Chương 1: Lần đầu gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luân Đôn hôm nay có mưa nhỏ.

Vương Nhất Bác lấy hành lý, vừa chuyển vùng điện thoại vừa đi ra gọi cho tài xế người Hoa cậu đã book trước đó.

Tài xế bảo anh đi bộ đến bãi đậu xe Heathrow, ông đang chờ cậu ở lối ra.

Vương Nhất Bác đẩy hai vali 32inch, đeo ba lô, vừa đi vừa xem bảng chỉ dẫn.

Tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, Luân Đôn, cậu đi học ở Luân Đôn! Vương Nhất Bác theo học chuyên ngành kinh tế, Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn (LSE) là ngôi trường mơ ước của anh. Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, bất giác mỉm cười mà phồng phồng má.

Sau khi tìm được tài xế, tài xế giúp cậu bỏ một vali vào cốp xe, Vương Nhất Bác tự mình nhấc cái kia lên.

"Mỗi một du học sinh các cậu đến Luân Đôn đều mang theo một cái vali siêu nặng, trong khi ở Luân Đôn cái gì cũng có, không cần phải mang theo nhiều như vậy". Tài xế cười nói với Vương Nhất Bác, nhân tiện đóng cốp xe.

"Ha ha, dù sao cũng có hạn mức hành lý mà, mang theo cũng không sao". Vương Nhất Bác đáp. Kỳ thật cậu nghĩ thầm tôi cũng không muốn mang theo nhiều như vậy, đều là mẹ tôi nhét vào, thiếu chút nữa mẹ còn nhét cả bình nước nóng cho tôi.

Vương Nhất Bác lên xe, thắt dây an toàn. Cậu thấy người lái xe đang ngồi ở bên phải xe. Xe hơi ở Anh có tay lái bên phải, ngược với vị trí lái xe trong nước, làm Vương Nhất Bác có cảm giác đã đến Luân Đôn một cách sâu sắc hơn.

Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe theo dòng xe, bên ngoài mưa tí tách đập vào cửa xe. Trong xe rất yên tĩnh, Vương Nhất Bác ôm ba lô nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn một loạt các bảng quảng cáo bằng tiếng Anh, đi qua Tesco, Sainsbury's...

"Còn khoảng bốn mươi phút nữa mới đến căn hộ của cậu, cậu có thể nghỉ ngơi một chút trên xe". Tài xế nhìn về phía sau từ gương chiếu hậu, nói với Vương Nhất Bác.

"Được, không sao, tôi muốn xem cảnh sắc bên đường". Vương Nhất Bác trả lời.

"Ngồi máy bay lâu như vậy không mệt sao chàng trai trẻ? Cậu cảm thấy Luân Đôn thế nào?" Người lái xe mỉm cười hỏi.

"Haha, tôi vừa mới đến, cũng chưa có cảm giác gì. Như tôi đã nghe thấy trước đây, Luân Đôn thường mưa". Vương Nhất Bác nói xong, nhìn chằm chằm giọt mưa rơi bên cửa xe.

Xe chạy hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến. Vương Nhất Bác ôm ba lô lớn từ trên xe đi xuống, đi tới cốp xe lấy hai cái vali lớn của cậu xuống. Sau khi đóng cốp xe lại, Vương Nhất Bác đi đến phía trước nói cảm ơn với tài xế, "Cảm ơn đại ca, lái xe an toàn" rồi phất phất tay chào.

Vương Nhất Bác đẩy hai vali lớn vào sảnh căn hộ, sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, cậu đẩy hành lý lên thang máy tầng năm. Thang máy ấn vào số 5, thực tế được coi là tầng sáu ở Trung Quốc.

Quẹt thẻ vào phòng, Vương Nhất Bác thuê là một căn studio, điều này có nghĩa là anh sẽ ở một mình trong một năm này.

Sau khi đẩy hành lý vào phòng, cậu đi đến cửa sổ, mở ra để thông gió. Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là khu vườn của căn hộ. Nhìn kỹ hơn, có thể thấy có một con sóc nhỏ đang leo dọc thân cây lên ngọn cây.

"Bộ màu lam này rất hợp với bạn". Tiêu Chiến đưa chiếc áo khoác màu xanh lên và nói với một vị khách da trắng. "Bạn có thể phối với quần màu xanh lam hoặc quần màu khác tạo phong cách tương phản cũng không tệ". Tiêu Chiến mỉm cười với vị khách này, đôi mắt hồ ly hơi híp lại khiến vị khách da trắng này cũng choáng ngợp – "Trung Quốc cũng có người xinh đẹp như vậy sao?"

Tiêu Chiến mặc áo thun trắng do chính mình thiết kế, phối cùng quần ống rộng, trên mặt là chiếc kính gọng vàng. Rất đơn giản nhưng cũng đủ rực rỡ.

Người khách da trắng này dưới sự giới thiệu của Tiêu Chiến, đem quần áo trong tay và trên người mình thử đều mang đến quầy thanh toán.

"Have a nice day" Tiêu Chiến tiễn vị khách này ra ngoài.

Vị khách này muốn trao đổi phương thức liên lạc với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hào phóng lấy điện thoại ra trao đổi tài khoản instagram. Kỳ thật người này muốn cùng Tiêu Chiến trao đổi WhatsApp, thế nhưng chàng thanh niên Trung Quốc này hơi cuồng tín, nói follow instagram của cửa hàng là được, bộ sưu tập mới đều sẽ được phát hành trước trên instagram.

"OK OK. Hope I can see you next time, Sean!" Người đàn ông da trắng này vừa đi vừa vẫy tay với Tiêu Chiến, mặc dù tiếc hùi hụi vì không có thông tin liên lạc WhatsApp.

Giọng điệu của Tiêu Chiến làm cho người khác không có biện pháp kháng cự, tựa như, anh nói gì cũng sẽ không tự giác mà nghe theo.

Sau khi Tiêu Chiến tiễn vị khách này rời đi, liền xoay người trở về cửa hàng.

Đây là cửa hàng đồng sáng lập bởi Tiêu Chiến và một người Anh, PASS - tên của cửa hàng. Tiêu Chiến chịu trách nhiệm điều hành thiết kế trang phục cho PASS, người còn lại phụ trách các sản phẩm về ván trượt. Trên tường cửa hàng treo một số mẫu ván trượt, tất cả đều là những mẫu mà giám đốc điều hành còn lại, Andrew hài lòng nhất.

Bước vào cửa hàng là một loạt các móc treo quần áo. Trên thực tế, gian hàng bên cạnh còn có mũ và ba lô. Ngoài Tiêu Chiến, dòng trang phục của PASS còn có 3 nhà thiết kế khác. Cửa hàng họ ra mắt bộ sưu tập mới mỗi 3 tháng, sau đó cho bán ra theo số lượng giới hạn vào thứ Sáu hàng tuần. Nhưng rất nhiều bộ quần áo gần như sẽ được mua sạch vào ngày đầu tuần, trong đó đa số là các thiết kế của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vào phòng khách pha một ly latte, đặt ống hút vào ly. Đóng cửa lại, Tiêu Chiến khoanh chân ngồi trên sofa trong cửa hàng. Ống quần rộng được kéo lên, để lộ chiếc mắt cá chân thon thả. Lúc này Tiêu Chiến lại nhìn giống như một tinh linh u sầu, làm cho người khác không đành lòng mà quấy rầy suy nghĩ của anh.

Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, bây giờ là 6 giờ chiều giờ Luân Đôn. Tiêu Chiến cũng vội muốn đến phòng trưng bày để xem triển lãm mới của RA năm nay trước khi nó đóng cửa. Nhưng hơi rắc rối, để mai đi. Tiêu Chiến không thích mưa, không thích cái cảm giác ẩm ướt này, cái cảm giác mưa làm bẩn quần áo của anh.

Vương Nhất Bác đẩy vali đến chỗ rộng nhất trong phòng, phòng hơi nhỏ, chỉ đủ rộng để mở một cái vali. Cậu tìm giẻ lau mẹ đã nhét cho anh, làm ướt rồi bắt đầu lau đồ đạc trong phòng..

Đợi mọi thứ được lau sạch sẽ, phủ lại khăn trải giường, đem đồ đạc trong hai cái vali ra sắp xếp. Vương Nhất Bác nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn, rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng có cảm giác thật sự đến Luân Đôn.

Cậu lấy điện thoại ra, gắn sim ở Anh, mở Wechat, các tin nhắn nhảy ra.

Vương Nhất Bác vào group gia đình: "Ba mẹ, con về đến căn hộ rồi", tin vừa gửi lập tức nhận được hồi âm, là ba Vương ---"Tốt", một chữ tốt.

Sau đó mẹ Vương gửi qua một đoại thoại dài, "Con trai, ăn cơm chưa? Bây giờ là hơn sáu giờ chiều, đừng dọn dẹp nữa, đi ăn tối đi".

Vương Nhất Bác cười cười, cũng trả lời mẹ bằng voice chat: "Mẹ ơi, bây giờ con đi ăn. Sao bố mẹ vẫn chưa ngủ, bây giờ ở Trung Quốc đã 1 giờ sáng, mau đi ngủ".

- Được rồi con trai, chúng ta hiện tại liền ngủ, con mau đi ăn chút gì đó ha! Mẹ Vương trả lời.

"Được, bố mẹ ngủ ngon", Vương Nhất Bác sau khi trả lời xong, đặt điện thoại ở bên giường, bản thân cũng nằm xuống, sờ sờ bụng, hình như không đói lắm nhưng vẫn xoay người tìm trong vali một gói bánh mì.

Vương Nhất Bác ngồi bên giường, vừa ăn vừa xem điện thoại. Cậu mở Google Maps, tìm đường từ căn hộ đến trường, cũng không quá xa. Ở lối vào căn hộ có một ga tàu điện ngầm, có lẽ đi qua năm trạm tàu điện ngầm, sau đó đi bộ sáu hoặc bảy phút là có thể đến tòa nhà giảng dạy.

Cậu xóa "LSE" và nhập "PASS" trên thanh tìm kiếm. Cũng không xa, đi đến lối ra từ cổng tàu điện ngầm phố Oxford, chỉ năm hoặc sáu phút đi bộ là tới. Nếu vậy ngày mai phải đến PASS xem một chút, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

PASS là thương hiệu thời trang mà Vương Nhất Bác luôn thích, nhưng ship về nước thì quá đắt. Vì vậy, khi cậu nhận được thư nhập học của LSE, suy nghĩ đầu tiên là có thể đến PASS để mua quần áo và ván trượt. Hơn nữa khi đặt hàng từ trong nước sẽ không thể giành được các thiết kế của Sean.

Cậu dự định mua một ván trước tại PASS và xem có còn thiết kế nào Sean không thì cậu hốt nốt.

Sean, Vương Nhất Bác nghĩ. Thông tin trên mạng của người này cực kỳ ít, chỉ có thông tin tên là Sean, tốt nghiệp cử nhân và thạc sĩ Đại học Nghệ thuật Luân Đôn. Trên mạng cũng không tìm được ảnh mặt chính diện, chỉ có các ảnh chụp lén bóng lưng bởi một số người qua đường. Nhà thiết kế này dường như không thích lộ mặt cho lắm cũng như không thích bị người khác chụp ảnh.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, mở instagram, phát hiện vừa có một người post ảnh mua đồ tại PASS, còn có một miếng dán ván trượt. Bài post có ba bức ảnh, Vương Nhất Bác kéo qua xem đi xem lại. Không, không, phải đến PASS ngay bây giờ.

Vương Nhất Bác lập tức từ trên giường bật dậy, lấy một chiếc túi đeo lên người. Nghe nói ở Luân Đôn rất nhiều trộm cắp nên cậu đeo lên thay vì xách trên tay.

Vương Nhất Bác đi xuống lầu, mất vài phút để đến ga tàu điện ngầm. Cậu đột nhiên nhớ ra mình chưa có thẻ tàu điện ngầm, cũng không có thẻ ngân hàng địa phương ở Anh. Phiền ghê, cậu nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, trời đã tối hẳn rồi.

Cậu thử dùng thẻ Visa quẹt vào bộ phận cảm biến ở cổng tàu điện ngầm, không nghĩ cư nhiên có thể dùng! Cậu vội vội vàng vàng lên thang máy tìm tàu điện ngầm.

Lúc này cậu mới đột nhiên nhớ tới, mấy giờ thì PASS đóng cửa? Đến mà đã đóng cửa là xu luôn... Cậu mở điện thoại, thấy điện thoại không có sóng. Cậu thậm chí còn không nhớ mình phải ngồi mấy trạm nữa.

Cũng may cậu theo suy nghĩ mà lần mò nhớ ra, mình sẽ ra ở cửa tàu điện ngầm của phố Oxford.

Trên tàu điện ngầm vừa đông vừa bẩn, chỗ ngồi giống như có một lớp bột giấy. Vương Nhất Bác khoanh tay, tựa vào lan can bên cạnh. Điện thoại vẫn không có sóng, cậu cũng không thể ôm điện thoại giết thời giờ. Cậu quan sát thấy trên tàu điện ngầm có người đang đọc sách, có cặp đôi dựa vào nhau thì thầm, còn có đứa nhỏ ngồi trên mặt đất ngậm kẹo mút ăn.

Sau một vài trạm cũng đến ga ở phố Oxford. Có rất nhiều người xuống ở trạm này, cũng như rất nhiều người lên tàu từ đây.

Vương Nhất Bác nghiêng người từ trong đám người chen ra, theo dòng người mà không biết đi theo hướng nào. Có người ở cổng tàu điện ngầm cầm guitar hát, toàn bộ khu vực cửa tàu điệm ngầm đều vang tiếng hát của hắn. Bài hát có tiết tấu hơi nhanh, Vương Nhất Bác cũng theo tiếng hát mà bước thành nhịp.

Lòng vòng một hồi, Vương Nhất Bác cũng ra được khỏi trạm, điện thoại có sóng trở lại. Cậu nhanh chóng điều hướng đến PASS. Buổi tối trên phố Oxford còn rất nhiều người, trời mưa vừa tạnh, mặt đường hẳn còn ướt.

Cậu cũng chẳng còn tâm trí để cảm nhận một Luân Đôn sau cơn mưa, vừa sải bước vừa kiểm tra thời gian đóng cửa của PASS. Đóng cửa lúc 8 giờ tối, còn 20 phút. Vương Nhất Bác liền tăng tốc.

Cậu đi đến một con hẻm khá rộng, không thấy PASS đâu hết! Chỉ thấy quán bar hai bên đường, còn có bán mấy đồ chơi người lớn. Cậu đi về phía trước, điều hướng cho thấy cậu đã đến nhưng chỉ nhìn thấy một quán trà sữa nghe danh rất ngon. Cậu đi đến cửa hàng trà sữa, điều hướng cho thấy cậu vừa đi ngang qua PASS.

Hóa ra PASS bị kẹp ở giữa quán trà sữa này và một cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Cửa hàng nho nhỏ, hơn nữa còn thụt vào bên trong một nửa, kiểu không muốn để người ta tìm thấy.

Cậu nhìn vào cửa hàng, thấy một nhân viên bán hàng mặc áo sơ mi trắng hình như đang dọn dẹp và đang chuẩn bị tắt đèn đóng cửa.

- Đừng đừng, chờ một chút! Vương Nhất Bác gấp đến độ nói bằng tiếng Trung theo bản năng.

"Wait, please!" Vương Nhất Bác sửa lại, vẫy vẫy tay với nhân viên của cửa hàng.

Người nhân viên này dường như phát hiện Vương Nhất Bác ngoài cửa, buông túi rác trong tay xuống, đi về phía cửa.

"Thật ngại quá, chúng tôi đã đóng cửa rồi, ngày mai lại đến nhé", Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, vừa nói vừa tắt đèn bên cạnh cửa, ý tứ đuổi khác rõ ràng.

Hóa ra là một người Trung Quốc, có thế nói tiếng Trung. Vương Nhất Bác có chút không cam lòng, mở điện thoại lên, thời gian hiển thị là 7giờ 50 phút. Cậu giơ điện thoại lên cho Tiêu Chiến xem.

"Bây giờ mới 7:50, cửa hàng của anh không phải tám giờ mới đóng cửa sao?"

Tiêu Chiến cảm thấy người này có chút cố chấp, "Được, nể tình cậu là người Trung Quốc, cho cậu mười phút. Nhưng các mẫu trong quý này không còn nhiều, cậu có thể xem". Tiêu Chiến bật lại đèn trước cửa, đi vào bên trong, cũng bật đèn bên trong lên.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào cửa hàng, đột nhiên nhận thấy thấy hành vi của mình có phải hơi ngốc không, sao lại cùng nhân viên cửa hàng rối rắm những thứ này.

Cậu nghĩ như vậy, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến mà thất thần.

"Không phải cậu muốn mua đồ sao, đi theo tôi làm gì?" Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác.

"À à đúng, thật ngại quá. Vương Nhất Bác xoay người, định xem qua đồ được trưng bày ở phía cửa.

"Quần áo để trước cửa đều đã qua mùa, mẫu mới nhất thì ở bên trong". Tiêu Chiến đứng ở sảnh trong nói với Vương Nhất Bác, vừa nói vừa chỉ về phía bên tay phải của anh.

"Được" Vương Nhất Bác lại đi vào sảnh trong, tiện tay lướt qua từng bộ quần áo đang treo, cũng không có mẫu nào vừa ý.

"Xin hỏi, các thiết kế của Sean để ở đâu?" Mặc dù Vương Nhất Bác biết, quần áo do Sean thiết kế khẳng định đã sớm bán sạch nhưng vẫn muốn hỏi, vạn nhất còn thì sao.

Tiêu Chiến nghe được, nhíu mày một chút "Làm sao cậu biết Sean?"

"Khi tôi ở trong nước, tôi rất thích các thiết kế của anh ấy, tuy đơn giản nhưng mỗi mẫu đều có thể cảm nhận được chủ đề chính mà anh ấy muốn thể hiện".

"Chủ đề chính? Vậy, chủ đề chính mà anh ấy muốn thể hiện trong mùa này là gì?" Tiêu Chiến mỉm cười, hỏi.

"Tuy trên web không đề cập đến ý tưởng thiết kế của Sean, nhưng tôi cảm thấy mùa này Sean đang thể hiện anh ấy ghét mưa". Vương Nhất Bác nói xong nở nụ cười.

"Tôi cũng không biết có phải như vậy hay không, nhưng trong loạt thiết kế này, mẫu thứ nhất là một người cầm ô đi trên đường mưa, mẫu thứ hai anh ta không cẩn thận giẫm lên vũng nước, mẫu thứ ba thì anh ta ném ô sang một bên. Tôi cảm thấy người đàn ông này kiểu "mưa thật phiền, mấy cái vũng nước làm ướt giày tôi, làm ướt quần áo tôi". Vương Nhất Bác vừa nói xong liền thấy Tiêu Chiến cười lớn, vừa cười vừa đi vào phòng khách.

Một lát sau, Tiêu Chiến từ trong phòng kia đi ra, trong tay cầm ba bộ quần áo, đưa cho Vương Nhất Bác.

"Sao cậu không cảm thấy anh ta thích mưa, nhân lúc trời mưa liền nghịch nước? Nhiều người cảm thấy như vậy."

Vương Nhất Bác nhận lấy quần áo, mơ hồ có loại cảm giác mình đã đoán đúng ý tưởng thiết kế của Sean nên được nhận thưởng.

"Có thể do bản thân tôi cũng rất ghét mưa, nếu như tôi gặp phải trời mưa, nói không chừng tôi cũng sẽ như người đàn ông kia."

"Luân Đôn mưa thường xuyên, cậu ghét mưa cũng vô dụng, sẽ làm cho cậu ghét mỗi ngày. Tiêu Chiến nói xong, liền tắt đèn trong sảnh.

"Ah, quần áo này bao nhiêu tiền, tôi không nhận free vậy được!" Vương Nhất Bác nghĩ mặc dù mình đoán trúng ý tưởng thiết kế, cũng không thể lấy đi 3 bộ quần áo được, dù sao các thiết kế của Sean đều rất đắt.

"Đều đã đưa cho cậu rồi, tôi thấy dáng cậu mặc size M là thích hợp". Tiêu Chiến sải bước đi về phía sảnh ngoài, lại tắt đèn ở sảnh ngoài.

"Cảm ơn anh, nhưng các thiết kế của Sean hẳn rất được ưa chuộng đi, còn đắt, anh đưa tôi như vậy không tốt lắm". Vương Nhất Bác có chút bối rối, kỳ thật cậu rất muốn trả tiền. Nói xong, liền lấy thẻ ngân hàng ra.

"Không sao, cậu là người đầu tiên đoán ra ý tưởng thiết kế của tôi. Dù sao thì ở Luân Đôn cũng không ai muốn ghét trời mưa."

Đèn trong cửa hàng đều đã tắt. Vương Nhất Bác vội đi theo Tiêu Chiến ra khỏi cửa hàng.

"Ý tưởng thiết kế của anh, anh là Sean?" Vương Nhất Bác bắt được trọng điểm trong lời của Tiêu Chiến, mở to hai mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Uhm, tôi là Sean, cậu sợ không phải à?" Tiêu Chiến cười cười. Anh cười rộ lên khóe mắt cũng cong cong, vừa vặn đèn ven đường rọi đến khóe mắt ấy, giống như một tiểu yêu tinh.

Vương Nhất Bác nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, có chút sửng sốt.

"Ý tôi không phải vậy." Cậu liền giải thích.

"Hóa ra anh là Sean à, tôi rất thích các thiết kế của anh! Khi còn ở trong nước đã từng cố gắng đặt mua các thiết kế của anh, nhưng xác suất đặt được là không nhiều. Hiện giờ tôi đã mua được hai cái áo tay ngắn cũng mang theo qua!" Vương Nhất Bác huyên thuyên không ngớt, giống như đang kể lại hành trình truy tinh trung thành của mình với thần tượng.

"Cảm ơn cậu đã thích, mấy bộ quần áo này coi như quà tôi tặng cậu."

Bang, Tiêu Chiến đóng cửa PASS lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx