Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sắp vào đoàn phim rồi.

Hắn trước đây đã nhận một kịch bản, vai diễn là một kiếm khách bất hảo, tính cách phóng khoáng, võ công cao cường nhưng cũng không thiếu sự thiết huyết nhu tình*. Thiết lập nhân vật rất thu hút nên hắn đã nhận lời.

*Tình yêu dịu dàng trong trái tim sắt đá.

Nhưng hắn là nam chính, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh trong vài tháng.

Ừm, chính là kiểu không thể gặp Chiến ca hắn trong vài tháng.

Thời gian rất gấp, sau khi ghi hình chương trình ở Trường Sa, cần phải bay đến Hoành Điếm. Sau đó còn phải di chuyển đến nhiều nơi khác nữa, tạm thời không nói đến. Hắn hoàn toàn không có thời gian để quay lại Bắc Kinh gặp Chiến ca của hắn.

Tuy nhiên, cơ hội là do con người tạo ra, vì vậy hắn đã sắp xếp thời gian, trao đổi với ê-kip đoàn phim và được phép sau khi ghi hình chương trình sẽ lập tức quay về Bắc Kinh.

Đến Bắc Kinh đã hơn mười giờ đêm. Vương Nhất Bác cũng không biết vì tâm lý gì, gửi tin nhắn Wechat cho anh trai hắn:

'Anh đang ở đâu vậy, bên ngoài lạnh quá.'

Chẳng mấy chốc, tin nhắn đã được hồi âm: 'Anh đang ở nhà, sao em lại ở ngoài? Em không ghi hình chương trình sao?'

'Em về Bắc Kinh rồi.'

Tiêu Chiến ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi trước: 'Em đang ở đâu, anh qua đón em.' Hỏi xong liền lấy áo khoác và chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Vương Nhất Bác cười đắc ý, gửi vị trí cho anh trai hắn.

Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đón được Vương Nhất Bác, người đang run rẩy như cục nước đá. Tiêu Chiến vội cởi áo khoác quấn quanh người hắn, giơ tay bật sưởi ấm trong xe.

"Sao bây giờ về rồi, ngày mai em không phải vào đoàn sao?" Tiêu Chiến vừa lái xe vừa hỏi, có chút phân tâm.

"Cũng không có gì, chỉ muốn về thăm anh thôi."

Tiêu Chiến nắm chặt tay lái, cười dịu dàng: "Ngày mai bay mấy giờ?"

"Bảy giờ." Vương Nhất Bác quấn mình trong áo khoác của anh trai hắn, rúc vào người anh, giọng nói mơ hồ: "Chiến ca, em nhớ anh quá."

Vào buổi tối, xe cộ trên đường rõ ràng ít hơn nhiều. Tiêu Chiến giơ một tay nhẹ nhàng xoa đầu lù xù của cún con, không nói gì, để bạn nhỏ nghỉ ngơi một lát.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Tiêu Chiến nửa ôm nửa bế người từ trên xe lên lầu, mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến nhà bác sĩ Tiêu.

Nhà bác sĩ Tiêu mang phong cách giống như con người anh ấy, ấm áp và gọn gàng. Tiêu Chiến lấy một đôi dép lê đặt dưới chân hắn nói "Vào đi."

Vương Nhất Bác vẫn chưa cởi áo khoác của anh trai hắn, quấn mình trong đó đi dạo quanh nhà bác sĩ Tiêu. Ngạc nhiên nhìn những bức ảnh trên giá đỡ.

Đó là một bức ảnh mang đậm dấu ấn chiến tranh. Bác sĩ Tiêu đã có chút bụi bặm, mặc chiếc áo blouse trắng bẩn thỉu, hai bên vai khoác lấy hai người đàn ông, cùng nhau nở nụ cười rạng rỡ và làm dấu hiệu chữ V.

Khi Tiêu Chiến cầm bộ đồ ngủ và quần lót chưa bóc tem trở lại phòng khách, anh đã nhìn thấy bạn nhỏ đang cúi người xem ảnh. Tay cầm quần áo của Tiêu Chiến siết chặt, giọng nói có chút căng thẳng: "Nhìn gì vậy, qua đây, anh đưa em đồ ngủ."

"Chiến ca, đây là anh chụp ở đâu vậy?" Giọng Vương Nhất Bác bình thản, không có chút gợn sóng nào, như thể chỉ là một câu hỏi bâng quơ.

"Trước đây anh đi Afghanistan làm bác sĩ không biên giới - phòng tắm ở trong, đi tắm đi, anh dọn dẹp phòng khách cho em." Nói xong, nhét quần áo vào tay Vương Nhất Bác, quay đầu đi vào phòng khách.

Vương Nhất Bác cầm bộ đồ ngủ im lặng đứng trong phòng khách một lúc, rồi đi vào phòng tắm.

Khi hắn lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, hắn tình cờ gặp bác sĩ Tiêu ở cửa.

Là bác sĩ Tiêu cố ý đợi hắn.

Rõ ràng là có chuyện muốn nói, nên họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Bác sĩ Tiêu hiếm khi lúng túng, ấp úng mãi, hít một hơi thật sâu như đã hạ quyết tâm: "Nhất Bác, anh có chuyện muốn nói với em."

Vương Nhất Bác siết chặt khăn tắm trong tay, môi mím chặt không nói gì, im lặng chờ bác sĩ Tiêu nói tiếp.

Tiêu Chiến cân nhắc từng lời: "Anh, trước đây đã đăng ký MSF, chính là bác sĩ không biên giới." Đã mở đầu rồi thì tiếp theo sẽ dễ nói hơn, Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, tiếp tục nói: "Một năm trước anh đã đến Afghanistan tham gia hoạt động cứu trợ. Sau đó, gần đây họ lại liên hệ anh có nhiệm vụ mới."

"Sẽ đi đâu?" Giọng hắn trầm thấp, nghe kỹ như có chút run rẩy.

"Hy Lạp, đảo Lesbos." Tiêu Chiến thành thật trả lời.

Thành thật mà nói, trước đây Vương Nhất Bác chưa từng nghe đến cái tên này. Vì vậy, hắn lặp lại theo: "Đảo Lesbos?"

"Ừm."

Đồng tử của Vương Nhất Bác khẽ co lại, nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu không nói gì.

Tiêu Chiến cảm thấy bầu không khí quá nặng nề. Vì vậy, anh mở lời giải thích: "Thực ra Hy Lạp cũng ổn, có lẽ tốt hơn một chút so với Afghanistan. Anh có kinh nghiệm, em..."

"Đi bao lâu?" Hắn lên tiếng cắt ngang, nhìn Tiêu Chiến lặp lại một lần nữa: "Đi, bao lâu?"

Tiêu Chiến mím môi, đáp: "Ít nhất nửa năm."

Sự im lặng một lần nữa bao trùm giữa họ.

Tiêu Chiến cảm thấy có chút bối rối. Họ vẫn chưa nói chuyện rõ ràng, đang trong giai đoạn mập mờ. Anh biết Vương Nhất Bác hôm nay rất khó khăn mới sắp xếp được thời gian, chỉ muốn đến gặp anh và ở lại một đêm, chỉ một đêm. Tình cảm của hắn dành cho anh quá nồng nhiệt và rực rỡ, tràn đầy sức sống. Rõ ràng chỉ mới 21 tuổi nhưng tính cách lại vô cùng điềm tĩnh, trưởng thành, chỉ khi đối mặt với anh mới có thể bộc lộ ra một chút dáng vẻ vốn có ở lứa tuổi của mình. Hắn sẽ chiều chuộng anh theo mọi cách, chiều chuộng theo mọi nghĩa, dù là trong cuộc sống hay công việc.

Nhưng anh không thể đáp lại hắn bằng tình cảm tương tự. Giờ đây còn phải rời xa hắn.

Tiêu Chiến lặng lẽ đỏ mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

Một lúc sau, anh rơi vào một vòng tay ấm áp. Mùi hương sữa tắm giống như của anh thoang thoảng bên chóp mũi, trực tiếp khơi dậy những giọt nước mắt mà anh đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay.

Anh nghe thấy tiếng thở dài nặng nề và bất lực của người phía sau: "Chiến ca, anh muốn em phải làm gì đây?"

Hắn vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, cẩn thận cọ xát, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."

Tiêu Chiến xoay người trong vòng tay hắn, nhìn vào mắt đối phương. Nước mắt tuôn ra như mở voan xã lũ. Ánh mắt của Vương Nhất Bác tràn đầy dịu dàng, thậm chí còn có chút đau lòng, giơ tay lau nước mắt cho anh, sau đó một lần nữa ôm người vào lòng, khẽ dỗ dành: "Shh... Ngoan nào, đừng khóc nữa. Đừng khóc có được không?"

Vương Nhất Bác hít thở sâu, cúi đầu hôn lên trán anh, mang đến sự an ủi và động viên thầm lặng.

Một nụ hôn quý giá và nặng nề, nước mắt của Tiêu Chiến càng không thể kiềm chế được.

Vương Nhất Bác cũng muốn khóc, nhưng hắn sợ nếu hắn cũng rơi lệ, Chiến ca sẽ càng khó chịu hơn. Vì vậy, hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng, sau khi nuốt nước mắt xuống, khàn giọng tiếp tục dỗ dành: "Ca đừng khóc nữa...nửa năm, sẽ nhanh thôi." Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu bác sĩ Tiêu, hôn lên trán anh khẽ khàng nói: "Nhanh thôi."

Hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang thuyết phục Chiến ca hay đang tự thuyết phục chính mình.

Họ trao nhau một nụ hôn ướt át.

Vương Nhất Bác trước đây thực sự không ngờ rằng nụ hôn đầu tiên thực sự của mình lại diễn ra vào lúc đối phương khóc dữ dội nhất.

Họ ôm nhau ngủ suốt đêm, đến sáng sớm năm giờ, Vương Nhất Bác lặng lẽ thức dậy, ngồi xổm bên giường nhìn đôi mắt sưng đỏ của Chiến ca sau khi khóc suốt đêm.

Nhìn rất lâu, lâu đến mức hắn phải đi. Hắn chống hai tay lên một nửa, nâng người dậy, đặt một nụ hôn lên mí mắt vẫn đang nhắm nghiền của bác sĩ Tiêu.

Em yêu anh, hắn thầm thú nhận.

Rồi quay người rời đi.

Tiếng đóng cửa phòng vang lên, người đang ngủ trên giường từ từ mở mắt. Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, không nói lời nào, như thể đột nhiên mất đi linh hồn.

Một lúc lâu sau, anh nhắm mắt lại, cuộn mình trong chăn, cố gắng níu giữ hơi thở của người đã rời xa bên cạnh.

Nước mắt một lần nữa tuôn trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro