Chương 14: Thuở ban đầu yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Nhất Bác: "Đã bắt đầu nhớ em rồi. "

Gửi xong tin nhắn này, anh tắt màn hình điện thoại. Chưa đầy một giây, màn hình lại sáng lên, là Vương Nhất Bác trả lời.

Vương Nhất Bác trả lời một cái biểu tình của sư tử cầm trái tim, tiếp theo còn có một tin nhắn —— "Em cũng bắt đầu nhớ anh rồi!".

Tiêu Chiến mỉm cười ngọt ngào. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố nhộn nhịp tiếng cười nói. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy mình có thể hòa vào niềm vui này. Không còn cô đơn ở Luân Đôn, Vương Nhất Bác đã cho anh cảm giác thuộc thân thuộc này.

Tiêu Chiến đạt được thành công trong sự nghiệp khi còn trẻ. Sau khi tốt nghiệp trường nghệ thuật thuộc hàng đầu thế giới, anh đã tạo dựng thương hiệu của riêng mình. Trong vòng chưa đầy một vài năm, đã trở nên nổi tiếng ở Luân Đôn, và thậm chí còn lan rộng trên toàn thế giới. Người ngoài nhìn vào thấy con đường này của Tiêu Chiến cũng quá thuận lợi, anh hẳn không có phiền muộn gì.

Phiền muộn, cũng chỉ có Tiêu Chiến biết. Tuổi trẻ một mình ra nước ngoài học tập, dốc sức khởi nghiệp, bao đêm thức trắng, bao nét vẽ uổng phí thuở ban đầu. Trong khi Tiêu Chiến đang sứt đầu mẻ trán với việc gầy dựng thương hiệu, người mà anh yêu nhiều năm nói muốn rời đi.

Con người không phải là một hòn đảo, những người mạnh mẽ và độc lập cũng cần một chỗ dựa.

Khi đó Cao Tự là chỗ dựa của Tiêu Chiến. Sau khi tốt nghiệp trung học, bọn họ đến Luân Đôn học cùng nhau. Ở nước ngoài, họ trở thành gia đình và là chỗ dựa của nhau. Giống như hiệu ứng cầu treo, cũng không biết rốt cuộc thật sự yêu sâu đậm cỡ nào. Nhưng ở một nơi xa lạ, hai người sưởi ấm lẫn nhau mới có thể làm cho tình yêu mang đến trọn vẹn giá trị của nó.

Tiêu Chiến tin tưởng, tin hắn vĩnh viễn yêu mình, vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Cũng đem chân tâm của mình không hề giữ lại giao cho hắn. Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, Tiêu Chiến giao hết tâm đan của mình cho hắn, nhưng hắn lại nói muốn rời đi vào thời điểm khó khăn nhất của Tiêu Chiến.

Vì vậy, Tiêu Chiến trong một thời gian dài cũng không dám yêu, bị bóng ma tâm lý với tình yêu.

Vương Nhất Bác đến, giống như cho Tiêu Chiến một cánh cửa tùy ý. Bước vào, bên trong an toàn. Tiêu Chiến, anh có thể yên tâm yêu đương.

Không hiểu sao Vương Nhất Bác lại mang đến cho Tiêu Chiến một cảm giác rất kiên định, cho dù quen biết không lâu, thậm chí còn không biết tình huống chi tiết và sâu sắc hơn của đối phương. Nhưng lần này, Tiêu Chiến cảm thấy mình lại thua.

Quên đi, cứ đánh cuộc một lần nữa đi. Nếu lần này lại thua, sẽ không bao giờ thử nữa. Tiêu Chiến dặn lòng mình như vậy.

.

Vài ngày sau đó, Vương Nhất Bác hơi bận rộn vì cậu cần hoàn thành ba bài luận khóa học trước ngày 1 tháng 1. Bởi vậy những ngày sau đó bọn họ đều không gặp mặt, chỉ nhắn tin qua lại trên WeChat.

Mãi đến ngày 30 tháng 12, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng hoàn thành bài luận trước thời hạn. Sau khi nộp bài luận, cậu vội vã chạy ra ngoài, đi đến siêu thị để mua thảm dã ngoại, găng tay dùng một lần.v.v.... Còn đồ ăn, cậu dự định sẽ mua vào ngày mai trước khi khởi hành.

Bởi vì sau đó cậu nghĩ, nếu muốn đón giao thừa cùng nhau bọn họ phải ở cùng nhau từ ngày 31 tháng 12. Không chỉ là năm theo giờ Anh, mà cả năm theo giờ Trung Quốc. Giờ Trung Quốc sớm hơn so với giờ Anh 8 tiếng, có nghĩa là, 0h ngày 1 tháng 1 theo giờ Trung Quốc sẽ là vào lúc 4 giờ chiều ngày 31 tháng 12 giờ Anh!

Vương Nhất Bác mua đồ xong trở về, cậu lập tức nhắn tin cho Tiêu Chiến —— "Chiến ca Chiến ca, rốt cục em cũng xong luận văn!", sau đó nhắn thêm "Ngày mai chúng ta gặp nhau, được chứ? Đi dã ngoại ở Greenwich vào ngày mai nhé!"

Lập tức có tin nhắn từ bên kia —— "Chúc mừng em cuối cùng cũng xong luận văn! Ngày mai có thể."

Vương Nhất Bác nhắn tiếp: "Em đã mua thảm dã ngoại, găng tay, đồ ăn em định ngày mai mua, như vậy sẽ ngon hơn!"

Tiêu Chiến trả lời: "Anh sẽ làm cho chúng ta một phần bánh sandwich, sushi và nước ép bưởi, được không? Ngày mai em mua một ít trái cây em thích là được!"

Vương Nhất Bác vui vẻ, lại có thể được ăn đồ ăn Tiêu Chiến làm. Cậu dựa vào bàn, cười trả lời Tiêu Chiến – "Được, em mua chút dâu tây, việt quất. Anh có muốn gà rán khoai tây chiên không? Em cũng có thể mua nó một ít."

"Tuỳ em, em muốn mua gì cũng được!" Giọng điệu của Tiêu Chiến như đang nuông chiều, mặc cho cậu phát huy cảm giác.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến việc còn chưa đặt trước vé vào đài thiên văn Greenwich, cậu vội vàng mở trang web chính thức để đặt trước. Nhưng phát hiện đã hết vé, Vương Nhất Bác rất mất mát nói với Tiêu Chiến.

"Không sao, vé kia chỉ là đi vào xem kinh tuyến. Bãi cỏ bên ngoài không cần vé." Tiêu Chiến trả lời.

Vương Nhất Bác nhẹ nhõm, bắt đầu tìm kiếm hướng dẫn du lịch gần Greenwich. Cậu phát hiện một nơi để đi cáp treo gần Đài thiên văn Greenwich, có những bức ảnh khách du lịch ngắm hoàng hôn trên cáp treo, rất đẹp.

Vương Nhất Bác tưởng tượng ngày mai cùng Tiêu Chiến ngồi trên cáp treo ngắm hoàng hôn, lãng mạn biết bao. Cậu định cho Tiêu Chiến một kinh hỉ, trước tiên không nói cho Tiêu Chiến biết.

Vương Nhất Bác kiểm tra lại đường đi đến Greenwich và cáp treo kia, quyết định mười giờ ngày mai gặp Tiêu Chiến, cùng nhau đi qua Greenwich.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiêu Chiến —— "Chiến ca, ngày mai em sẽ đến dưới lầu nhà anh lúc 10 giờ, chúng ta cùng nhau đi Greenwich nhé?", còn rất tinh nghịch gửi thêm biểu tình sư tử chống cằm.

"Được mười giờ gặp!"

.

Vương Nhất Bác dậy sớm vào sáng hôm sau, thu dọn và mặc quần áo. Sau đó đi ra siêu thị mua trái cây và bánh táo mới nướng. Sau đó, cậu đến cửa hàng gà rán đối diện siêu thị mua một hộp gà rán và khoai tây chiên.

Lần thứ hai đến nhà Tiêu Chiến, đường đi đã rất quen thuộc. Rẽ qua góc đường, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến mặc một áo khoác màu nâu nhạt mang theo một chiếc giỏ gỗ, đứng ở ven đường.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác vẫy tay với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghe được, cười gật đầu với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới, đi tới trước mặt Tiêu Chiến, lại bắt đầu có chút thẹn thùng.

"Anh còn đặc biệt chuẩn bị giỏ gỗ nha", Vương Nhất Bác nhìn túi mua sắm màu xanh nhạt của siêu thị Waitrose trong tay.

"Đúng vậy, không phải chúng ta đi dã ngoại sao!" Tiêu Chiến xách giỏ gỗ trong tay mình lên cho Vương Nhất Bác xem, đồng thời cũng liếc mắt nhìn túi mua sắm trong tay Vương Nhất Bác.

"Em không nghĩ đến điều này", Vương Nhất Bác gãi đầu.

"Anh đùa em thôi, đi nào!" Tiêu Chiến dùng bả vai chạm vào Vương Nhất Bác.

"Được! Chúng ta bắt đầu bằng tàu điện ngầm, đến ga Cutty Sark và đi bộ 15 phút nữa." Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, xác nhận thông tin đường đi.

"Ừm, anh đi theo em." Tiêu Chiến nói.

.

Khoảng 40 phút, họ xuống tàu điện ngầm. Có thể cảm nhận được khu này so với trung tâm Luân Đôn không giống nhau, bên này không phồn hoa như vậy, nhưng ven đường có rất nhiều chuỗi khách sạn và căn hộ.

"Khu vực này có vị trí tương đối hẻo lánh, giá thuê căn hộ không quá đắt. Nhiều du học sinh sẽ chọn thuê một căn hộ ở đây và đi tàu điện ngầm 40 phút để đến trường.", Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.

Họ vừa đi vừa trò chuyện.

"Nếu như không phải bởi vì cách cửa hàng tương đối xa, anh muốn thuê một căn hộ ở bên này." Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Trước đây anh có một người bạn đã thuê một căn có một phòng ngủ và một phòng khách ở đây, bên trong có một cửa sổ sát đất rất lớn, nhìn xuống có thể nhìn thấy sông Thames. "

"Kỳ thật giá nhà bên này cũng không quá đắt, anh ráng phấn đấu thêm vài năm nữa, phỏng chừng cũng có thể mua một căn nhà ở bên này. Bên này rất yên tĩnh, môi trường cũng rất tốt, không ồn ào và đông đúc như trung tâm Luân Đôn." Tiêu Chiến vô tình chia sẻ kế hoạch tương lai của mình với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu quan sát căn nhà và hoàn cảnh bên này, quả thật cũng không tệ lắm, kiến trúc cũng rất mới. Nếu bạn có khả năng mua một ngôi nhà ở đây, ước tính chất lượng cuộc sống sẽ rất cao.

"Môi trường bên này thật sự rất tốt, cảm giác không khí đều trong lành." Vương Nhất Bác nói đùa.

"Đúng vậy, hơn nữa hôm nay hình như có nắng", Tiêu Chiến híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời xuyên qua tầng mây, lộ ra một chút ánh nắng.

"Chúng ta thật may mắn, dã ngoại dưới ánh mặt trời, quả thực rất thoải mái!" Vương Nhất Bác cũng cảm thấy rất vui vì thời tiết nắng đẹp.

.

Họ đi bộ khoảng mười lăm phút và đến một giao lộ giống như công viên rừng. Nhìn qua, là một đồng cỏ rộng lớn vô tận. Mặc dù chỉ mới 11 giờ sáng, nhưng bãi cỏ đã đầy người Anh. Có vẻ như tất cả mọi người thừa dịp trời nắng và ra ngoài phơi nắng trên bãi cỏ.

Hai người leo lên dốc lên bãi cỏ, tìm một chỗ trống và trải thảm dã ngoại. Tiêu Chiến cũng mở giỏ ra, lấy thức ăn mình chuẩn bị ra từng chút một. Có sushi, bánh sandwich, một hộp bánh trứng nhỏ và hai chai nước bưởi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chuẩn bị nhiều như vậy, rất vui vẻ cũng rất cảm động, cảm nhận được Tiêu Chiến vì buổi hẹn hò hôm nay mà hao tổn tâm tư.

Vương Nhất Bác lấy trái cây, táo, gà rán và khoai tây chiên mà mình mua ra. Đống thức ăn này gần như phủ kín tấm thảm dã ngoại.

"Cũng may em mua thảm đủ lớn, bằng không thật sự không đủ để." Vương Nhất Bác cảm thấy may mắn.

"Hiện tại vừa vặn chỉ còn lại hai chỗ ngồi." Tiêu Chiến sắp xếp chỗ ngồi ăn dành cho bọn họ ngồi đối mặt với đồ ăn ở giữa.

Vương Nhất Bác phát hiện ra, nhưng không hài lòng. "Em muốn ngồi cùng một chỗ với anh", tiếp theo cậu liền đem thức ăn ở giữa đẩy sang một bên, nhường chỗ cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến càng cảm thấy đáng yêu khi nhìn Vương Nhất Bác như một đứa trẻ dính người.

Hai người họ ngồi cạnh nhau, Vương Nhất Bác nhìn thấy bánh sandwich do Tiêu Chiến làm đã cắt thành kích thước vừa vặn, còn dùng tăm tre cắm ở trên đó.

"Chiến ca, anh thật dụng tâm! Em bắt đầu ăn được chưa?" Vương Nhất Bác không thể chờ đợi được nữa muốn nếm thử đồ ăn do bạn trai tự tay chuẩn bị.

"Ừm, có thể ăn." Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời.

Khi Vương Nhất Bác chuẩn bị bỏ miếng bánh sandwich vào miệng, cậu chợt nhớ tới còn chưa chụp ảnh. Cậu vội vàng đặt bánh sandwich trong tay về vị trí cũ, sau đó lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh ở mọi góc độ. Có bức chụp cận cảnh đồ ăn, cũng có một bức chụp toàn cảnh thực phẩm.

Cuối cùng xoay góc chụp của máy ảnh lại: "Chiến ca, chúng ta cũng chụp chung đi." Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến do dự trong chốc lát, "Được"

Vương Nhất Bác rất vui vẻ, cũng không chọn góc độ, cảm thấy trong camera có hai người bọn họ liền hoàn mỹ, chính là chụp một lèo.

Tiêu Chiến càng nhìn càng cảm thấy không đúng, Vương Nhất Bác chụp cái này là cái gì a. Tuy rằng trong lòng cũng biết rõ mặt bọn họ rất đẹp nhưng cũng không chịu được những bức ảnh chụp trực diện từ trên cao, còn bị nhắm mắt.

"Em đưa điện thoại cho anh đi, anh chụp." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.

Vương Nhất Bác cười hai tiếng, đưa điện thoại cho Tiêu Chiến.

Sinh viên nghệ thuật là sinh viên nghệ thuật, góc chụp mà Tiêu Chiến chọn là rất đẹp. Ngay cả là ảnh gốc cũng đủ đẹp rồi.

Chụp ảnh xong, họ đeo găng tay và bắt đầu ăn. Vương Nhất Bác ăn bánh sandwich trước, tiếp theo là sushi, bánh trứng, còn cho mình một ngụm nước ép bưởi. Dù sao thì cũng quay đi quay lại ăn mấy món của Tiêu Chiến làm mà thôi.

"Chiến ca, thật sự rất ngon, anh còn biết làm bánh trứng!" Vương Nhất Bác có chút cảm động, cậu rất thích bánh trứng.

"Em thích thì ăn nhiều một chút. Khi ở nhà không có việc gì làm, anh sẽ học làm món tráng miệng, anh sẽ thử làm cho em món tráng miệng nào em thích." Tiêu Chiến rất vui vì Vương Nhất Bác có thể thích những gì mình làm như vậy.

"Em cũng thích ăn tiramisu, bánh dừa, sương sáo... hehe" Vương Nhất Bác cũng có chút ngượng khi nói câu sau.

"Được, chúng ta hẹn trước đi, anh ở nhà làm trước xong mang qua cho em." Tiêu Chiến rất sảng khoái đáp ứng.

.

Có một số nhóm các gia đình ngồi bên cạnh họ, vài đứa trẻ chạy nhảy xung quanh bãi cỏ. Tiêu Chiến cười nhìn bọn trẻ vui vẻ chơi đùa, đều có chút ngây người. Chờ phục hồi tinh thần lại, một vài đứa trẻ đã phát hiện vị ca ca này đang nhìn chúng.

Những đứa trẻ đó đi tới, rất nhiệt tình dùng giọng trẻ con ngọt ngào chào hỏi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. "Hi, handsome gentlemens!"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị chọc cười, cũng chào hỏi lại bọn chúng.

Tiêu Chiến cầm lấy hộp bánh trứng nhỏ trong tay, muốn chia sẻ cho những đứa trẻ này. Trong chốc lát, lại nhớ những đứa trẻ này có thể bị dị ứng với trứng gà, liền quay đầu lại tìm cha mẹ của chúng, hỏi bọn chúng có thể ăn món bánh trứng này không.

Mấy vị phụ huynh kia nghe được, rất vui vẻ cảm tạ Tiêu Chiến, hơn nữa còn nói mấy đứa nhỏ này không có dị ứng, bánh trứng có thể ăn.

Bọn trẻ nghe được, rất chờ mong nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gật gật đầu, ý bảo bọn trẻ có thể lấy.

Mỗi đứa lấy một cái bánh trứng, còn lại hai cái bánh trứng trong hộp.

Loạt chia sẻ nhiệt tình này của Tiêu Chiến hoàn toàn bỏ quên một "đứa trẻ" u oán bên cạnh.

Chờ bọn trẻ tản ra, Tiêu Chiến mới phát hiện Vương Nhất Bác cau mày, cúi đầu cầm sushi ăn.

"Em làm sao vậy?" Tiêu Chiến cúi đầu, tiến lại gần nghiêng người nhìn Vương Nhất Bác đang cúi đầu.

"Anh đem bánh trứng cho bọn trẻ hết, còn lại có hai cái!" Vương Nhất Bác thấp giọng oán giận.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác chọc cười, bạn nhỏ này bảo vệ đồ ăn của mình đến như vậy sao?

"Không sao Nhất Bác, nếu em thích trở về anh làm cho em. Vừa rồi bọn trẻ chỉ có một cái bánh trứng, nhưng anh có thể làm vô số bánh trứng cho em!" Tiêu Chiến trấn an Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe được, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Chuyện "có thể nhận được vô số bánh trứng của Tiêu Chiến" khiến Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng tự hào và thoải mái. Hơn nữa sau khi nguồn năng lượng xấu kia qua đi, cậu cũng cảm thấy mình có chút nhỏ nhặt khi so đo những thứ này cũng bọn trẻ.

Cậu quan sát và cảm thấy cậu có thể chia sẻ thêm một số khoai tây chiên với họ. Cha mẹ của những đứa trẻ đó cũng chia sẻ trái cây và pizza của họ với hai người. Cứ như vậy, thảm của mấy người bọn họ càng kéo gần hơn.

"Hai người là một cặp à?" Mẹ của một đứa trẻ hỏi thẳng họ.

"Phải, anh ấy là người yêu của tôi." Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, còn kéo tay Tiêu Chiến trả lời người mẹ kia.

Người mẹ nghe câu trả lời, đột nhiên bắt đầu cười, kéo mẹ của một đứa trẻ khác bên cạnh thì thầm. Sau khi thì thầmxong, người mẹ giải thích với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến: "Tôi vừa đánh cược với cô ấy, tôi nói hai người nhất định là một cặp. Cô ấy không tin, nói hai người bộ dạng có chút giống, hẳn là anh em." Nói xong, còn tỏ vẻ giống như người thắng cuộc.

Mọi người có mặt đều cười. Đặc biệt là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy thực sự thoải mái vì sự bao dung và chấp nhận này.

.

Bọn họ nói chuyện một lúc về thời tiết và ẩm thực, đó là cách người Anh nói chuyện. Thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần hai giờ chiều. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến định đến kinh tuyến gốc phía trên để xem.

Họ leo lên cầu thang thì thấy hàng rào sắt ở đằng kia bị đóng lại. Vương Nhất Bác có chút thất vọng, cảm thấy mình không có đặt trước, dẫn đến hôm nay không vào được.

Tiêu Chiến nhận thấy được cảm xúc của Vương Nhất Bác, anh đi tới trước hàng rào sắt, quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác em xem, đường kinh tuyến gốc ở đây, căn bản không cần mua vé đi vào để vào xem!"

Vương Nhất Bác nghe xong, vội vàng đi tới. "Thật sự, thì ra đây chính là đường kinh tuyến gốc nổi tiếng a!" Vương Nhất Bác cũng thò đầu vào khe hở của hàng rào sắt.

Hai thanh niên cao lớn giờ đây như hai con mèo, nhìn trộm qua hàng rào sắt, bởi vì họ không mua vé, nên có vẻ như đang nhìn trộm.

"Nhất Bác, em lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho anh đi!" Tiêu Chiến cười vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác.

"Được, chụp như thế nào?" Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra.

"Anh đưa tay vào, em chụp tay anh cùng với đường kinh tuyến gốc là được rồi." Tiêu Chiến giải thích cho Vương Nhất Bác nghe.

"Được", Vương Nhất Bác sau khi chụp vài tấm ảnh cho Tiêu Chiến cũng bảo Tiêu Chiến chụp cho mình.

"Thật ra anh nghĩ em đang đứng ở đây, và anh có thể giúp em chụp một bức ảnh chung với đường kinh tuyến gốc rồi." Tiêu Chiến điều chỉnh góc độ, chụp ảnh chung Vương Nhất Bác với đường kinh tuyến gốc trong hàng rào sắt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bức ảnh chụp được, cảm thấy trong lòng chua xót mang theo một tia buồn cười.

"Không thể chỉ có em chụp, anh cũng phải chụp." Vương Nhất Bác lấy lại điện thoại, cưỡng ép chụp cho Tiêu Chiến vài tấm.

Sau khi chụp xong, hai người bọn họ ghé lại với nhau, xem những "bức ảnh vô tri" vừa chụp được cười ha ha.

"Chúng ta giống như khách du lịch đến tham quan nhưng không đi vào, cũng phải ghé qua cửa một chuyến." Tiêu Chiến cảm thấy quá buồn cười.

.

Sau khi xem ảnh, họ ngẩng đầu lên và nhìn về phía bãi cỏ Greenwich. Lúc này mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, ánh mặt trời rực rỡ chiếu đầy bãi cỏ.

Rất đẹp, làm thế nào để mô tả bức tranh này? Bầu trời xanh tinh khiết, những đám mây trắng như tuyết, và bên dưới là đồng cỏ ngập nắng. Trời và đất dường như rất gần, màu xanh da trời và màu xanh lá cây làm cho toàn bộ bức tranh rất tươi mát và thoải mái.

"Nhất Bác, hình ảnh thật thuần khiết a!" Tiêu Chiến cảm thán nói.

"Ừm", Vương Nhất Bác cũng bị hình ảnh này chấn động.

"Thật tốt a Nhất Bác, chúng ta cùng nhau xem một cảnh đẹp như vậy." Tiêu Chiến bất ngờ thổ lộ.

"Ha ha ha", Vương Nhất Bác nhịn không được bật cười, đưa tay nắm lấy Tiêu Chiến, nắm chặt. Một lát sau lại đổi tay phải đến nắm, tay trái giữ chặt vai trái của Tiêu Chiến, hôn lên thái dương của Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, cũng may chúng ta không có vé vào trong, bằng không lúc này chúng ta có thể sẽ đi vào tham quan, không nhìn thấy hình ảnh này." Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm, lười biếng cũng không muốn động đậy, chỉ muốn được ôm, ôm vào lòng.

"Ừm", Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là 3 giờ chiều giờ Anh, cũng là 11 giờ đêm giờ Trung Quốc.

.

"Tiêu Chiến, hiện tại là 11 giờ đêm theo giờ Trung Quốc, còn một giờ nữa là năm mới." Vương Nhất Bác thích tư thế ôm đầu này của Tiêu Chiến, giống như có thể dung hợp với Tiêu Chiến.

"Năm nay và năm sau chúng ta sẽ ở bên nhau, chúng ta còn ôm nhau ngắm cảnh đẹp lúc ban đầu." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, còn hoài nghi sao? Sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp buộc phải tỉnh dậy.

"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, Tiêu Chiến, anh phải hứa với em." Vương Nhất Bác rất mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng cũng rất nghiêm túc trả lời Vương Nhất Bác, "Được, anh hứa với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx