1463.Đại chiến dị hình(15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hương Phong Nam đưa cho Ninh Thư cùng Văn Hưng mỗi người một cái mắt kính, kỳ thật nửa bên mắt kính, là dùng để định vị.

Ninh Thư đem mắt kính mang lên,bản đồ của toàn bộ thành phố đều xuất hiện ở trước mặt cô, lại còn có các điểm đỏ đánh dấu.

Quá trâu bò.

Như vậy có thể tìm kiếm được nhiều Dị Hình lại không sợ Dị Hình chạy trốn.

Loại đồ vật này Ninh Thư chưa từng thấy qua, ở hệ thống trao đổi cũng không có.

Có chi viện, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm, sức của cá nhân rốt cuộc cũng chỉ hữu hạn, vẫn là phải dựa vào tổ chức chi viện

.

Hương Phong Nam trên người mặc quân trang, nhưng là tóc như cũ nhiều keo xịt tóc, keo xịt tóc rất thơm.

Thật là đối keo xịt tóc mê luyến vô cùng.

Dùng nhiều dễ trọc đầu a.

Thế giới kia thấy Hương Phong Nam đều là mặc áo sơ mi bông, hôm nay là quân trang.

Nói thực ra, trên người Hương Phong Nam, Ninh Thư không có cảm giác được sự kiên nghị cùng trung thành mà quân nhân nên có.

Vẫn là thực tao bao.

Ninh Thư trong lòng ngứa ngáy vô cùng, có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi.

Bất quá Ninh Thư nhịn xuống, có một số việc giai cấp như cô cần biết đến.

Đã biết cũng vô ích, bất quá ở trong tổ chức hùng mạnh này ngay ngốc, cũng rất có cảm giác an toàn.

"Được rồi, tách ra giải quyết mục tiêu đi." Hương Phong Nam không nói thêm gì.

Văn Hưng nhìn về phía Ninh Thư, "Cô đi một mình được chứ?."

Ninh Thư gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Văn Hưng xoay người rời đi, Hương Phong Nam nhìn về phía Ninh Thư, "Thực lực không đủ để giải quyết tình trạng ở đây, thì đừng chọn thế giới nguy hiểm như vậy"

"Giải quyết không được, ngược lại đối vị diện tạo thành ảnh hưởng."

Ninh Thư có trong nháy mắt xấu hổ, bất quá gật gật đầu nói: "Tôi đã biết."

Tình huống này xác thật không phải cô có thể giải quyết.

Nếu không có Văn Hưng, tình huống của thế giới này cô căn bản là đăng báo không được.

Ninh Thư nhíu nhíu mày, nhiệm vụ là 2333 thay nàng lựa chọn.

Bởi vì nàng tạm thời không có cách nào gặp người ủy thác.

Hơn nữa sự việc phát triển vượt ngoài dự kiến.

2333 thế mà chọn thế giới này?

Là cố ý, vẫn là không để bụng, vẫn là không có đoán trước đến loại tình huống này.

Ninh Thư áp xuống ý nghĩ trong lòng, nếu cô hiện tại cùng 2333 vẫn là cùng chung đường, có một số việc đã xảy ra, truy cứu cũng không thú vị.

Chỉ có tự thân cường đại lên, ý chí cứng rắn lên mà thôi.

"Đi giải quyết Dị Hình." Hương Phong Nam nói một câu, thân hình chợt lóe liền biến mất.

Ninh Thư hướng một cái điểm đỏ gần nhất đi, tiêu diệt Dị Hình.

Có mắt kính định vị, liền dễ giải quyết hơn nhiều.

Toàn bộ điểm đỏ trong thành phố đang chậm rãi giảm bớt.

Ninh Thư lấy một chiếc xe máy, dẫm lên chân ga chạy đến vị trí điểm đỏ.

Không dừng xe nổ súng liền giải quyết một cái, sau đó chạy tới vị trí điểm đỏ tiếp theo.

Gặp được người cần cứu chữa, Ninh Thư sẽ dừng lại xe xử lý miệng vết thương, cầm máu gì đó.

Trước sự oanh tạc của các vũ khí tiên tiến, các điểm đỏ ở thành phố càng ngày càng ít.

Thẳng đến điểm đỏ cuối cùng biến mất, mắt kính truyền tới giọng của Hương Phong Nam hắn hạ mệnh lệnh nói, "Lập tức đến tập hợp."

Ninh Thư đem hộp y tế khép lại, mở ra xe máy đến.

Những người khác đều đã tập hợp, Ninh Thư vội vàng đi qua.

"Kiểm kê đồ của bản thân có hay không để rơi lại vị diện này."

Mười mấy người lập tức kiểm tra trang bị trên người, sôi nổi báo cáo không có rơi xuống đồ vật.

Không thể rơi lại đồ vật không thuộc về vị diện này, đặc biệt là đồ công nghệ cao.

"Các người ở lại vị diện này một thời gian có tình huống nhớ rõ báo cáo." Hương Phong Nam nói với Ninh Thư cùng Văn Hưng.

Ninh Thư cùng Văn Hưng trăm miệng một lời: "Chúng tôi đã biết."

"Mắt kính cùng vũ khí các ngươi đã dùng sau khi nhiệm vụ hoàn thành nhớ rõ trả lại hệ thống." Hương Phong Nam dặn dò một câu, cùng mười mấy người cùng nhau biến mất.

Người vừa đi, Văn Hưng liền ngồi ở ven đường, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng giải quyết xong."

Ninh Thư cũng ngồi xuống, lấy ra bình nước ra uống nước.

Sự tình được giải quyết, Ninh Thư mệt đến không đứng dậy nổi.

Nói thật, trong lòng Ninh Thư có hơi chùn xuống, càng cảm thấy chính mình nhỏ bé.

Vốn dĩ nên từng bước một đi tới,nhưng sao cứ một hai bắt cô phải thấy nhiều thứ như vậy khiến nhiễu loạn tâm cảnh của cô.

Ninh Thư một bên uống nước, một bên trợn trắng mắt.

"Tôi đây đi về nghỉ ngơi trước, quá mệt mỏi." Văn Hưng đứng lên hướng Ninh Thư nói.

Ninh Thư ừ một tiếng, "Sau này gặp lại, có chuyện gì liên hệ sau."

Ninh Thư cưỡi lên xe máy, chạy về căn nhà thuê của mình.

Về đến nhà, Ninh Thư khóa cửa, giặt đồ sạch đi tắm rồi nằm ở trên giường ngủ đến trời tối.

Sau đó tỉnh lại, cảm giác thân thể đều không phải của chính mình, cả người đau nhức đến không chịu được.

Lúc tiêu diệt Dị Hình, hoạt động đặc biệt nhiều, bò lên bò xuống, chui xuống cống thoát nước, bò lên lầu.

Ninh Thư từ trên giường đứng lên,lúc đứng lên chân đều run run.

Ninh Thư trực tiếp nằm lại trên giường, bắt đầu tu luyện.

Cơ bắp đau nhức khẳng định sẽ còn đau trong thời gian dài.

Ninh Thư cầm mắt kính mang lên, xem xét thành phố này có hay không còn Dị Hình, nếu có rơi xuống, cần thiết trước tiên tiêu diệt.

Xem xét không có mục tiêu điểm đỏ.

Ninh Thư ở trên giường nằm nửa ngày, sau đó dậy ăn một chút.

Chậm rãi từ từ, khoảng thời gian trước tinh thần căng chặt, hiện tại nên thả lỏng thả lỏng.

Ninh Thư từ tủ lạnh lấy ra xương , đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hình như chưa hư, bỏ vào nồi nấu chút canh hầm.

Hương canh hầm lan tỏa ra, lại đem mì sợi bỏ vào, lúc nước sôi lên,thì cho thêm hai bó rau xanh.

Một chén rau xanh , hương vị vô cùng thơm.

Ninh Thư từ từ ăn, cầm lấy điều khiển TV trên bàn chuẩn bị mở ra xem tin tức.

TV một mảnh trắng xóa, không có tín hiệu.

Ninh Thư liền gọi điện thoại cho cha mẹ người ủy thác.

Cha mẹ người ủy thác hỏi Ninh Thư gửi tiền về, nói trong nhà cần dùng.

Ninh Thư đáp ứng gửi tiền trở về, ở thâm sơn cùng cốc, nuôi người ủy thác bồi dưỡng thành sinh viên cũng không dễ dàng.

Ninh Thư ăn mì sợi, ăn thật ngon, đã trải qua bạo loạn, an ổn ổn ăn một ngụm mì sợi chính là điều làm người ta cảm thấy hạnh phúc.

Hiện tại nội tâm của Ninh Thư bình tĩnh vô cùng.

Lực lượng vũ trang của thành phố lại đi lùng xét một lần nữa vẫn không có phát hiện Dị Hình, cảm thấy Dị Hình đã bị tiêu diệt hết.

Vì thế tuyên bố tin tức, thành phố đã an toàn, các ngành các nghề có thể vận chuyển bình thường.

Một số người nửa tin nửa ngờ, ngày hôm sau, Ninh Thư nhận được điện thoại của công ty điện thoại nói đi làm.

Tuy rằng thành phố đã bảo đảm an toàn, nhưng là thành phố vẫn trông có chút tiêu điều.

So sánh với trước kia thì hiện tại thành phố người rất ít, trừ bỏ bị công kích chết người, còn có từ thành phố chạy thoát không ít người.

Muốn quay lại phong cảnh phồn hoa trước kia thì cần phải có chút thời gian.

Ngày hôm sau, Ninh Thư đến công ty, tới công ty người rất ít, thưa thớt vài người.

Công ty cũng có người chết đi.

Công ty thể hiện sự quan tâm đến các nhân viên đi làm, nên liền phát thưởng cũng coi như đuổi đi vận đen.

Những người chết đều không phải trách nhiệm của công ty.

Nên không thế tố án được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro