QUYỂN 2 - CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không cần phải ghé qua như này đâu."

"Không đâu. Điều đó luôn khiến em khó chịu, vì tự cảm thấy mình rời đi như vậy vào phút cuối là quá bất lịch sự, em phiền lòng lắm đó. Cũng không phải là người lạ với nhau, mà oppa được giới thiệu chắc cũng bàng hoàng lắm, xấu hổ ghê."

Ji Hee tử tế nói. Chuyến ghé thăm muộn của cô thật bất ngờ nhưng Hyun Ah rất vui khi thấy cô. Mặc dù vậy, chị vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng về buổi xem mắt của Hyun Dal, nó đã kết thúc một cách bi thảm và thậm chí còn hài hước.

Ji Hee là em gái của một người quen nhưng chị đã gặp cô ấy vài lần và rất rõ tính cách tốt bụng của cô. Hyun Ah cảm thấy khó chịu khi buổi xem mắt giữa Ji Hee và em trai mình kết thúc bằng việc một bên đơn phương rời khỏi thay vì 'Không hài lòng', và sau đó Ji Hee đến còn mang theo quà.

Cô ấy chỉ định chào hỏi đơn giản với Hyun Ah và rời đi, nhưng Hyun Ah đã gọi cho Hyun Dal. Cố tình không lôi chuyện của Ji Hee ra vì sợ em trai sẽ không đến. Dù sao thì chị cũng không thể sắp xếp một cuộc gặp khác để thử lại. Có lẽ Hyun Dal cũng giống như Ji Hee, đang không hài lòng với buổi hẹn đã kết thúc một cách như thế. Sẽ thật tốt nếu cả hai gặp nhau dù chỉ một chút, xin lỗi một cách đàng hoàng và gửi lời chào tạm biệt. Vì Ji Hee không sống ở đây nên trên thực sự hôm nay là cơ hội cuối cùng.

Như đọc được suy nghĩ của Hyun Ah, Ji Hee mở miệng.

"Xin lỗi vì đã đến gặp chị vào lúc trễ như thế này."

"Em nói gì vậy? Chị đã thấy rất có lỗi vì buổi xem mắt thành ra như vậy. Hyun Dal thật sự không phải là người như vậy đâu."

"Đúng vậy. Anh ấy rất lịch sự và ấn tượng rất tốt. Em thật sự rất xấu hổ vì mình đã hiểu lầm và bỏ về như vậy. Lúc đó em hoảng quá nên đã tuỳ tiện nói vậy."

"Ôi, đã bảo đừng vậy mà. Sẽ qua đây sớm thôi, nên hãy chào hỏi đơn giản rồi rời đi cũng được mà."

Nhưng mà thằng nhóc này khi nãy nói là ở gần công ty mà, rốt cuộc là đang ở đâu vậy?

Vừa tự nói xong với chính mình thì nghe thấy tiếng cửa mở. Hyun Ah ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ và nhìn thấy hai người đàn ông đang đẩy cửa bước vào.

"Chị ơi, chào chị!"

Một người là em trai và người còn lại là Joo Geon Ah. Cả hai dường như đã uống rượu hay gì đó. Không thèm suy nghĩ đến việc nhìn xung quanh, cả hai lao tới quầy. Hyun Ah bật dậy và đứng cạnh họ. Hyun Dal chắc đang trong tình trạng căng thẳng khi chị gọi điện, phần quanh cổ áo sơ mi đỏ bừng.

"Chị, cho xem Lily đi nào."

"Lilly? Lilly đang ở nhà mà."

"Sao? Sao lại bắt em đến đây vô ích vậy?"

"Chị bảo cậu đến gặp Lilly khi nào?"

"Khát nước quá đi."

"Uống nước đi. Quầy tự phục vụ ở đằng kia."

"Geon Ah à, em muốn uống gì? Chọn đi. Anh sẽ mua hết cho em."

Hyun Dal đang 'bắn' điên cuồng, đã quay đầu về phía Geon Ah trước cả khi Hyun Ah nói xong. Joo Geon Ah hoàn toàn nghiêng người sang một bên và chỉ nhìn lên Hyun Dal, cứ như một bông hoa hướng dương vậy. Trên tay cậu là một bó hoa hồng lớn.

Em trai có sở thích mua hoa hồng. Joo Geon Ah đang cầm một bó hoa hồng.

Giữa Hyun Dal - người đang phấn khích bất thường và bắt đầu hành động như một đứa trẻ, và Joo Geon Ah - người mặt đỏ bừng đang đứng cạnh em mình với nụ cười. Hyun Ah bận rộn nhìn họ.

"Chọn loại 8.000 won được không?"

"Được nha. Chị ơi, 2 ly nước ép dâu nhé."

"Này, mấy đứa à, bình tĩnh lại đã nào."

Trước mặt chị, hai kẻ đang lấp đầy quán cà phê yên tĩnh bằng sự ồn ào, Hyun Ah vẫy hai tay. Ji Hee đã cẩn thận đứng dậy phía sau họ và ra hiệu. Chị ơi, em đi đây. Ji Hee chỉ ngón tay vào cửa và cố hết sức ra hiệu.

Chờ chút đã. Đó là lúc Hyun Ah đang há hốc miệng theo.

"Mở mắt ra đi đồ ngốc."

Hyun Dal mỉm cười và lẩm bẩm với Geon Ah. Lông mày nhướng cao trên trán rồi từ từ cụp xuống. Đôi môi cong lên lạnh lùng và lúm đồng tiền xuất hiện ở cuối.

Hyun Ah hoàn toàn bị phân tâm bởi khuôn mặt của em trai mình, lần đầu tiên thấy đó.

Hyun Dal nhẹ nhàng xoa má Geon Ah bằng khớp ngón trỏ và chậm rãi nhấp nhấp hàng mi dài. Geon Ah hạ giọng và bắt đầu nói gì đó. Bất cứ khi nào cơ thể cậu lắc lư vì đang mải mê nói chuyện, đôi mắt của Hyun Dal cũng chuyển động theo.

"Ha..."

Hyun Ah cười khó xử và vuốt tóc mái lên. Ji Hee đã mở được nửa cánh cửa, giơ ngón tay lên trên môi và vẫy tay chào.

Tạm biệt. Hyun Ah trả lời bằng khẩu hình miệng.

***

* Các yếu tố mâu thuẫn tiềm ẩn:

1. Sinh hoạt tình dục (Pheromone, Rut, cả hai đều không có kinh nghiệm cùng với Alpha)

2. Sở thích khác nhau

3. Những điều Omega có còn Alpha không có

* Cách giải quyết:

1. Các yếu tố có thể điều chỉnh được bằng cách tìm hiểu sở thích và các mối quan tâm.

2. Ngừng chơi game, đọc sách, xem phim và xem quảng cáo.

3. Tập thể dục chăm chỉ, làm mọi thứ thật cool ngầu.

"Hoàn hảo. Không có việc gì phải cãi nhau cả."

Sau khi sắp xếp xong, Geon Ah kiểm tra thời gian với nụ cười hài lòng. Vẫn còn một tiếng nữa là Hyun Dal tan làm.

Tại sao ngay từ bữa đầu hẹn hò, cùng nhau đi xem phim, Hyun Dal lại phải làm ca đêm. Nếu tăng ca vào ban đêm thì công ty có cho ăn tối không nhỉ? Liệu có mệt quá rồi ngủ trong lúc xem phim không? Geon Ah ũ rũ nhìn vào điện thoại của mình. Cậu băn khoăn không biết liệu có thể xem bộ phim mình đã chọn trong lịch chiếu đúng giờ hay không.

Geon Ah lắc chân và làm dịu bản thân. Thực ra cậu không quan tâm đến phim ảnh. Xem phim thương mại bom tấn cũng được, xem phim độc lập cũng được, dù diễn viên Hàn Quốc hay diễn viên nước ngoài xuất hiện, có phụ đề hay không có, thì chỉ cần ngồi cạnh Ha Hyun Dal là được. Đầu tiên Geon Ah hiếm khi đi xem phim trừ khi đó là lúc hẹn hò. Chưa từng xem bất kỳ bộ phim mới nhất nào cả.

Nhưng Hyun Dal thích xem phim. Hơn nữa, nếu muốn làm việc trong lĩnh vực quảng cáo thì phải rất quan tâm đến mấy nội dung này. Geon Ah chỉ bắt đầu đọc cốt truyện của bộ phim khi xem poster.

Lúc đó, ba chữ 'Hacheonjae' (*) xuất hiện trên màn hình điện thoại mà cậu đang chăm chú nhìn.

(*: cái này chương trước mình không biết là gì, thì là Ha Thiên Tài á, ẻm lưu bồ ẻm là Thiên Tài vì cái gì cũng giỏi hết, nên sau này tuỳ ngữ cảnh mình sẽ để là Ha chon chê hoặc Ha Thiên Tài nha ^^)

"Alo!"

Geon Ah hăng hái trả lời điện thoại. Tiếng cười vang lên từ phía bên kia.

- Xin lỗi. Em đợi quá lâu phải không?

Nói rằng tháng này sẽ tan ca vào lúc 8 giờ, nhưng bây giờ đã là 9 giờ. Dù vậy Geon Ah chưa bao giờ bận tâm đến việc đó, cậu thậm chí đã không buông điện thoại trong suốt một tiếng đồng hồ.

"Anh ăn gì chưa?'"

- Rồi. Em?

"Dĩ nhiên là rồi."

Tất nhiên là vậy rồi, vừa gọi một con gà về ăn mà, nhưng đã quá no dù cuộc trò chuyện có thiếu nội dung thế nào. Geon Ah tiếp tục nói trong lúc cuộn những ngón chân lại.

"Chúng ta xem phim gì đây? Anh thấy cái mà em gửi chưa?"

- Xem bất cứ gì em muốn thôi.

"Anh thích gì? Có gì anh muốn xem không?"

- Anh đã xem hết những gì muốn xem rồi.

"Nhìn lịch chiếu em gửi đi. Có gì chưa xem không?"

- Anh ngó rồi............ Tất cả những phim anh chưa xem đều chiếu sau 11 giờ.

"11 giờ? Có trễ quá không ta?'"

- Không phải vậy sao? Xem xong rồi về nhà là sáng sớm rồi còn đâu. Anh ăn rồi, không có gì khác để cùng bên nhau giết thời gian sao.

"Uhm."

- Anh thích xem lại những gì đã xem. Chúng ta hãy xem những gì em muốn đi.

Một cuộc hẹn chỉ còn 3 tiếng nữa sẽ là thứ Sáu. Có thể nghe thấy lời xin lỗi trong giọng nói của anh. Geon Ah cau mày suy nghĩ về lựa chọn tốt nhất trong tình hình hiện tại.

"Này, vậy, chúng ta đến drive-in cinema đi?"

Dù sao đi nữa nếu phải xem lại bộ phim đã xem thì đi rạp chiếu phim xe hơi, chỗ có thể nói chuyện thoải mái và thậm chí hôn nhau để có tâm trạng.

- Drive-in Cinema? Rạp chiếu phim xe hơi?

"Huh. Anh biết mà đúng không? Ở Mỹ cũng có mà nhỉ?"

- Drive-in? Có chứ. Anh chưa đi bao giờ. Nhưng mà rạp chiếu phim không phải dễ tập trung hơn sao?

"Em tập trung vào anh chứ không phải bộ phim."

Hyun Dal phá lên cười. Geon Ah áp má vào điện thoại và chăm chỉ thuyết phục. Ghế ngồi trong xe của em rất êm ái và rộng rãi, mùi thơm và nếu mệt mỏi quá thì ngáy thoải mái cũng không gây phiền toái đến ai, ngoài ra drive-in cinema còn được coi là địa điểm hẹn hò độc đáo đó. Trong khi Geon Ah đang giải thích hết sức chân thành, Hyun Dal chỉ lắng nghe mà không ngắt lời.

- Hay là vậy nhỉ, Geon Ah à?

Khi tên cậu cuối cùng cũng được trìu mến gọi, Geon Ah đã ngậm miệng lại. Anh cũng thích nhìn mặt em hơn là nhìn lên màn hình. Cứ nghe những lời tiếp, những ngón chân co quắp dần mất đi sức lực.

***

"Không đông lắm."

"Chắc là do quá muộn. Chỉnh cần số lại nào, được rồi."

Geon Ah xoa hai tay vào nhau và cười. Rạp chiếu phim vắng người và chỉ có một số ít phim để xem, nhưng may mắn thay đã chọn được khung giờ bắt đầu ngay.

Liếc sang bên cạnh và thấy Hyun Dal đang nhìn ra bóng tối bên ngoài. Từng chuyển động của bàn tay khi anh nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi đều thật đẹp đẽ. Đang nhìn chằm chằm thì bị phát hiện, chạm mắt với Hyun Dal đột ngột quay đầu lại. Geon Ah nhanh chóng quay người lại và lấy từng thứ cậu đã chuẩn bị từ ghế sau ra.

"Đã mang chăn đến cho anh, để đắp lên khi anh buồn ngủ và muốn ngủ một lát."

"Cảm ơn em."

"Đây là đồ uống và snack. Lần trước thấy anh ăn snack khoai tây ngon lắm nên em đã mua chúng đó."

"Em đi dã ngoại hay gì vậy?"

Hyun Dal nhận lấy từng thứ rơi xuống đùi mình và nở một nụ cười. Geon Ah trải thẳng tấm chăn bông mềm mại và đặt nó lên đùi. Hyun Dal nhẹ nhàng đắp chăn có hình chú cún con lông xù mập mạp. Geon Ah tranh thủ nắm chặt tay rồi buông ra. Cậu là người không bỏ qua cơ hội nào mà.

Bàn tay định quay trở lại vị trí cũ, lần này Hyun Dal đã nắm lấy. Ngay khi mắt chạm nhau, tiếng cười ngập tràn ở hai phía. Có một sự căng thẳng tinh tế, tuy hai người dường như không khác gì bình thường. Geon Ah trông như muốn nói nhưng lại thôi, sau đó khép miệng lại, mặt càng ngày càng đỏ hơn. Cậu lấy ra thứ chuẩn bị cuối cùng, cầm chúng trong tay và giữ ánh mắt.

"Đây là bạc hà."

Trong hộp bạc hà phát ra tiếng lách cách.

"Để phòng hờ thôi."

Geon Ah nhăn mũi và cười tinh nghịch. Đôi mắt tròn của Hyun Dal sáng rực trong bóng tối, rồi anh hé miệng. Lúc cậu dựng tai lên xem anh định nói gì, đúng lúc trong xe vang lên một âm thanh lớn.

Khoảnh khắc Geon Ah giật mình quay đầu về phía trước, Hyun Dal hoàn toàn xoay người lại và đột nhiên vươn tay ra. Hơi ấm làm nhột tai. Geon Ah giật mình đến nỗi co rúm người lại, khi mà gò má bị anh nắm lấy. Lời anh nói, dù bị chôn vùi trong âm thanh xung quanh, vẫn lọt vào tai và đâm vào trái tim Geon Ah.

"Cái gì mà không biết được chứ, anh biết mà."

Bộ phim đã bị bỏ qua hoàn toàn ngay từ đầu.

Hyun Dal dịu dàng hôn từ tai xuống má rồi đến môi. Geon Ah khó khăn lắm mới có thể đáp lại nụ hôn bất ngờ, chật vật lần mò và nắm lấy eo anh. Môi dưới vừa bị cắn, miệng hé ra, lưỡi trượt vào khe ấm, quét qua răng hồi lâu. Geon Ah đã để lưỡi mềm vuốt ve khắp nơi trong miệng. Một tiếng rên trầm mang theo những rung động. Hyun Dal bắt đầu cẩn thận cọ xát mu bàn tay bằng ngón cái.

"Haa.."

Thư thả, chậm rãi, thành thục... Cố gắng kiểm soát tốc độ nhưng lại dễ mất kiên nhẫn. Việc đắp chăn hình cún với ánh nhìn ác liệt, sau đó lập tức đổi biểu cảm và hôn là phạm luật rồi.

Geon Ah đã thực hiện những gì cậu đã nghĩ đến trong lúc rảnh rang ban ngày. Cơ thể di chuyển không ngần ngại như thể đang thực hiện điều gì đó đã được lên kế hoạch.

Cậu áp đôi má nóng hổi của mình vào anh và đưa tay vào trong đùi vuốt ve nhẹ nhàng. Khi vừa nghe thấy tiếng thở nặng nề, cơ thể Geon Ah liền nóng lên. Bụng dưới ngứa ngáy khi cậu rên rỉ đau đớn, Hyun Dal đẩy vai cậu ra.

"Tại– Tại sao..."

Geon Ah hỏi với khuôn mặt đỏ bừng. Hyun Dal từ từ hạ mắt xuống, đảo mắt lên má Geon Ah và không trả lời một hồi lâu. Geon Ah đang run rẩy tại chỗ, chuẩn bị quay đầu lại tìm kiếm cơ hội, Hyun Dal bỗng lên tiếng.

"Phải duy trì mức độ kiểm soát nhất định ở những nơi công cộng. R15+ thôi."

Thật khó để tin vào những gì mình nghe được nên Geon Ah lớn tiếng nhướng mày. Là anh hôn em trước rồi sau đó đột nhiên mất bình tĩnh. Geon Ah phàn nàn, cảm thấy tiếc nuối tay rụt tay khỏi chăn.

"15 tuổi là biết hết rồi."

"Cái thằng xấu xa này."

Hyun Dal nhếch miệng và uể oải nghiêng đầu dựa vào ghế. Trong phim, Người Nhện vô tình bắn nhầm mạng nhện ở trường và bị vướng vào tóc một cô gái khiến cô túa mồ hôi hoảng sợ.

Hyun Dal hơi nắm lấy nắm đấm mà Geon Ah đang đặt lên đùi, cậu đang cảm thấy thất vọng. Geon Ah gãi lòng bàn tay bằng móng tay của mình. Hyun Dal đang nhìn chằm chằm vào cậu, cười khúc khích. Geon Ah đọc được những cảm xúc rõ ràng từ tiếng gió thổi, ủ rũ hỏi.

"Sao lại cười?"

"Em biết anh không phải Omega mà?"

Anh đột nhiên lật bàn tay chỉ đang nằm yên ngoan ngoãn, đan những ngón tay của anh vào tay cậu và siết chặt chúng. Geon Ah đã nhanh chóng nhìn lại cuộc trò chuyện và tìm ra lỗi của mình.

"Biết chứ. Sao vậy?"

"Vậy mỗi lần em làm aegyo là có chủ ý tiết ra pheromone một cách vô thức à?"

"Em đã như vậy sao?"

"Ha, thiệt tình. Bắt nhầm tay chơi chuyên nghiệp rồi."

Hyun Dal mỉm cười và tặc lưỡi. Việc cậu đang cố gắng quyến rũ một Alpha bằng pheromone khiến anh cảm thấy nóng từ sau đầu đến tận tai. Hyun Dal xoa hai bàn tay đang chắp lại của mình lên đôi má nóng bừng của Geon Ah. Môi anh vẽ thành một đường dài thả lỏng. Không thể biết đó là do mệt mỏi hay là cố ý.

Ha Hyun Dal bây giờ đang giả vờ thôi.

Cười tình cảm, giả vờ giữ đúng giới hạn thuần phong mỹ tục, nhưng xét những gì anh đã làm trên giường rõ ràng anh không phải là một tên bình thường.

Khi nào thì mới có thể lột trụi vẻ mặt đó nhỉ?

Hyun Dal từ lúc nào đã tập trung vào bộ phim. Geon Ah liếc nhìn vào bộ phim mà cậu không thể xem vô. Tay nắm lấy nhau đã đẫm mồ hôi nhưng không ai có ý định buông tay.

Cuối cùng, Geon Ah là người ra tay trước. Cậu nhẹ nhàng ngả ghế về phía sau.

Ghế đã di chuyển cùng với tiếng động nhỏ. Mắt của Hyun Dal từ từ đảo qua và phát hiện ra một khoảng trống bên cạnh. Cậu chậm rãi chờ đợi ánh mắt di chuyển lên trên mặt mình, nhưng ngay khi chạm mắt, Geon Ah đã quay đầu đi. Có thể nghe thấy tiếng cười. Không rõ đó là phản ứng về lời mời gọi trắng trợn hay cười vì bộ phim. Tim đập thình thịch trong lòng ngực như muốn nổ tung ngay lập tức. Geon Ah bình tĩnh chờ đợi.

Hyun Dal trượt tay xuống. Geon Ah nắm lấy không khí bằng đôi tay trống rỗng của mình.

Cái chăn được ném vào ghế sau. Miệng ứa nước mất thôi. Ha Hyun Dal cẩn thận quét quanh khu vực, từng chút một mở rộng tầm nhìn của mình và phát hiện ra rằng bản thân vẫn đang nhìn thẳng về phía trước.

Người nhện chạy như điên trên tòa nhà. Chạy từ tòa nhà này sang tòa nhà kia, bắn mạng nhện và bay khắp giữa thành phố tùy ý. Anh ấy phấn khích hét lên. Kết thúc chuyến tham quan thành phố, Người Nhện ngồi trên đỉnh tòa nhà cao nhất và nhìn xuống thành phố. Đêm của thành phố không nghỉ, âm nhạc dễ chịu vang lên với bối cảnh Người Nhện ngự trị trên đó. Ppa bam ppa baba—, lạch cạch.

Ghế bên cạnh bị ngả ra sau.

Geon Ah hé miệng đang cắn môi mà không nhận ra, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra bằng mũi. Bàn tay siết chặt vẫn gọn gàng đặt trên đầu gối.

Nóng lòng quá. Geon Ah cảm thấy bức bối và đau nhói ở dưới. Chưa bao giờ như thế này trong đời cả. Cậu vẫn còn nhớ rõ anh đã giữ cằm và ngăn cậu lại khi Geon Ah cố cúi người xuống, tim đập mạnh giữa hai chân.

"A."

Geon Ah đưa tay vào miệng rồi hạ xuống. Bàn tay đang trượt vào trong đùi lần lượt bò lên trên. Môi ướt đẫm vì thở hổn hển khi nhìn bàn tay vừa đưa lên.

Bàn tay cuối cùng đã đến và dừng lại. Geon Ah không thể ngồi yên và đang loay hoay trên ghế. Đó là lúc Geon Ah hồi hộp chờ đợi bàn tay gọn gàng của anh mở khóa kéo.

Trên bầu không khí như sắp nổ tung, cổ của Hyun Dal gục xuống.

***

Geon Ah đã không thể tập trung trong lúc Jae Wook nói chuyện trước mặt mình. Chuyện ngày hôm qua cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.

Khuôn mặt của Hyun Dal, đầu tiên là ngước lên nhìn, vừa liếm môi ướt vừa rên rỉ - thống trị ý thức của cậu. Thậm chí cũng không nhớ Người Nhện ra sao. Trở về trường học, cuộc sống thường nhật sẽ tốt đẹp thôi. Mặc dù không thể như vậy. Geon Ah nghĩ.

Định cúi người xuống để trả lại những gì đã nhận được, anh vẫn giữ cằm ngăn chặn.

Không được. Anh nói. Rồi hôn nhẹ vào má.

Sao lại không được? Ý anh là sao?

"Cuối cùng cũng hẹn hò rồi à?"

Jae Wook hét lên, phá vỡ mộng mơ của Geon Ah. Geon Ah gật đầu. Bây giờ mày không bình thường đến mức đi dụ dỗ cả Alpha sao. Mím chặt môi một lúc trước Jae Wook đang huyên thuyên, Geon Ah hạ giọng xuống.

"Có thể là tao nghĩ hơi nhiều, nhưng hình như anh ấy đang giấu gì đó thì phải."

"Tại sao?"

"Xấu hổ chết đi được, nhưng anh ấy có vẻ rất kiềm chế, không chịu chạm vào tao."

"Cho nên là đến giờ vẫn chưa làm gì à? "

"Không, chưa làm gì cả."

"Không phải mày hơi gấp sao?"

"Không phải mày hơi gấp sao? Tao còn muốn nhanh chóng xây nhà bằng cây mà phải chặt 100 lần mới đốn ngã được luôn nè."

"Đừng nghĩ vội quá. Chuyện sẽ xảy ra khi thời cơ đến."

"Hôm qua tao đã ngủ ở nhà anh ấy mà? Nhưng mà khi tao đang nằm trên giường thì anh ấy chỉ ngồi làm việc ở bàn thôi."

Lúc này Jae Wook mới cau mày.

"Cái đó hơi lạ nhỉ? Chuyện khẩn cấp hả?"

"Đâu phải. Tao đã hỏi thì ảnh nói đó không phải khẩn cấp. Có gì đó kì lạ lắm."

"Ừm."

"Tao cảm nhận được là ảnh thích tao, nhưng không muốn làm đến cùng sao? Thật ra đã thất bại một lần."

"Tụi mình là Alpha mà. Chuyện này có thể không tệ đến thế đâu."

"Tại sao? Vì pheromone à? Lần trước ảnh có nói là nó làm ảnh khó chịu."

Geon Ah ủ rũ lẩm bẩm. Khi nghĩ về nó theo cách đó, cậu ngậm ngùi quay người lại. Nhưng không thể tiếp tục như vậy.

Jae Wook đang nhìn thái độ chán nản của Geon Ah, gõ nhẹ lên bàn.

"Mày ở đâu? Có một cửa hàng bán đồ người lớn rất to ở khu phố nơi Moon Beom sống. Ghé đó xem đi."

"Cửa hàng đồ người lớn? Tới đó chi?"

"Ở đó có bán Omega Pheromone. Thoa cái đó rồi làm thử đi."

***

Ai nhìn vào cũng thấy một chàng trai lần đầu tiên đến một nơi như thế này, đột nhiên thò đầu vào.

"Xi- Xin chào."

Đó là một Alpha đẹp trai nổi bần bật, với đường nét lạnh lùng của cậu đã thu hút sự chú ý của chủ tiệm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi cậu mở to mắt nhìn vào bên trong, tầm mắt bị thu hút bởi một cái dildo (dương vật giả) nhấp nháy được trưng bày gần lối vào.

"Bạn đang tìm gì vậy?"

Khi chủ tiệm đến gần, cậu chàng giật bắn cả người và đứng thẳng lưng.

"T- Tôi nghe nói đến đây có thể mua Pheromone Omega để bôi gì đó."

"Ồ, vâng. Tôi nghĩ bạn đang nói về sản phẩm này."

Chủ tiệm nhặt một chiếc hộp tròn gần đó lên và đưa ra. Cậu ta lật chiếc hộp lại và nhìn chăm chú vào tờ giấy hướng dẫn. Cứ đứng như vậy một lúc, lắp bắp hỏi như không tìm được câu trả lời.

"Vậy cái này, dùng ở đâu, làm thế nào............... để bôi để lên?"

"Hừm, bình thường người ta hay trộn với gel bôi trơn, còn đối với những người có Pheromone yếu thì có thể bôi lên những vùng da có nếp gấp, chẳng hạn như cổ, nách hoặc háng, bôi nó trước khi quan hệ."

"Wow, ra là vậy."

"Vâng cứ nói đi ạ."

"Điều này có giúp ích khi làm cùng với Alpha không nhỉ?"

"Hmm? Tôi nghĩ nó có thể giúp ích đấy."

"Một cái này thì dùng được bao nhiêu lâu ạ?"

"Cái đó là dung lượng nhỏ nhất, nếu dùng nhiều thì có lẽ sẽ dùng được 10 lần."

"Vậy thì trước tiên tôi sẽ mua một cái thôi."

"Bạn còn cần gì nữa không?"

Chàng trai cứ im bật không nói gì và chủ tiệm đã mang giỏ hàng đi. Cậu ngây người, ngơ ngác nhìn chiếc giỏ màu hồng nóng bỏng, miệng khô khốc và hơi ngập ngừng một chút nữa.

"Này, người yêu của tôi, kiểu như, trên giường............."

"Vâng."

"Anh ấy nói với giọng hơi ra lệnh. Anh ấy có thể thích món gì không?"

"Ý bạn là SM Play à?"

Chàng trai lại mím chặt môi một lúc rồi nở nụ cười gượng gạo.

"Tôi cũng không chắc về điều đó, nhưng có vẻ như người ta đang kiềm chế lại vậy, nên tôi đang cố gắng giúp người ta giải phóng nó thôi."

"Còn Dildo bình thường thì sao? Dildo bình thường cũng ok, nhưng có rất nhiều loại và cách dùng cũng đa dạng. Cái này."

Cậu cứ đi theo phía sau, nhìn quanh. Chủ tiệm mở một ngăn kéo dưới tủ trưng bày để bày ra thêm nhiều loại dildo đa dạng hơn.

"Nhìn vào cái này đi, sẽ thấy có những đốm lồi lõm nhô ra, khi đưa vào sẽ mang lại cảm giác khác lạ. Nó có chức năng rung. Và nếu là phụ nữ thì phần này—"

"Là đàn ông ạ."

Cậu chàng cắt ngang. Chủ tiệm đặt cái dildo đang cầm xuống và lùi lại. Phải lúc sau đó cậu mới cẩn thận tiến lại gần, nhìn vào bên trong và cau mày.

"Shhh... chắc sẽ đau lắm đây."

"Sẽ an toàn miễn là bôi trơn đầy đủ thôi, đeo bao cao su, chậm rãi tập trung và vui vẻ."

Chàng trai như chăm chú lắng nghe lời nói của chủ tiệm và xòe lòng bàn tay lên dildo đang rung để đo chiều dài của nó. Thông thường thì những người đến thăm nơi này đều tỏ ra thích thú vì tò mò, nhưng anh chàng này lại hành động như thể cậu đến để mua từng món đồ thủ công cần thiết cho lớp học chứ không phải là dụng cụ để làm tình. Điều buồn cười là cậu ta có vẻ sợ hãi một cách kỳ lạ nên chủ tiệm đã giúp đỡ cậu.

"Tôi cho bạn xem cái nhỏ hơn nhé? Cũng có thể chọn chức năng rung nữa."

"Vâng, độ rung, nữa."

"Cái này cũng không phải size lớn lắm, nhưng có vẻ bạn đang lo lắng cho partner của mình lắm. Tình cảm quá."

Chàng trai nuốt khan và chậm rãi gật đầu. Sau khi nhìn dildo bằng ánh mắt không hài lòng, cậu ta chuyển sự chú ý sang những món đồ chơi khác được trưng bày bên cạnh.

"Ơ? Dễ thương quá. Đây là gì vậy? Là một hạt cườm à?"

"Cái đó cho vào bên trong và khiến nó tự tràn ra–"

"Tôi sẽ mua một cái dildo trước."

Chàng trai cứng nhắc cắt ngang, lùi lại một bước lớn. Cậu ta đặt cái dildo được chủ tiệm giới thiệu vào giỏ hàng và nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Thật đáng thương khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn khá kiên trì.

"Ừm, ngực............Có cái nào dùng cho ngực không ạ?"

"À, nếu nhìn sang đây, ở đây đều là những đồ chơi có thể dùng trên ngực."

"...Không phải nó chỉ là một cái kẹp thôi sao?"

"Vâng. Treo thêm một quả lắc ở đây như thế này."

"Hả? Q-qquả l-lắc hả? A, cái này không được rồi. Tuyệt đối không được."

Cậu chàng lẩm bẩm một mình và lắc đầu. Cậu ta cau mày ngay nhìn sang nơi khác.

"Cái này là gì vậy?"

"Đó là vòng chống xuất tinh."

Tuy không thích quả lắc nhưng chiếc vòng có vẻ ổn, nên cậu ta nhìn chằm chằm một lúc rồi lặng lẽ bỏ vào giỏ.

"Xin đợi một chút."

Trong khi vẻ mặt bối rối bắt đầu trở nên mờ dần và tò mò trỗi dậy thì có điện thoại gọi đến. Sau khi xin phép, cậu ta đã đi vào một góc cửa hàng và yên lặng nhận điện thoại. Vì khách hàng chỉ có mỗi mình cậu nên dù có nói nhỏ nhưng vẫn nghe thấy hết cuộc trò chuyện.

"Xin lỗi nha. Anh ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức anh mà. Em đi gặp bạn một lát. Em sẽ đến ngay."

Chàng trai dùng ngón trỏ cào vào tường và cười ngượng ngùng. Gương mặt cậu ta hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt căng thẳng, cứng đờ khi mới bước vào cửa hàng.

"Ừm. Có muốn ăn gì không? Em sẽ mua nó cho anh. Vâng. Pizza? Được rồi. Anh thích gì? À vậy hả? Vậy thì em sẽ mua cái đó. Ừm. Em sẽ đến đó ngay mà. Hiểu rồi."

Lần này gãi sau gáy.

"Em biết rồi. Từ bây giờ sẽ không bỏ đi mà không nói lời nào cũng như khi chưa gọi anh dậy mà."

Tự dưng đá chân xuống sàn.

"Ừ. Vâng. Vâng... Cúp máy nhé. Vâng."

Khuôn mặt tươi cười lan tỏa khi cầm điện thoại bằng cả hai tay và nhìn vào nó. Tốt nhỉ. Chủ tiệm suy nghĩ khi nhìn qua chiếc giỏ hàng.

Chàng trai trở về và cẩn thận lựa chọn thêm một vài món. Chiếc giỏ mang đến quầy thanh toán khá nặng. Khi đưa thẻ ra, khuôn mặt cũng hiện lên sự hồi hộp giống như bất kỳ vị khách nào khác.

Sau khi dừng lại để xé gấu áo của mình, chàng trai hỏi.

"Ừm, có thể gói cái này làm quà được không ạ?"

***

Hyun Dal nhìn quanh bức tường có đính đá đầy màu sắc. Vừa tan làm là đến sân leo núi trong nhà ngay. Nghĩ lại một lần nữa thì sức mạnh của tình yêu thật tuyệt vời, và anh nhìn thấy Joo Geon Ah đang đứng đó với trang phục sẵn sàng.

Hyun Dal thường xuyên đến phòng gym, nhưng thay vì thích tập tành, anh duy trì cơ bắp vừa phải hơn là nghĩa vụ bắt buộc. Mặt khác, đứng trong chiếc áo thun thoải mái và quần thể thao đen, Joo Geon Ah rõ ràng là một vận động viên thể thao.

"Lần đầu tiên anh làm việc này đó."

Hyun Dal thú nhận trong khi chỉnh lại bộ đồ thể thao đi mượn của mình. Thể lực khá ổn, nhưng leo núi là loại hình thể thao đòi hỏi nhiều kỹ năng hơn. Không muốn trở nên xấu hổ trước mặt Geon Ah.

"Vui quá."

"Em nghĩ anh có thể làm tốt không?"

"Nếu không làm được cũng đâu sao. Hãy xem em giỏi cái gì đi nè."

"Đúng rồi. Vậy nên em đưa anh đến đây đúng không? Xém nữa là quên mất rồi."

Geon Ah cười toe toét. Cặp mông săn chắc của cậu hiện rõ bên dưới bàn tay đang giữ eo thon. Hyun Dal cố gắng kéo ánh mắt ngước lên nhìn tảng đá đỏ phía trên kia.

"Vốn dĩ cái này phải trả tiền thì mới được dạy cơ bản, còn anh thì để em chỉ cho."

"Cảm ơn nhé."

"Tay như thế này nè."

Geon Ah mở lòng bàn tay ra. Hyun Dal mở bàn tay ra, cậu nhìn vào lòng bàn tay rắn chắc đó. Khi cả hai ôm nhau và chìm vào nhau, bàn tay anh, vốn không có gì khác ngoài ấm áp, đang nắm chặt lấy hòn đá.

"Có một mẹo cơ bản thế này. Mỗi viên đá có hình dáng giống như một bàn tay có thể leo hiệu quả, nhưng về cơ bản thì anh phải nắm nó như thế này. Và đừng đặt ngón tay cái vào đây, đây nữa."

Hyun Dal theo cậu và chộp lấy hòn đá. Geon Ah bước tới, đặt tay lên tay anh và ấn chặt. Ừ, như thế đó. Cậu lẩm bẩm ở gần đó.

"Lần đầu tiên làm thì leo lên khó lắm."

"Em có hay chơi trò này không?

"Thỉnh thoảng thôi? Em nghĩ là mình chơi boxing nhiều hơn. Mà em thích cái này vì nó vui."

"Boxing?"

"Ừ, nếu anh muốn học, thì em sẽ chỉ cho anh biết. Lộ trình siêu tốc hoàn chỉnh luôn."

"Không phải định em chụp body profile khi hẹn hò với anh sao?"

"Muốn chụp chung không?"

"Làm trước đi. Xem rồi mới nắm bắt cảm giác được."

"Oki."

Trong khi bọn trẻ, cha mẹ và một số học sinh khác đến chơi đang nhận được sự hướng dẫn từ nơi thấp hơn thì Geon Ah đã nắm lấy một tảng đá và bắt đầu leo ​​lên mà không chút do dự. Hyun Dal ngước đầu lên, nhìn theo người yêu đang trèo tường, không giống với người nhện mà anh thấy trong phim. Một đường dài xuất hiện dọc theo kết cấu cơ trên cánh tay dài vươn về phía viên đá tiếp theo. Hyun Dal chợt nhớ đến bàn tay đã nắm lấy vai mình.

"Á."

Một tiếng rên rỉ tương tự như lúc đó vang lên. Ngay lúc anh nghĩ mình đang bị ảo giác thì Geon Ah bước xuống. Chỉ trong chốc lát thôi mà chiếc áo thun đã dính chặt vào người vì mồ hôi nhễ nhại.

"Cái này có vẻ dễ, nhưng mà mệt quá."

Ngực phập phồng lên xuống. Geon Ah chỉ từng hòn đá cậu đã leo lên và chỉ mẹo cho anh nghe. Hyun Dal nhanh chóng ghi nhớ hình dạng đường nối những viên đá. Vì tiếng thở nên không thể tập trung tốt được.

Các đường gân ở cẳng tay, cơ eo và lưng thon đã cản trở khả năng ghi nhớ.

"Muốn về nhà quá."

Lòng muốn nhìn thấy hình ảnh Joo Geon Ah cưỡi thứ khác ở nhà hơn là vách đá kia. Geon Ah to mắt tròn xoe với sự chân thành mà không hề biết gì.

"Ơ? Sao vậy. Không vui hả?"

"Không đâu, anh sẽ thử."

Gần như quên hết lộ trình. Tất cả những gì Hyun Dal nhớ là viên đá màu đỏ nhô ra ở trên cùng. Đầu tiên, Hyun Dal thử nắm lấy hòn đá mà Geon Ah đã nắm với hai tay chồng lên nhau. Geon Ah bước tới và đứng đằng sau anh. Cảm thấy tự tin, vươn chân lên và dùng tay đỡ trọng lượng của mình. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào eo.

"Thứ đang nhô ra. Nắm tay thế này này. Hãy chắc chắn rằng nó chạm nhiều nhất có thể ở lòng bàn tay nhé."

"Như thế này?"

"Đúng rồi. Và hãy cẩn thận đi theo trọng tâm, nếu cảm thấy quá sức, đừng gồng quá mà hãy thả lỏng ra. Vì có thể bị thương ở cổ tay."

Đúng rồi. Được rồi. Làm tốt lắm. Mỗi lần anh di chuyển là Geon Ah lại cổ vũ. Nghĩ sẽ khó khăn lắm nên thử nhìn xuống thì thấy mình đã lên khá cao. Hyun Dal! Geon Ah vẫy tay từ bên dưới. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm việc này nhưng anh đã làm rất tốt.

Buông tay ra và từ từ đi xuống, Geon Ah tiến đến gần và vòng tay ôm lấy lưng anh. Hyun Dal dùng mu bàn tay ấn vào má phải, vuốt trán và cười.

"Đổ mồ hôi ròng ròng luôn này."

Geon Ah đang ngơ ngác nhìn thì đỏ bừng cả mặt. Chắc hẳn cậu cũng đang nghĩ điều tương tự và lặng lẽ lẩm bẩm. Chúng ta về nhà nhé?

***

Dù là ở công ty hay hẹn hò leo núi, Hyun Dal vẫn kiệt sức trước 8 giờ. Geon Ah nắm tay anh và đi đến một quán nổi tiếng gần đó. Đó là một nhà hàng salad, nơi có thể ăn nhiều thịt, rau tươi và phô mai thơm ngon chỉ trong một cái bát lớn.

"Salad ở đây ngon lắm. Cho nhiều thịt nữa. Ở đây chỉ cần chọn topping và size là được."

"Đến đây để tập thể dục và ăn salad. Một buổi hẹn hò lành mạnh và khoẻ mạnh."

"Nó sẽ sớm trở nên không lành mạnh nên sẽ cân bằng ngay thôi, đừng lo."

Hyun Dal bật cười trước trò đùa táo bạo và đưa tay ra. Geon Ah ngoan ngoãn đặt tay lên trên.

"Đây là giấy dán tường mà em chọn."

Geon Ah đưa điện thoại ra. Nhìn thấy được bức tường được dán giấy dán tường hiện đại màu xám xanh rất ngay ngắn.

"Thật gọn gàng."

"Em muốn treo một bức tranh thật to ở đây. Một bức tranh có nhiều màu sắc. Em cũng đang suy nghĩ xem nên sử dụng loại tranh nào. Sẽ tuyệt lắm nếu đó là một bức tranh có thể kích thích sự thèm ăn."

"Chuyển tất cả các phần còn lại sang màu xám sao?"

"Vâng. Phải tạo điểm nhấn cho bức tranh chứ."

"Em đã chọn đèn chưa?"

"Vẫn chưa. Vì anh có vẻ bận."

"Cuối tuần này nhất định phải đi. Không phải sắp thi công rồi sao?"

"Dạo này em đang học lại pha cà phê sau khi gặp barista mà em phải làm việc cùng, khó quá chừng."

"Cái đó không hề dễ đúng không?"

"Việc làm bánh mì và cà phê cũng vậy. Em nghĩ rằng nếu sửa đổi nguyên liệu theo công thức và hẹn giờ thì tất cả sẽ có hương vị giống nhau, nhưng không phải vậy. Giống như bẩm sinh vậy. Cũng giống như nghệ thuật nữa."

"Anh sẽ ghé qua, hãy pha cà phê cho anh đi."

Khi đang tán tỉnh nhau thì nhận được một tin nhắn. Geon Ah nhìn thấy cái tên nhấp nháy và biến mất, liền cất điện thoại di động vào túi xách.

"Hôm nay ăn xong thì làm gì? Đến nhà em không? Em có cái này cho anh nè."

"Cho anh cái gì? Nó là gì vậy?"

"Bí mật. Tự đến lấy đi."

Ừm, à, để xem nào............. Chắc không được đâu. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa. Có việc phải sắp xếp."

Hyun Dal mím môi. Nỗi buồn trong đôi mắt của Geon Ah hiện rõ. Hyun Dal tránh ánh mắt và nhẹ nhàng xoa bàn tay anh đang nắm để xoa dịu cậu.

***

"Vào đi nào."

"Ừ."

Geon Ah ngập ngừng trước cửa. Hyun Dal cũng chỉ đứng đó mà không mở cửa.

Hôn một cái được không nhỉ? Hyun Dal đã tưởng tượng ra một nụ hôn ngắn ở hành lang. Tuy nhiên, việc tưởng tượng bắt lửa chỉ trong chốc lát, và khi tỉnh táo lại, cặp mông không còn được che bởi quần thể thao hiện ra trước mắt.

"Này."

Chủ nhân của cặp mông không biết gì về mộng tưởng đó, lên tiếng. Gương mặt yên bình đến mức anh cảm thấy tội lỗi, hoàn toàn hướng về phía Hyun Dal.

"Huh."

"Thứ Tư tuần sau là sinh nhật em đó."

"Cái gì? Sao giờ mới nói?"

"Trước một tuần chưa đủ sao?"

"Sao mà đủ."

Hyun Dal cau mày khi lưu lại ngày kỷ niệm trong điện thoại. Vừa tám chuyện vừa tiện cho biết sinh nhật của mình. Geon Ah nhẹ nhàng ôm eo và dựa người vào anh. Cậu đã phấn khích rồi.

"Anh định làm gì cho em hả?"

"Không nói cho đâu."

"Đoán thử nha."

"Chắc không đoán ra được đâu."

"Bánh kem 3 tầng được đặt theo yêu cầu."

"Teng." (Nếu coi show của Hàn sẽ biết Teng = sai)

"Có thứ gì khác mất nhiều thời gian ngoài việc làm theo yêu cầu không? Vận chuyển mất nhiều thời gian à? Vì anh từng học ở Mỹ nên chỉ bán ở Mỹ... Nến thơm bán ở Mỹ!"

"Sai hết rồi. Nhưng mà em nói trễ quá nên có thể không được rồi."

"Nếu không có được thì phải làm sao? Lấy thân làm quà đi. Đeo nơ lên đầu đi."

"Cái thằng này."

"A, sai rồi sao."

Khi anh nhẹ nhàng kéo tai cậu, Geon Ah đã ôm chặt anh. Hyun Dal không biết phải làm gì nên anh dang tay ra ôm lấy cơ thể đang đổ vào lòng mình. Anh cẩn thận vòng tay quanh eo thon và lướt nhẹ môi mình lên bờ má nóng rát. Geon Ah nhanh chóng ngửa phần thân ra sau và nhìn vào mắt. Đôi mắt lấp lánh tinh nghịch quan sát cẩn thận khuôn mặt của Hyun Dal. Hyun Dal ngả người ra sau và hỏi.

"Sao đó?"

"Sai rồi hả? Phải vậy không?"

"Cái nào?"

"Không phải vừa rồi biểu cảm của anh tệ lắm hay sao?"

"Gì? Anh có vậy đâu."

"Xin lỗi nhé."

"........"

"CHỦ NHÂN! HYUNG!"

"Em điên à?"

Hyun Dal vội vàng bịt miệng Geon Ah và khẩn trương ngó trái nhìn phải. May mắn thay, không có ai ở hành lang. Geon Ah bị bịt miệng và thở bằng đầu mũi. Hyun Dal giật mình rút tay lại khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

"Bố?"

"........"

"Không cái này chứ?"

Em thực sự không biết anh thích gì. Geon Ah ném từng quả bom một, vừa nheo mắt lại để xem phản ứng của Hyun Dal. Hyun Dal nửa giật mình và nửa sửng sốt, ép lưng vào tường. Không có nơi nào để chạy. Vì lý do nào đó, nghĩ rằng sẽ dễ dàng bỏ cuộc, ngay từ đầu đã nghĩ vậy. Geon Ah vẫn nghiêng đầu và không có ý định tránh đường, hơi nao núng. Một âm thanh rung chậm vang lên từ chiếc túi cậu đang mang.

"Alo. Vâng, cha."

Hyun Dal nhìn chằm chằm và thắc mắc liệu cậu có đang nói đùa không, nhưng Joo Geon Ah lại nghiêm túc. Đó là một cuộc gọi từ cha vào thời điểm không thể tin được.

"Con? Con đang ở bên ngoài. Ơ. Hả? Ừm. KHÔNG."

Sau khi im lặng lắng nghe một lúc, Geon Ah hạ giọng và trả lời.

"À, nhưng mà cha ơi, con có người yêu rồi nè."

Cậu lùi lại một bước và nói to hơn một chút.

"Thật đó."

Hơi nóng đang thoát ra khỏi đôi má đỏ bừng. Geon Ah liếc nhìn anh, dùng ngón trỏ chọc vào ngực Hyun Dal và chỉ về phía cuối hành lang. Ý muốn nói là sẽ đi.

"Đã bảo là thật mà. Đẹp và thông minh lắm."

Đã bỏ chạy được khoảng ba bước, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thì thầm. Hyun Dal sải bước dài đuổi theo và đứng chắn trước mặt cậu. Geon Ah trợn mắt và im lặng phản đối. Trong khi cố gắng phòng thủ từ phải sang trái, cuối cùng anh cũng có thể nghe được thêm một tí.

"Tên? Ha Hyun Dal."

"......."

"Con không có bịa ra mà."

Giọng nói gập ghềnh đầy khó chịu. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa nhóc này nổi điên. Thật mà. Lần này thật sự oan ức không chịu được nên cậu nghiến răng nói. Hyun Dal đứng khoanh tay cười.

"KHÔNG. Dù chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn nhưng con thật sự nghiêm túc mà. A, không biết đâu. Nói chuyện với cha sau. Cúp máy đi. Con cúp đây."

Cuối cùng, Geon Ah đơn phương cúp điện thoại. Hyun Dal đang mỉm cười nhìn, tựa vai vào tường.

"Sao lại không tin em?"

"Cho dù có bịa tên thì cũng phải bịa thật chân thành chứ."

"Lại đi xem mắt nữa hả?"

"Em sẽ không đâu. Em sẽ nói lại cho đàng hoàng là đã có người yêu rồi."

"Chụp hình rồi đổi nó thành hình đại diện đi. Vậy thì chắc họ sẽ tin chứ ha."

Lại đây nào. Hyun Dal giơ một tay lên. Geon Ah chạy ngay đến và nắm vai anh.

"Bây giờ chụp ở đây à?"

"Phải thay nó ngay bây giờ, nên hãy chụp một bức ngay bây giờ, sau này chụp cái khác. Đợi chút. Tóc anh nhìn ổn chứ?"

"Em chưa bao giờ thấy tóc anh không ổn cả."

Geon Ah cầm máy lên. Cả hai nhìn lên màn hình điện thoại. Filter nhìn ghê quá. Hyun Dal phàn nàn. Đẹp trai chân chính không đổ lỗi cho filter. Geon Ah đang ghẹo thì nhấn nút chụp mất rồi. Nhờ đó, miệng của Geon Ah đã được chụp lại với môi nhô nhọn ra như mỏ chim, nhưng Hyun Dal thậm chí đã lưu lại bức ảnh và nói rằng cũng rất dễ thương.

"Lấy này đi. Lên hình đẹp ghê."

"Không phải quá đáng lắm sao? Anh không nhìn thấy mặt em ra sao à?"

"Sao vậy? Nhìn kìa, nhìn em giống chim sẻ quá."

"Gì chứ? Anh biết anh thôi."

Hyun Dal bật cười trước câu trả lời gay gắt của cậu. Đừng cười. Bởi vì em thực sự có ý đó. Giọng nói càu nhàu giống như hành vi ngu ngốc mà cậu vừa làm với cha. Hyun Dal không thể rời mắt mỗi lúc những điều anh chưa từng thấy trước đây lần lượt được hé lộ.

"Geon Ah à, mở bức ảnh này và viết là 'Yamche và Chim Sẻ' đi."

(Mình đi tra thì Yamche có nghĩa là 'Người không biết xấu hổ và chỉ nghĩ đến lợi ích của mình' = Kẻ vô liêm sỉ. Nhưng để thuần Việt quá nghe sượng trân nên sẽ cứ để là Yamche thôi. Mà ở đây Hyun Dal đang chơi chữ hay sao á. Chim Sẻ = Chamsae, nên khi đọc 2 cái cùng nhau nghe vui tai.)

"Thật luôn?"

"Ừm. Đổi tên cho anh luôn đi. Anh sẽ lưu em là Chim Sẻ."

"Lâu lâu anh như bị ám ảnh bởi những chuyện kỳ cục á."

Hyun Dal ôm lấy khuôn mặt ủ rũ đối diện và nhanh chóng dán miệng vào. Nụ hôn gấp làm xước đôi môi đang khép chặt của Geon Ah vì cậu không đoán trước sẽ được hôn. Geon Ah nắm lấy cánh tay anh và giật mình.

"Á."

"A, xin lỗi. Đau không?"

Đôi má ấm áp của Joo Geon Ah được lấp đầy giữa bàn tay của Hyun Dal. Geon Ah cười tươi đến nỗi ngón tay cái ấn trên gò má run lên.

"Không hề."

"Em thật sự cứ lấy mình ra mà hù anh à?"

"Em xin lỗi."

Nghe thấy lời đáp tinh nghịch, Hyun Dal bất ngờ nắm lấy cánh tay cậu. Geon Ah đã sẵn sàng bị kéo về phía anh, nhếch khóe miệng lên. Vừa mở cửa bước vào, túi đã rơi xuống sàn.

Geon Ah bị đẩy vào tường, bị nắm lấy eo và phần thân dưới bị giữ chặt lại. Hyun Dal vội vàng hôn lên môi cậu. Đôi môi ép vào nhau. Anh lầm bầm giữa môi đang bị nghiền nát.

"Em lo việc đó đi."

"Xoay lại là được mà."

Geon Ah thì thầm với anh. Sau đó, nhẹ nhàng liếm đôi môi đang mím chặt bằng lưỡi.

"Em sẽ mang nó về ngay đây."

Sau khi thuyết phục và nhướng mày, Geon Ah ôm lấy eo Hyun Dal và xoay người, ngay lập tức vị trí đã thay đổi. Hyun Dal đứng dựa lưng vào tường, nuốt nước bọt và nâng mí mắt run rẩy lên. Geon Ah ấn trán họ vào nhau.

"Sao anh lại lo lắng, cẩn thận thế này? Dễ thương quá đi."

"Anh lo lắng là vì..."

Hyun Dal từ từ hạ mắt xuống. Mí mắt và khóe mắt đều đỏ ửng lên.

"Có những điều em đã nhượng bộ vì em thích anh trước."

Sức lực của cơ thể vốn đang chịu đựng nãy giờ đã được thả lỏng rất nhiều. Geon Ah chậm chạp lùi lại nhìn anh. Hyun Dal giữ lấy bàn tay đang trượt khỏi người mình.

"Đó là lý do tại sao anh phải cẩn thận. Càng cố thì càng thấy khó. Nhưng khi thực sự ngủ cùng em, anh sợ mình khó mà để tâm đến em."

Khi cậu lùi xa thì Hyun Dal càng tiến lại gần và thu hẹp khoảng cách. Bàn tay vòng qua eo quấn thật chặt, kéo cơ thể vào để phần thân dưới của được khóa chặt vào nhau. Geon Ah hít một hơi thật sâu mà không phát ra âm thanh nào. Hơi nóng lan tỏa như cháy rừng từ toàn bộ khuôn mặt đến tận nhãn cầu của Geon Ah. Chỗ chạm vào nóng đến mức có thể cảm nhận được từng ngón tay đang ấn vào lưng mình. Hyun Dal thì thầm với giọng gần như không thể nghe thấy.

"Anh muốn làm cho em cảm thấy dễ chịu đến mức em phải bám vào anh mà khóc, và anh cũng muốn nhìn em vừa quay lưng vừa gọi tên anh."

"........."

"Làm sao mà không cẩn thận được? Từ trước đến nay em chưa bao giờ nghe vậy mà."

Geon Ah như chết lặng nhìn Hyun Dal một lúc lâu. Hyun Dal không tránh ánh mắt của cậu và ôm lấy cậu bằng cánh tay còn lại. Cơ thể cứng đờ của Geon Ah hoàn toàn nằm trong vòng tay anh.

Khi căng thẳng lắng xuống, cơ thể uể oải càng trở nên nặng nề hơn. Vòng tay quấn chặt không nỡ buông.

---------------------------------------------------------------------

Sau chương này xác định rõ là anh Hyun Dal có máu S ngầm luôn á... Không những vậy còn cái nết chiếm hữu tuyệt đối luôn. Như Geon Ah nhận xét là Ha Hyun Dal chỉ giỏi vờ vịt thôi chứ rõ ràng là tên xấu xa không bình thường tí nào🤯🤯  Cũng hay tưởng tượng và tự gợi lại mấy kí ức rất khiêu gợi nha...

Nếu mà Geon Ah có gì cũng nói toẹt ra thì Hyun Dal đạo mạo vậy chứ ngầm ngầm mơ đè thằng nhỏ lắm rồi... Người dâm ngầm thường nguy hiểm x100 🙏🏻 Còn tự kêu Geon Ah lưu mình là Yamche nữa mà...

"Anh muốn làm cho em cảm thấy dễ chịu đến mức em phải bám vào anh mà khóc, và anh cũng muốn nhìn em vừa quay lưng vừa gọi tên anh."🥶 cắn rơm cắn cỏ đợi tới ngày này 🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro