Chương 25 - Truy phu đường dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác về Bắc Kinh không có chỗ ở, loại tình huống này mà gặp nghệ sĩ khác, cơ bản đều sẽ lãnh trợ cấp rồi tự giải quyết, công ty lại chu đáo thuê phòng cho cậu, lại còn là một tiểu khu rất đắt tiền.

Cậu được tài xế đưa về, vào phòng đã phát hiện trong phòng trang trí nội thất cực kỳ tinh xảo khoa trương, như trang hoàng cho riêng cậu vậy, bài trí cũng toàn là những thứ cậu thích.

Nhớ đến chỗ ở ở nước ngoài, ký túc xá nhỏ mấy mét vuông, chen chúc ba bốn người bạn cùng phòng, so với cái này, quả thật là những ngày không giống làm người mà.

Không tồi, thật sự không tồi – nếu trong phòng không đột nhiên có thêm một người kỳ cục thì hoàn mỹ cỡ nào chứ.

Lúc Tiêu Chiến vặn mở cửa nhà, Vương Nhất Bác mới tắm rửa xong, đầu tóc ướt lướt thướt tùy tiện vắt lên một cái khăn. Tiêu Chiến tay trái xách theo một túi công văn, tay phải ôm một cái túi giấy, đột nhiên xuất hiện ở phòng khách, dọa đến mức Vương Nhất Bác chửi thề một tiếng rồi lùi lại hai bước, quát: "Anh tới làm gì?"

Tiêu Chiến mờ mịt giơ tay, tỏ vẻ rất xin lỗi vì dọa Vương Nhất Bác giật mình, tuy rằng thì mà là, hắn giải thích: "Anh, về ngủ."

Về ngủ? Là ý gì? Phòng này không phải cho Vương Nhất Bác sao? Tiêu Chiến vì sao phải tới đây ngủ?

Ý thức được sự tình có chút sai sai, Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: "Ý anh là, anh cũng sống ở đây?"

"Ừ." Tiêu Chiến đầy mặt vô tội gật đầu, giơ túi giấy trong tay lên, hỏi: "Mua đồ ăn khuya cho em, muốn ăn không?"

Bệnh tâm thần phải không? Vương Nhất Bác không ăn khuya, đột nhiên có cảm giác mình vừa bị cho vào tròng, đè nặng lửa giận hỏi Tiêu Chiến: "Tức là, đây là nhà của anh?"

Đề cao hắn quá rồi, giờ hắn làm gì còn tiền mà mua nhà ở Bắc Kinh, Tiêu Chiến lắc đầu nói: "Nhà thuê."

Khác nhau à? Vương Nhất Bác mới kệ hắn thuê hay mua, truy vấn: "Thế đây là nhà anh có đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu, đúng thế không sai, có điều... hắn bồi thêm một câu: "Về sau cũng là nhà em."

Thôi thôi thôi.

Vương Nhất Bác trong lòng chửi một trăm biến, tức muốn lắc đầu, không nói hai lời vào phòng ngủ thay quần áo, mấy thứ đồ vừa mới lấy ra dùng, từng cái một nhét lại vào vali.

Tiêu Chiến đi vào theo cậu, nhìn thấy tư thế Vương Nhất Bác rõ ràng là muốn rời nhà, nhanh chóng ngồi xổm xuống cản cậu, hỏi: "Em làm gì?"

Vương Nhất Bác mím môi không nói câu nào, lột tay Tiêu Chiến ra, tiếp tục dọn đồ, dọn xong xách vali lên lập tức đi ra ngoài.

Sức Tiêu Chiến không thắng nổi cậu, nóng vội trở tay khóa cửa, đè trên ván cửa hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Đi đâu cậu không biết, tùy tiện tìm một cái khách sạn ở cũng còn hơn ở nhà Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nén giận trong lòng, ngữ khí nói chuyện cũng xem như bình tĩnh, "Tránh ra, tôi không ở đây."

Tiêu Chiến đè cửa kiên quyết không cho cậu đi, hỏi cậu: "Không ở đây em muốn ở đâu? Khách sạn à? Em đừng quên giờ em là người của công chúng, phóng viên chụp được ảnh bậy, viết láo vài câu là em lên tin tức liền!"

"À..." Vương Nhất Bác cười một tiếng. "Dọa sợ quá nhỉ?"

Tiêu Chiến hòa hoãn, ôn nhu nói: "Anh không có, anh chỉ có nghĩa vụ nhắc nhở em."

"Nhắc nhở tôi?" Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ, "À, đúng rồi, Tiêu tổng ngài là lãnh đạo, tôi nên nghe lời ngài."

Giọng điệu âm dương quái khí này Tiêu Chiến nghe mà trong lòng khó chịu, hắn giải thích: "Không phải ý đó, anh không phải đang ra lệnh cho em, đây là muốn tốt cho em..."

"Cảm ơn, hảo ý của ngài tôi nhận, phiền ngài tránh ra một chút."

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, hoặc trầm mặt không vui, cười lên thì muốn bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu giả dối, một câu bộc phát cảm xúc cũng không nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rối rắm cả buổi, tuy biết lời này Vương Nhất Bác sẽ không thích nghe, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Em hận anh đến thế kia à?"

Giờ nói cái này còn ý nghĩa sao? Thời gian nửa năm không dài không ngắn, lại cũng đủ làm sự tình bốc hơi lên trời.

Đã không thích nữa lấy đâu ra mà hận? Dĩ vãng hai người bọn họ quá mức hoang đường, không giải thích tức là không giải thích, làm người qua đường trong sinh mệnh của đối phương thôi không được sao? Cứ một hai phải dây dưa gian díu mập mờ để mãi về sau không được yên thân à?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rất sâu, không có gì muốn phát tiết, ngữ khí thật mệt mỏi: "Tôi không biết vì sao tôi về thì anh lại thành Tiêu tổng, cũng không biết anh muốn làm gì, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, nhưng mà Tiêu Chiến, anh buông tha tôi đi được không?"

Tiêu Chiến thõng tay, lông mi rũ xuống, giọng nói trở nên mỏng manh: "Anh chẳng muốn thế nào cả, anh chỉ muốn đối xử tốt với em..."

Lời này vào tai Vương Nhất Bác càng thêm khiến cậu bực bội, "Không cần đâu, thật sự không cần, anh không làm tôi thua thiệt gì cả."

Tiêu Chiến cắn chặt môi, giải thích: "Đây không phải là bồi thường."

Không phải vì em thua thiệt mà muốn bồi thường cho em, mà vì thích em.

Đáng chết nửa câu sau hắn chưa nói thành lời, hiện tại tình hình như thế này, nói ra sẽ làm cảm xúc của Vương Nhất Bác càng tệ.

"Mặc kệ là vì sao..." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra, duỗi tay mở cửa, "Kết cục là anh chọn, anh hẳn phải rõ ràng hơn tôi, cái gì gọi là người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."

Then cửa bị Vương Nhất Bác cùm cụp kéo ra, Tiêu Chiến nóng vội đè tay cậu lại, những tự tin thong dong lúc trước lần lượt bị đánh tan cả.

Giờ Vương Nhất Bác đã không còn là một cậu bạn nhỏ tùy anh đắn đo nữa, cậu nói không muốn, Tiêu Chiến một chút biện pháp cũng không có.

"Được được..." Tiêu Chiến bại trận, sợ mình sốt ruột lại nói ra cái gì không xuôi tai, vì thế hòa hoãn khẩu khí, không biết là đang an ủi Vương Nhất Bác hay là đang trấn an bản thân, "Đừng động một chút là đi.... Em đừng đi... Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi ra ngoài."

Nói xong Tiêu Chiến cũng mặc kệ thái độ của Vương Nhất Bác, xoay cửa đi ra.

Cũng may văn phòng vẫn còn có thể miễn cưỡng ngủ một giấc, nhưng ngủ không ngon, Tiêu Chiến cả đêm tỉnh rất nhiều lần, luôn mơ thấy Vương Nhất Bác, hơn nữa đều là bóng dáng cậu rời đi, dù hắn gọi thế nào cũng không chịu quay đầu.

Vương Nhất Bác bôn ba cả ngày trên đường, thật sự là mệt không chịu nổi, Tiêu Chiến đi thì cũng đi rồi, cậu cũng không muốn lăn lộn thừa thãi, ngã lên giường không lâu sau đã ngủ mất.

Một giấc này ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, nếu không phải trợ lý gọi điện thoại tới cậu còn có thể ngủ tiếp.

Buổi chiều có một bộ phim cần thử vai, trên thông cáo có ghi, trợ lý đã chờ sẵn dưới lầu, nửa năm nay ở nước ngoài cậu đã dưỡng được thói quen làm việc nghỉ ngơi gọi là có, hơn nữa một giấc này ngủ cũng đủ lâu, cậu nhận điện thoại xong liền thống khoái rời giường.

Xe thương vụ của công ty đã dừng dưới lầu, Vương Nhất Bác sau khi lên xe thì phát hiện, ngoại trừ trợ lý, Tiêu Chiến cũng ngồi trong, quần áo kiểu tóc đều xử lý không chút cẩu thả, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng chật vật rời đi hay cả đêm không ngủ yên ổn ngày hôm qua.

Có lẽ vì có những người khác ở đây, Tiêu Chiến cười đặc biệt chuyên nghiệp, nhìn Vương Nhất Bác, vui vẻ chào hỏi: "Chào, tối qua ngủ ngon không?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy hắn trong nháy mắt đã không có hứng thú, gật đầu cho có, sau khi ngồi xuống hỏi: "Một diễn viên nhỏ đi thử vai còn cần cả Tiêu tổng tự mình đến bồi?"

Tiểu trợ lý ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn cậu cười, "Nhất Bác, em rất nhanh sẽ không còn là tiểu diễn viên nữa, công ty năm nay sẽ dùng toàn lực đẩy em, lập tức em sẽ cảm nhận được cái gì gọi là bạo, hơn nữa, đừng trách chị lắm mồm, nếu thật sự bạo em phải cảm ơn Tiêu tổng cho tử tế vào..."

Trợ lý vừa nói vừa cười, trong mắt đều là ánh sáng giảo hoạt, nhìn qua bộ dạng rất thấu hiểu.

Đại lão sao, kim chủ à, mấy người có tiền có chút thiên vị đặc thù là cực kỳ bình thường, chẳng sợ giống Tiêu Chiến kiểu thanh niên nhìn là biết vượng về đường đào hoa, lại vì một tiểu thịt tươi mà cúi đầu cũng không cần quá kinh ngạc, rốt cuộc tiểu thịt tươi này là Vương Nhất Bác cơ mà.

Ai nhìn mà không muốn thượng chứ?

Chính mình không đứng đắn, đến người dưới cũng không đứng đắn, Vương Nhất Bác bị biểu cảm của tiểu trợ lý này làm phiền, đơn giản kéo mũ áo hoodie lên, dựa vào cửa sổ xe ngủ thêm một giấc.

Tiểu trợ lý thè lưỡi nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tốt tính nhìn cô cười cười, ra hiệu bảo cô lắm mồm, lại nhịn không được trộm quan sát phản ứng của Vương Nhất Bác.

Mũ trùm hết cả đầu, Tiêu Chiến nhìn không thấy mặt cậu, không biết nghĩ gì, duỗi tay lột mũ cậu.

Ngón tay vừa chạm vào mặt Vương Nhất Bác, cậu sợ đến giật mình, chụp ngay lấy tay Tiêu Chiến, mặt như vừa dẫm phải cứt chó: "Anh định làm gì?"

Tiêu Chiến không ngờ phản ứng của cậu lớn thế, hơi quẫn bách giải thích: "Anh... anh nhìn em..."

Vương Nhất Bác theo bản năng dịch về bên kia, cau mày hỏi: "Nhìn cái gì?"

Cảnh giác thế cơ á, trên xe còn có người khác mà, Tiêu Chiến còn làm gì được nữa, hắn tùy tiện viện cớ: "Anh nhìn xem hôm nay em thử vai trang điểm như nào..."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ trừng hắn một cái, lại đội mũ lên, nói: "Không trang điểm, không biết."

Cậu có phải chuyên viên trang điểm đâu, đâu ra mà biết làm chuyện này, thử vai thì thử vai, trang cái gì? Thích dùng thì dùng, không dùng thì thôi.

Cậu đích thị không cần làm mấy chuyện vô dụng đó, bởi vì công ty đã sớm chuẩn bị xong với đoàn phim bên kia rồi, thử vai cũng chỉ là đi ngang sân khấu thôi.

Nhân vật này là nam hai, hình tượng phú nhị đại ngay thẳng rất dễ lấy lòng người, nam nữ chính đều là tiền bối phái thực lực, có thể tha lôi được câu.

Thử vai rất thuận lợi, không ngờ cái mặt than của Vương Nhất Bác lúc đóng phim lại ra dáng ra hình, nhìn thấy biểu hiện của cậu mà người phụ trách nhóm cũng nhè nhẹ thở ra, với tiêu chuẩn này, cũng chẳng cần ai ôm tiền vào đoàn để khuân cậu theo.

Trên đường về công ty, tiểu trợ lý thổi rắm cầu vồng cứ gọi là thăng thiên, nói Vương Nhất Bác có thiên phú dị bẩm, trên sân khấu là quán quân, trên màn ảnh cũng là vương giả.

Nha đầu não tàn này ở đâu lôi đến thế? Đầy mồm rắm thối mà càng nói càng hăng, Tiêu Chiến cũng không quản, để kệ chị ta nói hươu nói vượn, ra chiều còn thấy rất thơm?

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến đối diện đúng lúc cười nhe răng thỏ, cái nốt ruồi quen thuộc kia treo ở khóe miệng, rõ ràng một thân giày da tây trang mà lại ngọt ngào như vậy.

Não Vương Nhất Bác bị làm chọc ồn đến nhức cả đầu, đơn giản đeo tai nghe lên, nhắm mắt để nhạc vang loảng xoảng trong tai.

Tiêu Chiến với tiểu trợ lý tôi nhìn chị chị nhìn tôi, đều rất bất đắc dĩ, cuối cùng cô gái hướng Tiêu Chiến làm một tư thế "cố lên".

Tiêu tổng không ngừng cố gắng, thời gian không phụ lòng người, tin rằng đến một ngày sẽ ngủ được nam thần.

Hợp đồng ký xong mới mấy ngày, Vương Nhất Bác đã tiến tổ khởi động máy, vào đoàn một cái là hai tháng, cậu đơn giản thu dọn một ít hành lý, dọn tới khách sạn của đoàn phim.

Cậu đi rồi, Tiêu Chiến lưu lạc bên ngoài xem như cũng có chỗ ở, có nhà không thể về, tư vị này thử hỏi ai thấu hiểu...

Buổi tối Tiêu Chiến về nhà, việc đầu tiên là thống khoái mà tắm rửa, nhà này có hai tầng, phòng ngủ của Tiêu Chiến ở tầng trên, nhưng ma xui quỷ khiến, hắn tắm rửa xong, lại chui vào gian phòng Vương Nhất Bác vừa ở mấy ngày nay.

Trên chăn còn vương lại mùi của Vương Nhất Bác, rất nhẹ nhàng, rất quen thuộc, vào cái vòng này ngày ngày tiếp xúc xanh nữ đỏ nam, ngửi mùi nước hoa muốn trúng độc. Hắn trầm mê mà ngửi mùi hương thanh đạm vương đầy giường.

Một lát sau, cười, cảm thấy mình, đúng là một tên biến thái điên tình.

Hắn lấy điện thoại, chán muốn chết mà mở khung thoại với Vương Nhất Bác, lịch sự trò chuyện của hai người hầu hết đều về công việc, hơn nữa Vương Nhất Bác chỉ nói đơn giản "ừm," "đã biết", "được" toàn mấy lời ứng phó.

Tiêu Chiến mở camera chụp một cái selfie, một nửa bên tóc rũ xuống cái trán trắng nõn, cạnh mũi nổi lên một cục mụn nhỏ, thanh niên U30 đầu hai đít chơi vơi, nhìn vẫn như thiếu niên chưa tốt nghiệp đại học.

Cái áo choàng tắm này, hở vạt trước ra, trong thanh thuần lại thêm tí gợi tình.

Hắn đem bức ảnh này gửi sang cho Vương Nhất Bác.

Đợi hơn mười phút mới nhận được tin nhắn trả lời. Nhìn chữ là có thể tưởng tượng Vương Nhất Bác biểu cảm lúc này có bao nhiêu ghét bỏ.

Cậu trả lời là: "Đừng ngủ giường tôi."

Hừ... Tiêu Chiến như làm nũng mà chun mũi, đây chính là nhà anh, tiền thuê nhà là lão tử trả, anh thích ngủ giường nào anh ngủ nhé.

Tiêu Chiến gõ ba chữ "quỷ hẹp hòi" gửi lại cho Vương Nhất Bác, đợi nửa ngày cũng chẳng nhận được tin trả lời.

Không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là một lần tán tỉnh thất bại, Tiêu Chiến ảo não cắm mặt vào gối dẩu mông lên trời, cảm hoài mình Tiêu mỹ nhân tuyệt sắc của cả một thế hệ, thế mà mị lực không còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro