Chương 1305: Trọng sinh đích nữ (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình chính là, Lư Minh Huyên bị Lư Quân Ninh hủy đi trong sạch.

Lư Minh Huyên giận không nhịn được, định thừa dịp đi lễ Phật, thời điểm mà tất cả người có thân phận cao quý đều ở đó, tìm nam nhân hủy hoại trong sạch của Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh phát giác ra âm mưu, ngay sau đó liền nghĩ tới Ninh Thư, ở trong đại điện Ninh Thư đều cùng Lê Ngọc mắt đi mày lại.

Vì muốn kéo thù hận cho Lư Minh Huyên, Lư Quân Ninh sai nha hoàn đến gọi Ninh Thư.

Ninh Thư không khách khí liền trực tiếp đánh Lư Quân Ninh bất tỉnh, đặt Lư Quân Ninh vào trong phòng.

Kết quả Lư Quân Ninh lại biến mất, Ninh Thư lại đêm Lư Minh Huyên vào trong phòng.

Lúc sau nhìn thấy Lê Ngọc, Ninh Thư dứt khoát để cho hai người này thành một đôi, như vậy liền giải quyết vấn đề phải gả cho Lê Ngọc.

Có điều, nha hoàn bên người Lư Quân Ninh là gián điệp hai mang.

Vừa nghe lệnh của Lư Quân Ninh vừa nghe lệnh của Lư Minh Huyên.

Thật là thú vị, miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều*.

*Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều: ý chỉ đừng đừng khinh thường những thứ nhỏ bé.

Ninh Thư vặn vặn cổ tay, tay đau a.

Sau khi Liêu Nhiên hòa thượng giảng phật xong, không xin phu nhân đều muốn xin Liêu Nhiên đại phê mệnh cho.

Nếu muốn Liêu Nhiên đại sư phê mệnh thì phải viết sinh thần bát tự ra, nếu có duyên ông ấy sẽ phê mệnh.

Kỳ thật ý tứ chính là, xem tâm tình, cũng có thể là chọn người có mệnh cách cực tốt để phê.

Vân di nương đem sinh thần bát tự của Lư Minh Huyên cho tăng nhân, tăng nhân đem tờ giấy ghi sinh thần bát tự cho Nhiên hòa thượng.

Liêu Nhiên đại sự bình thường không xem mệnh, cho nên danh ngạch phi thường trân quý, nên Vân di nương cũng chỉ chuẩn bị sinh thần bát tự của Lư Minh Huyên.

Nếu phê một cái mệnh đại phú đại quý thì tốt rồi, nếu là phượng mệnh thì càng tốt.

Đương kim thánh thượng được Liêu Nhiên đại sư phê là mệnh thiên tử, quả nhiên liền bước lên ngôi vị hoàng đế.

Vân di nương trong lòng có chút hi vọng, nhíu nhíu mày, "Minh Huyên đi đâu rồi, ngươi đi tìm xem."

Ninh thư vẻ mặt mê mang, "Chùa miếu này lớn như vậy, con đi đâu tìm chứ."

"Tìm mọi nơi." Vân di nương bực bội nói, "Kêu ngươi đi tìm thì tìm đi, đừng lí luận."

Ninh Thư chỉ có thể đi tìm người.

Lúc này, ở nơi nào đó vang lên tiếng nữ tử hét chói tai.

Mọi người vừa nghe thấy âm thanh, liền vội vàng đi qua, nhìn thấy một nam nhân nằm trong bụi cỏ.

Ninh Thư nhìn người nam nhân này, là nam nhân mà nàng ra tay phế bỏ lúc trước.

Người nam nhân này nằm trên mặt đất, không biết có phải còn sống hay không.

"Đây là người nào, sao lại chạy đến Thiên Thai Tự?"

"Sao Thiên Thai Tự lại như thế này, sao lại có thể tùy tiện để người tiến vào?"

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Vân di nương gắt gao cau mày, Minh Huyên đi đâu rồi, sao đến giờ còn chưa trở lại.

Vân di nương sợ xảy ra chuyện, không dám lộ ra, chỉ có thể đi tìm khắp nơi.

Còn dặn dò Ninh Thư, tìm người không được phép kép dài, Ninh Thư một bộ dáng vâng vâng dạ dạ, Vân di nương nói cái gì chính là cái đó.

Vân di nương phát hiện, không chỉ riêng Lư Minh Huyên không thấy, mà Lư Quân Ninh cũng không thấy bóng người.

Vân di nương trong lòng hãi hùng khiếp vía, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện.

Sợ tiện nhân Lư Quân Ninh kia làm hại nữ nhi của mình.

Ninh Thư cúi đầu hướng Vân di nương nói: "Phu nhân, ta không tìm thấy đại tỷ tỷ."

"Phế vật." Vân di nương quát lạnh một tiếng, làm cả cả người Ninh Thư run lên.

"Đi tìm đi, còn thất thần cái gì?"

Ninh Thư chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đi tìm người.

Mà lúc này, hầu gia phu nhân cũng đang tìm nhi tử của mình, lúc nhìn thấy Ninh Thư, hướng Ninh thư hỏi: "Lư tam tiểu thư, ngươi có biết nhi tử ta Lê Ngọc đi đâu không."

Thần sắc Ninh Thư có chút thụ sủng nhược kinh**, "Sao phu nhân biết tiểu nữ xếp thứ ba?"

**được sủng ái mà lo sợ

"Cái này chỉ cần vừa hỏi sẽ biết, ngươi có biết nhi tử Lê Ngọc của ta đi đâu không?" Lê phu nhân hỏi.

Ninh Thư lắc đầu, "Không biết, ta cũng đang tìm nhị tỷ tỷ. Với đại tỷ tỷ."

Lê phu nhân nhíu nhíu mày.

Ninh Thư cúi đầu không nói lời nào, một bộ dáng yêu đuối không phóng khoáng.

Lê phu nhân nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới, rồi vừa lòng gật đầu.

Ninh Thư bên này đi theo Lê phu nhân nói chuyện, Lê phu nhân lôi kéo Ninh Thư hỏi đông hỏi tây.

Ninh thư cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

Bên kia Vân di nương vẫn luôn không tìm thấy nữ nhi của mình, kêu cả hòa thượng của Thiên Thai tự hỗ trợ tìm kiếm.

Lư Minh Huyên và Lư Quân Ninh đều không thấy nhân ảnh, vân di nương rất sợ Lư Quân Ninh là gì nữ nhi của mình.

Người nhiều lực lượng lớn, cuối cùng tìm được Lư Minh Huyên.

Trong sương phòng, tình huống vượt quá sự tưởng tượng của tất cả hòa thượng, cảnh một nam một nữ.

Quả thật làm bẩn nơi Phật môn thanh tịnh.

Lê Ngọc đang nắm lấy eo của Lư Minh Huyên, tiến vào từ phía sau.

Sắc mặt hai người ửng hồng, biểu tình mộng ảo.

Vân di nương nhìn thấy cảnh kiều diễm này, đầu như bị một thứ gì đó gõ mạnh vào, hình như là mũi ten bắn thủng tim nàng, ngây người tại chỗ.

Bị người phát hiện, hai người cũng không dừng lại vận động khiến người ta thấy thẹn.

Vân di nương hô to một tiếng, đột nhiên tiến lên, liền đem Lê Ngọc kéo ra, dùng chăn che lại thân thể nữ nhi, vết máu trên chiếc chăn làm mắt Vân di nương đau đớn.

Mà Lê Ngọc cũng tỉnh lại, nhìn thấy chính mình trần truồng  **, vội vàng lấy quần áo che lại.

Lê Ngọc biểu tình quái dị, nhìn thấy nữ nhân trên giường, biểu tình buồn nôn, biểu tình giống như giẫm phải shit vậy.

Lúc Ninh Thư và Lê phu nhân đuổi tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Ninh Thư nhìn thấy thân thể để trần của Lê Ngọc, biểu tình mạc danh, không phải là một tên đoạn tụ sao, sao lại phát sinh quan hệ với Lư Minh Huyên vậy.

"Đây, đây..." Lê phu nhân nửa ngày cũng không nói ra lời.

"Nương, con là bị người khác tính kế." Lê Ngọc xanh mặt nói.

Hắn rõ ràng là ra ngoài tìm Lư tam tiểu thư, nhưng đột nhiên lại hôn mê.

Sau đó liền không hiểu được gì cả.

"Ngươi nói cái gì, ngươi làm bẩn khuê nữ của ta, ngươi còn dám nói ngươi bị tính kế." Vân di nương tức khắc rống lên.

Lê phu nhân cau mày, "Nhi tử của ta khẳng định là bị tính kế."

Lê phu nhân biết nhi tử có sở thích không giống bình thường, căn bản sẽ không cùng phái nữ phát sinh ra loại chuyện này.

Lư Minh Huyên tránh ở trong chăn, căn bản là không dám ra, cả người run rẩy.

"Bị hại chính là nữ nhi của ta, ý của ngươi là nữ nhi của ta tính kế nhi tử của ngươi, cho dù nữ nhi của ta ngu xuẩn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy." Vân di nương oán hận nói, "Nếu chuyện này không cho ta một lời giải thích, Lư gia ta tuyệt sẽ không bỏ qua."

"Nữ nhi của ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, muốn trèo cao, nhi tử của ta là người thừa kế của hầu phủ, lại là đích tôn trưởng tử, không phải nữ nhi người tính kế nhi tử ta sao?"

Lư Minh Huyên ở trong chăn từ trong chăn vươn đầu ra, khóc lóc lắc đầu, "Con không có, nương, con không có."

Nàng cũng không biết sự tình sao lại biến thành như vậy?

Người nên nhận kết cục này là Lư Quân Ninh không phải sao?

Vì sao, vì sao.

"Ngươi..." Vân di nương nghe thấy Lê phu nhân nói như vậy, thiếu chút nữa tức chết.

"Cho dù là hầu phủ, chuyện này Lư gia tuyệt đối không bỏ qua." Vân di nương cắn răng nói, thanh danh của nữ nhi nàng bị hủy rồi.

Lê phu nhân nhìn Lư Minh Huyên trên giường, nhi tử của nàng cùng nữ tử này phát sinh quan hệ mọi người đều nhìn thấy.

Nữ tử này miễn cưỡng có thể, tạm chấp nhận, Lê phu nhân từ trên cao nhìn xuống nói: "Chuyện này hầu phủ sẽ chịu trách nhiệm, thượng lượng một cái ngày, rồi định ra đi."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro