Chương 32 - Văn phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiêu Chiến bây giờ tâm trí đâu mà ăn cơm, Vương Nhất Bác đẩy ghế dựa qua cho hắn hắn cũng không ngồi, mặt nghẹn đỏ bừng, nói chuyện cũng không có tự tin, hỏi Vương Nhất Bác: "Thế cái đó... trước khi em nổi giận có thể nghe anh nói hai câu đã được không..."

Vương Nhất Bác rất tùy tiện lắc đầu bảo: "Không cần, em biết hết rồi."

"Em biết rồi?"

Chuyện ghi âm đều đã biết rồi?

Tiêu Chiến kinh ngạc một lát, suy đoán đến tám chín phần mềm là trợ lý nói với cậu.

Hắn thở dài, việc sốt ruột như vậy, căn bản không muốn cậu xen vào, nhưng chưa kịp nhắc thì nha đầu mồm thủng kia đã kể tồng tộc rồi?

Thôi đi, cũng tốt, miễn được chuyện bây giờ bị Vương Nhất Bác bắt gặp như thế, hắn có mọc miệng khắp toàn thân cũng không giải thích rõ được.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nhìn còn có vẻ rất bình tĩnh.

Thật sự cậu nghe trợ lý kể xong, ý tưởng trong lòng lại, việc này nói đi nói lại cũng chỉ tại cậu, nếu không phải ngày đó đầu óc rối rắm, lôi kéo Tiêu Chiến làm chuyện không nên làm, cũng đâu để người khác nắm thóp.

Tuy rằng nguyên nhân gây ra lại là có người thích Tiêu Chiến, cái này làm cậu thật sự khó chịu.

"Ăn cơm trước đi rồi nói sau," Vương Nhất Bác giơ đũa lên cho Tiêu Chiến, nhìn sắc mặt không tốt của hắn lại an ủi một câu: "Đừng quá lo lắng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Ủa alo? Tiêu Chiến trong nháy mắt cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, đây là lời của Vương Nhất Bác sao?

Thật là có tiền đồ, thật là trưởng thành nha.

Tuy rằng mà là, Tiêu Chiến lại không nhận đũa, chỉ do dự mà hỏi dép: "Em thực sự, không giận anh?"

Còn thế nào nữa, việc này ngọn nguồn mà nói vẫn là trách Tiêu Chiến, nếu không phải tại hắn, tiểu thiếu gia sao lại đi theo dõi Vương Nhất Bác.

Bạn trai mình bị người khác nhớ thương như thế, cái bình giấm chua Vương Nhất Bác này, sao có thể không bốc mùi?

Vương Nhất Bác mím môi nhìn hắn, không đáp lời, chỉ giơ giơ đôi đũa trước mặt nói: "Ăn cơm trước đã."

Tiêu Chiến thật sự không đói, cũng chẳng có tâm trí đâu mà ăn, hắn đẩy tay Vương Nhất Bác nói: "Cứ để đó đi, lát lại ăn."

Vương Nhất Bác đương nhiên là không nghe.

Ở trong quy hoạch nhân sinh của cậu, việc quan trọng nhất chính là nuôi béo Tiêu Chiến.

Hắn quá gầy, gầy đến nỗi mỗi lần cởi quần áo nhìn thấy người hắn, Vương Nhất Bác phải đau lòng một hồi lâu.

Thế là cậu giơ đũa lên giằng co với hắn.

Mắt thấy Tiêu Chiến vừa mới có vẻ có tư thế thỏa hiệp, Vương Nhất Bác đột nhiên thoáng thấy phía sau sô pha nằm lẻ loi một cái điện thoại.

Cái điện thoại đó không phải của hai người bọn họ.

Cậu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngược lại nói với Tiêu Chiến: "Thế nào, hầu hạ mắc lỗi? Còn muốn em đút anh?"

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, dù sao đây cũng là văn phòng, không chừng sẽ có ai đó đột nhiên tiến vào, nếu mà gặp cấp trên của mình đang bị tiểu minh tinh đút cơm, thật sự tình huống không quá đẹp mắt...

Vì thế hắn xấu hổ nhe răng, xua tay với Vương Nhất Bác nói: "Vậy cũng không cần..."

Lời còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác liền cắt lời hắn, nói: "Được, em đút cho anh."

Sau đó không đợi Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác liền ôm lấy eo hắn, mình thì ngồi trên ghế, ôm hắn vào lòng.

Tư thế này cũng thật quá đáng, Tiêu Chiến ngồi nghiêng trên đùi Vương Nhất Bác, bị cậu ôm ghì lấy, không thể động.

Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt, như dỗ con nít mà nói với hắn: "Chiến ca, há mồm."

Cậu thật sự đúng là rất để tâm, chuyện cũng đã thế này rồi còn có tâm trạng yêu đương, Tiêu Chiến chẳng có cách nào với cậu, há mồm ngậm miếng thịt kia, vừa nhai vừa khó xử nói: "Em đừng gọi anh là ca được không, nghe cứ biệt nữu kiểu gì ấy..."

Vương Nhất Bác lại gắp cho hắn một miếng nữa, sâu xa nói: "Em gọi thì biệt nữu, người khác gọi thì không biệt nữu?"

Tiêu Chiến há mồm cắn đũa, lưỡi cuốn đồ ăn vào miệng, hỏi: "Người khác? Người khác nào?

Vương Nhất Bác không dấu vết cong cong khóe miệng, hỏi lại hắn: "Anh nói xem?"

Tiêu Chiến nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vừa định nói chuyện, cửa văn phòng lại bị đẩy ra.

"Chiến ca." Người tiến vào, là gọi hắn như thế.

Gáy Tiêu Chiến chảy một giọt mồ hôi lạnh.

Người đến đúng là tiểu thiếu gia, tiến vào thấy Tiêu Chiến thật sự không màng thân phận mà ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác một tay ôm eo hắn, một tay cầm hai cái đũa bạc đút thức ăn cho hắn.

Tiêu Chiến không hề có tí biểu cảm nào thiếu tự nhiên, thậm chí một bàn tay còn thoải mái câu lấy cổ Vương Nhất Bác??

Tiểu thiếu gia cả mặt xanh lè.

Tiêu Chiến nhìn thấy có người vào, theo bản năng định đứng lên, Vương Nhất Bác lại âm thầm dùng sức, ghì hắn càng chặt.

Tiêu Chiến xấu hổ, như này nếu mà cứ cố lôi kéo, sẽ còn khó coi hơn bây giờ nữa đi?

Hắn cũng không biết nên bày ra thái độ gì với tiểu thiếu gia, xấu hổ không nói nên lời, vẫn là Vương Nhất Bác chủ động chỉ về phía sô pha, nhắc nhở tên kia: "Đồ của cậu ở kia kìa."

Tiểu thiếu gia nhanh chóng bước tới lấy di động của mình lên, ném vào trong túi không nói câu nào liền đi mất.

Tiêu Chiến nhanh chóng đứng dậy khóa cửa, lúc này chẳng cần giãy giụa gì, Vương Nhất Bác thả tay ngay.

Hắn khóa cửa xong quay lại trừng Vương Nhất Bác, oán trách nói: "Vương Nhất Bác em đúng là không sợ chết a..."

Thấy cậu vẻ mặt bình thản ung dung, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đến lắc đầu, hỏi: "Em chọc cậu ấy làm gì?"

Vương Nhất Bác chống cằm giả vờ tự hỏi, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trả lời: "Em chọc nó cái gì? Em ôm bạn trai em, chọc ai...?"

Không biết có phải mình nghĩ nhiều không, Tiêu Chiến từ trong ngữ khí bình tĩnh của Vương Nhất Bác nghe ra không ít ủy khuất.

Hơn nữa lời này truyền đến tai Tiêu Chiến, trừ việc làm hắn cảm thấy áy náy, không hiểu sao lại cũng làm hắn hơi động tình, trái tim cứ như bị rót nước ấm, ấm áp không thể ngăn được mà bốc lên.

Tiêu Chiến khóe mắt mềm mụp, nhìn người trên ghế, giọng nhu hòa từ cổ họng bay ra, gọi: "Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt lại dịu đi rất nhiều, duỗi duỗi tay với hắn nói: "Lại đây."

Tiêu Chiến tựa một con mèo bị chủ nhân dỗ ngoan, nghe lời mà đến chỗ Vương Nhất Bác, không cần cậu yêu cầu, nâng chân ngồi khóa lên người cậu, ôm cổ cậu cọ hai cái: "Vương Nhất Bác, anh xin lỗi..."

Vương Nhất Bác nhăn mày, như không quá thích nghe, hỏi :"Sao lại xin lỗi nữa rồi?"

Từ lúc cậu ở nước ngoài về, Tiêu Chiến nói với cậu bao nhiêu lần xin lỗi rồi? Một người cậu vốn nuông chiều như thế sao bây giờ lại thành thế này.

Trán Tiêu Chiến chống trán Vương Nhất Bác, nhìn đáng thương vô cùng, "Anh toàn chọc em tức lên..."

Hắn chán nản rũ vai, lúc sau như không đành lòng, lại ôm Vương Nhất Bác bắt đầu giải thích.

"Anh với cậu ta thật sự không có gì... Không phải, anh với bất cứ ai cũng không có liên quan gì, lòng anh chỉ có em, thật sự, tuy lúc trước đã xảy ra mấy chuyện không hay lắm, nhưng anh bây giờ... ưm..."

Tiêu Chiến còn có một đống những lời lặp đi lặp lại chưa có nói xong, lại bị một cái hôn mềm như bông chặn hết lại.

Đôi môi non nớt của Vương Nhất Bác, rồi đầu lưỡi ướt linh hoạt của cậu, mút khóe miệng Tiêu Chiến đến tê dại, Tiêu Chiến ưm ưm than mấy tiếng, đến cả phản kháng tượng trưng cũng không có, tự mình mở cửa, nghênh đón sự xâm lược của Vương Nhất Bác.

Hai bên môi lưỡi trơn trượt giao vào nhau, lúc hôn quá sâu sẽ nghe tiếng răng va chạm, lúc hơi buông ra để thở sẽ không cẩn thận mút ra tiếng tấm tắc.

Chính là không muốn nghe Tiêu Chiến nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa.

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến cả người không có sức lực, mới đại phát từ bi thả lỏng miệng hắn ra, dán ở tai hắn nói: "Anh còn dám nói một câu xin lỗi, em bây giờ, sẽ làm anh ngay trên cái bàn này."

Hơi thở Vương Nhất Bác không nhẹ không nặng đánh vào lỗ tai Tiêu Chiến, hơn nữa lời cậu nói đầy dục vọng câu nhân, Tiêu Chiến không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Chính hắn nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, duỗi tay bịt miệng mình lại.

Vương Nhất Bác cười, rướn người về phía trước bức Tiêu Chiến ngả về sau, cuối cùng dựa hẳn vào bàn làm việc. Vương Nhất Bác cả hai tay chống bàn, dán vào chóp mũi Tiêu Chiến hỏi: "Anh muốn, đúng không?"

Tiêu Chiến khó nhịn mà vặn vẹo người, tách chỗ dưới háng vốn đã không khống chế được đang đặt cạnh nhau ra, thở hổn hển hai cái làm mình bình tĩnh lại, nói: "Đừng, đừng ở đây... buổi tối về nhà đã."

Tiêu Chiến cũng không biết mình làm sao đã bị lột quần ấn lên bàn.

Thân trên vẫn là tây trang không chút cẩu thả, mắt kính gọng vàng ít nhiều do mũi cao nên mới không bị rớt lúc kịch liệt lay động.

Có lẽ vì hoàn cảnh này quá mức kích thích, dương vật của Vương Nhất Bác càng thô hơn những lần cương cứng trước, mạch máu vì hưng phấn mà thô bạo gồ lên trên cán, cậu bẻ hai bên mông non mềm của Tiêu Chiến ra, kẹp lấy chính gia hỏa của mình mà chà xát qua lại, dù không đưa vào cũng sướng đến vong tình.

Tiêu Chiến thì không dễ chịu như thế, mông cao vút hướng người về phía trước, thật giống như chỉ cần chủ động hơn một chút cũng có thể đạt được khoái cảm.

Vương Nhất Bác vẫn cọ sát ở rãnh mông hắn cả nửa ngày, không hề có nửa điểm muốn đi vào.

Tiêu Chiến gấp đến cắn môi, trở tay vớt tay Vương Nhất Bác, quay đầu, dùng một đôi mắt ngập nước mà nhìn cậu.

Vương Nhất Bác phủ người dưới lên, bẻ cằm hắn cùng hắn hôn môi, sau đó vẻ mặt có đôi chút áy náy mà nói: "Không được đâu ca, không có bôi trơn, em không vào được."

Vương Nhất Bác kêu một tiếng ca này làm hắn cực kỳ biệt nữu, lại cũng thiêu dục hỏa của hắn lên càng cao.

Có điều Tiêu Chiến biết, với kích cỡ này của Vương Nhất Bác, nếu không khuếch trương trước mà mạnh mẽ đi vào, ngay sau đó hắn sẽ phải gọi 120.

Vì thế hắn nuốt nuốt nước bọt, nắm chắt tay cậu đặt vào miệng cắn, tuy về sinh lý không có khoái cảm gì, hắn vẫn phối hợp với từng động tác của Vương Nhất Bác mà rên rỉ, muốn giúp cậu nhanh lên đỉnh.

Điều khiến hắn trở tay không kịp chính là, vừa mới thuyết phục bản thân phải thả lỏng chút, chỗ bí mật phía trước đã bị người đằng sau một phen bắt lấy.

Đến lúc Tiêu Chiến phản ứng lại được, Vương Nhất Bác đã để hắn ngồi trên đùi mình, bàn tay dày rộng nắm tay phần cán sưng to của hắn vuốt ve qua lại.

Tiêu Chiến sớm đã nhịn không nổi, lúc này được vỗ về, tất cả dục vọng đều tiết ra. Câu lấy cổ Vương Nhất Bác hồ ngôn loạn ngữ, nói em thật sự đừng có giận anh, em tin anh được không.

Vương Nhất Bác ôm người trong ngực đang muốn hóa thành một vũng nước xuân, hắn thoạt nhìn rất thoải mái, rất muốn. Vương Nhất Bác yên lặng nhanh hơn động tác trên tay, dùng môi mình bịt kín miệng hắn.

Cậu không cần Tiêu Chiến giải thích, càng không cần Tiêu Chiến xin lỗi.

Ngay lúc cậu quyết định ôm lấy Tiêu Chiến một lần nữa, hắn rốt cuộc đã làm gì, không làm gì, thật sự đều không quan trọng.

Hoặc giả, những chuyện đã xảy ra vào một lúc nào đó mà Vương Nhất Bác không ý thức được, sớm đã không còn quan trọng.

Chuyện quan trọng còn lại chỉ là, thật nhớ anh.

Cho nên sau khi huấn luyện kết thúc, rõ ràng có thể chọn tiếp tục ở lại nước ngoài phát triển, vẫn không hề do dự mà về nước.

Cái cậu muốn không phải là một phần tình cảm trong sạch không hề vướng bận, cậu chỉ cần người này.

Lúc anh bằng lòng cho em tình yêu, tất cả những vấp váp của anh, tất cả những tổn thương anh mang lại, em đều sẽ nhận lấy.

Em không muốn tiêu sái, em chỉ muốn anh.

Cho nên Tiêu Chiến, anh cảm thấy, bây giờ còn có bất cứ chuyện gì, có thể làm em rời khỏi anh một lần nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro