Chương 55 - Là thiên sứ của em - HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau hai tuần, giá cổ phiếu của Diego giảm còn một con số, các công ty sân sau cuối cùng cũng lộ diện. Qua điều tra, các công ty con này chủ yếu bị cao tầng của Diego khống chế, các khoản vay lớn từ ngoài của Diego thường được đưa vào các công ty này và không xuất hiện trong bảng cân đối kế toán của Diego. Bằng cách đó, khoản nợ khổng lồ lên tới hơn 10 tỷ đô la của Diego sẽ không bao giờ được các nhà đầu tư biết đến. Dưới áp lực nặng nề, hội đồng quản trị của Diego cuối cùng buộc phải thừa nhận đã làm khống hồ sơ, con số giả làm người ta trố mắt nghẹn họng: trong 20 năm, tổng lợi nhuận mà Diego báo cáo sai là gần 600 triệu đô-la.

Điều tra còn đang tiến hành, trong thời gian đó các nghiệp vụ thông thường của công ty đương nhiên không thể hoạt động thuận lợi, Diego tuyên bố rời khỏi thị trường hải ngoại, đóng cửa đầu tiên chính là tổng bộ Trung Quốc. Tin tức vừa đưa ra, rất nhiều công ty tới tranh nhau mua lại một vài mảng kinh doanh của Trung Quốc, trong đó có Hải Nạp.

Tiêu Chiến đã theo dõi công ty dược Nhân Tâm mà Diego thu mua cách đó không lâu. Các thương hiệu lâu đời trong nước nhìn chung đều đang gặp khó khăn ở thị trường quốc nội, và việc bị các công ty nước ngoài mua lại đã trở thành số phận chung. Tuy nhiên, trong ngành dược phẩm mà nhóm khách hàng mục tiêu là người lớn tuổi, không nên đánh giá thấp giá trị thương hiệu của các nhãn hiệu lâu đời, Tiêu Chiến nhìn trúng điểm này, đương nhiên còn có yếu tố tình cảm: Ông ngoại và rất nhiều ông bà cụ trong viện dưỡng lão đều đã dùng quen loại thuốc hạ huyết áp của Nhân Tâm, giá thuốc nhập khẩu cùng loại đắt gấp mấy lần, còn thường xuyên đứt hàng, phải đến các nhà thuốc lớn mới mua được, thật sự không tiện, nhưng về dược hiệu thì không khác biệt là bao. Tiêu Chiến hy vọng các cụ có thể sử dụng các loại thuốc hữu hiệu, an toàn, lại rẻ tiền.

Diego đã sắp phá sản, chờ nhặt món hời dĩ nhiên không chỉ mình Hải Nạp, tổng cộng có ba bốn công ty tham gia đấu thầu Nhân Tâm, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, trong đó có Aici Health—lúc trước Cung Triết vì quấy rối tình dục thực tập sinh mà bị đuổi việc, làm ở Aici cũng không quá tốt, đang định dựa vào lần thu mua này để trở mình. Tiêu Chiến tự mình chọn lựa thành viên tham gia tổ dự án thu mua, dẫn đầu tổ là Ngũ Tuệ Vân. Sức khỏe của cô cơ bản đã hồi phục, một tuần trước đã nộp lại sơ yếu lý lịch cho Mạch Đông Phương, mà Tiêu Chiến vẫn lựa chọn cách làm như lần đầu: Trước khi tự mình mời cô, liền đưa cô đi ra ngoài thử sức, mang thành tích tiến vào mới có thể phục chúng.

Ngũ Tuệ Vân không hề làm anh thất vọng, dự án thu mua tiến hành thuận lợi hơn rất nhiều so với dự đoán, tổng cộng chỉ mất thời gian năm ngày, tổ dự án đã giúp anh lấy giá siêu rẻ là 500 triệu nhân dân tệ, thành công mua lại công ty dược Nhân Tâm từ Diego. Nên nhớ Diego một năm trước đã chi gấp 12 lần con số này. Aici Health, đối thủ cạnh tranh lớn nhất đang từ khỏe mạnh đột nhiên bị phơi bày gièm pha mà tự động rút lui: vợ Cung Triết mấy năm gần đây di dời tài sản hơn chục tỷ sang Nhật, hàng năm đến viếng đền Yasukuni, hư hư thực thực liên kết với các thế lực bài Hoa ở Nhật, một loạt hành động đang bị Thanh tra thị trường và Cục an ninh quốc gia theo dõi. Trong lúc cạnh tranh, Ngũ Tuệ Vân mượn truyền thông, lấy sức ép dư luận hoàn toàn bức lùi Aici.

Với thành tích đó, Ngũ Tuệ Vân cũng lần thứ hai nhậm chức ở Hải Nạp, vẫn như cũ làm giám đốc marketing hệ thống chữa bệnh. Đồng thời, đại hội liên minh "Lực lượng hoa hồng" do Hải Nạp mới thành lập, cân bằng công tác và sinh hoạt, trợ giúp nhân viên nữ phát huy sở trường cả trong và ngoài công sở, thích ứng với các vai trò xã hội khác nhau, do đó đạt được ý thức về bản thân, để càng nhiều người thấy được sức mạnh của phụ nữ. Tiêu Chiến bổ nhiệm Ngũ Tuệ Vân làm chủ tịch đầu tiên của liên minh này.

Scandal lừa gạt dư luận lúc trước khiến giá cổ phiếu Thiên Trạch không ngóc đầu lên được, chính phủ cũng thu hồi miếng đất phụ cận vùng đầm lầy kia, Thiên Trạch giỏ tre múc nước, công dã tràng, không chỉ một phần tiền cũng không kiếm được, còn phải trả một khoản phạt và tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, Vương Nhận không thể không tiếp tục rót vốn vào Thiên Trạch, duy trì hoạt động thường ngày của công ty, đồng thời nâng giá cổ phiếu lên một mức nhất định.

Vương Nhất Bác chuyến này kiếm được 600 triệu, Vương Định Trạch nhận định cậu sẽ lần thứ hai ra tay, nhân giá thấp mà mua gom, tiến tới đá mình khỏi Thiên Trạch, thế là đứng ngồi không yên, mỗi ngày ho hắng hãi hùng, lại không lấy đâu ra mặt mũi đi cầu xin Vương Nhất Bác, đành phải đi cầu xin ông bô của mình. Mà lòng kiên nhẫn của Vương Nhận đối với hắn cũng đã đến cực hạn, đầu tiên là mắng cho hắn khóc thảm ở văn phòng, ngay sau đó bảo trợ lý gọi con trai nhỏ tới gặp mặt.

Vương Nhất Bác đến, Vương Định Trạch đã rời đi, trong phòng tĩnh lặng, chiếc màn hình lớn trong văn phòng lần đầu tiên không phát ra tiếng tít tít của bảng giá cổ phiếu, là trạng thái chờ thời. Vương Nhận cũng không ngồi cạnh bàn, mà dựa bên sô pha, chỉ vị trí đối diện, nói: "Con ngồi đi."

Vương Nhất Bác liền ngồi xuống hỏi: "Là chuyện Thiên Trạch đúng không?"

Vương Nhận ngước mắt nhìn cậu, cậu khinh thường nâng lông mày, "Hướng Vũ nói Vương tổng vừa tới, rồi lại khóc lóc rời đi. Phụ thân đại nhân đang muốn thay anh ta cầu tình sao?"

Vương Nhận hỏi ngược: "Cầu cái gì tình?"

"Cầu con đừng mua cổ phiếu Thiên Trạch, đừng đá anh ta ra, làm trò cười trong giới?"

Vương Nhận nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta đoán con sẽ không làm thế."

"Vì sao?"

"Nếu con muốn có Thiên Trạch, đã sớm ra tay từ lúc giá cổ phiếu thấp nhất, chứ không chờ đến sau khi ta rót vốn. Khi đó không làm, tức là không muốn."

Vương Nhất Bác cười nhạo nói: "Sao cha biết con sẽ không tiếp tục ra tay, làm giá cổ phiếu còn thấp hơn trước?"

"Con đương nhiên có năng lực này." Vương Nhận nói, "Nhưng ít nhất trước mắt con sẽ không làm chuyện tuyệt tình như thế."

"Ngàn vạn lần xin cha đừng nói bởi vì con giống mẹ con mấy cái lời già cỗi đó, nếu không con lập tức đi mua Thiên Trạch. Cha biết sức của con, con muốn mua cả cái công ty đó của anh ta cũng không có vấn đề gì."

Vương Nhận tự giễu mà cười cười, "Mặc kệ con có tin hay không, thật sự trước mặt con ta không dám nói đến mẹ con."

"Bởi vì ông không xứng." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

"Ta thừa nhận, ta không xứng." Vương Nhận móc từ trong túi ra một cái hộp vải nhung xanh đen, đặt trên bàn nước, "Cho nên cái này trả lại cho con, đúng lý là con nên giữ."

Trong nháy mắt khi mở hộp ra, mắt Vương Nhất Bác đã nóng lên.

Vòng tay của mẹ.

Ông ngoại nói, cái vòng tay này là của hồi môn duy nhất của bà ngoại năm đó, bà ngoại lúc sắp ra đi đã để lại cho mẹ, bảo mẹ về sau trao cho người mình thương. Bên ngoài vòng tay vẫn còn giữ cái túi vải đỏ năm đó bà ngoại đưa, chỉ là đã hơi phai màu.

"Con thấy già cỗi cũng được, cảm thấy ta có ý đồ khác cũng được, ta vẫn phải nói, con thật sự rất giống mẹ con. Đôi mắt giống, tâm địa cũng giống." Vương Nhận nói, "Nhưng tính cách của con cũng có một chút tàn nhẫn không từ thủ đoạn, hẳn là đến từ chính ta, cho nên mới có thể ngủ đông lâu như thế. Mang Đặng Thuần về nhà chọc tức ta, nhiễu loạn tâm tư của Định Trạch, cùng với sáng lập ra Vạn Ích Bang, kỳ thực mỗi một nước cờ của con đều đi cực tốt. Không cần nhìn ta như thế, ta đích xác đã sớm nhìn ra Vạn Ích Bang là của con, điểm này không khó điều tra. Còn có quan hệ của con với Đặng Thuần, ta là người từng trải, sao lại không biết nhìn người trong lòng là ánh mắt gì?"

Vương Nhất Bác cười lạnh nói: "Cha cố ý không chọc phá, là để gây áp lực cho Vương Định Trạch, để anh ta trưởng thành đúng không?"

"Đây chỉ là một nguyên nhân," Vương Nhận nói, "Nguyên nhân chủ yếu, là ta tò mò về thực lực chân chính của con, ta muốn nhìn xem con thật sự có thể làm ra cái gì. Giờ ta thấy rồi. Con có thể còn chưa được coi là một doanh nhân thành đạt, thậm chí căn bản không thích hợp là quản lý doanh nghiệp, nhưng con tuyệt đối là một bạch y kỵ sĩ trời sinh, con có thể chiến đấu đến cùng trong một thị trường tài chính đầy nguy hiểm. Năng lực của con vượt xa Định Trạch, cho nên nếu giờ con có định thu mua Thiên Trạch, ta cũng sẽ không ra tay giúp nó."

"Nhưng anh ta với mẹ anh ta sẽ không hạ vũ khí đầu hàng một cách dễ dàng. Sau lưng Hồng Yên có quỹ đầu tư tư nhân hùng hậu, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với Thiên Trạch."

Vương Nhận cười cười, "Mấy cái quỹ quèn đó, còn chẳng dao động được căn cơ của ta. Ta với bà ấy có hợp đồng tiền hôn nhân, nếu bà ta quyết định xé rách mặt, thì một phần tiền cũng đừng hòng lấy được."

"Hợp đồng tiền hôn nhân?" Vương Nhất Bác cúi đầu cười, "Con cho rằng dù khôn khéo như Vương chủ tịch, cũng sẽ dành ưu ái đặc biệt khi đứng trước mặt chân ái chứ."

"Kết hợp lợi ích mà thôi, không xem là chân ái gì cả. Đời này ta chỉ tình thiệt tình yêu thương một người," Vương Nhận thở dài một hơi, "Đáng tiếc ta không thể giữ được."

Vương Nhất Bác không dao động, "Cha chỉ yêu chính mình."

"Đúng vậy," Vương Nhận nói, "Ta không xứng với mẹ con."

Vương Nhất Bác không muốn thảo luận thêm đề tài này nữa, thế là lấy cái hộp, đứng lên nói: "Cảm ơn cha tình nguyện giao đồ của mẹ con lại cho con. Con không có hứng thú với địa ốc cũng như Thiên Trạch, cho nên cha có thể chuyển lời với Vương Định Trạch bảo anh ta yên tâm, bất quá với tư cách cố vấn đầu tư của Thiên Nhận, con có trách nhiệm nhắc nhở cha, nên dừng rót vốn vào Thiên Trạch, đấy là mất nhiều hơn được."

"Ta đã nói với Định Trạch, đây là lần cuối cùng ta hy sinh lợi ích của Thiên Nhận để bảo vệ Thiên Trạch, bên hội đồng quản trị đã có rất nhiều lời oán thán." Vương Nhận dừng một chút, cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Nếu con có hứng thú với vị trí CEO, ta có thể sắp xếp cho con thử một lần."

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu: "Trong nhà có một CEO kiêm chủ tịch đã đủ bận rồi, lại thêm một người nữa, khả năng đến mặt vợ con cũng không thấy nổi. Từ bỏ thôi."

Nghe mà Vương Nhận không nhịn nổi cười thành tiếng: "Cái não luyến ái này của con, trái lại không biết giống ai."


Bị cha ruột phàn nàn về não luyến ái, cậu về nhà liền mách Tiêu Chiến, còn phải nghiêm trang phản bác: "Em tuyệt đối không có não luyến ái, em chỉ có não thỏ mà thôi, thời thời khắc khắc đều muốn dán vào con thỏ của em."

Lúc đó bọn họ đang thu dọn đồ đạc trong phòng cũ, chuẩn bị chuyển nhà, Tiêu Chiến mới từ ngăn kéo phòng ngủ lấy ra cái biểu ngữ hình con thỏ do cậu tự tay vẽ, cười hì hì nói: "Anh cũng thấy thế, có người thật sự thích thỏ nhỉ."

"Hả?" Vương Nhất Bác cảm giác có chút hốt hoảng, "Cái biểu ngữ này... lúc ấy không phải em đã vứt đi rồi sao?"

Thỏ răng cửa biến sắc trong một giây, nhanh chóng nhét biểu ngữ vào vali, "Đâu có, em nhớ nhầm rồi."

"À—" một chữ mà cậu xoay trong miệng mấy âm liền, sáp tới cười xấu xa, "Có con thỏ mồm thì bảo không thích, lại ngấm ngầm lén nhặt từ thùng rác nhặt về, sao anh lại đáng yêu như thế chứ."

"Một miếng vải tốt như này, ném đi rất đáng tiếc." Tiêu Chiến giảo biện, "Anh tiết kiệm quen, không thích lãng phí."

"Cái áo khoác da của em đây là da cừu chính cống đấy, anh lại bỏ được mà vứt vào hòm đồ quyên góp?"

Mới nói xong là biết hỏng bét rồi, y như rằng, Tiêu Chiến vứt toẹt đồ trong tay, cười như không cười nói: "Biết ngay là em luyến tiếc cái áo da kia mà, con cừu nó làm cái gì sai trái mà phải bị bọn em lấy ra làm quần làm áo?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm lấy người ta, bắt đầu làm nũng: "Em sai rồi, em chỉ mua đúng một cái áo đó là bằng da thật thôi ạ... Về sau chỉ mặc đồ vợ mua, được không?"

Thỏ răng cửa hừ một tiếng, "Ai rảnh mà mua đồ cho em."

"Thế thì em đành không mặc vậy."

Nói xong liền đứng lên chuẩn bị cởi quần, bị Tiêu Chiến ấn tay xuống, "Vương Nhất Bác." Thỏ răng cửa đỏ mặt nhe răng, "Em càng ngày càng không biết xấu hổ."

Cậu liền cười tà mị, "Có vợ rồi ai cần mặt mũi."

Tiêu Chiến: "...."

Tuy rằng thỏ con mặt đỏ tai hồng thật sự đáng yêu đến sa mạc lời, nhưng Vương Nhất Bác vẫn tạm thời từ bỏ việc cởi quần, một lần nữa ngồi lại trên thảm, ôm lấy đối tượng làm nũng: "Đêm nay lại về sao?"

"Phải đi bệnh viện a." Tiêu Chiến nói, "Mấy ngày nay đi công tác đều là Oánh Oánh canh bên đó, đổi cho em nó còn về nghỉ ngơi một chút."

"Vâng." Lại phải phòng không gối chiếc, ngày đầu tiên sau khi chủ tịch Tiêu đi công tác trở về, Vương Nhất Bác ủy khuất thay cho Vương Tiểu Bác, nhưng nếu là vì ông nội, cũng không dám nói gì, chỉ hỏi: "Anh đã tìm Viên thúc nói chuyện chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu, biểu cảm trở nên mất mát: "Nói rồi. Chú ấy tin nhầm Lâm Hoán Bang, cho rằng hắn thật sự chỉ muốn tìm ông nội đơn độc tâm sự chuyện năm đó, cho nên đưa ông nội tới bờ sống gặp mặt. 20 năm trước chú ấy đích thực đã nghe được ông nội nói chuyện với kỹ sư công ty dược Ức Huy, để Hải Nạp dễ bề thu mua hơn, ông nội đã che giấu sự thật về công hiệu của thuốc, gián tiếp tạo ra bi kịch của lần thí nghiệm lâm sàng thứ hai. Cho nên Viên thúc vẫn luôn rất cảm thông với Lâm Hoán Bang."

"Thế bây giờ thì sao?"

"Chú ấy rất áy náy, cũng biết anh sẽ không giữ chú ấy lại, nhưng trước khi ông nội tỉnh chú ấy không muốn rời đi, anh đoán chú muốn xin lỗi ông rồi mới đi." Tiêu Chiến thở dài, nói: "Thật sự anh cũng thiếu chút nữa là bị Lâm Hoán Bang lừa, nhiều năm như vậy hắn giả vờ quá giỏi, sao lại không lừa được Viên thúc cơ chứ...."

Vương Nhất Bác không tiện đánh giá lại chuyện năm đó, chỉ nói: "Bây giờ nguy cơ đã loại trừ, Lâm Hoán Bang đã bị khởi tố, có thể bắt đầu tìm người chăm sóc mới cho ông nội rồi, như thế anh và Oánh Oánh đều có thể nhẹ nhàng hơn một chút."

"Ừ, gần đây có đang tìm." Tiêu Chiến nói, "Mấy hôm trước Đặng Thuần cũng đến bệnh viện, anh giới thiệu cho em ấy làm quen với Tiêu Oánh, hai đứa thế mà lại chơi rất thân."

"Vì sao phải nói 'thế mà'?" Vương Nhất Bác cười nói, "Vốn dĩ là chị em mà."

"Cho nên anh tin rằng ông nội cũng sẽ đón nhận em ấy. Đáng tiếc em ấy phải đi rồi." Tiêu Chiến có hơi khổ sở mà nói, "Ngày kia chúng ta cùng đến tiễn em ấy với Đông Cường đi."

Cậu xoa xoa mái tóc mềm của thỏ răng cửa, nói được.


Kỳ Đắc Long đưa đơn xin điều chuyển, đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh làm chủ quản nhân sự, Đặng Thuần đi cùng bạn trai, nhưng còn chưa bắt đầu tìm việc. Cô đăng ký một lớp nấu ăn trực tuyến, cả ngày học nấu cơm với các cô các dì trên livestream. Vương Nhất Bác đối với việc này cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hỏi cô có phải nhìn bảng giá chứng khoán chán quá rồi, muốn nhìn bàn đồ ăn hay không. Đặng Thuần cười ha ha trả lời: "Tóm lại vẫn là chuyên viên giao dịch chứng khoán, không khác gì."

"Về sau cô không định đi làm nội trợ toàn thời gian đấy chứ?" Vương Nhất Bác thập phần khó hiểu, "Não luyến ái còn nghiêm trọng hơn tôi, cái này rất nguy hiểm."

Đặng Thuần chẳng hề để ý, cười cười, "Chỉ là tôi thấy hơi mệt mỏi, tính kế tới tính kế lui, thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Ai bảo cô một mình gánh vác, đến tôi cũng không nói, mệt đáng đời."

"Như vậy mới giống thật chứ." Cô gái cười ở đầu kia điện thoại, "Vương tổng với Tiêu tổng cũng không kém nha. Tôi vừa nói Vạn Ích Bang bị nghi ngờ liên quan đến giao dịch nội gián, anh liền biết ngay tôi đang diễn trò, tiếp đó liên tục mua vào Vạn Ích Bang, cuối cùng kiếm một món bẫm. Tôi cố tình báo sai số phòng, chủ tịch Tiêu cũng nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi, không uổng công tôi ra sức lót đường bắc cầu cho đôi phu phu nhà anh."

"Tôi cảm ơn cô." Vương Nhất Bác nói, "Cho nên hôm đó cô nói mấy lời kia chỉ vì diễn trò? Cô không muốn ở lại đây, là vì Tiêu Chiến à?"

Đặng Thuần cười nói: "Tôi thừa nhận trước kia có một chút ghen ghét anh ấy, nhưng giờ thì không. Dù tôi từng thiếu hụt cái gì, cũng không phải do anh ấy mà ra, giận chó đánh mèo với cuồng nộ một cách vô năng không phải là phong cách của tôi. Tôi chúc phúc cho hai người từ đáy lòng, kỳ thực ban đầu tôi đã nói rồi, anh đã tìm được một đối tượng kết hôn rất tốt, không chỉ vì anh ấy là một mỹ nhân."

Vương Nhất Bác rất thích nghe người khác khen Tiêu Chiến, đặc biệt là khi người khác là bạn tốt nhất của mình.

"Thế còn vì cái gì?"

"Còn vì tầm nhìn và cách làm việc của anh ấy." Đặng Thuần nói, "Anh ấy không quá giống tôi với anh, chúng ta tận sức đầu cơ, giúp khách hàng đẻ ra tiền, tiền kiếm càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt. Nhưng mà Tiêu Chiến, anh ấy vừa kiếm tiền vừa cố gắng tạo phúc cho nhiều người, cho nên sau khi kế nhiệm, anh ấy để tìm kiếm một điểm cân bằng giữa hai bên mà phải đi đường vòng một chút, nhưng giờ anh ấy tìm được rồi, anh ấy sẽ trở thành một doanh nhân cực kỳ ưu tú. Xã hội Trung Quốc cần những doanh nhân như thế, nhiều hơn cần những nhà đầu cơ như chúng ta."

Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán: "Lời hay nên giáp mặt mà nói, hiểu không?"

"Sao anh biết tôi không nói?"

"Nhìn cái điệu bộ lúng túng này của cô là biết ngay ngại nói," Vương Nhất Bác nói, "Thế vụ giảm thuế kia sao cô lại biết trước? Đừng nói có tai mắt ở Ủy ban Chứng khoán đấy nhé?"

"Tai mắt đương nhiên là có, nhưng cấp bậc không cao đến mức có thể lộ tin tức bên trong ra cho tôi."

"Cho nên cô đánh cược một phen? Chỉ vì Fed tăng lãi suất cơ bản 5%?"

"Đúng vậy, Cục dự trữ Liên bang Mỹ tăng mạnh lãi suất, Trung Quốc chắc chắn phải ra các chính sách phòng ngừa rủi ro, nhưng việc hạ lãi suất sẽ làm tăng dòng vốn chảy ra ngoài và mất giá đồng Nhân dân tệ, điều này đối với Trung Quốc là bất lợi. Biện pháp tốt nhất chính là giảm thuế, có thể tránh được các bất lợi của việc cắt giảm lãi suất, lại thu hút vốn nước ngoài tham gia vào thị trường tài chính, tình hình bệnh dịch ba năm nay tiêu hao quá nhiều, đất nước quá cần cái này." Đặng Thuần nói, "Sự thật chứng minh vận khí của tôi không tồi, nếu không có chính sách tốt chào sân, short squeeze không thể phát sinh trong một đêm, chúng ta không thể xoay chuyển thế cục nhanh đến thế được."

Vương Nhất Bác cười lắc đầu, "Cô xác định sau này đổi nghề đầu bếp thật à?"

"Cảnh sát giao thông đừng quản chuyện đầu bếp nữa." Đặng Thuần nói, "Nấu cơm cho người đàn ông của tôi, tôi vui."


Vài ngày sau, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ra sân bay tiễn sư phụ đầu bếp và Đông Cường, sắp chia tay, Tiêu Chiến thập phần bịn rịn, như thể bọn họ không phải đi Bắc Kinh, mà đi Bắc Cực.

"Thật sự không ở lại sao?" Thỏ răng cửa bám chặt cơ hội cuối cùng để giữ người, "Bác sĩ nói tình hình ông gần đây tốt lắm, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, ông nhất định rất muốn gặp em."

"Đến lúc đó em sẽ về thăm ông." Đặng Thuần nhấp môi, thần sắc có tí thẹn thùng: "Anh đưa em về Tiêu gia gặp ông nội và Oánh tỷ, em rất cảm kích, cảm thấy mình giống như lại có một gia đình. Cảm ơn anh, ca ca."

Mắt thỏ trong phút chốc liền đỏ bừng, "Em bỏ chữ 'giống như' đi." Tiêu Chiến nói.

"Em sẽ thường xuyên về thăm mọi người."

"Anh biết...Tuy rằng không quá xa, nhưng người một nhà, vẫn hy vọng ở càng gần càng tốt." Tiêu Chiến do dự một lát, vẫn nói: "Nếu là vì anh mà tị hiềm phải rời đi thì thật sự không cần, anh thừa nhận mình lúc trước có chút keo kiệt, nhưng bây giờ sẽ không, em là em gái anh, anh hy vọng em ở lại."

Đặng Thuần cười, "Là có một quỷ hẹp hòi khác, em lo người ta để ý."

Tiêu Chiến ánh mắt như dao phóng về phía Kỳ Đắc Long, "Cậu để ý?"

"Không thể nào?" Khuỷu tay Vương Nhất Bác đắp lên bả vai Kỳ Đắc Long, thật sự buồn cười: "Cường ca là người luyện võ, bụng dạ lại hẹp hòi như thế à, làm sao có thể lấy đức mà thu phục người?"

"Tôi..." Kỳ Đắc Long đáng thương mặt nghẹn đỏ bừng, "Tôi đâu có để ý..."

"Bảo vệ và trợ lý, tôi chưa tuyển được một người nào." Tiêu Chiến căm giận, "Đông Cường cậu thật là tàn nhẫn...."

Đặng Thuần nghe thấy mà cười không ngừng, Kỳ Đắc Long lại không dám hé răng, bốn người đang nói chuyện, di động của Tiêu Chiến vang lên, anh cầm lên chưa tới hai giây, mặt đã bị vui sướng và cảm động chiếm lĩnh.

"Ông nội tỉnh rồi." Anh nhìn về phía Đặng Thuần, cảm thấy hốc mắt ấm áp lan tran, "Ông muốn gặp em."

Vương Nhất Bác vỗ vai Kỳ Đắc Long, "Xem ra có người phải gặp phụ huynh rồi, còn không đi giúp vợ lùi vé máy bay?"

Ông nội còn chưa thể nói chuyện, nhưng ý thức tỉnh táo, các chỉ số mấu chốt đều nằm trong phạm vi an toàn, bác sĩ nói cần ba đến sáu tháng huấn luyện phục hồi, ông nội mới có thể khôi phục trạng thái trước hôn mê.

Đặng Thuần ngồi bên giường bệnh, bởi vì ông nội vẫn luôn nắm tay cô, một già một trẻ đều rơi nước mắt, có lẽ vì đồng thời mất đi người thân nhất, mới làm cho bọn họ càng thêm quý, thêm trọng tình thân. Cho nên sau khi thương lượng cùng Kỳ Đắc Long, Đặng Thuần quyết định tạm thời chưa đi Bắc Kinh, ở lại cùng Tiêu Oánh chăm sóc ông nội. Kỳ Đắc Long đương nhiên cũng ở lại, Tiêu Chiến cầu mà không được, lập tức báo cho Mạch Đông Phương hủy bỏ lệnh điều chuyển nhân sự, thuận tiện gỡ luôn quảng cáo tìm vệ sĩ và trợ lý, cuối cùng tăng thêm 20% lương trên hợp đồng công việc của Kỳ Đắc Long.


"Hôm nay thật đúng là một ngày lành." Vương Nhất Bác lái xe đưa anh về nhà, Tiêu Chiến trên đường nói, "Trợ lý và bảo vệ đều đã trở lại, em gái không đi, ông nội cũng tỉnh, chuyện tốt liên hoàn, làm người vui mừng."

"Thế có muốn ăn mừng chút không?"

Anh ngồi sau ôm eo bạn trai, "Ăn mừng như nào?"

"Bữa tối bên ánh nến?"

"Cũ kỹ quá đi."

"Ngồi thuyền dạo sông?"

"Nhàm chán quá đi."

"Thế anh nói đi, muốn như nào."

Tiêu Chiến ôm chặt hơn một chút, "Trời lạnh như vậy, đương nhiên là về nhà rúc chăn."

Vương Nhất Bác cười hắc hắc, "Thỏ con lại đang sốt ruột muốn ăn cà rốt... Uây uây! Đừng đánh! Ái da..."

Xe máy đột ngột dừng, Tiêu Chiến hỏi: "Sao lại thế này?"

"Không biết, có phải bị anh đánh tắt lửa rồi không?"

"Cái rắm ý! Anh chỉ đánh em có hai cái, đâu có đánh nó."

Hai người đều nhảy xuống xe, cởi mũ, ngồi xổm xuống ven đường nghiên cứu, nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn không hiểu cấu tạo xe máy, chỉ thấy Vương Nhất Bác sờ chỗ này nhìn chỗ kia, đột nhiên nói: "A, tìm được nguyên nhân rồi!"

"Là cái gì đó?"

"Ống xả bị kẹt." Thanh niên nói, "Ở trong hình như có khối đá vụn, anh xem xem có phải không?"

Tiêu Chiến mở đèn pin di động, quả nhiên trong ống xả có một cái gì đó, miễn cưỡng có thể dùng ngón tay câu ra, đặt trong lòng bàn tay thì thấy, hóa ra lại là một chiếc nhẫn, chung quanh nạm một vòng kim cương.

Tiêu Chiến: "..."

"A, hóa ra không phải cục đá mà là cái nhẫn này!" Người khởi xướng đứng một bên nhập diễn đến là khoa trương, "Đây là ý trời rồi, chuyện tốt phải nối đuôi nhau, chúng ta nên kết hôn thôi!"

"Kết cái đầu quỷ nhà em!" Tiêu Chiến vừa bực vừa buồn cười, "Nhét nhẫn vào ống xả, có mỗi em nghĩ ra! Có thể lãng mạn chút xíu không?"

"Trước khi gặp anh đây là bảo bối em yêu nhất đấy." Vương Nhất Bác vỗ vỗ con ngựa sắt của mình, cười nói: "Để nó hỗ trợ em cầu hôn em thấy cực kỳ lãng mạn."

Tiêu Chiến bị não động của thẳng nam xe máy đánh bại, "Thế cũng đâu cần ngay giữa đường vậy chứ?"

Thanh niên cười nhướng mày, "Anh quên đây là đâu rồi à?"

Anh mờ mịt nhìn bốn phía, không nhớ được gì, mãi đến khi nhìn thấy cái đường kẻ màu vàng dưới chân.

Chỗ này cấm dừng xe.

Trong lòng hiện lên một niềm sướng vui mật ngọt, như biết trời đông giá rét sắp qua đi, gió xuân sắp hòa tan băng tuyết, Tiêu Chiến nén cười nói: "Đưa anh đến chỗ lần đầu tiên gặp em bị em phạt trừ ba điểm với 200 đồng, e là không thể gia tăng xác suất thành công của việc cầu hôn đâu, Vương người xe."

"Đấy là vì em cảm thấy đây một kỷ niệm rất có ý nghĩa, em chính là gặp được thỏ con của em ở đây." Thanh niên đi tới trước, nắm lấy tay anh, con ngươi trong trẻo phản chiếu tinh quang đầy trời, "Lúc ấy còn chưa biết mình sẽ được thiên sứ ưu ái."

Tiêu Chiến hy vọng quy trình này nhanh nhanh một chút, bây giờ anh chỉ sốt ruột muốn về nhà, kéo kín rèm, sau đó ôm cà rốt vào lòng vừa gặm vừa hôn.

"Cho nên sao?" Anh hỏi.

"Cho nên..."

Nhưng cà rốt hiển nhiên là đang trong giai đoạn yêu đương thuần khiết, có chút thẹn thùng. Xuất hiện trước kết luận của cậu, là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy hiện đang nằm trong lòng bàn tay anh, xúc tua lành lạnh, dưới ánh trăng phát sáng tinh tế, tựa như da thịt mỹ nhân.

"Đây là vòng tay của mẹ, về sau anh thay em giữ gìn nhé." Đôi mắt người thương như sao trời yên tĩnh dịu dàng, rực rỡ lấp lánh, "Em đã sớm nói với mẹ, em đã tìm được một người em muốn ở bên cạnh cả đời, là thỏ con của em, cũng là thiên sứ của em. Cho nên em muốn hỏi thiên sứ, có thể lại ưu ái em một lần nữa không?"

Lúc hạnh phúc đến sắp bay lên, nhịn cười là một việc cực kỳ khó, Tiêu Chiến nhịn đến mức quai hàm ê ẩm, "Nhưng mà em đang dừng xe trái phép đây này, không quan trọng à?"

"Em có dừng vào khu vực cấm đâu."

"Bánh sau xe em cán vạch."

Tiêu Chiến chỉ xuống đất, không ngờ bị bắt ngay lấy tay, Vương củ cải thuận tay đeo nhẫn vào ngón áp út của anh, đắc ý cười xấu xa: "Trái phép một lần đổi được một lão bà, đáng!"

"Vương Nhất Bác! Em quá là vô lại đi..."

Thanh niên ôm chặt lấy anh, chóp mũi cọ vào môi anh, nhỏ giọng nói: "Thế chỗ này có cho hôn không?"

"Không được!" Cả người anh nóng bừng bừng, "Về nhà hôn, không cho người khác xem."

"Tuân lệnh."

Vương Nhất Bác hôn giữa chân mày anh, nghiêm túc đội mũ bảo hiểm cho anh, nói: "Vậy về nhà?"

"Ừ."

Tiêu Chiến cẩn thận cất vòng tay vào túi trong áo khoác, kề sát ngực, sải bước lên ghế sau xe máy, một lần nữa ôm lấy Vương Nhất Bác, như thỏ ôm lấy mà âu yếm củ cà rốt.

Mang theo lời kêu gọi đầy ý cười cùng tiếng động cơ hỗn tạp vừa nồng nhiệt vừa vui sướng, trở thành khúc nhạc dạo đẹp nhất cho quãng đời còn lại của hai người.

"Về nhà thôi!"

(HOÀN)

---

Chuyện người xe và thỏ răng cửa đến đây là hết, cảm ơn mọi người một đường theo đuổi, trong quá trình viết văn cũng đã biết đến một số trường hợp thương chiến thú vị, học được không ít kiến thức, là một hành trình vui sướng, hy vọng mọi người xem truyện cũng vui vẻ!

Hẹn tái ngộ ở những câu chuyện sau!

23:28 ngày 230228

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro