Chương 9: Nguồn nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi hòa nhạc sắp kết thúc, họ đứng bên ngoài địa điểm và có thể nghe thấy Adele nói với tất cả mọi người "Say goodbye and see you next time."

"Chúng ta mau đi, đợi lát nữa mọi người đều ra, tàu điện ngầm sẽ không chen được." Tiêu Chiến kéo ống tay áo Vương Nhất Bác, nói với Vương Nhất Bác.

"Được, chúng ta mau đi."

Khi họ đến ga tàu điện ngầm, không có nhiều người. Có một vị trí để ngồi trong tàu điện ngầm. Thật ra Tiêu Chiến vừa đứng có chút mỏi, nhưng anh nhớ tới lúc trước Vương Nhất Bác rất ghét bỏ đệm tàu điện ngầm. Cho nên cũng không nói muốn ngồi xuống, liền hơi dựa vào tay vịn.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Chiến. Bọn họ vừa mới đứng ít nhất hai tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nhất định đứng mỏi, chỉ là suy nghĩ đến cảm thụ của mình, mới không có ngồi xuống.

"Tiêu Chiến, đứng mệt rồi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống đi." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gật gật đầu với Tiêu Chiến, sau đó đi về phía chỗ trống, ngồi xuống. Tiêu Chiến theo sát, ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Rốt cục có thể ngồi xuống, quá mệt luôn!" Tiêu Chiến vừa ngồi xuống, liền nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, cười với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, nhưng ngồi rất nghiêm chỉnh. Chính là mông hơi ngồi trên đệm ghế, lưng thẳng tắp. Tựa hồ là sợ một khi không thẳng tắp, sẽ không cẩn thận đụng phải tựa lưng phía sau.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác "sẵn sàng chiến đấu" như vậy mới nghĩ đến. Vương Nhất Bác là vì muốn anh có thể yên tâm ngồi xuống nên cố ý nói như vậy.

Tàu điện ngầm Luân Đôn khá nhanh, là một trong số ít các bộ phận tương đối nhanh của ngành công nghiệp dịch vụ của Luân Đôn,.

Lại đến trạm trung chuyển quen thuộc, Vương Nhất Bác đứng lên, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Tiêu Chiến.

Đã vang lên tiếng phát thanh sắp tới, Vương Nhất Bác lại đi tới trước mặt Tiêu Chiến, nói với anh: "Tiêu Chiến, cuối tuần sau chúng ta ra ngoài chơi được không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn đôi mắt cún của Vương Nhất Bác, rất khó nói lời cự tuyệt.

"Được", Tiêu Chiến gật đầu. Vừa lúc tàu điện ngầm đến ga, Vương Nhất Bác xuống xe, vẫy tay với Tiêu Chiến trên sân ga.

.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, điện thoại di động của Vương Nhất Bác có tín hiệu, vội vàng lên mạng tìm kiếm nơi nào thú vị ở Luân Đôn hoặc xung quanh Luân Đôn.

Tình cờ, cậu lướt đến một toà nhà hình bán nguyệt màu vàng được ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ. Đó là Bath. Có một bãi cỏ lớn đối diện Tòa nhà Crescent.

Vương Nhất Bác nghĩ đến bộ dáng Tiêu Chiến hưởng thụ ánh mặt trời, suy đoán hẳn là anh sẽ thích. Chỉ là không biết trước đó Tiêu Chiến đã từng đi chưa.

Cậu mở wechat, quyết định hỏi ý kiến của Tiêu Chiến một chút.

"Chiến ca, trước kia anh từng đến Bath chưa? Anh có muốn đến Bath không?"

Tiêu Chiến không trả lời ngay lập tức, có thể là chưa ra khỏi tàu điện ngầm.

Vương Nhất Bác cất điện thoại, dọc theo đường về mua một hộp sữa và bánh mì lớn ở Tesco.

Quay trở lại căn hộ, đặt sữa và bánh mì trong tủ lạnh, cậu lấy điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn trên WeChat.

Mở ra, là câu trả lời của Tiêu Chiến: "Chưa từng qua a. Vậy chúng ta sẽ đến Bath vào tuần tới."

Vương Nhất Bác sau khi đọc được tin nhắn rất vui vẻ, một mình ở trong phòng cười ngây ngô.

Cậu vò đầu bứt tóc, mở hộp thoại: "Ok! Vậy hẹn anh thứ Bảy tuần sau nhé!"

Tiêu Chiến trả lời một icon con mèo gật đầu.

.

Tiêu Chiến về đến nhà, bật đèn quầy bar, sau đó cởi áo khoác trên người ra, treo lên móc áo trước cửa, đi bộ đến phòng khách, tháo kính ra và đặt nó trên quầy bar.

Sau đó lấy ra một chai rượu vang đỏ từ tủ rượu, trực tiếp uống vào miệng.

Mặt không chút thay đổi anh từng ngụm từng ngụm uống xuống. Sau khi uống bốn hoặc năm ngụm, anh dựa vào tủ từ từ ngồi trên sàn nhà, đặt chai rượu vang bên cạnh mình.

Đầu gối khuỵ xuống, cả người cong lại thành một người nho nhỏ, truyền ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Cảm xúc của Tiêu Chiến tối nay có chút kỳ quái.

Một giờ trước là trạng thái cực kỳ hạnh phúc, nhưng khi trở về nhà chỉ còn lại một mình, tâm trạng trái ngược khiến Tiêu Chiến rất bối rối, cô độc và luống cuống hơn.

Kỳ thật Tiêu Chiến đã sớm quen một mình. Nhưng sự xuất hiện của Vương Nhất Bác dường như đã phá huỷ trạng thái xa lánh ổn định mà Tiêu Chiến đã xây dựng từ lâu.

Bắt đầu từ ngày thứ sáu, Tiêu Chiến chủ động hẹn Vương Nhất Bác đến Hyde Park, mọi thứ trở nên không thể vãn hồi. Tiêu Chiến cảm thấy đây là do mình tự tìm.

Rõ ràng không nên khiêu khích, không nên tới gần, rồi lại nhịn không được tới gần.

Vương Nhất Bác tựa như một nguồn nhiệt, khiến Tiêu Chiến quanh người lạnh lẽo bất giác muốn đến gần.

Làm sao bây giờ, Tiêu Chiến cảm thấy mình như bị nghiện.

Tiêu Chiến biết rất rõ, Vương Nhất Bác chỉ ở Luân Đôn một năm, học xong thạc sĩ liền về nước. Đến lúc đó sẽ để Tiêu Chiến một mình ở lại Luân Đôn.

Tiêu Chiến đã bị vứt bỏ một lần, đã không còn lựa chọn một lần nữa. Anh không muốn chịu đựng nỗi đau như vậy nữa, anh rất sợ.

Trước đây cũng không phải là không có người theo đuổi. Mỗi mùa khai giảng hàng năm, sẽ có những tân sinh viên của UAL đến PASS để tìm nam nhân Xiao nổi tiếng để được nhìn thấy thiên tài đẹp trai và tài năng trông như thế nào.

Thậm chí sau đó Tiêu Chiến không còn dùng tên phiên âm tiếng Trung của mình nữa, đổi tên thành Sean. Nhưng vẫn có học sinh biết Tiêu Chiến, tìm Tiêu Chiến. Sau tất cả, vòng tròn du học luôn lớn như vậy.

Rất nhiều tân sinh viên ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Tiêu Chiến đã cảm thấy rơi vào tình yêu, nói muốn theo đuổi Tiêu Chiến. Quá buồn cười, Tiêu Chiến cho tới bây giờ cũng không để ý đến cái gọi là tình yêu viễn vông có thời hạn đó của bọn họ.

Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, Vương Nhất Bác thật sạch sẽ, ở bên Vương Nhất Bác rất thoải mái. Cảm giác này không giải thích được rõ ràng. Chính vì trước mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không cần sợ nói sai, làm sai, Vương Nhất Bác sẽ vững vàng đón lấy anh. Cho dù bọn họ quen biết chưa lâu, hiểu biết còn chưa sâu, nhưng Tiêu Chiến trước mặt Vương Nhất Bác đã có thể trở về là chính mình. Tiêu Chiến nhớ mình như vậy, không cần khoác lên mình một cái vỏ ngoài thành thục, kiên cường.

Sự xuất hiện của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cũng cảm thấy, tình yêu đang đến.

Mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần tiếp xúc, Tiêu Chiến đều muốn dũng cảm một chút, tranh thủ một chút tình cảm này. Nhưng một khi bình tĩnh lại, sẽ lùi bước.

Tiêu Chiến có thể nhận ra Vương Nhất Bác rất thích mình, hơn nữa không phải là loại tình cảm của bạn bè huynh đệ.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn lo lắng, tình yêu này của Vương Nhất Bác có phải là hiệu ứng cầu treo hay không. Chỉ vì đến một đất nước xa lạ, có một người Trung Quốc đi cùng, chỉ tận hưởng cảm giác an toàn này. Chờ sau khi về nước, không cần loại cảm giác an toàn này, sẽ vứt bỏ.

Tiêu Chiến không biết phải lựa chọn như thế nào, quá nhiều băn khoăn khiến Tiêu Chiến rất luống cuống.

.

Anh mở điện thoại ra và phát hiện Vương Nhất Bác đã nhắn tin cho anh. Hỏi anh có muốn đến Bath vào cuối tuần không.

Tiêu Chiến có chút say, tầm mắt mơ hồ. Nhưng anh không cự tuyệt được loại cám dỗ này, Tiêu Chiến thật sự không muốn bỏ qua Vương Nhất Bác.

"Chưa từng qua a. Vậy chúng ta sẽ đến Bath vào tuần tới.", Tiêu Chiến cố gắng tập trung vào tầm mắt, trả lời Vương Nhất Bác.

Sau đó Vương Nhất Bác trả lời lại cái gì, Tiêu Chiến kỳ thật nhìn không rõ lắm, tiện tay gửi một icon mèo con.

Anh vịn quầy bar, chống đầu, lảo đảo trở về phòng. Bật bộ tản nhiệt, cởi hết quần áo ra, cứ như vậy nằm trên giường ngủ thiếp đi.

.

Trong tuần tiếp theo, Vương Nhất Bác cũng giống như tất cả các sinh viên, đi học, viết luận án, đọc tài liệu... Mỗi ngày lúc 2 giờ, một tuyến đường hai điểm đến, căn hộ và trường học, bận rộn đến choáng váng.

Tiêu Chiến cũng vậy, dành thời gian giữa ở nhà và PASS.

Nhưng tuần này thì khác, trong lòng bọn họ đều có chờ mong. Mong được đi đến Bath vào thứ Bảy. Nghĩ như vậy, tuần này có vẻ trôi qua chậm hơn.

Trước khi khởi hành, họ đã mua vé tàu khứ hồi trên phần mềm trước vì nó sẽ rẻ hơn một chút. Vé khứ hồi, miễn là không phải vào Giờ cao điểm (*), phần còn lại của thời gian tùy ý có thể lên tàu bất cứ lúc nào. Họ đã đồng ý chờ ở ga tàu Paddington. Bởi vì nhà ga xe lửa này có thể đi thẳng đến Bath, không cần phải thay đổi.

Hơn 9 giờ thứ Bảy, bọn họ gặp nhau tại nhà ga xe lửa. Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác màu lạc đà, đeo khăn quàng cổ cùng màu. Vương Nhất Bác mặc áo khoác thể thao màu đen và quần thể thao màu đen, trông rất năng động.

"Chiến ca, chúng ta cần đi lấy vé không?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

"Không cần, chúng ta trực tiếp dùng điện thoại di động quét mã QR là được." Tiêu Chiến trả lời, sau đó lôi kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống.

"Cậu ăn sáng chưa?" Tiêu Chiến hỏi.

"Trước khi ra khỏi cửa có ăn mấy miếng bánh mì với sữa, còn anh, anh ăn chưa?"

"Tôi cũng đã ăn một vài miếng bánh mì. Chúng ta đi đến Bath rồi đi thẳng đến nhà hàng để ăn tối."

"Được."

Màn hình lớn cho thấy chuyến tàu của họ sắp đến nhà ga, họ đứng dậy đi về phía cổng. Mở điện thoại di động, quét mã QR ở cổng và có thể đi qua.

Không có nhiều người đến Bath vào thời điểm này ngày hôm nay. Họ lên xe lửa, tìm chỗ ngồi của họ và ngồi xuống.

"Đây là chuyến tàu đầu tiên của em ở Anh, cảm thấy rất sạch sẽ." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, để Vương Nhất Bác ngồi vào vị trí gần cửa sổ.

"Sạch sẽ hơn cậu tưởng tượng à?" Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Đúng vậy, đệm này sạch sẽ hơn tàu điện ngầm một chút." Mặc dù Vương Nhất Bác nói như vậy, nhưng vẫn có chút ghét bỏ.

Xe lửa bắt đầu và đi qua nhiều ngôi làng nhỏ trên đường. Có rất nhiều ngôi làng nhỏ ở Anh, một phong cách hoàn toàn khác với Luân Đôn.

"Loại thôn trang nhỏ này thoạt nhìn rất thoải mái." Vương Nhất Bác chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

"Rất thoải mái. Rất ít người và yên tĩnh. Giống như một vườn hoa đào, nó bị cô lập khỏi Luân Đôn, một thành phố lớn bận rộn." Tiêu Chiến dựa lưng vào, nói.

"Có cơ hội em cũng muốn đến ở trong những thôn trang nhỏ này vài ngày." Vương Nhất Bác lẩm bẩm.

"Trước đây tôi đã từng đến một ngôi làng tên là Cotswold (*). Mỗi ngày tôi ngủ cho đến khi nào muốn dậy thì dậy. Khi thời tiết đẹp, tôi sẽ lấy một chai sữa và một miếng bánh mì rồi đi dạo. Trên đường có rất nhiều chim bồ câu và một sốchim khác nữa, khi tôi nhìn thấy chúng, sẽ xé nhỏ bánh mì, ném xuống đất cho chúng ăn." Tiêu Chiến nhớ lại.

"Nghe có vẻ như đó anh đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc." Vương Nhất Bác xoay người, ngồi trở lại vị trí.

"Ừm, là những ngày tự do và thư giãn nhất của tôi." Tiêu Chiến nghĩ đến đây, bất giác khẽ mỉm cười.

"Vậy nếu có cơ hội, anh cũng dẫn em đi chơi vài ngày đi."

"Nếu có cơ hội, đương nhiên có thể." Tiêu Chiến trả lời rất mơ hồ.

Họ đã trò chuyện được một tiếng rưỡi. Từ việc Tiêu Chiến giới thiệu thói quen văn hóa của người Anh, giới thiệu ý tưởng thiết kế trang phục quý này của mình, đến Vương Nhất Bác giới thiệu chiếc xe máy, ván trượt yêu thích của mình...

Họ luôn có thể bắt được lời nói của nhau một cách chính xác, bất cứ điều gì đối phương nói, người kia đều thực sự quan tâm và sẵn sàng lắng nghe.

Thật sự hiếm hoi và không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để lắng nghe những chuyện vặt vãnh này cùng nhau.

.

Trong khi họ trò chuyện, xe lửa đã đến nhà ga.

Xuống xe lửa, Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy giữa Bath và Luân Đôn rất khác nhau.

Luân Đôn rất thương mại, xe cộ đông đúc và đường sá rộng rãi. Nhưng Bath thì khác, Bath giống như một thị trấn nhỏ. Đường hẹp đến mức không cần phải lắp đèn giao thông.

Nhưng vẫn có rất nhiều các cửa hàng bên đường, có nhà hàng, có bán nhu yếu phẩm hàng ngày, cũng có một chuỗi siêu thị như Tesco.

Nhìn chung, Bath là trung bình cộng của các ngôi làng Anh và các thành phố lớn như Luân Đôn.

"Chúng ta đi về phía trước xem có nhà hàng nào không." Tiêu Chiến nói.

"Được, tìm một nhà hàng Trung Quốc đi, em thèm đồ ăn Trung Quốc quá!" Vương Nhất Bác đói bụng, không khỏi kêu rên.

"Ha ha ha, cậu là người ở đâu?" Tiêu Chiến nhớ tới, anh cũng không biết Vương Nhất Bác đến từ tỉnh nào.

"Em đến từ Lạc Dương, Hà Nam." Vương Nhất Bác cũng rất tự hào khi nói về quê hương của mình.

"Vậy có phải cậu rất thích ăn mì ống không?"

"Em siêu thích ăn mì ống." Vương Nhất Bác nói xong, vừa vặn nhìn thấy phía trước có một quán mì Trung Quốc. "Chiến ca Chiến ca! Có một quán mì ở đó!" Vương Nhất Bác rất hưng phấn.

"Đi, chúng ta đi ăn." Tiêu Chiến cũng theo Vương Nhất Bác tăng tốc độ.

Vào nhà hàng, may mắn người không nhiều, họ có một vị trí để ngồi.

Vương Nhất Bác gọi một phần mì ramen thịt bò, còn yêu cầu ông chủ cho thêm thật nhiều rau mùi. Tiêu Chiến gọi một phần mì trứng cà chua.

Sợi mì rất dai, Vương Nhất Bác cắn một miếng lớn. Cửa hàng này còn rất được, cho rất nhiều thịt bò.

"Ở trong nước cũng không có nhiều thịt bò như vậy." Vương Nhất Bác ăn rất thỏa mãn, trêu đùa với Tiêu Chiến.

"Bên này thịt bò so với trong nước rẻ hơn, bọn họ cũng không ki bo chút tiền như vậy." Phần mì trứng cà chua của Tiêu Chiến cũng rất ngon. Tiêu Chiến thích ăn thức ăn dai, phần mì này cũng vô cùng hợp khẩu vị của Tiêu Chiến.

Sau khi ăn xong, họ nói với ông chủ đến thanh toán, ông chủ thấy họ là người Trung Quốc, nói với họ có thể thanh toán qua Wechat để được giảm giá.

WeChat Vương Nhất Bác vừa vặn còn tiền, nhưng Tiêu Chiến thì không.

"Vậy bữa này em mời!" Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, đồng ý theo Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy hành vi của mình hiện tại thật sự có chút phá vỡ quy tắc. Trước đây anh chưa bao giờ để cho người khác mời, anh đem ranh giới của mình cùng người khác phân biệt rất rõ ràng. Nhưng đối mặt với sự xâm nhập như sao băng của Vương Nhất Bác, anh thật sự trở tay không kịp. Dứt khoát phá vỡ.

.

Sau khi thanh toán, họ ra khỏi cửa. Ăn no, tâm trạng càng tốt hơn.

Lúc này giữa trưa, nắng rất gay gắt, đến mức khiên người ta có chút nóng bức.

Mì vừa rồi tuy ngon nhưng hơi mặn. Tiêu Chiến nói muốn đi mua một ly trà sữa để uống.

Họ mở Google Maps và tìm kiếm những quán trà sữa gần đó.

Bath cũng rất nhỏ, không đến năm phút đi bộ đã đến quán trà sữa gần nhất. Khoảng cách gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hai người đều gọi trà sữa trân châu phổ biến nhất. Giá ở Bath không đắt như ở Luân Đôn, ly trà sữa này là 5 bảng, tức chỉ khoảng 40 nhân dân tệ.

"Ly trà sữa này giá 40 tệ." Vương Nhất Bác vừa uống trà sữa vừa nói.

"Cậu đổi cũng đừng đổi, vừa đổi đổi sẽ cảm thấy rất đắt tiền." Tiêu Chiến nói.

"Ha ha ha, em chính là học kinh tế, đây thật sự là theo bản năng mà đổi thôi." Vương Nhất Bác lắc đầu với mình.

Tiêu Chiến mới nhớ tới chuyện Vương Nhất Bác học kinh tế. Vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, không nói gì.

"Ha ha ha, Chiến ca! Anh muốn nói gì? Biểu hiện này của anh muốn nói không nói, làm em tò mò a!" Vương Nhất Bác hì hì nói với Tiêu Chiến.

"Bạn nhỏ, cậu phải quen với giá cả ở Anh." Tiêu Chiến ý vị thâm trường nói.

Vương Nhất Bác nghe xong, nghĩ đến giá cả ở Anh, nghĩ đến ly trà sữa trong tay, rất là điên cuồng hừ hừ vài tiếng.

Họ cứ thế vừa đi vừa nói chuyện.

Đi ngang qua một con hào và đi bộ trên cây cầu, lâu đài đối diện được xây bằng đá. Bây giờ cụ thể mục đích là gì, không ai biết.

"Chúng ta đến Nhà tắm La Mã phía trước xem một chút đi?" Tiêu Chiến đề nghị.

"Được! Sau đó liền đến Toà nhà Royal Crescent phơi nắng." Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Sau đó, khi trời tối, lên đỉnh Alexandra để ngắm cảnh đêm." Tiêu Chiến lại nói tiếp.

"Hoàn hảo!" Vương Nhất Bác kết luận.

Tiêu Chiến cắn ống hút trà sữa, cười tủm tỉm.


Note

1. Giờ cao điểm, khoảng 6:30am-9:30am, 4:00pm-7:00pm. - Nguồn Baidu.

2. Cotswold: Thị trấn nhỏ của Vương quốc Anh, được gọi là ngôi làng đẹp nhất ở Anh - nguồn Baidu.

3. Toàn bộ câu chuyện này có thể có một số lượng lớn các cuộc đối thoại và món ăn. Đối thoại bởi vì, tôi nghĩ rằng tình cảm sẽ được hâm nóng từ từ thông qua các cuộc đối thoại, để thêm sự hiểu biết lẫn nhau, để thể hiện tình yêu và sự thích thú.
Về món ăn, là bởi vì tôi đặc biệt thích ăn. Thực phẩm là quan trọng nhất đối với người dân! Và bởi vì mỗi chương của họ có thể đi đến một nơi để chơi, vì vậy ăn một bữa ăn trong ngày chắc chắn là không thể tránh khỏi. Ăn tối với nhau, loại khung cảnh đời thường như vậy, nhưng tôi cảm thấy rất ấm áp và lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx