Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Cỏ

Bản dịch chỉ chính xác khoảng 70%.

***

Thường ngày, người dậy sớm hơn cả Vương Nhất Bác cũng chỉ có dì Văn. Giống như thể mấy việc từ giặt giũ đến rửa bát cứ kéo dài vô tận từ ngày này qua tháng nọ, mỗi lần hắn nhìn thấy bà ta cũng đều đang làm việc gì đó, lúc thì quay cái lưng gầy yếu, cúi người cặm cụi dọn giếng nước, không thì lại cầm chổi lông gà đánh vào người Kiều Kiều bảo cô ta tránh ra rồi lại bắt đầu phủi phủi.

Có thể do bà đã nhiều tuổi nên tay chân cũng chậm chạp hơn nhiều, nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng có ai biết chính xác bà ta bao nhiêu tuổi. Bà nhăn cái trán lại thành ba bốn nếp gấp, mái tóc sau đầu được tạo theo kiểu của thế kỷ trước, trên người mặc bộ áo sam màu chì cùng cái quần ống rộng màu đen bằng vải bông, ngoài ra còn có mấy thứ phụ kiện kim liên ba tấc đã theo bà ta nhiều năm. Tổng thể mang lại cảm giác giống như một cái xác già đã chết khô đến mức sắp thành đồ khảo cổ. Nhưng làm gì có cái xác già nào lại cần mẫn làm việc đến như vậy, ngày ngày lê lết mấy khớp xương cứng đờ của mình đi quét đất, lau chùi rồi lại đứng trên cái ghế nhỏ loạng choạng mà đổ đầy cái nồi thiết. Dáng người dì Văn thuộc vào loại thấp bé, đỉnh đầu ước chừng cũng chỉ cao tới ngang bụng Vương Nhất Bác. Mỗi lần bà xụ mặt nhắc nhở hắn đều phải ngẩng đầu lên nhìn, xương sống phía sau kêu lên răng rắc vài tiếng, dần dần Vương Nhất Bác bắt đầu cảm thấy cái loại răn dạy này không hề có chút uy hiếp nào.

Tuy rằng tay chân dì Văn không linh hoạt nhưng lòng tự trọng lại cực kỳ cao. Vương Nhất Bác lúc trước không ý thức được điều này nên rất nhiều lần bị ăn thiệt. Ví như lúc bà đang dọn dẹp ngăn tủ mà không cẩn thận đặt tay lên liền bị bà cầm cán chổi đuổi đánh từ trong tiệm đến tận chân cầu thang. Hắn phải trốn lên cầu thang mới miễn cưỡng thoát được, dì Văn đứng dưới tầng hướng bên trên mà chửi ầm lên. Có một lần hắn tan tiết tự học buổi tối mới trở về, vừa lúc nhìn thấy dì Văn một thân gầy yếu đang cầm một cái túi rác màu đen cao ngang ngửa người bà thong thả mà đi. Bà cũng già cả rồi mắt mờ đi nhưng lỗ tai vẫn rất thính, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn ngay lập tức liền biến thành khuôn mặt già hung thần độc ác. Cái miệng nhăn nheo chẹp chẹp mấy cái, lông mày đã rụng gần hết nhíu lại thành đoàn, hướng về phía Vương Nhất Bác xua xua tay như đuổi ruồi bọ, miệng còn nói mấy câu không rõ. Vương Nhất Bác cũng chỉ đành tránh sang đứng trước cửa tiệm, dì Văn thì vẫn tiếp tục cong lưng bước đi, tay cầm lấy miệng túi rác, mười bước bà đi ước chừng cũng chỉ bằng bảy tám bước của người bình thường.

Dì Văn là người mà dù có nhìn cũng không đoán ra có phải là một bà già hay không. Trên người bà không hề có chút ý tứ rộng lượng, nhân hậu hay hiền lành gì, rõ ràng là cái tuổi sống theo Phật nhưng lại chỉ thấy được oán khí cùng bất mãn vô tận. Oán khí của bà ta bình thường cũng không phải chỉ trút lên người bọn họ mà còn trút lên từng củ khoai tây, từng vết bẩn trên sàn và từng cái bao cao su dùng xong không vứt vào thùng rác. Bà vừa làm việc vừa luôn mồm mắng chửi. Mấy thứ đồ vật vô tri vô giác kia cũng sẽ không phản bác lại, càng không thể cùng bà cãi nhau vì vậy mà bà có thể tận tình mà phát tiết. Nhưng cũng có lúc bà ta sẽ nói với mấy thứ đó vài lời. Mấy lời này ngoài A Lệ tỷ ra thì chẳng có ai nghe hiểu được thứ ngôn ngữ địa phương đó, nhưng mỗi tiếng dao phay cùng tiếng chổi lau nhà tất cả đều có thể nghe hiểu được. Nói đúng ra cũng là từ cái áo thun đã cũ đến đen trắng lẫn lộn của Tiểu Vân bị mang ra làm giẻ lau rồi bị mang treo ở bên cạnh cái giẻ lau màu xám đã nát bươm mà tất cả mới học được thứ ngôn ngữ này. Mấy thứ đó so ra còn kính trọng bà ta hơn là mấy người trong tiệm uốn tóc, ở cái phòng bếp này bà ta hoàn toàn xứng đáng được phong làm nữ vương.

Cứ làm việc như vậy, bà vẫn cứ siêng năng ở lãnh địa của mình mà chế biến thức ăn, ngày ngày không ngừng làm rồi đưa đến bàn ăn ngoài sảnh, đưa đến phòng của mấy người phụ nữ, lại đưa đến tận tay của Vương Nhất Bác chuẩn bị đi học.

Trong trí nhớ của Vương Nhất Bác, hình ảnh dì Văn luôn không quá rõ ràng. Ngoại trừ những lúc hắn làm dì Văn tức giận, hầu hết thời gian hắn chỉ nhìn được bóng dáng gầy yếu của bà lướt qua, cũng không biết làm cách nào mà 7 giờ sáng mỗi ngày trước khi hắn đi học sẽ kéo sẵn cửa cuốn lên. Bình thường bà không bao giờ ngủ nướng, có lẽ người già hầu như đều không ngủ nhiều. Chân tay bà vốn không tiện nên chỉ có phòng ngủ của bà ta là ở tầng một. Phòng bếp đối diện ngay trước mặt, thông thường phạm vi sinh hoạt của bà cũng chỉ có vài bước chân như vậy, chỉ có hành lang kia là nơi bà miễn cưỡng thừa nhận là nơi công cộng. Ban đêm mấy người đàn bà cùng khách nháo đến điên cuồng lại ngay sát vách bà ta, đáng thương thay thính lực bà ta đến giờ vẫn chưa từng thoái hóa. Có khi chờ đến tận khi Vương Nhất Bác đọc sách xong xuống tầng tìm sữa uống mới thấy bà tập tễnh bước ra, trên người vẫn khoác cái áo từ buổi sáng, chỉ là không cài khuy, lộ ra phần ngực trắng toát cũng mấy nếp nhăn và mạch máu sụp xuống. Bà lẩm bẩm từ trong phòng chậm rãi đi ra, giống như một con ma già yếu ớt. Cũng may hầu hết khách đến đều là khách quen, quá lắm cũng chỉ bị cánh tay gầy như củi khô của bà xua qua dọa sợ một vài lần. Dì Văn đối với mấy gã đàn ông mở miệng nhục mạ mình cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Bà ta chỉ lo phun nước miếng phát tiết hết lửa giận rồi mới chậm rãi đi đến bàn uống nước, rót vào chén trà nửa chén, ngón tay lốm đốm vết đồi mồi cầm theo nửa viên thuốc ngủ.

Hình như thuốc ngủ cũng có chút tác dụng, ngày hôm sau bà liền thức dậy muộn hơn một chút. Chờ đến khi Vương Nhất Bác tự mình kéo cửa cuốn chui ra cửa sau, miệng thổi ra làn hơi trắng xóa xoa xoa tay, bà mới vội vội vàng vàng đuổi đến nơi, nhét vào tay hắn hai cái trứng luộc cùng một cái bình giữ nhiệt đựng sữa bò. Bà nhíu chặt lông mày như thể có ai bắt ép bà làm như vậy, còn ở bên cạnh khoa tay múa chân Vương Nhất Bác căn bản là nhìn không hiểu được. Cái biểu tình hung ác kia thật khiến người khác hoài nghi bà ta có phải bỏ vào đây thuốc độc hay không.

Đương nhiên không phải thuốc độc, nhưng sáng sớm ở trong phòng học bóc trứng gà vẫn sẽ bị mắng là ám mùi khó chịu. Vương Nhất Bác nhanh chóng đem trứng gà nhét vào trong miệng rồi uống sữa nuốt trôi lòng đỏ trứng vẫn còn nghẹn lại vào trong bụng, chút protein này sẽ giúp hắn chống đỡ một buổi sáng đói khát.

Bạn học ngồi cùng bàn hắn chưa bao giờ ăn sáng ở lớp, sáng sớm vừa đến đã bắt đầu giành giật từng giây mà học quyển "30 đề thi đại học môn tiếng Anh". Vương Nhất Bác mở sách giáo khoa, nghe tiếng giảng bài trên bục mà nhắc theo mấy từ vựng tiếng Anh.

Mùa đông trong phòng học có mở thêm máy sưởi, hắn ngồi được một lát liền nóng đến toát mồ hôi, tay đưa lên cởi áo đồng phục khoác bên ngoài cái áo lông vũ treo trên lưng ghế. Một lát sau hắn nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của đôi nữ sinh ngồi bên dưới, một người hỏi người kia:

" Cậu ngửi thấy không?"

Người kia đáp lại cô:

" Ngửi thấy rồi...Sao trên người cậu ấy lúc nào cũng có mùi thơm như vậy nhỉ..."

Nam sinh cùng bàn đang đọc sách nghe thấy liền dừng lại một chút, quay đầu bất mãn nhìn các cô liếc mắt một cái, hai nữ sinh nhanh chóng im miệng. Nam sinh cùng bàn lại liếc liếc Vương Nhất Bác một cái, lẩm lẩm nói:

" Sao tôi lại không ngửi thấy nhỉ?"

Mấy nữ sinh kia không biết rằng, cái mùi thơm trên quần áo Vương Nhất Bác mà mấy cô ngày đêm thương nhớ thật ra cũng chỉ là gói bột giặt rẻ tiền mua trong siêu thị sau đó mang phơi ở ngoài trời đầy nắng mà thôi.

Ban đầu sân thượng này bị cấm đi lên. Mười năm trước, gã đàn ông mà A Lệ tỷ đi theo đã thu mua căn nhà cũ này từ tay người chủ cũ, vốn dĩ là đang chờ phá bỏ và di dời nhưng rồi trì hoãn vài năm đến tận lúc bấy giờ vẫn không bị hủy đi. Sau này, khi ông ta cùng A Lệ tỷ chia tay, mấy căn phòng cũ nát này lại biến thành khoản phí bồi thường cho thời thanh xuân cho bà, và rồi A Lệ tỷ lại dùng chính căn nhà này để giam cầm thanh xuân của càng nhiều người khác nữa.

Vương Nhất Bác có đêm học bài đến mệt lả, cầm theo điếu thuốc lá hỏi A Lệ tỷ lý do tại sao lại phải đóng cửa sân thượng. A Lệ tỷ nói, chủ trước lấy nơi này làm nhà kho. Đến khi bà nhận nhà lại để một đống đồ đạc linh tinh từ trong ra ngoài, trên sân thượng còn có một căn phòng nhỏ không phá ra được. Bà lúc đó muốn sửa cũng không có tiền sửa, bây giờ có tiền rồi thì lại lười sửa.

Cho nên từ cửa sổ đến hành lang thậm chí cả cái giếng trời của dì Văn, tất cả đều bị mấy người đàn bà đem ra phơi đủ loại quần áo lớn bé, rực rỡ màu sắc. Cuối hành lang đặt hai cái máy giặt cũ nứt mấy chỗ, chúng sóng vai bên nhau cùng làm việc bất kể ngày đêm. Phòng của A Phì cùng mấy người ở gần chỗ để máy giặt nhất. Mấy người họ không biết đã nói với A Lệ tỷ bao nhiêu lần rằng, muốn mở cửa sân thượng rồi chuyển máy giặt lên đó, về sau quần áo chăn màn cũng có chỗ để phơi. Cuối cùng vẫn là đợi đến lúc cái hộp rau ngâm của dì Văn bị dính nhem nhuốc bột giặt cùng mấy thứ dầu trơn phát mốc lên, bà ta tức giận phát tiết một trận, lúc này A Lệ tỷ mới chịu thỏa hiệp, gọi điện cho công ty chuyển nhà tới dọn dẹp sân thượng.

Phía trên sân thượng cũng không xây tường vây quanh, chỉ có một cái mái che vừa vặn che mưa chắn gió cho hai cái máy giặt cũ kĩ. Trên đó còn có một cái bể cấp nước, chờ lớp nước bùn xám xịt trôi đi hết thì mới thấy có nước trong chảy đến, Tiểu Vân có lúc lại oán giận, bảo sao bình thường trong nhà thỉnh thoảng lại thấy có nước bẩn.

Thời tiết ấm lên, Vương Nhất Bác cùng Tán Tán có khi sẽ đi lên đây lúc ban đêm. Cũng không rõ từ lúc nào, sân thượng trở thành thế giới bí mật của hai người họ. Bọn họ lén mang cái ghế gỗ dài của dì Văn lên sân, hai người ngồi bên nhau, thỉnh thoảng nói chuyện câu được câu không, có lúc sẽ hút vài thuốc và cả những nụ hôn lên môi nữa. Nhìn qua khe hở nhỏ hẹp giữa hai tòa cao tầng đằng trước có thể thấy huyện thành rộng lớn cùng tầng tầng lớp lớp khách sạn cao sang. Bọn họ cũng không có chút cảm giác nào tiếc rẻ tiền điện, rạng sáng vẫn bật đèn lớn sáng chói, không gian xung quanh cũng vì thế mà ánh đến thực rõ. Nhưng cũng nhờ phúc của nó mà lần nào Vương Nhất Bác cũng có thể nương theo ánh đèn nhắm chuẩn xác lên môi Tán Tán.

Mỗi lần hôn môi hắn đều thích vuốt ve mái tóc dài bóng loáng của Tán Tán. Tóc anh thật sự rất dài, cũng không cần uốn duỗi cầu kỳ gì chỉ cần buông thẳng như vậy, vừa đen lại vừa dày. Dạo gần đây anh bỗng trở nên lười biếng, thường xuyên không uốn tóc nữa mà chỉ lấy cái đũa bàn tùy tiện búi tóc lại.

Vương Nhất Bác duỗi tay ra sau đầu anh chạm lên cây đũa dài rút ra, mái tóc dài cứ như vậy rơi xuống khẽ động.

" Đẹp quá. " Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sáng lên lấp lánh như biết nói.

Tán Tán duỗi ngón tay chỉ xuống cái gáo dưới chân hắn, Vương Nhất Bác cũng chỉ mới nhìn qua thứ đồ cổ như này ở nhà bà ngoại. Tán Tán đun nước nóng đem tới, bảo Vương Nhất Bác giúp anh gội đầu.

Anh cúi đầu đưa đến bên trên bể nước. Một tay Vương Nhất Bác cầm mái tóc dài của anh lên, hắn không muốn chúng bị rơi vào chỗ nước không sạch sẽ đó, một tay khác cầm lấy gáo nước của anh múc một cái chậm rãi nghiêng xuống gáy anh.

Tán Tán rùng mình một cái, kêu lên:

" Ấm quá!"

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, nói:

" Có cần nóng thêm chút nữa không?"

Tán Tán nói vậy là đủ rồi. Anh lấy ít dầu gội bôi lên đuôi tóc xoa xoa một hồi rồi đem đống bọt trắng gội trên đỉnh đầu. Tư thế cúi người khiến anh lộ ra mảng da thịt trắng nõn phía sau eo, xương sống cứng rắn một đường chạy dọc xuống dưới, phải trái hai bên cong lên. Tuy rằng eo Tán Tán nhỏ nhưng mông thịt lại cực kỳ đầy đặn giấu sau cái quần soóc ngắn trông như một trái đào lớn căng mọng.

Vương Nhất Bác nhìn mông anh ngơ ngẩn mãi đến lúc Tán Tán kêu hắn hai tiếng hắn mới giật mình tỉnh lại. Hắn đem nước ấm hướng lên đầu anh, dòng nước ấm áp chảy lên tay hắn mang theo hơi ấm cơ thể rồi nhẹ nhàng chảy xuống đầu Tán Tán. Anh sợ ướt áo nên cố gắng cúi đầu thật sau xuống bể nước, cần cổ xinh đẹp vì vậy mà càng lộ rõ. Vương Nhất Bác nhịn không được từ phía sau hôn lên cổ anh một cái.

Tán Tán bị hắn hôn đến ngứa ngáy, cầm tóc vừa né tránh vừa nghiêng mặt cười ha ha nói:

" Bị ai thấy là em xong đời"

" Làm gì có ai..."

Vương Nhất Bác dán môi lên da anh không chịu buông, làn da mịn màng lại hơi lạnh, cảm giác giống như miếng ngọc trắng sáng còn thoang thoảng mùi dầu gội cùng bọt trắng. Hắn từ đằng sau ôm lấy Tán Tán, bàn tay đi đến ngực anh vuốt ve đem cả người anh ôm trọn vào lồng ngực.

" Không khác gì nhau đâu, được rồi...Vương Nhất Bác..."

Tán Tán động khuỷu tay chạm lên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, đầu hắn vùi xuống cổ Tán Tán giống như chú cún con mà cọ cọ, " Em mệt."

Vương Nhất Bác không tình nguyện mà dựng lên, sờ sờ cái mũi thành thành thật thật mà nói với anh. Gần đây hắn vì phải ôn tập chuẩn bị cho thi cuối kỳ, bọn họ đã vài ngày rồi không thân mật, hắn nhớ thân thể của anh mà lại không làm gì được, đúng là phát hỏa. Hắn dán lên người anh, nửa người dưới hướng mông anh chọc chọc. Quần soóc ngắn của anh vốn dĩ so ra cũng chẳng dài hơn quần lót bình thường là bao, hạ thể Vương Nhất Bác cũng vì thế mà ngo ngoe rục rịch càng mãnh liệt khô nóng.

Tán Tán cảm nhận được dục vọng của hắn. Nửa người trên rõ ràng vẫn để nguyên nhưng bên dưới lại vô tình hữu ý đẩy mông lớn cọ lên tính khí cương cứng đã dựng đứng của hắn, cặp đùi mềm mại nhẹ nhàng kẹp lấy phần đầu.

Hai người cứ như vậy mà làm loạn một hồi, sau lưng Tán Tán giống như sắp gãy đến nơi. Đúng lúc này lại có người xông vào.

Tán Tán chột dạ, cũng không thèm để ý đến cái đầu vẫn còn ướt sũng nhanh chóng đứng thẳng dậy. Vương Nhất Bác lấy cho anh chiếc khăn lông rồi tự nhiên tra tay vào túi quần, động tác cực kỳ nhanh gọn chỉnh đốn lại tiểu huynh đệ.

Kiều Kiều tay ôm cái chậu nhựa màu vàng dùng ánh mắt âm lãnh đảo qua lại nhìn bọn họ vài cái rồi mới đi đến chỗ máy giặt. Tán Tán cầm khăn lông quấn quanh tóc, Vương Nhất Bác thì tranh thủ đi nhìn Kiều Kiều một chút. Cô ta lấy đống quần áo đã được giặt sạch sẽ của mình từ trong máy giặt ra để vào trong chậu, mấy cái vẫn còn ướt sũng nước từng giọt chảy xuống lênh láng khắp chậu.

Cũng không biết hai cái máy giặt ở tiệm Lệ Hồng này dùng được bao nhiêu lâu rồi, hiện tại cũng chỉ giặt được quần áo cho sạch, giặt xong thì vẫn ướt đến đau lòng. Tán Tán quấn gọn tóc lên trông giống như tấm khăn bao trên đầu mấy người đàn ông Ấn Độ, anh đi qua giúp Kiều Kiều rũ quần áo. Quả nhiên là sức lực nam nhân, chẳng mấy chốc dưới chân hai người đã lênh láng nước.

Tán Tán vừa rũ quần áo vừa nói chuyện với Kiều Kiều sau đó đem từng cái quần cái áo treo lên dây, bình thường rũ quần áo trước khi phơi đến khi khô vải sẽ không bị nhàu. Những lúc Kiều Kiều ở bên cạnh Tán Tán cơ bản đều sẽ thu lại hết cái biểu tình khiến người khác chán ghét kia, thậm chí còn biết làm nũng, lộ ra nét thiếu nữ ngưỡng ngùng mỉm cười ôm lấy cánh tay Tán Tán cọ nhẹ hai cái.

Trong lòng Vương Nhất Bác nhịp lên một cái, hắn cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy Kiều Kiều mơ hồ thỏ thẻ: " Tiêu Chiến ca ca..."

Tán Tán vẫn mỉm cười nhưng đem cánh tay trong lồng ngực con bé rút ra, ôn nhu nói:

" Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi như vậy."

Kiều Kiều nhào lên người Tán Tán nói:

" Em cứ thích gọi anh như vậy cơ!"

Tán Tán bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt vô cảm của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cánh tay đang bị ôm chặt của anh, dứt khoát tách khỏi Kiều Kiều nói:

" Từng này tuổi rồi mà sao vẫn còn làm nũng như vậy?"

" Ca ca..."

" Ai...Gọi thế đi, gọi thế đi." Tán Tán hết cách, quay sang nhìn Vương Nhất Bác cười xin lỗi.

" Em đừng chấp con bé, nó cũng chỉ là đứa trẻ chưa lớn mà thôi" Sau khi Kiều Kiều nhảy nhót đi ra, Tán Tán ghé lên vai Vương Nhất Bác nói, " Nó thích quấn lấy anh."

" Anh đối với cô ta rất ôn nhu" Vương Nhất Bác không cảm xúc nói, trong lòng cực kỳ không vui " Anh còn không nhìn ra cô ta thích anh hay sao? Lại còn "Tiêu Chiến ca ca", buồn nôn muốn chết."

Tán Tán cười đến hai mắt cong lên:

" Ai da, Vương Nhất Bác, em là đang ghen đấy à?"

Vương Nhất Bác khom lưng nhặt tấm khăn trải giường của mình trong chậu, nhìn chằm chằm mấy vết bẩn loang lổ trên mặt vải nói:

" Cô ta biết anh là nam?"

" Ừ, biết" Tán Tán dùng tay vuốt lên vết bẩn, nhỏ giọng nói: " Đây là của em hay là anh...?"

Vương Nhất Bác cau mày cẩn thận mà nghiên cứu một chút, nói:

" Cái vết lớn lớn này là của em, mấy cái còn lại đều là của anh"

Tán Tán đánh lên mông hắn một cái, lực tay không nặng không nhẹ càng giống như đang tán tỉnh:

" Em muốn chết hả?"

Trong lòng Vương Nhất Bác dịu đi vài phần, toét miệng nói:

" Anh ngày đó bắn rất nhiều lần..."

" Câm miệng."

Tán Tán giơ tay giật lấy tấm khăn trải giường ném vào trong máy giặt.

Sau này Vương Nhất Bác mới biết, hóa ra trong căn nhà này không phải có mỗi Kiều Kiều biết bí mật của Tán Tán.

Ngày hôm đó vẫn là một đêm hè bình thường như bao đêm hè khác, câu bạch ngọc lan ngoài cửa sổ còn chưa nở, đoán chừng là bị mấy đôi chim bói cá mổ đến tàn. Hôm sau là ngày thi cuối kỳ của Vương Nhất Bác, Tán Tán lấy cớ không xuống tầng tiếp khách, ở trong phòng với hắn. A Lệ tỷ đứng dưới chỗ giếng trời dùng mười phần trung khí mà mắng anh suốt nửa giờ không ngừng nghỉ.

Vương Nhất Bác đóng cửa sổ, rồi kéo bức rèm toàn bộ che kín. Đơn giản là muốn tìm chút an ủi, hắn hỏi Tán Tán:

" Sao A Lệ tỷ lại tức giận vậy? Anh lấy lý do gì thế?"

Tán Tán ngồi trên đùi hắn, tay vòng qua cổ hắn lặng lẽ nói:

" Anh nói với bà ấy là dì cả của anh đến rồi."

Nói xong hai người họ liền cùng nhau cười rộ lên.

Lúc sau cười xong, Vương Nhất Bác ôm eo Tán Tán, rất cẩn thận mà hỏi anh:

" Đêm nay anh ngủ cùng em được không?"

Tuy rằng hai thân dài hơn mét 8 chen chúc trên tấm giường một mét quả thực không thoải mái chút nào nhưng Tán Tán cũng không từ chối hắn, ngoan ngoãn ôm gối đi đến, cực kỳ không khách khí mà chui vào chăn của hắn.

Vương Nhất Bác giống như bạch tuộc quấn lên người anh, đem mặt chôn trong ngực Tán Tán, hít sâu một hơi nói:

"Tỷ tỷ, chị thơm quá."

Tán Tán cười ôm lấy đầu hắn:

" Cún con, miệng sao lại ngọt như vậy hả?"

" Thật mà."

Vương Nhất Bác vặn vẹo, cách một lớp áo ngủ bằng lụa cắn lên hạt đậu đỏ trước ngực anh, kéo kéo ra ngoài.

" Rõ ràng là chúng ta dùng chung bột giặt."

Thân thể Tán Tán vốn nhạy cảm, mới bị hắn trêu chọc một chút dục vọng liền nổi lên. Vương Nhất Bác cảm nhận anh chậm rãi cương cứng, nam căn kia ngượng ngùng chọc lên rốn hắn.

Hắn đổi bên cắn xuống, cắn được hai cái lại nhịn không được hỏi Tán Tán:

" Anh bình thường giúp người khác tự sướng cũng sẽ như vậy sao?"

Tán Tán không kịp phản ứng lại, chờ đến khi anh nhận ra Vương Nhất Bác là đang nói mình liền không khỏi tức giận đẩy Vương Nhất Bác ra nói:

" Em nói như vậy là có ý gì?"

" Không có gì." Vương Nhất Bác nói xong lại tính ăn hạt đậu nhỏ của anh nhưng lại bị anh dứt khoát đẩy ra:

" Vương Nhất Bác, em có phải vẫn rất để ý chuyện anh là kỹ nữ không?"

" Anh nói gì thế! Em...em sao có thể...?" Vương Nhất Bác luống cuống, liều mạng hướng lên trên muốn hôn anh.

Tán Tán tránh đi, nói:

" Anh cũng không có dâm đãng đến cái mức đó...Vậy là em vẫn còn chê anh dơ bẩn đúng không?"

Tán Tán vốn dĩ không chỉ có thân thể mẫn cảm mà nội tâm lại càng nhạy cảm hơn. Anh nắm lấy bả vai Vương Nhất Bác, đôi mắt to ánh lên trong đêm tối khiến người khác hít thở không thông.

" Em nói đi!" Anh cắn chặt răng khó khăn nói ra hai chữ.

Tay Vương Nhất Bác vẫn đặt phía sau lưng anh, chạm lên khung xương cánh bướm cứng rắn, mãi một lúc lâu sau mới run rẩy mở miệng:

" Thật sự không có gì, em cũng chỉ là thuận miệng hỏi, anh đừng nghĩ nhiều."

Trong đầu hắn lúc này đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tán Tán bị một người đàn ông không nhìn rõ mặt ấn lên đùi vừa hôn môi vừa liếm láp. Sau đó hắn lại nhớ đến, Tán Tán mỗi ngày đều sờ đến vài cái dương vật khác nhau, anh có phải hay không sẽ nói một ít thứ để kích thích lũ người đó? Có lẽ không cần, Tán Tán đẹp đến như vậy, đàn ông chỉ cần nhìn đến anh thôi nếu không phải bị liệt dương thì đều sẽ nổi dục vọng. Mấy thứ dương vật đó trong tay anh chắc cũng sẽ không cứng được bao lâu liền mau chóng biến thành một khối thịt mềm, tinh dịch phun ra phải hay không sẽ bắn lên tay lên mặt Tán Tán, hay là sẽ bắn lên trước ngực anh.

Vương Nhất Bác cảm giác trong bụng như có một đoàn hỏa thiêu đốt, hắn không thể không thừa nhận, thực ra hắn để ý chuyện này. Nhưng hắn cũng không muốn Tán Tán phải thương tâm vì thế hắn ôm lấy anh nói:

" Em thật sự không có ý gì khác, tỷ tỷ, tỷ tỷ, đừng tức giận có được không?"

Thân thể Tán Tán vẫn cứng nhắc nhưng cũng không phản kháng hắn. Vương Nhất Bác chui vào váy anh, ngậm lấy đầu vú, giống như trẻ con uống sữa mà liếm mút. Tán Tán ban đầu còn cố chịu đựng sau cùng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm nhè nhẹ.

Vương Nhất Bác thuận thế vươn tay sờ tính khí dưới thân anh, nhưng lại không hề động tình, dương vật yên lặng nằm giữa hai chân anh không hề sinh khí. Hắn nghi hoặc thoát ra khỏi y phục, lúc này hắn mới nhận ra một tiếng ngâm kia là vì anh đang khóc.

Tán Tán sờ sờ mái tóc xù lên của Vương Nhất Bác, một lần nữa ôm hắn vào lòng, hôn một cái lên đỉnh đầu hắn nói: " Ngủ đi "

Bọn họ vừa ngủ không bao lâu, ít nhất là Vương Nhất Bác cảm thấy như vậy, hắn nghe thấy tiếng động, là tiếng mở cửa.

Tán Tán rất nhanh cũng tỉnh giấc, nắm lấy tay Vương Nhất Bác trong chăn, nhỏ giọng nói:

" Em không khóa cửa à?"

" Em có khóa mà."

Vương Nhất Bác chắc nịch nói, bọn họ khẩn trương nhìn bóng đen chui vào phòng sau đó trực tiếp bổ nhào lên giường Tán Tán. Vương Nhất Bác nằm bên ngoài, hắn lập tức xoay người xuống giường đưa tay bật đèn bàn ở đầu giường. Thấy rõ người tới bọn họ trong nháy mắt cả người đều ngơ ngẩn.

Nam Nam quấn khăn tắm quanh người, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bên trong cô ta không mặc gì. Sắc mặt cô ta ửng hồng, hô hấp dồn dập. Ánh đèn sáng lên liền phát hiện trên giường Tán Tán không có người liền quay sang phía Vương Nhất Bác, vừa cởi khăn vừa nói:

" Em trai nhỏ, em cũng giống như vậy, giúp...giúp tôi, khó chịu quá."

Cô ta bên trong chính xác không mặc thứ gì, Vương Nhất Bác lại một lần nữa nhìn thấy bộ ngực không quá đẹp của cô ta, hạ thể bên dưới cũng không có gì che đậy lộ ra bên ngoài. Vương Nhất Bác căn bản không kịp nhắm mắt, chỉ có thể ở trong lòng mà mắng to hai chữ tạo nghiệt.

Sắc mặt Tán Tán đen lại, anh một tay kéo Nam Nam ra, đè thấp giọng cảnh cáo:

" Cô phát bệnh cùng đứng có đụng lên người em ấy. Còn có, đừng gọi bậy bạ cái gì mà em trai nhỏ, cô so với em ấy còn nhỏ hơn một tuổi!"

Nam Nam lập tức dán lên người Tán Tán, tay lắc lắc người anh cầu xin:

" Tiêu Chiến, anh giúp tôi, giống như lúc trước ấy, giúp tôi, xin anh."

Đầu Vương Nhất Bác nổ một tiếng, lập tức nhìn về phía Tán Tán hỏi:

" Giống như lần trước? Lần trước là cái gì ?"

Tán Tán xanh mặt khóa cửa lại, mắng:

" Em, mẹ nó, bớt suy nghĩ vớ vẩn."

" Đ*, cả cái kỹ viện này từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai người chúng ta có cái thứ kia, anh bảo em thế nào mà bớt suy nghĩ vớ vẩn."

" Em nói nhỏ thôi!" Tán Tán nói: " Không phải là dùng của anh, là dùng cái này!"

Anh lấy từ gầm giường ra một cái thùng giấy rút ra được một cái dương vật giả thật lớn rồi lại rút thêm hai cái pin nhét vào. Vương Nhất Bác cứng lưỡi trố mắt nhìn, nửa ngày sau mới mắng một cậu: " Đ**..."

" Còn đứng thất thần ra đấy làm gì, xuống dưới tầng tìm một cái lên đây! Nhanh lên!"

Tán Tán đẩy hắn một cái, Nam Nam đã phát dục đến mức không kiêng kị gì ngồi lên đùi Tán Tán, tự mình lắc mông, dùng hạ thân trần trụi của mình cọ lên người Tán Tán còn phát ra mấy thứ âm thanh khiến người khác đỏ mặt.

" Con mẹ nó...Em làm sao có thể để anh một mình ở đây?"

Vương Nhất Bác chỉ vào đứa con gái đang phát tao trên đùi Tán Tán, trong lòng một trận lạnh lẽo hung ác:

" Ca ca, anh đừng quên anh là đàn ông, em sợ cô ta sẽ cưỡng gian anh! Anh đi lấy đi, em ở đây giữ người!"

Tán Tán tàn nhẫn đẩy hắn một cái, nói:

" Em còn biết cô ta phát tao, anh có thể yên tâm mà để em với cô ta cùng một phòng sao? Em đi nhanh lên! Anh có thể giữ được!"

Vương Nhất Bác dậm dậm chân, gầm nhẹ một tiếng rồi xoay người lấy đến chỗ cái cặp sách của hắn đặt trên tấm gỗ. Kéo khóa lấy từ ngăn đầu ra một hộp bao cao su vẫn còn mới tinh chưa bóc cả giấy bọc đưa cho Tán Tán:

" Dùng cái này đi. Đ*, chờ cô ta trở lại bình thường phải bắt cô ta bồi thường cho em, cái này rất quý!"

Tán Tán một bên xé vỏ một bên đè thấp giọng mắng:

" Vương Nhất Bác, em mẹ nó còn mang theo cái này bên người, đây là chuẩn bị dùng với ai?"

" Dùng với anh đấy, mẹ nó, còn có thể với ai được nữa" Vương Nhất Bác buồn bực, trừng mắt nhìn Nam Nam: " Đúng là chiếm tiện nghi!"

Tán Tán đem Nam Nam ấn lên giường mình. Nam Nam đã không còn biết xấu hổ mà mở rộng hai chân lộ ra hạ thể đã sưng đỏ như cái màn thầu. Vương Nhất Bác thật sự là nhìn không nổi, quay người mắng:

" Cô ta bị cái bệnh gì vậy? Không thể đi tìm đàn bà giúp được hay sao?"

" Không thể, đây cũng không phải lần đầu tiên, lần nào cũng chỉ có anh mới có thể áp chế được cô ta."

Đại khái đối với Nam Nam mà nói, phải bị đàn ông thao, phải có đủ hai điểm này mới thỏa mãn được. Ngay lúc Tán Tán đem thứ dương vật giả chạy bằng pin kia nhét vào hạ thân cô ta đâm vào rút ra, cô ta liền có vẻ dịu lại không còn điên cuồng nữa, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ. Tán Tán vừa lấy công cụ giả thao cô ta vừa đưa tay ôm lấy cô, giống như bà mẹ hiền ôm lấy đứa con nhỏ vuốt ve mặt cô an ủi:

" Không sao hết, rất nhanh thôi là tốt rồi."

Nam Nam chính xác không được bao lâu liền khóc đến cao trào, run rẩy muốn đưa gậy mát xa hướng đến nơi sâu nhất. Tán Tán liền buông tay để cô ta tự mình động nhưng vẫn như cũ ôm nửa người cô, tay còn lại dùng khăn tắm quấn quanh người cô.

Nam Nam cao trào giằng co một hồi lâu, cô ta trợn trắng mắt run rẩy, tay nắm lấy cây dương vật giả kia giống như cầm lấy cọng rơm cứu mạng mình. Cô ta từ đầu đến cuối vẫn khóc nhưng là bắt đầu dùng giọng đứt quãng nói với Tán Tán. Thanh âm lộn xộn nói thật nhiều thứ mê sảng, hết cảm ơn lại xin lỗi. Tán Tán giống như chị gái lớn ôm cô, nói với cô không sao cả, còn lấy khăn giấy ướt đưa cô đến nhà vệ sinh lau sạch thân thể.

Lúc sau cô ta đi rồi, Vương Nhất Bác cùng Tán Tán ngồi song song trên giường. Vương Nhất Bác ngây người nhìn lên cái thứ đồ chơi đặt trên bàn, mãi một lúc sau hắn nói:

" Vứt đi...cái này...em thấy thật quá ghê tởm."

Tán Tán nói: " Dù gì thì lần sau vẫn là cô ta dùng"

" Lần sau?" Vương Nhất Bác cắn răng nói: " Còn có lần sau?"

" Anh không giúp cô ta thì ai giúp được đây? Cô ta chính là bị bệnh, cô ta không hề muốn vậy, nếu không tại sao một cô gái trong sạch như cô ta lại tới đây làm cái nghề này?"

Vương Nhất Bác nhíu mày nói:

" Anh không phải dọa em, làm gì có thứ bệnh nào như vậy?"

" Là thật." Tán Tán biểu tình cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói đùa, " Cô ta đã từng đi kiểm tra ở bệnh viện, gọi là cái gì nhỉ...chính là đối với chuyện kia phát nghiện..."

" Nghiện sex?" Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới từ này.

" Đúng vậy, chính là cái đó."

Không biết vì cái gì mà Tán Tán trông có vẻ kích động:

" Cô ta hẳn là bị bệnh này rất nặng. Bình thường đều phải làm càn một lần, không bị làm đến sảng thì không chịu được, mỗi lần phát bệnh đầu óc cũng chỉ nghĩ tìm đàn ông làm cô ta. Em nói xem, chả lẽ cô ta trời sinh ra tới đây là kỹ nữ hay sao?"

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, trầm mặc ngậm một điếu thuốc hít hai cái nói:

" Anh nói cô ta còn nhỏ tuổi hơn em sao?"

" Cô ta sinh năm 98, em sinh năm 97 mà, không phải sao?"

Tán Tán cướp lấy điếu thuốc trên môi hắn, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy dùng sức hít vào.

" Em nói cho anh biết em sinh năm 97 lúc nào vậy?" Vương Nhất Bác bị cướp thuốc, chỉ có thể quấy rối anh:" Ca ca, chúc mừng anh, không cứng."

" Sao em lúc thì gọi ca ca lúc lại gọi tỷ tỷ vậy, bị tâm thần phân liệt hả?"

Vương Nhất Bác tắt đèn nằm xuống, gác đầu lên đùi Tán Tán, hắn không giống như ngày trước sợ bóng tối nữa. Tán Tán đổi tay cầm thuốc, tay còn lại sờ lên mặt hắn.

" Lần đầu tiên cô ta như vậy, anh có sợ không?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

Tán Tán nhẹ nhàng vuốt ve cằm Vương Nhất Bác:

" Nói thật thì, lúc đó anh sợ muốn chết, anh đã bao giờ gặp qua tình huống như vậy đâu chứ. Sau này cô ta phát bệnh ngày càng nặng, chỉ biết không ngừng làm tình cùng khách để giảm bớt. Có lúc khách đến cũng không đủ hoặc là không thể thỏa mãn được cô ta, cô ta sẽ giống như hôm nay."

" Anh sợ vậy sao còn giúp cô ta?"

" Tại sao lại không?" Tán Tán lập tức đáp: " Cô ta đáng thương như vậy, đấy rõ là phát bệnh mà."

Trong lòng Vương Nhất Bác mềm mại, cho nên hắn cũng dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn Tán Tán. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh khiến cả người anh khoác lên một lớp ánh sáng màu bạc nhè nhẹ. Hắn đột nhiên cảm thấy lẽ ra anh nên bị giam lại trong miếu làm thần chứ không phải hạ phàm xuống nhân gian rồi phải trải qua những thứ khốn khổ này.

" Tỷ tỷ, thật tốt bụng."

Tán Tán chắc chắn hiểu được ánh mắt non nớt lại si mê của hắn. Thuốc cũng đã tàn, anh cắn đầu mẩu điếu thuốc cười nói:

" Bởi vì, chúng ta đều bị bệnh."

Đúng, chính là như vậy, Vương Nhất Bác vùi đầu vào bụng nhỏ của Tán Tán. Anh ôn nhu phủ tay lên gáy hắn, chầm chậm đưa lên lại hạ xuống từng nhịp. Vương Nhất Bác sống 16 năm chưa có ai từng an ủi hắn như vậy, thật dịu dàng, cũng thật thoải mái. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao cún con lại thích bị xoa đầu, và hắn cũng tìm ra được rồi, đáp án cho câu hỏi của Tuệ Tuệ.

Bởi vì bọn họ đều bị bệnh.

Trong căn nhà này, mỗi người bọn họ đều mắc bệnh rồi, bệnh đến mức hợp tình hợp lý, cũng chẳng có cách nào chối bỏ. Chỉ có ở lại đây, bọn họ mới không phát điên, cũng sẽ không có ai mắng chửi họ điên loạn.

Thời điểm bọn họ khỏi bệnh, lúc đó mới là lúc họ có thể rời bỏ nơi này.

" Con trai thích con trai cũng là bệnh sao?"

Vương Nhất Bác hỏi Tán Tán. Tán Tán thật lâu thật lâu sau cũng không trả lời, cuối cùng anh hạ môi hôn lên tai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói:

" Anh không biết, Nhất Bác, anh cũng không biết. Nhưng anh hi vọng em sẽ không bị bệnh, vĩnh viễn không bị. Em phải thật khỏe mạnh, khỏe mạnh nhất."

" Vậy còn anh?"

" Anh sẽ chữa khỏi bệnh của anh, sau đó lại đến gặp em."

Vương Nhất Bác khóc, hắn không biết tại sao mình lại khóc. Hắn vẫn luôn cho rằng chính mình là một người phi thường kiên cường nhưng khi hắn nghe thấy thanh âm Tán Tán vang bên tai đột nhiên lại rất muốn khóc. Hắn vừa khóc vừa cầm lấy tay Tán Tán ôm vào trong ngực, cầu xin anh:

" Tỷ tỷ, anh xoa cho em có được không, trái tim em không được tốt, nơi này của em đau quá."

Tán Tán nằm xuống, giống như vừa rồi ôm Nam Nam, vòng tay ôm hắn vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn xoa đều, cứ xoa như vậy một vòng lại một vòng, cực kỳ kiên nhẫn đến tận khi Vương Nhất Bác chậm rãi thiếp đi, bàn tay mới từ từ dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro