Chương 1307: Trọng sinh đích nữ (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Quân Ninh nghe thấy Vân di nương ám chỉ mình, cộng thêm ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh khi nhìn nàng, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

"Sao con lại có việc gì được chứ." Lư Quân Ninh nhìn Vân di nương "Con phúc lớn mạng lớn, mẫu thân đã qua đời nhất định sẽ phù hộ cho ta gặp dữ hóa lành, khiến cho ác nhân phải xuống địa ngục."

Cơ mặt Vân di nương giật giật hai cái, thở dài: "Con không làm sao là tốt rồi."

"Khụ khụ..." Tam hoàng tử Thẩm Hạo đứng ra, nhìn thoáng qua Lư Quân Ninh, nói: "Thật ra Lư tiểu thư căn bản không có mất tích, là ta xin nàng ấy giúp đỡ, cho nên mới tạm thời rời khỏi Thiên Thai Tự.

Tam hoàng tử Thẩm Hạo là muốn làm chứng cho Lư Quân Ninh, để tránh cho nàng bị chịu nhục oan, nhân tiện ở trước mặt Lư Quân Ninh gây nên một chút hảo cảm.

Nhưng Lư Quân Ninh không cảm động chút nào, sâu trong dưới đáy mắt đều là khinh thường cùng hận ý.

Lư Quân Ninh suýt không khống chế được xúc động muốn bóp chết tên nam nhân này.

Lư Minh Huyên đeo mạng che mặt nhìn thấy Tam hoàng tử mà mình mến mộ đứng ra làm chứng cho Lư Quân Ninh, trong lòng vừa tức giận vừa đố kị, nhịn không được nói: "Vì sao ban đầu Tam hoàng tử không nói cho mọi người biết vậy, làm cho mọi người vất vả đi tìm tỷ tỷ, còn tưởng rằng tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì nữa đấy?"

Giọng nói của Lư Minh Huyên vừa phát ra, liền kéo sự chú ý của mọi người lên người nàng.

Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ Lư Minh Huyên.

Sắc mặt Lư Minh Huyên trắng bệch, liền xoay người chạy mất, nhưng chỗ đó thật sự rất đau, vừa chạy miệng vết thương liền rách ra, đau đến mức Lư Minh Huyên cảm thấy chính mình sắp chết đến nơi.

Lư Minh Huyên chạy với tư thế rất kì quái.

Ninh Thư nhìn Lư Quân Ninh, sắc mặt nàng ta bình thường, một chút cũng không giống người bị trúng thuốc, không biết là 'bạch bạch bạch' để giải, hay là dùng cách khác nữa.

Nhưng cho đến giờ, không nhìn thấy Lư Quân Ninh làm sao cả.

"Lư nhị tiểu thư vẫn luôn ở cùng bản vương." Lúc này một nam nhân xuất hiện.

Người nam nhân này dáng người cao lớn, phong thần tuấn lãng, nhìn về phía đó, quả thực là cảnh sắc phong hoa tuyệt đại nha.

Lư Quân Ninh nhìn thấy nam nhân này, sắc mặt không nhịn được tối sầm.

Thẩm Hạo nhìn thấy hắn, không nhịn được gọi: "Hoàng thúc."

Hoàng thúc?

Ninh Thư quan sát tên nam nhân này, chân mệnh thiên tử của Lư Quân Ninh ở kiếp này xuất hiện rồi.

Đệ đệ của đương kim hoàng thượng, thúc thúc của Tam hoàng tử, Thẩm Diệc Thần.

Ninh Thư không nhịn được vuốt cằm, kiếp này vẫn tìm một người trong hoàng thất.

Thật sự tịch mịch đến vậy sao? Quỷ mới biết trong lòng Lư Quân Ninh nghĩ gì?

Thẩm Diệc Thần thân phận cao quý, hơn nữa còn có thể lấn áp tra nam.

Người phụ trách cứu hỏa cũng phải có thân phận cao quý đấy, nếu không thì sao có thể cứu hỏa cứu người.

Tam hoàng tử Thẩm Hạo nhìn thấy Thẩm Diệc Thần, biểu tình rất không tốt, "Hoàng thúc nói vẫn luôn ở cùng Lư nhị tiểu thư là có ý gì?"

"Chính là cái ngươi nghĩ." Thẩm Diệc Thần nói: "Uống trà đánh cờ, sau khi Liễu Nhiên đại sư giảng kinh xong, liền tìm đại sư coi mệnh, chuyện này Liễu Nhiên đại sư có thể làm chứng."

"A di đà phật, đúng là như vậy." Liễu Nhiên đại sư chấp tay nói.

Có Thần vương cùng Liễu Nhiên đại sư làm chứng, Lư Quân Ninh đương nhiên là không có chuyện gì.

Sắc mặt Thẩm Hạo khó coi, cảm thấy chuyện hắn làm lúc nãy chính là để cho người mù xem.

Vừa xấu hổ vừa khó coi, hắn lại không thể làm gì Thẩm Diệc Thần.

Chờ đến khi hắn lên ngôi hoàng đế, hắn nhất định phải diệt trừ Thẩm Diệc Thần như cách mà Thẩm Diệc Thần đã làm.

Sự tồn tại của Thẩm Diệc Thần làm người khác chán ghét.

Một việc không liền quan đến mình sao Thẩm Diệc Thần lại ra mặt giúp Lư Quân Ninh, chẳng lẽ hắn là nhìn trúng binh quyền trong tay ông ngoại Lư Quân Ninh, muốn mượn binh để tạo phản à.

Thẩm Diệc Thần mơ ước nữ nhân mà hắn nhìn trúng.

Trong lòng Tam hoàng tử Thẩm Hạo mông lung bất định, tràn đầy địch ý đối với Thẩm Diệc Thần.

Lư Quân Ninh tựa hồ cũng không thích Thẩm Diệc Thần, ngó lơ hắn, đen mặt xoay người rời đi, dự định rời khỏi Thiên Thai Tự.

Thẩm Diệc Thần nhìn bóng dáng Lư Quân Ninh, mở miệng nói: "Lư nhị tiểu thư, bản vương sẽ chọn ngày đến phủ cầu hôn."

Lư Quân Ninh nghe thấy hai chữ cầu hôn, thân thể liền lảo đảo một chút, suýt nữa dẫm vào váy à ngã.

"Thẩm Diệc Thần, ngươi còn dám nói hai chữ cầu hôn lần nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi." Lư Quân Ninh giống hệt như con mèo xù lông.

Ninh Thư:....

Ỏ, không phải là thanh lãnh vô song sao, sao giờ lại trở nên ngạo kiều như vậy?

Không lẽ hai người này xảy ra chuyện gian tình gì đó.

"Cầu hôn" Thẩm Diệc Thần nói, bản mặt nghiêm túc lặp lại nói: "Cầu hôn, cầu hôn."

Mọi người xung quanh có chút sững sờ, sao tự nhiên lại nhảy tới chuyện cầu hôn rồi, Thần Vương vừa ý Nhị tiểu thư của Lư gia, nhưng mà hình như nhị tiểu thư vẫn còn chưa cập kê mà.

Vẻ mặt như bị táo bón của Tam hoàng tử Thẩm Hạo, nghẹn khuất đến khó chịu, tên Thần vương này quả nhiên muốn cướp nữ nhân mà hắn nhìn trúng.

"Ngươi, tiểu nữ tử sẽ không gả cho Thần vương ngài, tiểu nữ trèo cao không nổi." Lư Quân Ninh lãnh đạm cự tuyệt, làm cho các phụ nhân và nữ tử khuê các khác đều đỏ mắt.

Được một nam tử như vậy cầu hôn mà cũng cự tuyệt.

Nhất là Vân di nương, cả người giống như bị sét đánh trúng.

Con gái của nàng bị hủy đi trong sạch, chỉ có thể gả cho tiểu Hầu gia, nhưng Lư Quân Ninh lại lọt vào mắt xanh của một Vương gia, hơn nữa còn là một Vương gia trong tay nắm trọng quyền.

Thế này thì bảo nàng làm sao nuốt trôi cục tức này chứ, Vân di nương hình như đẩy con gái của mình ra, đẩy ngã đến trước mặt Thẩm Diệc Thần, con gái của nàng tốt hơn Lư Quân Ninh.

"Trèo cao không nổi?" Thẩm Diệc Thần nhìn quét qua một lượt tất cả mọi người có mặt, "Bản vương nói ngươi trèo nổi thì chính là trèo nổi, ở nhà chờ bản vương đến cầu hôn."

"Tùy ngươi, tóm lại ta sẽ không gả cho ngươi." Lư Quân Ninh liền xoay người rời đi.

Ninh Thư:....

Cốt truyện này...

Có một câu 'mẹ bán dâm ', bà đây không chỉ muốn chửi mà còn muốn dán luôn lên cửa.

*Câu gốc là như này: 妈卖批. 

批"——bộ phận sinh dục nữ, "妈"——mẹ, "卖"——bán. Có nghĩa là chửi mẹ người khác là đồ bán dâm. (Người Tứ Xuyên hoặc Trùng Khánh thường dùng câu nói này để nói về cuộc sống của họ. Nhưng bình thường ra thì đây là một câu chửi thế rất bẩn ở Trung Quốc.)

Kết quả khiến hai người này có đột phá mới.

Vân di nương là không còn mặt mũi để ở lại Thiên Thai Tự nữa, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Trước lúc rời đi, Liễu Nhiên sư còn bôi đen người của Lư phủ.

Uyển chuyển nói gì mà người Lư gia làm bẩn nơi cửa Phật, sau này đừng tới lễ phật nữa.

Cái này quá trực tiếp rồi đi, Thiên Thai Tự là chùa chiền của hoàng gia, Lư gia bị cấm tiến vào, chỉ sợ Lư gia sẽ là trò cười trong suốt thời gian dài.

Vân di nương thần sắc sợ hãi, nếu lão gia biết việc này, khẳng định sẽ trách cứ nàng, thậm chí còn tước đi quyền quản gia của nàng.

Vân di nương ngồi trên kiệu, không nhịn được day trán.

Chuyến đi này xảy ra quá nhiều chuyện, khắp nơi đều là chuyện không hài lòng.

Hôm nay nhà chùa tương khắc với nàng, về sau cho dù đến mời thì nàng cũng không tới.

Liễu Nhiên đại sư gì chứ, tên hòa thượng chó má gì chứ, giúp Lư Quân Ninh làm chứng giả.

Cỗ kiệu lảo đảo lắc lư trở lại Lư phủ, lúc đầu đi Thiên Thai Tự vẫn còn vẻ vang, làm một trận lớn, lúc trở về, khí thế thấp đến không thể thấp hơn.

Lư Minh Huyên vào đến nhà, liền nhốt mình trong phòng không ra. Bị thất thân, mông lại đau, hơn nữa còn có Vương gia cầu hôn với Lư Quân Ninh, mà nàng lại là một tiểu Hầu gia, khiến cho tâm tình Lư Minh Huyên rất không tốt, hâm mộ, ghen tị, oán hận, cừu hận, thù sâu như biển.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro