Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ban nãy mình up nhầm chap xin lỗi mọi người nhiều.)

Bác sĩ Tiêu có ba ngày nghỉ phép.

Vừa trở về từ tổ chức Bác sĩ không biên giới, ngoài việc phải trải qua một số đợt kiểm tra sức khỏe nghiêm ngặt, đương nhiên cũng có nghĩa là cho các bác sĩ có thời gian nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng để sẵn sàng cho những nhiệm vụ tiếp theo.

Vì vậy, Vương Nhất Bác đã quấn lấy Tiêu Chiến trong ba ngày. Ngoại trừ buổi sáng đầu tiên họ có chút thời gian riêng, hai ngày rưỡi còn lại họ gần như không rời xa nhau. Vương Nhất Bác cứ như một con koala dính người, bám chặt không buông.

Tiêu Chiến biết rằng đây là do anh đã đi xa quá lâu khiến Vương Nhất Bác có thể có chút bóng ma tâm lý về việc mình rời đi, nên anh cũng chiều theo ý hắn. Bất cứ yêu cầu gì hắn đưa ra cơ bản đều được đáp ứng.

Ví dụ như đột nhiên lão Vương nảy ra ý định muốn dạy anh đi xe đạp.

"Anh thực sự không biết làm sao......em đừng buông tay ra." Tiêu Chiến xiêu vẹo nửa người tựa vào tay vịn phía trước xe, chân trái vẫn không dám nhấc khỏi mặt đất, chân phải run rẩy đạp về phía trước.

"Em không buông tay đâu, Chiến ca anh nhấc cả hai chân lên đi, còn lại một chân ở dưới thì gọi gì là cưỡi xe gì chứ." Vương Nhất Bác vừa nhịn cười vừa nói.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhấc chân lên, thân xe bắt đầu rung lắc dữ dội, chao đảo sang hai bên. Tiêu Chiến vội vàng đặt hai chân xuống đất để tránh bị ngã.

“Anh nghĩ anh không được.” Bác sĩ Tiêu nhăn mặt nói.

"Chiến ca anh giỏi thế này sao lại không được chứ?" Vương Nhất Bác nhịn cười "Đàn ông làm sao có thể nói mình không được chứ~"

"Câm miệng! Vương Nhất Bác, em có thể lương thiện một chút được không, có thể không?!" Tiêu Chiến lại leo lên xe, vừa leo lên vừa đe dọa "Không được buông tay, nghe thấy chưa!"

"Được rồi được rồi, em tuyệt đối không buông."

"Chiến ca anh ngồi thẳng người lên một chút."

"Được, đặc biệt tốt —— không sao không sao, anh cứ tiếp tục, em đỡ đây —— rất tốt."

“Ừ, tốt lắm, đúng vậy, có đơn giản không —— không sao, em vẫn ở đây, anh cứ tập đi."

Vương Nhất Bác vừa an ủi anh trai hắn bằng lời nói, vừa âm thầm buông tay. Tiêu Chiến đã nắm bắt được phương pháp, dần dần đi xe thành thạo hơn, vốn dĩ muốn quay đầu lại bảo Vương Nhất Bác buông tay thử xem, nhưng vừa quay lại thì phát hiện tên chó con kia đã buông tay từ lâu rồi.

Bác sĩ Tiêu trong lòng hoảng sợ, xe lại bắt đầu lắc lư. Vương Nhất Bác tuy đã buông tay, nhưng vẫn luôn đi theo anh trai hắn, thấy xe lại bắt đầu không ổn định, nhanh chóng chạy đến muốn giúp anh trai hắn giữ xe.

"Đừng, đừng, em đừng động, anh tự làm được, anh nghĩ không sao cả."

Quả nhiên, xe tuy lắc lư nhưng Tiêu Chiến đạp thêm hai cái. Chiếc xe lấy lại thăng bằng, tiến về phía trước một cách ổn định vững vàng.

Bác sĩ Tiêu đã học được cách đi xe đạp, rẽ một vòng cua rồi trở lại, mỉm cười rạng rỡ với người nọ trên xe.

"Wow ~ hai người đang học đi xe đạp à?" Một giọng nữ đột ngột vang lên. Tiêu Chiến bóp phanh, mũi chân chạm đất, nhìn theo tiếng nói.

Có chút quen thuộc? Hình như là nữ phụ trong phim của Nhất Bác? Tên gì nhỉ?

Không nhớ nổi, hình như họ Thẩm?

Đối với những người mà bạn quên tên thì thủ đoạn sẽ sâu hơn. Ví dụ như Bác sĩ Tiêu, về cơ bản là người mà tên không khớp với khuôn mặt. Nhưng Vương Nhất Bác thì lại khá —— thẳng thắn?

Làm phiền đến thế giới riêng của hắn và Chiến ca thì không thể mong đợi được gì tốt đẹp.

"Có chuyện gì?" Giọng hắn rất hung hăng, mang theo sự xa cách rõ rệt.

Bác sĩ Tiêu nhìn thoáng qua bạn trai nhỏ của mình, thấy giọng điệu này của hắn có thể không lịch sự lắm. Nhưng......bản thân anh cũng không muốn làm tròn vai hòa giải.

Vì vậy bác sĩ Tiêu lựa chọn im lặng.

Nữ phụ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng chỉ thoáng qua. Nghe giọng điệu của Vương Nhất Bác cũng hoàn toàn không nhận ra, cô tiếp tục nở nụ cười nói: "Hai người đều biết đi xe đạp phải không? Nhất Bác, em nghe nói anh đi xe máy siêu giỏi! Anh giỏi quá, em thậm chí không biết đi xe đạp, em ngu ngốc quá."

Tiêu Chiến hơi khó chịu quay đầu đi không nhìn cô ta. Sao mà cô gái này lại nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ như vậy......

“Cô ngu ngốc thì cô biết là đủ rồi, cô có chuyện gì không?”

“Phụt.” Tiêu Chiến không nhịn được, liếc nhìn Vương Nhất Bác rõ ràng là tâm tình đang không tốt, giơ tay trái nắm thành nắm đấm đặt trước miệng giả vờ ho nhẹ để che giấu.

Nữ phụ nghẹn họng. Vương Nhất Bác cái tính khí  gì vậy?! Người quản lý của cô còn bảo cô qua đây bắt chuyện, tốt nhất là có thể đứng gần một chút, như vậy còn có thể chụp lén vài tấm ảnh đăng thông báo gì đó kiểu ‘Tình nghi hẹn hò’ để nâng cao độ nổi tiếng cho bản thân.

Nhưng trong tình huống này, cậu ta hoàn toàn không bắt kịp thì phải làm sao?!! Người đàn ông này sao lại không hiểu phong tình gì vậy???

Vương Nhất Bác không lộ vẻ gì lặng lẽ tiến về phía Chiến ca hắn, nhìn thấy bác sĩ Tiêu của hắn đang cố nhịn cười rất vất vả.

Cười đến mức vai không ngừng run rẩy, thật đáng yêu quá, muốn trêu chọc một chút —— cô gái này sao còn chưa đi??

"Khụ khụ, Nhất Bác cậu thật biết đùa." Nữ phụ gượng gạo cười cười, cố gắng tiếp tục "Anh chàng đẹp trai này là ai vậy, còn đeo khẩu trang nữa. Là bạn anh à? Có thể giới thiệu cho em không?"

"Tôi không đùa, anh ấy là ai không liên quan đến cô." Không nhắc đến anh trai hắn thì còn đỡ, vừa nhắc đến anh trai hắn Vương Nhất Bác tự động bật chuông cảnh báo: Làm gì vậy, tránh xa Chiến ca tôi ra, Chiến ca tôi là của tôi. Sau đó giọng điệu hoàn toàn tụt xuống âm O độ "Cô rốt cuộc có chuyện gì, không có chuyện gì thì mời cô đi được không? Bây giờ là thời gian riêng tư của tôi."

Nữ phụ bị nghẹn họng không thể nói được câu tiếp theo, sau khi kiềm nén nửa ngày mới nói được một câu "Vậy, vậy em không làm phiền anh nữa. Em còn có cảnh quay, xin phép đi trước"

Vương Nhất Bác bực bội gật đầu, không thốt ra lời nào.

Nữ phụ vừa chạy về vừa nghĩ: Ai có thể viết tin đồn với cái thằng này chứ!! Liệu có thể giao tiếp quá 5 câu hay không còn là một rào cản khó vượt qua!!! Đồ thẳng nam chết tiệt!!!!

Người đi rồi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng quay đầu lại, lông mày và đôi mắt cong cong, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh trai hắn cười cũng muốn cười theo, nhưng lại muốn trêu chọc anh, nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nói: "Chiến ca có gì buồn cười sao?"

Bác sĩ Tiêu gật đầu, khóe mắt vẫn cong cong. Nụ cười đều tràn ra ngoài. Anh nói: "Vương Nhất Bác em có độc nhỉ, ha ha ha ha ha."

Cười vui vẻ như vậy, người đàn ông của anh bị quấy rối mà anh còn cười như vậy  không trừng phạt một chút thì không được?

Bác sĩ Tiêu ngồi trên xe đạp, thấp hơn bình thường một chút, vì vậy Vương Nhất Bác không tốn sức lực trực tiếp kéo tay người kia, buộc bác sĩ Tiêu phải đưa mặt đến gần "Đâu có độc gì. Rõ ràng là em rất dịu dàng với anh."

Tiêu Chiến đỏ mặt, dùng tay đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài đấy, em chú ý một chút."

Vương Nhất Bác nhướng mày, cũng không buông tay "Vậy trong nhà được không?"

...... Thằng nhóc này dường như đang nói những lời rất đen tối* thì phải???

*Gốc: Hổ lang ( Đại diện cho những âm mưu và lời nói mang ý nghĩa đen tối.)

"Câm miệng." Tiêu Chiến cố gắng thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, tai đỏ ửng, bắt đầu chuyển chủ đề "Anh khát rồi."

Nhìn sự biến đổi vụng về và cứng nhắc này.

Vương Nhất Bác liếm chóp răng nanh hổ: Đáng yêu như vậy, muốn cắn quá.

"Anh muốn ăn gì?" Vương Nhất Bác siết chặt cánh tay bác sĩ Tiêu, thuận miệng đáp lời, giọng trầm ấm vang vọng bên tai. Tiêu Chiến không thể kiểm soát được mà rùng mình một cái.

"Ice Shake Cranberry Blackcurrant." Tiêu Chiến liếm môi, thể hiện rõ ràng mong muốn được uống loại đồ uống này.

Môi vừa lướt qua, ướt át bóng loáng, màu sắc tươi sáng —— chỉ muốn cắn một miếng.

Bác sĩ Tiêu nhìn vào biểu cảm của bạn trai nhỏ, lập tức giơ tay ấn lên trán con chó nhỏ. "Đừng nghịch, không được hôn."

Vương Nhất Bác dưới bàn tay của anh trai hắn, nhìn chằm chằm anh. Sau đó bĩu môi, chớp chớp mắt như chịu uất ức "Chiến ca ~~~"

Một 'Chiến ca' có thể khiến hắn nói được mười tám khúc quanh.

Tiêu Chiến ghét bỏ đẩy người kia ra, giả vờ hung dữ "Không được gọi, mau đi mua nước cho anh".

Được rồi, Chiến ca nói gì cũng được. Mua nước mua nước, đi ngay đây.

“Vậy em có thể xin một nụ hôn má được không?” Vương Nhất Bác không chịu thua, bước đi ba mươi centimet rồi lại quay lại nhỏ giọng thương lượng với anh trai hắn.

“Không được.” Lạnh lùng từ chối “Bây giờ không được.”

Nhất Bác tủi thân lấy mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, chu môi: “Vậy em muốn ôm.”

Bác sĩ Tiêu: ???

Là do tất cả các bạn trai nhỏ đều như vậy sao? Vừa rồi còn là một chú sói con A (Alpha), bỗng dưng chuyển sang chế độ cún con mà không báo trước gì hết?

Nếu em muốn như vậy thì anh đây sẽ chiều lòng em, thỏa mãn em.

Bác sĩ Tiêu giang rộng vòng tay ôm lấy cổ con cún con nhà mình, cười nói: “Em đúng là cún con của anh mà~ Chúng ta đi mua đồ cùng nhau nhé? Anh sẽ không rời em một bước nào.”

Một Bác nào đó ở sau lưng anh trai hắn không nhìn thấy đắc ý cười nham nhở, vùi đầu vào cổ anh trai hắn nũng nịu nói: "Chiến ca, em thích anh lắm."

Bác sĩ Tiêu đỏ mặt, đẩy người ra. Sau một lúc lâu, anh nghiêm túc nói: "Cún con, lần sau em tỏ tình có thể cho anh biết trước được không? Em không biết đâu, tim anh lúc nào ở bên em cũng đập thình thịch, em thế này hệ thống tim mạch anh chịu không nổi đâu."

Họ nhìn nhau cười, lại ôm nhau một lần nữa.

Mùa thu thật đẹp, chúng ta cùng nhau (....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro