ở đời trước cậu đã thích Cố Phỉ rồi.

Lâm Thanh Yến không biết tại sao Cố Phỉ lại tốt với cậu như vậy nhưng đó không còn là chuyện quan trọng nữa. Lúc cậu cô đơn, tuyệt vọng hay lúc cậu bị bệnh tật giày vò Cố Phỉ luôn ở bên chăm sóc cậu. Lúc cậu chết cũng chỉ có Cố Phỉ ở cạnh rơi nước mắt vì cậu.

Sống lại một đời, cũng là Cố Phỉ đưa cậu về nhà chăm sóc cậu giống như đời trước.

Cậu cũng sẽ rung động trước Cố Phỉ, mặt đỏ tim đập thình thịch, ghen tị vì người khác cố ý tiếp cận Cố Phỉ. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cậu càng phụ thuộc vào Cố Phỉ hơn, những lúc ở cạnh anh cậu cảm thấy được an toàn không phải lo sợ cái gì.

Là cảm giác mà Ôn Ngôn không thể đem lại cho cậu.

Nghĩ kĩ lại thì đời trước cậu hẹn hò với Ôn Ngôn cũng không được hạnh phúc mấy. Ôn Ngôn là người dịu dàng nhưng đối với ai cũng vậy, cậu không phải là người duy nhất.

Cậu ở bên Ôn Ngôn, có lẽ cả đời cũng không có được cảm giác này.

Cậu cũng không muốn so sánh Cố Phỉ với Ôn Ngôn với nhau, Cố Phỉ không có điểm nào để chê.

Lâm Thanh Yến nghĩ có lẽ bởi vì đời trước cậu đã bỏ lỡ Cố Phỉ, nên kiếp này nên giờ cậu chớp lấy duyên phận này.

Cậu rất muốn... mãi mãi được ở bên Cố Phỉ.

Nghĩ như thế làm cậu không khỏi rạo rức.

Suy nghĩ này cũng giống như hạt giống đã sớm nảy mầm trong lòng cậu, tùy ý vương mầm mà không gì có thể ngăn cản được, cắm rễ sâu xuống mà không cách nào nhổ lên được.

——

Ngày mai sao trời cũng bắt đầu ghi hình, Cố Phỉ tự mình đưa Lâm Thanh Yến tới chỗ ghi hình. Địa điểm ghi hình cũng ở Nam Thành nhưng Nam Thành rộng lớn, từ biệt thứ lái xe đến chỗ ghi hình cũng mất hai tiếng.

Cậu vừa xác định được tâm ý của mình thì giờ đây phải tiếc nuối chia tay người trong lòng. Mặc dù cậu ngại ngùng nhưng vẫn xúc động dang rộng tay ôm lấy người đàn ông, nói nhỏ vào tai anh trong lòng tuy ngại ngùng nhưng vẫn chủ động dang rộng vòng tay, ôm lấy nam nhân cao lớn, ghé vào tai hắn thì thầm: "Anh Phỉ, em sẽ nhớ anh."

Ở khoảng cách gần như vậy, giọng nói trong trẻo mà mềm mại của thiếu niên truyền đến đáy lòng. Nhìn thấy đứa nhỏ ngại ngùng, anh đưa tay ôm lấy eo thiếu niên kéo cậu ôm vào lòng.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, em có thể tìm anh."

"Được."

"Nhớ chăm sóc tốt bản thân."

"Được."

"Cố lên."

"Được."

"..."

Dường như hai người họ trong lòng hiểu rõ không ai nói với ai câu nào nữa chỉ ôm đối phương cảm nhận hơi ấm của nhau.

Cố Phỉ đứng chỗ đó nhìn bóng dáng cao gầy của thiếu niên dần biến mất, rồi mới xoay người lên xe. Anh ngồi trên xe được một lúc cho đến khi điện thoại rung lên.

"Cố tổng, lần trước anh có nhờ tôi kiểm tra ADN đã có kết quả rồi." Trợ lý Dương nói: "Cha mẹ và đứa con đều không có quan hệ huyết thống, không phải là con đẻ."

Cố Phỉ im lặng hai giây mới nói: "Đã biết."

Đối với đáp án này, anh đã lường trước cũng không quá ngạc nhiên. Có lẽ đối với Lâm Thanh Yến, họ không phải cha mẹ ruột của cậu lại là chuyện tốt nhưng Cố Phỉ vẫn chưa có ý định sẽ nói với cậu vào lúc này.

Vẫn nên làm rõ chuyện xảy ra năm ấy.

Sau khi cúp điện thoại của trợ lý, Cố Phỉ lại bấm một dãy số khác: "Hãy kiểm tra giúp tôi một chuyện, có thể khó..."

Lâm Thanh Yến ở bên kia vẫn không biết chuyện gì đang kéo vali đến chỗ ghi hình theo hướng dẫn của nhân viên công tác. Mọi người ở đó rất động, đều là những tập thực sinh ăn mạc rất trẻ trung thời thường và nhân viên công tác

Lâm Thanh Yến liếc mắt thấy Lục Vũ Kỳ, mọi người đang chụm lại cười nói giới thiểu bản thân thì chỉ có Lục Vũ Kỳ toát ra khí chất lạnh lùng không gần gũi với người lạ nên không ai dám lại gần bắt chuyện.

Lục Vũ Kỳ nhìn thấy Lâm Thanh Yến đang đi tới nên cất điện thoại vào túi, bước tới xách vali giú cậu nhưng lại không khỏi chậc một tiếng: "Lâm Thanh Yến, cậu bỏ gạch trong này à? Sao nặng dữ vậy?"

"Có một ít sách thôi, tôi tự kéo được."

Lục Vũ Kỳ lạnh mặt nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi."

Lâm Thanh Yến chỉ có thể xấu hổ mà rút tay về.

Trước khi đến đây, anh họ của Lục Vũ
Kỳ - người luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ đã gọi điện nhờ hắn chăm sóc Lâm Thanh Yến không được để cậu bị bắt nạt và phải đặc biệt đề phòng người tên  Nam Ý.

An Nam Ý người này ... là thần thánh phương nào?

Hai người cùng nhau đi, Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng biết vị thái tử gia Lục Vũ Kỳ này rất phiền phức nên không có nhiều người có thể chơi với hắn.

Mọi người đều tò mò nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Yến, họ đã cảm thấy có một mối đe dọa, tiêu chí đầu tiên của tuyển tú là gì? Đó là khuôn mặt, dù bạn giỏi thế nào thì điều đầu tiên khán giả nhìn chính là mặt.

Lục Vũ Kỳ lớn lên đã đẹp rồi nhưng thiếu niên đi bên cạnh cũng không thua kém, thậm chí có phần nhỉnh hơn, không chỉ khuôn mặt mà còn vóc dáng khí chất, cả người toát ra khí chất ôn nhu dịu dàng như ánh trăng.

Là một khuôn mặt không thể quên được.

Tất cả ánh mắt đều hướng về một chỗ, An Nam Ý đang cùng những người khác nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, lập tức ngạc nhiên kêu lên: "Yến Yến, cậu tới rồi."

An Nam Ý mỉm cười đi về phía Lâm Thanh Yến, dừng trước mặt cậu: "Yến Yến, tớ đang đợi cậu đó."

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Thanh Yến cũng chỉ lịch sự mỉm cười với cậu ta, Lục ở bên cạnh hỏi: "Là bạn cậu à?"

Lâm Thanh Yến: "Bạn học cấp ba."

"Xin chào, tôi là An Nam Ý." An Nam Ý nở một nụ cười thân thiện, đưa tay phải về phía Lục Vũ Kỳ: "Lục Vũ Kỳ, tôi đã nghe nói về cậu rất vui được gặp cậu."

Tay trái Lục Vũ Kỳ đút trong túi còn tay kia kéo quai vali, một chút cũng không muốn bắt tay chỉ nhếch khóe môi cười nói: "Thì ra là cậu. ..."

An Nam Ý.

Chương 56: Anh Phỉ, anh có nhớ em không?

Lâu rồi Lâm Thanh Yến không đứng trước nhiều máy quay như vậy, trạng thái của cậu cũng không giống với đời trước, không giống như tưởng tượng của cậu thậm chí cậu còn phấn khích và căng thẳng.

Cuối cùng cậu đã đứng trước ống kính một lần nữa, đã trở lại sân khấu.

Buổi ghi hình đầu tiên là chọn hòng, chương trình có tiền nên trang trí cũng không tệ, có phòng hai người, bốn người, sáu người, tám người. Quy tắc là ai đến trước được chọn trước, ai nhanh chân hơn thì được nhận phòng.

Có người phấn khích cũng có người kích động, lại có người la hét suýt chút nữa lăn lộn tại chỗ. Dù là chuyện gì cũng có người sẽ phóng đại trước ống kính nhằm để thu hút sự chú ý của khán giả.

"Aaaaaaaa là phòng hai người phòng hai người, xin mẹ hãy phù hộ con để con được ở phòng hai người."

"Chúng ta ở phòng 4 người được không?"

"Để tôi khởi động gân cốt trước..."

Nhưng cũng có người lạc lòi, Lục Vũ Kỳ đứng một bên hai tay dút vào túi quần nhìn Lâm Thanh Yến cũng đang yên lặng đứng cạnh hắn, hỏi cậu: "Cậu thích phòng nào, tôi sẽ giành phòng đó cho cậu."

Rất ra dáng của một tên thổ phỉ.

Lâm Thanh Yến: "Đều...đều được cả"

Chỉ cần không ở chung với An Nam Ý là được, cậu không khỏi liếc nhìn An Nam Ý đang trò chuyện với người bạn mới quen.

Trong ấn tượng của Lâm Thanh Yến, vẻ ngoài của An Nam Ý nhìn ấm áp, vui vẻ lại hay giúp đỡ người khác. Khi còn ở trường, sẽ luôn có một nhóm người vây xung quanh An Nam Ý cười nói vui vẻ.

Ngay cả khi cậu tự ti, ít nói chỉ lầm lũi một mình thì cũng chỉ có mình An Nam Ý là bạn cậu. Cậu không ngờ người bạn duy nhất này thật ra rất ghét cậu, ở sau lưng tìm đủ cách hại cậu muốn chiếm đoạt những thứ cậu có, kể cả Ôn Ngôn – bạn trai cậu.

Lâm Thanh Yến vẫn không hiểu tại sao An Nam Ý lại ghét cậu như vậy.

Tiếng còi vang lên, mọi người ồ ạt chạy vào tòa nhà ký túc xá. Lục Vũ Kỳ ở bên cạnh đã biến mất từ ​​​​lâu, chỉ còn Lâm Thanh Yến một mình chật vật kéo chiếc va li nặng nề vào, chút nữa là bị ngã ở cửa.

Mục tiêu của Lục Vũ Kỳ là phòng hai người nhưng chỉ có một phòng hai người. Hắn đã không giành được phòng hai người, cuối cùng chọn phòng 4 người. Lục Vũ Kỳ khó chịu mà cau mày nói: "Vốn dĩ là được ở phòng hai người nhưng có người vóc dáng nhỏ nhẵn đã lách vô phòng trước. "
"Không sao, phòng bốn người cũng được." Lâm Thanh Yến không để ý, có chỗ ngủ là được rồi.

Phòng bốn người cũng rất được yêu thích, có mấy người muốn vào nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Vũ Kỳ liền xấu hổ rời đi, Lục Vũ Kỳ bất mãn nói: "Chạy cái gì, vào đi!"

Mọi người chạy càng nhanh hơn.

Lục Vũ Kỳ: "..."

"..." Khóe miệng Lâm Thanh Yến khẽ giật: "Xem ra phòng này cũng chỉ có hai chúng ta." Muốn trách thì trách vị thái tử Lục này quá đáng sợ nên không ai dám vào.

Sau hai phút nữa, cuối cùng cũng có người đến.

Nhưng lại là người cậu không muốn nhất.

"Yến Yến, Vũ Kỳ những phòng khác đủ người rồi. Nghe nói phòng hai cậu vẫn còn trống phải không?" An Nam Ý kéo vali của mình đứng ở cửa, còn có một người nữa. Lâm Thanh Yến biết người này, người này tên Lưu Dương cũng là thực tập sinh của Nghệ Hoa.

Lưu Dương cũng là một trong số những người nói Lâm Thanh Yến vào giả trí Nghệ Hoa nhờ đi cửa sau, có lần bị Lục Vũ Kỳ nói cũng không dám nói nữa.

Cậu chỉ không ngờ An Nam Ý lại quen biết Lưu Dương.

Cho dù là cố ý hay vô ý, phòng cậu còn chỗ trống thì cũng không có lí do để từ chối, cậu mỉm cười nói: "Các cậu vào đi."

Lục Vũ Kỳ hứng thú mà nhướng mày, thú vị thật tên họ An này lại dám dắt mũi hắn. Chậc, hắn muốn xem tên tiểu tử này muốn bày trò gì.

Mọi người đã chọn phòng, sau đó các vật dụng bị cấm sẽ bị tịch thu, bao gồm điện thoại di động và các sản phẩm điện tử khác, trước khi tịch thu thậm chí có thể gọi điện thoại cho gia đình và bạn bè.

Lâm Thanh Yến ngồi trên giường  nhìn điện thoại, cậu im lặng một lúc không biết gọi cho ai, gia đình ... Lần trước mẹ anh Chu Nguyệt Lan đã nhốt cậu trong phòng để không cho cậu tham gia chương trình .

Sau khi cậu trèo khỏi ban công, Chu Nguyệt Lan đã gọi cho cậu nhiều lần nhưng cậu không bắt máy, kể từ đó cậu cũng không liên lạc nữa,

Lâm Thanh Yến không phải là người vô tình vô nghĩa, chỉ cần cậu nợ ân tình của người khác thì cũng đã khiến cậu ghi nhớ trong lòng rất lâu nhưng đã nhiều năm như thế rồi cha mẹ đối với cậu rất quá đáng, hết lần này đến lần khác tổn thương cậu cũng đã đủ xóa sạch những tình cảm cậu đối với gia đình này.

An Nam Ý đang gọi điện thoại cho cha mẹ mình, lớn lên trắng trẻo lại xinh đẹp. Lúc này đang rưng rưng nước mắt nhìn rất đáng thương rất dễ khiến người ta có cảm tình.

"Mẹ, con sẽ nhớ mẹ. Vừa mới đi mà giờ con muốn về nhà... Ba đi xã giao nhớ uống ít rượu lại, phải nghe lời mẹ... ừm, con cũng yêu mọi người!"

Lâm Thanh Yến hơi cụp mắt xuống, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại.

Có đôi lúc cậu rất ghen tỵ với An Nam Ý, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, có một gia đình giàu có và hòa thuận, có cha mẹ và hai người anh hết mực cưng chiều yêu thương, dương như An Nam Ý không thiếu thứ gì cả.

Lục Vũ Kỳ ở cạnh Lâm Thanh Yến ghét bỏ mà chậc một cái, không sợ có máy quay, lầm bầm nói nhỏ: "Cái người họ An kia khóc cứ như đàn bà." Hắn lại vỗ vai cậu: "Ngồi ngây ngốc đó làm gì, ngồi nhìn người ta khóc à, sao không đi gọi cho cái người họ Cố đấy."

Lục thiếu gia vì giúp đỡ mà lòng lo lắng không yên.

Họ Cố đương nhiên là chỉ Cố Phỉ. Nghe thấy Lục Vũ Kỳ nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Yến cũng mất đi sự mất mát, cậu nhỏ giọng nói: "Vẫn đang ghi hình, cậu bình tĩnh chút đi."

Lục thiếu gia không để ý: "Sợ cái gì?"

Lâm Thanh Yến bất đắc dĩ mỉm cười nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại được ý muốn nói chuyện với Cố Phỉ. Mặc dù xa nhau chưa được nửa ngày nhưng cậu đã bắt đầu nhớ Cố Phỉ vì vậy cậu trốn vào nhà vệ sinh gọi cho Cố Phỉ.

Tại phòng họp của tập đoàn Cố thị, các giám đốc điều hành cấp cao đang mặc vest và giày da đang họp, người đàn ông ngồi ở giữa đang nghe cấp dưới báo cáo, vẻ mặt lạnh lùng xùng đôi lông mày nghiêm túc thỉnh thoảng hơi nhăn lại.

Còn chỉ ra lỗi sai của cấp dưới.

Cấp dưới đáng thương trên mặt toát ra mồ hôi sợ lại mắc lối sai.

Cho đến khi màn hình điện thoại của Cố Phỉ bên cạnh sáng lên, đây là điện thoại cá nhân của anh không nhiều người biết số nà. Anh liếc nhìn qua khóe mắt thấy người gọi đến là "Yến Yến" rất bắt mắt.

"Chờ một chút." Cố Phỉ bình tĩnh ngắt ngang lời cấp dưới đang báo cáo, cấp dưới lo sợ đến run cả tay còn tưởng rằng mình lại nói sai. Cuối cùng Cố gia chỉ nói dừng mười phút rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Rất nhiều người hai mắt nhìn nhau đều nhìn ra nghi hoặc, rốt cuộc là ai gọi? Để sếp phải tạ dừng cuộc họp ra ngoài nghe máy.

Dĩ nhiên không có ai dàm theo sau nghe lén.

Nếu không thể đến gần, bạn sẽ trở nên xui xẻo.

Cố Phi đứng bên cửa sổ cuối hành lang, nhấn nút nghe.

"Yến Yến?"

Mỗi lần nghe thấy người đàn ông gọi tên mình như vậy, Lâm Thanh Yến luôn cảm thấy trong lòng nhói lên. Cậu dựa vào bồn rửa tay, do dự không biết nên nói cái gì liền thành thật nói: "Anh Phỉ, tổ chương trình sẽ tịch thu điện thoại nên em muốn gọi cho anh trước khi bị tịch thu, có làm phiền anh không?"

"Không làm phiền." Cố Phỉ nhìn ngoài cửa sổ, khóe môi vừa rồi còn nghiêm túc giờ khẽ nhếch lên đắc ý, anh không vội nói: "Cuộc gọi cuối cùng này, Yến Yến tại sao muốn gọi cho anh Phỉ?"

Giọng điệu của người đàn ông vẫn bình tĩnh, giống như anh chỉ tùy tiện hỏi nhưng trong lòng Lâm Thanh Yến lại có chút rung động, cậu không thể nói vì cậu thích anh.

"Tôi... tôi không biết gọi cho ai." Lâm Thanh Yến nhìn trong gương thấy mặt mình có chút đỏ, hai tay nắm chặt bồn rửa tay: "Thật ra em còn muốn hỏi anh một câu."

"Ừm?"

"Trong khoảng thời gian em đi, anh..." Cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhưng vẫn nhỏ giọng nói, giống như mèo con đang kêu meo meo: "Anh sẽ nhớ em chứ?"

Lâm Thanh Yến đang thận trọng thăm dò từng bước một, cậu không chắc tình cảm của Cố Phỉ dành cho mình là gì nhưng cậu vẫn sẵn lòng đến gần Cố Phi.

Lúc nghe những lời này, trái tim Cố Phỉ như bị mèo cào. nh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đứa trẻ đối với mình, nhiệt tình tình hơn.

Người đàn ông kìm chế những rung động trong lòng, nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên rồi."

Đó là câu trả lời nằm trong dự đoán nhưng đó là câu hỏi ngoài ý muốn. Cậu không biết cảm xúc của mình lúc này là gì nhưng trái tim của Lâm Thanh Yến như sắp bị nổ tung

Cậu không nhịn được cười, nhanh chóng chuyển đề tài nói chuyện: "Bọn em ở ký túc xá là phòng bốn người mà Vũ Kỳ giành được. Em cùng Vũ Kỳ ở một phòng, cậu ấy rất tốt còn giúp em xách vali và chăm sóc em nữa.."

, Cố Phỉ cong môi khẽ nhếch, cảm xúc giữa hai lông mày trở nên nghiêm túc, anh gọi tên thiếu niên, ngắt lời cậu đang nói.

Lâm Thanh Yến: "...có chuyện gì sao?"

Cố Phỉ có chút bực, anh biết mình không cần vì chuyện này mà so đo, là anh nhờ Lục Vũ Kỳ chăm sóc cậu nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Em nghĩ Lục Vũ Kỳ tốt hơn hay anh Phỉ tốt hơn?"

Lâm Thanh Yến: "Hở?"

Cố Phỉ: "...Không có gì."

"Sắp phải nộp điện thoại lại rồi, cho nên. . . Không thể nói nữa."

Cố Phi ừm một tiếng, đang đợi Lâm Thanh Yến cúp điện thoại trước, đợi mấy giây cũng không có động tĩnh gì, vừa định nói thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói:

"Anh tốt nhất trong lòng em, không thể  so sánh với người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy