Chương 54 - Xem biểu hiện tiếp theo của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi bị bắt Lâm Hoán Bang rúm ró như một thằng hèn, lập tức khai ra đã bắt cóc Đặng Thuần và vị trí cụ thể của Ngũ Tuệ Vân, nhưng cảnh sát không cho Tiêu Chiến và Kỳ Đắc Long đi cùng, Tiêu Chiến liền nói Đặng Thuần chính là em gái mình, lại thề tuyệt đối không quấy nhiễu đến hành động của cảnh sát, chỉ chờ trong xe là được, đại đội trinh sát hình sự ước chừng thấy anh lòng như lửa đốt trông cũng đáng thương, mới phá lệ đồng ý.

Xe cảnh sát rất nhanh đã chạy đến chung cư của Đặng Thuần, đồng thời còn có nhân viên cấp cứu cũng đến, bọn họ định băng bó phần cổ của Kỳ Đắc Long trước, nhưng bị nam nhân cự tuyệt. Kỳ Đắc Long cùng Tiêu Chiến đứng dưới lầu, giờ phút này bọn họ từ nhân viên và ông chủ biến thành em rể và anh vợ, cùng vỗ vai nhau, truyền cho nhau lạc quan và an ủi.

"Cô ấy sẽ không sao," Kỳ Đắc Long nói, "Cô ấy là cô gái thông minh nhất thế giới."

Thật sự Tiêu Chiến còn chưa hồi phục tinh thần từ sự thể xảy ra bất thình lình, người bạn gái tan tan hợp hợp của Kỳ Đắc Long thế mà lại là Đặng Thuần? Mà Đặng Thuần thế mà lại là người em gái cùng cha khác mẹ của mình? Trên đường anh đã gọi cho Vương Nhất Bác, lúc kể quá trình xảy ra sự việc thanh niên vừa kinh hãi vừa gào lên hỏi anh có bị thương không, lại chửi ầm lên bảo phải giết Lâm Hoán Bang, nhưng khi anh nói hai việc này ra, trong điện thoại yên tĩnh đến mức anh tưởng bị mất sóng.

Vương Nhất Bác sau một hồi im lặng thật lâu chỉ nói một chữ: "Há?"

Nếu đến cả Vương Nhất Bác cũng không biết thì việc anh đối với chuyện này không thể tin nổi cũng không xem là kỳ quái gì lắm nhỉ?

Vài phút sau, Đặng Thuần dưới sự hộ tống của cảnh sát xuất hiện ở hàng hiên. Còn ổn, hành động tự nhiên, không thấy bị thương, chỉ là bên mặt trái có hơi sưng đỏ. Cô nhìn thấy bọn họ liền dừng chân, tựa như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa sắp xếp được ngôn từ, nhân viên cấp cứu đã kéo vào trong xe kiểm tra.

Tiêu Chiến cũng lôi Kỳ Đắc Long qua, nói: "Phiền mọi người cũng xử lí vết thương cho cậu ấy một chút."

"Giờ lại tình nguyện tới băng bó rồi?" Đại tỷ đội cấp cứu có tí bất mãn, "Vừa nãy kêu như nào cũng không tới?"

"Cậu ấy phải xem bạn gái không sao mới an tâm." Tiêu Chiến nói, "Phiền chị."

"À hóa ra là biết đau lòng người ta." Đại tỷ hơi nguôi giận, "Đi lên đi. Nhìn máu của cậu kìa, chảy hết ra quần áo rồi."

"Cảm ơn chị!"

Tiêu Chiến vừa nói vừa chọc chọc sau lưng trợ lý nhà mình, cuối cùng cũng đẩy được tên đầu gỗ này vào xe cứu thương, ngồi đối diện Đặng Thuần.

Cô gái đang lấy túi cấp cứu chườm đá đắp mặt, Kỳ Đắc Long ngơ ngác nhìn, đột nhiên hỏi: "Hắn đánh em?"

Đặng Thuần ngẩng đầu, cười một chút với cậu, nói: "Không việc gì."

"Tay em cũng bị thương."

Trên cổ tay trắng nhỏ có vệt đỏ thật rõ ràng, là dấu vết do bị trói quá chặt.

"Không việc gì." Đặng Thuần vẫn nói, "Không đau nữa rồi."

"Anh thay em giáo huấn hắn rồi." Kỳ Đắc Long ngữ khí bướng bỉnh nói, "Đánh gãy mũi hắn rồi."

Cô gái mỉm cười nói, "Nhưng mà anh cũng bị thương đó, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng."

"Bị thương ngoài da, không đáng ngại." Kỳ Đắc Long ngửa mặt lên, tiện cho nhân viên cấp cứu quấn băng gạc lên cổ, hình như sợ tẻ nhạt, lại nói: "Hắn dùng dây đàn kim loại, chính là dây đàn cello đó, còn chưa phải loại sắc nhất, so ra còn kém dây đàn dương cầm, bởi vì cái kia...."

"Khụ khụ!" Tiêu Chiến ho mạnh hai tiếng, nhanh chóng ngắt lời tên thẳng nam sắt thép mà lên tiếng, "Tiểu Kỳ, cậu không cần dùng lời nói để che giấu sự đau đớn, tôi biết cậu rất đau, xem cậu chảy nhiều máu như thế cơ mà."

Kỳ Đắc Long cảm kích lại mờ mịt nhìn về phía anh, "Tôi thật sự không đau, cũng chả chảy máu gì, cơ bản đều đông hết cả rồi."

Tiêu Chiến: "...."

Đặng Thuần cúi đầu cười, tiện đà hỏi: "Vợ hắn cứu ra chưa? Tôi cố tình gửi bưu thiếp từ Singapore về, chủ tịch Tiêu thông minh như vậy, chắc là hiểu được ám chỉ của tôi đúng không?"

"Đã có cảnh sát đến cứu cô ấy, hy vọng cô ấy không sao." Tiêu Chiến nói, "Hóa ra bưu thiếp là em gửi."

"Lúc trước Nhất Bác bảo tôi điều tra Triệu Tư Vi, tôi phát hiện cô ta dùng thân phận Ngũ Tuệ Vân đi Singapore, cho nên Ngũ Tuệ Vân nhất định còn ở trong nước, Lâm Hoán Bang giấu giếm tin tức của cô ấy, chắc là đã nhốt lại, tôi liền giả mạo Ngũ Tuệ Vân gửi bưu thiếp cho anh, tôi tin chủ tịch Tiêu nhất định có thể hiểu." Đặng Thuần nói, "Ở Singapore, tôi đã tóm lại chứng cứ Lâm Hoán Bang mua chuộc Triệu Tư Vi sai sử cô ấy hại chết bố anh, vừa rồi đã giao cho cảnh sát Trần."

Tiêu Chiến nghe thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, "Cảm ơn em," anh nói, "Em đã mạo hiểm rất lớn."

Đặng Thuần cười khẽ, lắc đầu, "Là con, xem như là chuyện cuối cùng tôi làm cho ông ấy đi."

Nhưng Kỳ Đắc Long ở bên cạnh thật ra cũng có chút nghĩ mà sợ, căm giận nói: "Em không chỉ là chuyên viên giao dịch chứng khoán, còn có thể phát triển trong vòng cảnh sát hình sự đấy nhỉ."

"Anh cũng không kém a, siêu sao kungfu Kỳ Tiểu Long." Đặng Thuần không cam lòng yếu thế, "Em bực thật đấy, vì sao anh lại vào cái phòng đó? Em tưởng chủ tịch Tiêu sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi mai phục chứ."

"Hai bọn anh chiều cao kiểu tóc tương đối giống nhau," Tiêu Chiến trả lời cô, "Anh ấy lo đổi người khác sẽ bứt dây động rừng, khiến người xấu chạy trốn, như thế em sẽ gặp nguy hiểm."

"Chủ tịch Tiêu hẳn là nên mướn vệ sĩ, loại chuyện này bảo trợ lý làm hình như không quá thích hợp." Cô gái nói, "Có xem là tai nạn lao động không?"

"Có..." Cảnh tượng cực giống người nhà công nhân bị thương đến tận cửa bắt đền, Tiêu Chiến cười gật đầu, "Công ty sẽ bồi thường."

"Không cần không cần!" Kỳ Đắc Long vội vàng xua tay, "Anh vốn dĩ chính là trợ lý kiêm vệ sĩ, bảo vệ chủ tịch Tiêu là bổn phận của anh, không cần bồi thường."

Đặng Thuần mở to hai mắt, "Anh còn kiêm cả vệ sĩ?"

"Anh có đai đen Taekwondo, còn có đai nâu Nhu đạo Brazil," Kỳ Đắc Long cười xấu hổ, "Loại chuyện nhỏ này thật sự không đáng gì."

Đặng Thuần yên lặng vài giây, hình như đang tiêu hóa thông tin trên, cuối cùng nói: "Anh trước kia... cũng chưa từng nói qua."

"Em cũng chưa từng hỏi." Kỳ Đắc Long thấp giọng trả lời, "Anh tưởng ngoài những chuyện liên quan đến tài chính với cả Vương ... em cũng không có hứng thú, cho nên..."

Im lặng xấu hổ lan tràn giữa ba người, cũng may có cảnh sát kịp thời đi tới nói: "Ngũ Tuệ Vân cũng cứu được rồi, đã có đồng nghiệp đưa cô ấy đi bệnh viện, anh có muốn đi cùng qua xem không?"

Đặng Thuần với Kỳ Đắc Long lát nữa còn phải đến cục cảnh sát ghi chép, nhưng Tiêu Chiến không cần đi, vì thế anh gật đầu nói: "Tôi muốn đến thăm cô ấy."

Trừ bệnh trạng mất nước nhẹ, Ngũ Tuệ Vân không có gì đáng ngại, lúc Tiêu Chiến chạy đến bệnh viện, cô đang nằm ở phòng ngoại trú truyền nước, môi khô nứt, tóc vì lâu chưa gội bết thành từng mảng, như cỏ dại.

Thấy anh tiến vào, Ngũ Tuệ Vân liền giãy giụa ngồi dậy, nhưng giọng vẫn nghẹn: "Chủ tịch Tiêu..."

Vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, "Tôi...." Cô nghẹn ngào, "Tôi xin lỗi anh..."

"Cô nghỉ ngơi trước đã, đừng nói gì cả." Tiêu Chiến lấy gối đầu lót sau lưng cô, dịu dàng an ủi, "Đừng sợ, giờ cô rất an toàn."

"Tôi nhớ số điện thoại của Triệu Tư Vi..." Ngũ Tuệ Vân chật vật nói, "Có thể cô ta đã hại chết chủ tịch Tiêu nhỏ, Lâm Hoán Bang cho cô ta hai trăm ngàn..."

"Cảnh sát đã lấy được chứng cứ, hai người bọn họ không ai chạy thoát." Tiêu Chiến nói, "Cô dưỡng lại sức khỏe trước, đừng nghĩ chuyện khác."

"Đáng lẽ tôi phải nói sớm với anh..." Cô chảy nước mắt xấu hổ, "Tôi đã phụ sự tín nhiệm của anh... tôi..."

"Đều đã qua rồi, chúng ta phải đi về phía trước thôi." Tiêu Chiến mỉm cười với cô, "Tất cả rồi sẽ tốt lên."

Hai mắt Ngũ Tuệ Vân đẫm lệ mông lung nhìn anh, "Thật sao?"

"Thật." Anh cười gật đầu, "Kiên trì tô son là có thể hết nẻ. Nghiêm túc gội vài lần là tóc sẽ trở lại mượt mà. Ăn uống tử tế là có thể dần dẫn chữa lành thân thể. Luôn tiến về phía trước, dựa vào bản thân, tin tưởng bản thân, miệng vết thương sẽ dần khép lại, khép lại thật tốt rồi, nếu cô chạy..."

Anh ngừng ở đây, Ngũ Tuệ Vân nghe nhập tâm, không khỏi hỏi: "Chạy... sẽ như thế nào?"

"Nếu cô chạy, ký ức về việc bị tổn thương sẽ bị cô ném thật xa về phía sau. Mỗi người đều có quyền và cơ hội làm lại từ đầu, chỉ khác ở chỗ mình dám hay không." Tiêu Chiến nói, "Nếu cô dám, cô có số của tôi."


Ghi chép giằng co hơn một tiếng, những lời cô muốn nói thật sự khá nhiều, sau khi kết thúc đã quá nửa đêm, Đặng Thuần ra khỏi phòng nói chuyện, Kỳ Đắc Long ngồi trên ghế ở hành lang cũng đứng lên.

Cô có hơi bất ngờ, "Anh còn chưa đi à?"

Bọn họ ghi chép ở hai phòng khác nhau, Kỳ Đắc Long hẳn phải nhanh hơn cô nhiều mới đúng.

"Là đang đợi em sao?"

Nam nhân cao gầy gật gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc: "Muộn quá rồi, anh không yên tâm để em  về một mình."

Cô cười rộ lên, cảm nhận trong lòng nhảy nhót, ngo ngoe rục rịch.

Chẳng biết vận khí như thế xem như là tốt hay xấu, vừa ra khỏi cục cảnh sát đã gọi được taxi rồi, vì thế đường về nhà lại ngắn đi mười phút. Kỳ Đắc Long vẫn tò mò: "Vừa nãy quên không hỏi, chủ tịch Tiêu nói điện thoại của em gọi tới không thích hợp, vì sao anh ấy lại biết em gặp nguy hiểm thế?"

"Số phòng sai, phòng em đặt cho bọn họ là phòng 5503, 1903 là phòng đặt riêng để xé mặt nạ của Lâm Hoán Bang."

"Chỉ vì cái này?"

"Đương nhiên còn bởi vì đồ Vương Nhất Bác muốn đưa anh ấy không thể nào thông qua em."

Kỳ Đắc Long cũng cân nhắc một chút, nói: "À."

Cô quay mặt đi, "Còn câu hỏi gì khác không?"

Kỳ Đắc Long như không dám nhìn thẳng cô, ậm ừ nói: "Em thật sự là em gái của chủ tịch Tiêu sao?"

Đặng Thuần trầm mặc một lát, mới nói: "Đúng vậy, bọn em có cùng một người cha. Nhưng điều này không thay đổi được gì, em vẫn là họ Đặng thôi."

Sau đó đến lượt Kỳ Đắc Long không nói gì, cô liền nói: "Còn muốn hỏi gì không?"

"Hết rồi." Kỳ Đắc Long nói, "Thật sự em rất giống chủ tịch Tiêu, đều là những người đặc biệt thông minh, thích hợp làm chuyện lớn, hơn nữa cả hai đều có một linh hồn mềm mại, sẽ không lạm dụng tư bản và thiên phú của bản thân, điều này rất hiếm có."

Đặng Thuần không tỏ vẻ cảm tạ đối với những lời tán dương này, chỉ vì nhận thấy sự xa cách vi diệu trong đó, cô vẫn luôn tự hỏi nên biểu đạt thế nào, lúc trước cô làm vỡ, giờ muốn vãn hồi, muốn đền bù, cô muốn tìm một cách có thể làm đối phương tin phục, nhưng điều này thật sự phức tạp hơn thao tác cổ phiếu rất nhiều, ít nhiều mua bán cổ phiếu còn có công thức, có quy tắc, nhưng chưa có một quyển sách giáo khoa nào dạy cô làm sao để giao ra chân tình khiến đối phương tiếp thu.

Xe taxi tới nơi rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra đáp án tốt nhất.

Kỳ Đắc Long đưa cô đến dưới lầu, nói: "Em đi lên đi, anh thấy đèn sáng sẽ đi."

Cô đứng tại chỗ không động đậy, lần đầu tiên đồng cảm với tâm tình của hội học dốt đối mặt bài thi, trong lòng gấp gáp đến mức tuyệt vọng, lại phải vì sự tự tôn nực cười mà giả bộ không để ý. Điều này trực tiếp làm Kỳ Đắc Long hiểu nhầm ý cô, nói: "Em muốn anh đi trước cũng được. Ngủ ngon."

Cô cuối cùng không nhịn được nữa, cất bước tiến tới ngăn đối phương lại, buột miệng thốt: "Chờ một chút."

Kỳ Đắc Long mờ mịt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cất giấu một chút ủy khuất, lại làm cô nghĩ đến con chó xù lông vàng kia, ngoan như thế, khẩn thiết như thế, trung thành như thế.

"Anh ở lại có được không?" Cô thấp giọng nói, "Em không muốn về nhà một mình, em... hơi sợ."

Biểu cảm trong đôi mắt kia trở nên phức tạp, có rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt, nổi bật nhất ở bên ngoài chính là khó xử, Kỳ Đắc Long nói: "Muộn quá rồi, anh lên không tiện lắm." Cậu tạm dừng một chút, lại nói: "Em có thể gọi điện cho bạn em."

"Nhưng em..." Cô giãy giụa, bây giờ mà nói "nhưng em chỉ muốn mỗi anh" thì có quá không biết xấu hổ không? "Em xin lỗi," cô chỉ có thể xin lỗi, "Chuyện lúc trước... thật sự rất xin lỗi, em...em xử lí không tốt."

Kỳ Đắc Long giật mình, mới nói: "Em không có gì phải xin lỗi anh."

Hốc mắt toan trướng đã có chút đau, Đặng Thuần hỏi: "Tức là anh không trách em sao?"

"Không có. Vì sao phải trách em? Anh sẽ không trách em."

"Thế anh có thể cho em một cơ hội nữa không?"

Kỳ Đắc Long ngây ngốc mà nhìn cô, ủy khuất trong ánh mắt cuối cùng phủ trùm lên khó xử, ".... Có ý gì?"

"Em sẽ không quay về Thiên Nhận hoặc Vạn Ích Bang làm nữa, nếu anh còn muốn đi Bắc Kinh, em lúc nào cũng tình nguyện đi cùng anh. Cũng có thể đi thành phố khác, đi đâu cũng được."

Kỳ Đắc Long vẫn không nhúc nhích, đáy mắt dần hiện ngân quang, trong bóng đêm ân ẩn đong đưa, vẫn hỏi: "Có ý gì?"

"Chính à..." Gặp quỷ, vì sao cứ phải thử thách năng lực biểu đạt tình cảm của cô... Cô hít một hơi thật sâu, khiến mình bình tĩnh lại, sau đó nói: "Thật sự em đã sớm nói với Vương Nhất Bác, em tìm được người có thể đỡ được em rồi, nhưng lúc ấy em còn chưa biết anh quan trọng với em như thế, em còn chưa rõ cái gì gọi là thích chân chính, mãi đến khi anh rời em đi—đương nhiên, đấy là em đáng phải nhận, trước kia em thật sự... rất không ra gì... rất nát.... Giờ em biết rồi, em còn là một kẻ ngốc sợ hãi, nhưng giờ em chỉ hy vọng người ở bên cạnh em là anh. Thật sự, anh có bằng lòng tin tưởng em không? Không tin cũng không sao, chỉ cần anh lại cho em một cơ hội nữa, em có thể chứng...."

Cô chưa nói xong, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp, nam nhân ôm chặt như thế, làm mũi cô cũng lên men, yết hầu nghẹn ngào, thanh âm rầu rĩ hỏi: "Anh lại có ý gì a..."

"Ý đồng ý." Chó xù lông vàng ủy khuất rầm rì bên tai cô, "Xem biểu hiện tiếp theo của em."

Cô cười ôm lại cậu, nước mắt vẫn chảy vào miệng.

"Ừ." Cô nói, "Em sẽ biểu hiện thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro