QUYỂN 2 - CHƯƠNG 8 (H) (END QUYỂN 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cảm ơn vì đã đến. Hẹn gặp lại lần sau nếu có cơ hội."

"Hôm nay cậu vất vả rồi. Lần sau tôi quay lại."

"Cảm ơn dù chỉ là một lời nói."

"Thật đó."

Hye Seong đã đẩy lùi tất cả nỗ lực của họ để lấy hóa đơn và thanh toán thành công bữa ăn. Hyun Dal không thể rũ bỏ suy nghĩ rằng đã lôi kéo vấn đề mà cả hai phải giải quyết đến nơi làm việc của Hye Seong và gây phiền toái cho người khác, nên anh có cảm giác như đang ngồi trên đệm kim vậy. Joo Geon Ah cười rạng rỡ và xoa vai Hye Seong. Trên người cậu pheromone vẫn còn đọng lại nồng nặc. Đó là mùi hương phải đến gần thì mới ngửi được, nhưng Hyun Dal gần như cắm tất cả dây thần kinh toàn thân về phía đó, cảm nhận được rất rõ ràng.

Mặt Hye Seong đỏ bừng cười giỡn đẩy Geon Ah ra. Cảm xúc bạo lực thực sự mãnh liệt trong anh, muốn tóm lấy Joo Geon Ah để xé nhỏ cậu ra bất cứ lúc nào, và lý trí bình tĩnh cũng đang chiến đấu quyết liệt. Đau đầu quá đi. Đây là lần đầu tiên Hyun Dal có cảm giác ghen tuông cháy bỏng như vậy nên cũng không biết rốt cuộc phải hành động thế nào.

"Đi nhé"

"Tôi........."

Hyun Dal cuối cùng cũng bắt được Hye Seong, người đang cố gắng trốn thoát khỏi họ.  Phải xin lỗi một cách thích đáng vì anh thấy mình thật sự xấu hổ và khiếm nhã. Vì họ không có liên lạc cá nhân nên đây là cơ hội duy nhất.

Hye Seong dừng lại và chờ đợi lời nói tiếp theo. Hyun Dal liếc nhìn Geon Ah với cơn nóng đỏ bừng trên mặt. Phải xin lỗi như thế nào nhỉ? Có ai xin lỗi vì hành động như những đứa trẻ hờn dỗi sau khi cãi không? Có ai xin lỗi vì đã lấy bài giảng mà bạn mình đã dày công chuẩn bị như một địa điểm để biện minh, xin lỗi vì không nghe được một miếng nào và thậm chí còn trơ trẽn kiếm cơm ăn không?

Khi đang băn khoăn không biết phải xin lỗi như thế nào thì thằng nhóc bên cạnh không biết nói gì ngay cả khi anh đang cúi đầu đã lùi lại một bước.

"Hai người nói chuyện đi."

Và sau đó định bỏ đi sao?

Hyun Dal quay đầu nhìn theo Geon Ah. Hye Seong, người đang chờ trong trạng thái bị lãng quên, hắng giọng.

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

"À. Tôi muốn xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào mà cậu có thể cảm thấy trong suốt bữa ăn hôm nay."

"Cãi nhau hả? Joo Geon Ah ấy, ngay cả khi cậu ta tỏ ra chống đối một chút, cũng không phải là một đứa trẻ hư đâu."

"Vâng. Dù sao thì, chúng tôi xin lỗi vì đã vô tình gây ra rắc rối. Đáng lẽ chúng tôi không nên đến đây và làm điều này, nhưng này, Joo Geon Ah!"

Hyun Dal đang quay đầu xin lỗi, đột nhiên phát ra một tiếng động lớn. Geon Ah chuẩn bị biến mất sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Cậu không dừng bước vì không nghe thấy tiếng gọi.

"Cảm ơn vì đã mời tôi hôm nay!"

Trước khi Hye Seong kịp trả lời, Hyun Dal đã chạy đi mất.

***

Anh lập tức đuổi theo nhưng Joo Geon Ah đã biến mất như một bóng ma. Hyun Dal hiện tại cẩn thận nhìn xung quanh để tìm người, người đã biến mất không dấu vết. Vì một tên cao và to lớn như thế sẽ không có chỗ nào để trốn, nhưng trong khoảnh khắc đó, không một sợi tóc nào lộ ra.

Hyun Dal cố trấn an mình lại, đôi tay đang run rẩy vì khích động và gọi cho Geon Ah. Tiếng bíp bíp liên tục đơn điệu đến khó chịu.

Anh đã chịu đựng đủ rồi. Phải nói những điều anh phải nói với giới tính khác. Theo lẽ thường, điều này là vô nghĩa. Dù có ai đi ngang qua đặt câu hỏi thì cũng không ai hiểu được hành động của Joo Geon Ah.

"Hey, em ở đây nè."

Trong khi anh đang giữ cuộc gọi không được trả lời, Joo Geon Ah xuất hiện sau lưng như thể đó là một lời nói dối.

Hyun Dal quay lại nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngầu khủng khiếp, nó rất dữ tợn. Geon Ah giật mình ngay khi chạm mắt.

"Hình như anh có chuyện muốn nói với Hye Seong nên em ghé qua cửa hàng tiện lợi một chút."

"Em."

Một chữ nặng đè lên ngực và để lại dấu vết. Đó là một giọng nói mạnh mẽ dự đoán một cuộc xung đột sắp xảy ra. Geon Ah nuốt nước bọt.

"Em đang làm cái khốn gì vậy? Đã không liên lạc với anh suốt cả một ngày và ngay cả khi đến đây, em đối xử với anh như thể anh là người vô hình. Còn công khai tiết ra pheromone trước mặt anh và quyến rũ Omega khác. Thích không? Chơi người khác như vậy thích không?"

"Không phải thế đâu."

"Điều gì mà em không thể nói được hả? Quen Alpha rồi mới thấy không ngon hả? Quả nhiên là Omega vẫn tốt hơn à? Anh đã rất cố gắng, thậm chí còn viết review, nhưng đồ khốn này..."

"Hyun Dal à."

"Nếu không thích thì cứ nói như vậy rồi chia tay là được mà. Sao lại lừa người ta thành đồ ngốc vậy? Tại sao em không nói gì và bỏ đi một mình vậy? Nếu mà em đã định phớt lờ anh như thế thì sao lại xuất hiện đến tận đây rồi làm người ta đảo lộn chứ?"

Geon Ah đông cứng như một bức tượng. Đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, trớ trêu thay trông vẫn rất đáng yêu. Một cảm giác căm ghét tràn ngập trong lòng, muốn tổn thương nhiều như đã nhận, nhưng anh buồn đến mức không quay đầu lại. Hyun Dal mấp máy môi vài lần rồi hét lên những từ mà anh có thể nói được.

"Đi chết đi!"

Lời nói vụng về không tồn tại chút ác ý nào nghe thật buồn cười, nhưng thay vì cười, anh lại khóc. Hyun Dal hít nhiều hơi nhất có thể để làm dịu đi nỗi buồn của mình dù chỉ một chút. Đôi mắt ướt sũng nhấp nháy, nước đọng trên mi dài và lấp lánh.

"Hyu- Hyun Dal à."

Geon Ah tiến lại gần hai bước rồi dừng lại. Không thể đi xa hơn và ngậm miệng lại. Geon Ah như nín thở trong khi tiếng thở dốc vẫn tiếp tục.

Chiếc xe bấm còi. Geon Ah nhanh chóng vòng một tay ra sau lưng Hyun Dal và kéo anh về phía mình.

"Này, em xin lỗi mà. Hửm? Anh đừng khóc mà. Em xin lỗi."

Trong lúc đang lắp bắp, không biết phải làm gì, cậu liền đưa hai tay áo lên vỗ nhẹ vào đôi má trắng trẻo của Hyun Dal để lau khô. Hyun Dal cáu kỉnh quay đầu đi để tránh tiếp xúc. Geon Ah ngoan ngoãn đứng lùi lại và quan sát.

Một giọt nước mắt rơi lã chã, và một nước mắt khác lại bắt đầu thành hình ngay tại mắt, cứ thế lặp lại. Geon Ah đang giơ tay lên xuống với hoảng loạn, lặng lẽ đến gần anh và ôm lấy eo.

"Em xin lỗi. Em xin lỗi mà."

"............."

"Em không có ngủ lang. Không có chuyện gì xảy ra cả. Người đó là người mà anh hai gửi đến cho em, nhưng em gửi trả về ngay lập tức. Em không có mua bán dâm hay bất cứ điều gì tương tự. Thật mà. Em thề. Em thề đó! Tự nhiên như vậy em cũng bất ngờ lắm. Không phải vì em chán ghét anh đâu mà. Anh à, không phải vì em không thích anh, mà là vì em khó chịu và anh bảo em đừng làm gì cả. Em chưa bao giờ làm điều gì như thế này trước đây, vậy tại sao em lại làm điều này?"

Geon Ah dừng lại một lúc. Mở miệng rồi lại ngậm miệng lại, suy nghĩ một hồi lâu rồi lại mở miệng.

"Thật sự không có chuyện gì xảy ra cả. Nói thật thì em đi tắm vì sợ bị anh phát hiện thôi chứ một ngón tay em cũng không động vào. Nhưng câu chuyện quá hoang đường đến mức không biết phải giải thích thế nào. Em không biết liệu anh có tin em không, cho dù có tin thì cũng là một mớ hỗn độn mà. Chuyện gia đình này không có gì lạ phải không? Nếu hẹn hò với một Alpha, anh sẽ phản đối kịch liệt và sẽ không làm vậy đúng không. Em vẫn chưa thể nói cho đàng hoàng được, anh và kể cả chị anh, thực sự là những người tốt và đã đối xử tốt với em.. Chị ấy thậm chí còn mua dâu cho em vì em thích dâu nữa."

"Dừng lại một chút đi."

Khi cố ngăn Geon Ah phun ra một loạt những lời vô lý ngẫu nhiên, cậu mặt đỏ đến tận cổ và cúi đầu. Haa. Geon Ah nhắm chặt mắt và thở dài.

"Hôm nay em đã suy nghĩ cả ngày vì nghĩ nếu em lỡ nói sai một lời thì thực sự coi như xong, nhưng em lại quên hết tất cả khi nhìn thấy anh khóc."

"...Haa."

Hyun Dal nghĩ về những gì mình đã nghe và thở dài. Đôi môi vừa thở ra hơi thở ẩm ướt lại cong lên. Trong tầm nhìn mờ ảo, khuôn mặt của Joo Geon Ah trông cũng mờ ảo. Geon Ah cẩn thận nắm tay anh và nghiêng đầu để nhìn.

"Lại đây nào. Chúng ta đi dạo một lát nhé."

"........."

"Là làng đại học nên có rất nhiều người và nhiều thứ để tham quan. Huh? Chúng ta đi dạo một lát nhé."

Geon Ah khoanh tay và bước đi chậm rãi. Hyun Dal miễn cưỡng bước đi theo. Trong khi lê bước mà không có đích đến, Geon Ah lớn tiếng trò chuyện với chính mình.

"Anh muốn gì nào? Em gắp cho anh con gấu kia nhé?"

Theo sự dẫn dắt của Geon Ah, họ bước vào một khu trò chơi điện tử. Bất ngờ đòi chọn một con gấu, mặc dù không biết gì về nó và nói rằng cậu sẽ bắt nó cho anh. Geon Ah hét lên rằng thân rồng có gai nên sẽ dễ mắc vào gọng kìm hơn, nhưng lại liên tục thất bại. Sau khi thất bại trong việc gắp thú, cậu chuyển sang bắn súng. Vì thể lực tốt nên phải xét về phong độ, thì cậu rõ ràng không phải là một xạ thủ giỏi, nhưng điểm bắn của thậm chí còn thảm hại hơn. Cuối cùng, cả hai chơi một trận bóng rổ và điểm số của không tệ. Có tính nhất quán mặc dù rất khủng khiếp.

"Tạch rồi."

Geon Ah nhìn số điểm không đạt yêu cầu với vẻ tiếc nuối.

Hyun Dal nhìn kỹ một bên khuôn mặt của Geon Ah, người đang sụt sịt dùng mu bàn tay xoa xoa mũi, và muộn màng nhận ra khóe mắt của Geon Ah đang ửng đỏ. Bây giờ nhìn lại, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ luôn rồi.

"Ôi, hình như hôm nay không phải là ngày của em. Bình thường không tệ thế này đâu."

Geon Ah lại bất ngờ nắm lấy tay anh và đi ra đường. Làng đại học có đủ loại đồ ăn đường phố. Geon Ah hỏi mỗi khi phát hiện ra một quầy đồ ăn, đều đặn hỏi. Ăn bánh cá chép không? Kẹo Dalgona? Có cả xiên gà nữa. Ăn chả cá không?

"Hoặc họ có bán bánh macaron ở đằng kia. Chúng ta ăn một miếng nhé? Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng vui hơn."

Mặc dù không có khẩu vị lắm nhưng Hyun Dal vẫn gật đầu với từ 'chúng ta'. Họ bước vào cửa hàng và đứng trước những chiếc bánh macaron được bày cạnh nhau rực rỡ sắc cầu vồng. Geon Ah cho biết mùi vị của từng cái một.

"Muốn ăn cái gì đó tươi mát không? Thanh yên? Raspberry?"

Anh định đối mặt với Geon Ah nhưng trong đôi mắt nhấp nháy, một giọt nước không thể lau đi đã lăn xuống. Hyun Dal chuyển ánh mắt đang cau có khỏi Geon Ah, và thô bạo lau nước mắt bằng lòng bàn tay. Geon Ah đã nhanh chóng lấy khăn ăn và đặt nó vào đôi bàn tay ướt đẫm.

"Chị ơi, cho từng vị vào đây đi ạ."

Sau đó, Geon Ah mua đủ loại bánh macaron. Có cần bảo quản nó trong tủ lạnh không? Một cái có bao nhiêu calo ạ? Không ngừng đặt nhiều câu hỏi khác nhau khi quay lưng về phía Hyun Dal. Trong lúc đó, Hyun Dal đã bình tĩnh và chỉnh đốn lại quần áo.

Anh ấy đã biết thêm được một Geon Ah im lặng và một Geon Ah nói quá nhiều.

Bước ra sau khi mua bánh macaron, có một cửa hàng văn phòng phẩm lớn ngay bên cạnh. Geon Ah phát hiện tất cả các loại mũ lông và băng đô được chất đống bày bán, dừng lại và sờ vào một chiếc mũ có tai mèo. Hyun Dal không thể nhìn nổi, kéo tay cậu lại.

"Thôi bỏ đi."

"Cái này không dễ thương à? Em thử một cái nha?"

"Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà."

"...... Biết rồi."

"Nếu biết thì đừng tiết ra pheromone nữa. Anh không bỏ qua đâu."

Không phải cố tình làm vậy đâu, Geon Ah lẩm bẩm một hồi rồi dứt khoát ngậm miệng lại. Cậu ngẩng đầu lên và đối mặt với Hyun Dal. Nhìn chính diện thì thấy chóp mũi cao đã chín đỏ. Chàng trai một tay xách túi còn tay kia cầm một hộp macaron đã lấp đầy tầm nhìn của anh.

Hyun Dal ra lệnh với khuôn mặt vô cảm.

"Hôn đi."

"Ơi?"

"Hôn anh đi."

Geon Ah ngơ ngác nhìn, cúi đầu xuống. Sau đó lập tức ngẩng đầu lên lần nữa. Màu sắc lan đến sống mũi, đôi mắt lanh lợi co giật.

Cậu đã do dự tại chỗ. Hyun Dal chờ đợi.

"Hôm nay em đã hút rất nhiều thuốc."

".........."

"Chờ chút, chờ chút nhé. Hồi nãy em đã mua cái này rồi."

Geon Ah lục túi và lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Đổ những hạt kẹo nhỏ vào lòng bàn tay rồi cho vào miệng một hơi. Cậu nhai kẹo một cách ồn ào và cười tinh nghịch.

Hết nói nổi, Hyun Dal bật cười.

***

Ngay khi họ đến phòng khách sạn, Hyun Dal kiên quyết thoát tay ra khỏi Geon Ah đang cố gắng bám lấy anh.

"Chờ chút. Ưu tiên nói chuyện trước đã."

Thân dưới dính vào nhau đã cứng hết rồi. Đã không được hôn lần nào vì phải nhai kẹo rồi đến khách sạn thì thành ra như thế này sao? Cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc nhưng Hyun Dal thể hiện nguyên vẹn tâm trạng hoang đường của mình. Pheromone nhẹ nhàng cù vào má. Sự cám dỗ luôn thay đổi không còn xa lạ nữa. Geon Ah mở to mắt thuyết phục.

"Không phải cuộc nói chuyện sẽ trôi chảy hơn nếu chúng ta chơi một hiệp trước sao? Chẳng ai còn sức tức giận nổi."

"Ngồi xuống."

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì sẽ bỏ qua mất thôi. Hyun Dal đanh mặt ra lệnh, nhưng không đời nào Joo Geon Ah có thể nghe theo những từ 'Đợi' và 'Ngồi' mà ngay cả Lily cũng không nghe theo được. Má của Geon Ah đỏ bừng mà không hề nới lỏng vòng tay của mình.

"Sao vậy? Từ nãy đến giờ em cứ đổ mồ hôi suốt, đau ở đâu à?"

"Không phải."

"Rut? Chu kỳ của em là khi nào vậy?"

"Không phải đâu."

"Vậy có chuyện gì vậy?"

"............."

"Nếu em cứ câm như hến thế nữa thì anh sẽ không để yên đâu."

"Làm sao mà không để yên?"

"Anh đã nói là ưu tiên nói chuyện trước rồi mà."

Geon Ah liếc nhìn anh và cụp mắt xuống. Cậu đặt khuôn mặt đỏ bừng của mình lên vai Hyun Dal và hít một hơi thật sâu.

Chỉ ở trong xe thôi cũng không đến mức này, nhưng ngay khi bước vào phòng khách sạn, cực không hài lòng với việc cư xử trắng trợn như vậy. Ngoài vẻ ngoài điển trai, khả năng gợi dục điêu luyện, đấy rõ ràng là một trong những yếu tố thu hút Hyun Dal. Nhưng tại thời điểm cuộc nói chuyện vẫn chưa đâu ra đâu một cách đàng hoàng thì lại khiến anh bị phân tán sự chú ý theo cách này. Ánh mắt của các Omega xung quanh liếc nhìn Geon Ah lại hiện lên trong tâm trí Hyun Dal, nó khiến bụng anh quặn thắt. Joo Geon Ah là một người biết tận dụng vẻ ngoài của mình và kết hợp với pheromone, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.

Hyun Dal đẩy Joo Geon Ah ra một cách không thương tiếc. Geon Ah bị đẩy ra, nhận ra chuyện gì đang diễn ra và bước lại gần hơn. Hyun Dal hiện tại nhướng mày thờ ơ, chặn đường tiếp cận. Anh giả vờ lùi lại cùng phản ứng lạnh lùng nhưng Geon Ah đã nhanh chóng ôm lấy anh. Những nụ hôn sâu tràn từ má tới cằm. Hyun Dal nhẹ nhàng nắm lấy cằm Geon Ah và kéo nó ra ngay trước khi môi mọng chạm vào tai anh.

Khi đối mặt, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Sắc mặt của người bị giữ lại rất khác thường. Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt hé mở.

"Em thật sự không trong Rut đó chứ?"

"Tiêu rồi."

"Cái gì?"

"Em đã có một kế hoạch nhưng chẳng có gì thành công cả."

"Kế hoạch?"

"Em đã bỏ trứng rung vào trong lâu quá rồi, và nó bắt đầu càng lúc càng kỳ lạ hơn."

(má, lạy luôn..)

Kể từ khi Ha Hyun Dal gặp Joo Geon Ah, anh đã cạn lời không biết bao nhiêu lần, ngay cả bản thân anh cũng không thể đếm được. Joo Geon Ah, người hoàn toàn khác với những gì anh dự đoán ban đầu, và ngay cả sau khi cả hai hẹn hò, cậu vẫn là một kẻ gây rối ngông cuồng và khó đoán.

Sau khi nghe những lời nói gây sốc từ Geon Ah, tất cả những cảm xúc mạnh liệt đến mức khiến anh rơi nước mắt đều biến mất. Có rất nhiều điều anh muốn hỏi về lời giải thích và về mớ hỗn độn, thật là vô nghĩa, nhưng rồi anh hoàn toàn quên mất mình định hỏi gì. Trong đầu anh giờ chỉ còn lại một thứ.

"Trứng rung hả?"

"Ừm."

"Gì vậy? Kế hoạch gì?"

"Cho dù có giải tỏa được hiểu lầm thì cũng phải giáng một đòn thật mạnh chứ, em định dụ dỗ anh bằng những lời khiêu gợi thật dâm tục... Vì anh thích mấy kiểu đó, nên em đã chuẩn bị lời thoại rất đỉnh khi anh mất cảnh giác."

"Lời thoại?"

"Đồ chơi như thế này không đủ.... Em, Em muốn anh, của anh, của anh thôi. Kiểu như............ mấy câu vậy đó."

Geon Ah lắp bắp một cách điên cuồng. Đó có thể là trò đùa khiêu gợi dâm dục và có tác động rất lớn đến kế hoạch, nhưng những lời cậu buột miệng mà không hề nhìn vào mắt đối phương thì trông ngớ ngẩn hơn là khiêu dâm. Mải nghĩ về những suy nghĩ lố bịch như vậy, anh thậm chí không thể đến gần hơn và chỉ nhìn Geon Ah một cách bất lực.

"Nếu em nói đúng như vậy, anh sẽ cực kỳ phấn khích và phải chạy về khách sạn ngay lập tức, nắm lấy tay em, lái xe thô bạo, vượt hết mọi đèn tín hiệu, cứ thế xông lên. Và ngay khi vừa mở cửa phòng khách sạn thì liền hôn em, ôm chặt em rồi ném lên giường".

"Đừng có xem Tomato nữa. Cứ thấy mấy cái kỳ cục ở đâu rồi bắt chước làm theo vậy hả?"

"Không phải em thấy trên Tomato đâu! Tại lúc nãy em ở khách sạn một mình suốt mấy tiếng đồng hồ..."

Chợt ngừng nói. Geon Ah trở nên bình tĩnh hơn.

"... Em đã suy nghĩ rất nhiều về việc hòa giải. Lúc đó, em chỉ nghĩ, dù chỉ thêm một điều nhỏ cũng không cảm thấy gì nhiều lắm nên em nghĩ sẽ ổn thôi".

"Thì?"

"Nhưng dần dần em cảm thấy nó trở nên kỳ lạ............... Em định rời khỏi bài giảng vì cảm thấy kỳ lạ, nhưng thời điểm, nhà vệ sinh nhà hàng đang thi công, và dù sao thì khi kết thúc em cũng sẽ nói chuyện với anh nên, em đã cố chịu đựng."

"Không, cái quái gì vậy..."

"Sách hướng dẫn nói rằng cái này sẽ giữ được lâu lắm, nó vẫn còn rung và không dây."

Hyun Dal vuốt tóc. Anh chàng mình thích đang làm mấy cái hành động chỉ có thể xuất hiện trong porn và mấy cái văn hóa phẩm đồi trụy thôi. Bản thân anh rất không hài lòng với tuyên bố của Joo Geon Ah, rằng bầu không khí sẽ thoải mái hơn nhiều nếu chơi một hiệp xong rồi mới nói chuyện, lúc đấy thật sự muốn bỏ ra ngoài và bác bỏ điều đó, nhưng khi biết rằng có một cái trứng rung ở phía sau nên trước tiên phải cởi quần ra trước đã. Tên này đã dành bao nhiêu giờ đồng hồ trong trạng thái đó trước bài giảng vậy? Phải đến lúc đó anh mới hiểu vì sao cậu cứ lau mồ hôi trên khuôn mặt đỏ bừng.

Cái thằng này làm sao mà làm tư vấn tình cảm được vậy trời? Khi có ai đó hỏi, 'Người yêu của tôi đang tức giận, tôi phải làm gì?'. Rồi có ai trả lời là 'Hãy đeo trứng rung vào và tìm đến đối phương rồi dụ dỗ họ đi!' không? Làm gì có chuyện đó. Rốt cuộc tại sao lại hẹn hò kiểu này vậy?

"Joo Geon Ah, anh muốn được đăng ký tư vấn một chút."

Hyun Dal móc ngón tay trên thắt lưng của Geon Ah và kéo xuống. Geon Ah chắc chắn đã đọc được cuộc xung đột thầm lặng của Hyun Dal và im lặng để khóa quần bị kéo. Cậu cắn môi khi nhìn chiếc khóa kéo đi xuống. Pheromone làm mũi cay xè. Trong trạng thái hưng phấn như thế này, việc đứng bằng hai chân được coi là rất dũng cảm.

Hyun Dal đã đưa ra cử chỉ từ chối rõ rệt và hạ cánh tay của Geon Ah xuống. Quần đã rơi xuống dưới đầu gối.

"Anh không biết người yêu mình rốt cuộc đang nghĩ gì. Lần nào người ta cũng làm mấy điều gì đó hoàn toàn phá hủy lẽ thường."

Bỏ qua phần căng phồng phía trước, anh chỉ hạ phần sau quần lót xuống để tìm dây đeo trứng rung. Hyun Dal tìm thấy một sợi dây màu đen và móc vào ngón tay của mình vào. Geon Ah giơ cả hai tay lên ngực, nhưng nắm chặt tay trước khi duỗi chúng ra. Sự kỳ vọng nông cạn được trộn lẫn với âm thanh nước bọt chảy ra.

"Người ta xuất hiện với cái trứng rung bên trong mà không ai bảo người ta làm vậy cả. Liệu xem có phải là nghiện sex không?"

".........."

"Đau à?"

Hyun Dal kéo nhẹ sợi dây và xem xét phản ứng. Geon Ah cẩn thận đặt cả hai nắm đấm lên ngực Hyun Dal và lắc đầu. Thay vì đau đớn, trong mắt lại tràn ngập dục vọng dường như có luồng khí thế hừng hực sẵn sàng tấn công cậu  bất cứ lúc nào.

"Em nghĩ sao?"

"Sai rồi."

Geon Ah khó khăn trả lời. Anh nhún vai, không có suy nghĩ sẽ bỏ qua chỉ với một lời xin lỗi như vậy. Hyun Dal thở dài.

"Dù sao thì nói chuyện là trên hết. Anh cần biết tại sao lần này em không chịu nói."

"Vậy em đi vệ sinh một lát nha."

"Không được. Ai cho lấy nó ra. Đó là một sự trừng phạt."

"Sự trừng phạt?"

"Im lặng."

Khi Hyun Dal tấn công, Geon Ah bật cười. Hyun Dal đã lùi lại và giương mắt nhìn người đối diện bằng đôi mắt dịu dàng vô bờ bến.

Hyun Dal cho rằng thật quá đáng khi cởi quần và để cậu đứng như vậy nên đã dẫn Geon Ah lên giường. Geon Ah đá chân cởi quần, vứt cả tất rồi bò lên giường. May mắn thay, chiếc áo phông dài và che được nửa mông. Geon Ah đang định đùa giỡn trong lúc lộn xộn, ngay lập tức bị Hyun Dal tóm lấy. Họ nằm cạnh nhau, quay mặt vào nhìn nhau.

"Em không thể nói được vì có quá nhiều điều khiến em nghĩ rằng anh sẽ thất vọng về em."

Cuối cùng sau khi đến thời điểm không thể tránh khỏi, Geon Ah đã bộc lộ cảm xúc thật của mình.

"Thà hiểu lầm còn hơn thất vọng? Phải giải thích chứ."

"Đó không phải là chuyện có thể tin được ngay lập tức mà, và em sợ nói ra nghe như lời biện minh dối trá. Em đã từng nói dối anh trước đây và vì vậy em nghĩ dù anh có không tin thì em cũng không có gì để nói. Và thành thật mà nói..."

Geon Ah chạm vào cổ áo sơ mi của Hyun Dal và ho khan. Lông mày rậm co giật lên xuống.

"Cứ tưởng là 100% sẽ bị đá chứ. Cho nên em đã cố gắng trì hoãn khoảnh khắc đó lại bằng mọi giá."

"Cái đó làm tổn thương anh đó."

"........"

"Anh cảm thấy em hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của anh, thậm chí em còn không cố gắng kiếm một cái cớ để biện minh mà chỉ toàn lảng tránh."

"Ừm."

"Và anh....... Như anh đã nói lần trước, dù trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ lắng nghe mọi chuyện, vì vậy anh hy vọng em đừng im lặng. Giao tiếp quan trọng biết bao nhiêu."

"Ừm."

Geon Ah đã bình tĩnh cúi đầu một cách ngoan ngoãn. Vì không có ý định đơn phương nổi giận để gây cảm giác tội lỗi, Hyun Dal đã thay đổi tông giọng. Geon Ah à. Đôi mắt của Geon Ah tròn xoe trước giọng nói tươi sáng hơn.

"Anh hai của em."

Ngay khi cẩn thận mở vần điệu, Geon Ah bắt đầu tuôn ra rõ ràng là những gì cậu đang nghĩ trong đầu.

"Vốn dĩ anh hai chưa bao giờ làm chuyện rác rưởi như vậy, nhưng có lẽ lần này em nghĩ anh hai đã hiểu lầm là em định chơi xỏ anh ấy. Không phải vì em có thật sự tình cảm gì với anh, mà vì em nói hai ta hẹn hò với nhau nên anh hai tưởng đó là trò đùa. Dù sao thì em cũng sẽ nói rõ về chuyện đó, đừng lo lắng gì hết. Nếu có chuyện gì nữa thì em sẽ nói với cha là được."

"Vấn đề gia đình không phải là chuyện mà anh có thể nói thế này hay nói thế kia. Nhưng nếu anh hai em lại làm phiền, hãy nói với anh. Lúc đó anh sẽ không để yên đâu."

"Anh tính làm gì nếu anh hai không chịu yên?"

"Anh sẽ giúp em méc cha mẹ."

Geon Ah cười khúc khích rồi duỗi thẳng cánh tay đang gối ra. Nụ cười chín muồi quen thuộc đã nở rộ trên khuôn mặt nghiêng. Hyun Dal từ từ vòng tay ôm eo và mò mẫm phía sau lưng. Geon Ah buông thõng hai cánh tay xuống và tiến người lại gần. Đùa thôi, nghiêm túc nào. Anh gật đầu trước nụ cười trên môi.

"Hôm nay anh ghen tị chết mất."

Hyun Dal thì thầm như thể đang thổ lộ một bí mật. Geon Ah nhìn lên với đôi mắt mở to.

"Tệ đến mức sau này ngay cả Hye Seong anh cũng ghen tị đó."

"Tại sao?"

"Anh không biết. Chắc do là Omega đó. Trước đây dù có ghen tuông cũng không cảm thấy bất lực như vậy, nhưng về mặt sinh học, việc em bị thu hút bởi Omega là điều không thể tránh khỏi... Không phải cái gì anh cũng có thể làm được. Đó là lý do tại sao anh làm những việc anh chưa bao giờ thử trong đời. Thậm chí còn viết review nữa. Có thằng điên nào trên đời mỗi khi quan hệ tình dục lại viết review cho nhau như vậy không?"

"Chim sẻ và Yamche."

"Bây giờ em không còn là chim sẻ nữa. Hãy tìm một con chim to hơn, ồn ào hơn và gây hoạ nhiều hơn đi."

"Con vẹt."

"Không khớp vần gì hết vậy. Và không hợp với em chút nào đâu, đừng tỏ ra dễ thương."

"Đừng tỏ ra dễ thương."

"Cái thằng quỷ này."

"Cái thằng quỷ này."

Anh lườm Joo Geon Ah đang nhại theo anh, Hyun Dal cuối cùng hôn lên đôi môi tròn của cậu. Khoảnh khắc môi chạm nhau, cái mông bị tóm chặt, theo bản năng co giật và trở nên cứng nhắc. Ánh mắt chạm nhau trước mũi vẫn sâu thẳm. Nụ hôn tưởng chừng sẽ kéo dài nhưng môi vẫn không chạm vào nhau.

Nhân tiện đã nói ra rồi thì nên thành thật với nhau. Hyun Dal chậm rãi vuốt ve lưng Geon Ah và thì thầm.

"Em cũng phải nói gì đó đi chứ."

"Nói gì? Nói gì cơ?"

"Em thấy thất vọng gì về anh, gì cũng được."

"Không có đâu."

"Nếu không có thì làm cho có đi."

Hyun Dal trả lời ngắn gọn. Nhận ra rằng anh sẽ không bỏ qua cho mình, cậu khịt khịt mũi vừa suy nghĩ.

"Chà, cũng không có gì đặc biệt............."

Phải một lúc sau mới mở miệng.

"Em nghĩ Hye Seong và anh rất hợp nhau đó."

"Gì?"

"Lần gặp đầu tiên cũng vậy, có cùng sở thích, và em nghĩ nếu cậu ấy không đưa số điện thoại của em cho anh thì có lẽ hai người sẽ tốt đẹp hơn. Cậu ấy không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn giỏi nói chuyện nữa. Ngay từ đầu cậu ấy cũng không phải kiểu người hay làm những việc khiến mình bị lên án, chỉ trích."

Hyun Dal, người đang nhẹ nhàng lắng nghe, nhíu mày. Anh nâng khuỷu tay lên để giữ thăng bằng.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy? Vì là bạn bè của em nên anh mới muốn thể hiện thật tốt thôi."

"Khi cả ba gặp nhau, em có cảm giác như hai người quá quan tâm đến em. Nếu chỉ có hai người thì đã có thể có những cuộc trò chuyện vui vẻ và hiệu quả hơn nhỉ."

"Không đâu. Không nói gì về em hay sự hiện diện của Hye Seong."

"Anh đã nói với Hye Seong những điều mà anh chưa nói với em."

"Anh hả?"

"Anh đâu có nói với em là anh đã xem bộ phim tài liệu đó."

Ngạc nhiên trước lời nói của anh, Geon Ah nhẹ lắc đầu. Ngay lập tức, hơi nóng lan xuống tận cổ.

"Em không có ý nói điều đó là xấu, chỉ là suy nghĩ thoáng chốc mà thôi."

"........"

"Đừng để ý."

"Vậy em có để ý không?"

Hyun Dal lúng túng trả lời và chạm vào eo. Bàn tay lạnh dần tan chảy theo nhiệt độ cơ thể và trở nên ấm áp. Anh đẩy Geon Ah xuống, sau đó cúi đầu xuống. Hyun Dal nói từ khoảng cách mà sống mũi của cả hai chạm vào nhau.

"Anh đã không nghĩ đến điều đó. Xin lỗi em."

Môi chạm vào quả táo đã hé mở. Hyun Dal từ từ vuốt ve trán Geon Ah và hôn cậu. Đã ăn nhiều kẹo đến nổi miệng tỏa ra mùi nho luôn rồi. Chỉ với một nụ hôn thôi mà Geon Ah bắt đầu thở hổn hển. Nhìn thấy quần lót căng phồng suốt từ nãy giờ, Hyun Dal lướt tay lên trên đó. Nắm lấy mặt trước và xoa bóp nhẹ nhàng, phần dưới nhanh chóng ướt đẫm. Geon Ah dựng một đầu gối lên, mở rộng khoảng cách giữa họ và nâng đôi mắt ươn ướt lên.

"Khi nãy em đã tự mình nới lỏng khá lâu rồi, cứ làm luôn cũng được thôi nhỉ?"

Lời đề nghị thực tế là một lời cầu xin. Khi sắc đỏ lan rộng ra xung quanh ánh mắt khó xử, pheromone tuôn ra không thương tiếc. Hyun Dal vùi mũi vào xương đòn của Geon Ah, hít hà mùi hương mà anh từng cho là khó chịu. Nồng độ khác với những gì đã rò rỉ cho các Omega khác.

Chỉ cần nhớ đến người nhân viên đã liếc nhìn theo Geon Ah ngay cả khi cậu bước đi, cảm giác ghen tị khó chịu và đầy cay độc lại bắt đầu trỗi dậy. Hyun Dal đẩy bàn tay đang vuốt ve bên trong đùi và dang rộng đùi ra. Geon Ah cố gắng nhấc đầu gối lên lần nữa nhưng bàn tay đang ấn vào đùi cậu không cho phép. Ngay cả trong mơ họ cũng đừng hòng tưởng tượng được nhìn thấy hình ảnh này của Joo Geon Ah.

Dương vật của anh phồng to ngay giữa hai chân dang rộng. Hyun Dal chỉ chạm vào nơi đó bằng ánh mắt của mình. Eo của Geon Ah nóng lòng nâng lên hạ xuống.

"Em tự mình nới lỏng phía sau à?"

"Ừ."

"Xem phim một mình à?"

"... Ừm."

"Chỉ có mình em, ở khách sạn nơi chúng ta định đi đến chơi à?"

Một câu hỏi mờ ám xuất hiện trước mắt của Geon Ah, người đã mong đợi một màn dirty talk. Cậu thận trọng nhìn Hyun Dal. Bàn tay to đã đào sâu vào trong quần lót và quét qua cột cứng. Geon Ah nhanh chóng mất tập trung, vò nát chiếc áo phông của mình.

"Em đã nghĩ gì khi ở một mình?"

"........"

"Em thấy hứng khi tưởng tượng làm cùng anh à?"

"Hỏi gì vậy?"

"Hay là buồn bã và thất vọng?"

Nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt Geon Ah.

Hyun Dal không hỏi thêm gì nữa.

Bàn tay lần mò lên bụng và kéo chiếc áo phông để lộ hết bộ ngực láng mịn. Khi chà xát xoa xoa nhẹ vào núm vú mềm mại, hạt tròn nhô lên và thành hình cứng nhắc. Hyun Dal di chuyển tay theo vòng tròn và xoa bóp ngực như thể đang mát xa cho chúng.  Khoảnh khắc lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy phần thịt mềm, Geon Ah vội vã nắm lấy cổ tay anh. Cậu đã quá hứng, đến mức không thể tận hưởng màn dạo đầu.

Cậu cởi quần lót và ném xuống giường. Bộ phận sinh dục trần trụi bung ra và gõ vào bụng.

"Này, nhanh lên."

Đôi mắt luôn toả sáng đã mất tiêu điểm. Hyun Dal như bị ma nhập và làm theo sự thúc giục đầy mê hoặc kia.

Giường trong phòng khách sạn đã có sẵn mọi thứ cần thiết. Dù rất hào hứng nhưng anh lại cảm thấy khó chịu không thôi khi tưởng tượng Joo Geon Ah xem phim một mình trong khoảng thời gian cả hai đã hứa hẹn bên nhau nhưng anh lại không giữ lời.

Khuôn mặt của Geon Ah, Geon Ah nằm úp mặt, không thể nhìn thấy được. Hyun Dal trượt bàn tay đẫm gel bôi trơn vào giữa xương chậu. Mép lỗ nhanh chóng mềm ra và ngón tay như bị nuốt chửng. Anh nhẹ nhàng kéo dây đeo máy rung và dùng ngón tay khám phá bức tường bên trong. Một sự rung động nhỏ chạm vào đầu ngón tay. Khi Hyun Dal uốn cong ngón tay và kéo căng sợi dây, hạt nhựa có kích thước bằng ngón tay cái ấn vào thành tường bên trong ẩm ướt và rung lên.

"A. Hư. Hộc."

Geon Ah thở hổn hển. Tay nắm chặt chăn giật mạnh, gân xanh nổi lên. Đó là một phản ứng hoàn toàn khác so với bình thường. Hyun Dal trầm ngâm đảo mắt quan sát. Ấn mạnh vào khu vực mình đã chạm tới rồi từ từ rút chà xát ra đến miệng lỗ. Tiếng thở dốc hổn hển phát ra. Trứng rung màu hồng thoáng hiện bên trong đường hầm đang co giật.

Hyun Dal không trì hoãn nữa. Không còn chút sức lực nào để chống cự. Nhanh chóng đeo bao cao su vào, nắm lấy dương vật đang cương cứng của mình, đưa tay móc vào chiếc vòng.

Kéo ra nhé? Đồ chơi phát ra tiếng rung nhỏ ngay gần lối vào. Không biết phải làm sao, miệng lỗ cứ co lại thật chặt nuốt chửng cái trứng rung, sau đó phập phồng mở ra và đẩy ra một ít, liên tục lặp đi lặp lại. Đùi đang đỡ lấy Geon Ah run rẩy như sắp đổ gục xuống.

"HƯ Á!"

Ngay sau khi kéo mạnh chiếc vòng, một trứng rung tròn đã được rút ra. Ngay trước khi đầu gối của Geon Ah sụp đổ, Hyun Dal đã ôm eo cậu. Anh vội vàng ấn cái của mình vào lỗ đang rộn ràng khép mở. Một tiếng rên rỉ ướt át thoát ra từ miệng bị đè ép vào chăn.

Vách tường tươi mới bên trong bám vào bộ phận sinh dục. Ngay từ giây phút đâm vào, dương vật đã được hút chặt chẽ và xung quanh miệng lỗ đã căng chặt đến mức không còn một nếp nhăn nào. Mỗi khi anh di chuyển thắt lưng, chất bôi trơn lỏng xuất hiện từ bên trong và chảy xuống đùi. Âm thanh va nhau của thân dưới cứ vang lên. Geon Ah đứt quãng thì thầm trong khi miệng bị chôn vào chăn.

Hyun Dal vào tư thế bằng cách dùng cánh tay đỡ cơ thể và ngay khi cố định thật vững, anh bắt đầu đánh hông. Không kìm lại được, Hyun Dal ấn phần thân thể dưới mình xuống rồi trèo lên trên, dập mạnh từ trên dập xuống. Tay cứ nhào nặn, xoa bóp triệt để cánh mông mềm mại cho đến khi xuất hiện vết đỏ, giữ chúng lại bằng cả hai tay, dập thật mạnh bạo, đụ chúng thật mạnh bạo. (amen mô phật tác giả dùng từ như vậy thật)

"A, á, ugh! Aaa."

"Ư. Hưm.."

Chắc điên mất thôi. Có vẻ định quay lại. Mỗi lần anh dập liên tục, pheromone chảy ra từ toàn bộ cơ thể Geon Ah làm không khí xung quanh ẩm ướt. Hyun Dal thô bạo cúi xuống và cắn vào cơ lưng của Geon Ah. Anh liếm vùng da nơi vết răng xuất hiện và mút mạnh vào gáy. Geon Ah đang gục đầu trong chăn, phát ra tiếng rên khe khẽ.

"Đồ ngốc này."

Hyun Dal thì thầm, đặt một nụ hôn cẩu thả nhưng dai dẳng lên đôi má ấm áp. Geon Ah nương theo nụ hôn và ngẩng đầu lên.

"A! Ha, ha, ở ch-chỗ đó, tiếp tục đi."

"...Hừm... Cái gì?"

"Ở đó, ở đó, ở đó."

Trước mắt quay cuồng. Hoàn toàn không thể tỉnh táo được. Không biết có phải do đã giải tỏa được căng thẳng hay do cảm xúc đã đi đến cực điểm rồi quay trở lại, cảm thấy như thể từng khúc xương đều đã tan chảy, cơ thể dính chặt vào nhau và thân thể như bị bao vây bởi bể nóng không hồi kết. Hyun Dal vươn tay ra phía trước của Geon Ah. Khi dương vật đang rung lắc nặng nề bị tóm lắm, Geon Ah liền siết chặt bên trong.

Đập mạnh, phịch phịch hai lần rồi cơ thể lại đổ sụp xuống. Hyun Dal tìm được vị trí khiến Geon Ah phải vật lộn vùng vẫy và hạ thân thấp xuống rồi tấn công ở góc dốc hơn.

"H-Hư! Á!"

"Geon Ah à, ugh."

"A, á, uư ưm, nữa."

Hyun Dal cắn môi. Ôm lấy hơi ấm tràn ngập trong lòng mình, anh vùi đầu vào gáy Geon Ah.

"Em cố tình nói vậy để làm anh vui à?"

Khoảnh khắc Hyun Dal vòng tay qua cổ và nghiêng cằm, thì thầm với giọng rên rỉ, đối diện với khuôn mặt tái nhợt.

Phần thân dưới tiếp xúc mạnh, nảy lên dữ dội. Tay đang vuốt  điên cuồng, dương vật đạt đến đỉnh điểm đang tiết ra tinh dịch từng đợt nhỏ.

Geon Ah từ từ chớp mắt, đôi mắt lạc lối hoàn toàn thả lỏng và lắc đầu. Cậu liên tục mím đôi môi ướt át của mình và ấn vào miệng Hyun Dal rồi lại thả chúng ra. Joo Geon Ah dùng hết sức lực còn lại để hôn anh, ngã gục xuống.

Hyun Dal nhìn xuống tấm lưng rộng của cậu một lúc. Cơ lưng bị vấy bẩn đẫm dịch cơ thể, co giật rồi dừng lại. Cơ thể căng ra càng rũ xuống nặng nề và tỏa nhiệt. Ngay cả sau khi xuất tinh, năng lượng không hề biến mất vẫn dày đặc khiến anh choáng váng. Anh áp ngực mình vào lưng Geon Ah và áp má vào cổ.

"Chúc mừng ngày kỷ niệm."

Geon Ah đang nằm co rúm người lại. Hyun Dal hôn vào cánh môi đang quay lại.

***

Geon Jae đang xem lịch trình, ngẩng đầu lên khỏi tab của mình. Joo Geon Ah đến mà không báo trước và đang ngồi đối diện với anh, xoay người.

Sao buồn quá vậy. Geon Jae mỉm cười nhẹ và nói tiếp.

"Đến rồi hả? Có muốn ăn gì không? Gọi món đi. Anh đãi."

"Anh thích sắm sửa chiêu đã quá nhỉ. Đãi ăn, mua cà phê lẫn thuê trai bao."

Khi Joo Geon Ah thực sự tức giận thì không suy nghĩ trước sau mà gây ra tai hoạ. Lần trước cậu làm bộ mặt này, đã đến văn phòng mà không nói một lời nào, tự giới thiệu bản thân mà không ai hỏi gì ​​và chìa tấm danh thiếp huỳnh quang có khắc dòng chữ 'Joo Geon Ah, tư vấn tình cảm' cho khắp văn phòng. Sẽ là một ý tưởng hay nếu Geon Ah chỉ đưa danh thiếp của mình và biến mất, nhưng ngay trước giờ ăn trưa cậu quay lại và đi theo đến bàn ăn, kể cho các nhân viên công ty về những bài học mà bản thân đã học được từ thất bại trong tình yêu của Joo Geon Jae. Chỉ khi Geon Ah tin rằng khuôn mặt của Geon Jae đã bị bôi phân chứ không phải mực thì cậu mới hài lòng và rời đi.

Vì điều đó mà Geon Jae trở nên xa cách với người phụ nữ anh đang hẹn hò. Đó là một Omega mà anh ấy đã nỗ lực rất nhiều trong vài tuần. Rõ ràng là cô ấy tin những gì Geon Ah nói.

"Có những người bình thường không hề như vậy, nhưng khi uống rượu, họ bỗng thay đổi. Anh hai chính xác là loại người đó. Có lần, anh ấy gọi điện cho tôi và mắng tôi vì tưởng tôi đã gọi tài xế lái hộ. Cuối cùng, tôi đến đón anh hai thì thấy người yêu ở bên cạnh xanh mặt. Nghĩ rằng tôi thực sự là tài xế lái hộ, người ta đã thay mặt anh ấy xin lỗi và đưa cho tôi một khoản tiền boa hậu hĩnh. Tôi biết anh ấy đã đá anh hai ngay ngày hôm sau, nhưng may mắn thay sau đó anh hai đã không uống nhiều nữa. Anh hai đã tiếp quản công ty của cha và tôi không liên quan gì đến nó cả. Thật may mắn vì không có việc gì để thừa kế công ty của cha, nếu không thì tôi có thể không phân biệt được đâu là con người hay đâu là con chó để tiếp đãi tất cả các bữa tiệc rượu ép buộc trong kinh doanh".

Joo Geon Ah đã xuất sắc phơi bày và thể hiện sự giao thoa một cách tuyệt vời những khuyết điểm được coi là tai hại nhất theo quan điểm của người yêu và những khuyết điểm của Geon Jae, khiến anh ấy khó có thể bác bỏ ngay. Trong quá trình đó, cậu sẵn sàng đảm nhận vai cậu em trai hư hỏng. Ánh mắt khinh thường thậm chí còn không khiến cậu ngập ngừng hay do dự một giây phút nào chứ đừng nói đến việc dừng lại.

Geon Jae đặt tab xuống bàn và chìa menu ra. Anh ấy thực sự thích khuôn mặt giận dữ mà lâu lắm rồi mới nhìn thấy lại.

"Món quà không tuyệt à?"

"Xin lỗi Hyun Dal đi."

"Em nghiêm túc à?"

"Không hiểu tiếng Hàn hả?"

"Dù là Alpha?"

"Không quan trọng."

"Được rồi, xin lỗi. Bây giờ gọi luôn nhé?"

Khi anh ấy nhẹ nhàng nói sẽ xin lỗi, Geon Ah liếc nhìn Geon Jae với ánh mắt nghi ngờ.

"Anh đang âm mưu gì nữa?"

"Không có âm mưu gì cả. Anh cứ tưởng em thất nghiệp nên chán quá. Đó là hiểu lầm của anh nên đương nhiên anh phải xin lỗi rồi. Phải nói sao đây nhỉ?"

"Đã có sự hiểu lầm và tôi đảm bảo sẽ không để điều này xảy ra nữa. Hãy chăm sóc tốt cho em trai tôi nhé".

"Anh sẽ làm theo đúng lời đó. Đưa điện thoại đây."

"............"

"Hay là muốn gì đó khác biệt?"

"Hyun Dal bây giờ đang làm việc. Lát nữa gọi lại đi."

Geon Ah điềm tĩnh trả lời. Cái thằng trẻ con này. Geon Jae tặc lưỡi trong lòng. Trước khi đi vào vấn đề chính, anh ấy đã gọi đồ uống và bánh mì để dỗ dành em trai mình.

Geon Ah không mở miệng cho đến khi món ăn được mang ra. Vẻ mặt tức giận khiến Geon Jae vui vẻ hơn anh tưởng. Một anh chàng như quả cầu mặt trăng lao vào kẻ phiền toái chuyên gây rối và luôn hành động như một kẻ không còn gì để mất.

Phải tận dụng tối đa cơ hội này. Vì chuyện tình của Joo Geon Ah không bao giờ kéo dài quá 100 ngày.

"Geon Ah à."

"Hử?"

"Sau này anh sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của em nữa mà sẽ ủng hộ từ xa. Nhưng có một điều kiện."

Geon Jae đợi cho đến khi Geon Ah uống hết hơn một nửa ly nước và nếp nhăn giữa lông mày tan dần rồi mới nói ra. Đúng như dự đoán, Geon Ah nâng đôi mắt ủ rũ lên.

"Hãy thử một công việc part-time trước khi mở một quán cà phê. 2 tháng. Anh hai sẽ tìm cho em một chân tại một quán cà phê rất sầm uất trong thành phố, vậy nên cứ đi làm đi. Hãy đến và tóm tắt cho anh những gì em đã học được sau khi làm việc ở đó. 2 tháng và cách mà em thực sự sẽ áp dụng điều đó vào chốn khởi nghiệp của mình. Đó là những gì phải làm."

"Tại sao em phải thế?"

"Em định thất bại lần nữa sao?"

"Giờ thì anh bảo em im lặng và bắt đầu làm việc part-time?"

"Anh tưởng em lại mang người yêu giả đến trình diễn nên anh bực bội nên mới nói vậy. Cái thằng chỉ hẹn hò với những Omega quyến rũ đột nhiên dẫn một Alpha đến và bảo đó là người yêu của mình, vậy nên em cũng phải hiểu tại sao anh không tin em chứ. Em cũng có đầy chiến tích mà. Ai mà tin em chứ?"

"Lần này em sẽ cố gắng hết sức."

"Cho nên là mới nói là hãy chứng minh ý chí đó đi bằng cách đi làm part-time đi."

"Sao em phải chứng minh điều đó với anh chứ?"

"Em nói tên người yêu của em tên là Ha Hyun Dal phải không? Với một cái tên độc đáo như vậy thì dễ tìm lắm. Gặp trực tiếp một lần cũng tốt. Phải xin lỗi người ta chứ, nhưng xin lỗi qua điện thoại là thiếu thiện ý lắm."

"........"

"Anh nghĩ người ta sẽ thông cảm cho việc em chỉ là một đứa trẻ hư, không xứng với tuổi của mình, chỉ ngồi ở nhà giơ hai chân lên và chìa tay xin tiền."

Câu cuối cùng đã được hoàn thành với cách phát âm rõ ràng. Geon Ah không nói gì mà chạm đầu ngón tay vào vào chiếc cốc thủy tinh. Geon Jae mỉm cười khi nhìn thấy cái đầu đối diện từ từ gục xuống dưới áp lực của ánh mắt kiên trì. Geon Ah cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời.

"Em biết rồi."

"Em sẽ làm à?"

"Em sẽ."

Khoảnh khắc sự bướng bỉnh, góc cố chấp trong Geon Ah bị đốn gãy, má cậu đỏ lên vì cáu kỉnh. Nhân cơ hội lần này làm ơn tỉnh táo lại đi. Geon Jae tặc lưỡi, gầm gừ và đẩy đĩa bánh mì đến trước mặt em trai mình.

***

Trò chơi chết tiệt cuối cùng cũng kết thúc. Kết quả là một chiến thắng. Jae Wook bên cạnh hét lên như cắt cổ lợn. Thật thần kỳ khi không bị đuổi ra ngoài.

Sự chú ý của Jae Seon hoàn toàn tập trung vào Geon Ah, người đang ngồi phía sau gã.

"Aag!"

Geon Ah thở dài và tựa lưng vào ghế. Lấy tiếng ồn làm cái cớ, Jae Seon đã nhanh chóng quay ghế lại và nhìn về phía sau. Nhìn vẻ mặt đầy oan ức, tâm trạng gã tốt lên hẳn. Geon Ah gãi đầu và phàn nàn.

"Tôi cũng muốn mua khẩu súng đó."

"Đổi nhân vật đi. Không hợp với map này đâu."

"Không được. Cậu ấy với tôi là một."

"Hai người sẽ gắn bó với nhau đến khi nào?"

Chang Hee đột nhiên xen vào. Tất cả mọi người ngoại trừ Geon Ah đều gọi Jae Seon là hyung. Nghe đoạn trò chuyện, cứ cảm thấy giống anh em đã quen biết nhau 10 năm.

Hoặc không có trường hợp nào. Jae Seon lặng lẽ thở dài.

Geon Ah đảo mắt, che giấu sự bối rối của mình. Cậu mặc một chiếc áo cổ chữ V màu xanh đậm, khe ngực hiện rõ qua một đường xẻ dốc và sâu đến mức không thể không liếc nhìn. Jae Seon tưởng tượng rằng bản thân tự ý đưa tay mình vào trong đó và nắm lấy bờ ngực. Khi nắm chặt và xoa bóp bộ ngực đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn đó, gã không khỏi đỏ mặt. Thay vì ham muốn tình dục với cơ thể của Geon Ah, Jae Seon lại khao khát được nhìn thấy khuôn mặt cậu nhăn nhó vì xấu hổ.

Chỉ cần vài giây tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị hơn nhiều so với việc chơi game. Jae Seon nhẹ nhàng nói.

"Là hyung hay gì cũng được. Không sao đâu, cứ thoải mái gọi nhé."

Geon Ah lặng lẽ cười và quay ghế lại đối mặt với Jae Seon.

Quả là một chàng trai có tài khiến người ta nóng lòng.

Lý do cậu duy trì khoảng cách hợp lý với Jae Seon trong khi cậu có thể gọi người mới găp lần đầu tiên bằng 'hyung - nuna' là vì gã đây là Alpha-lover. Joo Geon Ah đã không gặp Jae Seon, viện đủ mọi lý do trừ khi ở cạnh đám dở hơi này. Lời biện minh không có thành ý. Cậu cứ như đang chờ Jae Seon tự biến mất bất cứ lúc nào.

Jae Seon đã thay đổi chiến lược. Để tạo ra một nơi cho hai người gặp nhau, trước tiên cần phải phá bỏ ranh giới. Cách hiệu quả nhất để phá bỏ ranh giới là truyền đạt rõ ràng thông điệp đến Joo Geon Ah rằng 'Tôi không còn hứng thú với cậu về mặt tình dục nữa'.

"Geon Ah. Tôi có người yêu Alpha rồi này."

Jae Seon nói dối không chớp mắt.

"Vâng?"

Chắc chắn rồi, Geon Ah, người đang lướt Internet, há hốc miệng quay lại.

"Wow, hai người gặp nhau ở đâu thế?"

"Một câu lạc bộ đồng hồ. Tôi đã sống rất chăm chỉ. Làm việc, chơi game và tham gia câu lạc bộ đồng hồ."

"Câu lạc bộ đồng hồ? Ồ, wow. Xin chúc mừng!"

"Oh no, mọi người đều hỏi làm sao mà mấy đứa Alpha lại hẹn hò với nhau được vậy? Thật thần kỳ khi có tận 2 người xung quanh tao đây nè."

Chang Hee xoa mũi với nụ cười trên môi. Jae Seon cố tình im lặng và giả vờ như một kẻ ngốc để ý. Joo Geon Ah quá tinh ý nên không thể nào lại không nhận ra. Jae Seon lặng lẽ chờ đợi.

"Tao sẽ đi cửa hàng tiện lợi một chút."

Tiếp theo, những gì gã cần là là chỉ cần đi theo phía sau là được.

"Có vấn đề gì vậy?"

Geon Ah vừa bước ra khỏi cửa đã hỏi. Jae Seon lại đã suy nghĩ về câu trả lời.

Có khả năng cao Joo Geon Ah đã hoàn toàn trở thành Alpha-lover. Và sẽ hài lòng với điều đó. Gã đã thử mạo hiểm.

"Lần đầu tiên tôi............ Tôi đã thử đóng vai trò Omega. Dù chỉ là một lần thôi nhưng đây là một trải nghiệm lớn với tôi, nên tôi muốn xin lời khuyên."

Vừa lôi kéo sự đồng cảm, vừa kích thích cảm xúc thương xót.

Cách đơn giản nhất để giành được thiện cảm.

Geon Ah mở to mắt và nhìn Jae Seon lại một lúc lâu. Jae Seon chỉ nhìn xuống sàn, để mắt tập trung hoàn toàn vào mí mắt. Cạnh cầu thang bẩn. Giữa đám bạn sống phòng PC lỗi thời thậm chí còn chưa cập nhật phiên bản mới nhất của máy tính. Thì Joo Geon Ah giống như một viên đá quý bị che mờ ở giữa hố phân đó vậy.

Jae Seon có khả năng vô tận. Càng gặp gã cậu càng biết, càng chắc chắn về Ahn Jae Seon.

Cậu cẩn thận ngẩng đầu lên, Geon Ah nhăn mũi dữ dội. Một nụ cười an ủi. Câu trả lời chắc chắn là hoàn hảo.

"Có đau không?"

Câu trả lời chỉ 10 chữ.


-------------------------------------------------------------------------------

Muốn xỉu với sự dâm điên của 2 thằng con 🤯🤯... Geon Ah học đâu ra cái trò nhét trứng rung dỗ bồ vậy con... Chơi đồ riết ghiền con ơi...

Ha Hyun Dal đến giờ là yêu Geon Ah mãnh liệt lắm rồi, đụng chút là ghen luôn. Ghen tới khók nứk nở 🤧🤧 Khók xong lôi lên giường, ờm, nói chuyện xong thì đạo tàn bụ luôn... Gu anh này là hardcore còn thích nghe bồ rên thật nhiều nữa...

Ở cái tính của Geon Ah mình thấy thằng bé hơi tiêu cực thật, vì có cái gì cũng không dám nói, chưa kể cứ ma bóng ma là bản thân đã từng lừa Hyun Dal nên càng lo được lo mất, thấy hơi nhảm mà lo cũng đúng tại hồi đó mang tiếng là kẻ lừa tình chi... Cũng có thể hiểu, có thằng anh hai điên thích dài tay quản chuyện như Geon Jae thì cũng phải vậy. Em nó còn tự ti vì bản thân lông bông không nghề ngỗng nữa... Bình thường thì cười nói linh hoạt nhiều vậy chứ đụng chuyện toàn chôn trong lòng bảo sao ngớ ngẩn và hay lẩn tránh. May mà gặp người yêu như Hyun Dal.

Thích cái cách Hyun Dal giải quyết vấn đề của cả hai ghê, bắt cho Geon Ah nói hết, phải giải thích cho rõ thì anh mới chịu để yên, không là không bỏ qua. Bình thường mà vô khúc này nếu tác giả cho chịch trước xong bỏ qua chắc mình cũng nuôi lòng drop truyện luôn mất, vì không chịu được mấy motip não rỗng này 🙇‍♀️ Mà may quá, tác giả 100 điểm tỉnh táo. Thích luôn cái cách Hyun Dal chịu lắng nghe Geon Ah dù bất kỳ hoàn cảnh nào rồi an ủi cho bồ yên lòng, soft điên. Yêu chiều Geon Ah, còn sợ cả 2 không hoà hợp chăn gối nên viết review tình dục cho nhau nữa.

Về chỗ 'Alpha-lover', tại sao mình lại để cụm từ như vậy. Vì khi mình edit bộ này qua mấy app dịch, nên đọc thì thấy cái cụm đó, trong ngữ cảnh nói là chỉ mấy người chỉ hứng thú với Alpha - như Ahn Jae Seon. Và hứng thú ở đây là tìm Alpha để chịch, mà trong truyện không dùng từ bot cho người bị đâm, mà dùng vị trí Omega để ám chỉ điều đó.  Nên đoạn hội thoại cuối Jae Seon nghĩ rằng Geon Ah hoàn toàn trở thành Alpha-lover rồi, vì thừa biết trước đó Geon Ah chỉ quen gái hoặc các Omega thôi. Thằng điên này nó còn khoe nó đang sắm vai Omega trên giường => thì 1 là thằng này nó nghĩ Hyun Dal nằm dưới á, 2 nó muốn xem phản ứng của Geon Ah để đoán xem nó đoán Geon Ah liệu có nằm dưới hay không...

Geon Jae gây nghiệp thì Jae Seon gây bão 🔫 Hai đứa bây mới thật sự là anh em ruột với nhau đó... Để ráng lết qua quyển 3 coi coi 🙇‍♀️🙇‍♀️

Cuối cùng cũng end quyển 2 nhanh chóng, kèm theo 1 tấn lảm nhảm của mình. Vì dồn hết công suất bơi 2 chương cho lần này nên mình có sủi lâu thì mọi người thông cảm nhó, love ❤️

Anw, enjoy~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro