Chương 21: Ma xứ York

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cứ như vậy trôi qua, việc học của Vương Nhất Bác ở Anh đã đến học kỳ cuối. Tiêu Chiến cũng vừa vặn kết thúc một dự án, muốn hẹn Vương Nhất Bác đi York chơi hai ngày để xả hơi.

"Bác ca, ngày mốt em có rảnh không? Muốn đến York chơi hai ngày không?", Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Trước tiên Vương Nhất Bác trả lời một biểu tình đang khóc, sau đó nói: "Ngày mốt có thể, nhưng ngày kia em cònmột tiết học."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác phát ra khuôn mặt khóc, có thể tưởng tượng được bên kia điện thoại Vương Nhất Bác như đang làm nũng.

"Không sao, chúng ta có thể đi về trong ngày."

Vương Nhất Bác lập tức trả lời một biểu tình cún con gật đầu, "Vậy ngày mốt gặp!"


10 giờ 30 phút sáng, hai chàng trai đẹp lần lượt xuất hiện tại ga tàu King's Cross.

"Nhất Bác, Nhất Bác, đây!" Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhét một nửa vào chiếc quần màu kaki, trôngcó vẻ chững chạc nhưng không quá trưởng thành.

Vương Nhất Bác theo tiếng gọi nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trước cổng, sau đó bước nhanh qua, ôm lấy Tiêu Chiến, bám lấy Tiêu Chiến như một chú cún con, "Đã lâu không gặp bảo bối!"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cậu, "Còn không phải vì Bác ca quá bận rộn sao, không rảnh đến gặp anh mà."

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, "Học kỳ cuối rồi, mấy môn tự chọn và luận văn tốt nghiệp chất đống lên nhau, nên em bận hơn các học kỳ trước." Vương Nhất Bác lộ ra mắt cún, thật xin lỗi nói với Tiêu Chiến.

"Anh cũng không trách em mà, chính anh cũng quá bận." Tiêu Chiến tươi cười nháy mắt với Vương Nhất Bác, muốn Vương Nhất Bác không cảm thấy áy náy.

"Chờ em viết xong bản thảo luận văn tốt nghiệp sẽ không bận rộn nữa, đến lúc đó mỗi ngày em đều đến PASS tìm anh." Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến đến cổng, chuyến tàu của bọn họ đã đến ga.

Mất khoảng hai giờ nữa. Vương quốc Anh rất nhỏ, từ Luân Đôn có thể đi thẳng đến nhiều thành phố xung quanhkhác.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi theo hướng đi của đoàn tàu, chuyến đi ngắn thích hợp để ngắm cảnh và ngủ.

Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc tai nghe có dây của mình, trong tai nghe đang phát âm nhạc thuần tuý. Giọng hát chậm rãi mê hoặc, Tiêu Chiến tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tháo tai nghe của Tiêu Chiến ra, lại hạ bả vai xuống một chút để Tiêu Chiến ngủ thoải mái hơn.


"Bảo bối, sắp đến trạm rồi." Vương Nhất Bác sờ sờ đầu Tiêu Chiến, dịu dàng nói với anh.

Tiêu Chiến cau mày mở mắt, vươn vai. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tàu đã đi vào ga của một tòa nhà bằng sắt màu xanh lá cây.

"Đến rồi!" Tiêu Chiến ngủ một giấc ngon, tỉnh dậy tâm tình cũng rất tốt.

Thời tiết hôm nay ở York rất tốt, có nắng.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nắm tay nhau bước ra khỏi tàu, nhìn thấy một "con ma" trên cầu thang của nhà ga. Họ đã quen với việc nắm tay nhau khi ra ngoài, lúc đầu Tiêu Chiến hơi xấu hổ nhưng dần dần họ tự nhiên đan tay vào nhau mỗi lần gặp mặt.

"Buổi trưa chúng ta ăn gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Anh muốn ăn gì?"

"Ừm, tự nhiên anh muốn ăn đồ Thái." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, "Đến York ăn đồ Thái liệu có kỳ quá không?"

Vương Nhất Bác cong khóe miệng: "Không kỳ, anh muốn ăn đồ Hàn Quốc, Nhật Bản đều được."

"Vậy chúng ta đi ăn đồ Thái đi!" Tiêu Chiến vui vẻ nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt như lấp lánh ánh sao.

"Ừm, để em mở điều hướng."

York rất nhỏ, có thể đi bộ ở hầu hết mọi nơi. Họ đi theo điều hướng đến nhà hàng Thái và thấy gần nhà hàng Thái có rất nhiều loại cửa hàng khác nhau như cửa hàng bán đồ Vintage (cửa hàng bán đồ cũ), cửa hàng tạp hóa, cửa hàng thủ công, cửa hàng băng đĩa...

Tiêu Chiến tràn đầy chờ mong thò đầu nhìn vào ngõ nhỏ, "Nhất Bác, Nhất Bác, chúng ta đi dạo trong ngõ đi!"

"Chờ chúng ta ăn trưa xong rồi đi dạo, ăn trưa trước." Vương Nhất Bác đè vai Tiêu Chiến lại: "Vào đi, vừa vặn có chỗ ngồi."

Tiêu Chiến nhăn mặt, làm mặt quỷ với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không khỏi bật cười, "Sao, không phải là không cho anh đi, chúng ta ăn trưa trước, lát nữa đi dạo phố coi như tiêu thực không tốt hơn sao?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác thuyết phục, ngoan ngoãn ngồi xem thực đơn.

"Cái gì anh cũng muốn ăn, muốn ăn xôi xoài, muốn ăn cơm dứa hải sản, tomyum, cà ri cua..." Tiêu Chiến lẩm bẩm.

"Ăn không hết đâu bảo bảo, chúng ta gọi một phần món chính, một phần cà ri và một phần tomyum, sau đó gọi một bát cơm, vậy là đủ rồi." Vương Nhất Bác vừa lật xem thực đơn vừa nói.

"Anh còn muốn uống trà sữa Thái, trà sữa nguyên vị và trà sữa Thái xanh." Tiêu Chiến vẻ mặt bối rối.

"Vậy thì gọi hai ly, chúng ta cùng uống."

"Được." Tiêu Chiến đặt thực đơn xuống, vỗ vỗ mặt.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho nhân viên phục vụ gọi món.

"Lịch trình của chúng ta hôm nay là gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Lát nữa ăn xong, chúng ta đi dạo mấy cửa hàng kia một chút, sau đó sang ngõ đối diện mua mấy bé ma không?" Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau mặt bàn.

"Được, nhưng anh đoán mua chúng cần phải xếp hàng."

"Không phải mấy bé ma sẽ mang đến may mắn sao? Ở đây đều có, sao mình không qua xem chứ?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười thầm. Vương Nhất Bác lau bàn xong, phát hiện Tiêu Chiến đang cười.

"Anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác nhướng mày với Tiêu Chiến.

"Anh cười em mê tín đó. Không nghĩ tới đó Vương Nhất Bác, em còn tin những chuyện này." Tiêu Chiến trêu chọc Vương Nhất Bác.

"Em tin, vì hiện tại em có một điểm yếu." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói ra những lời này, như thể đó là một sự thật đã được biết trước.

Tiêu Chiến dừng lại, không ngờ Vương Nhất Bác lại nghĩ như vậy. Anh chống mặt, "Điểm yếu của em là gì? ", Tiêu Chiến cố ý hỏi.

"Còn ai ngoài Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác bây giờ càng ngày càng lớn mật, dễ dàng thoải mái nói ra những lời này.


Đồ ăn được mang lên từng món một, nhưng Tiêu Chiến vẫn ăn rất vui vẻ.

Họ nắm tay nhau thong thả đi dạo trong con ngõ. Khi họ nhìn thấy một cửa hàng mà họ quan tâm, họ sẽ cùng nhau ghé vào cửa sổ để xem.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến kề sát cửa sổ ngắm nhìn các món đồ chơi nhỏ bên trong, "Chúng ta có doạ chúng không nhỉ, trong mắt chúng, chúng ta chính là những con khỉ đột đáng sợ."

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, không nói nên lời: "Chúng ta đẹp như vậy, làm sao có thể dọa chúngđược."

Vương Nhất Bác cười ha ha, "Đúng vậy, bạn trai em siêu đẹp trai."

Tiêu Chiến hừ một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Họ đến trước cửa một cửa hàng bán đĩa than cổ điển, "Chúng ta vào trong xem đi." Vương Nhất Bác nói.

Cửa hàng tuy nhỏ nhưng các đĩa nhạc được sắp xếp theo danh mục rõ ràng.

"Em đang tìm đĩa nhạc gì?" Tiêu Chiến lướt qua các chiếc đĩa xếp chồng lên nhau.

"Xem đĩa của ban nhạc Queen." Vương Nhất Bác lướt qua từng đĩa nhạc theo các nhãn sắp xếp theo chữ cái. Lật thật lâu cũng không chọn được thứ mình thích.

"Cái này phải không?" Tiêu Chiến đột nhiên nói, bất ngờ rút ra một đĩa hát nền màu xanh da trời cùng ảnh chụp của bốn thành viên ban nhạc.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, lập tức vọt tới trước mặt Tiêu Chiến, rất kích động nhận lấy đĩa nhạc này. "Đúng đúng đúng, là ban nhạc Queen!"

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại thích như vậy: "Thì ra em thích đến vậy."

"Em rất thích, tuy trên mạng cũng có bán, nhưng cảm giác mua trên mạng với mua trực tiếp không giống nhau." Vương Nhất Bác nói, "Em rất vui!" Vương Nhất Bác nở nụ cười rất thỏa mãn.

Tiêu Chiến như được lây tâm trạng vui vẻ của Vương Nhất Bác, ngân nga "We Will Rock You" của Queen.

Vương Nhất Bác mang đĩa nhạc đến quầy trả tiền, ông chủ nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Tiêu Chiến. Bỗng nhiên khom lưng lấy món đồ gì đó dưới tủ.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau, không biết ông chủ định làm gì.

Một lúc sau, ông chủ lấy từ trong tủ ra một chiếc đĩa hát có bìa màu đỏ tím. "Gift for you two, hope you have a nice day!" (Quà tặng hai cậu, chúc hai cậu một ngày tốt lành!)

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thấy thế đều trợn tròn mắt, đây là chiếc đĩa than Bohemian Rhapsody!

"Thanks!" Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vô cùng chân thành cảm ơn ông chủ, ông chủ có hình xăm bông hoa lớn trên cánh tay mỉm cười thân thiện với bọn họ.

Bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác nhịn không được lấy hai đĩa nhạc ra quan sát. Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nắm tay Vương Nhất Bác, sợ cậu ngã khi đi đường không nhìn.

"Ông chủ thực sự là một người tốt", Tiêu Chiến cũng bị xúc động bởi sự hào phóng của ông chủ.

"Đúng vậy, chúng ta thật may mắn!" Vương Nhất Bác hiển nhiên rất hưng phấn, giọng điệu đều mang theo vui vẻ.

"Đã lâu lắm rồi không may mắn như vậy!" Tiêu Chiến cong mắt cười.

Nếu có một máy ảnh lia đến họ lúc này thì mỗi khung hình chụp được sẽ là một bức ảnh đầy niềm vui.

.

Họ đi trên con đường đá và đến trước một quán cà phê.

"Logo này thật thú vị." Tiêu Chiến chỉ vào hoa văn logo ở cửa nói.

Vương Nhất Bác nhìn theo hướng Tiêu Chiến chỉ. Là một bức tranh biếm hoạ một người đàn ông và một người phụ nữ, bên trái là người phụ nữ cầm một đĩa sandwich, và bên phải là một người đàn ông giống như phù thủy đangkhuấy một lọ thuốc đun sôi. Ngoài ra còn có máy pha cà phê, bánh ngọt và bia. Vừa nhìn nó là một sáng tạo theo phong cách mang đậm tính cá nhân.

"Đáng lẽ phải là một cặp vợ chồng nhưng tại sao người đàn ông này giống một phù thủy quá vậy?" Vương Nhất Bác nhận xét.

"Ha ha", Tiêu Chiến cười, "Chúng ta vào mua một tách cà phê đi." Anh kéo Vương Nhất Bác vào trong.

Họ bước vào quán, nhìn thấy người phục vụ nam trong cửa hàng, ngay lập tức cảm thấy hình ảnh y chang trên logo! Giống hệt nhau!

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau, liền biết đối phương muốn bày tỏ điều gì.

Mỗi người mua một ly latte và nắm tay nhau ra khỏi quán cà phê. Hôm nay York có nắng, gió nhẹ không khô, thực sự rất thích hợp để dạo chơi.

"Nhất Bác, sau này chúng ta cũng mở một quán cà phê đi, anh sẽ thiết kế logo cho cửa hàng của chúng ta." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Chúng ta có nhà thiết kế rồi, tiết kiệm được phí thiết kế."

"Vậy em có muốn ý tưởng như thế nào không?" Tiêu Chiến đã quen với việc được Vương Nhất Bác tâng bốc. Mặc dù lời Vương Nhất Bác có tâng bốc nhưng không khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại còn rất chân thành.

"Em cũng muốn như bọn họ vậy, vẽ hai chúng ta đi." Vương Nhất Bác giống như nhìn thấy những đứa trẻ khác có thìmình cũng phải có.

"Được, yêu cầu này có thể đáp ứng cho em. Em còn ý tưởng gì nữa không?" Tiêu Chiến vô cùng cưng chiều.

"Thực ra, em muốn mở một lớp học street dance của riêng em. Đây là ước mơ lớn nhất của em, kỹ năng nhảy của em cũng không tốt lắm." Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng nói.

"Wow, Nhất Bác của chúng ta còn biết nhảy, có gì mà không làm được chứ?" Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác thật giống như một cửa hàng đồ cũ vậy, mỗi lần đi đều có thể tìm được những thứ rất quý giá.

"Em cũng muốn khiêm tốn một chút nhưng quả thật hình như chưa gặp phải chuyện gì em không làm được." Vương Nhất Bác nói xong chính mình cũng muốn cười.

"Bác ca, chúng ta làm người nên khiêm tốn một chút."

Bọn họ cứ vậy vừa đi vừa đấu võ mồm cho đến khi đến được Hẻm Xéo. Đã có rất nhiều người xếp hàng trước cửa hàng bán mấy con ma nhỏ.

"Đông quá, phải xếp hàng đến khi nào?" Tiêu Chiến có chút không vui.

Vương Nhất Bác âm thầm đếm số người, "Khoảng chừng hai mươi phút là đến lượt chúng ta."

"Lâu quá, anh mỏi chân." Nói xong anh nhấc chân lên thả lỏng một chút. Bản thân Tiêu Chiến cũng không ý thức được lúc nói những lời này có chút làm nũng.

"Vậy em cõng anh nhé?" Vương Nhất Bác nói câu này rất chân thành.

Tiêu Chiến dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Vương Nhất Bác: "Em đừng chọc anh."

Vương Nhất Bác cười ranh mãnh, ghé vào tai Tiêu Chiến nói: "Em nói thật, chỉ có anh dám hay không thôi."

Tiêu Chiến tỏ vẻ ghét bỏ đẩy Vương Nhất Bác ra, giơ tay lên làm ra hiệu "cấm lại gần".

Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy Tiêu Chiến như vậy thật đáng yêu. Giống như các nam sinh cấp 2 cấp 3, khi gặp người mình thích thì sẽ muốn trêu chọc người ta.

Khi sắp đến lượt hai người, bọn họ nhìn từ ngoài cửa sổ vào thấy một số chú ma nhỏ trưng bày bên trong.

"Đáng yêu quá đi, chọn thế nào đây, mỗi màu hình như không giống nhau." Tiêu Chiến hơi bối rối, bởi vì màu trên người mấy chú ma nhỏ này được nhuộm một cách ngẫu nhiên, không con nào giống con nào.

"Em thích màu xanh lá cây, em muốn chọn một con màu xanh lá cây." Vương Nhất Bác không chút do dự.

"Vậy anh chọn một con màu đỏ, anh thích màu đỏ." Tiêu Chiến lưạ chọn theo cách của Vương Nhất Bác, không còn khó chọn nữa.

"Vậy chúng ta đỏ với xanh lá, thật may là không trùng." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến.

"Đỏ phối với xanh lá cũng có thể rất thời trang, chỉ cần không quá lạm dụng là được." Tiêu Chiến giải thích.

"Chiến ca, đột nhiên em nghĩ ra một ý tưởng rất lãng mạn." Vương Nhất Bác bắt đầu cười khúc khích.

Tiêu Chiến rất nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác.

"Như trong mấy bộ phim truyền hình á, nhà thiết kế sẽ thiết kế một bộ trang phục đặc biệt cho người yêu đó? Anh cũng sẽ thiết kế cho em một bộ chứ?" Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, dựa đầu vào anh.

"Em nghĩ hay đó, thiết kế mẫu mã, sau đó cho ra thành phẩm, em có biết tổng chi phí là bao nhiêu không? Anh cũngchưa có ngốc đến vậy." Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác.

"Anh có thể bán mà, đến lúc đó khắp đường lớn ngõ nhỏ đều là tình yêu của chúng ta." Vương Nhất Bác tưởng tượng ra hình ảnh kia, cười như một tên điên.

"Em thật không biết xấu hổ, nhưng nhà thiết kế này vẫn muốn ha." Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác cười, cũng không tự giác cười theo.


Sau khi chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt họ vào cửa hàng. Cửa hàng rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa mười người, khó trách phải xếp hàng từ bên ngoài.

Bên trái cửa hàng có một hàng tủ trưng bày các loại bé ma, nhưng là tủ trưng bày phía dưới, cần ngồi xổm xuống mới có thể nhìn thấy. Bên phải là một tiểu cảnh dành cho khách hàng chụp ảnh lưu niệm sau khi mua mấy bé ma này.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát xem có bé ma nào hợp nhãn không.

Vương Nhất Bác nhìn sang một ô nhỏ bên phải, bên trong bày rất nhiều các bé ma màu trắng và màu đen. Cậu đưa tay chạm vào chúng.

Tiêu Chiến quay đầu, phát hiện Vương Nhất Bác không ngồi xổm bên cạnh mình, anh quay đầu lại nhìn, thấy Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn vào một ô.

"Thích không?" Tiêu Chiến đi qua, hỏi Vương Nhất Bác.

"Thích, hơn nữa một trắng một đen vừa vặn là một cặp." Vương Nhất Bác cảm thấy những bé ma khác màu sắc quá loè loẹt, cậu không thích lắm.

Tiêu Chiến cũng nhìn vào trong ô: "Cặp hắc bạch này có chút ngầu."

"Ừm, anh có chọn được bé ma mình thích không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không có, khó chọn quá, quá nhiều màu sắc." Tiêu Chiến từ bỏ việc lựa chọn.

"Vậy chúng ta mua cặp hắc bạch này đi, anh thấy được không?" Vương Nhất Bác kiên nhẫn hỏi ý kiến của Tiêu Chiến.

"Được, anh muốn bé ma màu trắng."

"Được, vậy em lấy màu đen."

Sau khi hai người thanh toán, họ cùng nhau chụp ảnh bên tiểu cảnh, giống như học sinh tiểu học đi du xuân, check in một cái.

.

Họ bước ra khỏi cửa hàng, trời đã xám xịt từ khi nào, dường như có dấu hiệu sắp mưa.

"Không thể nào chứ, chúng ta vừa mới mua xong bé ma thì trời mưa, không phải nói mấy bé ma này có thể mang lại may mắn sao?" Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đi dưới mái hiên.

Mưa từng giọt từng giọt rơi xuống con đường đá trong ngõ đối diện.

Kiến trúc của York thuộc phong cách Gothic. York ngày mưa, giống như một con tàu chiến chìm dưới đáy biển chậm rãi nổi lên, hiện ra bộ dáng chân thật nhất của nó.

Vương Nhất Bác nhớ rõ Tiêu Chiến vô cùng không thích mưa, tuy rằng mưa không nhiều nhưng cũng rất sốt ruột lấy điện thoại ra xem trận mưa này khi nào sẽ tạnh.

"Ting ting", điện thoại của Vương Nhất Bác nhận được một email.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Không phải là có bài tập gì nữa chứ! Nếu vậy, em phải hoài nghi sự may mắn của mấy con ma này." Vương Nhất Bác rất miễn cưỡng mở email xem.

Tiêu Chiến không nói gì, tiến lại gần xem email với Vương Nhất Bác.

"Wow! Giáo sư của bọn em ngày mai không lên lớp được! Nên lớp học ngày mai không cần phải đi học nữa!" Vương Nhất Bác hưng phấn ôm Tiêu Chiến.

"Lần đầu tiên anh thấy giáo sư nghỉ mà sinh viên lại phấn khích như vậy." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.

"Đương nhiên rất phấn khích rồi, có nghĩa là tối nay chúng ta có thể ở lại York một đêm, không cần vội trở về Luân Đôn để đi học." Vương Nhất Bác tủm tỉm cười, thậm chí muốn lấy bé ma ra hôn một cái.

"Bé ma này vẫn có tác dụng nha." Tiêu Chiến nói.

Mưa cũng tạnh dần, giống như cho người qua đường cơ hội để thở.

"Bảo bối, chúng ta tìm một khách sạn ở trước đi, em lo lát nữa mưa sẽ lớn." Vương Nhất Bác mở phần mềm đặt khách sạn và bắt đầu tìm kiếm khách sạn gần đó.

"Ừm." Tiêu Chiến thản nhiên đáp, mắt đang nhìn những giọt mưa nhỏ giọt dọc theo mái hiên.

"Chỉ còn phòng này thôi, cách ngõ đối diện năm phút đi bộ." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến gật gật đầu, nắm tay Vương Nhất Bác, hoàn toàn tin tưởng đi theo cậu.

-

Khách sạn này được trang trí theo phong cách thời Trung cổ, rất cổ kính và đầy bí ẩn.

"Cũng may có anh ở đây với em, nếu không em sẽ rất sợ ở đây một mình." Vương Nhất Bác khẽ nói với Tiêu Chiến.

"Lá gan gì nhỏ xíu." Tiêu Chiến còn dùng ngón cái và ngón trỏ khoa tay múa chân một chút.

"Có cái khác lớn là được." Vương Nhất Bác nói xong, hất cằm về phía Tiêu Chiến.

.

Hai người nhận phòng.

Tiêu Chiến đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa bên ngoài vẫn còn chưa tạnh.

"Tiêu Chiến, anh đang nghĩ gì đó?" Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, vòng tay qua ôm và hôn lên trán anh.

Tiêu Chiến lặng lẽ dựa vào người Vương Nhất Bác, một lát sau, Tiêu Chiến đột nhiên nói: "Anh muốn đi dầm mưa."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, nhưng cũng lập tức trả lời: "Vậy em đi cùng anh."

Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, nhìn ánh mắt cậu: "Thật sao? Bên ngoài trời mưa to lắm."

"Thật chứ, anh muốn làm gì em đều đáp ứng." Vương Nhất Bác gật đầu.

"Em không thấy anh rất kỳ quái sao?" Tiêu Chiến không tin, tiếp tục hỏi.

"Em nhớ trước kia anh cũng từng hỏi em vấn đề này đúng không? Bảo bối, đừng nghĩ rằng bản thân kỳ quái, anh rất đặc biệt. Tất cả những suy nghĩ của anh rất đặc biệt và thú vị." Vương Nhất Bác đặt hai tay lên vai Tiêu Chiến, rất nghiêm túc nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác.

"Vậy đi thôi, thừa dịp mưa to như vậy, chúng ta đi tắm mưa đi!" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác chạy ra ngoài.

Trên đường phố York cổ kính, có hai thanh niên Trung Quốc nắm tay nhau chạy trên con đường đá. Cho dù người Anh quen với ngày mưa cũng không thể lý giải vì sao bọn họ không trú mưa, ngược lại ở dưới mưa cười vui vẻ như vậy?

Họ đứng dưới mái hiên của cửa hàng đã đóng cửa hôn nhau, hoà vào làn mưa, hòa vào nhau. Lại ôm nhau, hai người toàn thân đã ướt sũng nên không sợ làm ướt quần áo đối phương nữa.

Tiêu Chiến yêu rất nhiều, yêu cái cảm giác thế giới này chỉ còn lại nhau trên đời.

Bé ma York, nếu ngươi thật sự có phép thuật, cầu xin ngươi giúp ta, phù hộ ta và người này này vĩnh viễn ở bên nhau đi.

------

Lời tác giả

1. Album phòng thu thứ mười ba của "The Miracle" của ban nhạc rock người Anh Quen (Queen Band), được phát hành vào năm 1989, Pop Rock.
Album được thu âm khi Queen tái hợp sau vấn đề hôn nhân của Brian May và chẩn đoán HIV năm 1987 của Freddie Mercury (ban nhạc biết nhưng không công khai vào thời điểm đó).
Bìa album rất đặc biệt, và các nhà thiết kế đã sử dụng công nghệ xử lý hình ảnh tiên tiến nhất để kết hợp hình ảnh của những gương mặt quen thuộc của bốn thành viên ban nhạc thành một hình ảnh biến dạng để tạo ra hiệu ứng hình ảnh này. - Nguồn Baidu.

2. Có những câu chuyện ma hàng trăm năm nay trong thành phố cổ York. York Ghost là một phần không thể thiếu trong câu chuyện của thành phố, mặc dù ý kiến không thể được chứng minh. York Ghost ban đầu được làm như một bùa hộ mệnh và được sử dụng như một biểu tượng của sự kiên trì và may mắn, và cho đến ngày nay những bùa hộ mệnh vẫn còn hiệu lực. "- Nguồn tờ rơi kèm theo của York Ghost.

3. Cuối cùng cũng đã viết được chương yêu thích của tôi "Together in the rain". Cùng nhau dưới những ngày mưa quá lãng mạn!

4. Cảm ơn bạn đã đọc, tôi hy vọng tất cả mọi người để lại nhiều ý kiến hơn nữa! 😘 Tất cả mọi người thực sự cũng có thể giục tôi ra chương mới, tôi là loại người rất không tự giác ah, cần sự giám sát của người khác 😐 điều này cũng có thể làm cho tôi cảm thấy, trên thực tế, có bạn đọc đang chờ đợi tôi cập nhật ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx