Chương 05. Căn Bệnh Thiên Tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng mất ngôn ngữ của Tiêu Chiến lần này kéo dài hơn bình thường.

Vào ngày thứ tư, sau khi thức dậy Tiêu Cổn Cổn ngáp một cái thật đã, ngoan ngoãn ngồi vào bàn học, Tiêu Chiến vẫn không thể nói chuyện.

Tiêu Chiến gõ bàn, ra hiệu cho Cổn Cổn đọc bảng cửu chương trước. Cổn Cổn đã mấy ngày không học thuộc lòng, đọc có chút vấp, Tiêu Chiến nhíu mày, Cổn Cổn lập tức mím môi.

Biết là cha lại muốn chê cậu ngốc, Tiêu Cổn Cổn chán nản nằm gục xuống bàn, cậu học chẳng giỏi chút nào.

Tiêu Chiến không nói một lời, lấy bài tập số học ra yêu cầu Cổn Cổn làm, anh điều chỉnh thời gian làm bài trên chiếc đồng hồ đặt cạnh cậu, "Tít" một tiếng thời gian bắt đầu trôi, Tiêu Cổn Cổn lập tức phản xạ có điều kiện, bàn tay mũm mĩm cầm cây bút nguệch ngoạc viết trên giấy.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm má bánh bao đang nhô ra của Tiêu Cổn Cổn, không biết IQ của cậu bé có bình thường hay không. Tiêu Cổn Cổn không đi nhà trẻ nên không có đối tượng để tham chiếu.

Bản thân anh trước đây đi học rất muộn, việc học đếm cũng trễ hơn so với những đứa trẻ khác, nhưng anh bẩm sinh đã nhạy cảm với những con số, gần như chưa đến một tuần anh đã có thể cộng, trừ, nhân, chia hỗn hợp, hiểu được các số âm, trong vài tuần đã tự mình đọc sách giáo khoa học phương trình.

Tiêu Cổn Cổn đã hơn bốn tuổi, học phép nhân thôi đã vất vả như vậy, đứa nhỏ không phải thực sự bị ngốc đấy chứ?

Tiêu Chiến rất phiền não.

"Tít tít tít" đồng hồ reo lên, Tiêu Chiến nhấn tắt chuông đồng hồ, Cổn Cổn rất tự ý thức đặt bút xuống, đưa quyển bài tập cho anh kiểm tra.

Tiêu Chiến vội vàng quét mắt nhìn thoáng qua.

Đánh một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tám dấu gạch chéo.

Anh trầm mặc.

Nhiều người có thể cảm thấy khó hiểu, thế giới của Tiêu Chiến có hệ thống riêng hoạt động độc lập.

Bộ não của anh giống như một chiếc máy tính, nó tự vận hành theo logic, thực hiện nghiêm ngặt từng chương trình và không ngừng nâng cao tốc độ hoạt động theo sự gia tăng về số lượng câu hỏi, hay cập nhật kiến thức mới.

Cũng giống như làm các bài toán số học, dù là cộng, trừ, nhân, chia đơn giản hay phép tính hàm nhiều biến, chỉ cần đã nhập công thức vào đầu, chỉ cần tiêu hoá được phép tính là có thể nhanh chóng đưa ra kết quả chính xác.

Anh có thể đếm trên một bàn tay những phép tính mà anh đã tính sai từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn.

Tiêu Cổn Cổn chỉ cần dành ra mười phút để "đánh bại" kỷ lục đó của anh.

Thế giới quan của Tiêu Chiến đang được làm mới và tổ chức lại, đôi mắt của anh phủ đầy nước.

Có lẽ do tức giận, anh phát hiện bản thân có thể nói lại được rồi, dù rằng tiếng phát ra có hơi khàn.

"Con làm sai tám câu," Tiêu Chiến rơm rớm nước mắt, "Tám câu."

Anh đã từng dạy một tên ngốc trong một năm, và bị dằn vặt đến nỗi hoài nghi nhân sinh. Đâu có ngờ hơn năm năm sau lại có thể dạy thêm một tên ngốc khác, giúp cậu bé từ tên ngốc nhỏ biến thành một tên ngốc lớn.

Làm thế nào lại xảy ra chuyện thế này? Tiêu Chiến suy sụp.

Cổn Cổn nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến tự biết bản thân đã làm không tốt, lập tức tủi thân nhào vào lòng Tiêu Chiến, "Cha, con sai rồi."

Thân hình mũm mĩm như chú mèo mập, cậu bé dụi dụi đầu vào lòng Tiêu Chiến, "Xin lỗi, con hôm nay là đồ ngốc."

Tiêu Chiến cảm giác như bầu trời đang sụp đổ, anh yên lặng ôm Cổn Cổn rơi nước mắt, "Có lẽ không chỉ có hôm nay."


Tiêu Chiến vẽ một vòng tròn trên tờ lịch, sau đó vẽ hai đường thẳng vào vòng tròn nhỏ được vẽ vào ngày hôm kia, sử dụng hai đường thẳng song song và hai vòng tròn nhỏ để vẽ một hình bầu dục dài, biểu thị bốn ngày này là thời gian mất ngôn ngữ của anh.

Sau đó, anh chụp lại hình vẽ và gửi cho Trần Trung Bình.

Trần Trung Bình nhanh chóng trả lời: "Chuyện gì vậy? Lần này sao lâu thế."

"Em sao vậy? Gặp phải chuyện gì rồi?"

Tiêu Chiến sẽ mất khả năng nói chỉ khi trạng thái của anh cực kỳ tồi tệ, anh từ chối giao tiếp với bất kì ai. Nó không liên tục, đôi khi chỉ trong vài giờ là có thể trở lại bình thường, thỉnh thoảng nó kéo dài hơn nửa tháng. Bác sĩ trị liệu đề nghị Trần Trung Bình nên chú ý đến chu kỳ mất ngôn ngữ của Tiêu Chiến, đây là triệu chứng dễ nhận biết nhất trên cơ thể anh, ông phải nắm bắt được sơ hở này để theo dõi trạng thái tâm lý của anh.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, anh không biết nên giải thích như thế nào với Trần Trung Bình.

Quá phức tạp, hễ khi gặp phải tình huống cần ngôn ngữ phức tạp để giao tiếp, Tiêu Chiến sẽ chọn cách trả lời nửa thật nửa đùa.

"Cậu ấy mắng em chỉ tốt nghiệp sơ trung." Tiêu Chiến dùng một câu tóm tắt mọi chuyện.

Trần Trung Bình đối với câu nói không đầu không đuôi của Tiêu Chiến cũng không sốt ruột, xem nó giống như hậu mất ngôn ngữ trong ngày, là giai đoạn giao tiếp khó khăn nhất.

Ông chậm rãi dẫn dắt Tiêu Chiến nói thêm vài câu: "Cậu ta là ai?"

"Vương Nhất Bác."

"Có phải là người ở Học viện Hàng không lần trước mà em nói với thầy?"

"Dạ."

Trần Trung Bình hiểu được sơ sơ, ông có thể đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, "Cậu ta không cho em tham gia vào dự án sao?"

"Dạ." Tiêu Chiến siết chặt ngón tay, nhỏ giọng tự bào chữa cho bản thân, "Em mới không thèm tham gia vào dự án đó."

"Rõ ràng em thông minh hơn cậu ta."

Trong một lúc, ông không biết nên giải thích thế nào với Tiêu Chiến, hiểu được tình người ở thế tục là một chuyện gì đó đối với Tiêu Chiến rất khó khăn, sau khi suy nghĩ về điều đó, ông quyết định vẫn nên kiên nhẫn nói cho Tiêu Chiến biết.

"Chiến Chiến, là thế này, giống như em làm thí nghiệm trọng lượng của một vật thì em cần phải có một cái cân để đo xem trọng lượng của vật đó bao nhiêu gam. Trong cuộc sống cũng thế, khi mọi người không biết rõ về một người, họ thường tạo ra một cái cân vô hình để đo xem người đó có phù hợp hay không."

"Hiện giờ Vương Nhất Bác cũng có một cái cân, nó dùng để đo lường những thứ dạng rắn và lỏng, trình độ học vấn, kinh nghiệm, tuổi nghề của em, cuối cùng cái cân báo cho cậu ta rằng em không đủ chỉ tiêu, cậu ta chỉ có thể trục xuất em."

"Này cũng không thể trách người khác được, phải không?"

Lòng bàn tay Tiêu Chiến đẫm mồ hôi, các ngón tay của anh xoắn lại với nhau. Những lời của Trần Trung Bình khiến anh cảm thấy lúng túng hơn là bị Vương Nhất Bác mắng.

"Được," Tiêu Chiến nói, "Không trách cậu ta, là do em ngu dốt, không thể học xong cấp ba."

"Không phải," Trần Trung Bình vội vàng giải thích, "Thầy còn chưa nói xong, ai bảo em ngu dốt?"

"Bất kỳ công cụ đo lường vật lý nào cũng có giới hạn của nó, em biết điều đó mà."

"Cái cân chỉ đo được những vật ở trạng thái rắn và lỏng, mà năng lực, trí tuệ và thiên phú của em đều là dạng khí. Nếu em không thể chuyển dạng khí thành dạng rắn hoặc dạng lỏng thì làm sao cái cân thừa nhận sự thông minh của em?"

Tiêu Chiến yên lặng suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý nhưng vẫn muốn tức giận với Vương Nhất Bác, "Nhưng cậu ta là bạn của em, cậu ta biết em thông minh."

Trần Trung Bình không ngờ từ miệng của Tiêu Chiến nghe được hai chữ "Bạn bè", rất mới lạ lại có chút vui vẻ, vì vậy không nhịn được cười nói: "Nhưng cái cân không biết."

"Thử nghĩ xem, nếu như chỉ có Vương Nhất Bác biết em thông minh, cậu ta cho em vào Học viện Hàng không," Trần Trung Bình nói một cách thuyết phục, "Mọi người khi nhìn thấy kết quả của cái cân vẫn sẽ nói đây là một tên ngốc, Vương Nhất Bác mang về một tên ngốc."

"Em sẽ vui vẻ chứ?"

Tiêu Chiến chán nản nằm xuống bàn, sớm biết trước như vậy dù phải mang bụng to đến thi tốt nghiệp anh cũng sẽ đi.

"Được," Tiêu Chiến áp trán lên bàn, lông mày nhướng lên vẻ phiền muộn, "Là em không đúng."

"Em không tức giận với cậu ta nữa."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ lại nói: "Em có thể đến tìm cậu ta nhận lỗi."

Nhưng Tiêu Chiến không muốn nhanh như vậy đã lần nữa tìm đến cửa, bởi vì đứng trước Vương Nhất Bác anh sẽ lộ ra dáng vẻ yếu đuối.

Thế là anh lại nói: "Để em nghiên cứu làm thế nào hoá lỏng trí thông minh của mình trước đã."

Sau khi động viên Tiêu Chiến, Trần Trung Bình gác điện thoại.

Nhưng nét lo lắng giữa hai hàng lông mày của ông vẫn không hề giảm đi chút nào, chiếc gương đối diện với văn phòng phản chiếu rất rõ vẻ bất an trên khuôn mặt của ông, mái tóc bạc trắng lưa thưa miễn cưỡng che phần đỉnh đầu, bây giờ ông không còn nghĩ đến việc sử dụng dầu dưỡng tóc giống như trước đây.

Trần Trung Bình nhận thấy rất rõ ràng khả năng biểu đạt và giao tiếp của Tiêu Chiến đang giảm dần theo thời gian. Có thể là do anh một mình ở nơi đất khách quê người, bên cạnh chỉ có đứa con bốn tuổi, hầu như không có người nào có thể giao tiếp bằng lời với Tiêu Chiến, năng lực biểu đạt và năng lực nhận thức của Tiêu Chiến thấp hơn người bình thường ngày càng rõ ràng hơn.

Nhưng Trần Trung Bình không thể vứt bỏ công việc sống qua ngày của ông và rời khỏi An Thành, Tiêu Chiến cũng không thích hợp để trở lại An Thành, tất cả những gì Trần Trung Bình có thể làm là nấu cháo điện thoại với Tiêu Chiến.

Chỉ sau khi Tiêu Cổn Cổn được sinh ra, ông mới nhận ra có để điều gì đó không ổn với Tiêu Chiến.



Tiêu Chiến là một đứa trẻ bướng bỉnh, vào thời điểm đó vẫn ngoan cường sống trên thế giới này nhưng anh không chịu đến đồn cảnh sát cùng ông để thay đổi giới tính, anh ngoan cố cho rằng bản thân vẫn là Alpha, một Alpha có khoang sinh sản và có thể sinh con.

Nhưng Alpha không thể được nhận vào khoa phụ sản của bệnh viện, vì vậy Trần Trung Bình không còn cách nào khác là liên hệ với một bác sĩ tư nhân và nhờ người đó đến chăm sóc Tiêu Chiến khi anh sắp sinh

Ai có ngờ Tiêu Cổn Cổn chào đời trước ngày dự đoán, một kẻ điên như Tiêu Chiến đã tự mình kéo đứa bé ra trong bồn tắm, làm cho bồn tắm toàn là máu.

Khi Trần Trung Bình biết tin đã gần như suy sụp, suýt nữa ngất đi với đôi mắt thâm quầng, ông cảm thấy mình đã bước qua được kết cục của việc nhặt xác hai mạng người.

Mà Tiêu Chiến từ sau khi sinh ra Tiêu Cổn Cổn đã không nói chuyện cả một tháng.

Trần Trung Bình nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ông đưa Tiêu Chiến đến khoa tâm thần kiểm tra, bác sĩ trước trước sau sau mồm thối chào hỏi trò chuyện với Tiêu Chiến rất lâu, mới quyết định báo kết quả cho Trần Trung Bình.

"Không lạc quan lắm." Bác sĩ đưa cho Trần Trung Bình một chồng tài liệu phổ cập liên quan đến chứng bệnh, "Trước đây không phát hiện ra cậu ta có vấn đề hả? Bệnh này cần phải can thiệp ngay từ nhỏ."

"Phụ huynh thật quá sơ suất," Bác sĩ liếc nhìn Trần Trung Bình, người đang hỏi bác sĩ với tư cách là ba anh, "Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để điều trị."

Trần Trung Bình bị sốc, ông đã dạy Tiêu Chiến lâu như vậy nhưng ông không nhận thấy có bất kỳ vấn đề nào với Tiêu Chiến cả.

"Nhưng cậu ấy vẫn luôn rất bình thường, chưa từng có ai nói với tôi cậu ấy có điểm nào bất thường, đây là lần đầu tiên đột nhiên cậu ấy bị câm."

Bác sĩ xoa xoa trán, Tiêu Chiến đúng là bệnh nhân khó chữa trị nhất mà ông gặp phải, "Bởi vì cậu ấy quá thông minh."

"Cậu ấy hoàn toàn có thể đánh lừa mọi người bằng cách đơn giản là bắt chước hành vi. Ngay cả khi cậu ấy không hiểu ý nghĩa của chính hành vi đó, cậu ấy vẫn có thể làm điều đó như một người lớn."

"Cậu ấy đã tự tạo cho bản thân một môi trường ẩn náu để che giấu những khả năng bình thường bị thiếu sót, cậu ta không thích nói chuyện, không thích vận động và dùng những cảm xúc tiêu cực như "Cáu kỉnh", "Tức giận" để doạ những đồng học, những người có ý định muốn thăm dò cậu ấy."

"Nhưng sự thật là gì? Cậu ấy gặp trở ngại lớn trong việc chia sẻ cảm xúc, không thể hình thành mối quan hệ xã hội với những người xung quanh." Bác sĩ muốn chứng minh những lời vừa nói, ông đột nhiên giơ tay về phía Trần Trung Bình, Trần Trung Bình ngay lập tức lùi về sau. "Đấy, đó là phản ứng bình thường của con người chúng ta nhưng là một phản ứng khó khăn đối với cậu ấy. Bởi vì cậu ấy không thể hiểu được những thông điệp phi ngôn ngữ, cậu ấy sẽ không biết rằng tôi giơ tay là định đánh cậu ấy, không biết hành động của tôi là đại biểu cho hàm ý gì."

Bác sĩ buông tay, "Những người mắc hội chứng Asperger không phải không muốn tiếp xúc với mọi người, thậm chí phần lớn những người này đều khát khao muốn xây dựng tình bạn với người khác, nhưng đáng tiếc, họ thiếu kỹ năng này."

Trần Trung Bình im lặng, nhớ lại những hành vi trong quá khứ của Tiêu Chiến, không phải không có dấu tích, nhưng những người trong trường chỉ coi anh là người lạnh lùng, là mặt liệt, là không thích nói chuyện với họ. Trần Trung Bình đau lòng không thôi, "Sao lại có thể như vậy…"

"Cậu ấy thật sự rất, rất thông minh. Sở dĩ bây giờ cậu ấy mới để lộ ra sơ hở, có lẽ là do cậu ấy vừa mới chịu đựng quá nhiều tổn thương về thể xác và tinh thần, hơn nữa việc bảo vệ căng thẳng khiến cậu ấy không chịu nói nữa." Bác sĩ đưa ra gợi ý điều trị cho Trần Trung Bình, "Hết thảy tôi cho rằng đây là bước ngoặt rất tốt để điều trị, mất ngôn ngữ là triệu chứng dễ nhận biết nhất trên người cậu ấy."

"Khích lệ cậu ấy nói, dẫn dắt giao tiếp với cậu ấy nhiều hơn, không cho cậu ấy cơ hội né tránh, chỉ dạy cho cậu ấy những ý nghĩa hành động cơ bản nhất." Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và chán nản của Trần Trung Bình, bác sĩ không khỏi an ủi, vỗ vỗ vai ông, "Mặc dù hội chứng Asperger không thể chữa khỏi, nhưng những người mắc hội chứng Asperger về cơ bản có thể sống một cuộc sống bình thường nếu có sự can thiệp tốt."

"Một đứa trẻ thông minh như vậy," Bác sĩ cảm thán, "Sẽ không chọn con đường đi vào ngõ cụt, đừng đánh mất lòng tin với cậu ấy."

Tiêu Chiến có năng lực xuất chúng, giống như một tay xã hội đen láu cá đã lẩn trốn cảnh sát trong nhiều năm, anh tránh được mọi dụ dỗ và sự truy hỏi chỉ ra căn bệnh của anh. Gần như là người bình thường nhất mà ông từng gặp trong bao nhiêu năm làm nghề của mình, cũng là người mắc hội chứng Asperger điển hình và nghiêm trọng nhất.

Căn bệnh này thường được gọi là, căn bệnh thiên tài.


Bác sĩ hỏi Tiêu Chiến rằng ở trường anh có kết bạn không, Tiêu Chiến viết "Có" vào tờ giấy.

"Bạn tên là gì?"

Bác sĩ hoài nghi sự xác thực về người bạn này.

—"Vương Nhất Bác."

"Cậu có biết cậu ấy thích màu gì và món ăn nào nhất không?"

Những người mắc hội chứng Asperger thường xem bản thân là trung tâm,khó chú ý đến người khác.

—"Màu xanh lá, rau mùi."

"Cậu ấy có xem cậu là bạn không?"

Bác sĩ muốn thử kiểm tra xem đó có phải là tình bạn đơn phương của Tiêu Chiến không.

—"Dĩ nhiên!"

Tiêu Chiến đột nhiên sử dụng một dấu chấm than, chứng tỏ anh có chút tức giận.

"Vậy nếu bây giờ cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy có sẵn lòng đến gặp cậu không?"

Tiêu Chiến ngừng viết, anh ngước mắt lên nhìn bác sĩ.

Trong giây tiếp theo bác sĩ định viết "Nói dối về hoàn cảnh, mơ tưởng về việc kết bạn" vào hồ sơ bệnh án của Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại cầm bút lên đúng lúc.

—"Tôi sẽ không gọi cậu ấy đến."

—"Hiện giờ tôi không ổn."

Tiêu Chiến cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận gạch bỏ chữ "Không ổn" rồi viết xuống phía dưới.

—"Rất tệ."

So với "Không ổn" dường như còn tệ hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro