Chương 22: Chúc mừng sinh nhật, Nhất Bác của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Bác, mấy ngày nữa sinh nhật em rồi, em có ước nguyện gì không?"

"Nói thật, ước nguyện của em đều đã thành hiện thực, không có đặc biệt muốn gì. À, nếu phải nói một thứ, có lẽ là muốn đi ngắm biển với anh."

"Được, chúng ta đi Hastings ngắm biển!"


Ngày 4 tháng 8, họ hẹn gặp nhau tại ga xe lửa Charing Cross. Đối với lý do tại sao là ngày 4 tháng 8 chứ không phải ngày 5, bởi vì ngày 5 có một hội nghị Tiêu Chiến phải tham dự.

"Nhất Bác, đây!" Hôm nay Tiêu Chiến mặc một chiếc áo lót ngắn tay màu nâu bên trong phối với áo vest màu trắng, đeo một cái túi đeo chéo. Anh giơ tay lên, vẫy vẫy Vương Nhất Bác.

"Chiến Chiến!" Vương Nhất Bác chạy tới ôm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, vùi đầu vào vai Vương Nhất Bác.

"Hình như chúng ta luôn gặp nhau ở ga xe lửa, ha ha", Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, đi về phía cửa vào.

"Các nhà ga xe lửa ở Luân Đôn là điểm kết nối của chúng ta." Vương Nhất Bác đan chặt bàn tay với Tiêu Chiến.

"Chúng ta cải trang thành tình nhân, đám cảnh sát giả mặc thường phục kia sẽ buông lỏng cảnh giác với chúng ta." Tiêu Chiến tiếp tục hùa theo Vương Nhất Bác.

"Đúng vậy, anh có biết về một nghiên cứu điều tra tội phạm nói rằng nếu hai kẻ đào tẩu không may gặp cảnh sát thìbiện pháp tốt nhất để thoát khỏi tai mắt của họ chính là hôn nhau chưa? Bởi vì mọi người sẽ vô thức tránh hành vi thân mật của người khác." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến giả vờ nghiêm túc, nhẹ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Số 85, theo hướng ba giờ của chúng ta có một người nghi là cảnh sát mặc thường phục."

Vương Nhất Bác phối hợp với Tiêu Chiến, che miệng ho khan, cũng dùng giọng điệu đó nói với Tiêu Chiến: "Số 105, vậy bây giờ làm sao, chúng ta có nên hôn nhau tại đây không?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác chọc cười vì ý tưởng này.

Vương Nhất Bác cũng cười theo Tiêu Chiến: "Số 105, anh như vậy không được, mọi người bên cạnh đều đang quansát anh, chúng ta còn ẩn nấp như thế nào được?"

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chúng ta hấp dẫn như vậy, ngược lại sẽ không làm bọn họ hoài nghi, hiểu không." Tiêu Chiến cũng nguỵ biện.

"Hiểu rồi, cám ơn Chiến ca đã khai sáng. Vậy bây giờ chúng ta có thể hôn nhau không?" Vương Nhất Bác cười trộm.

Tiêu Chiến cười liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó ngẩng đầu hôn lên má Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lại chủ động như vậy, có chút thẹn thùng sờ sờ mặt mình, ngay cả lỗ tai trong nháy mắt cũng đỏ lên.

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, bọn họ chuyện gì cũng đã làm rồi, sao giờ hôn má thôi cũng thẹn thùng.


Từ ga xe lửa Charing Cross ở Luân Đôn đến Hastings mất khoảng một tiếng rưỡi. Khi đến ga Hastings, xe lửa sẽ đi ngang qua một dãy nhà nhỏ đầy màu sắc, cảm giác như sắp bước vào một thế giới cổ tích.

Đi ra khỏi nhà ga xe lửa, gió biển thổi lồng lộng. Hastings thực sự rất khác với Luân Đôn, mặc dù chỉ cách Luân Đôn một tiếng rưỡi đi tàu nhưng Hastings giống như một hòn đảo để nghỉ ngơi thư giãn, không ồn ào, đông đúc như Luân Đôn.

Tiêu Chiến lấy kính râm từ trong túi ra đeo. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Ca ca, em cũng bị chói mắt."

"Em đi biển mà không mang kính râm à?" Tiêu Chiến nói xong, lại lấy từ trong túi ra một cái kiếng râm đưa cho Vương Nhất Bác.

"Wow, Chiến ca, anh thật chu đáo!" Vương Nhất Bác vội vàng đeo kính lên. "Sao anh lại mang đến hai chiếc kính?"

"Cố ý mang cho em, là cố ý, đặc biệt mang cho bạn trai anh." Tâm tình Tiêu Chiến rất tốt, cũng không ngần ngại nói những lời tốt đẹp.

"Em biết anh sẽ lo cho em mà hihi." Vương Nhất Bác đại nam hài thuần khiết, đối với lời ngon tiếng ngọt hoàn toàn không có sức đề kháng.

Hastings khá nhỏ, họ đi dọc theo con đường lớn và không có ý định sử dụng điều hướng. Nắm tay nhau, đi bộ, nhìn ngắm biển.

"Wow! Biển kìa! "Vương Nhất Bác rất hưng phấn, y như Tiêu Chiến hưng phấn khi nhìn thấy tuyết.

Đường phố Hastings không có quá nhiều xe cộ, hai người vượt đèn đỏ và lao ra bãi biển.

Bầu trời hôm nay trong xanh, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển xanh biếc, phản chiếu những gợn sóng giống như vảy cá.

Hai người đi dạo trên bãi cát, thành thật mà nói, nó hơi gồ ghề. Giữa trưa trời nắng gắt, đi dạo biển chưa được bao lâu, Tiêu Chiến đã muốn chạy trốn.

"Nhất Bác, chúng ta đi ăn cơm trước đi, chờ buổi chiều nắng bớt gắt chúng ta lại đến." Tiêu Chiến vuốt vuốt cánh tay của mình, ảo não vì sao trước khi ra ngoài không bôi chút kem chống nắng.

"Được." Vương Nhất Bác cũng hơi đói.


Họ đi dọc theo đường phố ven biển, và có vẻ như mọi người đều bán cá và khoai tây chiên.

"Chắc không cần phải chọn, đi biển thì chúng ta phải ăn một ít đặc sản của Anh." Tiêu Chiến nói.

"Vậy chúng ta đến quán phía trước là được."

Họ vào quán chọn chỗ ngồi, điều hòa chạy thoải mái nên có hơi buồn ngủ.

"Anh không muốn đi ra ngoài nữa, ha ha, ở trong phòng điều hòa thoải mái quá." Tiêu Chiến uống một ngụm nước đá lớn, sau đó thả lỏng dựa vào bức tường bên cạnh ghế ngồi.

"Không phải em muốn dạy anh, nhưng em phải nhắc nhở anh trai lớn hơn em sáu tuổi. Anh vừa ở bên ngoài đổ mồ hôi, vừa vào đã uống nước đá, dễ bị đau bụng đó." Vương Nhất Bác vừa lật thực đơn vừa nói với Tiêu Chiến.

"Anh chỉ uống một xíu thôi." Tiêu Chiến giải thích. "Mà, cái gì lớn hơn sáu tuổi, bây giờ em rất để ý tuổi của anh đúngkhông?" Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã xem nhẹ câu nói trước đó của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác buông thực đơn xuống, nở một nụ cười đáng yêu: "Không có, em thích anh trai, thích nhất là anh trai lớn hơn sáu tuổi."

"Cút." Tiêu Chiến cầm thực đơn, gọi một phần cá và khoai tây chiên, cùng một ly Coca. Vương Nhất Bác gọi một đĩahải sản kem.

Cá và khoai tây chiên lên rất nhanh, đồ ăn vặt mới chiên thực sự rất thơm. Dùng nĩa cắm một miếng khoai tây chiên lên rồi chấm một ít tương cà sẽ rất vừa miệng. Ngoài ra còn có nước sốt salad, một ít sốt cà chua, rất ngon!

Tiêu Chiến cắt cá chiên thành từng miếng nhỏ: "Cá chiên sốt cà chua cũng rất ngon." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác miệng rất bận rộn, chỉ có thể "ừ ừ ừm" đáp lại Tiêu Chiến.

"Cho em uống Coca của anh với." Vương Nhất Bác ăn có chút ngấy, muốn uống một ngụm Coca.

Tiêu Chiến cũng rất tự nhiên đưa Coca cho Vương Nhất Bác.

Không giống như Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác yêu. Đối với hành động của một cặp đôi yêu nhau, Vương Nhất Bác có chút mới lạ. Ngày xưa nhìn thấy người khác yêu nhau, họ dùng chung ống hút, uống cùng một cốc có chút hâm mộ, bây giờ cuối cùng đến lượt mình chìm đắm trong thứ tình yêu ngọt ngào này.

Vương Nhất Bác nghĩ lại, bắt đầu nhìn Tiêu Chiến cười ngây ngô.

Lúc này đĩa hải sản kem Vương Nhất Bác gọi cũng được mang lên.

Hải sản vừa được đánh bắt rất tươi, nấu kèm với kem, mùi thơm của kem hoàn toàn hòa quyện vào hải sản, có thể khử mùi tanh rất tốt.

Trong đĩa có cá hồi, mực, tôm, hến,.... Vương Nhất Bác đẩy đĩa thức ăn ra giữa bàn, ý muốn cùng Tiêu Chiến ăn đĩa này.

Tiêu Chiến dùng nĩa găm một miếng cá vào đĩa của mình, cắt ra thành miếng nhỏ. Cá hồi vừa chín tới, nếu nấu thêm một chút nữa thịt sẽ dai.

Vương Nhất Bác xúc một miếng hến, rất dai, nhưng ăn với kem thì không hợp lắm. Sau đó cậu ăn một miếng cá hồi.

"Cá hồi này rất ngon." Vương Nhất Bác bình luận.

"Anh cũng thích. Anh thích ăn mấy món cá không có xương." Tiêu Chiến nói.

"Anh ăn nhiều một chút." Vương Nhất Bác lại bỏ thêm vài miếng cá hồi vào đĩa của Tiêu Chiến.


Họ dùng bữa trong quán ăn, tránh ánh nắng gắt của buổi trưa. Sau khi thanh toán, họ tiếp tục đi xuống phố và đi ngang qua một sân chơi.

"Anh có thấy ở đây hơi giống Los Angeles không? Mặc dù em chưa đến Los Angeles nhưng cảm thấy ở đây rất Mỹ, hahaha." Vương Nhất Bác thuận miệng nói.

"Cũng có chút, đặc biệt là sân chơi này, bên cạnh còn có một sòng bạc nhỏ."

"Phía trước có một cửa hàng kem, anh muốn ăn không?" Vương Nhất Bác nhìn thấy phía trước có một cửa hàng kem, trước cửa có mấy đứa trẻ đang vây quanh.

"Muốn!" Tiêu Chiến vui vẻ đáp lại.

Trong đám trẻ con, có hai thanh niên trưởng thành tiến vào.

"Em muốn ăn vị whisky." Vương Nhất Bác chọn trước.

"Vậy anh muốn vị cookie và rum." Tiêu Chiến nắm chặt tay, cúi người trước tủ kem chọn lựa.

Sau đó đám trẻ con hâm mộ nhìn hai người lớn tự do xài tiền, mỗi người cầm một cây kem tiêu sái tản bộ.

"Nãy em có thấy đứa bé mặc đồ màu hồng không? Nước miếng của nó như muốn chảy ra luôn." Tiêu Chiến hàihước mở miệng.

"Em có thấy, nhưng không có biện pháp, trẻ em không được ăn nhiều kem như vậy." Vương Nhất Bác liếm một ngụm kem vị whisky của mình. "Kem của em không tệ, anh có muốn thử chút không?"

Tiêu Chiến tiến lại gần, liếm một cái. "Mùi whisky đậm quá."

"Ừm, em cũng muốn nếm thử kem của anh." Vương Nhất Bác tiến lại gần.

Tiêu Chiến theo bản năng tránh né, Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười với Vương Nhất Bác: "Sorry em, theo bản năng thôi. Bây giờ cho em ăn." Nói xong, anh đưa kem trong tay qua.

Vương Nhất Bác liếm một cái, "Ừm, không tệ." Sau đó thuận thế đặt bàn tay kia lên vai Tiêu Chiến.

"Nhìn chúng ta như huynh đệ vậy á." Tiêu Chiến càm ràm.

"Chúng ta là "nguỵ huynh đệ" (*). Nguỵ huynh đệ, chỉnh hình, anh biết không?" Vương Nhất Bác cười xấu xa hỏi.

(*) chắc mí bà biết mà đúng khum? Là hai ông chơi l.o.ạ.n.l.u.â.n á.

"Biết, em là sinh viên khoa học, sao biết những thứ này?" Trong ấn tượng của Tiêu Chiến, sinh viên khoa học có lẽkhông biết nhiều về những thứ này.

"Bạn em có đọc những tiểu thuyết kiểu này, cậu ấy nói với em." Vương Nhất Bác ăn sạch cây kem trong tay.


Họ đi lang thang dọc theo thị trấn. Phong cách kiến trúc của thị trấn này rất đặc biệt, có những ngôi nhà được xây dựng trên mặt đất bằng phẳng hướng ra biển, cũng có những ngôi nhà được xây dựng dựa trên thế núi. Màu sắc của chúng cũng khác nhau, nhưng tất cả đều sử dụng màu sắc có độ bão hòa thấp, chẳng hạn như xanh nhạt, vàng nhạt, v.v.

"Nhất Bác, chơi với anh một trò chơi đi. Cho anh biết tên bộ phim đầu tiên xuất hiện trong đầu em ngay lúc này là gì? Để xem chúng ta có nghĩ giống nhau không." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.

"Ừm, để em nghĩ xem." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút.

"Anh nói ba hai một, chúng ta cùng nhau nói ra có được không?" Tiêu Chiến hưng trí bừng bừng nói.

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Ba, hai, một!" Tiêu Chiến đếm ngược.

"The Truman Show!" Cả hai đồng thanh nói.

"Wow! Chúng ta thực sự nghĩ giống nhau!" Tiêu Chiến kích động nói, lắc lắc cánh tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng rất kích động, cậu quả thật không hề gian lận, cậu và Tiêu Chiến thật sự có một chút ăn ý.

"Sao em nghĩ đến bộ phim này?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em cảm thấy kiến trúc bên này có một chút phong cách Mỹ thời kỳ đầu. Mặt ngoài của các ngôi nhà mang sắc nhẹ nhàng, mặc dù thị trấn là nhỏ nhưng nó tất cả mọi thứ cần có." Vương Nhất Bác nghiêm túc phân tích.

"Anh thì nghĩ khác. Anh cảm thấy kiểu như chúng đi tàu hoả từ Luân Đôn đến đây, giống như bước vào đường hầm trong "Vùng đất linh hồn" để đến một thế giới khác. Bên này có biển, có núi, có nhà hàng, có cư dân. Phương diện ăn uống có thể ra biển đánh bắt cá, vui chơi bên này còn có một công viên giải trí. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống ở đây đều đầy đủ đến hoàn hảo và không cần phải đi ra ngoài để tìm nguồn cung. Cảm giác đây như một không gian biệt lập, anh nói như vậy không biết em có hiểu ý của anh không." Tiêu Chiến bước đi rất thong thả, chơi đùa mà đi.

"Không gian biệt lập, em đại khái cũng hiểu được ý của anh. Góc nhìn của anh còn rất thú vị, có thể cho em biết thêm không? "Vương Nhất Bác cảm thấy rất hứng thú, cậu cảm thấy thỉnh thoảng ý tưởng của Tiêu Chiến thật sự rất đặc biệt. Phải chăng đây là góc nhìn của sinh viên nghệ thuật?

"Sau đó có chút giống với "The Truman Show", nếu em nghĩ kỹ lại, lúc em xuống tàu ở ga Hastings, kỳ thật chính là tiến vào một không gian khác. Có thể có ai đó đang quan sát và ghi lại hành vi của em. Thị trấn yên bình này rất thích hợp cho những câu chuyện xảy ra." Tiêu Chiến nói trong khi Vương Nhất Bác nắm chặt cánh tay anh.

"Ca, đừng nói nữa, em hơi sợ." Vương Nhất Bác thả suy nghĩ theo lời nói của Tiêu Chiến, khiến bản thân giật mình.

Tiêu Chiến cười ha ha, "Lá gan của em thật sự nhỏ."

"Chúng ta đừng đi dạo trong mấy con hẻm này nữa, mình đi qua chỗ nào thoáng đãng đi." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến bước nhanh về phía trước.

"Ha ha ha, được, chúng ta đi lên đỉnh núi đi."

Họ đi bộ dọc theo bãi cỏ và sườn đồi, mặt trời rơi trên sườn núi vào khoảng bốn giờ. Hai người quay đầu nhìn ra biển vô tận, một vài con thuyền đang neo đậu trên bờ. Trên sườn đồi, có người dân địa phương dắt chó đi dạo, cũng có những người nhàn rỗi đang ngẩn người. Gió biển thổi thực sự thoải mái, lúc này mặt trời không còn chói mắt nữa, rất thích hợp nằm trên bãi cỏ.

Họ ngồi lên bãi cỏ và nhìn xuống từ đồi.

"Nếu mỗi ngày đều có thời gian như thế này, ngồi ở chỗ đây ngắm biển thì tốt biết mấy." Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, dựa vào vai cậu.

"Đúng vậy, cho dù nơi này thật sự là thế giới của Truman, em cũng cam tâm tình nguyện." Vương Nhất Bác nói.

Một cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng giúp anh vuốt lại.

Bọn họ cứ như vậy yên lặng dựa vào người đối phương, chờ đợi trận gió tiếp theo nổi lên.


Một lát sau, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, bây giờ là 4 giờ 50 phút chiều.

"Nhất Bác, anh hơi khát, chúng ta lên cái nhà gỗ trên đỉnh núi mua đồ uống đi." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, đứng dậy vỗ vỗ mông.

Chỉ đi bộ mất ba phút. Nhưng cửa quán cà phê bị khóa, không phải là ngày hôm nay không mở cửa chứ? Vương Nhất Bác lại gõ cửa một cái.

Cuối cùng cũng có một người từ trong cửa hàng đi ra, người này mở cửa, nhìn Vương Nhất Bác một cái, lại nhìn Tiêu Chiến một cái. "He is your lover". Người đàn ông đột nhiên nói.

Tiêu Chiến rất bất đắc dĩ đẩy người này một cái, "Yes".

Sau đó, nhân viên cửa hàng bước ra khỏi cửa hàng, đẩy họ vào trong và đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác không rõ đã xảy ra chuyện gì, người này biết Tiêu Chiến sao? Cậu nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến cũng không có ý định giải thích.

Đột nhiên, xung quanh ngôi nhà gỗ phát ra âm thanh vui nhộn.

"Chúc mừng sinh nhật bạn, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc", bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên khắp căn nhà gỗ, nghe kỹ có thể nhận ra đây là giọng của Tiêu Chiến, là bài hát chúc mừng sinh nhật do chính Tiêu Chiến hát.

Vương Nhất Bác vui mừng nhìn Tiêu Chiến, há hốc miệng không nói nên lời.

Tiêu Chiến cười nhìn cậu, sau đó lấy ra một cái bánh sinh nhật được thắp nến từ quầy bar, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác.

"Chúc mừng sinh nhật Nhất Bác của anh, chúc em mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ."

Nước mắt Vương Nhất Bác đảo quanh hốc mắt, cậu muốn ôm Lấy Tiêu Chiến, muốn hôn người yêu của cậu.

"Thổi nến ước nguyện đi thọ tinh." Tiêu Chiến dịu dàng nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nước mắt vốn tiết kiệm liền chảy xuống hai má. Qua hồi lâu, phụt, Vương Nhất Bác mở hai mắt, thổi tắt ngọn nến.

Lại thấy Tiêu Chiến lấy ra một cái túi từ trong túi của mình.

"Quà sinh nhật tặng cho em, xem có thích không."

Vương Nhất Bác mở túi ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng. Hoạ tiết ở giữa là hai con người đang giẫm lên nước, giọt nước trên mặt đất bắn tung tóe, bọn họ đều vui vẻ. Mà ở cổ áo có chữ ký của nhà thiết kế Sean, có nghĩa là chiếc áo này do Tiêu Chiến thiết kế.

"Vốn anh định ký "Tiêu Chiến", nhưng cái tên Sean đáng giá hơn "Tiêu Chiến" nhiều, nên cuối cùng vẫn quyết định ký tên Sean." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn chiếc áo trên tay Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác trước sau lật qua lật lại nhìn chiếc áo, kích động ôm lấy Tiêu Chiến. "Bảo bối, em rất thích! Cảm ơn anh!"

Tiêu Chiến bị ôm đến không thở nổi, đẩy Vương Nhất Bác ra: "Em thích là được, thọ tinh Nhất Bác."

"Anh làm chiếc áo này tốn bao nhiêu tiền, lúc trước không phải anh nói làm ra một thành phẩm tốn rất nhiều tiền sao?" Vương Nhất Bác rất cảm động.

"Phần lớn chi phí đều là phí thiết kế, phần này không tính. Trừ đi phí thiết kế, thật ra cũng không bao nhiêu, mấy vạn thôi. Chỉ là đây là lần đầu tiên anh thiết kế mà không tính phí, chậc chậc." Tiêu Chiến cố ý khoa trương.

"Cảm ơn anh, em rất xúc động! Thật sự không nghĩ tới anh sẽ vì em làm những chuyện này, từ nhỏ đến giờ chưa có ai làm những việc này cho em."

"Đây cũng coi như là thực hiện ước vọng sinh nhật của em nhé? Trước đây anh nói anh muốn làm đồ đôi. Chỉ là anh thực sự không thể chấp nhận việc bán hàng loạt, nhìn thấy mọi người trên phố mặc đồ đôi như chúng ta. Cả thế giới chỉ có hai cái, điều này mới tốt." Tiêu Chiến giải thích.

Vương Nhất Bác nghe xong càng cảm động, đó chẳng qua chỉ là một lời nói ngẫu nhiên, nhưng Tiêu Chiến lại nghiêm túc thực hiện nó. Vương Nhất Bác không biết nên làm gì, nên biểu đạt tình yêu như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy Tiêu Chiến, ôm lấy anh người yêu tốt nhất trên đời.

"Hai cái? Nghĩa là anh cũng có một cái?" Một lát sau, Vương Nhất Bác nhớ lại chi tiết trong lời nói của Tiêu Chiến.

"Đúng rồi, cái của anh ở nhà." Tiêu Chiến nháy mắt mấy cái, vẫn muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, hiện tại Vương Nhất Bác có chút kích động, ôm anh hơi chặt.

"À." Vương Nhất Bác bình tĩnh lại một lúc, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, hưng phấn nói với Tiêu Chiến: "Bây giờ là ngày 5 tháng 8 theo giờ Trung Quốc "

Tiêu Chiến nhìn cậu với vẻ mặt sao bây giờ mới phát hiện, "Đúng vậy, bất ngờ chưa?"

"Siêu bất ngờ!"

Họ ngồi xuống ghế và chia nhau thưởng thức chiếc bánh.

"Nhân viên cửa hàng vừa rồi là bạn của anh sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cũng không hẳn, anh đã đến đây hai lần để thương lượng việc thuê chỗ này và cách thức mang bánh lên." Tiêu Chiến thản nhiên nói.

"Anh đã đến đây hai lần rồi! Vì sinh nhật em! Và cái bánh này, được chuyển từ nơi khác đến?" Giá trị cảm động của Vương Nhất Bác lại bắt đầu tăng vọt.

"Ừm, vừa rồi anh nói có hơi không đúng, nơi này cũng không phải cái gì cũng có, bọn họ không có bánh ngọt nào ngon hết. Cái bánh này là anh mang từ Paris về đây qua đường hàng không đó." Tiêu Chiến vẻ mặt đắc ý. "Rất ngon, đúng không?"

"Tiêu Chiến, em yêu anh rất nhiều! Tiêu Chiến, em đây là cái mạng gì mà có thể ở cùng một chỗ với anh. Chắc kiếp trước em là Ultraman đã cứu cả làng nên kiếp này mới gặp được anh!" Vốn từ của Vương Nhất Bác hơi thiếu thốn nên chỉ có thể cảm động giải thích như vậy.

Tiêu Chiến bị giả thiết của Vương Nhất Bác chọc cười: "Vậy em ráng mà ăn hết bánh sinh nhật này, đừng lãng phí."

"Ừm!" Vương Nhất Bác gật đầu mạnh mẽ.

Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sắp buông xuống, xuyên qua cửa sổ kính chiếu rọi lên chiếc bánh sinh nhật. Hai đầu của chiếc bánh là hình ảnh hai người yêu nhau đang chia nhau chiếc bánh sinh nhật. Một trong hai người đàn ôngmang đến cho người còn lại rất nhiều lời chúc chân thành không lời. Nếu nắng và gió có thể nhìn thấy trái tim của họ, chắc chắn sẽ thấy người này yêu người kia nhiều như thế nào, và người kia cũng yêu người này sâu đậm như vậy.



———————————————————————————————

Mini phiên ngoại 1 - "Điều ước sinh nhật của Vương Nhất Bác"

Bánh thân mến, tôi chưa từng thực hiện một điều ước nghiêm túc nào vào ngày sinh nhật của mình trong 21 năm qua, bởi vì tôi nghĩ rằng tôi có thể đạt được bất kỳ điều gì tôi mong muốn. Nhưng năm nay thì khác, tôi có một người thực sự muốn ở bên nhau đến hết đời. Vì vậy, năm nay tôi rất chân thành cậu nguyện với bạn, hy vọng bạn có thể ban phước cho tôi và Tiêu Chiến có thể bên nhau cả đời, mãi mãi yêu nhau. Tiêu Chiến là người đàn ông đang ở đối diện với tôi, sinh ra ở Trùng Khánh, số ID là XXXXXX<19911005>XXXX. Cũng xin hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, phù hộ cho anh ấy luôn khỏe mạnh và mãi mãi hạnh phúc. Đừng hiểu lầm tôi, là Tiêu Chiến, người có tên tiếng Anh là Sean!



Mini phiên ngoại 2 - "Nhật ký của Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác, trước đây anh không thích sinh nhật cho lắm. Bởi vì ngày sinh nhật của anh là thời gian mùa đông ở Anh. Ngày ngắn và đêm dài, 4 giờ chiều là trời tối. Cứ thế những buổi chiều và đêm dài trôi qua trong bóng tối u ám.

Sinh nhật của em là vào tháng Tám. Có nghĩa là còn đang mùa hè, khoảng thời gian ngày sẽ dài hơn đêm. Có vẻ như đó là một gợi ý rằng em đang ở đây để cứu rỗi anh. Em kéo anh ra khỏi đêm dài đen tối để đến nơi đầy nắng.

Anh sẽ mong chờ ngày sinh nhật của em, cũng như mong chờ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx