Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: JiaoFa

Tôi ngừng thở nhìn vào gương mặt Keith. Keith không lên tiếng, trong không gian yên tĩnh, chỉ có chiếc cổ tay đang bị nắm chặt dần nóng lên, khẽ run rẩy. Tôi liếm nhẹ làn môi khô ráp của mình, nghĩ rằng bản thân nên nói gì đó, nhưng đôi môi run rẩy lại không thể nói được lời nào. Keith cứ nhìn tôi như thế.

Qua một hồi lâu, tôi chật vật mở miệng: "Ưm, ngài còn yêu cầu gì không ạ?"

Mặc dù giọng điệu có chút yếu ớt, nhưng vẫn rõ ràng, Keith sẽ nghe được, vậy mà ngài lại không có bất kỳ phản ứng gì. Trái tim tôi đập loạn lên như đang muốn nhảy ra ngoài.

"...?"

Cái tay đang cầm cổ tay tôi nhẹ nhàng buông ra. Các dây thần kinh tôi nhanh chóng được thả lỏng.

Tôi muốn hỏi tại sao ngài lại làm như vậy, nhưng không thể mở miệng. Keith hạ mắt, dùng ánh mắt lần đầu tiên gặp tôi để nhìn tôi. Nói đúng hơn, ánh mắt đó đang nhìn vào cổ tay tôi.

Có chuyện gì vậy? Khuôn mặt phức tạp đó khiến tôi không nắm bắt được cảm xúc của ngài. Tôi không rõ vì sao Keith lại nhìn tôi như thế, nhưng chắc chắn ngài đang khổ não, khổ não vì một lí do nào đó mà tôi không biết được.

Keith thở dài rồi bất ngờ buông cổ tay tôi ra. Tôi loạng choạng lùi lại vài bước. Keith không nhìn đến tôi, quay người đi.

"Không có gì, cậu ra ngoài đi."

Tôi mở to mắt, vội xoay người đi ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, cơn đau ở cổ tay trở nên rõ ràng hơn, dấu tay đỏ sẫm nằm trên cổ tay tái xanh. Gương mặt lập tức nóng bừng lên. Tôi lặng lẽ nâng cổ tay, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

"Haa..."

Tôi thở dài thườn thượt. Nhịp tim dồn dập vẫn chưa hồi phục. Tôi phải đứng dựa vào cửa phòng Keith, nhắm mắt lại, đợi cơn nhói trong tim dịu đi.

****

"Ưm~"

Buổi sáng khi vừa mở mắt, tôi vô thức rên rĩ yếu ớt, sau vài lần cố gắng, cuối cùng cũng có thể nâng đôi mắt nặng trĩu lên, nhưng tinh thần vẫn còn khá mơ hồ. Những kí ức tối qua ùa về, tôi thẫn thờ nhìn vào cổ tay mình. Có một vết bầm tím đã được in trên đó. Tôi chạm nhẹ vào cổ tay, nhịp tim đập thình thịch. Trước khi vết bầm này biến mất, tôi vẫn có thể giữ được nhiệt độ của người đó - Keith.

Tôi khẽ mím môi, có tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng bỏ tay xuống và ngồi dậy. Chắc chắc là Charles đã đến.

"Cậu dậy rồi sao? Muốn dùng bữa như thế nào? Ngài Pittman nói ngài ấy sẽ ăn ở trong phòng."

"Vậy sao?"

Trong tai tôi nghe được một giọng nói đầy thất vọng. Tôi vội cúi đầu, giấu mặt đi.

"Tôi sẽ xuống phòng ăn, cảm ơn bác."

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, Charles rời khỏi phòng. Tôi thở dài, hạ vai xuống.

Chiếc bàn cùng ngồi ăn sáng với Keith hàng ngày bỗng chốc trở nên vắng vẻ, mặc dù chỉ ăn cũng nhau một lần trong ngày, nhưng vô tình đã hình thành thói quen. Khi thực sự ở một mình, cảm giác trống rỗng không thể giải thích đột nhiên ập đến.

"Haa..."

Kể cả tiếng dao nĩa chạm nhau cũng vang dội gấp nhiều lần, tôi nhịn không được thở dài. Charles đứng lên muốn rót đầy nửa ly nước trái cây còn lại của tôi, nhưng tôi từ chối. Trên đường trở về phòng, cơn chóng mặt đột ngột làm tôi run rẩy.

Tôi dựa vào tường thở hổn hển, một điềm báo chạy qua đầu óc tôi. Tôi biết đây là cảm giác gì. Ít nhất là một tháng, nhiều nhất vài tháng - càng gần kì phát tình, các triệu chứng này càng xuất hiện thường xuyên.

Ngoài ra còn một vài triệu chứng khác xảy ra sau đó. Tôi chăm chú đưa thuốc vào miệng. Cũng như trước đây, nhiều thuốc ức chế hơn so với định mức.

****

Ngay cả lúc ngồi trong xe cùng nhau đi làm, Keith cũng không bao giờ nhìn thẳng vào tôi. Tôi giả vờ như đang làm việc, nhìn vào màn hình máy tính bảng, lặp lại động tác mở và đóng lịch trình một cách vô nghĩa.

So với trước đây, sự im lặng càng dài, sự khó xử càng tăng. Tôi đột nhiên nhớ lại khuôn mặt Keith vào lần cuối nhìn thấy hôm trước, có một chút thay đổi nho nhỏ, nhưng cũng nhớ lại chuyện ngày hôm trước, trong lòng liền xuất hiện một ý vị khác thường.

Tôi mấp mấy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nếu ai đó hỏi tôi lý do tại sao tâm trạng lại không tốt, có lẽ tôi sẽ không trả lời, thay vào đó cảm thấy bị tổn thương. Điều này còn thường xảy ra khi bước vào công ty.

Cậu chỉ là một người làm công, tôi có làm gì cũng không cần cậu hỏi đến.

Lời nói sắc bén hay cử chỉ trong ánh mắt của ngài hiện lên trong đầu tôi. Sau nhiều lần bị tổn thương, tôi quyết định sẽ không hỏi về chuyện của ngài nữa. May là tôi vẫn là người có mắt nhìn, cho nên đến giờ mới không có quá nhiều gánh nặng.

Nhưng hôm nay tôi thật sự không hiểu.

Tôi nghĩ đến Naomi. Nhìn qua thì, Keith vừa gặp cô ấy vào tối qua. Có chuyện gì đã xảy ra trong khách sạn sao?

Tôi bị độ rung và tiếng chuông từ trong túi làm cho giật mình, rút điện thoại ra, nhấn nghe.

"Emma, có chuyện gì xảy ra à? Lại gọi điện cho anh vào lúc này." Tôi nghi hoặc hỏi

Emma hoảng loạn nói "Tha lỗi cho em, Yeon Woo, sáng nay em có chút việc, em có thể sẽ tới muộn một lúc. Buổi chiều em mới tới làm được không? Việc cần xử lý vào sáng nay em sẽ thông báo cho Rachel."

"Không sao đâu. Có chuyện gì nghiêm trọng không? Hãy nói anh biết nếu em cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, Emma." Tôi nghiêm túc bổ sung.

Emma trả lời bằng giọng nói yếu ớt, "Cảm ơn anh nhiều, Yeon Woo. Em sẽ làm vậy."

Ngắt máy, tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Keith.

Tôi lúng túng mở miệng, "Ơ...Emma nói có việc, buổi chiều mới có thể đi làm, tôi đồng ý..."

Keith không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Cái nhìn này khiến tôi không thoải mái. Ngài muốn cô ấy trở lại làm sớm hơn? Tôi chuẩn bị hỏi thì Keith đã nói trước.

"Bệnh của cậu bao giờ mới khỏe lại?"

Câu hỏi bất chợt làm tôi sửng sờ một lúc. Tôi cũng nghĩ rằng mình đã khá hơn rất nhiều, như Stewart đã nói trước đây.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì đã xảy ra với Grayson cách đây không lâu, tôi không dám tự tin để bảo đảm tôi sẽ sớm bình phục, nếu không có Keith, tôi thậm chí không thể ra khỏi văn phòng.

Nhìn vẻ mặt không biết nên nói gì của tôi, Keith cau mày, quay đầu sang hướng khác.

"Cậu thật phiền phức."

Trong khoảnh khắc này, tim tôi như muốn nhảy khỏi cơ thể. Tôi đã quên mất người đàn ông này nghĩ rằng có tôi gần bên thật tiện lợi mới cho phép tôi bên cạnh. Ôm lấy tôi khi bệnh tình tái phát, ôn nhu an ủi đôi tay và giọng nói của tôi, bất quá đó chỉ là vọng tưởng của tôi thôi, trái tim đập nhanh dần, sau khi sự dồn dập đi qua, chỉ còn lại những vết thương sắc nhọn, rỉ máu.

Tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi, chẳng có chút ý nghĩa gì. Tất nhiên tôi đã biết điều đó từ lâu rồi, chỉ là tôi sẵn sàng giả vờ, giả vờ để được đắm chìm trong mộng tưởng này lâu hơn.

Nhưng dù vậy, có nhất thiết phải đẩy tôi vào thực tế một cách tàn nhẫn như vậy không?

Tôi nhìn khuôn mặt gầy guộc của chính mình phản chiếu qua cửa kính xe. Người đàn ông này hoàn toàn không hiểu tâm ý tôi, ngài ấy không biết được những lời này sẽ làm tôi tổn thương đến mức nào, mà ngài ấy cũng không cần biết.

Cũng phải, cho dù ngài có biết đi chăng nữa, thái độ mà ngài đối xử với tôi có lẽ cũng không bao giờ thay đổi.

Đối với ngài ấy, mình chẳng là gì cả.

"Thật có lỗi, tôi đã gây phiền toái cho ngài."

Tôi bình tĩnh nói lời xin lỗi - việc vẫn hay làm mỗi ngày. Keith vẫn đang quay đi và không nói gì. Có lẽ khi nghe tư vấn của Stewart vào lần sau, tôi sẽ hỏi anh ấy khi nào thì tôi sẽ bình phục hay có phương pháp điều trị nào tích cực hơn không? Nếu là có thì...

Khuôn mặt Keith phản chiếu qua cửa kính xe trông vẫn vô cảm như cũ.

Tôi không thể cứ dựa vào Keith như thế này.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đàn ông này thực sự sẽ chán ghét và ném tôi đi, lúc đó tôi thật sự sẽ sa vào cát bụi rồi...

****

Cuộc thương lượng với Chase Miller cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa sau nhiều lần tranh chấp. Mặc dù đã dự đoán từ trước chuyện sẽ không dễ dàng gì, không ngờ rằng điềm báo đáng ngại này lại chính xác đến như vậy.

"Không phải anh đã nói hôm thứ tư chắc chắn sẽ đến được hay sao?"

Tôi không thể kìm nổi cơn tức giận trong lòng, lớn tiếng chất vấn.

"Hãy cho tôi một lí do đi, lí do vì sao cuộc hẹn ngày hôm nay lại bị hủy? Nếu các anh trì hoãn lần nữa, thì đừng trách chúng tôi."

Tôi lên tiếng trách móc, ngẩng đầu nhìn trần nhà, mất vài giây để kiềm chế cơn tức giận đang bộc phát.

"Các anh còn muốn kí hợp đồng không?" Một sự mệt mỏi ập đến, tôi hỏi với đầy sự bất lực.

Người quản lý của Chase vội trả lời, "Tất nhiên rồi, ngài Chase cực kì thích vai diễn này."

"Vậy bây giờ sao lại vòng vo như thế?"

Người quản lý ấp úng nói, "Chuyện đó...Bởi vì hiện tại tâm trạng của Chase không tốt."

Tôi không thể khống chế được sự tức giận trong lòng, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Qua một lúc, tôi cũng bình tĩnh mà mở miệng:

"Vậy xin ngài Chase vui lòng xác nhận xem khi nào tâm trạng ngài sẽ trở nên tốt hơn, chúng ta có thể kí hợp đồng."

"Lần này nhất định phải giữ lời."

Tôi nhắc lại lần nữa, sau đó cúp máy. Nhưng ngay cả khi nhắc lại nhiều lần, phía Chase vẫn không đáng tin cậy. Nếu lại hủy hẹn, Keith sẽ nói gì?

Cho tới giờ, phản ứng vẫn không khác ngày thường, lạnh lùng. Mặc dù gần đây dường như ngài ấy có chút suy nhược tinh thần, nhưng phản ứng lại có phần lạnh lùng hơn.

Mình sắp phát điên vì phải sắp xếp phần còn lại của lịch trình...

Tôi nghiến răng sửa lại lịch trình của Keith, vội vàng gọi điện thoại.

****

Nơi hẹn với Chase Miller là một quán cà phê trong một khách sạn nổi tiếng, hình thức hội viên cấm tất cả mọi người vào từ cổng. Tất nhiên, vẫn có môt số người được chọn là ngoại lệ.

"Chào mừng ngài đã đến, ngài Pittman."

Sau khi nhìn thấy Keith, người quản lý quán cà phê đã đích thân chào hỏi và đưa ngài đến chỗ ngồi đã đặt trước. Tôi để tất cả vệ sĩ, bao gồm Huitek ở trước cửa rồi đi theo Keith vào quán cà phê.

Mặc dù đã đến nơi này nhiều lần, nhưng nội thất rực rỡ lấp lánh lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Để không quá áp lực, tôi cố gắng đứng thẳng lưng. Có thể đến đây ăn và uống cà phê ở một nơi như thế này, người uống cà phê phải có một trình độ nhất định, cũng đủ tuyệt vời.

Keith đang ngồi bên cửa sổ. Tôi chuẩn bị một chiếc ghế đơn giản ngồi ở sau ngài ấy, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của Chase.

Khi tôi kiểm tra đồng hồ, nhận ra đã đến giờ hẹn. Tôi khá lo lắng vì đã có nhiều cuộc hẹn bị hủy trước đó. May mắn, sau hai lần gọi điện xác nhận, người quản lý của Chase nói hôm nay nhất định sẽ đến, câu trả lời cũng rất kiên định. Lần này chắc có thể tin được, tôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Chase Miller có thể đến đúng giờ hẹn không?

Tôi nhớ lại con người của ngài ấy, nhưng cũng không thể nghĩ gì hơn được. Mặc dù đã nghe tên Chase Miller nhiều lần, nhưng tôi chỉ nhìn thấy ngài ấy trên TV hay màn ảnh rộng. Đây sẽ là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy người thật của ngài.

Trông sẽ như thế nào nhỉ?

Tôi khá tò mò. Mặc dù đã qua tuổi sẽ hét lên vui mừng khi nhìn thấy nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng tôi vẫn thực sự tò mò. Cho dù làm thư kí cho một ông chủ tập đoàn giải trí, nhưng cơ hội được nhìn thấy diễn viên giá trị cao nhất, nổi tiếng hàng đầu cũng rất hiếm.

Như vậy thì...Bữa tiệc cuối năm ngoái, Chase Miller có tham dự không?

Mặc dù có gửi lời mời. Tôi nhớ Grayson đã đến, Chase có phải cũng đến hay không? Tôi mông lung một lúc, chợt thấy nhân viên đi đến và đưa tôi thứ gì đó.

"A, cảm ơn."

Rất lâu mới nhận được menu, tôi tùy tiện chọn một thức uống.

Tôi nhìn Keith, cẩn thận trò chuyện, "Ngài Pittman, ngài muốn dùng Espresso hay là trà ạ?"

Keith nhìn vào bức tường kính bên cạnh, không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói:

"Trà."

"Được, cần tôi chọn loại trà không?"

Keith không nói gì, như ngầm đồng ý. Tôi chọn một vài loại trà theo ý thích của ngài, ngửi thử mùi hương.

"Cho tôi một bình tương tự loại này."

Người phục vụ đã đi khỏi cùng với menu và mẫu trà thử. Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn vào lưng Keith. Ngài ấy luôn mang dáng vẻ thường thấy - mùi hương thoang thoảng, mái tóc dày gọn gàng, chiếc cổ khỏe khoắn, bờ vai rộng rãi, tất cả đều giữ được sự hoàn hảo nhất.

A!

Tôi chợt nhớ ra.

Đã đến lúc phải chấn chỉnh lại tâm trạng.

Nhớ lại lần đầu tiên thất tình, từ ngày đó cũng đã trôi qua mấy năm. Mặc dù trong lòng từ lâu đã từ bỏ được tình yêu từ ngài, nhưng vẫn không thể từ bỏ niềm khát khao của mình dành cho ngài, cứ như vậy không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.

Ý nghĩ muốn kết thúc đoạn tình cảm không hồi kết này không chỉ mới một hay hai lần, chỉ là chưa có lần nào thành công. Hết lần này đến lần khác, cứ lặp đi lặp lại, tôi bị ngài cuốn hút, tôi biết rõ tình yêu tầm thường, nhỏ bé này sẽ không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào, nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ tình cảm này.

Đương nhiên, nó tựa như hô hấp, luôn ẩn nấp ở nơi sâu thẳm nhất. Rất khó để nhận ra, nhưng nó cũng không thể mất đi. Cảm giác mới mẻ lúc đầu đã biến mất, hiện tại ngay cả tâm trạng thờ ơ cũng biến thành một loại mỉa mai.

Cậu thật sự rất phiền...

Lại một lần nữa nghe được những lời nói nhói tim như vậy, tôi chỉ có thể lặng lẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, xem như không có chuyện gì xảy ra. Keith vẫn nhìn về một hướng, không nói gì với tôi. Tôi yên lặng ngắm nhìn bóng lưng ấy.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mệt mỏi với cảm xúc này.

Bây giờ thật sự là lúc để nghĩ lại rồi, đúng không?

Lách cách.

Mờ mịt nghe được âm thanh đặt tách trà xuống. Keith đã uống xong tách trà đầu tiên. Tôi khá rầu rỉ, không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu xuất hiện của Chase.

Tại sao lại như vậy? Lẽ nào trên đường đi đã xảy ra chuyện gì?

Tôi...thà là như vậy. Thật không thể tin được, đã khiến Keith đợi hơn hai tiếng đồng hồ. 30 phút sau, tôi gọi cho người quản lý của Miller, anh ấy trả lời với giọng hối lỗi, "Tôi sẽ đến ngay lập tức."

Lại chờ thêm 30 phút nữa, lần này vẫn cho tôi câu trả lời tương tự. Trong lần gọi tiếp theo, tôi không thể kiềm chế sự bực mình.

"Này, thật sự sẽ đến hả?"

Nghe được câu hỏi của tôi, anh ta bối rối mà nói, "Ưm...Đúng vậy, đang trên đường tới."

Nhưng mà tôi đã mất kiên nhẫn. Với lại cũng đã qua hơn hai giờ. Sẽ không bày trò nữa chứ, mọi người đã ở chỗ này rồi.

Tôi nôn nóng bất an, phát hiện tách trà của Keith đến một nửa cũng không còn. Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn sắc mặt của Keith. Muốn hẹn lại lần nữa sao? Hiện tại nên làm gì bây giờ?

"Cái đó...ngài Pittman?"

Tôi thận trọng mở lời. Keith thình lình đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Tôi giật mình, loạng choạng lui lại vài bước. Keith cũng bất ngờ với phản ứng của tôi, nhíu mày.

"Cậu làm gì vậy?"

Tôi cuống quít đứng thẳng lại.

"Xin thứ lỗi."

Keith không nói gì, xoay người hướng cửa ra vào. Tôi theo sát phía sau như mọi khi.

"Hẹn gặp ngài vào lần sau."

Keith lướt qua người phục vụ đang cúi chào nghiêm trang, đi thẳng ra đại sảnh.

Ơ?

Bất chợt, có một người đàn ông tiến vào. Dường như người này có vẻ hơi bất an, đi lòng vòng, khi nhìn thấy Keith thì dừng lại, sau đó anh ta nhắm chặt mắt, chắp tay như đang cầu nguyện. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kì lạ này.

Người đó làm gì vậy?

Khi tôi đang quan sát anh ta, đột nhiên Huitek đi đến, nhỏ giọng nói với tôi:

"Yeon Woo, có chuyện gì vậy? Chase Miller chưa đến sao? Chúng tôi chắc chắn không bỏ lỡ ngài ấy, tôi vẫn luôn đứng gác ở đây và không nhìn thấy ai đi qua cả, nếu ngài ấy đã đến chắc chắn chúng tôi sẽ nhìn thấy."

Anh ấy cũng khẩn trương như tôi. Dám lừa gạt Keith Knight Pittman? Cho dù chuyện đã xảy ra thì cũng thật khó tin. Nhưng đây là sự thật không thể chối cãi. Tôi nuốt nướt bọt, gật đầu.

"Đúng vậy, ngài ấy chưa đến."

"Cái tên Chase này..."

Ngay lúc Huitek chuẩn bị mở miệng nói xấu, người đàn ông lạ mặt vừa nhìn thấy lúc nãy xông vào.

"Aaaa...!"

Không ai có thời gian đề phòng, tôi có thể thấy rõ người đàn ông đó đã lao mạnh đến Keith, rút ra một vũ khí sắc bén từ trong túi.

"Keith!!!"

Tiếng hét chói tai của tôi trễ một nhịp mới đi vào tai tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro