Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:JiaoFa

Sau khi tan làm, Keith đưa tôi về nhà, sau đó trực tiếp đến khách sạn. Mặc dù đã quen với việc này, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu khi thấy ngài ấy đi mất.

Lịch trình sau đó vẫn như mọi khi – dùng xong bữa tối do Charles chuẩn bị, tôi sẽ gặp Stewart để cùng trò chuyện.

"Bây giờ có thể điều chỉnh tần suất tư vấn thành hai lần một tuần được rồi, sau đó sẽ điều trị bằng thuốc."

Anh ta nói xong, lấy thuốc từ trong túi - đây là loại thuốc tôi sẽ dùng mỗi khi không thể kiểm soát được mình.

"Nếu cậu có khuynh hướng phát tác thì uống cái này. Nếu vẫn không thể bình tĩnh lại thì dùng loại này."

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại thuốc này, cảm thấy nó thật thần kỳ.

Stewart quay lại và nói, "Chỉ dùng loại này nếu loại đầu tiên không có tác dụng, nhưng cố gắng đừng dùng tới nó sẽ tốt hơn. Mặc dù loại thuốc này có tác dụng mạnh nhưng nó cũng có tác dụng phụ rất lớn. Lựa chọn đầu tiên vẫn nên là loại thuốc thứ nhất, nếu thật sự cảm thấy không hiệu quả thì lại dùng loại này. Nhưng điều quan trọng là cậu phải giữ bình tĩnh cho bản thân. Nếu cậu uống loại thuốc thứ hai, hãy nhớ gọi cho tôi và tôi sẽ kiểm tra tình trạng của cậu và tác dụng của thuốc." Stewart nhắc lại.

"Tôi rõ rồi." Tôi gật đầu, một lần nữa xác nhận thứ tự sử dụng.

"Hơ...ha..."

Tôi nhún vai, hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười chua chát. Stewart vỗ vỗ bả vai của tôi. Tuy ý thức của tôi vẫn còn cứng nhắc, nhưng nó không nghiêm trọng như trước đây. Stewart hài lòng mà gật đầu.

Sau khi tiễn Stewart về, tôi trở về phòng khách. Trong phòng chỉ còn lại một mình, tôi không khỏi thở dài. Tôi ngồi ngẩn người không biết suy nghĩ cái gì, bên tai có tiếng nhạc nhàn nhạt.

Lúc đầu tôi không nhận ra âm thanh đó là gì, chỉ chớp mắt ngây người và một lúc sau mới tỉnh lại. Tôi vội vàng rút điện thoại ra - là người quản lý của Chase Miller.

"Vâng? Thật có lỗi khi nghe máy chậm. Anh tìm tôi có chuyện gì không?" tôi nhanh chóng đưa điện thoại lên tai, vội nhận lỗi.

Đối phương lên tiếng nói, "Tôi mới là người nên xin lỗi, muộn như vậy lại gọi cho cậu, tôi chỉ cảm thấy mình nên chuyển lời của ngài Chase đến cậu càng sớm càng tốt."

"Vâng, đương nhiên nên làm như vậy. Không có việc gì đâu."

Tôi đã sẵn sàng để ghi chú lại mọi thứ. Tiếng thở dài của người quản lý truyền đến bên tai khiến tôi có một dự cảm xấu.

"Ngài Chase không đồng ý với điều kiện của bên cậu."

Tôi đã cau mày khi nghe được điều này. Tôi gần như quên mất, Chase Miller không phải là một người dễ giải quyết. Mặc dù chuyện đổi vai diễn không phải là điều dễ chấp nhận đối với một diễn viên, nhưng ở một mức độ nào đó, vẫn còn đối tượng có thể thỏa hiệp. Nhưng Chase Miller tuyệt đối không loại người này.

"Ngài ấy không thích điều kiện mà chúng tôi đưa ra sao?" tôi dò hỏi lần nữa.

Người quản lý ngại ngùng đáp "Đúng vậy, Chase nói muốn hủy hợp đồng này. Bởi vì bên phía các cậu đã sửa đổi nội dung hợp đồng trước, nên phía chúng tôi không có lỗi gì cả."

"Chờ một chút, chờ một chút!" Tôi cuống quít ngắt lời người đó.

"Không phải là đã thương lượng khi tôi gọi điện sáng nay sao? Tôi đã nói với anh rằng tôi muốn thay đổi vai diễn, và những thay đổi chi tiết sẽ được điều chỉnh lại trong tương lai."

"Mặc dù đã quyết định như vậy nhưng phía Chase không hài lòng với nội dung hợp đồng, giờ cậu muốn tôi phải làm thế nào đây?"

Giọng anh ta lại vang lên từ bên kia điện thoại. Tôi ngẩn người giây lát không biết nói gì. Rốt cuộc có điều gì có thể làm người ta thỏa mãn không? Tất cả điều kiện tôi đưa ra đều tốt hơn lúc đầu, chính là muốn bù đắp cho Chase Miller đã đổi vai diễn, cuộc họp đã được tổ chức, luật sư cũng thảo lại hợp đồng.

Nội dung bị thay đổi của vai diễn may mắn là không bị phản đối nhiều. Nhưng tại sao Chase Miller không phải là diễn viên chính mà quản lý phụ trách vẫn không thể thuyết phục được. Nhưng gần đây mọi người đã bị Keith chỉ trích nhiều lần về các vấn đề chi tiết, ai cũng không dám phản đối ngài.

Thêm nữa sự lựa chọn của Keith luôn đúng. Nghe nói có một bộ phim mà ai cũng không thể chấp nhận được phần kết và thề sẽ cùng nhau chống lại, nhưng năm đó, bộ phim đã được đón nhận nồng nhiệt nhờ vào cái kết đó. Hoặc một bộ phim chỉ mời một diễn viên vô danh, cuối cùng nó đã đưa diễn viên đó trở thành ngôi sao hàng đầu.

Liệu quyết định của Keith có đúng đắn không? Mọi người chỉ có thể làm theo với một sự hoài nghi.

Hơn nữa khi thay đổi một vai diễn phải tốn nhiều kinh phí hơn. Tôi chợt nhớ đến con số 0 được thêm vào ở phần chi phí, nên nói thêm, "Vậy các anh muốn điều gì? Hãy nói ra đi. Không thích điều gì, hay muốn sửa lại thế nào?"

Anh ta không trả lời. Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

"Ô, chính là..." bất đắc dĩ, người quản lí do dự và tiếp tục nói, "Ngài ấy muốn gặp mặt trực tiếp để bàn lại."

"À..."

Tôi không nhịn được thở dài. Các ngôi sao nổi tiếng thường đặt ra những điều kiện theo ý muốn, khiến cho công ty sản xuất rơi vào tình trạng rắc rối là chuyện thường xảy ra. Tuy nhiên, đối diện với Keith Knight Pittman, mà lại nói ra lời ngạo mạn thế này, có phải vì mình là người của gia đình Miller nên mới có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy?

"Được rồi. Tôi sẽ báo lại, nhưng tôi không bảo đảm ngài Pittman sẽ đồng ý."

"Được được."

Lời cảnh báo của tôi khiến người bên kia trở nên yếu ớt. Khi nghĩ đến tình huống của người này và tôi gần như giống nhau, tôi liền sinh ra đồng cảm. Có lẽ tất cả Alpha trội trên thế giới này điều giống nhau, ai cũng không quan tâm đến người khác.

"Ha..."

Tôi lại thở dài. Bên ngoài vang lên tiếng xe nho nhỏ - âm thanh Keith trở về. Tôi vội vàng đứng dậy đi ra phòng khách.

Khi tôi mở cửa trước, Charles đang đứng ở chân cầu thang chuẩn bị đón Keith. Chiếc xe chạy đến cách đó không xa, vòng một vòng tròn lớn ở giữa sân. Xe ngừng lại, trong khi Keith xuống xe, tôi đang đứng bên cạnh Charles cùng nhau chờ ngài.

Huitek, người đầu tiên xuống xe, mở cửa cho Keith.Trong lúc Keith đang xuống xe, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì dừng lại. Đây có thể là phản ứng tự nhiên trước một tình huống bất ngờ, nhưng có cần phải dừng lại để nhìn tôi không? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi không để tâm đến điều này. Charles, người đang đứng đợi một bên, lên tiếng trước, "Ngài đã về rồi sao? Có cần chuẩn bị bồn tắm ngay không?"

Keith tình cờ liếc nhìn tôi, người đang đứng bên cạnh, đáp ngắn gọn, "Không cần đâu."

Ngày thường đều tắm xong mới quay về, lần này cũng là câu trả lời trong dự kiến.

Keith dùng giọng thờ ơ như mọi khi, "Đừng để ý, ông đi đi."

Charles nhẹ nhàng gật đầu, xoay người rời khỏi. Keith lướt qua Charles, đi thẳng đến chỗ tôi. Chính xác mà nói, tôi tình cờ đang đứng trên con đường mà ngài đang đi đến.

Từ khi xuống xe Keith đã bắt đầu hút thuốc, càng đến gần, mùi khói thuốc càng nồng nặc, trộn lẫn với mùi pheromone thoang thoảng. Tôi đang cố gắng để không ngửi phải mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người ngài. Mặc dù tôi biết đây là việc không thể làm bằng ý chí.

Tôi vẫn nhìn sắc mặt của ngài ấy rồi chờ đợi. Keith bước lên bậc thềm, nơi tôi đang đứng, lên tiếng, "Chuyện gì?"

Ngài vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng. Khi mở miệng, khói thuốc theo đó cũng chuyển động. Tôi chợt nghĩ "Nếu như mình trở thành điếu thuốc đó..."

Ngài ấy sẽ không ngần ngại mà ném nó xuống đất, khung cảnh đó hiện lên trong não, lập tức kéo tôi về thực tại.

Keith vẫn đang nhìn tôi. Cố gắng chịu đựng ánh nhìn lạnh như băng kia, nhịp tim thình thịch, tôi mở miệng như thường ngày, "Tôi có nói điện thoại cùng người quản lý của Chase Miller, ngài ấy không đồng ý với điều kiện mà chúng ta đưa ra, yêu cầu được gặp ngài để bàn trực tiếp."

Lông mày của Keith giật giật một lúc, làn khói thuốc bay ra khỏi môi ngài ấy.

"Ý của Chase?"

"Đúng vậy."

Tôi nhìn ngài ấy đầy lo lắng. Nếu ngài tức giận, mình nên làm gì đây? Keith có đủ mọi lý do để tức giận. Mình phải làm sao bây giờ? Cũng may, Charles cũng đang ở đây và bác ấy có thể giúp tôi. Tôi yên tâm hơn. Nhưng không ngờ, Keith chỉ thở dài trong sự bực bội.

Ngài ngậm điếu thuốc trong miệng, lại lấy ra và nói "Khi nào?"

"Vâng?"

Phản ứng của ngài khiến tôi bối rối. Lần này, sắc mặt của Keith thật sự trở nên cực kỳ hằn học. Trước khi cơn tức giận của ngài bùng lên, tôi vội vàng thông báo cho anh ấy về chuyến đi.

"Chúng tôi chưa hẹn ngày hay thời gian chính xác, nhưng chúng ta có thời gian trống vào giờ cơm trưa thứ ba tuần tới."

"Cứ như vậy đi."

Chuyện này kết thúc quá âm thầm, trong phút chốc tôi cũng bối rối. Cứ tưởng Keith sẽ rất tức giận hoặc phải tỏ ra phản ứng tương tự, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy. Liệu Keith có dự đoán trước tình huống này không?

Trong thời gian này, Charles mở cửa trước và đợi Keith bước vào. Tất nhiên là ngài sẽ đi ngang qua Charles và bước vào trong. Tôi chậm rãi đi theo vào nhà. Keith đi lên cầu thang dài, hướng vào phòng ngủ của mình ở tầng hai. Phòng tôi không xa phòng ngài ấy nên vô tình trở thành cảnh tôi đang theo đuôi ngài ấy. Tiếng bước chân của tôi ở phía sau khiến ngài chần chừ một lúc rồi quay lại nhìn tôi.

"Còn có lời gì muốn nói sao?"

Tuy rằng chỉ là cùng phương hướng, nhưng tôi không nói thật, mà là hỏi một vấn đề mà tôi tò mò.

"Ưm, ngài Miller rốt cuộc muốn đưa ra điều kiện gì?"

Tôi vội vàng tìm một lý do hợp lý cho câu hỏi của mình.

"Nếu ngài dự cảm trước điều gì, hãy để tôi chuẩn bị trước, có như vậy hợp đồng mới diễn ra suôn sẻ hơn"

Keith mặt không biểu tình, nói một cách không quan tâm "Không có gì."

Tôi cưỡng lại ý muốn hỏi tiếp, nhưng đôi mắt vẫn mở to, Keith nói một cách nóng nảy.

"Chỉ đang muốn làm khó tôi thôi, cậu ấy vốn dĩ là loại người đó mà..."

"Vậy à..." tôi nghi hoặc, khó hiểu nghiêng đầu.

Keith hút một hơi thuốc, nói tiếp "Grayson..."

Ngài ấy ngừng lại. Lúc nghe đến tên Grayson, tôi vô cùng lo sợ, đó là sự thật, tôi im lặng chờ Keith nói, ngài trầm mặc một lúc.

"Cậu không cần quản."

"Tôi hiểu rồi."

Tôi ngậm miệng lại, vì không còn gì để nói, chỉ có tiếng bước chân của cả hai trên cầu thang vắng lặng. Đến hành lang lầu hai, Keith hút một hơi thuốc, thở dài.

"Ngài mệt sao?"

Keith quay lại nhìn tôi, hình như tôi đã hỏi một câu ngoài phạm vi của mình nên vội vàng định chuyển chủ đề nhưng không ngờ Keith lại nói trước tôi.

"Một chút."

"Gần đây, nhiều công việc lắm sao?"

Tôi dùng cùng tốc độ đi theo sau Keith. Nhìn bóng lưng ấy, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng. Keith dạo này có vẻ không ổn lắm, dù là đang nói chuyện hay gì đó, ngài ấy luôn phản ứng chậm hơn một nhịp, lúc nào cũng có vẻ như đang ngẩn người. Mặc dù người khác khó nhìn ra điều đó, nhưng nó đã đến mức mà Keith phải thừa nhận sao?

Dù đã nghĩ ra lý do...Tôi chợt nhớ tới lời nói của Stewart, nhưng rồi lại phủ nhận. Có phải do tích tụ pheromone ảnh hưởng đến não không? Nhưng Keith lại hẹn hò với Naomi thường xuyên hơn trước, và hôm nay không phải mới từ khách sạn về sao?

Tôi ngập ngừng với sự cay đắng, và sau đó nói "Vậy... Nếu ngài không ngại, muốn tôi mát xa cho ngài một chút không?"

Keith nghe xong lời này đột nhiên dừng bước chân, ngài chậm rãi quay lại, nhìn vào mặt tôi.

Tôi cảm thấy xấu hổ, mặt nóng bừng "Tôi...đã học được một ít khi đi làm thêm."

Keith hít một hơi, nhả ra một làn khói.

"Mát xa?"

"Đúng vậy." Tôi gật đầu.

"Bởi vì tiền sinh hoạt không đủ, cho nên tôi có đi làm thêm. À, tôi còn có chứng chỉ nữa. Nếu ngài không tin..."

Keith chậm rãi đưa điếu thuốc vào miệng, sau vài giây, lại nhả ra một hơi khác, sự im lặng khó tả đang đè nặng lên vai tôi.

"10 phút nữa đến phòng tôi."

Mặc dù nghe rõ lời Keith nói nhưng tôi vẫn nghi ngờ về tai mình. Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi mới tỉnh ra.

10 phút sau...

Sợ rằng mình sẽ vì quá phấn khích mà hét lên, tôi vội vã bịt kín miệng.

****

10 phút - một khoảng thời gian quá ngắn, hoàn toàn không đủ để khiến con người có thể bình tĩnh lại. Tôi hít thở sâu vài lần, ngâm nga bài quốc ca, nhưng đang hát được một nửa tôi bỗng quên lời, vội lên mạng tra lời. Cách thức tôi dùng để trấn tĩnh bản thân trái lại còn khiến mình bối rối hơn. Tôi xem chừng thời gian, đã qua 13 phút.

Nhất định là 13 phút.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Bầu không khí đáng sợ tràn ngập trong không khí. Bất cứ lúc nào, tôi đều nhớ đến những gì Keith đã nói. Bởi vậy, ngay cả trong trường hợp này, tôi vẫn không quên kiểm tra dụng cụ của mình.

"Cái gì đây, cứ như một người ăn xin."

Tôi kiềm lại sự phấn khích của mình, đứng trước cửa phòng Keith. Bây giờ đã qua khoảng 15 phút - trễ 5 phút. Tôi hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng.

Cộc cộc.

Đôi tay run rẩy không ngăn cản tôi gõ cửa. Sau vài giây, mở cánh cửa ra.

Cách bài trí của căn phòng mà tôi nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó đã đập vào mắt tôi, ngay cả bức tượng nữ thần đang nhìn xuống và chế giễu tôi cũng không thay đổi chút nào. Tôi vờ như không biết đó là nữ thần tình yêu và sắc đẹp, ngẩng đầu lên.

Keith đã thay quần áo của mình — mặc quần cotton thoải mái, để trần thân trên. Mặc dù tôi chủ động đề nghị mát xa cho ngài, nhưng tôi vẫn chưa thể chọn được nơi để tập trung ánh nhìn của mình, vì vậy tôi lúng túng không biết nên làm gì, chỉ có thể cúi thấp đầu. Nhưng phần thân thể trần trụi của Keith đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, lấn át cả những âm thanh khác trong phòng. Nếu không phải tất cả các dây thần kinh trong cơ thể tôi đều tập trung vào Keith, tôi thậm chí sẽ không nhận ra ngài ấy đang di chuyển.

"Hmm, nếu có kem dưỡng da....sẽ tốt hơn."

Một giọng nói khàn khàn khác thường phát ra từ cổ họng tôi, tôi giật mình đến sặc. Nhưng Keith không nói gì, chỉ chỉ vào phòng tắm bên cạnh, tôi vội vã đi về phía phòng tắm.

Cách bài trí của phòng tắm không khác mấy so với phòng của tôi, chỉ khác là nó lớn hơn rất nhiều, đồ đạc bên trong cũng tương tự nhau, ở chỗ để thuốc cũng có một số loại thuốc thông thường như thuốc giảm đau. Tôi rất nhanh tìm thấy một nơi đặt kem dưỡng da.

Khi tôi trở lại phòng ngủ, Keith đã nằm trên giường, khuôn mặt đang hướng về phía tôi.

May mà ngài ấy đã nhắm mắt lại, tôi mới nhẹ nhỏm hơn, nếu đối diện gương mặt Keith khi đang nằm trên giường chắc tôi đã không chịu được mà ngồi phịch xuống đất.

Tấm thảm nuốt chửng tiếng bước chân của tôi, tôi cố tình thở mạnh, ho khan vài cái rồi tiến lại gần Keith. Ngài ấy cảm thấy có động tĩnh, nhưng không mở mắt. Tôi mở miệng trước khi đặt tay lên người ngài.

"Ngài Pittman, ngài ngủ rồi sao?"

Thanh âm thật trầm thấp. Bởi vì nếu ngài đã ngủ, tôi liền nên rời đi - tôi không muốn đánh thức Keith, người đã nói mình "mệt" với tôi.

Nhưng ngoài ý muốn, Keith đáp lại rất nhanh.

"Không có."

Tôi cười nhạt "Được rồi, tôi sẽ bắt đầu ngay...Nếu ngài có bất cứ điều gì không thoải mái, nhất định phải cho tôi biết."

Mặc dù đã nói thêm một lời như cảnh báo, nhưng không nhận được bất kì phản hồi nào. Tôi lấy một ít kem dưỡng, xoa đều lên tay.

Phải can đảm lắm tôi mới có thể đặt bàn tay mình lên lưng Keith. Nhìn vào tấm lưng vạm vỡ thường chỉ có thể nhìn thấy trên quảng cáo, tôi thậm chí không thở nổi. Trên đời này có còn thân thể nào hoàn mỹ như vậy không?

Lấy đường cột sống thẳng tắp làm trung tâm, cơ lưng của người đàn ông này căng cứng như vận động viên bơi lội. Bờ vai rộng rãi, phần eo săn chắc, cơ bắp mỗi một nơi đều được phân bố đồng đều, như thể không cho 1% mỡ nào được phép xuất hiện.

Trời ạ, nếu có thể chạm vào cơ thể người đàn ông này, tôi cảm thấy hình như mình sắp dùng hết may mắn cả cuộc đời rồi. Thật sự, tôi sợ hãi, điều này có thật sự ổn không?

Nhưng dù vậy, tôi đã chọn vận may này. Không thể rút lui. Tôi muốn hít một hơi thật sâu, nhưng khi nghĩ đến nếu mình hít phải pheromone của Keith trong tình trạng hiện tại sẽ là một ngõ cụt. Để tránh tình huống không muốn nghĩ đến xảy ra, tôi cố gắng khống chế hơi thở.

Những đầu ngón tay run rẩy chạm vào làn da của Keith. Trong tích tắc, tôi cảm thấy trái tim mình ngừng đập.

Nhưng tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống, dùng lực ấn vào lưng ngài. Lâu lắm rồi không làm mát xa, trí nhớ có hơi mơ hồ. Tâm trí tôi đã bị Keith đoạt đi, những điều tôi học được ngày trước cứ trôi nhanh như thể chúng đã bị cháy mất.

Tôi xoa bóp một lúc, hướng Keith dò hỏi "Như thế này có ổn không? Cần mạnh tay hơn hay giảm lực lại không?"

Keith giống như đang nghĩ gì đó. Là đang bị đau sao...hay vẫn không hề gì. Vì sự may mắn kết thúc quá nhanh, khiến cho nuối tiếc ngay lập tức lan tràn khắp tim tôi. Trong lúc chờ đợi câu trả lời, tôi đặt hai tay lên lưng Keith, muốn cảm nhận được hơi ấm này lâu hơn.

Cảm giác trơ trẽn và tội lỗi đi kèm đè nặng trong tôi, và tôi chỉ có thể cố gắng giả vờ như mình không hề biết gì.

"Cứ tiếp tục như vậy."

Câu nói này, giống như phúc âm của Chúa, đồng thời mang lại cho tôi niềm vui và sự bối rối. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim mình có thể nổ tung vì không thể chịu đựng được mất! Nhưng dù vậy, có thể cảm thấy hạnh phúc trước khi chết, đây cũng là may mắn của mình.

Tôi mở miệng, cố gắng không để giọng nói chứa bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

"Được, vậy tôi sẽ tiếp tục dùng lực như thế này."

Keith không nói gì, mắt vẫn nhắm nghiền, tôi lén nhìn ngài. Trong lòng tôi, một bên sợ Keith đột nhiên sẽ mở mắt ra nhìn thấy mình thật rõ ràng, nhưng một bên lại không khỏi bị say đắm. Đôi tay chuyển động một cách máy móc, dọc theo các cơ từ từ xoa lên cổ và vai.

Những động tác thân thể vốn quen thuộc, dù thời gian có trôi đi bao lâu vẫn như in sâu vào huyết quản. Dù chưa nhớ được từng kĩ thuật của quá khứ thì đôi tay cũng chuyển động trước một bước. Ngay cả khi không dùng bộ não để nhớ lại, bàn tay sẽ tự di chuyển. Cảm giác tội lỗi lan khắp người, tôi vẫn bình thản tận hưởng các khối cơ dưới lòng bàn tay mình.

Ha a...

Chóp mũi của tôi đột nhiên cay cay.

Nếu mình là phụ nữ thì có thể lên giường cùng người này. Bản thân cũng sẽ không cần cảm thấy cắn rứt như thế này, hơn nữa còn có thể chạm vào thân thể này một cách đường hoàng, và thú nhận, tôi thích ngài.

Cho dù chỉ là vài tháng ngắn ngủi, không, mối quan hệ sẽ kết thúc chỉ trong vài tuần, cũng tốt hơn cái vẻ hèn mọn hiện giờ, kể cả nghĩ cũng không thể nghĩ tới.

"Ha!"

Keith đột nhiên bật ra tiếng cười ngắn. Tôi choàng tỉnh, nhìn xuống khuôn mặt của ngài. Keith vẫn nhắm nghiền mắt nhưng khóe miệng đang nhoẻn lên. Đã nhớ đến chuyện gì thú vị sao?

Keith nhìn vẻ mặt bất ngờ của tôi và nói "Cậu làm công việc này lâu chưa?"

Tôi nhớ lại một lát "Tình theo năm thì khoảng 3, 4 năm rồi, nhưng cũng chỉ làm trong những ngày nghỉ thôi...Nếu mà theo tháng thì đại khái được 1 năm."

Đã nhiều năm kể từ lần cuối tôi làm việc này.

Tôi do dự lên tiếng "Tôi, bất kể nói thế nào, tôi vẫn không làm tốt lắm..."

"Không đâu, cậu làm tốt lắm."

Keith lại cười. Nhịp tim tôi tăng nhanh.

"Làm tốt nên mới hỏi, quả nhiên rất thành thật."

"Thực sự có nỗ lực học tập."

Ánh mắt Keith kiên định, đôi đồng tử ánh tím hé nửa nhìn tôi. Tôi vô thức dừng tay lại, nhìn vào đôi mắt ấy. Có thể do quá mệt mỏi, khuôn mặt trầm lặng của Keith mất đi vẻ vô cảm thường ngày. Ngược lại, vẻ mặt ngài rất tĩnh lặng, thậm chí có ý cười nhàn nhạt. Tôi ngừng lại, nhìn chằm chằm gương mặt ấy với vẻ thất thần.

Nóng.

Hồi lâu sau, tôi chợt bừng tỉnh vội quay đầu lại tiếp tục xoa bóp. Hiện tại không phải thời gian để hồi tưởng lại cảm giác đó. Keith vẫn đang nhìn tôi. Sự trầm mặc ngượng ngùng lan tràn giữa hai chúng tôi, tôi cố gắng tập trung vào việc mát xa. Thật sự rất im lặng, não tôi vẫn đang suy nghĩ miên man không biết nên nói gì, cuối cùng cũng nhớ ra một việc.

"Sao ngài qua lại với cô Parker lâu thế ạ?"

Tôi nói với vẻ lo lắng, sợ rằng dáng vẻ ghen tị này sẽ bị người khác phát giác. Tôi cố gắng che giấu biểu cảm của mình, cố ý hạ thấp người xoa bóp ở hướng khác, để không lọt vào tầm mắt của Keith.

"Ai cơ?"

Câu đáp lại bất ngờ khiến tôi sững sốt. Thật sự do không biết nên mới hỏi sao?

Tôi bán tín bán nghi mà trả lời "Naomi Parker. Đối tượng gần đây nhất của ngài, hôm nay không phải vừa đi đến khách sạn để gặp cô ấy sao?"

Tôi chợt nhớ ra rồi nói tiếp "Ngày mai có cần đặt lịch khách sạn không?"

"À"

Keith khẽ thở dài. Không lâu sau, tất cả sự quan tâm trên gương mặt Keith đều biến mất. Tôi bị phản ứng thờ ơ đột ngột của ngài làm cho choáng váng.

Keith lại nhắm mắt lại "Ngày mai không cần."

Cũng không phải ngày nào Keith cũng gặp đối tượng. Có khi ba ngày một lần, dài hơn thì bốn ngày, nhưng gần đây đều không vượt quá ba ngày, hơn nữa gần như mỗi ngày đều như vậy, nên tôi thật sự hoang mang.

Kết quả lại gây ra sai lầm...

"Không sao chứ?"

Keith liếc tôi một cái, giống như hỏi tôi có ý gì.

Tôi lắp ba lắp bắp mà nói "Tôi...bởi vì...thật hiếm khi mới có thể gặp được người hợp ý, hơn nữa gần đây còn gặp nhau hàng ngày..."

Keith nhìn tôi, người đang nói những lời vớ vẩn, nói "Hợp ý? Ai chứ?"

Tôi cảm thấy càng nói càng hồ đồ, khuôn mặt cũng vì vậy trở nên nóng bừng.

"Bởi vì hai người gặp nhau thường xuyên quá, nên tôi...đã nghĩ như vậy. Thực xin lỗi."

Nghe xong lời này, sắc mặt Keith thay đổi. Chính xác mà nói thì tôi đang bị chế giễu.

"Cậu sẽ vì yêu một người nên mới lên giường với người đó sao?"

Tôi nói không nên lời. Muốn tìm lời để nói nhưng lại thật đau khổ. Lời đó có ý gì? Đây không phải lí do để ngài gặp mặt Naomi trong suốt thời gian qua sao? Không phải ngài thích làm tình lắm sao?

Ý của ngài nghĩa là làm như vậy chỉ vì muốn giải phóng pheromone?

Tôi chợt nhớ lại lời tán dương của Naomi về kĩ năng trên giường của Keith.

Ngài không hề thích nó, nhưng lại làm rất giỏi chuyện đó.

Một sự im lặng đến khó chịu trong bầu không khí phức tạp. Keith vẫn đang nhìn tôi, như thể đang đợi tôi trả lời. Tôi cố gắng vặn não, miễn cưỡng lên tiếng "Tôi cảm thấy khi cùng lên giường với người mình thích, đó mới thật sự là hạnh phúc..."

Keith không nói lời nào, vẫn vô cảm nhìn tôi, tựa như cảm thấy lời tôi nói thật vô lý. Đương nhiên, đây là sự thật. Tôi thật là một tên hồ đồ, sao lại cố tình nói những lời này với ngài ấy?

Sự im lặng càng kéo dài, sự khó xử càng tăng lên. Hai bên má nóng bừng như lửa đốt, tôi ngượng ngùng mà cười.

Keith hơi bĩu môi "Tôi vốn nghĩ rằng chỉ Grayson là người duy nhất sống trong ảo tưởng hư vô này."

Hiển nhiên là đang cười nhạo tôi. Tôi vốn phải nhận lỗi ngay, nhưng vô tình lại đi phản bác ngài ấy.

"Không phải si tâm vọng tưởng, chỉ do tôi là một người theo chủ nghĩa lãng mạn thôi."

Thôi hỏng rồi, nhưng cũng quá trễ để sửa chửa. Keith dùng ánh mắt bất mãn nhìn tôi. Tôi cuống quít hạ mắt xuống.

"Thật xin lỗi."

Không biết Keith có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không, hình như không định nói chuyện với tôi nữa, quay đầu đi. Tôi lại im lặng xoa bóp một lúc, rồi dùng hết can đảm mà nói. Nếu lúc này không hỏi, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội để hỏi nữa.

"Nếu ngài đã không thích đối phương, vậy sao phải liên tục thay đổi đối tượng như vậy?"

"Haa..."

Keith thở dài ngao ngán. Tôi đã chuẩn bị để nhận lỗi lần nữa. Tại sao tôi luôn muốn hỏi những vấn đề vô ích này? Mặc dù rất hối hận, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, Keith đã trả lời câu hỏi của tôi, có vẻ cảm thấy rất mệt mỏi.

"Dù sao làm với ai cũng như nhau, nếu chỉ làm với một người có thể khiến đối phương hiểu lầm, thậm chí còn tạo nên những suy đoán vô nghĩa cho giới truyền thông."

Những lời của ngài khiến tôi nhận ra - ngài ấy chỉ là ngại phiền mà thôi, không muốn có ai vướng vào rồi trao đi tình cảm của mình.

Chỉ trong hai hoặc ba tháng, các cô ấy đã bị ngài làm cho say đắm.

Không cần nói đến họ, ngay cả bản thân tôi cũng đã yêu người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đã qua nhiều năm như vậy, thậm chí tôi đã muốn từ bỏ vô số lần, nhưng chỉ cần một ánh nhìn từ người này lại khiến tôi rơi vào lưới tình lần nữa, không có giới hạn, như đã mắc kẹt trong một lời nguyền mang tên "Keith".

Hơn nữa mọi thứ diễn ra gần đây cứ như một giấc mơ - sống chung một nhà, cùng nhau dùng bữa, trò chuyện như thế này.

Thậm chí ngài còn ôm tôi...

Mặc dù đây chỉ là một hành động bất đắc dĩ, nhưng mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, trái tim đều run rẩy, mỗi một phút, mỗi một giây trôi qua, tôi lại càng yêu người đàn ông này hơn một chút.

Có lẽ tình cảm cháy bỏng dành cho người đàn ông này sẽ không bao giờ nguội lạnh.

Nếu ngài không dịu dàng với tôi như vậy, tôi tin rằng một ngày nào đó, tim tôi sẽ vì điều này mà lạnh đi.

Nhưng nếu ngài nhìn ra tâm tình tôi thì sẽ thế nào đây?

Một lần nữa tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và Keith rộng lớn nhường nào. Cho dù có sống trong cùng một ngôi nhà, ở cùng một căn phòng, thậm chí trên một chiếc giường như lúc này, thì khoảng cách giữa chúng tôi vẫn rất xa.

Ngài là người mà tôi sẽ không bao giờ có được trong đời, giống như một bản hợp đồng đã được đóng dấu.

Không cách nào thay đổi, cũng không có khả năng thay đổi.

Ngay từ đầu, người đàn ông này đã không nghĩ về bất cứ ai, đối với tôi càng như vậy. Đến cả bản thân tôi cũng biết, tôi thậm chí còn không có tư cách.

Tôi cố ý tăng thêm sức lực, vội vàng tập trung vào công việc, cố gắng xua đi những ý nghĩ vô bổ này, nhưng suy nghĩ của tôi vẫn cứ tán loạn không thể kiểm soát được.

Vậy tại sao lại tiếp tục qua lại với cô ấy lâu như vậy?

Tần suất họ gặp nhau nhiều hơn người khác. Tôi cứ tưởng ngài thích cô ấy.

Trái tim rối loạn, đôi tay chuyển động cứng nhắt như máy móc, không biết là bị đau nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng.

"Haa..."

Keith đột nhiên thở dài. Tôi ngừng lại, nhìn mặt ngài.

"Có thể dừng lại rồi sao?"

"..."

Keith hô hấp một cách mệt mỏi. Có vẻ như ngài đang ngủ. Tôi cẩn thận hỏi ngài ấy, cố ý hạ thấp giọng sợ là sẽ đánh thức ngài.

Qua một lúc, Keith cũng không trả lời. Ngủ rồi sao? Tôi suy nghĩ, lặng lẽ buông tay ra.

Khe khẽ muốn đi khỏi phòng ngủ, đột nhiên cổ tay bị nắm lại.

Tôi ngừng thở, giật mình quay đầu lại – Keith đang mở mắt nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro