Chương 8: Someone unlike you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Họ ngồi trên con đường rải sỏi và ăn bánh dâu tây.

Bánh dâu tây này thật ra là đặc sản của cửa hàng, hôm nay không biết có chuyện gì mà chỉ còn lại hai cái.

Câu nói "Chúng ta thật may mắn" của Vương Nhất Bác càng làm Tiêu Chiến hài lòng.

Vào giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật, anh và Vương Nhất Bác cùng nhau ngồi trên con đường rải sỏi vắng vẻ, chỉ có ánh đèn và mặt trăng chiếu đến họ. Tất nhiên, còn có bóng của hai người.

Tiếu Chiến ban đầu ngồi xếp bằng, sau đó duỗi thẳng chân, đặt trên mặt đất.

Ở giữa bánh là một lớp nhân dâu tây, bên ngoài được phủ sốt mâm xôi đỏ. Trên cùng là một lớp vụn bánh quy và một miếng sô cô la nhỏ.

Tiêu Chiến cầm cái bánh dâu tây lên, sau đó nhúng vụn vào bánh quy bên cạnh hộp, bỏ vào miệng.

Ăn hơn phân nửa, Tiêu Chiến liền dừng lại. Anh quá no.

"Vương Nhất Bác, tôi không ăn được nữa", Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác. Hai chân dài nằm phẳng trên mặt đất và lắc nhẹ.

"No thì không ăn nữa, nếu như anh không nỡ bỏ, anh cầm về để tủ lạnh, ngày mai còn có thể ăn." Vương Nhất Bác bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng, sau đó đóng hộp lại.

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiếu Chiến đang ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm.

"Vương Nhất Bác, cậu xem trăng hôm nay rất chuẩn mực." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác bật cười trước hình dung này của Tiêu Chiến. Mô tả mặt trăng như dấu hiệu của sự phát triển.

Cậu cũng ngước nhìn mặt trăng. Trăng đêm nay vẽ một đường cong hình lưỡi liềm, nhưng rất sáng. Những ngôi sao xung quanh cũng sáng lấp lánh.

Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến nói "mặt trăng rất chuẩn mực" là có ý gì.

"Đúng vậy, mặt trăng hôm nay rất chuẩn mực", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói. Bốn phía đều quá yên tĩnh, bọn họ nói chuyện cũng không tự giác hạ thấp thanh âm.

Tiêu Chiến không nói gì, cười cười. Sau đó nằm xuống.

"Luân Đôn lúc nào cũng đầy người, chỗ nào cũng đông đúc, vì vậy tôi thích lúc nửa đêm. Không có ai trên đường lúc này." Tiêu Chiến đưa hai tay ra sau gáy gối đầu.

"Luân Đôn thực sự rất đông người, đặc biệt là giờ ăn tối. Đôi khi em nghĩ họ không có việc làm sao, sao tan tầm sớm như vậy, rồi tụ tập uống rượu ở quán bar. "Vương Nhất Bác cũng nằm xuống theo Tiêu Chiến, bên cạnh anh.

"Đúng vậy, bọn họ quá ồn ào. Tôi thích như bây giờ, yên tĩnh, nghe tiếng gió, nghe tiếng động cơ xe trên đường bên ngoài. "

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, không nói gì nữa. Bởi vì cậu cảm thấy bầu không khí hiện tại không thích hợp để tángẫu. Vì vậy, cậu nằm yên tĩnh, ngắm trăng, ngắm sao.

Sau khi bọn họ nằm một hồi, Tiêu Chiến cảm thấy lưng có chút đau, liền ngồi dậy.

Vương Nhất Bác cũng ngồi dậy.

"Chúng ta trở về đi?" Tiêu Chiến nói.

"Được", Vương Nhất Bác đứng lên, vỗ mông và lưng.

Họ im lặng và cùng nhau đi bộ đến cửa tàu điện ngầm. Đây gần như là chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày.

Vương Nhất Bác sắp xuống trạm trung chuyển.

Trước khi xuống tàu, cậu tiến đến bên tai Tiếu Chiến. Bởi vì tiếng tàu điện ngầm khởi động rất lớn, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến không nghe rõ.

Cậu nói với Tiêu Chiến: "Chúc mừng sinh nhật, Tiêu Chiến".

Vào giây phút cuối cùng của ngày 5/10, Vương Nhất Bác đã chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến.

Là chúc Tiêu Chiến. Là Vương Nhất Bác trước mắt Tiêu Chiến chúc mừng sinh nhật.

Có nghĩa là, không chỉ sinh nhật vui vẻ, Tiêu Chiến sẽ hạnh phúc cả đời.

.

Sau khi trở về căn hộ, Vương Nhất Bác cởi cà vạt ra và quăng lên lưng ghế.

Cậu đi đến cửa sổ, mở cửa sổ và nhìn vào công viên đối diện. Nhìn lên bầu trời một lần nữa.

Mặt trăng đêm nay vẫn rất sáng, các ngôi sao bao quanh mặt trăng, lóe lên ánh sáng.

Vương Nhất Bác có chút buồn rầu, gần đây cậu có chút không biết chuyện gì xảy ra, luôn nghĩ đến Tiêu Chiến. Thẳng đến thời khắc trao quà, cậu mới phục hồi tinh thần lại, đó là Lego mình thức mấy đêm liền liều mạng lắp.

Cậu trước đây chưa yêu bao giờ, nhưng cậu biết thế nào là một người đồng tính. Cậu ở trong nước cũng có mấy người bạn thân đã cùng người nhà come out.

Cậu có thích Tiêu Chiến không? Vẫn chỉ cảm thấy rằng đây chỉ là một người bạn tốt.

Vương Nhất Bác túm tóc, quyết định không nghĩ nữa. Nhặt bộ đồ ngủ trên giường và đi vào phòng tắm.

.

Cuối tuần này, Vương Nhất Bác không ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện. Mấy ngày nay, cậu cũng không gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, cậu không biết phải nói gì.

Giống như hiện tại sau khi biết tâm ý của mình một chút, càng thu mình lại.

Vài ngày sau, cho đến thứ Sáu tuần sau. Khi Vương Nhất Bác lướt qua vòng bạn bè thì bất ngờ nhìn thấy bài đăngcủa Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đăng một bức ảnh ngược sáng chụp ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Nội dung là: Thời tiết thực sự tốt! Hoàn toàn thích hợp để đến công viên để tắm nắng!

Vương Nhất Bác cảm thấy gần đây mình thật sự hoang mang. Đôi khi lướt các phần mềm xã hội Trung Quốc trong điện thoại di động, nhìn thấy chữ "Tiêu", hay chữ "Tiêu Chiến", thậm chí chỉ là "tháng", chỉ là "Chiến", trái tim bé nhỏ của cậu sẽ đập nhanh hơn. Càng đừng nói cách một tuần, đột nhiên nhìn thấy tin tức của người kia.

Cậu cẩn thận nhấn like. Vốn còn muốn bình luận một chút, nhưng sau khi xoá xoá viết viết cũng không biết bình luận cái gì.

Lúc này, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn. Vương Nhất Bác đang lo muốn bình luận cái gì, tùy ý mở tin nhắn lên.

Vương Nhất Bác nhìn kỹ, là Tiêu Chiến!

Tiêu Chiến nhắn tin cho cậu!

Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác, ngày mai cậu có rảnh không? Có muốn đi đến Hyde Park tắm nắng không?"

Vương Nhất Bác vô cùng ngạc nhiên, vội trả lời: "Rảnh a! Ngày mai khi nào?"

"3 giờ chiều mai?" Vào thời điểm đó, mặt trời sẽ vừa phải. Tiêu Chiến trả lời.

"Được! Chúng ta sẽ gặp nhau ở Hyde Park lúc 3 giờ chiều mai!"

Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn xong, ở trong phòng ôm điện thoại vào ngực, cười.

Thì ra thích một người là cảm giác như vậy, thì ra nhận được tin nhắn của người mình thích, sẽ vui vẻ như vậy.

.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đến Hyde Park sớm hơn nửa giờ so với thời gian đã hẹn. Cậu đi dọc theo hồ và thấy rất nhiều thiên nga trên bờ hồ. Màu trắng có, màu đen có. Sau đó, trên lối đi của công viên có rất nhiều chim bồ câu trắng đậu lại, chúng đang ăn vụn bánh mì và các loại hạt trên mặt đất ...

Hôm nay là một ngày nắng, ánh nắng mặt trời chiếu trên hồ, thực sự rất "lấp lánh". Có thể là trong lòng có chờ mong, Vương Nhất Bác cảm thấy cảnh sắc này thật đẹp. Vừa định lấy điện thoại di động ra chụp ảnh mặt hồ, phát hiện có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, ngồi xổm bên hồ ngắm thiên nga.

Đó là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vội vàng đi qua, nhưng sợ đột nhiên gọi sẽ làm anh sợ hãi. Cho nên cậu còn chưa đi quá gần, liền hô một tiếng "Chiến ca!"

Tiêu Chiến nghe được, quay đầu lại. Phát hiện là Vương Nhất Bác, cười cười với cậu, sau đó đứng dậy.

Hôm nay Tiêu Chiến đeo một cặp kính màu đen, trên cổ đeo một chiếc khăn kẻ sọc màu xanh lá cây, giống như một học sinh trung học.

"Sao anh đến sớm vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không phải cậu cũng đến sớm nửa tiếng sao?" Tiêu Chiến nâng cằm về phía Vương Nhất Bác, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vương Nhất Bác không nói gì, đi theo Tiêu Chiến dọc theo bờ hồ.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp!" Có thể thấy, Tiêu Chiến rất thích mặt trời. Mỗi một lần trời nắng, Tiêu Chiến đều rất hưởng thụ.

"Đúng vậy, mấy ngày trước sương mù ở Luân Đôn quá dày đặc, hôm qua và hôm nay lại có nắng." Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Chúng ta ngồi trên bãi cỏ bên kia đi, tôi có mang theo hai ly nước chanh tự làm và bánh quy!" Tiêu Chiến vỗ vỗ túi xách của mình, nói với Vương Nhất Bác.

"Anh tự làm? Cảm ơn Chiến ca!" Vương Nhất Bác có chút chờ mong, đi theo Tiếu Chiến đi về bãi cỏ bên kia.

Vào những ngày nắng như thế này, bãi cỏ luôn đầy người Anh.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi một vòng lớn mới tìm được một nơi phơi nắng, xung quanh cũng không có nhiều người.

Bọn họ trực tiếp ngồi xếp bằng, Tiêu Chiến từ trong túi lấy ra hai bình thủy tinh, còn có một hộp cơm nhỏ.

Anh đưa cho Vương Nhất Bác một chai thủy tinh, sau đó mở hộp cơm trưa nhỏ ra.

Hộp cơm trưa nhỏ có rất nhiều hình dễ thương, có thỏ con, sư tử con, có rùa.

Vương Nhất Bác mở chai thủy tinh ra uống một ngụm. Tiếu Chiến dùng những quả chanh nhỏ pha với một chút mật ong.

"Chiến ca, trà chanh này rất ngon!" Vương Nhất Bác khen ngợi.

Tiêu Chiến cười cười, "Cậu nếm thử bánh quy đi, tôi không cho nhiều đường, cậu xem có ngọt không?"

Vương Nhất Bác đưa tay cầm một chiếc bánh hình sư tử bỏ vào miệng. Tiêu Chiến cho một ít sô cô la bên trong, hương vị có chút thú vị.

"Chiến ca, bánh anh làm không khác gì bánh trong siêu thị. Nhưng sô cô la này không nhiều, độ ngọt vừa phải!" Mặc dù Tiêu Chiến cũng biết mình làm không tệ lắm, nhưng Vương Nhất Bác đối với đồ ăn ngon do Tiêu Chiến làm, vẫn khiến Tiêu Chiến rất vui mừng.

"Cậu thích là tốt rồi." Tiếu Chiến cười tủm tỉm. Chính mình cũng cầm một miếng hình thỏ nhỏ ăn. Loại hình thỏ nhỏ là loại có vị đường, khi cắn xuống sẽ cảm nhận được một lớp đường trắng.

"Tôi nghĩ rằng nếu lần sau làm bánh quy thì nên chuẩn bị thêm một ly Americano hoặc latte. Trà chanh này quá ngọt." Tiêu Chiến nhíu mày, đem nửa miếng bánh quy còn lại đặt lên khăn giấy.

"Em thấy không sao." Vương Nhất Bác nói xong, lại uống một ngụm trà chanh.

Tại thời điểm này, có một con sóc mũm mĩm từ thân cây bò xuống, muốn đến gần bọn họ.

Sóc ở Anh không sợ con người, đặc biệt là trong các công viên có lượng người đông đúc. Đôi khi chúng trèo lên đùi con người, miễn là trong tay người đó có thức ăn, chúng sẽ dũng cảm đến tiếp cận.

Tiếu Chiến phát hiện, lập tức cầm lấy nửa miếng bánh quy đặt trên khăn giấy, lại bẻ thành một miếng nhỏ, tiến đến trước mặt con sóc kia, muốn trêu chọc nó.

Con sóc kia dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng nhảy đến bên tay Tiếu Chiến, dùng hai chân trước bắt được miếng bánh trong tay Tiếu Chiến.

Nó ngồi ngay bên cạnh Tiêu Chiến, dùng hai chân trước nâng miếng bánh nhỏ kia ăn, bộ dáng rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, phóng to độ dài tiêu cự, nhắm ngay con sóc kia chụp vài tấm ảnh. Sau đó thu hẹp lại khoảng cách 0,5x, Tiêu Chiến và con sóc cùng một khung hình.

Chụp vài tấm, Vương Nhất Bác không muốn đưa con sóc vào khung. Lại quay về khoảng cách bình thường, chụp mặt Tiếu Chiến.

Camera điện thoại di động không thể chụp được, nhưng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá, chiếu lên mặt Tiêu Chiến. Từ bên cạnh có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến như vậy có chút trẻ con. Trong tay cầm miếng bánh đang trêu con sóc, hai má phồng lên, ánh mắt chớp chớp.

Họ ăn bánh quy và uống trà chanh, cảm thấy đói hơn và muốn ăn một cái gì đó mặn.

Tiêu Chiến liền đề nghị đến cửa hàng gà rán Wingwing bên cạnh mua một hộp gà rán, bây giờ ăn cũng gần như có thể dùng làm bữa tối.

Kể từ khi đến Luân Đôn Vương Nhất Bác chưa từng ăn gà rán. Bởi vì những thức ăn khác đã quá nóng rồi, mấy thứ chiên này có thể miễn thì miễn.

Nhưng cậu vẫn đồng ý đề nghị của Tiêu Chiến. Bởi vì Tiêu Chiến nói quán gà rán này hương vị cũng không tệ lắm.

Họ đứng dậy và dọn dẹp rác trên bãi cỏ, đi bộ trở lại con đường ven hồ.

Mặt trời vẫn chưa lặn, có gió thổi, rất thoải mái.

Họ đi bộ đến cửa hàng gà rán Wingwing gần Hyde Park. Lúc này trong quán không có người, Tiêu Chiến gọi một phần với sốt hỗn hợp, bên trong có mùi thơm, có vị chua cay, còn có hương vị nước tương. Ngoài ra còn có hai ly nước táo.

Lúc tính tiền, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới dùng thẻ sinh viên của Vương Nhất Bác có thể được giảm giá.

"Nhất Bác, cậu có mang thẻ sinh viên không? Có thể được giảm giá với thẻ sinh viên đó.", Tiếu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

"Có mang theo", Vương Nhất Bác nói xong, lấy thẻ sinh viên của mình ra khỏi túi xách, đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vô tình nhìn thấy bức ảnh trên thẻ sinh viên của Vương Nhất Bác, lập tức phát hiện, Vương Nhất Bác mặc quần áo anh tặng Vương Nhất Bác vào lần đầu tiên gặp nhau.

Tiêu Chiến không nói gì, đem thẻ sinh viên cho nhân viên phục vụ xem.

Sau khi thanh toán, họ ngồi vào hàng ghế có bảng chờ, chờ đợi.

Mùi hương của nhà bếp làm cho họ nuốt nước bọt. Quả nhiên, vẫn là đồ ăn vặt hấp dẫn nhất.

Bảng chờ đợi trong tay rung lên, họ đi lấy bữa ăn của mình từ cửa sổ nhà bếp. Vương Nhất Bác sải bước một bước, xách túi đi trước.

Tiêu Chiến chú ý tới hành động này của Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ lại dung túng cười cười với Vương Nhất Bác.

Bước ra khỏi cửa hàng gà rán Wingwing, họ đi bộ trở lại Hyde Park.

Lúc này trời dần tối, hai người nhìn về phía chân trời, ngắm bầu trời màu hồng mà Tiêu Chiến hình dung lần trước.

Nói như thế nào nhỉ, chính là vừa cam vừa hồng. Một đám mây ở giữa có màu sắc như vậy, nhưng đám mây ở hai bên lại có màu trắng như tuyết.

Thiên nga trắng trên mặt hồ tô điểm thêm cho những đám mây trắng trên bầu trời. Bởi vì bầu trời đã tối, chỉ có những đám mây trắng, thiên nga trắng và những đám mây màu hồng cam kia là nổi bật hơn hết.

Họ mang gà rán đi sâu vào Hyde Park, khi có rất nhiều người chạy đêm chạy quanh hồ. Cũng có người dắt chó đi dạo.

Luân Đôn thực sự rất thân thiện với động vật, nhiều phương tiên công cộng chẳng hạn như tàu điện ngầm và xe buýt, tất cả đều cho phép vật nuôi nhỏ đi lên. Tương tự như vậy, nhiều nơi công cộng, chẳng hạn như công viên haytrung tâm mua sắm, sẽ thấy rất nhiều chó con.

Động vật nhỏ đi kèm với người Anh cô đơn và lạnh lùng, người Anh không thể tách rời khỏi chúng.

Tiêu Chiến nhìn thấy một chú chó Teddy rất đáng yêu, nhịn không được ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó.

Teddy này giống như một con mèo con, nhìn thấy Tiếu Chiến đang sờ đầu nó, nó cũng cọ cọ đầu vào mu bàn tay Tiêu Chiến.

Sau đó thật sự xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian của chủ nhân Teddy, tuy rằng phần đông chủ nhân của các chú chó nguyện ý để cho chó con của mình lại gần người lạ.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói với người chủ của Teddy: "Hope you have a nice evening!"

Người chủ Teddy trả lời: "Tất nhiên sẽ có một đêm tuyệt vời, đêm nay Adele sẽ có một buổi hòa nhạc ở đó!"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe được, họ đã rất kinh ngạc! Không ngờ lại gặp được concert của Adele.

Người chủ Teddy nói với họ rằng buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu vào khoảng 7 giờ.

Hai người bọn họ nhìn thời gian, gần nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu. May mắn thay, bọn họ đã mua gà rán để ăn.

Không có ai trên ghế bên cạnh nên họ ngồi xuống chiếc ghế gần nhất. Đeo găng tay, mở gà rán và bắt đầu ăn.

Kỳ thật hai người bọn họ cũng không tính là fan trung thành của Adele, nhưng chính là có loại cảm giác "có náo nhiệt không góp vui thì không phải là người Trung Quốc".

Họ cúi đầu ăn gà rán một cách ăn ý, không ai nói gì.

Đang ăn, Tiêu Chiến đột nhiên bật cười: "Vương Nhất Bác, chúng ta buồn cười quá. Chúng ta đang mò mẫm gà rán."Nói xong, Tiếu Chiến giơ gà rán trong tay cười không ngừng.

Vương Nhất Bác cũng cười rộ lên, nói: "Hiện tại thật sự hơi tối, em mở điện thoại di động lên cho sáng."

"Không cần không cần, chờ một chút người qua đường sẽ đều dòm chúng ta, ha ha," Tiêu Chiến khoát tay áo.

Vương Nhất Bác đáp một tiếng, lại tiếp tục ăn gà rán.

"Vương Nhất Bác, cậu và tôi ở đây mò mẫm ăn gà rán, không cảm thấy có chút xấu hổ sao?" Tiếu Chiến hỏi.

"Không xấu hổ, nơi này là Luân Đôn, ai sẽ quản nhiều như vậy?" Vương Nhất Bác rất nghiêm túc trả lời Tiêu Chiến.

"Người trước đây của tôi sẽ."

.

Tiêu Chiến nói đến chuyện này rất đột ngột. Nói xong câu đó, hai người đại khái một phút đồng hồ cũng không mở miệng nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhắc đến người yêu cũ trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, trước đây tôi có bạn trai. Tôi là người đồng tính.", Tiêu Chiến bỏ xương vào túi.

"Ừ" Vương Nhất Bác ừ một tiếng. "Em đoán được." Vương Nhất Bác trả lời.

"Lần đó, chúng tôi cũng đi công viên. Tôi đột nhiên muốn ăn gà rán trên bãi cỏ, nhưng anh ta từ chối lời đề nghị của tôi. Anh ta nghĩ rằng nó không có phong cách, anh ta sẽ đi đến nhà hàng phương Tây dùng bữa tối.", Tiêu Chiến nói chuyện nhẹ nhàng, giống như đang kể lại hồi ức, lại giống như đang kể chuyện của một người khác.

Vương Nhất Bác không biết phải tiếp lời như thế nào. Bởi vì với lập trường hiện tại của cậu, nội tâm của cậu, cậu nhất định là muốn theo lời của Tiêu Chiến, khiển trách người trước đây của Tiêu Chiến một chút. Nhưng nói như vậy lại hình như không quá tôn trọng người khác.

"Không sao đâu, Tiêu Chiến, em có thể bồi anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, rất chân thành nói.

Mặc dù trời tối, Vương Nhất Bác không thể nhìn rõ ánh mắt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng không nhìn rõ ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dường như còn muốn nói gì nữa.

Nhưng phía Hyde Park bắt đầu truyền đến âm thanh bài hát của Adele, có lẽ buổi hòa nhạc đã sẵn sàng để bắt đầu.

"Chúng ta qua góp vui?" Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến. Thật ra Vương Nhất Bác không muốn để Tiêu Chiến đắm chìm vào hồi ức, nhớ lại những chuyện không hay trong quá khứ, hy vọng sẽ cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Tiêu Chiến.

"Được, chúng ta nhanh chóng thu dọn."

Sau khi bọn họ thu dọn xong xuôi, Vương Nhất Bác mở đèn pin điện thoại di động, rọi đường cho hai người.

Không đợi bọn họ đi tới hội trường, đã nghe thấy tiếng Adele chào hỏi khán giả.

Bởi vì họ không mua vé, họ chỉ có thể lắng nghe bên ngoài hội trường. Bài hát đầu tiên là "Rolling in the deep", mang lại bầu không khí cho toàn bộ hội trường, có thể nghe thấy tiếng hợp xướng và tiếng la hét của khán giả trong hội trường.

Bên ngoài Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng hát theo. Một đám đông lớn ngồi bên cạnh họ cũng hát cùng nhau.

Mặc dù không ở trong hội trường, khán giả bên ngoài cũng kích động như nhau.

Tiếp theo là "Set fire to the rain", "Hello"...

Phía sau liên tiếp hát vài bài không dừng lại. Giọng hát của Adele thực sự là rất thần thánh, đầy nội lực.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều hát theo, ban đầu là ngồi, nhưng sau đó tất cả bọn họ đều trực tiếp đứng lên, ngẩng đầu hát theo.

Rõ ràng ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bên trong, cũng không biết bọn họ đang nhìn cái gì.

Vào cuối, Adele bắt đầu hát một bài hát chậm.

Cuối cùng, là bài hát "Someone like you".

Tiêu Chiến không hát theo bài hát này.

Khi Adele hát đến đoạn cao trào, Tiêu Chiến lẩm bẩm một câu: "I will find someone unlike you. "

Cũng không biết Vương Nhất Bác có nghe thấy hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx