Chương 23 - Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm trừ tịch này trôi qua thật chán nản, khoảnh khắc chuông gõ giao thừa, Vương Nhất Bác đứng bên cửa sổ phòng khách, lại ngắm một đêm pháo hoa không lấy gì làm bắt mắt, đẹp thì đẹp đó, lại làm người sinh lòng chán ghét, lon Coca trong tay bị cậu bóp biến dạng.

Mẹ Vương sau khi kết thúc đếm ngược năm mới, đưa cho Vương Nhất Bác một bao lì xì lớn, hai mẹ con xem như đón tất niên cũng rực rỡ náo nhiệt, nhưng những cô đơn trong mắt Vương Nhất Bác, mẹ Vương không thể nào không phát hiện.

"Từ sau khi ở Bắc Kinh về vẫn không liên hệ với Tiêu lão sư à?" mẹ Vương hỏi.

Tuy rằng hai người ở Bắc Kinh xảy ra chuyện gì Vương Nhất Bác một chữ cũng chưa nói, nhưng con trai bình thường buồn thì buồn, lại là người thẳng tính, có vui vẻ hay không đều viết hết lên mặt, cái kiểu này của cậu, không cần hỏi cũng biết hai người có mâu thuẫn.

Vương Nhất Bác hờ hững lắc đầu, di động trong túi rung lên, cậu có chút nóng vội móc ra xem, nhìn thấy mọi người trong vũ đoàn đang tranh bao lì xì, uể oải bấm nút back, không có hứng thú tham gia.

Tuy hận chết bản thân không có tiền đồ, nhưng không thể không thừa nhận, sâu trong nội tâm cậu khao khát được nghe tin tức của Tiêu Chiến.

Là mình từ bỏ trước, mình từ chối Tiêu Chiến giữ lại, cũng là mình đi trước. Muốn dứt khoát lưu loát kết thúc, vì sao tim vẫn bị một ý niệm kéo về.

Tiêu Chiến, anh thật sự có thể bỏ em xuống sao?

Trở về phòng, cậu lại cầm di động, click mở giao diện chat với Tiêu Chiến, lịch sử trò chuyện lần trước dừng lại cách đây hơn nửa tháng, cậu kéo lên trên một chút, cái clip Tiêu Chiến liếm kem lại sôi nổi hiện ra.

Ma xui quỷ khiến cậu click mở clip, Tiêu Chiến cười đôi mắt vũ mị, đầu lưỡi liếm kem vừa mềm vừa linh hoạt, trong nháy mắt hình ảnh hai người triền miên lâm li trên giường lại từng cảnh từng cảnh diễn lại trong đầu cậu.

Cậu càng xem clip càng thấy miệng khô lưỡi đắng, cả người nóng đến khó chịu.

Cũng đặc biệt không muốn thừa nhận, cậu nhớ Tiêu Chiến, nhớ muốn chết, nhớ phát điên.

Cậu gõ rồi xóa ở khung thoại kia mấy lần, lúc thì năm mới vui vẻ, lúc thì anh đang làm gì, do dự nửa ngày, vẫn là xóa hết đi.

Mà lúc này Tiêu Chiến ở một chỗ khác, cũng cầm di động, nhìn màn hình lúc có lúc không 'đối phương đang nhập ký tự', trong lòng trào lên một trận chua xót không tên.

Hắn gõ một câu Chúc mừng năm mới gửi cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn chữ đột ngột nhảy ra từ màn hình, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nửa ngày mới dám tin là Tiêu Chiến thật sự chủ động nhắn tin cho cậu.

Chỉ 4 chữ đơn giản, cậu cầm điện thoại nhìn hết lần này đến lần khác, hơn mười phút còn chưa trả lời, Tiêu Chiến bên kia lại gõ tiếp một tin, "Ăn sủi cảo chưa?"

Vương Nhất Bác cơ hồ trong nháy mắt vành mắt liền đỏ, uất ức và bướng bỉnh tích cóp đã lâu, bằng hai câu thăm hỏi đơn giản nhẹ nhàng của Tiêu Chiến mà bùng phát ra ngoài.

Vì một người mà đến mức này sao? Từ bỏ nguyên tắc, từ bỏ giới hạn, người ta cầm dao xẻo nhỏ tim mình, mình còn lo người ta mỏi tay.

Vương Nhất Bác cậu không cần làm một người hèn hạ như vậy.

Mẹ Vương vào phòng đưa trái cây cho cậu, bị cậu con trai đang cuộn người khóc nước mắt thành sông dọa hết hồn.

"Con trai?" Mẹ Vương đặt đĩa trái cây lên bàn, ngồi ở mép giường không biết làm sao nhìn cậu, nói thật, lớn bằng này, lần đầu tiên thấy con trai khóc thành như vậy.

Vương Nhất Bác khóc mệt thì ngẩng đầu, thấy mẹ mình vẻ mặt kiên nhẫn chờ cậu mở miệng, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, dựa đầu vào ngực mẹ, tuy đây không giống một việc cậu sẽ làm, nhưng cậu thật sự chỉ muốn tìm một chỗ để làm nũng.

"Mẹ..." Vương Nhất Bác khóc khàn cả giọng, nói với mẹ Vương: "Con không muốn gặp lại anh ấy nữa."

Vương Nhất Bác không ngừng thuận lợi ký hợp đồng, còn được một hạng mục nhóm nhạc nam ở nước ngoài nhìn trúng, không cần chờ cơ hội, vào công ty là có thể xuất đạo, chỉ là thời gian rất gấp, yêu cầu cậu lập tức bỏ học, ra nước ngoài tham gia nửa năm huấn luyện, sau đó về nước xuất đạo.

Hợp đồng này vốn Vương Nhất Bác không muốn ký, cậu không muốn xuất ngoại, càng không muốn tạm nghỉ học.

Đấy là thời điểm Tiêu Chiến còn ở đây.

Giờ nếu đã quyết loại bỏ Tiêu Chiến ra khỏi cuộc sống của mình, trốn đi xa một chút, đây không phải là cách tốt nhất sao.

Việc mẹ Vương có thể đồng ý cho cậu tạm nghỉ, là chuyện Tiêu Chiến không ngờ tới.

Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, ngày đầu tiên khai giảng Vương Nhất Bác không tới, mẹ Vương tự mình tới trường làm thủ tục bảo lưu, Tiêu Chiến mới ý thức được sự tình nghiêm trọng đến mức này.

"Dì, chuyện này nên suy nghĩ lại một chút đi." Lúc mẹ Vương đang chuẩn bị ký tên vào đơn xin nghỉ, Tiêu Chiến định ngăn cản một chút.

"Tôi dẫn cậu ấy đi thi đấu, cho cậu ấy cơ hội ký với công ty, là để chừa cho cậu ấy một đường lui, nhưng cậu ấy không đi học là không được."

Tiêu Chiến nghiêm túc khuyên nhủ, nhập diễn đến mức bản thân cũng xem nhẹ lòng riêng của mình, vẫn cho rằng mình là một thầy giáo đang lo lắng cho tương lai của học sinh.

Mẹ Vương nói cảm ơn Tiêu Chiến, nhiều năm như thế bà cũng không biết cách sống với Vương Nhất Bác, sau khi Tiêu lão sư xuất hiện, qua nhiều lần nói chuyện mới khiến bà tìm được cách chung sống hòa bình với con trai, đấy là tôn trọng ý kiến của nó, tin tưởng lựa chọn của nó.

"Đây là chính nó chọn, tôi ủng hộ nó," bà nói.

Tiêu Chiến bó tay, như đau đầu mà xoa trán, nói với mẹ Vương: "Rất xin lỗi dì, đều là do tôi."

Mẹ Vương trấn an cười với hắn: "Tiêu lão sư, dù là làm thầy hay làm bạn, cậu đã làm rất nhiều thứ cho Vương Nhất Bác, tâm tư của nó tôi biết, nhưng tôi cũng xem như từng trải, biết được một số chuyện không thể miễn cưỡng, cậu cũng không cần để trong lòng, dần dần qua thời gian sẽ tự nhiên ổn thỏa."

"Để cậu ấy học xong cao tam, lúc sau dù làm thần tượng hay là gì, tôi đều không cản." Tiêu Chiến vẫn giữ ý định khuyên can như cũ.

Mẹ Vương bất đắc dĩ lắc đầu, có phải bà chưa khuyên đâu, nếu có tác dụng thì ngày hôm nay bà đã chẳng đứng đây.

Tiêu Chiến thở dài, khẩn cầu: "Cho tôi nói chuyện với cậu ấy."

Mẹ Vương nhớ tới con trai khi nhắc đến Tiêu lão sư thì nghiến răng nghiến lợi, bèn khéo léo cự tuyệt, "Đứa nhỏ này sợ là, không muốn gặp cậu."

Tiêu Chiến cắn cắn môi, khó xử mà cầu xin: "Dì làm ơn."





Mẹ Vương mở cửa nhà cho Tiêu Chiến vào, sau đó tự mình kiếm cớ trốn ra ngoài.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách sáng đèn, phòng Vương Nhất Bác lại tối như mực, cửa phòng hé mở, ánh sáng lờ mờ chiếu vào sàn nhà, mùi nicotine nồng nặc xộc vào mũi Tiêu Chiến.

Lại đang hút thuốc?

Trong phòng thiếu niên nghe được tiếng bước chân đến gần, tựa như có người đẩy cửa phòng.

"Mẹ, đừng vào, đợi con một lát." Vương Nhất Bác nghĩ người đến là mẹ, khàn khàn nói.

Cậu nhận nhầm người, Tiêu Chiến lại cũng nghe lời, chỉ mở cửa một nửa, thành thật đứng ở cửa không vào trong.

"Vì sao muốn nghỉ học?" giọng Tiêu Chiến như kim loại nặng nện trên băng mỏng, làm con cá nhỏ dưới mặt băng hốt hoảng quay đầu.

Ngón tay Vương Nhất Bác run lên, đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy dở rơi xuống đất, mấy tia lửa nhỏ nảy lên.

Tiêu Chiến đi qua nhặt mẩu thuốc, dụi vào gạt tàn mà Vương Nhất Bác đang cầm, cau mày trách nói: "Bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"

Khi nào à? Chắc là từ bữa tiệc đầu tiên, nhìn thấy người đàn ông anh không thể quên được kia, phát hiện gã nghiện thuốc lá rất nặng.

Mùi thuốc lá không dễ ngửi, nhưng anh thích, không phải sao?

Vương Nhất Bác đặt chiếc gạt tàn trong tay xuống, quay lưng đi không nhìn hắn, lạnh như băng mà nói: "Anh đến làm gì? Anh đi ra."

"Đừng bảo lưu, học cho xong đi." Tiêu Chiến quyết định không vòng vo, bình tĩnh trả lời câu hỏi của cậu.

Vương Nhất Bác nỗ lực đè nén cảm xúc, nói: "Không cần anh quản, mời anh rời khỏi nhà tôi."

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến duỗi tay kéo cánh tay cậu, muốn cậu nhìn mình, cũng muốn ôm cậu, lại bị cậu hung hăng ném tay ra.

Tiêu Chiến vốn gầy, hơn nữa không hề phòng vệ, không đứng vững, bị đẩy rầm vào tủ quần áo, eo đụng trúng tay nắm tủ, đau rên lên một tiếng.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ dùng lực lớn như vậy với hắn, dù là lúc lên giường điên đến mất trí, cũng luôn đắn đo đúng mực dỗ dành che chở.

Tiêu Chiến trong nháy mắt bị động tác thô lỗ của cậu chọc giận, ngữ khí cũng không còn ôn hòa như vậy nữa, chất vấn cậu: "Vương Nhất Bác, được lắm, nhiều ngày như vậy cũng không hết tức? Nếu là không phải vì tức tôi thì tôi cũng không cản được cậu, nhưng lấy việc học của mình xem như trò đùa, cậu đang phạt tôi hay phạt chính cậu? Làm việc dùng đầu óc tí được không! Xin hỏi cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đúng, mười chín rồi đúng không? Chẳng trách ấu trĩ thành cái đức hạnh này."

"Ấu trĩ?" Nghe thấy từ này, Vương Nhất Bác như một con sư tử bị chọc xù lông, tức đến đỏ cả mắt, trừng lên mà gào.

"Đúng, tôi ấu trĩ, anh không thích tôi tôi biết, anh mẹ nó thích già cơ, tốt nhất là có vợ có cả con rồi đúng không?! Tiêu Chiến sao anh hạ tiện thế? Làm tiểu tam của người khác đặc biệt kích thích đúng không?"

Tiêu Chiến không thể ngờ Vương Nhất Bác lại nói như thế, tức đến nửa ngày mới nhớ ra để phản bác: "Cậu nói bậy cái gì đó?!"

"Tôi nói bậy?" Vương Nhất Bác âm trầm cười hai tiếng, bộ dạng có chút điên cuồng, trong lòng nghẹn lâu lắm rồi, phun hết cả ra: "Tiêu Chiến, anh có tim hay không thế? Phút trước nói thích tôi, phút sau đã gấp không chờ nổi mà bò lên giường người khác, sướng một hồi về còn dám hôn tôi? Cái mồm anh há ra chạm đến cái gì tôi không biết! Nhưng mà, tôi biết, anh thật ghê tởm!"

"Vương Nhất Bác?!" Tiêu Chiến tức muốn nhức đầu, lúc thì lấy tay che tai, lúc thì muỗn duỗi tay ra bịt miệng cậu, những lời bất kham đó như cái búa tạ, đập hắn phát ngốc.

Vương Nhất Bác dễ dàng tránh thoát tay hắn, lời nói rất khó nghe, nhưng không định dừng, tiếp tục nhục mạ: "Thế nên hôm nay vì sao Tiêu lão sư lại có thời gian rảnh đến tìm tôi? Ca ca tốt của anh bận bồi chị dâu, anh lại thiếu thao có phải không?"

Chỉ một centimet thôi, bàn tay Tiêu Chiến dừng cách mặt Vương Nhất Bác đúng một centimet.

Vương Nhất Bác không tránh không né, chờ hắn tát mình, không biết là quyết xuống đáy với hắn, hay là trong tiềm thức cũng cảm thấy mình đáng ăn tát.

Đêm đó trừ việc làm Tiêu Chiến càng xác định mình thích Vương Nhất Bác, chuyện khác căn bản chưa hề phát sinh. Những chuyện đó Tiêu Chiến có thể giải thích, nhưng tình huống đã loạn thành như thế này hắn một chút cũng không muốn giải thích nữa.

Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ.

"Mắng xong chưa?" Tiêu Chiến không có sức cãi cọ, những lời vũ nhục lọt vào tai, so với roi quất lên người còn khó chịu hơn.

Vương Nhất Bác run rẩy thở hổn hển, không biết vì sao, sau khi phát tiết, trong lòng không có chút vui sướng nào. "Cút..." Thanh âm nghẹn ngào như dã thú phát từ cổ họng cậu.

Tiêu Chiến rũ đầu, nặn ra chút tốt tính cuối cùng, nghiêm túc hỏi cậu: "Cậu nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn tôi cút?"

Hầu kết Vương Nhất Bác giật giật, nhắm mắt lại, như hận hắn thấu xương, cùng một chữ, lặp lại lần nữa: "Cút."

"Được." Tiêu Chiến một câu vô nghĩa cũng không nói thêm, xoay người bỏ đi.

Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một con người nhỏ bé lẻ loi, Vương Nhất Bác như bị rút cạn sức lực, ngồi xổm xuống, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống sàn, rồi đơn giản là ngã ngồi ra sàn, run rẩy sờ soạng vớ một điếu thuốc, cái bật lửa lại như cố tình đối đầu với cậu, bật thế nào cũng không lên.

Cậu mờ mịt ném cây thuốc đi, tay ôm chặt gối, chôn mặt vào đó, không giống đang an ủi chính mình, mà như đang ôm lấy một người yêu vô hình.

Si ngốc lẩm bẩm: "Cút rồi thì đừng về nữa, vĩnh viễn đừng về nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro