Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: JiaoFa

Thật sự là một việc xảy ra trong chớp mắt, thậm chí sau nhiều năm, tôi vẫn có thể nhớ như in khoảnh khắc đó một cách rõ ràng - một người đàn ông lạ mặt đã cầm dao lao thẳng vào Keith, những người vệ sĩ dù có nhanh đến đâu cũng không thể phản ứng kịp, Keith lùi lại cùng với tiếng thét chói tai của mọi người.

"Keith!!!!"

Tôi hét lên trong hoảng loạn, không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ còn lại sự an toàn của Keith. Muốn ngăn cản người đàn ông kia, muốn đoạt lấy con dao, muốn bảo vệ Keith.

Tôi liều mạng chạy về phía trước, vươn tay cố ngăn người đàn ông đó lại. Thần kì, khung cảnh hiện ra trước mắt như một bức tranh toàn cảnh. Người đàn ông đó di chuyển chậm rãi, dường như tôi có thể ngăn cản anh ta chỉ bằng một chút nỗ lực, chỉ cần cố gắng thêm một chút. Hắn ta nâng con dao lên, vẽ một cung tròn trên không trung. Keith có vẻ như đã thoát khỏi phạm vi tấn công của hắn.

Nhưng mọi thứ vẫn quá trễ. Trước mắt tôi, con dao của tên kia đã rạch một đường dài trên cánh tay Keith.

"!!!"

Dòng máu đỏ tươi trào ra trước mắt tôi, tiếng la hét của đám đông vang lên. Vệ sĩ chạy đến từ bốn phía. Sau khi tên kia bị vệ sĩ khống chế, hắn ta bị đè nằm trên đất vẫn cố hét lên.

"Hãy bị nguyền rủa đi, các người là một đám ác quỷ! Tất cả Alpha trội đều nên chết đi! Các người sẽ bị hủy diệt! Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng của tôi, xin hãy trừng phạt bọn ác quỷ này!"

Tôi sững sờ một lúc, chưa tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Mặc dù đã dùng hết sức mình để giơ tay ra, nhưng vẫn chậm một bước. Cánh tay Keith đã bị thương, máu từ vết thương đang chảy không ngừng. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước nhanh đến chỗ Keith, vội tháo cà vạt trên cổ xuống.

"Ngài Pittman, tôi cần phải cầm máu cho ngài."

Tôi nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương, dùng cà vạt băng nó lại. Sau đó mới xác nhận xem những người xung quanh đã gọi xe cấp cứu chưa và có bệnh viện nào gần đây không.

"Trực tiếp đi đến bệnh viện sẽ nhanh hơn, ngài thấy sao?"

Tôi vội hỏi Keith. Ngài không có biểu cảm gì khác, chỉ đơn giản gật đầu. Tôi lập tức quay sang nhìn Huitek.

"Bây giờ đến ngay bệnh viện gần nhất, tôi sẽ liên lạc trước, đảm bảo khi đến bệnh viện sẽ gặp bác sĩ ngay. Giao thủ phạm cho cảnh sát, sau khi có kết quả xử lý thì hãy báo cáo lại."

Tôi lại ngẩng đầu nhìn Keith.

"Ngài vẫn ổn chứ? Có thể tự mình đi ra xe không?"

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, rõ ràng đến mức chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Không biết Keith đang nghĩ gì, liếc mắt nhìn tôi, không nói gì liền quay lưng rời đi. Tôi lập tức đi theo lên xe.

"Ngài Pittman vừa bị khủng bố tấn công. Chúng tôi sẽ đến bệnh viện trong vòng 10 phút nữa. Vết thương dài khoảng 10 - 13 cm, không rõ độ sâu, nhưng vẫn có thể hoạt động bình thường. Tạm thời đã cầm máu. Vâng, chúng tôi cần được điều trị ngay khi đến bệnh viện."

Sau khi gọi điện, tôi thành thật báo cáo với Keith. Ngồi bên cạnh, Keith có thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại trong điện thoại nhưng không có phản ứng gì. Tôi lo lắng nhìn chằm chằm miệng vết thương đỏ tươi kia, sợ rằng ngài sẽ ngất đi.

"Tôi sẽ khống chế các phương tiện truyền thông để đảm bảo rằng vụ tấn công này không trở thành một chủ đề nóng."

Đây không phải một điều cần báo báo, nhưng tôi đang cố ý trò chuyện với Keith. Mặc dù không trả lời, nhưng có vẻ ngài vẫn như mọi khi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù cho vết thương đã được băng bó kĩ càng, nhưng máu vẫn còn rỉ ra từ cà vạt. Tôi cắn chặt môi, âm thầm tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh.

****

Các nhân viên y tế đã chờ sẵn tại bệnh viện nhanh chóng xử lý vết thương cho Keith, may mà không ảnh hưởng tới động mạch hay các dây thần kinh.

"Có thể sẽ để lại sẹo, cũng có thể không...Cậu biết đấy, ngài ấy không giống với người bình thường."

Bác sĩ nói không chắc chắn. May mà vết thương cũng nhanh liền lại. Những lo ngại trước đây không biến thành sự thật, vết thương chảy máu không liên quan đến các bệnh khác. Bác sĩ nói chỉ cần khâu vết thương lại là ổn.

"Vì phải khâu vài mũi, mấy hôm nữa nhớ đến tìm tôi cắt chỉ nhé."

Bác sĩ cho biết ngày tái khám rồi rời khỏi. Sau khi hoàn thành các thủ tục khác nhau, tôi liền gọi điện cho các vệ sĩ đến canh tại cửa phòng, đồng thời gọi cho Charles báo cáo tình hình hiện tại, để bác ấy thường xuyên xem chừng vết thương của Keith.

Tôi mua một cái áo sơ mi mang đến cho Keith thay, khi đến phòng bệnh, nói lời chào ngắn gọn với các vệ sĩ ở cửa.

Cộc cộc.

Một lát sau, mở cánh cửa ra, hình ảnh Keith đang ngồi trên giường hiện trong mắt tôi. Tiếng mở cửa khiến ngài quay đầu lại nhìn vào tôi. Đóng cửa lại, tôi đi thẳng đến chỗ ngài, lấy chiếc áo sơ mi mới ra.

"Ngài hãy thay áo đi, vết thương của ngài đã ổn rồi chứ?"

Tôi thật sự không thể nhìn thẳng vào vết thương ngài, chỉ có thể nhìn mặt ngài mà hỏi.

Nhưng Keith không hề để tâm tới tâm trạng của tôi, giơ cánh tay lên trước mặt tôi. Cánh tay rắn chắc được băng vải bó lại. Nhìn thấy cánh tay được băng trong nhiều lớp vải trắng, nhất thời tôi không nói được lời nào.

Keith nói một cách thản nhiên, "Chỉ là một vài mũi khâu thôi, bác sĩ nói cậu đã cầm máu rất tốt."

Ngài nở nụ cười, có lẽ là đang khen tôi. Đầu óc quay cuồng, không biết nên trả lời ra sao. Tôi lấy sơ mi trong túi ra, đưa cho Keith thay. Keith duỗi thẳng tay để cởi chiếc áo đã bị rách ra. Tôi cố gắng không chạm vào miệng vết thương, giúp ngài mặc áo mới vào.

Ngay lúc tôi muốn cài lại nút áo, Keith đột nhiên nhíu mày - cánh tay bị gập lại làm động đến vết thương.

Tôi vội vàng lên tiếng, "Tôi..."

Nhanh chóng đi lên phía trước, ngồi trên giường như Keith, giúp ngài cài nút áo. Mỗi lần cài xong một nút, khung cảnh đẫm máu lại hiện rõ thêm một chút. Tôi lại nhớ đến kẻ lạ mặt đã lao vào Keith, tay cầm dao giơ lên không trung, còn có màu đỏ tươi chói mắt của máu.

Hơn hết, mình không làm được bất cứ điều gì, bản thân thật vô dụng.

Đôi tay đang cài nút chợt dừng lại. Chính xác thì hai tay tôi đang run rẩy không ngừng, rốt cuộc không tiếp tục cài nút được nữa, những tầng băng vải đã chiếm toàn bộ tầm nhìn tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy điều gì nữa.

"Làm sao vậy?"

Keith hỏi vì thấy kì lạ, tôi không có cách nào đáp lại. Tất cả những gì còn lại trong não tôi chỉ là màu trắng của băng vải, hai bàn tay run rẩy giữa không trung, không thể nắm lấy cánh tay của ngài.

Tôi áy náy mở miệng, "Xin lỗi, tôi thật sự có lỗi..."

"Vì chuyện gì?"

Keith không hiểu được tại sao tôi lại như vậy, nhưng tôi thì không còn hành xử như bình thường nữa.

"Tôi, tôi, lẽ ra tôi phải bảo vệ ngài...nhưng vẫn khiến cho ngài bị thương."

Keith không nói gì, chỉ nhìn tôi như thể cảm thấy điều tôi nói thật vô lý.

"Thật xin lỗi, tôi...là tôi đã khiến ngài bị thương. Rõ ràng...mọi thứ diễn ra trước mắt tôi."

"Đây không phải là lỗi của cậu."

Tôi kích động lắc đầu, "Nhưng rõ ràng tôi có thể ngăn anh ta lại, tôi đã nhìn thấy anh ta ngay từ đầu! Giá như tốc độ của tôi nhanh hơn thì..."

Trong mắt có chút mờ mịt, tôi lập tức cắn chặt môi dưới. Keith trầm mặc một lát.

"Đó là việc của Huitek."

Tôi tiếp tục lắc đầu. Không, không phải, đó đáng ra phải là việc của tôi. Tôi nên sớm phát hiện điều bất ổn, như vậy tôi có thể chặn hắn lại và ngài cũng không bị thương.

"Tôi thà...người bị thương là chính mình."

Tôi tự mình lẩm bẩm. Keith không nói lời nào.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, tôi vô thức nhắm mắt lại. Mí mắt dần ấm lên, rồi mất đi ánh sáng - Keith dùng tay che mắt tôi lại. Tôi ngẩn ngơ, không thể nhìn thấy gì.

Mắt tôi nóng lên, cho đến khi cảm nhận được dòng nước chảy trên mặt, tôi mới ý thức được mình đang khóc. Tôi run rẩy, thở gấp, hô hấp khó khăn. Sau đó, một sự ấm áp nhẹ nhàng phủ lên môi tôi.

Ưm, tôi mở miệng, như thể chờ đợi đã lâu, đầu lưỡi ẩm ướt của Keith nhẹ nhàng tiến vào môi tôi.

Lúc đầu, tôi chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Não tôi vẫn đang mơ hồ, đôi mắt bị che khuất, chỉ có thể hít thở hổn hển. Tôi sững sờ, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm giữa môi và răng. Lưỡi của Keith lướt qua kẽ răng đi sâu vào trong, ẩm ướt nhẹ nhàng quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng.

Cả người tôi mềm nhũn, ngã về phía sau, tay Keith đỡ sau đầu tôi. Gắng gượng mở mắt, nhưng ánh đèn chói lóa lại khiến tôi hấp tấp nhắm mắt lại. Hai đôi môi của chúng tôi kề sát vào nhau, đây là lần đầu tiên tôi nhận được nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, sự vuốt ve cẩn thận giữa môi và răng như thể tôi là một mảnh sứ mỏng manh, hình như đang muốn an ủi tôi.

Ưm~

Tôi hoàn toàn bị kẹp giữa Keith và nệm, toàn bộ cơ thể tôi đều cảm nhận âm thanh ướt át khi ngài hôn tôi. Tôi có thể cảm nhận được những khối cơ và trọng lượng của Keith, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua làn da, tất cả đều là hiện thực nhưng cảm giác lại quá hư ảo.

Tôi vươn đôi tay vẫn còn run rẩy ra muốn ôm lấy Keith, nhưng không thành công. Lý trí nói với tôi rằng, chỉ cần tôi có bất cứ hành động gì, mọi thứ đang diễn ra trước mắt tôi lúc này sẽ tan biến. Tôi không dám, sự thống khổ ngọt ngào này, tôi muốn níu giữ nó dù chỉ thêm một giây. Tôi nhắm mắt lại, say sưa trong nụ hôn ôn nhu, trong khoảng nghỉ giữa nụ hôn thì thở hỗn loạn.

Hãy để tôi nhớ mãi khoảnh khắc này.

Tôi muốn có được ngài, Keith.

Keith vẫn không ngừng hôn tôi, tay chậm rãi trượt xuống cổ tôi, chạm vào xương quai xanh, rồi tiếp tục đi xuống...

"!!!"

Khi Keith dùng ngón tay nóng rực chạm vào đầu ngực, tôi giật bắn mình, nín thở, bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt giữa môi và răng. Ngón tay Keith dừng lại dưới lớp áo mỏng, vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng trên ngực tôi. Tôi kiên trì nén lại tiếng rên rỉ muốn chui ra khỏi miệng, chỉ có tiếng thở dốc ngày càng nặng nề làm lộ ra tâm trạng hừng hực của tôi. Khi Keith nắm chặt đầu ngực tôi, trái tim tôi như muốn nhảy lên, không hô hấp nỗi nữa. Nơi bị Keith chạm vào như đang bốc cháy. Phía dưới cũng trở nên đau đớn, tôi liều mạng kiềm lại dục vọng muốn được cương cứng.

Tôi nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy một nửa khuôn mặt Keith. Trong tầm nhìn mờ nhạt, Keith đang gần trong tầm tay. Bàn tay Keith một lần nữa che mắt tôi lại, giấu đi tia sáng cuối cùng trong mắt tôi. Khi mọi thứ đều tối đi, toàn bộ cơ thể tôi nằm dưới sự kiểm soát của Keith. Nhiệt độ của ngài, hơi thở của ngài, những nụ hôn mãnh liệt nhưng lại được tiết chế của ngài. Tôi nhắm mắt lại, hàng mi run nhẹ lướt qua lòng bàn tay ngài.

Ha a, tôi thở hồng hộc. Môi Keith gắn chặt với tôi, đôi môi tôi mềm đi như thể đang tan chảy trong nụ hôn của ngài. Keith ve vãn đầu ngực tôi, đầu lưỡi chạy loạn giữa răng môi khiến tôi nhũn ra như một vũng nước xuân, lập tức có thể lan ra. Tứ chi vô lực bị Keith ép chặt vào giường, trọng lượng thân thể ngài áp trên người tôi vô cùng nặng nề.

Tựa như đang được khảm vào một thể. Tôi hít thật sâu pheromone của người đàn ông này, cầu xin ngài, hãy đi vào trái tim tôi.

Nếu có thể chiếm hữu con người này, dù cho phải đánh đổi bằng bất cứ điều gì tôi đều bằng lòng.

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa đột ngột khiến tôi tỉnh táo lại. Không phải chỉ mình tôi bị gọi tỉnh, người đàn ông đang nằm trên người tôi cũng vậy. Tôi có thể cảm nhận được thân thể người này lập tức căng cứng. Tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể để Keith trở lại với hiện thực.

Keith buông môi tôi ra, nâng người lên. Dáng vẻ bình thản ung dung này làm tôi ngạc nhiên. Nhưng tay của ngài vẫn đang che mắt tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của ngài. Tôi nằm yên, giữ hơi thở. Tôi rất tò mò, muốn biết hiện giờ Keith đang nghĩ gì, đang có biểu cảm gì, và tại sao vẫn chưa chịu thả tay ra. Nhưng điều đó không quan trọng, trong không gian này chỉ có hai chúng tôi, thế là quá đủ rồi.

Tôi thật sự muốn như vậy.

"Chết tiệt!!"

Vài giây sau, Keith mở miệng chửi rủa, đứng dậy và thả tay ra. Tôi nằm trên giường, xoay người lại, ngơ ngác nhìn ngài. Chúng tôi mới vừa hôn nhau, và giờ tôi cảm thấy bản thân như đang bị bỏ rơi sau một buổi hoan ái sung sướng, thật trống rỗng và vô nghĩa.

Keith đi nhanh về phía cửa, khi nắm được tay nắm cửa thì đột ngột quay đầu, nói:

"Tất cả đều tại cậu."

Keith nghiếng răng nghiến lợi mà quăng ra một câu như vậy, đóng sầm cửa lại và rời đi. Tầm nhìn rực rỡ ngắn ngủi đã trở lại bóng tối ngay khi ngài vừa rời khỏi phòng.

Sự tĩnh mịch lặng lẽ bao trùm căn phòng này, một lần nữa, tôi lại bị bỏ lại một mình.

Đáng lẽ tôi nên đi ra ngoài.

Mặc dù không thể động được dù chỉ một ngón tay, tôi vẫn vùng vẫy để di chuyển. Tôi phải đuổi kịp Keith, phải quay về nhà, phải nghe theo lệnh của ngài. Đây là công việc của tôi.

Những ngón tay vô lực khiến tôi gặp phải không ít khó khăn khi cố gắng sửa sang lại trang phục. Không dễ gì mới chỉnh trang xong quần áo, tôi lấy tay vuốt lại tóc, qua loa thu dọn lại chính mình.

Nhưng tâm trí hoảng loạng thì không hề dễ chỉnh đốn như quần áo.

Tất cả đều tại cậu...

Câu nói của Keith văng vẳng bên tai tôi. Ngài nói đúng, tất cả là do tôi.

Tôi đã sớm biết Keith sẽ hối hận, nhưng lại không ngăn cản ngài.

Bởi vì tôi không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc ngọt ngào ấy, cho dù nó chỉ kéo dài trong nháy mắt.

Tất cả đều do sự tham lam của tôi, mới gây nên kết cục này.

Khi tôi cố lấy can đảm để đi trên hành lang, Keith đang nói chuyện với Huitek. Nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng kéo dài rất lâu, nhưng thực tế chỉ vỏn vẹn hai mươi phút.

May là Keith đang quay lưng lại với tôi, tôi cố gắng khống chế biểu cảm của chính mình, lặng lẽ bước đến phía sau ngài.

Keith cảm nhận có sự chuyển động ở sau lưng, nhưng vẫn không quay lại nhìn tôi, thậm chí một cái nhìn thoáng qua cũng không có.

"Cứ xử lý như vậy đi."

Kết thúc báo cáo, Huitek gật đầu. Keith không nói gì, xoay người bước đi. Tôi nhanh chóng đi theo sau ngài. Giày da tạo ra tiếng bước chân nặng nề trên nền đất cứng, nhưng sự trầm mặc trong không khí thực sự muốn bóp chết người ta.

Tất thảy đều không tránh được đi đến thất bại, quanh đi quẩn lại, cũng trở về điểm xuất phát.

Phải mau chóng thức tỉnh.

Pheromone nhàn nhạt vẫn vô thức trôi lơ lửng trong xe, tôi nhắm mắt lại.

Đừng vì hương vị này mà đau lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro