Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dù sao cũng là lần đầu tiên, mặt sau của Cố Nhất Dã có chút không khỏe, Dương Chấn nhịn không làm anh lần nữa. Hai người cùng tắm, nghĩ tắm sạch rồi sẽ ra ngoài, còn định hâm lại cá hồi rồi ăn bữa chiều ngon nghẻ. Dương Chấn cũng định thế, cho nên mới đầu còn thành thật hầu hạ đối tượng xoa sữa tắm cho anh, còn mát xa phía sau lưng và phần cơ bắp sau eo, kết quả ấn ấn một chút lại thấy không ổn rồi.

Cũng chẳng biết ai động tay trước, tóm lại đến lúc Cố Nhất Dã phản ứng lại, Dương Chấn đã hôn đến hõm eo anh, sữa tắm gần như đều bị dội đi hết, cho nên du tẩu trên hõm eo anh chính là đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp của Dương Chấn.

Cố Nhất Dã tay chống mặt tường, bị nhiệt khí trong phòng tắm hấp cho đầu óc mê man, cho rằng người yêu chỉ là một cậu bạn nhỏ mê chơi, nhưng đầu lưỡi linh hoạt của đối phương hình như không định dừng lại, ngược lại càng lúc càng hướng đến nơi nguy hiểm mà đảo quanh.

"Đừng liếm..." Giọng anh có hơi khàn, chính mình cũng không biết là vì mới trải qua một trận cao trào còn để lại dư vị, hay là mơ hồ cảm nhận được một vòng cao trào khác đang chuẩn bị đánh tới, anh trở tay sờ đến mái tóc ngắn mà mềm mại của Dương Chấn, định dỗ tiểu bằng hữu nhả kẹo ra: "Chồng, còn chưa ăn cơm... A! Dương Chấn!"

Đôi bàn tay ấm áp kia xoa mở cánh mông anh, nơi vừa bị hung hăng bắt nạt tiếp đang nhận được bao nhiêu là âu yếm dịu dàng, mặt lưỡi kiên nhẫn nghiền phẳng từng nếp uốn, đầu lưỡi cẩn thận thâm nhập, chọc vào như có như không. Cố Nhất Dã áp mặt vào tường, trán tì lên cánh tay, cúi đầu hô hấp hoảng loạn, anh gần như lập tức bị liếm cho cứng lên, khác với cảm giác vừa đau vừa sướng khi bị cắm vào, loại sủng ái đơn giản mà cực kỳ tư mật này làm anh không thể thở nổi, muốn điên.

"Chồng... Ưm... a..." Giọng anh run đến lợi hại, lại mỏng hơn bình thường rất nhiều, cực kì giống một con mèo động dục, "Bẩn... Đừng, đừng liếm..."

Nhưng người bạn trai thực tế của anh đương nhiên không định cùng anh nói chuyện phiếm vào thời điểm này, có lẽ vì miệng đang bận làm chuyện khác, đầu lưỡi kiên nhẫn mà khai thác cương thổ, càng tiến càng sâu. Cố Nhất Dã trên mặt rơi nước mắt, phía trước lại tràn nước ra, cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, anh muốn Dương Chấn, muốn sắp phát điên.

"Chồng..." Thanh niên quỳ gối sau lưng anh, Cố Nhất Dã nâng chân phải lên, chậm rãi thăm dò về phía sau, rất nhanh đã chạm đến món đồ kia của người yêu, có thể là anh đang đi chân trần nên da rất lạnh, mới cảm thấy chỗ đó hình như càng nóng, anh dùng ngón chân cọ nhẹ, quay đầu thanh âm dính dấp: "Muốn cái này, cho anh cái này ngay đi..."

Dương Chấn hôn lên mông anh một cái, phát ra một tiếng pắp.

"Tiểu Dã ngoan quá." Hắn đứng dậy, bóp eo anh, đâm vào từ phía sau, lần này bớt đi rất nhiều đau đớn xé rách, nhưng tốc độ quá nhanh, hơn nữa tư thế cơ thể tiến vào từ phía sau làm hắn lập tức đi được vào một nơi rất sâu, Cố Nhất Dã không nhịn nổi kêu lên một tiếng.

Dương Chấn không sốt ruột đưa đẩy ngay, từ phía sau ôm lây anh, hôn cổ, dùng hàm răng nhẹ nhàng mà gặm, một tay duỗi tới xoa ngực anh, lòng bàn tay nghiến qua đầu vú, giọng trầm thấp mềm mại: "Bảo bảo thích à?"

"Ưm... thích..." Cố Nhất Dã khó nhịn mà vặn vẹo, nhưng kết quả chỉ bị mài đến bên trong càng ngứa, "Em... động một chút đi..."

Có thể là ảo giác tâm lý, anh thậm chí có thể cảm nhận được bộ phận đang chôn sâu trong chính cơ thể mình của người anh yêu dường như đang bừng bừng nảy lên, Dương Chấn lại mười phần trầm ổn, vẫn rất có hứng thú mà chơi đùa cơ ngực của anh, móng tay cắt bằng xẹt qua đầu vú, cười khẽ nói: "Bảo bảo mẫn cảm quá, em vừa chạm vào đây, phía sau anh đã co rút lại cực kỳ lợi hại."

"A.... em mau..." Anh không khống chế nổi tiếng rên rỉ và nước mắt, "Nhanh lên đi..."

"Nhanh lên cái gì?" Tên xấu xa biết rồi còn cố hỏi, "Tiểu Dã phải nói ra mới được."

"Thao anh." Cố Nhất Dã quay đầu lại, mở to một đôi mắt bị tình dục hun thành một làn nước ửng đỏ mơ hồ, thanh thuần vô tội lại câu nhân đoạt phách, "Muốn chồng nhanh chóng thao anh."

Lần này Dương Chấn lâu khủng khiếp, cứ thế thao bắn anh một lần, lại lăn qua lộn lại làm hơn mười phút nữa mới bắn cho anh. Như Cố Nhất Dã mong muốn, thanh niên không mang bao, sau khi rời ra lập tức có một thứ màu trắng chậm rãi chảy ra, mà Cố Nhất Dã đã đứng không vững, Dương Chấn vừa mới buông tay, anh đã ngồi khuỵu hẳn xuống, vẫn chống vách tường, rũ đầu kịch liệt thở dốc.

Anh không nhìn thấy phong cảnh phía sau mình, chỉ cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp từ trong người chảy ra, ẩm ướt, dấp dính. Anh vốn là người rất thích sạch sẽ, lúc này lại không những không thấy ghê tởm, ngược lại còn thấy hạnh phúc dâng tràn.

"Chảy ra rồi..." Anh nhỏ nhỏ giọng như nói mớ, ngữ khí như mơ hồ tiếc nuối, "Đồ của Dương Chấn Chấn..."

Ngay giây tiếp theo Cố Nhất Dã bị một bàn tay to vớt lên, lật người đè lên tường, Dương Chấn dính dính dấp dấp hôn lên, như một con chó to, hạ thân chọc vào bắp đùi anh, Cố Nhất Dã mơ mơ màng màng, cả người đều mờ mịt: "Em sao lại... cứng tiếp rồi?"

"Xin lỗi bảo bối, em không nhịn nổi." Thanh niên sờ ra sau anh, đút vào một ngón tay, chậm rãi quấy, "Bộ dạng vừa rồi của anh... làm em nổi điên..." Thanh niên mút môi anh hôn lên mắt anh, hơi thở nóng ấm hong trên mặt anh, như một con chó lớn nhiệt tình cùng chủ nhân làm nũng: "Chồng giúp anh lấp về được không?"

Cố Nhất Dã đã khóc không ra nước mắt: "Hôm nay huấn luyện thể năng của anh vượt mức rồi..."

"Lần này cứ ghé lên người em là được." Thanh niên để anh ôm lấy mình, nâng một chân anh lên, ngựa quen đường cũ từ chính diện thao vào, hôn thái dương thấm mồ hôi của anh, ngữ khí thương tiếc: "Bảo bảo ngoan quá."


Đến khi anh mở mắt ra vào sáng hôm sau, mặt trời đã chiếu đến tận cửa phòng ngủ, thời gian là 10 giờ 20, Dương Chấn đã đi làm từ 3 tiếng trước, để lại một tờ giấy ở đầu giường, tự viết từng nét bút, tinh tế đến có chút đáng yêu.

"Chào buổi sáng vợ bảo bối. Cơm trong nồi, sữa trên bàn, anh nhớ ăn. Tối qua em có bôi thuốc vào phía sau cho anh, chắc sẽ có hơi không thoải mái, tan tầm về chồng lại thổi thổi cho. Yêu anh, nhớ anh. Chấn."

Cố Nhất Dã cười đỏ mặt, trốn vào chăn trộm vui vẻ, nếm dư vị của hạnh phúc, sau đó lấy hộp chocolate trong ngăn kéo ra, chuẩn bị bỏ tờ giấy đó vào, lại đột ngột đổi ý, trước tiên viết một câu vào chỗ trống phía dưới tờ giấy đã, rồi mới cẩn thận đặt vào trong hộp.

"Chồng bảo bối, anh cũng yêu em. Dã."

Tuy anh huấn luyện đã quen, nhưng vận động kịch liệt xong vẫn không tránh khỏi eo đau chân đau, ăn xong một bữa sáng rồi vẫn không muốn động đậy tí nào, cầm quyển sách ra ban công phơi nắng. Đọc hai trang thì lại lướt điện thoại, rất nhanh đã đến giữa trưa, Cố Ngụy gọi tới.

"Ca, cái 'phòng tình nhân nhu tình mật ý' kia mà đặt vào tết Nguyên Đán sẽ được khuyến mãi một lần spa cho hai người, mà phòng tiêu chuẩn thì không có khuyến mãi cái gì hết, anh xác định không đặt hả?"

"Đặt đi." Cố Nhất Dã lười biếng nói, "Đâu xem nhu tình mật ý như nào, anh với Dương Chấn đều rất chờ mong."

"Há?" Bác sĩ Cố kinh ngạc nói, "Hắn đột nhiên lại được rồi à?"

Cố Nhất Dã: "..."

"Nói cái gì đó?" Anh cảm thấy mình có thể chắp bút viết cuốn 《 Người em họ tôi oán hận 》, "Dương Chấn lúc nào cũng rất được."

Cố Ngụy cười khẩy, hỏi: "Hôm nay sao anh không đi huấn luyện thế?"

"Mệt, nghỉ ngơi chút."

Cố Ngụy "Vâng" một cái xoay một trăm tám mươi độ, hớn hở nói: "Thế thì em yên tâm rồi. Trần Vũ hôm qua về bảo em làm Dương Chấn chết đứng một phen, em bảo em nói thế thì làm sao, chỉ cần làm Cố sir của chúng ta sướng là được."

"Anh cảm ơn em quá."

"Người một nhà đừng khách khí." Cố Ngụy thật sự hào phóng, "Khi nào hắn lại không được, anh cứ đến tìm em."

"Cố Tiểu Bắc."

"Ây da em phải xuống nhà cướp cơm đây, cúi chào Cố sir!"

Cố Nhất Dã cười buông điện thoại, tìm được cửa sổ chat ghi "Dương Chấn Chấn", định báo với cậu tin tốt mình đã thành công bác bỏ tin đồn, đang định gõ chữ, Dương Chấn Chấn đã video call tới.

Thanh niên đang mặc đồng phục huấn luyện, đi trên con đường quen thuộc trong đại viện của Cục, là đường xa nhất dẫn từ tòa tập huấn đến nhà ăn, nhưng cũng là con đường lãng mạn nhất, bởi vì hai bên đường trồng Tulip New Zealand trái mùa, nghe nói lúc Bắc bán cầu dần chuyển rét thì sẽ nở hoa, tuần trước đã bắt đầu lác đác xuất hiện mấy nụ hoa, giờ anh nhìn trong điện thoại di động của bạn trai, thấy hoa đã nở rộ.

"Tulip thật sự nở hoa rồi, Tiểu Dã mau xem!" Giọng điệu Dương Chấn như một đứa trẻ phấn khích, ngồi xổm xuống tận nơi dí sát màn hình vào đóa hoa, "Đến tận nơi nhìn càng đẹp, anh nhất định sẽ thích."

"Nhìn thấy rồi." Cố Nhất Dã cười rộ lên, "Cho anh nhìn em một cái với, Dương phó đội trưởng."

Màn ảnh quay cuồng, khuôn mặt anh thích nhất trên toàn thế giới đang nhìn anh mỉm cười, tóc vẫn còn ướt một nửa, Cố Nhất Dã hỏi: "Mới huấn luyện xong à?"

"Vâng, buổi sáng là bắn súng và rèn sức mạnh. Giờ đi ăn cơm," Dương Chấn nói, "Đại Lưu bị sái cổ tay rồi."

"A? Không sao chứ?"

"Bác sĩ bảo không sao. Ảnh không thể tập thân trên, tự ra ngoài chạy 10km rồi."

Cố Nhất Dã vừa vui vừa buồn cười: "Tự giác thế? Chẳng giống bọn họ chút nào."

"Thì Cố đội siêu cấp nghiêm khắc sắp chính thức đi làm lại rồi, mọi người rất sợ tụt phong độ bị anh phát hiện."

Cố Nhất Dã cười khanh khách nói: "Hóa ra anh đáng sợ đến thế cơ à?"

"Trên sân huấn luyện thật sự... ha ha, có điều ấy mà..." Thanh niên dí sát mic, nhỏ giọng nói: "Trong ngực chồng lại trở nên rất mềm."

Anh lấy sách che khuôn mặt nóng lên quá nửa, chỉ lộ mỗi đôi mắt: "Còn nói bậy anh không nói chuyện với em nữa."

Dương Chấn cười sung sướng, "Anh đang làm gì thế? Ăn cơm à?"

"Còn chưa, đang phơi nắng."

"Ăn cơm đúng giờ, giữa trưa lại nghỉ ngơi một chút. Phía dưới có đau không?"

"Dương Chấn!"

"Được rồi được rồi, về nhà lại hỏi." Thanh niên đầu hàng, đột nhiên như sực nhớ ra bảo: "Đúng rồi, có chuyện muốn nói với anh. Sáng nay trên đường đi làm em gặp một người bạn cũ, là hồi nhỏ quen ở cô nhi viện, nói đến chắc anh không tin, đã mười mấy năm rồi không gặp."

"Bọn em lúc trước không liên hệ sao?"

"Em ấy được một đôi vợ chồng người Mỹ gốc Hoa nhận nuôi, rời cô nhi viện sớm hơn em, trực tiếp bị đưa qua Mỹ luôn, em tưởng em ấy sống rất khá, ai ngờ sáng nay gặp được lại đang đi giao cơm, em nhìn thật lâu mới dám nhận."

"Hả? Là bố mẹ nuôi không cần em ấy nữa sao?"

"Cũng không phải, em ấy muốn học nhảy, trong nhà không cho, em ấy liền rời nhà trốn về Trung, ban ngày làm công buổi tối luyện nhảy. Để tối em về em nói kỹ với anh đi." Dương Chấn nói, "Chủ yếu muốn rủ em ấy đến nhà ăn bữa cơm, còn phải xin vợ bảo bối phê chuẩn."

Cố Nhất Dã lại bắt đầu cười,  "Được chứ." Anh nói, "Bạn em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nhỏ hơn em ba tuổi." Thanh niên trả lời, "Tên là Trần Thước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx