QUYỂN 2 - CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Anh chưa đi Namsan lần nào à? Anh chưa từng thử móc khóa à? Điều đó có nghĩa là anh chưa từng hẹn hò ở Hàn Quốc."

Hyun Dal đang chậm rãi bước trên đường, Geon Ah trước mặt bước lùi về phía sau mà không hề có chút xáo trộn nào. Cậu phấn khích đến mức Hyun Dal không thể làm gì để ngăn cậu lại ngoài việc thỉnh thoảng điều chỉnh hướng đi, để không va vào người trước mặt. Geon Ah đã nhảy lên và đợi Hyun Dal đến gần hơn rồi lại nhảy lên, vòng tay ôm lấy Hyun Dal vừa mới thu hẹp khoảng cách.

"Em cảm thấy mình có chút trách nhiệm."

"Cái gì?"

"Vì lý do nào đó, em cảm thấy mình sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến ấn tượng đầu tiên của anh về Namsan."

"Vậy à?"

"Tất nhiên. Nơi bạn đến lần đầu tiên sẽ in sâu vào trí nhớ của bạn, kể cả những người đã đi cùng bạn. Em nhớ lần đầu tiên em đến công viên giải trí khi còn nhỏ. Bởi vì đó là lần đầu tiên em tự đi thang cuốn bằng chính hai chân của mình, em đã khóc vì sợ hãi nên nhớ hồi đó chú đã ôm lấy em."

"Nên khi nhắc đến công viên giải trí, em nghĩ đến chú à?"

"Đúng rồi. Cho dù có quay lại bao nhiêu lần hay với 50 ngàn người thì cuối cùng cũng chỉ còn lại điều đó."

"Namsan của anh sẽ là Joo Geon Ah."

"Đúng rồi."

Sau khi nghe được điều mình muốn nghe, Geon Ah chạy vòng quanh cho đến khi mặt đỏ bừng suốt quãng đường đến quầy bán vé. Hyun Dal tiếp tục cười và ấn vào bờ má đang ngứa ran của mình. Đó là cơ hội được nhìn xuống cảnh đêm của Seoul với người anh thích. Cảnh đêm tuyệt đẹp khi cùng nhau leo lên.

Nghĩ lại thì dù cuộc sống du học có dài đi chăng nữa thì mỗi khi rảnh rỗi Hyun Dal đều dành thời gian ở Hàn Quốc, nhưng thật lạ là anh chưa từng đến tháp Namsan - một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Seoul. Có thể hiểu được rằng Geon Ah đã xem và chọn một số khóa học hẹn hò tiêu biểu, vô cùng phấn khích khi anh nói rằng mình chưa từng đến tháp Namsan.

"Lên đài quan sát mua ổ khóa rồi treo lên nhé. Vẽ thật nhiều trái tim rồi treo lên đi."

"Anh biết rồi. Thích đến vậy sao?"

"Thích chứ."

Geon Ah ôm anh thật chặt và nắm chặt tay anh.

***

Họ lên đài quan sát để ngắm cảnh đêm và mua những quả cầu tuyết giống nhau làm kỷ niệm. Sau khi chi trả một số tiền vô lý chỉ cho một chiếc ổ khóa, Joo Geon Ah nhất quyết yêu cầu có được một chỗ tốt nhất, nên anh kỹ lưỡng xem qua dường như là hàng chục nghìn chiếc ổ khóa. Geon Ah đã hai lần từ chối vị trí mà Hyun Dal đề xuất và tìm một vị trí ở phía trên cao rồi treo ổ khoá ở đó, nói rằng nó cần nhận nhiều ánh sáng mặt trời. Ở chỗ có thể viết những cụm từ ngắn, anh đã viết 'Namsan Joo Geon Ah của tôi' (trong khi anh viết sáu chữ, Geon Ah đã lắc đầu và thậm chí còn vỗ tay bên cạnh) và 'Yamche ♡ Chim Sẻ'.

Khi đi xuống, run rẩy là tất cả những gì có thể làm được khi màn đêm đã buông xuống. Gần một địa điểm du lịch nơi trời hiếm khi tối, Geon Ah đã khéo léo hướng dẫn Hyun Dal đến chặng tiếp theo. Anh cảm thấy hơi ghen tị vì cảm giác như cậu không chỉ đến đây một hai lần thôi. Hyun Dal tự khịt mũi với chính mình. Trở nên ấu trĩ rồi. Đây là triệu chứng đầu tiên xuất hiện khi tâm trí trở nên sâu sắc hơn.

"Bít tết ở đây ngon lắm."

Trước mặt Geon Ah, người có thói quen kéo ghế ra ngay khi bước vào, Hyun Dal im lặng cắn môi. Anh nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì cuối cùng sẽ hỏi một câu hỏi tầm thường chẳng có ích lợi gì nhanh chóng lắc đầu. Có một điều cả hai quyết định trao đổi khi gặp nhau hôm nay.

"Nào, bây giờ hãy trao đổi đánh giá ở đây. Em đã xong hết chưa?"

Geon Ah há hốc mồm nhìn anh. Menu thậm chí còn chưa được gọi.

Họ đã trao đổi đánh giá 'chuyện chăn gối' với nhau được ba lần, kể từ khi Hyun Dal tạo ra biểu mẫu này. Có thể viết ra những điều không thể nói một cách thành thật mà không phải cân nhắc là một lợi thế khá lớn.

Tưởng sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng ngoài dự đoán, Geon Ah mặt đỏ bừng càu nhàu.

"Bây giờ ở đây à? Xấu hổ quá đi."

"Vậy thì hãy cho  anh cái của em trước đi. Tò mò chết đi được."

Khi Hyun Dal không chịu lùi bước, Geon Ah cuối cùng cũng lấy từ trong túi ra một mảnh giấy được gấp làm bốn và nhẹ nhàng đưa nó dưới gầm bàn như thể đang buôn lậu.

Trong khi Joo Geon Ah gọi món bít tết thì Hyun Dal đọc review. Đánh giá này tốt hơn đánh giá trước. Ngoại trừ việc phía sau vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, tất cả những bộ phận cơ thể tồn tại đều là điểm mạnh. Mắt, mũi, miệng, cằm, tay, ngón chân, cẳng chân, xương quai xanh............

Mặc dù Geon Ah nói rằng rất xấu hổ nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được sự tò mò của mình và đọc review của Hyun Dal. Cậu cau mày ngay từ dòng đầu tiên.

"Em im lặng quá à?"

"Nhìn ưu điểm đi."

"Em nghĩ em đã nói rất nhiều khi làm việc đó."

"Anh biết. Anh thấy ít."

"Chẳng phải nói nhiều hơn mức cần thiết sao?"

Geon Ah xé đôi bánh mì trước bữa ăn và hỏi. Hyun Dal không thể đồng ý với lời nói đó. Joo Geon Ah rất phấn khích trước những lời anh nói trên giường. Bây giờ có cố gắng rời đi cũng vô ích.

"Ước là em sẽ nói nhiều thêm một chút nữa."

"Anh muốn em nói gì? Em không thể nói mấy câu quá dâm tục thô thiển được đâu."

"Hãy dùng những từ dâm nhất có thể đi."

"........"

"Tham khảo thêm, đừng dùng những biệt danh kỳ lạ. Anh không thích mấy cái đó."

Nhìn Hyun Dal đang mệt mỏi hồi tưởng lại những ký ức 'Bố', Geon Ah đưa đầu bút vào miệng cắn. Cậu suy nghĩ một lúc rồi viết một câu. Đè mạnh đến mức mực in ra cả trang sau.

"Em có thích XXX của anh không?"

"Là điều đỉnh nhất em có thể nói. Hơn nữa là quá sức rồi."

"Đây là lời thoại trong Tomato mà."

"A. Nổi da gà. Sao anh biết hay vậy?"

"Khả năng sáng tạo kém quá."

"Không nhất thiết phải sáng tạo trên giường mà."

"Em có thể làm được."

"Con người không nên vượt quá mong đợi. Em muốn trở thành người yêu đáp ứng được sự kỳ vọng của anh."

"Mong đợi và kỳ vọng là những từ hoàn toàn khác nhau, nhưng nó lại trộn lẫn với nhau như con trăn vậy."

"Mẹ nói Giấc mộng thai về em là con trăn đó."

Đứa trẻ to xác đã trèo qua bức tường như thế này này. Geon Ah mỉm cười khi nhẹ nhàng dùng tay mình che mu bàn tay của Hyun Dal.

Hyun Dal cười lớn. Không còn cách nào khác.

"Này, em có biết 「12 Angry Men」 không?"

"Không. Cái đó là gì vậy?"

"Còn 「The Man from Earth」 thì sao?"

Geon Ah có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột này. Em không biết. Cậu trả lời trong khi nghịch nghịch đôi bàn tay đang nắm chặt của mình.

"Sách hả? Hay phim điện ảnh?"

"Phim điện ảnh."

"Anh thích à?"

"Thay vào đó, đây là một bộ phim anh nghĩ em sẽ thích."

Đôi mắt của Hyun Dal ánh lên tinh quái. Ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ, Geon Ah lập tức hỏi lại.

"Tại sao?"

"Đó là bộ phim mà câu chuyện chỉ kể thông qua cuộc trò chuyện diễn ra ngoài vũ trụ trong 90 phút. Kịch bản rất tuyệt vời."

"Tại sao anh nghĩ em sẽ thích nó? Em là kiểu người thích những thứ như「Despicable Me」  á."

"「Despicable Me」 cũng là một bộ phim rất hay. Nhưng chắc chắn em cũng sẽ thích phim này. Chúng ta cùng xem nó vào ngày kỷ niệm nhé?"

"Nó có nội dung gì vậy? Sao mười hai người cùng nổi giận vậy?"

"Có mười hai bồi thẩm đoàn. Có một vụ án giết người, và ở đây họ phải phán quyết xem rằng người con trai có giết cha mình hay không. Lúc đầu trừ một người ra thì tất cả đều trả lời là có tội. Nhưng mà không biết người đó có tội hay không, hãy cùng nhau đoán thử đi."

"Sao nữa? Rồi sao nữa?"

"Phải xem phần còn lại của bộ phim chứ."

"A—"

"Mười hai người có cá tính rõ ràng và tính cách riêng biệt, vai trò của mỗi người rất rõ ràng. Mỗi người đều tham gia vào cuộc thảo luận theo cách riêng của mình và câu chuyện chất đống lên đến cao trào, điều này thật là tuyệt vời. Anh thậm chí còn rơi nước mắt ở phần cuối phim."

"Sao vậy? Anh lại trở thành Psychopath nữa rồi."

"Anh nói cho em cái gì mà không có lý do? Anh nghĩ em sẽ trở nên mạnh dạn hơn sau khi xem đấy."

Geon Ah cong môi trước lời phàn nàn rỗng tuếch. Cậu cười lớn khi xé nhỏ bánh mì. Vì bầu mắt tròn xoe nên lại bắt đầu không nhìn thấy mắt. Hyun Dal áp mu bàn tay vào má Geon Ah. Khi má nóng bừng lên vì bị ấn vào, Geon Ah ngước lên.

Ánh mắt gặp nhau, một cảm giác vui tươi trỗi dậy. Tại sao lại cười? Hyun Dal hỏi một câu hỏi mà anh đã biết rõ đáp án. Geon Ah mím môi và nói.

"Cảm giác thật tuyệt khi được hòa mình với những gì mình thích."

"Anh đã sống ở Mỹ, nhưng mình nghĩ lại em mới là người sử dụng những cách diễn đạt kỳ lạ."

"Click vào email spam nhanh lên. Click nhanh lên."

Geon Ah nhắm chặt mắt và chìa má ra. Hyun Dal cúi đầu.

***

Joo Geon Ah đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay. Xem JoJo vào sáng sớm, đến phòng tập gym, tắm và chọn một món quà đơn giản từ cửa hàng.  Sau đó liên tục có hai cuộc điện thoại gọi đến. Theo thứ tự, bắt đầu từ Ahn Jae Seon và Joo Geon Jae.

Ahn Jae Seon đã gửi ID và cấp độ của mình qua tin nhắn mà không có lời chào đặc biệt nào. Việc tăng cấp độ đột ngột là không thể trừ khi bạn chơi game cả ngày.

Vừa trả lời là có điện thoại gọi đến. Geon Ah đã nhận điện thoại ngay lập tức.

- Tôi chưa từng thấy ai trả lời nhanh như Geon Ah cả.

"Tôi vốn là người nhạy bén mà. Không phải đang làm việc à?"

- Đúng rồi, nhưng chỉ xuất hiện một chút thôi. Cậu xem hình chưa? Tôi đã lên cấp rồi, giờ add nhau đi.

"Thành thật mà nói, anh đã mua ID, phải không?"

- Trong xã hội chủ nghĩa tư bản cái đó có tội không?

Với sự nghi ngờ hợp lý, Ahn Jae Seon thậm chí đã không né tránh. Tiếng cười vang lên theo khói thuốc lá.

Geon Ah đang cố gắng hết sức để cai thuốc lá, và mặc dù đã thành công trong việc giảm số lượng xuống còn một điếu mỗi ngày nhưng thay vào đó lại nghiện kẹo. Cậu hít một hơi thật sâu điếu thuốc hôm nay.

"Muốn được add đến vậy sao?"

- Hãy vui vẻ với một nhân viên văn phòng vừa tìm được sở thích đi. Tôi sẽ chăm chỉ để không có ai sánh bằng tôi.

"Bạn tôi nói nhiều lắm đó. Không nói như tụi nó sẽ bị kick ra ngoài không thương tiếc đấy."

- Cảm ơn vì đã cảnh báo.

Giống như câu trả lời vô nghĩa, Jae Seon đã thể hiện thái độ của mình. Gã chưa bao giờ nói điều gì không phù hợp và tất cả những gì gã làm là gửi tin nhắn liên quan trò chơi vài lần một tuần. Nhờ vậy, cảm giác tội lỗi vốn ngự trị trong lòng mỗi khi liên lạc với Jae Seon dần dần vơi đi.

Biết đâu có thể trở thành bạn bè thật sự.

"Tôi sẽ đưa cho anh ID của một chàng trai tên Jae Wook. Anh có thể truy cập và bắt chuyện với nó và thêm những đứa khác. Tôi sẽ nói với bọn nó."

- Được rồi.

"Nếu không làm được thì sẽ bị kick đó."

- Tôi biết rồi. Dù sao thì cậu vẫn ổn chứ?

"Tôi hả? Tôi ổn mà."

- May quá. Lần cuối gặp nhau, tôi nhớ là cậu trông rất lo lắng.

"Tôi ổn mà."

Jae Seon hỏi thăm sức khỏe theo thứ tự. Cậu có khỏe không? Việc chuẩn bị cho quán cà phê có diễn ra tốt đẹp không? Cậu đã mua đèn chưa? Geon Ah lần lượt trả lời một cách chân thành. Cuối mỗi câu trả lời đều có giọng hỏi những chi tiết nhỏ.

Khi tỉnh táo lại, Geon Ah đang bị hẹn gặp lại lần sau.

- Hẹn gặp lại lần sau khi chúng ta chơi game cùng bạn bè nhé.

"Vâng."

Sẽ không sao nếu tất cả cùng chơi game thay vì chỉ có hai người. Geon Ah kết thúc cuộc gọi, hài lòng nghĩ.

Cậu đi thang máy xuống bãi đậu xe. Geon Ah sẽ đến một quán cà phê, ngồi nhàn nhã, nói chuyện điện thoại với chuyên gia tư vấn về các vấn đề thiết kế nội thất quán cà phê, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng từ danh sách ngắn các ứng viên cho tên của quán cà phê. Cậu lên xe, đang phân vân không biết có nên đến quán cà phê của Hyun Ah hay không. Hyun Dal không muốn hẹn hò trước mặt chị gái mình, tỏ ra rất miễn cưỡng nhưng Geon Ah lại thích Hyun Ah. Mỗi lần Geon Ah đến, chị đều vui vẻ và tặng thêm dâu tây phủ sô cô la trắng. Những lời nói kính ngữ mà cậu đã từng dùng một cách gượng gạo giờ đây hoàn toàn biến mất.

Geon Ah ậm ừ rồi khởi động xe. Cậu rất hạnh phúc. Tự hỏi liệu có thể tận hưởng mỗi ngày vui vẻ như thế này không.

Theo Hyun Dal thì sử dụng ứng dụng quản lý lịch trình, cậu sắp xếp công việc hàng ngày của mình và tạo danh sách TO DO (việc cần làm) và thấy thành quả thật đáng giá khi chỉ trong nháy mắt. Thời tiết nắng đẹp và không có vấn đề gì trên mặt trận tình duyên. Geon Ah lấy ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng từ trong túi và mở nó ra. Những trái tim nhỏ được Hyun Dal vẽ tràn bảng vuông. Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng nếu tính ra sẽ có tới hơn trăm trái tim. Tưởng tượng anh ngồi trong văn phòng vẽ trái tim, không khỏi bật cười.

Cậu mới bắt đầu thích một người, nhưng mọi thứ xung quanh dường như khác lạ quá và cảm thấy động lực dâng trào mà trước đây Geon Ah chưa từng có. Đây là lần đầu tiên cậu được biết gần nhà có một tiệm hoa đã hoạt động hơn ba năm, trước cửa có một bó hoa baby đủ màu sắc to bằng lòng bàn tay. Chủ tiệm hoa là một chàng trai trẻ đã đổi nghề từ làm bánh, giọng hát có vẻ hay.

Nhờ có ai đó thích hoa mà cậu biết được những người chưa quen và nhìn thấy những điều trước đây cậu không thể nhìn thấy.

Đúng lúc đang háo hức chuẩn bị xuất phát thì có cuộc gọi đến. Kiểm tra tên người gọi, Geon Ah cân nhắc xem có nên bỏ qua nó hay không, nhưng rồi cũng nhấc máy. Vì là một ngày đẹp trời nên cơn giận đã tan biến.

"Alo."

- Geon Ah à. Là anh hai đó.

Geon Jae đang làm aegyo một cách không phù hợp. Làm riết cũng quen nên thôi.

"Em biết. Có hiện số điện thoại nè."

- Sao em trai tôi lại khó chịu thế nhỉ? Vẫn còn giận à?

"Để làm gì? Nói nhanh rồi cúp máy, em đang ở trong xe ".

- Lần trước anh nói hơi quá đúng không? Vì lo cho cha nên vậy. Dạo này có hơi căng thẳng. Cậu cũng biết anh lo lắng cho cha thế nào mà.

"Em biết."

- Anh thấy hơi buồn về số tiền lần trước nên muốn gửi cho em một món quà đàng hoàng, nhưng bây giờ em đang ở đâu?

"Được rồi. Anh có thể ăn ngon và sống tốt với số tiền định mua quà cho em."

- Nũng nịu dễ thương quá. Hôm nay không hẹn hò à?

"Lát nữa."

- Khoảng mấy giờ?

"Tụi em đã hẹn gặp nhau sau khi tan làm."

- Vậy thì trước đó nhận quà là được. Cái đó mắc lắm, phải trực tiếp nhận mới được. Anh gửi hoả tốc cho em luôn nhé, hôm nay khi nào em ở nhà?"

Nghe có vẻ như đang hỏi ý kiến ​​nhưng cậu thừa biết nó chẳng khác gì một thông báo. Tốt nhất là nhanh chóng điều chỉnh theo nhịp điệu và kết thúc nó.

"Bây giờ sẽ về nhà đây."

Geon Ah vừa thở dài vừa trả lời.

***

Khi chuông reo, Geon Ah nhấn nút mà không nhìn vào màn hình.

Có vẻ như món quà gửi hoả tốc đã đến. Cậu bực mình vì hủy kế hoạch và về nhà lãng phí thời gian, nhưng cậu đã giải tỏa cơn giận bằng cách thực hiện vài động tác giãn cơ nhẹ. Hyun Dal sắp tan làm, vì vậy cậu không muốn bất kỳ hình thức nào cản trở cuộc hẹn hò.

Anh hai muốn làm một việc mà trước đây anh hai chưa từng làm, nhưng nhìn cách Geon Jae làm thì rõ ràng đó là một món quà không lời nào có thể tả được. Nó giống như chiếc máy lọc không khí cậu mua về để trong nhà, dùng thử, không thích rồi chuyển lại. Tất nhiên, máy lọc không khí là một thiết bị gia dụng rất tốt, nhưng thứ mua vì cần nhưng sau đó đổi ý và cho đi thường không được gọi là 'quà tặng'. Trừ Joo Geon Jae ra.

Chờ một lúc, chuông cửa lại vang lên. Geon Ah chỉ đang chờ đợi tiếng chuông, nhẹ nhàng mở cửa.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, thứ lao vào không phải là máy lọc không khí. Không giống chút nào.

Không có cảnh báo gì cả.  Trước khi Geon Ah có thể nhận ra chính xác khuôn mặt của người đàn ông, người này toả pheromone đậm đặc tấn công trực diện vào cậu. Đầu gối khuỵu xuống bất lực trước mùi Omega đang sôi sùng sục. Omega, người đang bối rối vấp ngã, nắm lấy cổ áo của Geon Ah và mỉm cười ấn cậu vào tường.

"Tôi được yêu cầu là khui hàng trai tân độc thân, nhưng trong cậu đây chẳng giống lắm nhỉ."

Geon Ah đã nắm bắt được tình hình chỉ với một lời nói. Người đàn ông này là món quà do Joo Geon Jae gửi đến.

Vừa cười vừa nói chuyện điện thoại nhưng thực ra Geon Jae đã rất tức giận. Cậu em trai đã phân hoá thành Alpha và nói rằng thích một Alpha.

Khốn nạn.

"Tôi có người yêu rồi."

Geon Ah khoanh tay trước ngực và vào thế phòng thủ. Dù dồn cậu vào tường nhưng người đàn ông dừng lại. Đắm mình trong loại pheromone phải trải qua trước khi quan hệ, người này thong thả ngước nhìn Alpha đang thở hổn hển trước mặt mình.

"Sao nói khác mà. 'Em trai tôi còn trẻ, tôi không biết phải làm gì nên nhờ anh giúp nó thoát kiếp trai tân độc thân'."

"Tất cả đều là nói dối... Nên là đi giùm đi."

"Đang bảo tôi đến đây và ra về tay trắng à?"

Geon Ah cắn môi một cách dữ dội.

"Vậy anh muốn gì?"

"Còn thời gian và chi phí đi lại của tôi thì sao? Anh có biết mất bao lâu để đến được đây không?"

"Mất bao lâu?"

"3 tiếng."

Người này nhướn mày khi thoải mái nói điều rõ ràng là dối trá. Geon Ah lặng lẽ lấy ví ra. Số tiền Joo Geon Jae đưa vẫn còn ở bên trong. Câu đưa cho người đối diện một tờ.

"Thế này là đủ rồi phải không?"

"Nhiều tiền mà sao người ta lại hẹp hòi thế nhỉ?"

"Nếu cho nhiều hơn thế, ý nghĩa sẽ trở nên kỳ lạ. Chưa bao giờ gọi cho anh ngay từ đầu, anh à."

Sau khi kích động nói, Geon Ah ngậm miệng lại. Người đàn ông liếc nhìn.

"Anh đã nhận được tiền từ Joo Geon Jae phải không?"

"........"

"Trả lại những gì tôi đã đưa anh đây."

"Hãy cố gắng làm cho tôi muốn làm điều đó đi."

Geon Ah lùi lại một bước và hít một hơi thật sâu. Người đàn ông có ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng tựa lưng vào cửa.

Geon Ah hít một hơi thật sâu, nguôi giận và ngẩng đầu lên. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hơi thở đã trở nên bình tĩnh hơn.

"Các mối quan hệ của tôi luôn thất bại? Đó luôn là lỗi của tôi, nhưng cũng có rất nhiều lý do khác nhau."

"Bây giờ em mới nói, em ghét anh hút thuốc. Sao đến tận bây giờ anh mới nói với em? Em không nên lên tiếng à? Anh không quan tâm gì đến em cả."

"Có vẻ như em không có tầm nhìn, tham vọng hay suy nghĩ gì cả. Nhà nhiều tiền để làm gì?"

"Anh đẹp trai, Joo Geon Ah. Anh vui tươi cũng dễ thương lắm. Nhưng tôi đang ở độ tuổi có thể gặp một người trưởng thành hơn. Anh hiểu mà, phải không?"

"Nhưng lần này tôi rất thích người đó nên tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt."

"........."

"Tôi đang nói rằng điều quan trọng đối với tôi là phải vạch rõ một ranh giới với đằng ấy đó."

Người đàn ông nhìn chằm chằm trả lại tờ tiền đã nhận được. Geon Ah thô bạo nhét đại khái vào túi dù có nhăn nhúm hay không. Người đàn ông thở dài như thể không còn cách nào khác.

"Xin đừng nói với Joo Geon Jae rằng tôi chỉ được gửi đến thôi nhé. Tôi đã nhận được tiền từ anh ấy."

"Được rồi, bây giờ đi đi."

"Tôi đi tắm được không? Mệt quá thì làm sao ra ngoài được?"

"Không được. Ra ngoài gọi taxi đi."

Trong khi câu trả lời dứt khoát vẫn tiếp tục, điện thoại reo lên. Geon Ah đang nói thì cứ thế cứng đờ lại.

Ánh mắt chạm vào mặt đột nhiên rơi xuống khiến đôi bên bối rối. Cậu kiểm tra thời gian. Không biết có còn sớm hay không, nhưng giờ đã quá giờ làm việc rồi...

Trong giây lát cậu không thể thở được.

"..... Không sao chứ?'

"Đi nhanh đi. Nhanh lên!"

Geon Ah nhanh chóng mở cửa và hất cằm ra hiệu. Người đàn ông cau mày. Nếu cứ thế mà đi thì hơi khó chịu. Người này lẩm bẩm một mình. Nhanh lên! Geon Ah kéo cánh tay của người đàn ông đang do dự ném ra ngoài.

"Đừng nói với anh trai cậu rằng tôi đến liền đi đấy."

"Tôi đã nói là tôi biết rồi!"

Geon Ah đóng cửa ngay khi hai chân của người đàn ông bước ra ngoài.

Rầm.

Bỏ lại tiếng ồn ào phía sau, cậu đứng ở cửa trước, thở dốc. Tim đập thình thịch trong lồng ngực như thể có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Cậu cảm thấy buồn nôn vì phải vội vàng loại bỏ pheromone đang tràn lan.

Tình huống này có khả thi không? Cậu không thể nói rằng lịch sử tình trường của bản thân cho đến nay vẫn bình yên nhưng cũng chưa hề drama như thế này. Hôm nay không hẹn hò à? Giọng nói của Joo Geon Jae vừa cười vừa hỏi đột nhiên văng vẳng bên tai. Thật ngu ngốc khi nhầm lẫn rằng, dù chỉ trong giây lát, sự quan tâm đó là một dấu hiệu tích cực.

Đáng lẽ không nên mời Joo Geon Jae. Không có nhiều người để mời mà lại tổ chức tiệc sinh nhật làm gì. Giá như cậu có thể giữ bí mật Ha Hyun Dal là Alpha thì đã không làm tổn thương cảm xúc của Geon Jae.

Đây không phải là lúc để hối hận. Không có thời gian. Trước tiên phải thay quần áo rồi đi tắm. Ngay khi chiếc điện thoại nắm trong tay rung lên, cậu đã nhảy dựng lên tại chỗ.

Là Hyun Dal.

Chiếc điện thoại di động rung ngày càng nặng nề hơn. Geon Ah nắm chặt bàn tay đang buông thõng của mình và nuốt nước bọt.

"Alo."

- Geon Ah à. Anh ở dưới, mở cửa cho anh đi.

"Ơ? Hơ, hộc. Em đang tắm nên chờ chút nhé."

- Sao lại thở hổn hển vậy? Từ từ thôi. Đừng trượt ngã nhé.

Tiếng cười thân thiện của anh làm lòng rung động. Phần gáy của bắt đầu ngứa ran.

Geon Ah nhấn nút để mở cửa, sau đó cởi hết quần áo và bỏ vào máy giặt. Chạy vào phòng tắm, làm ướt từ đầu đến chân mà không nhận ra nước lạnh. Bóp dầu gội toàn thân ra, thoa khắp cơ thể rồi thoa lên đầu, rửa sạch trước khi nó nổi bọt.

Hàng ngàn ngọn lửa đang bùng cháy bên trong và dòng nước lạnh mang cảm giác ấm áp. Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu khi đứng dưới nước.

Lỡ như Hyun Dal gặp Omega kia trong thang máy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh còn ngửi thấy Omega đó?  Hay là cứ báo cáo sự thật ngay từ đầu luôn? Nếu nói sự thật thì phải nói sao nhỉ? Anh hai đã gửi Omega làm quà sinh nhật à? Anh ấy ghét em trai mình đến thế sao?

Có nên tin rằng không có chuyện gì xảy ra không?

Nếu được hỏi tại sao lại tắm..........

Cậu nhớ lại Hyun Dal vào ngày đầu họ gặp nhau. Geon Ah nhớ rất rõ khoảnh khắc ánh sáng tích cực tràn đầy phấn khích và mong chờ trên khuôn mặt anh đã hoàn toàn bị xóa sạch và thay vào đó là cơn phẫn nộ khô khốc.

Nỗi bất an cao trào đến mức không gì có thể so sánh được dâng lên cổ họng, dần dần làm tê liệt suy nghĩ của cậu. Không thể nghĩ được gì khác ngoài việc rửa sạch xà phòng.

Ding dong.

Geon Ah đã tắt nước. Tiếng chuông cửa rõ ràng lại vang lên một lần nữa.

Ding dong.

Ding dong.........Ding dong............

***

"A, xin lỗi nhé."

Geon Ah mở cửa với cơ thể ướt đẫm nước, lùi lại một bước và cười. Hyun Dal ngạc nhiên khi thấy cậu chỉ che phần thân dưới của mình bằng một chiếc khăn. Nước nhỏ giọt từ đôi vai rộng, xuống xương đòn và từ ngực xuống bụng.

"Đợi một chút, em ướt rồi."

"Sao lại tắm bằng nước lạnh vậy?"

Nước nhỏ giọt từ tóc. Hyun Dal cởi chiếc áo cardigan của mình và ôm chặt Geon Ah bán khỏa thân. Anh biết điều đó không sao cả vì em là một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng nếu em cứ tiếp tục, em sẽ bị cảm mất thôi. Anh ghé miệng vào tai cậu thì thầm.

"Nghĩ rằng em đang tắm đúng lúc anh đến, sexy thật đó."

Bàn tay vòng qua eo rồi lần theo cặp mông căng phồng của cậu, tay chìm vào trong chiếc khăn. Hyun Dal bắt đầu vuốt ve da thịt săn chắc đó, Geon Ah nghiêng phần thân trên của mình và nhìn vào mắt anh. Nụ cười uể oải pha trộn giữa mệt mỏi và phấn khích, chào đón anh.

Geon Ah lặng lẽ nhìn anh, nhắm mắt lại và hôn anh. Đôi môi mềm mại dính chặt vào nhau rồi tách ra.

"Em giũ sạch nước rồi quay lại nhé."

"Ừ."

Hyun Dal mỉm cười và thả Geon Ah ra. Cơ thể trở nên nóng hổi ngay lập tức rời xa khỏi vòng tay. Geon Ah nhặt chiếc khăn bị chảy xuống và nhanh chóng quấn quanh eo rồi chạy trở lại phòng tắm.

Sau khi điều chỉnh lại diện mạo của mình trong gương ở lối vào, Hyun Dal đứng dậy, phủi bụi trên giày rồi đột ngột dừng lại. Khi mùi dầu gội tươi mát tỏa ra từ Geon Ah biến mất, mùi hương nặng nề tích tụ bên dưới xộc ngay vào mũi.

Hyun Dal đứng đó một lúc và nhìn xung quanh. Sau đó để đồ lại, đi vòng quanh phòng khách rồi quay lại lối vào.

Anh thử mở tủ giày. Thứ duy nhất còn lại trong chiếc tủ trống rỗng là vài đôi giày thể thao. Đóng cửa tủ giày lại và mở cửa chính ra. Hành lang yên tĩnh và không có ai.

Dựng giá đỡ cửa ra vào, anh chầm chậm đi dọc hành lang. Những bước đi thận trọng được nối tiếp nhau rồi dừng trước thang máy. Anh nhìn vào cửa thang máy phản chiếu khuôn mặt vô cảm của bản thân một lúc rồi quay trở lại theo lối cũ. Ngay khi đóng cửa và bước vào, Geon Ah đã quay trở lại giữa phòng khách. Sau khi lau khô, áo thun lốm đốm nước. Geon Ah đã phát hiện ra Hyun Dal và vừa xoa mũi bằng mu bàn tay vừa cười.

Hyun Dal đã mỉm cười theo.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Hả? Vài việc thôi."

Geon Ah nhăn mũi và chuyển sự chú ý sang túi mua sắm đặt trên ghế sofa. Trong túi có sushi mua về cho bữa tối.

"Bây giờ ăn cái này à? Nhìn ngon quá."

"Nói xong chưa?"

"Ơi?"

"Hình như nói xong rồi thì phải "

"À.........."

Geon Ah đang ngơ ngác nhìn, chớp mắt. Uốn lưỡi trong miệng và thận trọng bắt đầu nói lại.

"Hôm nay em đã làm gì à? Hôm nay em dậy rất sớm và xem phim JoJo. Nhân tiện, em cũng mua một món quà."

Như thể cuối cùng cũng đã nhớ ra, Geon Ah quay lại với một chiếc hộp nhỏ trên bàn.

"Ban đầu em để nó trong laptop ở trên xe, và giờ mới nhớ ra. Chỉ là một chiếc ví nhỏ thôi, em cũng có thử rồi........... Nếu  không thích anh có thể  cho người khác cũng được."

"Đẹp."

"Đẹp sao? May quá."

"Đã xem phim gì rồi?"

"Em đã đọc toàn bộ cốt truyện rồi mới chọn. Anh đã nói với em về bộ phim mà anh nghĩ em sẽ thích, vì vậy em cũng.......... chọn bộ phim mà em nghĩ là anh sẽ thích nhất trong số những bộ phim mới ra mắt gần đây."

"Là gì đó?"

"「Những chiếc tất vô song」. Đúng không?"

(nhiều chuyện chỗ này 1 chút, mấy bộ phim/ sách trước đó Hyun Dal giới thiệu thì mình đã xem và nó có thật nên có thể trích tên tiếng Anh được, nhưng cái bộ tất vớ này mình đi search thì nó ra quyển sách có tên 「짝짝이 양말」 = Unmatched Socks, là sách tranh cho nhi đồng về trường học.)

"À, đúng rồi. Anh rất thích nó."

"Em cũng nghĩ vậy."

Geon Ah trả lời một cách nhẹ nhàng và mân mê hộp sushi. Nụ cười gượng gạo khiến cậu căng thẳng. Sau khi chờ đợi ánh mắt vô tình hướng tới, Hyun Dal tháo dây chun ra khỏi hộp sushi.

"Đói bụng lắm đúng không? Ăn đi."

"À, hay là vậy nhỉ?"

"Bữa trưa đã ăn gì rồi?"

"Bữa trưa? Ừm... Hình như chưa ăn trưa thì phải."

"Đã làm gì mà không ăn trưa vậy?"

Câu hỏi nhạt nhẽo như trước đây. Theo bản năng, Geon Ah nhận ra đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Dù vậy miệng vẫn không hề hé ra. Câu trả lời phải hoàn hảo. Không thể làm tổn thương ai đó chỉ bằng một lời nói. Việc sử dụng từ ngữ cũng phải cẩn thận. Nếu không.... thật sự đây sẽ là lần cuối cùng.

Áp lực đè nặng lên ngực.

"Ai?"

Hyun Dal bình tĩnh hỏi. Biểu cảm của anh không thay đổi nhiều.

Geon Ah mở miệng và từ từ nhắm mắt lại.

"Nói hay lắm mà. Sao lại như có ổ khóa trong miệng vậy?"

Đó là một viễn cảnh khác với dự đoán. Hyun Dal không tức giận hay phấn khích như lần gặp đầu tiên. Giọng điệu bình tĩnh, thái độ kiên nhẫn và ánh mắt khó đoán, cảm giác khó chịu thầm lặng dần dâng lên.

Sự im lặng khủng khiếp như địa ngục cứ tiếp tục. Dù đã nuốt nước bọt mấy lần nhưng cổ họng vẫn khô khốc và thô ráp như mặt đất khô cằn. Những câu nghĩ ra trong đầu đã bị vứt bỏ nhiều lần.

Cuối cùng, Hyun Dal lặng lẽ đứng dậy và nhặt túi của mình lên. Geon Ah đang ngơ ngác nhìn, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chặn đường anh. Giọng nói khôi phục muộn màng đã bị vỡ nát ra, không giống giọng của cậu ngày thường.

"Chờ chút... Chờ chút, nghe em nói đã."

"Này, Joo Geon Ah."

Hyun Dal nhìn thẳng vào Geon Ah đang đứng trước mặt anh. Sắc đỏ đang lan rộng trên khuôn mặt của Hyun Dal, khuôn mặt vốn không biến sắc dù chỉ một chút. Geon Ah hoàn toàn đứng hình khi nhìn vào đôi mắt đã trở nên ớn lạnh vì cơn nóng giận trong anh.

"Nếu em nói có gì muốn nói, anh sẽ lắng nghe em đến cùng trong bất kỳ hoàn cảnh nào."

"........"

"Vì vậy nói đi."

Geon Ah hé miệng.

Em ghét Joo Geon Jae. Vì em là đứa em trai đáng xấu hổ, ngu ngốc và đáng thương. Alpha tặng quà sinh nhật cho Alpha. Máy lọc không khí. Sai rồi, là pheromone. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, việc tắm là một lời nói dối. Hãy tha thứ cho em một lần nữa đi.

Những lời nói đã được sắp xếp lại thành từng mảnh. Geon Ah bắt đầu xới các mảnh vụn và sắp xếp lại. Hyun Dal đã chờ đợi và chờ đợi, chậm rãi nhìn theo ánh mắt run rẩy, miệng nhai bên trong.

Cứ nhai, nhai, nhai...

Rồi lại nhai nữa.

"Ha."

Khi hơi thở mà anh đang cố nín giữ cuối cùng cũng thoát ra một cách đau đớn, mắt đỏ hoe ươn ướt.

Cánh cửa mở ra,

Rồi đóng lại.

Geon Ah bị bỏ lại trong sự im lặng ngột ngạt.

***

"Vậy mày định làm gì?"

Jae Wook đã đặt mì ly đổ nước nóng bên cạnh và hỏi. Geon Ah ngồi dựa lưng nặng nề và nhún vai một cách nhẹ nhàng.

"Vậy làm gì đây?"

"Nghe nói hai người đã quyết định thuê khách sạn để chơi mà."

"Thuê rồi. Check in luôn rồi."

"Vậy chơi ở đó một mình à?"

"Không biết nữa."

Geon Ah chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình và nắm lấy ly mì bằng cả hai tay. Chắc ngon lắm. Cậu sụt sịt khi ngửi thấy mùi mì đang chín. Jae Wook đặt tay lên ghế của Geon Ah và tặc lưỡi.

"Cứ nói ra đi. Có cái gì khó đâu? Anh hai đã thuê trai bao và gửi hoả tốc đến. Đó là việc mà mày không biết. Nên là hiểu lầm rồi. Nào, tóm tắt trong 3 dòng đi. Cứ vậy rồi học thuộc lòng đi."

"Ồn ào quá. Chơi game đi."

Sau khi trả lời cộc lốc, Geon Ah mở nắp ly mì ra. Dùng đũa khuấy đều sợi mì chưa chín và thổi nguội. Bụng trống rỗng vì từ sáng tới giờ.

"Này. Anh Jae Seon hỏi liệu anh ấy có thể đến không, mày tính sao?"

(Jae Wook gọi là hyung chứ không phải -ssi nên Geon Ah bất ngờ)

"Anh Jae Seon? Thành hyung khi nào vậy?"

"Ừ đúng rồi. Lần trước khi không có mày, tụi tao đã gặp nhau và chơi một ván. Anh ấy làm tốt lắm mà?"

"Dù ID là hàng đi mua lại?"

"Chà, dù sao thì đó cũng đâu có là vấn đề? Trang bị quá là đỉnh. Phải là tao thì tao cũng mua."

"Đến đi. Tao ăn cái này rồi đi đây."

Khi sợi mì càng trở nên dai cứng lại, Geon Ah liền cầm đũa lên. Cậu vội vàng cho mì vào miệng và nghe thấy tiếng ầm ĩ rằng nó nóng như thế nào. Chang Hee đã chạy đến và cắn một miếng to.

"Đi đâu vậy? Mày còn có chỗ nào để đi nữa hả?"

"Tao đã thuê một phòng khách sạn đắt tiền, tao cũng phải đến đó chơi chứ. Ở đó cũng có bồn tắm lớn. Tao sẽ đi tắm bồn. Cũng xem phim nữa."

"Đừng ngại, ở đây chơi với tụi tao đi."

Sau khi nếm thử, Chang Hee cầm lấy và bắt đầu ăn, phát ra âm thanh húp rột rột. Geon Ah nuốt khan và liếc nhìn chiếc điện thoại yên tĩnh của mình. Jae Wook trông thấy còn tệ hơn, lại bày ra ý kiến khác.

"Hoặc đến dự buổi giảng của Hye Seong đi. Có thể sẽ gặp nhau mà. Vốn dĩ ban đầu tính đi chung còn gì."

"...Hyun Dal có đến đó không nhỉ?"

"Ai biết. Vì phải mất tiền mà. Nếu không nói gì kể từ đó, cứ đến đi. Có thể anh ấy cũng đang đợi mày đến đó đấy."

"Anh ấy không đến đó để gặp tao, đến nghe giảng. Chủ đề bài giảng rất thú vị."

"Chà, dù sao tốt nhất là cứ đến đó đi. Thay vì chôn xuống, hãy đi nói chuyện đi. Cái thằng kiếm cơm tư vấn tình cảm chỉ ngồi đó hành động hề như một thằng ngốc."

"Dù sao thì cũng đi đây."

Geon Ah thở dài và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau khi lắc đầu nhẹ nhàng với Chang Hee định đã trả lại ly mì ăn dở, cậu nhét bao thuốc lá vào túi. Cai thuốc lá và hẹn hò đều là một thất bại nặng nề.

***

Hyun Dal nhét điện thoại không có một tin nhắn nào được gửi đến vào túi một cách cáu kỉnh. Vì không ngủ được chút nào nên dù đã nhỏ rất nhiều nước mắt nhân tạo nhưng mắt vẫn rất nhức nhối.

Dù đã hẹn hò trong một thời gian dài nhưng Hyun Dal gần như chưa bao giờ cãi nhau. Anh vốn là người có tính nóng nảy cao nhưng cực kỳ ghét bạo lực khi tức giận, nên dù có cãi nhau to, anh cũng cố gắng giải quyết xung đột một cách suôn sẻ thông qua đối thoại. Khởi đầu của cãi vã thường là chuyện nhỏ nhặt, chưa từng trải qua việc gì không thể giải quyết bằng đối thoại. Cho đến bây giờ, Joo Geon Ah không giống bất kỳ trường hợp nào mà anh từng trải qua. Đó không phải là tình cảm gắn bó êm đềm, mà là tình yêu cháy rực như lửa lớn, nó khiến anh không thể rời mắt và có thể dễ dàng bị tổn thương.

Geon Ah là một người khác biệt với tính cách độc đáo. Khi anh tưởng mình đã hiểu được phần nào, thì một điều gì đó bất ngờ đã xuất hiện. Một anh chàng ăn nói trôi chảy nhưng lại không thể hé răng nửa lời. Trong khoảnh khắc quan trọng nhất, việc kéo khoá trong miệng thì có hợp lý không?

Nếu là vì thực sự không có gì để nói, dù có tới mười cái miệng...

Hyun Dal lắc đầu và rũ bỏ giả định vô nghĩa đó. Ngực đau mỗi khi hít thở.

Không thể chỉ im lặng chờ đợi, anh quyết định ra ngoài với cơ thể run rẩy vì căng thẳng. Cơn giận không hề thuyên giảm, thậm chí còn cảm thấy da đầu mình như đang bỏng rát. Hyun Dal không có ý định liên lạc với Geon Ah trước nhưng anh đã đến nơi diễn ra bài giảng của Hye Seong để đề phòng. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu, cả hai đã cùng nhau xem bài giảng, ăn tối và xem phim ở khách sạn.

Đó là một ván cược mà dù có Joo Geon Ah hay không thì anh cũng sẽ tức giận, làm gì cũng thua.

Hyun Dal đang lang thang trên hành lang thì tình cờ gặp Hye Seong. Hye Seong nhìn thấy Hyun Dal và mở to mắt chào hỏi.

"Anh đến rồi! Xin chào."

"Vâng. Hôm nay hãy làm tốt nhé."

"Cảm ơn. Còn Geon Ah thì sao?"

Hyun Dal trả lời, cố gắng hết sức để không dao động bởi cái tên Geon Ah.

"À... tôi không chắc Geon Ah có đến không nữa."

"Huh? Geon Ah đã ở đây rồi. Chúng tôi vừa gặp nhau lúc nãy. Ý tôi là, hai người có biết không vậy?"

Joo Geon Ah đã đến rồi.

Hyun Dal nâng cằm lên mà không hề nhận ra. Anh ngứa ngáy nhìn xung quanh.

Hye Seong lịch sự chào anh trước khi kiểm tra thời gian và rời đi. Cậu ấy dường như đang bận rộn với việc chuẩn bị cho bài giảng sắp tới của mình.

"Dù sao thì. Tôi sẽ đi chuẩn bị. Cảm ơn anh đã đến đây."

"Không, tôi rất biết ơn vì lời mời."

Sau khi chia tay Hye Seong, Hyun Dal từ từ đảo mắt và bước xuống hành lang. Joo Geon Ah đã không được nhìn thấy cho đến khi anh đặt chân đến quán cà phê ở tầng một.

Cho dù có làm vậy thì thằng nhóc đó đang nghĩ cái quái gì khi đến đây vậy? Nếu tới rồi thì chỉ cần lộ mặt thôi.

Cơn giận bùng lên. Hyun Dal đã gọi đồ uống lạnh ở quán cà phê. Nếu cứ như vậy thì trước khi đêm kết thúc, trong lòng sẽ bị cháy đen thui mất thôi.

(tình yêu rực lửa ngang trái ft. lửa hận thù...?)

Anh ngồi xuống bàn và lấy e-book ra. Miễn cưỡng đặt mắt lang thang trên kiểu chữ thậm chí còn không vừa mắt mình. Đó là cuốn tiểu thuyết Hyun Dal rất thích đọc, nhưng không thể nhớ được phần đầu của nội dung và cũng không tò mò về phần kế tiếp. Cà phê dường như quá đắng và mắt cứ đau nhói.

Trong khi đó, cuối cùng anh cũng tìm thấy Joo Geon Ah đang đứng ở rìa tầm nhìn của mình.

Geon Ah đang lười biếng đi lang thang xung quanh. Trên tay ly nước trái ép đã uống gần hết. Chắc vì nghĩ rằng có ai đó sẽ hét lên nếu cả hai vượt qua ranh giới nên họ thậm chí còn không nghĩ đến việc tiến lại gần hơn 5 mét. Hyun Dal nhìn chằm chằm vào e-book một lúc lâu. Cứ lật đi lật lại những trang chưa đọc nhưng dù có lật bao nhiêu trang thì Joo Geon Ah vẫn ở chỗ cũ.

Có điều gì như thế không?

Tức điên người, Hyun Dal đi thẳng đến phòng giảng mà không hề ngoảnh lại.

Trong suốt thời gian ngồi ở ghế trước và nghe bài giảng, anh đã nghĩ về Joo Geon Ah, người đang ngồi ở đâu đó phía sau hoặc đợi bên ngoài, không biết chừng có thể đã về nhà. Vừa mở cửa, thân thể ướt sũng lao ra ngoài. Nhìn lại, đôi mắt to hiện lên vẻ bối rối. Một nụ hôn mãnh liệt như đóng dấu vậy.

Chắc chắn sẽ có câu chuyện đằng sau. Tất nhiên, câu chuyện là lý do khiến Geon Ah khó nói............ .

Rốt cuộc thì lý do to lớn không thể nói ra là gì? Nếu đã ngoại tình thì cứ nói thật là đã ngoại tình là được mà. Nếu không phải thì chẳng có lý do gì để chần chừ nữa.

Cơn giận vừa cố gắng dập tắt lại một lần nữa nổi lên. Anh vừa làm rơi nội dung bài giảng từ tai này qua tai kia, vừa liên tục trừng mắt nhìn vào Joo Geon Ah đang ở đâu đó trong đầu mình.

Cứ để nó như vậy đi. Cứ thử tiếp tục im lặng xem. Hãy đến tận đây và bắt nhau phải thức cả đêm nữa nhé.

Một lời đe dọa thầm lặng đọng lại ở cuối cổ họng.

***

Sau bài giảng kết thúc, Hye Seong được rất nhiều người vây quanh và họ bận rộn chào hỏi nhau. Hyun Dal lùi lại một bước và chờ đợi. Cảm thấy có lỗi vì anh cảm thấy mình không nghe rõ một từ nào, nhưng việc chào hỏi vẫn là phép lịch sự.

Hơn nữa, Kim Hye Seong có thể là cái cớ cho Joo Geon Ah đang do dự tiếp cận từ xa.

Sau khi bận rộn chào nhau một lúc, Hye Seong ra hiệu về phía Hyun Dal.

"Ba người cùng ăn cơm không? Vì cậu đã đến nên tớ sẽ đãi bữa tối."

Thật không may, Hye Seong không biết mình đang đề xuất điều gì. Hyun Dal cố tình không trả lời và quay lại nhìn Geon Ah. Anh đang nghĩ đến việc cố gắng mở miệng bằng cách nào đó, việc này thật khó khăn.

"Hay là vậy nhỉ?"

Geon Ah mỉm cười thoải mái và trả lời. Hyun Dal tức điên trước nụ cười như thường lệ ấy, nụ cười đó thậm chí không hề có một chút căng thẳng nào trong ánh mắt.

"Vậy đi."

Hyun Dal cũng rất hào hứng chấp nhận lời đề nghị. Geon Ah cẩn thận tiếp cận và kề vai sát cánh. Anh cảm nhận có ánh mắt đang dõi theo mình, nhưng lần này cũng không nhìn lại.

***

"Tôi không biết là hai người sẽ đến, nhưng rất vui khi được gặp. Thật ra thì tôi không có thiện cảm với Hyun Dal lắm nhưng mà.."

"Cậu rất thành thật nhỉ."

"Đùa thôi."

"Tôi biết là không phải mà."

Hyun Dal đáp lại câu đùa và mỉm cười. Hye Seong vui vẻ bỏ qua câu nói đùa nửa nghiêm túc đó và khéo léo sắp xếp các món trong thực đơn mà mỗi người muốn và gọi món. Khi đến để nghe giảng, một bữa ăn không thể tưởng tượng được thực tế đang được diễn ra ngay trước mắt.

Hyun Dal nhìn thấy Joo Geon Ah ngoan ngoãn xé nhỏ bánh mì ra và chấm vào dầu ô liu để ăn. Anh nghĩ rằng trông cậu như không có gì, nhưng nhìn kỹ thì nhợt nhạt hơn bình thường và cử động cơ thể cũng chậm chạp hơn. Dù trời không nóng nhưng thái dương vẫn đẫm mồ hôi.

Có bị đau ốm ở đâu không?

"Bài giảng hôm nay thế nào?"

Mặc dù Hye Seong hẳn đã cảm nhận được bầu không khí khó xử nhưng cậu ấy không hề thể hiện ra ngoài. Hyun Dal cố gắng hết sức để nhớ lại nội dung bài giảng. Không nghe thấy gì nên không có câu trả lời nào được nặn ra.

"Vui lắm."

"May quá. Tôi đã rất lo lắng khi chuẩn bị tài liệu trực quan. Mong là mọi người sẽ không thấy chán. Làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn thấy hồi hộp."

Hye Seong mỉm cười và quay lại nhìn Geon Ah. Geon Ah đang ăn hết bánh mì của mình và chăm chú nhìn vào mép giỏ đựng bánh mì thì nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Ngay khi chạm mắt với Hye Seong, cậu ấy tự mãn liếm môi mỉm cười.

"Đây là lần đầu tiên cậu xem bài giảng của tớ phải không? Cảm thấy thế nào?"

"Cậu luôn giỏi việc đó mà. Trông thực sự thông minh và ngầu quá xá. Tuyệt vời thật đó."

"Trước đây dù có mời như vậy thì cậu cũng không chìa cái mũi đến chứ đừng nói. Thích hẹn hò đến vậy sao?"

Geon Ah xịt keo và đảo mắt. Hyun Dal trừng mắt nhìn đôi má đỏ bừng của cậu và quay đầu lại. Anh buộc mình phải nhai bánh mì, hy vọng nó sẽ làm dịu dạ dày của anh một chút.

Như thể giả vờ không biết và ranh mãnh đã đạt đến giới hạn, Hye Seong cứng ngắc nhếch khóe miệng lên.

"Cả hai người hôm nay đều im lặng quá nhỉ. Không sao đâu, tôi có thể giũ bỏ nó ngay. Ừm, gần đây anh có xem phim không?"

Hyun Dal mở miệng với cảm giác nghĩa vụ nặng nề.

"Tôi đã xem bộ phim tài liệu được phát hành 「The Invisible Castle」."

"À. Đó không phải là một bộ phim chỉ trích xã hội giai cấp beta sao? Thực sự không có rạp chiếu phim. Là Jangan à? Nó chỉ mở ở đó nên tôi đã đặt chỗ trước và đến đó. Hình như 1 ngày 3 tiếng thì phải."

"Tôi cũng đi cùng những người trong công ty của mình. Một trong những người làm việc cùng tôi rất quan tâm đến các chủ đề liên quan, nên tôi đã xem nó ngay khi nó được công chiếu."

"Chủ đề hơi nặng nề nên tôi không biết phải nói gì ngay bây giờ, nhưng dù sao thì khi xem nó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Geon Ah, cậu có xem gì không?"

Trong khi cuộc trò chuyện đang diễn ra, Geon Ah chỉ có đôi mắt đảo qua đảo lại, nhướn mày lên. Cậu đã dồn rất nhiều vào miệng nên lúm đồng tiền đã biến mất.

"Tớ có xem. 「Twelve Angry Men」.'"

"Đó là bộ phim từ rất lâu rồi mà?"

"Ừ. Vui lắm. Chỉ nói chuyện qua lại thôi mà không thấy chán tí nào."

"Kịch bản thiên tài. Là Hyun Dal đã giới thiệu à?"

Hyun Dal không còn cách nào khác ngoài gật đầu trước suy đoán tự nhiên của Hye Seong. Trái tim bình lặng lại nhói lên một lần nữa khi nghe tin cậu đã một mình xem bộ phim mà cả hai đã lên kế hoạch sẽ cùng nhau xem. Hyun Dal cắn môi im lặng. Ý đang nói rằng không có thời gian để gọi điện thoại cho nhau nhưng vẫn có thời gian để xem phim trong một tiếng rưỡi?

"Xem hồi nào?"

Câu hỏi bật ra mà anh còn chưa có thời gian để kiểm soát nó. Geon Ah đang lơ đãng nhìn vào khoảng không phía xa, đột nhiên quay đầu lại. Ngay khi ánh mắt chạm nhau, cậu nhắm mắt lại và nhẹ nhàng trả lời.

"Chiều nay còn chút thời gian rảnh và điều đó thật vui. Dù sao thì cũng không có nhân vật nào chiếm đóng vũ trụ cả. Bản thân cuộc trò chuyện giống như một màn trình diễn hoàn hảo rồi. Mỗi người có một vai trò rõ ràng nhỉ."

"......."

"Cảm ơn anh đã giới thiệu cho em."

Em đang nói lời cảm ơn đúng không?

Anh hy vọng em cảm thấy thoải mái trong lòng.

Khoảnh khắc Hyun Dal nuốt lời nói nóng nảy của mình vào, nhân viên đã mang pizza đến. Anh nhìn pizza và pasta đầy mùi phô mai thơm ngon được bày lên bàn mà không có tí hứng thú gì cả.

"Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?"

Geon Ah cẩn thận nghiêng đầu để thu hút sự chú ý của nhân viên. Đôi mắt mở to nhìn lên tỏa sáng trong trẻo và dịu dàng. Ánh mắt của người nhân viên lướt từ đôi mắt đen đến sống mũi thẳng tắp và dừng lại trên môi cậu, pheromone nhẹ rỉ ra một ít. Pheromone tinh tế của Alpha ngay lập tức thu hút mọi giác quan của mọi người.

Hye Seong đứng cạnh nhân viên, đầu tiên nhận ra và đỏ mặt, chăm chú nhìn Geon Ah. Geon Ah bối rối và nhanh chóng lùi lại phía sau.

"A, xin lỗi nhé."

"À không. Và hiện tại, nhà vệ sinh đang được thi công."

"Cảm ơn."

Nhân viên vội vàng rời đi. Geon Ah thô bạo xoa xoa đôi má đỏ bừng của mình bằng mu bàn tay và ho khan.

"Ha."

Hyun Dal bật ra một tiếng thở dài mà không thể nào kìm nén được.

—------------------------------------------------------------

ĐM JOO GEON JAE 🤬🤯😡🖕🏻🖕🏻
Thề là chương này vừa dịch vừa rủa thằng anh hai báo đời này luôn đó trời, rủa từ lúc chuyện xảy ra rủa đến hết chương, tức thì tức điên luôn trời ơi!!!!!!!!
Nhìn là biết Geon Ah thành ra như vậy là nhờ thằng anh khùng rồi, bực mình quá trời ơi!!!

FUCK YOU GEON JAE!!!

Tui ghét drama và tui biết mọi người cũng ghét drama nên tui quyết tâm speedrun dịch 1 lúc 2 chương cho qua cái drama ác ôn này và hoàn quyển 2 luôn. Vì quá tức thằng cha Joo Geon Jae á!!!

Kéo qua để đọc tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro