Chương 15: Bên cạnh em, anh không cần mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, Tiêu Chiến, anh phải hứa với em." Vương Nhất Bác rất mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng cũng rất nghiêm túc trả lời Vương Nhất Bác, "Được, anh hứa với em. "

.

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến như người yêu đã yêu từ rất lâu.

"Chiến Chiến, chúng ta đi cáp treo xem hoàng hôn nhé?" Vương Nhất Bác ở bên tai Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến.

"Ở gần đây đúng không?" Tiêu Chiến kỳ thật cũng không muốn rời khỏi cái ôm này nhanh như vậy.

"Đúng vậy, đi qua đại khái hai mươi phút."

"Được, vậy chúng ta đi thôi." Tiêu Chiến hơi thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, nhưng tay vẫn nắm chặt.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, một tay thao tác xem điều hướng.

Đi bộ từ Greenwich Park đến chỗ đi cáp treo, đi bộ dọc theo bờ sông trong mười phút rồi băng qua một con đường là tới.

"Chiến Chiến, chúng ta đi thôi, hẳn là có thể đi cáp treo trước 12 giờ giờ Trung Quốc." Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đi về hướng lối ra công viên.

Tiêu Chiến nghiêng mắt nhìn Vương Nhất Bác, trêu chọc nói: "Này Nhất Bác, chúng ta bây giờ còn rất có cảm giác nghi thức."

"Đúng vậy, em đối với chuyện yêu đương quả thật có chút thiên phú." Vương Nhất Bác không biết xấu hổ nói với Tiêu Chiến.

Hôm nay thời tiết thực sự rất đẹp. Họ đi dọc theo bờ sông, có một vài con thiên nga trên bờ.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông, Tiêu Chiến hít sâu một hơi: "Thật thoải mái!" Tiêu Chiến cảm thán nói.

"Không khí thật tuyệt vời! Trong thực tế, em cảm thấy không khí ở Luân Đôn cũng không phải là tệ, bởi vì em bị viêm mũi, lúc còn ở Trung Quốc thỉnh thoảng phải xịt mũi. Vậy nhưng kể từ khi đến Luân Đôn, em không còn dùng thuốc nữa." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Anh cũng bị viêm mũi, sau khi đến Luân Đôn, chứng viêm mũi của anh cơ bản đã khỏi. Cây xanh ở Luân Đôn thực sự rất nhiều, cây cối ở khắp mọi nơi, chỉ cách một vài bước có một công viên nhỏ, có đồng cỏ nhỏ."

"Ừm, động vật cũng được chăm sóc rất tốt. Ở đâu có công viên, ở đó có thể thấy sóc, và chim bồ câu trắng bay khắpnơi." Vương Nhất Bác chỉ vào con chim bồ câu trắng đang ăn vụn bánh mì trên mặt đất nói.

"Ha ha, mỗi lần nhìn thấy chim bồ câu trắng bay trên đỉnh đầu, anh đều rất sợ nó sẽ làm bậy ở trên đỉnh đầu anh..." Tiêu Chiến rất bất đắc dĩ.

Bên bờ sông là một khu bất động sản mới xây, thoạt nhìn không khác gì những khu dân cư trong nước. Ngoài ra còn có cầu trượt cho trẻ em và một số thiết bị tập thể dục.

"Các căn nhà này dường như mới được xây dựng, vị trí địa lý rất tốt. Gần Greenwich Park, bên cạnh còn có một con sông, không biết giá cả như thế nào." Tiêu Chiến để ý đến căn nhà này, tùy ý nói.

Vương Nhất Bác nghe vào những lời này của Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác ý thức được chênh lệch giữa mình và Tiêu Chiến. Bọn họ vẫn còn khoảng cách, nếu Tiêu Chiến muốn mua nhà ở bên này, có lẽ anh ấy sẽ cố gắng thêm nửa năm nữa là có thể làm điều đó. Trong khi hiện tại cậu vẫn còn đi học. Ngoại trừ chi phí sinh hoạt là tiền tiết kiệm trước đây của cậu, học phí và tiền thuê nhà, đều là do ba mẹ trả.

"Trước đây anh không phải nói giá nhà ở bên này không cao bằng trung tâm Luân Đôn sao? Nếu như thích bên này, có thể đi tìm người trung gian hỏi thăm." Vương Nhất Bác cố ý che giấu sự lo lắng trong lòng mình.

"Anh rất thích bên này, cây xanh tốt, còn yên tĩnh. Anh nhìn quanh đây mấy dặm cũng không thấy người nào." Tiêu Chiến thật sự rất thích bên này. "Nhất Bác, em nói nếu anh thực sự mua một căn hộ ở đây thì sao? Sau đó, em có thể chuyển đến sống cùng anh!" Tiêu Chiến kích động thốt ra, quên mất Vương Nhất Bác sẽ chỉ ở Luân Đôn một năm.

Sau khi Tiêu Chiến nói xong, anh cũng ý thức được vấn đề này, không tiếp tục nói chuyện.

Vương Nhất Bác nhéo nhéo đầu ngón tay Tiêu Chiến, trấn an anh. "Chiến Chiến, em biết anh đang suy nghĩ cái gì. Một năm dài lắm, vẫn còn sớm. Chúng ta đừng lo lắng về tương lai phía trước. Trong tương lai nếu anh muốn ở lại Luân Đôn, vậy em có thể nỗ lực tìm một công việc ở Luân Đôn và đăng ký thường trú. Còn nếu anh muốn về nước, chúng ta sẽ về nước cùng nhau. Có quá nhiều khả năng trong tương lai, em sẽ không bỏ anh đi, được chứ?"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói, nội tâm dần ổn định lại. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không ngừng tự nhủ : "Vương Nhất Bác sẽ không rời khỏi Tiêu Chiến".

Tiêu Chiến chưa từng nói với Vương Nhất Bác, thật ra anh thực sự rất cần lời hứa như vậy. Cho dù đúng hay không. Bởi đối với một người bị bóng ma tâm lý trong tình yêu, cần phải được người yêu nhiều lần đảm bảo - "Vương Nhất Bác sẽ không rời khỏi Tiêu Chiến". Đó là một sự trấn an và cảm giác an toàn cho anh ấy.

"Được, anh biết rồi." Tiêu Chiến dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng vào Vương Nhất Bác. – "Biết rồi, Nhất Bác ca ca."

"Biết là được rồi, em rất yêu anh, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác sờ sờ đầu Tiêu Chiến.

.

Họ đi dọc theo bờ sông đến con đường và băng qua một con đường. Bên này thật sự thưa thớt người, trên đường một chiếc xe một người đi bộ cũng không có. Họ trông thấy vạch qua đường có màu sắc như cầu vồng.

"Wow, vạch qua đường cầu vồng!" Tiêu Chiến chỉ vào vạch qua đường kia nói.

"Wefie nào!" Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, điều chỉnh ống kính thành chế độ selfie, kéo Tiêu Chiến đến chụp ảnh.

Tiêu Chiến trốn sau Lưng Vương Nhất Bác, thập phần ngại ngùng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến qua camera, cảm thấy Tiêu Chiến thật sự quá đáng yêu, không chú ý tới mình ấn nút chụp liên tục hơn mười tấm.

"Này, em chụp quá nhiều rồi!" Tiêu Chiến đưa tay ngăn cản Vương Nhất Bác.

"Không nhiều lắm, em chụp cho một mình anh mấy tấm." Vương Nhất Bác chỉ muốn chụp Tiêu Chiến, cho dù phía sau là tảng đá lớn, Vương Nhất Bác cũng sẽ nói đây là Tiên Thạch, lừa Tiêu Chiến để chụp ảnh.

Tiêu Chiến rất nghe lời, Vương Nhất Bác bảo anh đi chụp, anh liền ngoan ngoãn đứng ở nơi đó tạo dáng.

"Được rồi, không chụp nữa." Tiêu Chiến không còn kiên nhẫn, đi qua kéo Vương Nhất Bác.

"Được, chúng ta đi." Vương Nhất Bác hài lòng tắt điện thoại.

.

Ánh nắng rực rỡ dần tan đi, chân trời bắt đầu xuất hiện màu tím hồng của hoàng hôn.

"Nhất Bác nhìn lên bầu trời đi", Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hoàng hôn xinh đẹp.

"Hôm nay chúng ta thật may mắn, lát nữa ở trên cáp treo xem nhất định sẽ đẹp hơn!" Vương Nhất Bác rất nóng lòng được cùng Tiêu Chiến ngắm hoàng hôn trên cáp treo.

Hôm nay người đi cáp treo rất nhiều, bọn họ xếp hàng hơn mười phút mới mua được vé.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn đồng hồ, "Bây giờ là 3 giờ 45 phút , hy vọng chúng ta có thể bắt kịp!"

Tiêu Chiến cũng sốt ruột đến dậm chân, "Các người mau lên mau lên", Tiêu Chiến nhìn đám người xếp hàng phía trước lên cáp treo, thầm nghĩ.

Lúc 3 giờ 55 phút, cuối cùng họ cũng được lên cáp treo. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nặng nề ngồi xuống, chấn động cả chiếc cáp treo.

"Ah! Vương Nhất Bác em không được động!" Tiêu Chiến bị dọa đến mức kêu to, nắm chặt tay vịn bên cạnh.

Vương Nhất Bác vội vàng dừng lại, không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám. Một lúc sau, cậu mới nhỏ giọng thì thầm: "Chiến Chiến, em ngồi cùng anh được không?"

Tim Tiêu Chiến vẫn đập rất nhanh, nắm lấy tay vịn bên cạnh không dám buông ra. Anh không muốn nói chuyện nênkhẽ gật đầu.

Vương Nhất Bác nhìn thấy, cậu chậm rãi đứng dậy, nửa ngồi xổm xoay mông một góc, sau đó nhẹ nhàng ngồi ở vị trí bên cạnh Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, xin lỗi, anh sợ độ cao sao?" Vương Nhất Bác tiếp tục nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Anh nghĩ rằng lần này có thể vượt qua, nhưng không ngờ vừa lên anh vẫn rất sợ." Giọng điệu của Tiêu Chiến rất ủy khuất.

"Bảo bối, em ôm anh. Đừng lo, sẽ không sao." Vương Nhất Bác cố gắng ôm vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm nhận được tay Vương Nhất Bác đặt trên vai mình, anh thử buông tay đang nắm lấy tay vịn bên cạnh ra, nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác.

"Đúng rồi, anh có thể nắm tay em, đừng lo lắng. Anh nhìn lên bầu trời đằng kia đi, hiện tại một màu hồng tím, rất đẹp và lãng mạn." Vương Nhất Bác vuốt ve lòng bàn tay Tiêu Chiến, đồng thời dùng cánh tay ôm chặt bả vai Tiêu Chiến, tư thế như vậy sẽ làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rất an toàn.

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía đối diện. Nó thực sự đẹp, đi cáp treo trên không, dường như gần bầu trời hơn.

Tiêu Chiến vô thức quay đầu nhìn xuống mặt đất, rất cao, anh bị dọa đến cả người run rẩy.

Vương Nhất Bác vội vàng ôm chặt Tiêu Chiến hơn, "Bảo bối, anh đừng nhìn xuống dưới, anh nhìn bầu trời, nhìn em."

"Nhất Bác, anh không thể, anh vẫn còn hơi sợ. Khi nào cáp treo đến nhà ga? Anh không chỉ sợ độ cao, anh còn cóchút sợ không gian kín. Nhất Bác, anh thực sự rất sợ." Tiêu Chiến càng nói giọng càng bắt đầu run rẩy.

Vương Nhất Bác nghe xong, nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy gáy Tiêu Chiến. Bàn tay Vương Nhất Bác rất lớn, có thể vững vàng cố định đầu Tiêu Chiến, sau đó hôn lên môi anh.

Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến vài cái, sau đó chậm rãi xâm nhập, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, từ nụ hôn nông dần dần biến thành nụ hôn sâu. Nụ hôn sâu rất mạnh mẽ, chỉ khi thay đổi vị trí từ trái qua phải mới có thể hít không khí bên ngoài. Vương Nhất Bác chính là muốn như vậy, để cho đầu óc Tiêu Chiến trở nên trống rỗng, không nên lo lắng độ cao và không gian kín.

Vương Nhất Bác càng hôn càng sâu, Tiêu Chiến bất giác rên rỉ ra tiếng. Vương Nhất Bác nghe được, càng thêm động tình, đỡ lấy gáy Tiêu Chiến, lại đi xuống, vuốt ve gáy Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, không được." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, ánh mắt ướt sũng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hai tay vòng qua cổ Tiêu Chiến, ôm lấy Tiêu Chiến, lại hôn lên lần nữa.

"Tiêu Chiến, em thật sự rất yêu anh." Vương Nhất Bác hôn môi Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói bên môi Tiêu Chiến.

"Anh cũng rất yêu em." Tiêu Chiến chủ động nâng má Vương Nhất Bác, dùng ngón tay cái vuốt ve vành tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chớp mắt với Tiêu Chiến, buông tay sang một bên, quay người lại, sóng vai dựa sát vào chỗ ngồi với Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, em ôm anh chặt một chút." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.

"Được", Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến. "Bảo bối, hoàng hôn thật đẹp." Từ kính của chỗ ngồi đối diện, haingười có thể nhìn thấy hoàng hôn bên ngoài.

"Thật lãng mạn, anh muốn ghi nhớ, trở về thử điều chỉnh màu sắc này một chút." Giọng nói của Tiêu Chiến vẫn rất nhẹ, giống như trong toa có máy đo âm lượng decibel.

Họ ôm nhau như thế cho đến khi cáp treo đến nhà ga.

.

Sau khi cáp treo đến nhà ga, Tiêu Chiến lập tức nhảy xuống. Bởi vì ngồi lâu chân có chút tê, lúc nhảy xuống có hơi loạng choạng. Vương Nhất Bác nhìn thấy liền vội vàng tiến lên đỡ lấy.

"Không sao rồi, đến mặt đất bằng phẳng anh liền sống lại!" Giọng nói của Tiêu Chiến rốt cục đã trở lại bình thường.

Vương Nhất Bác cười một chút, đưa tay nắm lấy Tiêu Chiến.

Hai người đi ra ngoài, lúc này trời chậm rãi chuyển sang màu đen, hoàng hôn màu hồng tím vừa rồi tựa hồ đã nhạt đi.

"Bảo bối, lần sau nếu anh sợ cái gì, anh có thể nói thẳng với em, đừng miễn cưỡng bản thân được không?" Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói chuyện này với Tiêu Chiến.

"Được, chỉ là chính anh cũng rất muốn cùng em đi cáp treo, cho nên không nói với em là anh sợ độ cao, sợ em sẽ không đi cùng anh." Tiêu Chiến uất ức nói. "Hơn nữa anh nghĩ rằng anh có thể vượt qua, anh cũng không muốn em cảm thấy anh nhát gan như vậy."

"Bảo bối, ở bên cạnh em, anh không cần phải mạnh mẽ." Vương Nhất Bác siết chặt ngón tay Tiêu Chiến, hình như bọn họ luôn dùng cách này để trấn an đối phương. "Mọi người đều có thể có những điều sợ hãi, chẳng hạn như em sợ bóng tối, chẳng hạn như anh sợ độ cao. Có sao đâu, không phải mọi thứ đều phải bắt buộc bản thân vượt qua. Nếu anh sợ, hãy cứ chạy. Anh là bảo bối của em, em cũng không phải là bố hổ của anh, yêu cầu anh phải trở thành một king kong. Anh sợ em sẽ ôm anh."

"Bố Hổ", Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác chọc cười. "Bố, em là bố đường của anh", còn quay sang nháy mắt với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười hai tiếng, giơ bàn tay đang nắm lên, hôn lên mu bàn tay Tiêu Chiến. "Đúng, ta muốn bao dưỡng ngươi, tối nay theo ta về nhà."

"Được à, daddy, tối nay tắm rửa xong chờ daddy nha." Tiêu Chiến bắt đầu diễn xuất.

"Anh àaaa." Nói thật, Vương Nhất Bác bị quyến rũ.

"Nhất Bác, anh vẫn muốn nói một câu xin lỗi. Đáng lẽ chúng ta có thể đếm ngược trên cáp treo." Tiêu Chiến do dự nói.

"Đừng nói như vậy, Tiêu Chiến. Lúc 0 giờ, chúng ta nên hôn nhau." Vương Nhất Bác cố ý nói như vậy.

Sau khi Tiêu Chiến nghe được, vẫn có chút ngượng ngùng, cũng không nói lời nào nữa.

"Tiêu Chiến, chúc mừng năm mới! Trung Quốc đã đến năm 2020!" Vương Nhất Bác đột nhiên lớn tiếng nói.

"Nhất Bác, chúc mừng năm mới! Rất vui khi được đón năm mới cùng em!" Tiêu Chiến cũng học Vương Nhất Bác, lớn tiếng hét lên.

"Bảo bối, chúng tôi đã ở bên nhau trong năm 2019 và 2020. Em hy vọng chúng ta có thể bên nhau thật nhiều năm nữa!"

"Chúng ta sẽ bên nhau nhiều năm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx