Chương 53+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Yến Yến say

Tửu lượng của Lâm Thanh Yến không tệ. Đời trước sau khi cậu debut thì những buổi xã giao này không thiếu, người quản lí thường dẫn cậu đi gặp mấy ông chủ hay mấy vị đạo diễn.

Cậu không thích nhưng cũng không có cách để từ chối. Có lúc ở trên bàn rượu bị chuốc đến say, không may còn bị chiếm tiện nghi cũng nhờ thế mà tửu lượng mới tốt được.

Nhưng nếu trở lại năm năm trước, tửu lượng của cậu một ly đã có thể say. Đầu cậu thật sự rất đau, nếu không cũng đã không làm như vậy.

Nhìn thấy An Nam Ý say đến gần Cố Phỉ, không biết vì lí do gì mà cậu cảm thấy rất khó chịu.

Góc áo của Cố Phỉ bị người kéo, giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ của thiếu niên lọt vào tai anh. Anh theo tiếng nói nhìn về phía Lâm Thanh Yến chỉ thấy cậu uể oải dựa vào sô pha.

Ánh đèn xung quanh mờ ảo, hai má thiếu niên đỏ lên vì rượu, đôi môi mềm mại hơi hé mở ánh mắt hơi cụp xuống, tay trái không thoải mái xoa xoa thái dương còn tay phải vẫn không ngừng kéo góc áo của Cố Phỉ.

Thái độ của anh đối với cậu hoàn toàn trái ngược với An Nam Ý, Cố Phỉ đặt tay lên vai Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng để cậu dựa vào vai anh giúp cậu xoa hai huyệt thái dương: "Có đỡ hơn chút nào không?"

Lâm Thanh Yến ừm bằng giọng mũi, mắt khép hờ toàn bộ có thể dựa vào người đàn ông, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhìn có chút không thoải mái.

Cố Phỉ tiếp tục xoa, đầu ngón tay chạm vào vừa mềm vừa ấm thân thể thiếu niên dựa vào anh trong tư thế ỷ lại. Mái tóc đen mềm mại chạm vào má anh mùi hương nhàn nhạt bao trùm lấy là mùi rượu sộc thẳng vào mũi anh.

Cố Phỉ dừng lại, ánh mắt càng lúc càng trở nên sâu thẳm dưới ánh đèn lờ mờ.

Nhìn thấy cảnh này, An Dụ ngừng hát đặt micrô xuống, chạy tới ghé sát vào Lâm Thanh Yến trêu: "Ôi, không ngờ bạn nhỏ Yến Yến của chúng ta lại nổi loạn như vậy. Chẳng phải ba Cố Phỉ của cậu cho cậu uống nước cam sao? Uống nước cam sao lại say rồi"

"Ba Cố Phỉ, đây là từ hình dung chính xác nha."

An Cảnh khẽ cười một tiếng, nếu không phải hắn đã rào trước biết Cố Phỉ thích đứa trẻ này. Nếu không khi nhìn thấy cảnh tượng này hắn sẽ nghi ngờ mình uống say hoặc là Cố Phỉ bị ai nhập.

Ngược lại An Nam Ý ở bên cạnh không có ai quan tâm nên bị ngã nhìn có chút đáng thương.

An Cảnh đi tới đỡ cậu ta đứng dậy, cau mày nhìn em trai say khướt mà bất đắc dĩ nói: "Nam Nam, sao em lại uống nhiều như vậy? Tối nay mẹ về, nếu thấy em như vậy nhất định sẽ càm ràm với anh."

"Thật xin lỗi anh hai. Em sẽ giải thích với mẹ"

"Không có gì phải xin lỗi cả, uống không được thì không uống nữa nếu không mai sẽ đau đầu."

"Dạ......"

Không biết là do uống say hay là không bắt nạt được như thế nào đó mà sắc mặt của An Nam Ý rất xấu, mắt nhìn thấy Lâm Thanh Yến gần gũi dựa vào trong lòng Cố Phỉ, khóe mắt không khỏi nhíu chặt lại nắm tay thanh nắm đấm.

Dĩ nhiên Cố Phỉ không chú ý đến ánh mắt của người khác, lực chú ý của anh đều tập trung ở trên người thiếu niên trong  ngực không dời mắt được. Một lúc sau mới ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn An Nam Ý và dừng lại trên người của An Cảnh.

"Em ấy uống say, tôi đưa em ấy về trước"

An Cảnh dở khóc dở cười gật đầu nói, mau đưa tâm can bảo bối của cậu về đi nhìn nữa là tôi bị mù luôn quá. Độc thân lâu như vậy giờ lại rung động đúng là không bình thường được.

Cố Phỉ tên cáo già này, như thế nào lại bắt cóc được bạn nhỏ đơn thuần đáng yêu này. An Cảnh mặc dù trêu chọc anh nhưng trong lòng hắn rất mừng, trước đó hắn thật sự lo lắng bạn mình sẽ độc thần cả đời.

Hắn không lo lắng Lâm Thanh Yến có ý đồ gì, huống chi tính cách của đứa nhỏ này hắn gặp vài lần cũng không nhìn ra là có ý đồ gì bởi vì hắn biết rõ Cố Phỉ là người như thế nào.

Cố Phỉ là một tên cáo già, nếu anh không chủ động thì không ai có thể đến gần anh cả. Cho dù họ có cố che dấu ý đồ của mình thì cũng không thể qua mắt Cố Phỉ được.

Giống như Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn đơn thuần như một con thỏ trắng nhỏ căn bản là không thoát khỏi lòng bàn tay của tên cáo già Cố Phỉ này.

 ...

Sau này, khi An Cảnh biết hết tất cả mọi chuyện thì hối hận xanh ruột. Cố Phi tên chó này, cả đời này sẽ cô đơn hắn đáng bị như vậy! Dựa vào cái gì mà có ý đồ xấu với em trai thiên thần vô hại lại đáng yêu xinh đẹp của anh chứ.

Hắn hận!

Nhưng đó cũng là chuyện của sau này.

Tay Cố Phỉ đặt trên eo thiếu niên, ôm cậu kiểu công chúa. Sau khi chào tạm biệt An Cảnh và An Dụ liền ôm người đi ra ngoài.

Lâm Thanh Yến mặc dù say nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo, cậu muốn từ chối Cố Phỉ khi anh ôm cậu với tư thế này đặc biệt là trước mặt người khác.

Nhưng nghĩ đến những gì An Nam Ý đã nói và làm vừa rồi, Lâm Thanh Yến do dự cậu cảm thấy mình đã thay đổi, trước đây cậu chưa từng có ý nghĩ giống như vậy cũng không muốn vừa lòng An Nam Ý.

Ngay lúc cậu đang do dự thì bị Cố Phi đỡ lấy.

Cậu vùi mặt vào trong ngực người đàn ông vành tai đỏ bừng.

Không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Nhìn thấy bóng lưng Cố Phỉ rời đi, hai anh em An Cảnh cùng An Dụ nhìn nhau, từ lẫn nhau trong ánh mắt không thể tin được nhìn thấy một loại thực vật, đó chính là —— Mẹ kiếp(raw là từ này 草 mà tui nghĩ ý tác giả là từ này 肏, hai từ có piyin gần giống nhau nên tui nghĩ từ sau hợp ngữ cảnh hơn nên để.)

An Cảnh: "Bác bỏ tin đồn, Cố Phỉ không phải là người lạnh nhạt."

An Dụ: "Phỉ Phỉ không còn là Phỉ Phỉ trước đây nữa rồi."

An Nam Ý còn đang dựa vào ghế sô pha bị chọc tức chết, nhỏ giọng khóc nức nở khóc rất đau lòng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của hai người.

"Nam Nam, sao em khóc vậy? Khó chịu sao?"

"Em không khó chịu..." An Nam Ý lấy tay lau nước mắt khóc không thành tiếng, cậu ta cúi đầu co quắp nói: "Hình như em làm Nhan Yến Yến không vui, cậu ấy... rõ ràng trước đây hai bọn em là bạn tốt của nhau.."

An Dụ: "Không thể nào, thỏ trắng nhỏ không phải loại người như thế."

An Cảnh không nói gì, hắn nhìn An Nam Ý im lặng một lúc, cuối cùng cũng chỉ xoa đầu an ủi: "Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, em đừng khóc mắt sưng lên rất khó coi để anh dẫn em về."

"Dạ......"

khi Cố Phi đi vào thang máy, Lâm Thanh Yến lặng lẽ ngẩng đầu lên, từ góc độ này có thể nhìn thấy cằm và yết hầu gợi cảm của người đàn ông,

Khi thang máy đang đi xuống, Lâm Thanh Yến thì thầm: "Anh Phỉ, tôi có thể tự đi." Vừa rồi chỉ là chọc giận An Nam Ý nhưng bây giờ cậu thật sự xấu hổ khi bị ôm như thế này, cũng may là cậu đang say nếu không hai má bị đỏ của cậu sẽ nhìn rất rõ.

Nhưng Cố Phỉ càng ôm chặt hơn.

Cố Phỉ nói: "Yến Yến say rồi."

Lâm Thanh Yến: "..." Cậu không thể phản bác.

Cậu cứ thế bị ôm như vậy luôn.

Cố Phi cũng uống nhiều rượu nhưng tửu lượng của anh khá tốt nên không say, nhân viên câu lạc bộ còn chu đáo gọi tài xế thay cho anh cũng rất kinh ngạc khi người này còn ôm người khác vào lòng.

Do mặt của thiếu niên vùi vào trong ngực Cố tổng nên không nhìn rõ.

Người lái xe thay rất nhanh đã đến, sau khi lên xe Cố Phỉ rốt cộc anh cũng đặt Lâm Thanh Yến xuống, hai người ngồi hai bên.

Màn đêm mờ mịt, gió đêm từ cửa sổ xe hơi hé mở thổi vào mang theo chút mát mẻ nhưng không khí trong xe lại có chút nóng, có lẽ là do hai người đều đã uống rượu.

Lâm Thanh Yến khi say cũng không gây ra chuyện gì, ngồi rất yên tĩnh nhưng cũng chỉ được một lúc. Lúc sau, cậu nghiêng người dựa vào người đàn ông.

Cố Phỉ thừa dịp vòng tay qua eo Lâm Thanh Yến, cụp mắt xuống nhìn đứa trẻ yên lặng ngoan ngoãn đang ngủ say, hai gò má trắng đỏ như quả đào chín.

Trong đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông hiện lên một tia dịu dàng, anh đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán thiếu niên cẩn thận lau mồ hôi trên trán.

Nửa giờ sau, hai người họ về đến biệt thự.

Lâm Thanh Yến còn chưa tỉnh, Cố Phỉ bế cậu vào. Quản gia Thẩm vốn muốn giả bộ như không thấy nhưng ngửi thấy mùi rượu không khỏi tiến lên hỏi: "Cố gia, tiểu Yến say rượu sao? Sao uống nhiều vậy?"

Trong mắt Cố Phỉ thoáng ý cười, nói: "Không nhiều, chỉ một ly."

Người ta thường nói một ly đã say.

"Tiểu Yến vẫn là phải luyện uống để tăng tửu lượng rồi" Thẩm quản gia không khỏi nở nụ cười: "Vậy Cố gia đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu chút canh giải rượu."

"Ừm."

Cố Phỉ bế Lâm Thanh Yến vào phòng đặt cậu lên giường. Cậu giật mình tỉnh dậy chống hai tay lên nệm ngồi dậy, vô thức nắm lấy góc áo Cố Phỉ ngăn không cho anh đi gọi một tiếng anh Phỉ.

Cố Phỉ đang định đi lấy khăn lại nhìn thấy cảnh tượng này nên liền ngồi xuống mép giường, thiếu niên nhìn anh với vẻ mặt đắm đuối.

Lần đầu tiên Cố Phỉ nhìn thấy thiếu niên say rượu, tâm trạng không giống mọi ngày giống như một đứa trẻ không biết gì rất dễ bị lừa, hỏi: "Vừa rồi Yến Yến không vui sao?"

Không ngờ đứa trẻ gật đầu không chút do dự.

Xem ra rất dễ lừa.

Cố Phỉ tiếp tục nói: "Bởi vì An Nam Ý?"

Đứa trẻ lại gật đầu

"Trước kia cậu ấy có bắt nạt em sao?"

Đứa trẻ lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Cậu nheo mắt nhìn Cố Phỉ hỏi, An Nam Ý có phải thích anh không? Anh có thích cậu ta không?

Cố Phỉ có chút ngạc nhiên khi cậu hỏi vậy, cười nhạt một tiếng nói: "Tôi không thích."

Đôi lông mày hơi cau lại của thiếu niên lập tức giãn ra, cậu đến đến gần người đàn ông hơn nhìn anh bằng đôi mắt sáng lạ thường, nói: "Vậy anh thích ai?"

Lâm Thanh Yến không biết giọng nói của cậu bây giờ nghe có bao nhiêu hấp dẫn, mềm mại lại có chút lười biếng sau khi say làm cho người nghe tê dại.

Chương 54: Yến Yến say bị Cố gia chiếm tiện nghi

Lâm Thanh Yến không biết bộ dạng cậu lúc này làm người ta muốn phạm tội, Cố Phỉ nhìn thẳng vào cậu, lời nói vừa rồi của đứa trẻ hiện lên- Vậy anh thích ai?

Cố Phỉ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, ánh mắt dần trở nên thâm thúy nóng bỏng như có ngọn lửa thiêu đốt sâu trong đáy mắt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Có muốn biết anh Phỉ thích ai không?"

Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu.

Muốn biết.

Yết hầu Cố Phỉ cuộn một vòng, đứa trẻ khi say rất dễ lừa. Anh nảy ra một ý đồ xấu xa, nếu không tận dụng cơ hội này anh sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân.

Người đàn ông ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh không gợn sóng nhưng trong lòng lại đang có ý đồ xấu, anh cúi người xuống khoảng cách hai người rất gần. Anh nói, Yến Yến nếu muốn biết anh Phỉ thích ai thì hôn anh một cái.

Vừa nói vừa chỉ vào khóe môi.

Lâm Thanh Yến dường như không tin lời anh nói, cậu hơi cau mày nghi ngờ chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành trước mặt. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp trai như vậy, nghĩ thầm mình cũng đâu bị thiệt hôn một cái có khi mình hời.

"Vậy tôi hôn nha, tôi không có chịu trách nhiệm đâu đó."

Khóe miệng Cố Phỉ hơi nhếch lên: "Ừm."

"Tôi hôn thật đó? Không hối hận?"

"Ừm."

Sau khi có đáp án, Lam Thanh Yến nghiêng người giơ tay ôm cổ người đàn ông, hơi ngẩng đầu hôn lên đôi môi, nụ hôn chân thật không giống nụ hôn hời hợt như lần trước.

Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, cho đến khi Lâm Thanh Yến dời đôi môi đi hai tay vẫn ôm lấy vai người đàn ông.

" Giờ có thể nói rồi..."

Lời còn chưa dứt, Cố Phỉ đã đưa tay ôm lấy eo thiếu niên tay còn lại ấn gáy cậu, anh chủ động hôn cậu.

"Anh sao lại..."

Những lời tiếp theo của Lâm Thanh Yến đã bị ngăn lại, cậu ngạc nhưng cũng ngầm đồng ý nụ hôn của Cố Phỉ.

Cố Phỉ giống như một con sư tử bị đói đã lâu, thu mình trong bóng tối kiên nhẫn chờ đợi con mồi cho đến khi con mồi chủ động đến trước cửa, cuối cùng mới lộ rõ ​​bản chất gặm nhắm con mồi muốn đem nó nuốt vào bụng.

Lâm Thanh Yến cảm giác như mình đang nằm mơ. Không biết qua bao lâu thì cậu thở dốc, hai má vốn dĩ đỏ lên vì rượu giờ lại đỏ như mông khỉ đột.

Mắt thấy người trong lòng thiếu oxi nên Cố Phỉ đã buông cậu ra.

Lâm Thanh Yến dựa vào anh thở, hai mắt đỏ hoe hư sắp khóc, đưa tay lau khóe miệng giống như rất tức giận, đánh vào ngực người đàn ông:" Anh. . . Anh ức hiếp người quá đáng!"

Xấu hổ quá rồi!

Sức lực cậu còn không bằng mèo cảm nhỏ, Cố Phỉ nắm lấy cổ tay gầy guộc của cậu đẩy vai cậu, ánh mắt người đàn ông vẫn thâm trầm nhìn cậu cau mày bộ dạng rất đau lòng.

Cố Phi nhịn không được muốn hôn lần nữa, anh kiềm chế cảm xúc quay về bộ dạng bình tĩnh vừa rồi, dịu dàng nói: "Hiện tại em đã biết đáp án chưa?"

Lâm Thanh Yến: "Tôi không hiểu anh nói gì ..."

Chắc là quên câu hỏi vừa rồi.

Cố Phỉ bất đắc dĩ nở một nụ cười, cũng không hỏi vấn đề này nữa. Anh dùng đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng lau khóe miệng bị mình cắn phải: "Đau không?"

Lâm Thanh Yến lắc đầu nói không đau.

Cậu lại cười, đôi mắt hoa đào ướt át hơi cong, có lẽ đã quên mình vừa bị người đàn ông này bắt nạt, cậu ghé vào tai người đàn ông nhỏ giọng nói: "Nhìn anh đẹp như vậy nên tôi sẽ nói với anh một bí mật."

"Hmm? Bí mật gì?" Cố Phỉ cũng phối hợp với cậu nhỏ giọng nói.

"Tôi sinh ra đã không cảm nhận được đau..."

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang, "Cố gia, canh giải rượu đã nấu xong." Quản sự Thẩm đứng ở ngoài cửa nói.

Quản gia Thẩm xuất hiện không đúng lúc, Cố Phỉ bất mãn mà mím môi, không còn cách nào khác đành phải buông người trong lòng ra đứng dậy mở cửa nhận lấy chén canh giỉa rượu.

"Cố gia, Tiểu Yên không sao chứ?"

Cố Phỉ ừm: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy." Nói xong, anh đóng cửa lại để quản gia Thẩm đứng yên nhìn cánh cửa đóng chặt. Cố gia hình như không vui?

Hình như ông xuất hiện không đúng lúc.

Một nụ cười mơ hồ hiện lên trong mắt quản gia Thẩm, ông quay người đi xuống lầu.

Quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên đã nằm xuống, dùng chăn đắp hết người chỉ để lộ đầu ra ngoài, đôi mắt hơi khép có vẻ buồn ngủ rồi.

Cố Phỉ đặt canh giải rượu lên tủ đầu giường, quỳ xuống mép giường hứng thú mà nhìn cậu đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại giống như một đứa trẻ mà nhắc cậu: "Yến Yến, em có bí mật gì chưa nói xong."

Lâm Thanh Yến trở mình nằm quay lưng lại với người đàn ông, lẩm bẩm với giọng lười biếng có phần miễn cưỡng: "Yến Yến buồn ngủ, muốn đi ngủ.."

Thật sự giống như một đứa trẻ.

Cố Phỉ nhìn bóng lưng thiếu niên, khóe miệng nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại khác thường ngày lạnh lùng bình tĩnh, lúc này lại ẩn chứa một tia ôn nhu cùng chiều chuộng giống như tảng băng sắp tan chảy.

Đứa nhỏ trong ký ức của anh đã lớn, đứa trẻ ấy luôn mặc bộ quần áo trắng màu trắng không vừa nhìn anh bằng đôi mắt to trong veo và thuần khiết ấy rồi rụt rè gọi anh.

Rõ ràng trong túi anh chỉ có một viên kẹo mận mà anh rất muốn ăn nhưng anh vẫn bằng lòng đưa viên kẹo cho đứa nhỏ.

Cố Phỉ nghĩ, nếu bây giờ anh cho đứa nhỏ kẹo. Cho dù bây giờ cậu đã lớn, cho dù không còn nhớ anh nữa thì anh cũng nguyện ý cưng chiều cậu như một đứa trẻ.

Cố Phỉ ở trong phòng một lúc, quay người định đi ra ngoài thì bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm lấy, quay người lại thấy Lâm Thanh Yến đang nằm trên giường mở mắt ra, ánh mắt vẫn trong trẻo thuần khiết như còn bé nhìn anh, đáng thương nói: "Đừng đi, ngủ cùng tôi được không?"

Cố Phỉ nói được, sau đó vén chăn nằm xuống bên cạnh cậu nghiêng người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu giống như dỗ trẻ con ngủ.

Nội tâm thấp thỏm của cậu cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu tìm một tư thế thoải mái dụi đầu vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông, ôm lấy cánh tay anh sau đó lại nhắm mắt ngủ.

Cố Phỉ hơi cúi đầu, môi chạm vào trán thiếu niên xuyên qua tóc hôn nhẹ một cái. Sau đó giơ tay tắt đèn, ôm chặt eo thiếu niên trong bóng tối nồng nặc mùi rượu cùng mùi thơm của đứa trẻ.

Ngủ ngon, bảo bối.

Sau khi Cố Phỉ cùng Lâm Thanh Yến rời đi, ba người còn lại không ở lại câu lạc bộ lâu, cả An Cảnh và An Dụ đề bị Cố Phỉ làm cho kinh ngạc nên không còn tâm trạng chơi tiếp nên dẫn An Nam Ý say rượu..

"Ba người các con đã đi đâu vậy?"

"Tại sao lại có mùi rượu... Nam Nam làm sao vậy? Con dẫn em ra ngoài uống rượu sao?" Tống Thư Mạn bước nhanh xuống cầu thang, An Cảnh đặt An Nam Ý nằm ngửa trên ghế sô pha: "Nam Nam uống say."

An Dụ đứng bên cạnh yếu ớt nhìn Tống Thư Mạn một cái, không tự tin nói: "Mẹ, không liên quan đến con. Con và anh hai, hai chúng con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Nam Nam uống say."

Tống Thư Mạn là bà chủ nhà họ An, tuy năm nay bà đã ngoài năm mươi và đã là mẹ của ba đứa con nhưng có thể thấy bà bảo quản rất tốt, vẻ ngoài vẫn xinh đẹp dịu dàng đôi mắt đào hoa của bà dịu dàng và trìu mến. Có thể nhìn ra được lúc trẻ bà rất xinh đẹp.

"Hai người các con quậy cũng không sao lại còn mang theo em trai đi nữa." Tống Thư Mạn giả bộ tức giận trừng mắt nhìn đứa lớn và đứa thứ hai, bà đối với con vẫn luôn ôn hòa sẽ không thật sự tức giận. .

An Dụ kêu oan: "Con sai rồi, rõ ràng là Nam Nam muốn cùng bọn con ra ngoài."

"Được rồi, đừng nói nữa đỡ Nam Nam vào phòng đi. Con vào bếp nấu chút canh giải rượu. mẹ mới về đi nghỉ ngơi đi để bọn con chăm sóc em ấy."

An Nam Ý đang say khướt đột nhiên ôm lấy cánh tay Tống Thư Mạn, đôi mắt đỏ hoe nhìn bà, đau lòng nói: "Mẹ, con vẫn luôn là con ngoan của mẹ đúng không... cho dù con có làm gì, mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con được không?

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tống Thư Mạn nghi hoặc nhíu mày: "Đứa nhỏ ngốc, làm sao đột nhiên nói như vậy? Nam Nam vĩnh viễn là bảo bối của mẹ, mẹ làm sao có thể bỏ rơi con được?"

"Dạ......"

——

Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào không khí trong phòng yên tĩnh mà ấm áp, thiếu niên đã ngủ say trong lòng người đàn ông nhưng người đàn ông lại không buồn ngủ.

Cố Phỉ nghĩ về rất nhiều chuyện, tất cả đều liên quan đến Lâm Thanh Yến.

Ví dụ như bí mật vừa nãy cậu chưa nói xong – cậu trời sinh không biết đau... cái gì? Trực giác Cố Phỉ cảm thấy đây là chuyện quan trọng nhưng Lâm Thanh Yến đã ngủ rồi. Ngày mai cậu tỉnh rượu sẽ không dễ lừa như tối nay.

Anh có thể cảm nhận được tâm trạng của Lâm Thanh Yến không vui, từ lúc cậu bước vào câu lạc bộ... nói đúng hơn là từ lúc gặp An Nam Ý thì tâm trạng của cậu đã có chỗ không đúng rồi..

Trong trí nhớ của Cố Phỉ, Lâm Thanh Yến vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, biết đối nhân xử thế ngay cả quản gia Thẩm và những người giúp việc trong nhà đề thích cậu. Cố Phỉ nhìn ra được Lâm Thanh Yến không thích An Nam Ý, nói đúng hơn là ghét..

Làm sao anh lại không nhìn ra, vừa rồi anh ở trong phòng Lâm Thanh Yến cố ý kéo áo anh để nói bản thân không thoải mái, mục đích của chuyện này là chọc tức An Nam Ý.

Nói cách khác là bởi vì An Nam Ý cố ý tiếp cận anh, Lâm Thanh Yến ghen tị nên cố ý làm như vậy.

Ừm... đứa nhỏ này đang ghen, cũng là nói... đứa nhỏ này thích anh.

Cố Phỉ ở trong lòng tự đưa ra kết luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy