32. Trả Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với cái nóng như đổ lửa những năm trước, kỳ nghỉ hè năm nay được khoác lên mình một lớp bạch bố, để nhiệt độ được hạ nhiệt.

Trong bệnh viện, ngoài đường phố, còn có thùng rác nằm ở những chỗ rẽ ngoặt, có rất nhiều bạch bố và bông gòn y tế đã qua sử dụng chất đống bên trong.

Tiêu Chiến ngồi trong xe, nhìn thấy một người qua đường đang chửi rủa đi về phía thùng rác, anh ta đá mạnh vào thùng rác trước khi ném băng gạc trên tay vào đó.

Tiêu Chiến không thể nghe thấy anh ta đang mắng cái gì, nhưng anh đoán mười phần có đến tám chín phần là anh ta đang mắng Vương Nhất Bác.

Bởi vì sự xuất hiện của Enigma, nên việc sàng lọc giới tính trên toàn quốc đã bắt đầu thực hiện vào tháng này. Dân số hơn một tỷ người phải đến bệnh viện theo chỉ dẫn, xét nghiệm gen từng đợt, tiếng oán trách như hơi nước "Bùm" một phát bốc hơi khắp thành phố.

Tiêu Chiến hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu ra nhìn vào trong trường mẫu giáo. Vương Nhất Bác đã vào trong được một lúc lâu, nhưng hắn vẫn chưa dẫn Tiêu Cổn Cổn ra ngoài, anh không khỏi có chút lo lắng, buồn bực run chân.

Quá trình sàng lọc gen sử dụng gen của Vương Nhất Bác làm mẫu thử nghiệm, Enigma đầu tiên được sàng lọc ra là Tiêu Cổn Cổn.

Tiêu Cổn Cổn đã được gửi đến phòng cách ly vào ngay hôm đó, giáo viên trong trường đã thông báo cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến đưa cậu bé về.

Tiêu Chiến sốt ruột ngồi đợi, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, quyết định tự mình đi vào tìm người.

Còn chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ xa vọng lại, một cái đầu đen quay về phía Tiêu Chiến, khuôn mặt dán vào mặt kính, khóc với người trong phòng cách ly, "Cổn mập, không có cậu tôi biết phải làm sao đây." Người trong phòng cách ly chính là Tiêu Cổn Cổn, cũng dán mặt vào mặt kính, qua một lớp kính nhìn như hai cậu bé đang tựa trán vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà nhăn lại thành một cục, đôi mắt tròn xoe ứa lệ như một cái ao nước nhỏ.

Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh, chờ đợi hai đứa nhỏ kêu gào cho xong. "Cũng không phải sau này không còn gặp nhau nữa," Vương Nhất Bác kéo Cổn Cổn, "Sau này đợi Tiểu Phi tan học con có thể đến tìm cậu ấy."

Cổn Cổn nghe được những lời này càng gào to hơn, "Huhuhu Tại sao tan học mới có thể cùng nhau chơi, dựa vào cái gì không cho con đến trường mẫu giáo nữa Huhuhu."

"Cốc cốc cốc -"

Hai ba con ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến cả hai đều sửng sốt. Tiêu Chiến cau mày, dùng tay ra hiệu cho hai người nhanh chóng đi ra.

Khóc cái gì mà khóc, không đến thì không đến, anh cũng không hiếm lạ gì, lề mà lề mề ở trong đây mè nheo, như thể hai người không muốn rời đi, Tiêu Chiến dẫn Tiêu Cổn Cổn bước đi rất nhanh, Cổn Cổn mím môi đi theo Tiêu Chiến không nói lời nào, chốc chốc quay đầu lại nhìn.

Vương Nhất Bác không đi theo, Tiêu Chiến cau mày quay đầu lại, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác nhét vào trong ngực viên trưởng một túi nhỏ, từ hình dạng có thể đoán được bên trong là một thỏi vàng nhỏ, còn khom lưng cúi đầu, có thể mơ hồ nghe được mấy chữ "Không sao", "Sẽ không nói ra đâu" từ miệng viên trưởng.

Tiêu Chiến càng cau mày chặt hơn, cáu kỉnh đóng sầm cửa xe lại.

Tình hình đang thay đổi, những người thuộc giới tính thứ tư dần lộ diện khi quá trình sàng lọc diễn ra, theo thống kê chính thức trong ngày sàng lọc đầu tiên, chỉ có hai Enigma được phát hiện, một người mới 11 tuổi và người kia đã 45 tuổi.

Nhưng họ đều may mắn hơn Vương Nhất Bác một chút, người 11 tuổi thì còn quá sớm để nói đến chuyện yêu đương, người 45 tuổi cũng đã kết hôn với một Omega. Hai người đối với giới tính thực sự của mình lại chỉ trố mắt đứng nhìn, cầu xin trung tâm giám định đừng tiết lộ thông tin của họ.

Trong tuần tiếp theo, hơn hai mươi người thuộc giới tính thứ tư lần lượt được tìm thấy, nhìn vào các tiêu đề của bản tin hàng ngày, số lượng Enigma xuất hiện trong nước ngày càng tăng, mọi người trong xã hội đều có nguy cơ, sợ bản thân là Enigma cũng sợ bản thân trong tương lai trở thành đối tượng bức hại của Enigma.

Cuộc thảo phạt Enigma trên mạng bắt đầu tràn lan, dưới một chiến tuyến các nhóm người khác nhau sẽ có những kế hoạch nham hiểm khác nhau, Alpha kêu gào muốn được hưởng luật bảo vệ như Omega, Omega cũng kêu gào kiên quyết không đồng ý, Beta bình chân như vại đứng ở giữa, đồng thời bởi vì sợ bản thân cũng là một Enigma chưa được phát hiện, thỉnh thoảng lén lút nói tốt cho Vương Nhất Bác vài câu. Chỉ có vài chục người được xác định là Enigma đang lẩn trốn trong đám đông đến rắm cũng không dám thả.

Nhưng không có ngoại lệ, dù là súng lạnh hay tên nóng cuối cùng tất cả đều được cắm vào trên người Vương Nhất Bác.

May mắn thay, Vương Nhất Bác vẫn có thể chịu đựng được, hít một hơi thật sâu giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy, học cách giả câm giả điếc như Tiêu Chiến.

Không khí trong phòng bệnh rất ôn hòa, cho dù thế giới bên ngoài có bập bềnh thế nào, Vương Nhất Bác cũng sẽ không mang những thứ đó vào phòng bệnh.

Tiêu Chiến ghét nhất những thứ ồn ào.

Vương Nhất Bác đã dọn một chỗ nhỏ cho Tiêu Cổn Cổn trong phòng của Tiêu Chiến, nơi cậu bé đặt chiếc ghế đẩu và những thanh xếp gỗ của mình. Hiện tại Tiêu Cổn Cổn không cần đến trường mẫu giáo nữa, cậu bé lại không muốn ở nhà với ông bà nội, thà chạy đến bệnh viện ở bên cạnh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Nhưng bình thường Cổn Cổn không dám quấy rầy Tiêu Chiến, cậu bê hai chiếc ghế đẩu nhỏ một cao một thấp, chạy đến bàn của Tiêu Chiến để ngồi cùng anh. Tiêu Chiến luôn đắm mình trong những bức vẽ mô hình đầy màu sắc, Cổn Cổn ở bên cạnh anh hí hoáy lắp ráp bộ lego mà Vương Nhất Bác mua cho cậu bé.

Đôi khi Cổn Cổn sẽ liếc nhìn xem Tiêu Chiến đang bận rộn làm gì, ba luôn nói rằng cha đang chế tạo một chiếc máy bay lớn, nhưng khi cậu bé nhìn vào mô hình nhỏ trên máy tính của Tiêu Chiến, cậu bé luôn cảm thấy nó không giống một chiếc máy bay. Hơn nữa Tiêu Chiến vừa đeo tai nghe vừa nhìn vào máy tính như đang đọc gì đó, miệng và lưỡi không ngừng cử động nhưng không phát ra âm thanh, có một ngày Tiêu Cổn Cổn tò mò muốn nhìn kỹ hơn, Tiêu Chiến sẽ ngay lập tức cảnh giác xoay máy tính sang một bên, trong ánh mắt nhìn Cổn Cổn viết đầy chữ "Nhìn cái gì mà nhìn".

Dần dà, không hiểu sao cậu bé lại trở nên có chút đa sầu đa cảm, có lúc ôm chiếc Lamborghini chỉ mới lắp ráp được phần đế, cầm lòng không đậu ấp úng bất giác rơi nước mắt mà môi mím chặt, một bên dùng tay lau nước mắt, một bên tiếp tục nghiêm túc ngồi lắp ráp.

"Con làm gì vậy?" Tiêu Chiến vùi đầu vào bảng dữ liệu nửa ngày, cuối cùng cũng chú ý đến Tiêu Cổn Cổn, viết một dòng chữ vào cuốn sổ ghi chép đưa nó đến trước mặt Cổn Cổn.

Miệng Tiêu Cổn Cổn chu ra như cá trê nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ lắc đầu, Tiêu Chiến cũng không nói nữa buông tay khỏi bàn phím, trừng mắt nhìn cậu bé.

Không nhìn thì thôi nhưng một khi bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Tiêu Cổn Cổn không kìm được mà lớn tiếng khóc. Cậu bé lao về phía Tiêu Chiến, ôm chầm lấy Tiêu Chiến khiến anh giật nảy mình, cảm thấy tủi thân vô cùng.

Làm gì? Tiêu Chiến không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ôm lấy chiếc eo mũm mĩm vừa va vào anh.

Khi Vương Nhất Bác mở cửa bước vào, thứ mà hắn nhìn thấy là một cảnh tượng hiếm có "Cha từ con hiếu".

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác đặt cặp lồng xuống xoa xoa gáy Cổn Cổn, Cổn Cổn vùi mặt vào ngực Tiêu Chiến khóc nức nở.

"Cha bắt nạt con hả?"

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, Cổn Cổn thì lắc đầu, đã lâu rồi cậu bé không được ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tiêu Chiến, mùi hương tin tức tố khi cậu bé còn trong tử cung bị thất lạc bấy lâu nay đang bao bọc lấy cậu bé càng khiến Cổn Cổn xúc động hơn, nước mắt rơi lã chã, "Cha không có..."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh mắt ám thị của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tặc lưỡi, anh miễn cưỡng ôm lấy Tiêu Cổn Cổn, bế ngồi lên đùi anh.

"Sao lại khóc nhè, hửm?" Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên đùi Tiêu Chiến, cạo cạo một bên mặt của cậu bé lộ ra khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, "Không dám nói?"

Cổn Cổn hai mắt đẫm lệ không phát ra tiếng động, giống như một chú mèo con siết chặt mảnh áo ướt trên ngực Tiêu Chiến.

"Có phải lại nhớ đến trường mẫu giáo không?"

Cổn Cổn vùi mặt vào lòng Tiêu Chiến gật gật đầu, ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến lại lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bốn mắt nhìn nhau lần nữa, rút kinh nghiệm từ lần trước Tiêu Chiến nhanh chóng cụp mắt xuống.

Câu nói "Trường mẫu giáo có gì mà tốt" suýt thốt ra khỏi miệng đã bị Tiêu Chiến nuốt xuống, anh thô bạo túm lấy Tiêu Cổn Cổn, đem Tiểu thịt viên ôm chặt vào trong lòng, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Một mảnh giấy được nhét vào bàn tay non nớt của Tiêu Cổn Cổn, chính Tiêu Chiến đã viết lời cam đoan trên tờ giấy: "Biết rồi, đừng khóc nữa, sẽ cho con đến trường mẫu giáo."

Không biết có phải là ảo giác của Vương Nhất Bác hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy gần đây tâm trạng của Tiêu Chiến trở nên tồi tệ hơn.

Trước đây tuy rằng từng đánh hắn cắn hắn nhưng không đến nỗi không muốn nhìn hắn, với lại tâm trạng rất kỳ lạ hỉ nộ vô thường, vừa rồi còn cáu kỉnh giây tiếp theo nước mắt đã lã chã rơi đầy mặt.

Vương Nhất Bác hỏi giáo sư Châu có phải tình trạng của Tiêu Chiến trở nên tồi tệ hơn không, nhưng giáo sư Châu mắng Vương Nhất Bác nói bậy, rõ ràng Tiêu Chiến đang dần chuyển biến tốt hơn có thể chạy có thể nhảy, có nhiệt huyết tuổi trẻ, đầu óc minh mẫn, so với lúc chân trần chạy ra ngoài đường không biết tốt hơn bao nhiêu.

"Nhưng anh ấy vẫn không ngừng rơi nước mắt." Giáo sư Châu đẩy chiếc kính viễn thị, liếc nhìn Vương Nhất Bác, "Cái gì gọi là không ngừng rơi nước mắt, là chính cậu ấy đang khóc."

Trước đây khi Tiêu Chiến phát bệnh ánh mắt luôn dại ra, không đau đớn không khó chịu, nước mắt sẽ chảy dài trên khuôn mặt ngay cả khi anh thẫn thờ, anh phải nắm chặt tay Vương Nhất Bác để người kia đợi anh bình tĩnh lại.

Nhưng giờ Tiêu Chiến sẽ khóc, đối với Vương Nhất Bác sẽ đấm sẽ đá, giáo sư Châu cảm thấy năng lực Tiêu Chiến rất dồi dào.

"Vậy tại sao anh ấy lại như thế này?" Đầu óc Vương Nhất Bác quay mòng mòng nghĩ mãi mà không hiểu ra sao, hắn cảm thấy thật khó tin, "Tôi không có trêu chọc anh ấy!"

Giáo sư Châu lắc đầu, sự tình mà Vương Nhất Bác không biết, thì bà làm sao biết được.

"À, phải rồi." Giáo sư Châu chợt nhớ ra điều gì đó, "Con gái tôi nói Tiêu Chiến đồng ý tham gia "Chủng Não."

Vương Nhất Bác còn đang ngây người, giáo sư Châu đứng bên cạnh hắn đã cười rạng rỡ, khuôn mặt đầy nếp nhăn giống như một lão nông vừa thu hoạch được vụ lúa một năm, "Ôi, sự rập khuôn của Asperger cũng có thể khắc phục được."

"Mặc dù cậu ấy nói chỉ làm việc trong một năm."

"Còn đàm phán điều kiện nữa."

Vương Nhất Bác không hề hay biết điều này, bàng hoàng "Ồ" một tiếng.

Vương Nhất Bác rời khỏi phòng làm việc của giáo sư Châu, âm thầm bổ sung một câu, "Thật tốt quá."

Vương Nhất Bác mơ hồ khẳng định rằng, Tiêu Chiến bây giờ là đang kiếm chuyện, kiếm chuyện ở khắp nơi để hả cơn giận của anh. Mặc dù hắn không hiểu tại sao, nhưng nghĩ lại thì, kể từ khi Tiêu Chiến phát bệnh đến nay anh không bao giờ nói lý lẽ, không vui chính là không vui, không vui thì sẽ cào vào chân bạn.

Không cần biết nguyên nhân gì.

Tiếng nước trong phòng tắm "Rào rào" vang lên, hắn phải dọn giường trước khi Tiêu Chiến đi ra, Tiêu Chiến cho rằng nó bẩn nên hắn phải dùng chổi nhỏ để quét ga trải giường mỗi ngày. Nếu Vương Nhất Bác không dọn giường xong trước khi anh đi ra, anh sẽ có chút tức giận.

Lúc nhấc gối của Tiêu Chiến lên, Vương Nhất Bác thoáng nhìn thấy một vài tờ giấy trắng được gấp thành những ô vuông nhỏ, trên đó dày đặc chi chít chữ nhỏ, giống như những tờ phao trong các kỳ thi khi hắn còn là học sinh.

Vương Nhất Bác mở ra cẩn thận đọc thật kỹ, phát hiện thế mà lại là luận văn văn hiến, tên của Châu Nhân cũng được ký trên đó. Vương Nhất Bác xấu hổ, từ khi nào Tiêu Chiến lại trở nên chăm chỉ như vậy, sự chăm chỉ của anh có chút kỳ lạ.

Vương Nhất Bác vừa quét giường vừa cau mày suy nghĩ, có lẽ giờ hắn không biết nhiều về cuộc sống hiện tại của Tiêu Chiến như giáo sư Châu.

Khi màn đêm buông xuống, bệnh viện đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông cấp cứu, tiếng còi chói tai vang khắp bệnh viện.

Y tá gõ cửa từ phòng này sang phòng khác, giọng nói được khuếch đại qua loa còn to hơn cả tiếng chuông báo động, "Có Omega đến kỳ phát tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát, có Omega đến kỳ phát tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát, vui lòng đóng cửa ra vào và cửa sổ, vui lòng đóng cửa ra vào và cửa sổ! Báo cáo ngay lập tức nếu bị ảnh hưởng, báo cáo ngay lập tức nếu bị ảnh hưởng!"

Tình huống rắc rối nhất vẫn thỉnh thoảng xảy ra, một khi Omega phát tình ở nơi công cộng, khung cảnh sẽ trở nên hỗn loạn do tin tức tố nồng nặc của Omega đó.

Một lúc sau tiếng nước ngừng lại, Tiêu Chiến chui vào trong chăn khắp người đều ẩm ướt. Trong không khí hình như có chút mùi khác thường, Tiêu Chiến dùng sức ngửi ngửi, cảm thấy giống như một loại hương hoa kỳ dị. Anh co cả người vào trong chăn, từ dưới gối lấy ra mấy tờ giấy ô vuông xếp chồng lên nhau, chộp lấy tờ phao miệng không ngừng hé mở đọc thầm.

Vương Nhất Bác cũng nằm xuống giường bên cạnh, hắn tưởng Tiêu Chiến sắp ngủ rồi, "tách" một cái tắt đèn. Tiêu Chiến còn đang đọc thầm, miệng "chậc" một tiếng thật to, cụ thể là "chậc" cho Vương Nhất Bác nghe.

Đêm tối có xu hướng làm cho các giác quan của con người nhạy bén hơn, Tiêu Chiến càng ngửi càng cảm nhận được hương ngào ngạt, khiến toàn thân anh khó chịu. Nghe thấy tiếng sột soạt bên kia, Vương Nhất Bác cho rằng anh chưa ngủ.

"Anh muốn tham gia vào đoàn đội của dì Châu?"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác trong bóng tối.

Tiêu Chiến giả vờ không nghe thấy, hai giường cách nhau rất gần, Vương Nhất Bác đạp vào giường của anh một cái.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác lại đạp thêm một cái, "Anh không nói với em."

"Hiện tại anh đang giấu em rất nhiều chuyện."

Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Nhất Bác liền cảm thấy lời thoại này có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới Tiêu Chiến trước đó không lâu đã nói với hắn câu này.

"Tại sao em bị người ta đánh?"

"Hiện tại em đang giấu anh rất nhiều chuyện!"

Vương Nhất Bác vô cớ run lên, chẳng lẽ Tiêu Chiến đang trả thù hắn sao?

Vương Nhất Bác đạp giường anh, "Anh thực sự sẽ đến chỗ dì Châu sao?"

"Ừm!" Tiêu Chiến không nhịn được nữa, duỗi chân đạp vào chân giường chăm sóc người bệnh bên cạnh.

"Được," Vương Nhất Bác nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, "Vậy em cũng yên tâm."

Đây là một công việc rất phù hợp với Tiêu Chiến, môi trường là trường học đồng nghiệp là Asperger, Tiêu Chiến sẵn sàng chấp nhận một lĩnh vực mới, sẵn sàng bước ra ngoài, vậy thì quá tốt rồi.

Mặc dù hắn là người cuối cùng biết tin này.

Không chỉ Tiêu Chiến ngửi thấy mùi hương trong không khí, Vương Nhất Bác cũng đột nhiên bắt đầu đánh hơi được. Sắc mặt hắn cứng đờ, cảm giác rất rõ ràng tuyến thể của hắn đang bắt đầu nóng lên.

Mùi rêu trắng êm dịu này hoàn toàn không phải là của Omega đang phát tình, nó thuộc về Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác phả hơi thở nóng hổi vào gối, "Khống chế tin tức tố của anh."

Sau khi đợi một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm, Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến lần nữa, nhưng người ở giường bên kia vẫn không nhúc nhích. Ngủ rồi? Hơi thở của Vương Nhất Bác càng lúc càng nóng, hắn đạp mạnh vào giường của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn không có phản ứng. Vương Nhất Bác gần như nghi ngờ rằng Tiêu Chiến đang cố tình chỉnh hắn.

"Tiêu Chiến!"

Mùi tin tức tố của Omega độc quyền vờn quanh bên mũi hắn, Vương Nhất Bác kiềm chế không nổi, kỳ mẫn cảm dễ dàng bị tin tức tố trong phòng kích thích trỗi dậy. Hắn cũng không biết đã qua bao lâu tựa hồ đã qua hơn nửa đêm, ngay cả ánh trăng cũng yên tĩnh.

Vương Nhất Bác chịu không nổi nữa, vừa nghĩ tới một cái ôm liền chạy qua ôm lấy anh, Tiêu Chiến ở trên giường toàn thân nóng ran. Hơi thở của Tiêu Chiến đều đặn như đang trong mộng, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, cúi người về phía trước ngửi lấy mùi hương sau gáy Tiêu Chiến, như thể từng hơi nóng trong không khí đều từ nơi này mà ra.

Trong đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng sụt sịt của Vương Nhất Bác, giống như một con sói đang đánh giá xem con mồi bên cạnh còn sống hay là đã chết.

Có lẽ việc Enigma bị tẩy chay là vô cớ, Vương Nhất Bác đã nghĩ như vậy trong một lúc. Giới tính thứ tư luôn chỉ tồn tại trong tin đồn, người ta nói rằng nó vẫn duy trì một mức độ liên kết nhất định với loài sói, trong giao phối vẫn giữ được dã tính và sự đẫm máu chưa được thuần hóa.

Mặc dù Vương Nhất Bác không muốn thừa nhận, nhưng khi hắn đỏ mắt cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn muốn cắn vào gáy Tiêu Chiến, hắn không nhịn được nghi ngờ bản thân thực sự là loại người mà tổ tiên đã không thoát khỏi bản chất động vật khi họ tiến hóa, những người muốn sử dụng nỗi đau của người khác để đổi lấy niềm vui tinh thần và thể xác cho chính mình.

Hắn rất sợ Tiêu Chiến sẽ tỉnh lại, càng sợ chính mình thực sự cắn chết Tiêu Chiến, cảm giác không thể khống chế càng ngày càng rõ ràng, hắn một mặt thở hổn hển một mặt xoay người muốn xuống giường.

Nhưng cánh tay đột nhiên bị người nắm lấy, giây sau "tách" một tiếng đèn chùm sáng lên.

Tiêu Chiến đưa tay ra sau chạm vào công tắc, nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới đang lấy tay che mắt chắn ánh đèn chói chang.

Vương Nhất Bác sững sờ, đôi mắt đỏ ngầu dại ra. Hắn bị Tiêu Chiến giữ bằng một tay, không dám cử động. Vừa rồi quần của hắn trong lúc di chuyển đã cầm lòng không đậu cởi ra, hiện tại hắn chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, lão nhị bên trong dựng đứng, tâm tư lộ ra rõ ràng.

"Anh..." Nỗi sợ hãi và ham muốn giáp công cùng một lúc, đại não Vương Nhất Bác nhất thời muốn bỏ chạy, nhưng hai mắt dần dần tập trung lại, nhìn thẳng vào nơi mà Tiêu Chiến cũng đang dựng một cái lều nhỏ.

Tiêu Chiến ngồi trên giường nhìn Vương Nhất Bác càng lúc càng thở nặng nề hơn, rõ ràng anh cũng đã tiến vào kỳ phát tình một cách thụ động, hai má đỏ bừng nhưng anh vẫn ngồi thẳng tắp, không động đậy.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến có ý gì, không dám suy đoán, da thịt từ tứ chi đến vật ở giữa hai chân hắn đều nóng lòng muốn thử.

Hừ một tiếng, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không nhịn được ném người lên giường, khiến cho chiếc giường phát ra âm thanh "Cót két". Khoảnh khắc dán vào làn da nóng bỏng của Tiêu Chiến, hắn thoải mái đến mức chảy cả nước mắt, thứ cứng rắn đó không tự chủ được đứng thẳng chen vào giữa hai chân của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thực sự không phản kháng, Vương Nhất Bác khi nhận ra điều này đã phấn khích đến nỗi đầu hắn choáng váng. Hắn lập tức vén quần áo của Tiêu Chiến chui vào, nóng nảy cắn lên đầu vú đã cương cứng vì động tình, một bên mút lấy, một bên không hề trì hoãn đồ vật dưới tay, gần như thô bạo cởi quần pyjamas của Tiêu Chiến.

Ngay khi phần lưng chiếc quần pyjamas bị mắc ở nửa mông, một cái tát giáng xuống mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng hình mất ba giây, ngẩng đầu lên khỏi ngực Tiêu Chiến với khuôn mặt hằn rõ năm dấu tay.

Tiêu Chiến không chờ giải thích, "Bịch bịch bịch" đánh vào đầu hắn vài cái nữa.

Đầu óc Vương Nhất Bác đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều, hắn lau nước bọt trên miệng, sửng sốt một chút, lặng lẽ đứng dậy khỏi người Tiêu Chiến

Vừa định giúp Tiêu Chiến kéo chiếc quần bị mắc kẹt trên mông của anh lên, Tiêu Chiến bất thình lình trở mình đè Vương Nhất Bác dưới thân, hết đấm này đến đấm khác, Tiêu Chiến vung tay đánh vào ngực Vương Nhất Bác mà không có động tác thừa nào, vừa đánh vừa thở hổn hển, Vương Nhất Bác kêu rên một tiếng rồi ôm đầu chịu đòn.

Đột nhiên có một giọt nước rơi xuống bả vai, Vương Nhất Bác còn tưởng là mồ hôi, buông cánh tay che đầu xuống mới phát hiện Tiêu Chiến đang khóc.

"Vẫn không thể khống chế được sao?" Tiêu Chiến phát ra một giọng khàn khàn từ sâu trong dây thanh quản, anh lại đấm Vương Nhất Bác vài cái, "Vẫn không thể khống chế được sao, vẫn không thể khống chế được sao!"

Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, hai mắt mở to chăm chú nghe Tiêu Chiến nói. Tiêu Chiến nhào lên người Vương Nhất Bác, dùng hai tay nắm lấy cổ áo hắn, "Tại sao vào lúc đó em không kiểm soát được, sao em dám đối xử với anh như vậy, đau chết anh rồi!"

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhận ra Tiêu Chiến đang nói về việc chuyển đổi giới tính vào năm năm trước, hắn chịu đựng từng cú tay đấm chân đá của Tiêu Chiến, ghì chặt eo Tiêu Chiến, "Xin lỗi, bảo bối." Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến đã ướt đẫm mồ hôi, "Xin lỗi anh."

Vương Nhất Bác cảm thấy nhiệt độ cơ thể cao như bị nướng trên lửa. Lý trí của hắn gần như bị đốt cháy, Tiêu Chiến vẫn còn tức giận, anh nghiến răng nghiến lợi không cho Vương Nhất Bác đang muốn chui xuống phía dưới của anh, "Anh không cho, em tự mình chịu đựng đi."

Không thể chịu đựng được việc bị cự tuyệt, Tiêu Chiến đe dọa Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thống khổ ưỡn người lên.

"Đều tại em, đều tại em." Thanh âm khàn khàn nhỏ dần đi, giọng nói của Tiêu Chiến dần dần trở lại bình thường, nhưng lực nhéo của anh không hề nhẹ chút nào. "Em xem bây giờ bất cứ ai cũng đều có thể mắng chửi em, đều tại em!"

Nước mắt Tiêu Chiến trào ra, anh đẩy cái miệng đang muốn hôn của Vương Nhất Bác ra, nhấn mạnh với hắn: "Bọn họ đều mắng em!"

"Em biết!" Đầu Vương Nhất Bác choáng váng, Tiêu Chiến lúc này gần như bán khỏa thân, hắn chỉ muốn hôn anh, phải hai giây sau anh mới chợt tỉnh ra, "Em biết?"

Tiêu Chiến tát hắn hai cái, "Mắng chết em cho rồi đi."

_______

Tiêu Chiến khi xem Weibo belike: tức giận, đau lòng, khó chịu, căm phẫn, cào chết các người fskchnsefenlschnckhfrichaolnfj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro