Chương 5 - Anh thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhân vật Ngụy Vô Tiện này, là lựa chọn được ăn cả ngã về không của Tiêu Chiến. Hai năm trước anh xuất đạo ở X Cửu Thiếu niên đoàn cũng từng nổi bật vô song, bất đắc dĩ công ty hoạt động bất lợi, treo đầu dê bán thịt chó, giờ đã đến mức yêu cầu từng thành viên trong nhóm phải tự tìm đường ra, tuy chưa giải tán nhưng trên thực tế trừ một vài buổi diễn được công ty sắp xếp, sớm đã không còn nhiều thông cáo để nhận nữa rồi.

Thế nên trời xui đất khiến, Tiêu Chiến vì thực hiện mộng ca sĩ mà tiến vòng giữa chừng xuân giờ lại dành ngày càng nhiều thời gian cho việc đóng phim, mà tham gia diễn xuất bộ phim "Trần Tình Lệnh" này, cũng chính là để thân phận diễn viên của mình có thể được đại chúng tán thành, vững chân trong giới nghệ sĩ.

Ban đầu lúc mới lấy được kịch bản, Tiêu Chiến cũng hơi thấp thỏm, đầu tiên là tính cách của nhân vật và bản thân anh có sự tương phản rất lớn, tiếp đó anh cũng chưa bao giờ diễn thể loại nhân vật hoạt bát đáng yêu, tâm tính mười phần thiếu niên như thế này. Năm ấy xuất đạo đã 24 tuổi, trong nhóm đều là các tiểu nam sinh tầm hai mươi tuổi, tính cách của anh vốn trầm ổn lại khéo đẩy đưa, tự nhiên mà gánh vác thân phận chiếu cố cho cả đám đệ đệ. Mọi người đều nói anh mưa thuận gió hòa, như đại ca nhà bên, anh cũng vui vẻ gánh vác cái trách nhiệm mà danh xưng tốt đẹp đó mang lại. Anh cảm thấy mình rất nội liễm, có một chút thành thục không đúng tuổi, vậy mà Vương Nhất Bác diễn Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ hơn anh, điều này lại làm cho anh lo lắng Vong Tiện trong kịch bản liệu có thể làm người xem vừa lòng hay chăng.

Ngày đầu tiên đọc kịch bản, tiểu tỷ tỷ biên kịch liền khuyến khích anh tìm Vương Nhất Bác nói chuyện nhiều vào: "Đấy là Lam Trạm của cậu, các cậu phải làm quen với nhau nhanh nhanh một chút."

Thật sự anh không phải là loại người sẽ chủ động tiếp cận người khác, huống chi Vương Nhất Bác thoạt nhìn còn đặc biệt cao lãnh, mang lại cho người ta cảm giác xa cách vô cùng, nhưng để hoàn thành tốt công việc, Tiêu Chiến không thể không căng da đầu ra trận, mà phương pháp anh sử dụng chính là xem Vương Nhất Bác là Lam Vong Cơ, dùng thân phận Ngụy Vô Tiện đi tiếp cận đối phương, như thế sẽ bớt xấu hổ đi rất nhiều, đồng thời lại vô cùng thuận lợi để anh nhập diễn.

Bất đắc dĩ Vương Nhất Bác rõ ràng lại không nghĩ thế, thiếu niên trước sau vẫn duy trì tương phản tính cách trong phim ngoài đời, chỉ không khách khí với anh hai ngày là đã lập tức hòa nhập cùng anh. Là thật sự "đánh" thành một đoàn, tự Tiêu Chiến cũng thấy kỳ quái, sao lại có thể đột nhiên bị đối phương xem là một con gà tiểu học, chơi những trò ấu trĩ nhất, nói những lời ấu trĩ nhất, đánh nhau một cách ấu trĩ nhất, đã thế còn chơi không biết mệt.

Vương Nhất Bác người này, lúc xụ mặt thật sự có chút dọa người, nhưng Tiêu Chiến rất nhanh đã tập được kỹ năng phá vỡ phòng thủ của đối phương chỉ trong một giây, hai người cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh đã thân thuộc cứ như sớm đã quen nhau hai chục năm. Vương Nhất Bác quảng cáo nào motor, nào lego rồi đủ các loại trend cho anh, mấy thứ này trước kia anh vốn chẳng có hứng thú gì, giờ nghe ra cũng có chút ý tứ. Bọn họ chia sẻ bài hát với nhau, người này hát một câu người kia cũng có thể hát nối ngay vào. Vương Nhất Bác dạy anh tiếng Hàn, anh dạy Vương Nhất Bác tiếng Trùng Khánh, ngẫu nhiên hai người sẽ dùng giọng Đài Loan làm nũng lẫn nhau, bởi vậy staff nghe bọn họ nói chuyện lúc nào cũng thấy rất thiếu dinh dưỡng lại đặc biệt buồn cười.

Anh không xem mình là ca ca của Vương Nhất Bác, bởi vì không cần thiết, nhiều lúc thậm chí Vương Nhất Bác mới là người để ý sở thích của anh.

Lần nọ lúc đang chờ diễn ở phim trường, anh đếm đầu ngón tay lẩm bẩm: "Muốn uống Starbucks, muốn ăn tiểu long khảm, muốn ăn đồ Nhật..."

Vương Nhất Bác vẫn ngồi cạnh không hề nhúc nhích, như đang thất thần. Kết quả ngày hôm sau buổi sáng bắt đầu làm việc, tiểu ca trợ lý của cậu đã mang cho anh một ly đá xay Starbucks, nói: "Tiêu lão sư, Nhất Bác bảo em đưa anh."

"Hả?" Anh cực kỳ bất ngờ, "Thế người đâu rồi?"

"Hôm nay cậu ấy quay ở tổ B."

Đúng rồi, bọn họ hôm nay quay khác tổ. Tiêu Chiến bớt thì giờ gửi WeChat cảm ơn cậu, giữa trưa đến giờ nghỉ mới nhìn thấy câu trả lời.

【 đêm mai nếu xong việc sớm thì cùng đi ăn tiểu long khảm đi? Em mời 】

Tiêu Chiến không tự chủ được mà cười rộ lên, đột nhiên hiểu được cảm giác thân là Ngụy Anh được Lam Trạm sủng ái.

Cảm giác này thật là vi diệu.

【 được nha, cảm tạ Vong Cơ huynh! 】

Cuối cùng tiểu ca trợ lý của thiếu niên phải đi xếp hàng trước cả buổi trưa mới giúp bọn họ thuận lợi thưởng thức được nhãn hiệu trứ danh lưu lượng hỏa bạo ở Thành Đô. Vương Nhất Bác không giỏi ăn cay lắm, lại cứ một hai đòi ăn cùng một bên nồi cay với anh, ăn mà nước mắt nước mũi giàn giụa, Tiêu Chiến vừa cười vừa nói: "Em ăn nồi không cay đi được chưa? Mai còn phải đóng phim á!"

"Anh ăn được," Vương Nhất Bác quẹt quẹt mũi, "Em cũng ăn được!"

Dù sao thì Tiêu Chiến cũng không tài nào hiểu được chí hơn thua của cậu nhóc này, "Anh ăn quen rồi đương nhiên không việc gì, em đột ngột ăn cay như thế mai thể nào cũng nóng trong cho mà xem."

Ngày hôm sau y như rằng Vương Nhất Bác bốc hỏa, nhưng mà nhìn không kỹ thì sẽ không nhìn ra, cả chuyên viên trang điểm cũng không phát hiện. Là thiếu niên ở phim trường chủ động nói với anh, "Chiến ca, môi em sưng rồi."

Tiêu Chiến có hơi cận thị, theo bản năng mà dí vào gần nhìn, "Đâu chỗ nào?"

"Chỗ này." Thiếu niên chỉ cho anh xem.

"Thật luôn này." Ngón tay hoạt động trước đại não, anh thế mà lại nhẹ nhàng vỗ lên môi cậu một chút, lúc tiếp xúc với mềm mại ôn nhuận, Tiêu Chiến mới ý thức được hành vi của mình có chút kỳ quái, lập tức thả tay xuống, cười xấu xa bảo: "Sao lại thế này hả Vương lão sư? Không phải là bị ai hôn đấy chứ?"

Thiếu niên đỏ mặt trừng anh: "Nóng trong!"

Tiêu Chiến cảm thấy tiểu hài tử này đôi khi thật đáng yêu, làm mình nhịn không được muốn chọc cậu, thế là càng trêu già, ôm lấy vai cậu: "Nóng trong thì nóng trong, em đỏ mặt cái gì? Nghĩ đến em gái nào đúng không? A không đúng, Vương lão sư thích niên thượng, thế nên đang nghĩ đến chị gái nào đấy?"

Vương Nhất Bác hất móng vuốt trên người mình xuống, rút Tị Trần định một phen tử chiến cùng anh, Tiêu Chiến cũng nhanh chóng lôi Tùy Tiện ra, cười cười nhắc nhở đối phương: "Phạm quy rồi nhé Hàm Quang Quân!"

Đạo diễn đứng đằng xa bắc loa gọi: "A Chiến với Nhất Bác đừng đánh, chuẩn bị bắt đầu quay!"

Sinh hoạt trong đoàn làm phim quả thật tương đối buồn tẻ, Tiêu Chiến diễn xong ngoại trừ học thoại cũng sẽ cùng Vương Nhất Bác chơi game, hai người bọn họ ở phòng khách sạn đối diện nhau, nếu không có việc gì liền qua bên kia làm một ván game.

Ngày đó lúc Tiêu Chiến sang phía đối diện tìm Vương Nhất Bác thì thấy Nhiếp Đạo cũng ở đó, Nhiếp Đạo tuổi còn nhỏ hơn cả Vương Nhất Bác thần bí cười hề hề hỏi anh: "Bọn em định lập hội đi xem "Gonjiam: Haunted asylum", Chiến Chiến anh có muốn tham gia không?"

" "Gomjiam" hả?" Tiêu Chiến hình như có chút ấn tượng: "Là phim kinh dị đúng không?"

"Đúng rồi, là một bộ phim kinh dị cực kỳ kích thích luôn."

Tiêu Chiến hỏi: "Vương lão sư có đi không?"

"Không đi." Vương Nhất Bác biểu cảm chán ghét, "Làm gì cho vui không làm đi xem phim kinh dị? Phim kinh dị Hàn Quốc đặc biệt biến thái."

Tiêu Chiến hất cằm với Nhiếp Đạo, nói: "Tính cả anh vào nhé."

"Ok luôn!" Lại rủ rê được thêm một người, Nhiếp Đạo cảm thấy mỹ mãn mà đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác cạn lời nhìn anh: "Không có việc gì lại còn đi? Anh thích xem phim kinh dị hả?"

"Anh hệ ăn tạp, thể loại nào cũng xem." Anh nhìn bộ dạng mâu thuẫn của cậu bạn nhỏ, nửa đùa nửa thật hỏi: "Không phải chứ Vương lão sư, Vương Nhất Bác lái motor qua đường cong cũng không giảm tốc lại đi sợ phim kinh dị?"

Vương Nhất Bác liếc anh vẻ xem thường: "Căn bản không giống nhau."

"Đương nhiên không giống nhau, lái xe nhanh như thế mới thật sự khủng bố!" Tiêu Chiến tiến đến trước mặt cậu, nheo mắt cười đến là xán lạn: "Cùng đi đi, anh bảo vệ em được không? Che mắt giúp em."

Tiểu bằng hữu không thèm nhìn anh, chém đinh chặt sắt: "Không đi."

Nhưng mà đến ngày đó, Tiêu Chiến phát hiện cậu bạn nhỏ này vẫn yên lặng theo lên cái xe mà đoàn làm phim chuẩn bị cho bọn họ, cũng không có ý định về khách sạn một mình.

Ôn Ninh nhìn thấy hai người bọn họ trước, gọi: "Ây da Nhất Bác không phải em không đi sao?"

Vương Nhất Bác đeo khẩu trang, chẳng phản ứng gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, bắt đầu chơi điện thoại.

Tiêu Chiến trong lòng buồn cười, lại vô cớ cảm thấy tiểu bằng hữu đáng yêu muốn đòi mạng, dùng khuỷu tay hích hích đối phương, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh bảo vệ em."

Kết quả chỉ thu được của tiểu bằng hữu một cái liếc mắt xem thường.

Bộ phim kích thích ngoài dự đoán. Phim lấy hình thức phóng sự nguyên bản, càng tô đậm thêm không khí khủng bố, màn hình đong đưa, âm nhạc quỷ dị, tầm nhìn cực thấp, phòng chiếu còn cố ý bố trí thêm mấy tên hỗn đản kêu ré không ngừng, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh có bao nhiêu sợ hãi. Dù anh vẫn luôn dùng tạp chí che cái màn hình khủng bố trước mặt cậu bạn nhỏ, nhưng có mấy lần không che kịp. Cậu bạn nhỏ lúc đầu còn đoan đoan chính chính mà ngồi, khúc sau cả nửa người đã dán vào lưng anh, một bàn tay bấu chặt cánh tay anh, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được tay cậu lạnh cỡ nào. Cuối cùng Tiêu Chiến thậm chí còn có chút hối hận, sớm biết cậu sợ như thế căn bản đừng khuyến khích cậu đi.

Xem xong trở về đã rạng sáng, mọi người ríu rít thảo luận cốt truyện ở trong xe, Vương Nhất Bác lại ngồi đó không rên một tiếng, cả điện thoại cũng không chơi, Tiêu Chiến không khỏi lo lắng lặng lẽ hỏi: "Em còn ổn chứ?"

Cậu bạn nhỏ vặn ngón tay vào với nhau, lắc đầu, cũng không nhìn anh nữa.

Ôn Ninh ngồi ở ghế sau chồm lên hỏi: "Nhất Bác thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác lúc này mới nhàn nhạt trả lời: "Không sao, mệt."

Ôn Ninh cười hì hì: "Em sợ hả? Giả cả mà. Nếu mà em ngủ không được, tối nay anh bồi em chơi game cả đêm thế nào?"

Tiêu Chiến ngồi đó không quay đầu lại, đột nhiên chen vào hỏi: "Bánh Cá mai đến chiều cậu mới có suất diễn đúng không?"

Đúng rồi."

"Nhưng mà Nhất Bác buổi sáng là phải đến phim trường rồi."

Ôn Ninh cười có tí xấu hổ: "Ây da người trẻ tuổi ai để ý chút giấc ngủ này đâu, Tiêu lão sư anh không hiểu."

Ôn Ninh so với anh còn hơn tháng, lại cứ thích cue anh cứng tuổi, mặt Tiêu Chiến bất quá cười cười, lại nghe Vương Nhất Bác bên cạnh cười lạnh nói: "Sao, bộ anh hiểu người trẻ lắm hả?"

Anh vừa nghe tiếng cười của cậu bạn nhỏ là biết cậu giận rồi, bất động thanh sắc vỗ vỗ mu bàn tay đối phương, cười hòa giải: "Bánh Cá thôi bọn mình đừng đem tuổi ra so nữa."

Ôn Ninh tự biết mình đuối lý, hi hi ha ha rồi ngồi lại chỗ cũ không hé răng.

Hai người bọn họ không ở cùng chỗ với người khác, xuống xe trước. Vương Nhất Bác không lên tiếng đi bên cạnh anh, Tiêu Chiến lúc này mới nói: "Mọi người cùng đoàn phim, phim còn chưa quay xong, đừng tiêu cực thế."

Giọng thiếu niên cực kỳ lãnh đạm: "Em đùa thôi."

Rõ ràng chính là đang tức, còn mạnh miệng. Anh bất đắc dĩ cười cười, lại bởi đối phương nổi giận vì mình mà cảm thấy vui vẻ. Trong lúc không để ý, bọn họ hình như đã xem đối phương là người mình cần bảo vệ, như Ngụy Anh lúc trọng thương chỉ muốn để lại thuốc cho Lam Trạm, mà Lam Trạm sinh nhà thế gia cũng thế chỉ một lòng muốn bảo vệ chu toàn cho Ngụy Anh vốn đã sa vào ma đạo.

TÌnh cảm tốt đẹp đó, tựa như xuyên qua hai nhân vật không có thật, theo nếp gấp thời không, truyền lên người bọn họ, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy Ngụy Vô Tiện thật thảm, nhưng một lúc nào đó cũng sẽ khó tránh hâm mộ hắn, bởi vì dù hắn có dấn vào hoàn cảnh bi thảm nhường nào, cuối chân trời trước sau vẫn có một người yên lặng đứng đợi. Hắn chưa bao giờ cô đơn, bởi vì trần thế ồn ào, có một người vẫn luôn tin tưởng hắn, bảo hộ hắn, không cần hồi báo mà yêu hắn.

Tiêu Chiến như suy tư gì đó mà mở cửa phòng, quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác vẫn đứng đằng sau.

Anh cho rằng tiểu bằng hữu còn muốn nói chuyện với mình, cười nói: "Khuya rồi Vương lão sư, về ngủ đi."

Vương Nhất Bác sắc mặt không tốt gì hết, "Chiến ca không phải nói phải bảo vệ em sao?

"Hả?"

"Đưa em đi xem phim kinh dị xong lại bắt em ngủ một mình, là bảo vệ em vậy đó hả?"

Anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, "Thế nào anh còn phải bồi em ngủ hay gì?"

"Ủa đương nhiên!" Tiểu bằng hữu lộ ra biểu cảm "cái đó mà còn phải hỏi" đúng lý hợp tình nhìn anh chằm chằm.

"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro