Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Tiêu đi làm được nửa tháng rồi.

Vương Nhất Bác đang quay phim đô thị, nhịp phim nhanh, không có hoạt động nào khác nên thời gian mỗi ngày tương đối đều đặn. Về cơ bản, mỗi tối đều có thời gian ăn tối cùng Chiến ca hắn.

Tuy nhiên, việc ăn tối không phải chỉ cần một người có thời gian là được. Sau khi đi làm, bác sĩ Tiêu lại quay trở lại nhịp sống thường ngày là thăm phòng phẫu thuật. Thời gian phẫu thuật của anh không cố định, có khi tan làm đã là nửa đêm. Sau đó, sáng sớm hơn sáu giờ lại dậy đi trực.

Bác sĩ ngoại khoa, không có giấc ngủ :)

Vương Nhất Bác thương xót cho bác sĩ nhà mình, nhưng bệnh viện đông người nên hắn không tiện vào. Hai người đều bận rộn mỗi ngày, ai cũng có công việc riêng, thời gian gặp nhau ngắn ngủi đến nghẹt thở.

Có những lúc Tiêu Chiến ngồi trong xe bảo mẫu của cún con nhà mình, kéo chân hắn nằm lên, lúc đầu còn hàm hàm hồ hồ nói "Đừng cử động, để anh nằm một lát."; sau này kéo hắn qua là ngủ luôn, thậm chí còn không nói lời nào.

Vương Nhất Bác thực sự thương anh trai hắn. Sau hơn bảy tháng ở Lesvos trong môi trường đó, về nước rồi còn phải bận rộn trong phòng phẫu thuật đến mức hoa mắt chóng mặt. Vì vậy, hắn đề nghị liệu anh có nên dọn đến ở cùng hắn hay không. Như vậy, họ có thể dễ dàng chăm sóc lẫn nhau hơn.

Bác sĩ Tiêu suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Dù sao lần trước anh cũng biết nhà Vương Nhất Bác có phòng khách...... Mặc dù cuối cùng Vương Nhất Bác cũng ngủ ở phòng khách...... Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Giờ giấc sinh hoạt của Vương Nhất Bác cực kỳ thất thường, bác sĩ Tiêu nghĩ mình cần phải điều chỉnh lại.

Vì vậy, họ dọn đến ở cùng nhau.

Hôm nay bác sĩ Tiêu hiếm hoi được nghỉ một đêm, nên hào hứng chuẩn bị nấu một bữa tối và hầm một nồi súp.

Nói là "tự tay" nấu vì Vương Nhất Bác có riêng một chuyên gia dinh dưỡng. Chuyên gia này chỉ phục vụ riêng hắn, một cú điện thoại là có mặt ngay.

Lúc đầu, khi biết có chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ Tiêu còn ngạc nhiên, cảm thán rằng cuộc sống của minh tinh không dễ dàng, ăn uống còn phải bị người khác hạn chế những gì được ăn, những gì không được ăn.

Sau đó, khi thấy Vương Nhất Bác thực ra có tới ba trợ lý, anh đột nhiên nhớ ra trước đây người này đã nói với mình: Không ai chăm sóc hắn, các trợ lý đều có việc, định ở lại bệnh viện đợi đến ca phẫu thuật ngày hôm sau? Cuối cùng anh dường như thực sự đã ở bên hắn cả một đêm?

Rất nhiều người, vào tối hôm đó, cùng lúc đều có việc???

Tiêu Chiến nhướng mày, giọng điệu không tốt: "Được lắm Vương Nhất Bác, lúc đó em dám lừa anh."

Vương Nhất Bác bị vạch trần không hề tỏ ra xấu hổ, nói: "Anh mới phát hiện ra á, em còn tưởng anh là khúc gỗ không biết giác ngộ. Em đối với bác sĩ Tiêu, là nhất kiến chung tình." Giọng điệu vô cùng hùng hồn.

Bác sĩ đỏ mặt. Cún con lại đột nhiên tán tỉnh anh, quan trọng là anh không biết phản công thế nào.

—— Ôi chao, lại nghĩ xa quá rồi. Quay lại chuyện tự tay nấu ăn đi.

Vương Nhất Bác là người Hà Nam, thích ăn chua cay nhưng không ăn được cay lắm, khả năng chịu đựng tối đa chỉ dừng lại ở món Hulatang. Tuy nhiên, là một người Trùng Khánh, bác sĩ Tiêu ăn lẩu uyên ương đã là sự bao dung sâu sắc nhất của anh dành cho cún con rồi :)

Tiêu Chiến làm một món cá chua. Món ăn chính thống Tứ Xuyên, nước dùng màu trắng sữa kích thích vị giác. Chỉ vì cân nhắc đến đến khẩu vị của đồng chí Vương, anh đã cho ít ớt hơn nhiều, Tiêu Chiến vừa khuấy nồi súp bằng muỗng vừa nguy hiểm suy nghĩ: Cảm giác hương vị không đủ đậm đà... Hay là thêm hai quả ớt?

“Chiến ca em về rồi.” Vương Nhất Bác đuổi trợ lý đi, vừa cởi giày ở lối vào vừa hét vào trong.

Bác sĩ Tiêu mặc tạp dề, một tay cầm muỗng, một tay vịn khung cửa “Lão Vương, qua đây nếm thử món súp này xem nào.”

“Súp à? Chiến ca anh nấu sao?” Vương Nhất Bác vừa thay giày vừa đi vào trong, liếc mắt nhìn thấy điện thoại của bác sĩ Tiêu trên bàn rung lên. Chỉ có một dãy số, không có tên người gọi. Vì vậy, hắn tiện tay cầm điện thoại lên.

“Em nếm thử xem có cay không, anh thấy vẫn hơi nhạt... - Ai gọi điện thoại vậy?” Tiêu Chiến cầm muỗng thổi nhẹ rồi cẩn thận đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác, mắt liếc nhìn điện thoại trên tay lão Vương.

Lão Vương trước tiên há miệng uống, nếm thử hương vị. Vừa vào miệng là vị chua cay, mức độ rất vừa phải. Ngon không thể tả. Tuy nhiên, tinh hoa của món cá chua là —— hậu vị khá cay. Vừa nuốt xong canh, vị cay như lửa bỗng dâng trào từ dạ dày thẳng lên cổ họng.

Vương Nhất Bác ho sặc sụt. Hù dọa Tiêu Chiến vội vàng lấy một hộp sữa từ tủ lạnh vặn nắp đưa qua, vừa nhìn hắn uống vừa vỗ lưng cho hắn.

Lão Vương ho đến mức cổ và mặt đều đỏ bừng, nhưng vẫn xua tay ra hiệu cho Chiến ca hắn rằng mình không sao.

Về việc không nói được, thật sự là không nói nổi, cay quá.

Anh ơi, em nghĩ món này cay quá em không chịu được......

“Phụt —— Lão Vương em yếu ớt quá á, hahahaha.” Tiêu Chiến cầm muỗng cười cợt không thương tiếc.

Vương Nhất Bác uống hết một ngụm sữa, vứt vỏ hộp sữa sang một bên, giơ tay kéo người kia qua hôn. Vừa hôn anh trai hắn vừa lẩm bẩm nói “Không thể chỉ mình em cay, anh cũng phải cay cùng em.”

Bác sĩ Tiêu bị hôn đến mặt đỏ bừng, dù được thả ra cũng phải chọc ghẹo một chút, bèn nói “Vương Nhất Bác em có ngốc không, em đã uống hết một chai sữa rồi còn cay gì nữa.”

“Không ngốc đâu.” Môi của Vương Nhất Bác lượn lờ trên nốt ruồi bên mép anh trai hắn, tiến sát đến tai anh trai hắn thổi khí “Em chỉ muốn tìm cớ hôn anh thôi mà.”

Bác sĩ Tiêu: ......

Còn có thể tốt hơn không?!! Anh chỉ hỏi còn có thể tốt hơn không??!! Vương Nhất Bác em không thể làm người à???

—— Hai người nhìn nhau, không ai nói lời nào, chỉ còn lại nồi canh cá sôi ùng ục. Bầu không khí nhất thời bỗng trở nên cực kỳ mờ ám.

Chiếc điện thoại bị bỏ rơi trên bàn lại một lần nữa vang lên. Nhạc chuông vui vẻ đã thành công khơi dậy sự thù địch của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đỏ mặt đẩy chú cún con trên người ra "Anh, anh xem điện thoại."

Một dãy số, không có tên người gọi.

Bác sĩ Tiêu thắc mắc đây là ai, nghĩ một giây, rồi cúp máy. Và tiện tay kéo vào danh sách đen.

Số điện thoại di động này là số riêng tư, không liên quan đến công việc. Nhưng ai có thể lấy được số riêng của anh? Chắc là bán bảo hiểm gì đó. Dù sao cũng không phải người quen.

"Ai lại gọi cho anh sau giờ làm việc vậy?" Giọng điệu Vương Nhất Bác cho thấy em rất không vui.

"Không quen, chắc là quảng cáo thôi." Tiêu Chiến tiện tay đặt điện thoại lên bàn, lại đi xem món cá chua của anh. Nhiệt độ đã gần chín tới, anh đưa tay tắt bếp, nói "Bỏ qua đi, chúng ta ăn cơm trước."

Bác sĩ Tiêu đương nhiên không thể chỉ làm một món, còn có những món khác hoàn toàn không cay. Đồng chí Lão Vương không dám uống canh cá nữa, nhưng đã ăn khá nhiều thịt cá, vì thịt cá không cay bằng canh cá, vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu được.

“Em còn ăn nữa —— Em không giảm cân à?” Tiêu Chiến trợn tròn mắt, nhìn lão Vương sinh múc bát cơm thứ ba. Vì nhà họ chỉ có hai đàn ông, nên chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn con gái bình thường, vì vậy bát cơm không hề nhỏ. Bình thường chỉ ăn hơn một bát, sau khi ăn hết hai bát lại bắt đầu hướng đến bát thứ ba....... Nên Tiêu Chiến lo lắng cho dạ dày của người bạn nhỏ.

“Không sao, trượt ván nhiều lần là gầy xuống thôi. Anh ơi, món đậu phụ kho tộ này ngon quá.”

Cuối cùng, ngoài món cá chua, các món khác đều được "dọn sạch". Vương Nhất Bác xoa bụng, theo anh trai hắn vào ra nhà bếp.

“Làm gì lại theo anh nữa.” Bác sĩ Tiêu bất đắt dĩ nói “Em ngoan ngoãn ra phòng khách đợi một lát, đợi anh dọn dẹp xong rồi đi dạo dưới lầu cùng em. Tối nay em ăn quá nhiều.”

Cún con Vương Nhất Bác trong chuyện bám víu lấy anh trai hắn chưa bao giờ nghe lời. Nhìn anh trai hắn ném bát đĩa vào máy rửa bát rồi chu môi nói “Cún con muốn được ôm.”

Tiêu Chiến trượt tay cầm giấy lau bếp, bật cười thành tiếng. Khoé mắt cong cong nhìn hắn.

“Chiến ca~” Vương Nhất Bác vươn tay kéo vạt áo của bác sĩ Tiêu còn lắc lắc.

Được được được, ôm ôm ôm.

Tiêu Chiến bất lực vươn tay ôm lấy hắn, dừng lại ba giây rồi mới buông người ra. Vừa cười vừa lau bàn.

“Ca~ Cún con còn muốn hôn má."

Bác sĩ dừng lại động tác, nhìn hắn với vẻ khá bực bội. Im ặng một lúc rồi nói “Cún con, không được nghịch ngợm, tự đi chơi Lego đi.”

"Em hôn anh một cái em sẽ đi." Bạn học Vương bật chế độ nũng nịu.

Bác sĩ Tiêu trợn mắt lườm hắn, vẫn nhanh chóng hôn lên má hắn một cái. "Được rồi hôn xong rồi, đi đi."

"——Ca, em muốn nếm thử xem khóe miệng anh có vị dâu tây không?"

"Vương Nhất Bác!"

"Được rồi, được rồi, em đi đây, em đi đây." Vương Nhất Bác lùi lại cửa bếp, không thể tiếp tục trêu ghẹo, trêu ghẹo nữa thì anh sẽ tức giận. Ngoan ngoãn đứng chờ bác sĩ Tiêu dọn dẹp xong.

Trên bàn ăn điện thoại của Bác sĩ Tiêu bất ngờ hiện lên một tin nhắn SMS.

Vương Nhất Bác liếc nhìn, định đưa cho anh trai hắn, nhưng nội dung tin nhắn hiển thị một phần trên màn hình khóa: "A Chiến, em là Hứa Tĩnh. Em, đã về nước rồi....."

Phần sau không hiển thị, Vương Nhất Bác cũng không nhìn thấy. Nhìn chằm chằm một lúc rồi đưa điện thoại cho Tiêu Chiến, nhàn nhạt nói: "Ca, có tin nhắn của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro