Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: JiaoFa

Ha...a...

Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí ban đêm rất lạnh, đến mức cánh tay tôi nổi lên một lớp da gà mỏng, nhưng tôi cũng không muốn trở lại lấy áo khoác. Mặc dù đã đi đi lại lại trên mặt sân rộng rãi trước mặt này vài vòng, tôi cũng không thể đi vào mà chỉ có thể ở bên ngoài và cũng không thể làm gì khác. Nguyên nhân là gì ư? Hừm, bởi vì ngay lúc này, bên trong căn nhà đó, Keith đang quan hệ với một đối tượng mới.

Tôi dè dặt ngửi mùi hương trong không khí, đúng như dự đoán, nơi đây đều tràn ngập pheromone rồi. Nếu như chỉ đứng ở bên ngoài biệt thự đã ngửi được mùi pheromone rõ ràng như vậy, thì bên trong chắc chắn có một lượng pheromone nồng nặc mà tôi không thể nào chịu được.

Tôi sợ hãi nếu phải vào căn nhà đó.

"Yoen Woo, cậu vẫn còn ở ngoài này sao?" Charles nhìn thấy tôi liền cất tiếng hỏi.

Tôi do dự một chút, gật đầu.

"Sẽ nhanh kết thúc thôi. Cậu có lạnh không? Cần tôi lấy áo hay đồ uống nóng tới cho cậu không?"

"À, cảm ơn bác. Nhờ bác lấy giúp tôi một cái áo khoác."

Charles gật đầu, "Tôi sẽ đi lấy ngay."

Charles lập tức biến mất như một cơn gió. Tôi xoa xoa cánh tay đứng tại chỗ chờ bác ấy.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Tôi vô thức nhìn chăm chú vào cổ tay trống trơn của mình, sau đó chán ngán nhìn sang chỗ khác. Keith có lúc sẽ hẹn người đến khách sạn, có lúc lại hẹn ở nhà. Tuy rằng chu kỳ rất thất thường, nhưng chưa từng quá ba ngày không gặp một ai. Lần này cũng như vậy, đã dẫn người về nhà liên tục một tuần. Cũng vì đã dự đoán trước tình huống này, nên thâm tâm cũng không thấy mất mát gì. Chỉ là khi nhìn những người phụ nữ kia khoác tay ngài ấy, quang minh chính đại đi vào phòng ngủ, khó tránh được sẽ khiến tâm trạng có chút thống khổ.

Những lần đầu tiên tôi có thể giả vờ đi ngủ từ sớm, về phòng ngay khi trời tối. Nhưng khi nằm trong phòng với bầu không khí tràn ngập pheromone, cho dù không nhìn thấy điều gì cũng có thể biết được tình huống gì đang diễn ra...Cho nên hiện tại, tôi không thể làm gì khác ngoài việc phải lang thang ở ngoài này. Trong lòng cực kì khó chịu, thân thể lại không tự chủ mà đáp lại sự kêu gọi của pheromone trong không khí.

Lạnh quá...

Hai vai tôi run lẩy bẩy. Đã trôi qua bao lâu rồi? Dựa theo cảm giác, ước chừng đã trôi qua ba tiếng, nhưng tôi biết thực tế còn lâu hơn thế.

Keith chưa bao giờ ngủ qua đêm cùng bạn tình, nói cách khác, bọn họ chỉ làm tình. Đây là nguyên tắc đầu tiên mà tôi biết được sau khi sống tại nhà Keith. Bởi vậy, mỗi lúc ngài ấy cùng bạn tình hẹn nhau ở khách sạn, tôi đều ở trên xe chờ ít nhất ba tiếng. Cũng có lúc ngài ấy sẽ đưa tôi về nhà trước, sau đó mới đến khách sạn, tuy nhiên chỉ vài tiếng sau, lúc trời rạng sáng, tôi đều nghe được tiếng xe ngài trở về.

Nó sắp kết thúc rồi phải không?

Đáng tiếc cô ấy còn đến sớm hơn so với thời gian dự kiến. Khi đó, tôi luống cuống đi ra ngoài đến đồng hồ cũng không kịp đeo. Và không may hơn, điện thoại tôi rơi ở trong phòng. Tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc liếc nhìn vào phòng ngủ một cách bất lực.

Trên đường chạy nhanh ra ngoài với tâm trạng hoảng loạn, trong vô thức đã đi tới gần gian phòng của Keith, trùng hợp cửa sổ phòng Keith đang mở, khiến cho một loạt tiếng rên rỉ mị hoặc của phụ nữ được truyền ra. Tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở dốc kịch liệt bên trong làm tôi phải tránh xa chỗ này ngay lập tức. Tôi đã đi loanh quanh một lúc mà không có điểm dừng, cho đến bây giờ mới quay lại. Vậy mà, tiếng rên rỉ vẫn còn đó, dường như nó có thể vặn chết tôi bất cứ lúc nào.

Điều làm tôi đau đớn hơn chính là Keith với Naomi - đối tượng mới của ngài ấy, đã qua lại trong thời gian dài hơn so với những đối tượng trước đây. Theo thường lệ, cũng đến lúc phải đổi bạn tình, nhưng Keith không hề kêu tôi đi tìm một đối tượng mới.

Có lẽ Keith đã thích cô ấy...

Chỉ là khi ý nghĩ này hiện lên, tim tôi chợt thắt lại như muốn nổ tung.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không còn nghe được tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp kia nữa. Căn biệt thự to lớn bỗng im ắng đến lạ thường.

Cọt kẹt, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa. Tôi tưởng là Charles mang áo khoác đến, nhưng tôi đã lầm, từ giọng nói tôi có thể nhận ra, người đến là Naomi.

"Trời ạ!"

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã tỏ vẻ bất ngờ. Dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc váy mỏng lộ ra bộ ngực trắng lớn. Cô ấy dùng ngón tay móc dây áo đang trượt xuống từ trên vai lên, rồi nhẹ nhàng đi về phía tôi.

"Cậu là thư kí của ngài Pittman? Đúng lúc lắm, phòng của quản gia ở chỗ nào nhỉ? Anh ấy nói quản gia sẽ đưa tôi về sau khi kết thúc."

"Bác ấy sẽ đến ngay thôi, bây giờ xong rồi phải không?"

Đây là một câu hỏi...không cần nghe đến câu trả lời. Cả người cô ấy tỏa ra mùi pheromone dày đặc. Naomi là một Beta, cho nên tất cả mùi hương này đều là của Keith.

Trong nháy mắt, sự đố kị trong tôi chợt dâng lên mãnh liệt, vì để che giấu nét mặt hiện giờ, tôi vội cúi đầu xuống. Cô ấy dường như không nhận ra điều gì khác lạ mà thong thả giơ túi xách rồi móc từ trong đó ra một điếu thuốc đưa lên miệng.

"Hơ..." Cô ấy phả ra một làn khói dày mù mịt.

"Cậu là Omega? Cậu đã cùng lên giường với ngài Pittman, đúng chứ?"

Trong giọng nói có thể nghe ra sự mệt mỏi của cô ấy sau khi đã trải qua một cuộc hoan ái cuồng nhiệt.

"A, không đâu...Ngài Pittman không ngủ cùng đàn ông."

Khi những lời này đến được tai của chính mình, thật thần kì, khi nói những câu này giọng nói của tôi lại cực kì bình tĩnh. Naomi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tôi. Điều này cho thấy rằng, cô ấy không nhìn ra được điều kì lạ gì trong lời nói cũng như tâm tình của tôi.

"Điều này là thật sao? Kể cả có là một Omega?"

Tôi lãnh đạm mà đáp lại lần nữa, "Phải, ngài ấy sẽ không làm tình với đàn ông."

Cô ấy huýt sao, lại thở ra một làn khói thuốc, "Ôi, thật đáng tiếc. Người đàn ông có thể làm tình như vậy, cậu cũng không có cơ hội rồi."

Trên mặt Naomi cùng lúc toát lên vẻ tự mãn cùng với đồng tình. Trong lúc đó thì sự hiếu kì và mặc cảm cũng dâng lên trong lòng tôi.

Tôi mơ hồ lên tiếng, "Là như vậy sao?" nhưng cô ấy lại không nói gì nữa.

"Nếu như không có thỏa thuận bảo mật, thật sự...Nghe nói Annabell trộm tinh trùng của Keith? Việc này cũng có thể hiểu được" cô ấy nói, "Nếu là tôi, tôi cũng muốn nhân bản một người như thế rồi ngủ cùng. Nhân lúc anh ấy ngủ tôi có thể lén chụp hình rồi đặt làm một con hình nhân giống y như thế, ha ha...Có thể cô ta đã định làm như thế. Nếu tôi hỏi cô ta cách để làm vậy, có phải tôi sẽ được cô ấy tặng cho một cái tát không?"

Khi cuộc ân ái kết thúc, Naomi lập tức đã bị đuổi ra ngoài, dễ dàng thấy được nỗi tiếc nuối khó che giấu trên khuôn mặt đó nên việc cô ấy đồng cảm cũng không trách được. Nhìn vẻ mặt của Naomi như đang nhớ lại điều gì, đột nhiên tôi cũng không biết nên tiếp lời thế nào. Đã vô số lần, tôi phải nghe các cô nàng phát biểu "cảm nghĩ sau khi ngủ cùng Keith". Tôi luôn cố gắng né tránh ánh nhìn của các cô gái đó, những lời nghe được cũng chạy từ tai này sang tai kia rồi biến mất, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện khác, nhưng lần này lại có một cảm giác bị ổn định.

Naomi, người không biết tôi đang nghĩ gì, lộ rõ ​​vẻ tiếc nuối và lắc đầu.

"Cho dù là thứ đồ chơi tốt nhất cũng không có được kĩ xảo như vậy. Khi nào chia tay thì chia tay, ít nhất tôi muốn được hưởng thụ cho thật thỏa thích."

Tôi ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Nữ diễn viên nổi tiếng với vẻ gợi cảm nam tính này là người đầu tiên không biểu hiện quá vui vẻ khi nói về Keith. Ngược lại, cô ấy đang nói một cách rất ngạo mạn.

"Đúng không? Tôi tự hỏi sẽ mạnh mẽ bao nhiêu" cô ấy cười mà nói, "Cậu là tôi sao?"

Buổi tối hôm đó, cô ấy cùng Keith hẹn nhau ở khách sạn, ngày hôm sau liền nhiều lần liên hệ với phòng thư ký để hỏi thời gian gặp mặt lần sau. Bởi vì các đối tượng của Keith đều như thế này, nên tôi lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều.

Mà bây giờ không có gì chuẩn bị, tôi liền biết lý do. . .

Tôi không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, chỉ có thể im lặng không nói lời nào. Nói một cách thật lòng, tôi thật sự rất hiếu kì, loại cảm giác mà cả đời này tôi không có cơ hội được biết đến. Nhưng nếu nghe tiếp nữa, tâm trạng tôi sẽ thê thảm lắm. So với sự hiếu kì, tôi quyết định sẽ bảo vệ lòng tự tôn của mình.

"Thật tốt khi có thể khiến cô hài lòng."

"Hài lòng?"

Naomi cười đến sặc thuốc, "Tôi hài lòng sao?"

"Cũng phải, cậu không thể thấy được điều gì, nên mới có thể bình tĩnh như vậy. Keith là người đàn ông tuyệt nhất mà tôi từng gặp. Trời ạ, tại sao trên đời này lại tồn tại một người hoàn mỹ như thế? Thật đáng tiếc, nếu như sau này phải chia tay anh ấy, chắc tôi cũng sẽ khóc lóc rồi quấn lấy anh ấy."

Rốt cuộc khi nào Charles mới đến?

Tôi sốt ruột đáp lời cô ấy bằng giọng điệu bất an, "Tôi hi vọng khi cô day dưa với ngài Pittman, xin đừng đánh tôi là được."

"Tôi làm gì được cậu chứ?"

Tôi bị thanh âm kinh ngạc của cô ấy làm cho hết hồn. Naomi vẫn đang trợn mắt mà nhìn tôi, tôi chỉ có thể thở dài rồi cứng rắn đáp, "Số người phụ nữ nuối tiếc không chịu chia tay với ngài Pittman không phải là ít, tuy ngài ấy đã cố gắng bù đắp bằng vật chất, nhưng có lẽ vẫn không thể làm thỏa mãn các cô ấy."

Tôi không thể nói tường tận sự việc cho cô ấy được. Naomi khép hờ mắt. Tôi không đoán được cô ấy đang nghĩ gì, chỉ có thể giữ im lặng. Naomi hít một hơi thuốc lá rồi nói, "Ai cũng sẽ dùng mấy người dễ dãi làm chỗ để trút giận mà, dù sao các cô ấy cũng đâu thể làm vậy với Keith. Ngài Pittman hung bạo như vậy? Cậu sống được cũng rất khổ cực."

Naomi nhẹ nhàng phả ra khói thuốc, nở một nụ cười yếu ớt, "Tôi cũng không thể đảm bảo được, dù sao cũng không thể nói trước mọi việc."

Tuy là nói như vậy, nhưng thân là người trong cuộc tôi cũng không thể làm bé ngoan để chờ bị đánh được. Tôi rơi vào trầm mặc. Đột nhiên Naomi cất tiếng nói, "Nếu không được đánh thì có thể đổi thành sờ không?"

"Gì cơ?"

Trong phút chút chốc, tôi tự coi như là chính mình đã nghe lầm, mơ hồ mà chớp mắt một cái.

Naomi cười nói, "Omega không phải cũng có thể ngủ cùng phụ nữ sao? Chỉ là không thể sinh con thôi. Nếu như lúc nào đó cậu muốn hưởng thụ, có thể đến tìm tôi đó." nói rồi cô ấy nở một nụ cười đẹp đẽ.

Tôi cả kinh nói không nên lời. Tuy rằng đã biết trước kinh nghiệm của cô ấy rất phong phú, nhưng không hề nghĩ tới bản thân có thể may mắn nằm trong danh sách tuyển chọn của cô ta. Đương nhiên cô ấy chắc chắn biết tôi sẽ không có ý định đó.

"Thật là đáng yêu, trông cậu lúc này rất giống con trai của tôi."

"Cô có con trai sao?"

Naomi đã có con rồi sao? Mặc dù có biết cô ấy đã kết hôn hai lần, nhưng bây giờ hẳn là đang độc thân, chưa từng nghe nói cô ấy có con. Khi đến nhà thăm hỏi cũng chỉ thấy cô ấy và giúp việc...Tôi nghi hoặc mà nhìn cô ấy.

"Chẳng lẽ cô đang nói đến con cún cưng được nuôi trong sân kia?"

"Phải đó, Mickey."

Tôi gần như không còn giữ được bình tĩnh nữa. Ôi trời ạ, cô ta là đang nói tôi giống chó sao? Naomi nhìn thấy vẻ mặt của tôi thoáng chốc trở nên vặn vẹo, chợt cảm thấy thú dị rồi bật cười khanh khách.

"Thật sự rất giống đó. Khi Mickey giận tôi cũng chính là vẻ mặt này. Đây, câu xem, có phải rất đáng yêu không?" Naomi cố tìm bức ảnh trong điện thoại đưa cho tôi xem.

Hiển nhiên, tôi không đồng ý với điều này.

"Thật ngại quá, không tiếp chuyện với cô được."

Lúc này, tôi muốn đang muốn đi tìm Charles, thì thấy Naomi không còn đứng vững nữa mà bắt đầu loạng choạng, theo bản năng tôi đã đỡ được cánh tay của cô ấy.

Mùi pheromone trên người cô ấy lập tức phả vào người tôi. Người tôi gần như ngừng thở, tim bắt đầu mất kiểm soát mà đập loạn nhịp, lòng bàn tay trở nên ướt đẫm. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đỡ Naomi. Ánh mắt của Naomi khi nhìn tôi chợt lóe lên.

Tôi lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc - Naomi đang bị pheromone của Keith tác động. Với lượng pheromone dày đặc này, cho dù có là Beta cũng bị ảnh hưởng.

Vì tôi cũng giống như vậy.

Cho dù Beta sẽ không cảm nhận được pheromone, nhưng nếu như phải tiếp nhận trong thời gian dài, cơ thể cũng không chịu nỗi mà bị tác động. Tôi cũng vì như vậy nên đã phân hóa thành Omega. Lúc mới vừa ra khỏi nhà vẫn còn rất ổn, chắc có lẽ khi đứng trò chuyện đã vô tình hít vào lượng lớn pheromone. Cảm xúc cay đắng trong lòng tôi đang không ngừng dâng lên, theo đó cũng nắm chặt cánh tay của Naomi. Sự đau đớn đã làm cô ấy khôi phục tri giác mà nhíu mày.

"Đây là do pheromone ảnh hưởng, khi trở về cô nhất định phải tắm sạch sẽ rồi mới được đi ngủ đó. Tôi sẽ đi lấy cho cô ít thuốc, đây là thuốc ức chế Omega, nhớ uống nhé!"

Tôi cố gắng gượng cười, ngơ ngác nhìn Naomi nháy mắt một cái, "Cún con à, cậu thân thiện thật đó."

Tiếp theo đã xảy ra một chuyện tôi không thể nào ngờ được. Naomi bất ngờ chạm lên gương mặt tôi, sau đó hôn lên.

Không có sự chuẩn bị nên tôi không kịp tránh né. Hai đôi môi cứ vậy mà chạm vào nhau. Chuyện này quả thật là một sự cố. Tôi lập tức ngây ngốc tại chỗ, không thể phản ứng được gì. Naomi đem đôi môi mềm mại dùng sức áp lên môi tôi, đầu lưỡi chầm chậm tiến tới. Xúc cảm ướt át liền khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi cuống cuồng đẩy cô ấy ra, rồi hét lên.

"Cô đang làm gì vậy? Mau tỉnh lại đi!"

"Ha ha ha"

Cô ấy cười đến khó thể kiềm chế được. Còn tôi thì một chút cũng không cười nỗi, chỉ có thể vội vã lau môi. Đúng lúc này Charles đang đi đến.

"Charles!"

Tôi vui mừng mà chào hỏi bác ấy.Charles mang theo áo khoác của tôi rất nhanh đã nhìn thấy Naomi, trực tiếp đi tới chỗ cô ấy.

"Tôi sẽ trở lại ngay. Yeon Woo, cậu vào nhà trước đi."

Bác ấy thành thục mà đưa áo khoác cho tôi, sau đó chuẩn bị đưa Naomi quay về.

"Cái kia..." tôi vội vàng nói với Charles, "Hình như cô ấy đang bị pheromone ảnh hưởng, thuốc..."

Charles trả lời với giọng nói bình tĩnh như thường ngày, "Đây là chuyện thường xảy ra. Xin cậu đừng lo lắng."

Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của quản gia, tôi cảm thấy mình vừa dặn dò một chuyện dư thừa, cảm thấy thật ngại. Thế nhưng, Naomi hoàn toàn không nhận thức được tình huống lúc này.

"Gặp lại sau nhé, cún con!" Naomi gửi tôi một nụ hôn gió.

Tôi không hề nói gì. Lúc Charles dìu Naomi đi xa khỏi đây, tôi vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn về phía họ. Một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên kéo tới. Bất giác làm tôi ngẩng đầu lên, sau đó phút chốc giật mình.

Keith đang dựa vào lan can trên ban công hút thuốc, cúi đầu nhìn tôi. Tôi ngước lên nhìn ngài , tâm trạng lập tức trùng xuống.

Hai chúng tôi cứ vậy mà nhìn nhau...Keith đứng đó từ khi nào? Đã nhìn thấy điều gì? Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Hiện tại ngài ấy đang nghĩ gì?

Có rất nhiều chuyện muốn biết, mà tôi lại không có gan để hỏi. Trên thân đang mặc một chiếc áo sơ mi mở bung hai nút, tóc tai thì tán loạn, trông ngài hiện giờ thoáng lên cái vẻ bi thương ngày thường không thấy được. Nhìn Keith như vậy tạo cho tôi một cảm giác xa lạ, nhưng cùng lúc đó lại càng khiến tôi mê muội ngài ấy hơn.

Trong màn đêm, một cơn gió lạnh vội vàng lướt qua. Tôi không thể không giơ tay lên để giữ lại mái tóc đang bị gió thổi loạn, đứng bất động dưới nhà.

Keith vẫn đứng ở kia.

"Hơ..." ngài ấy thở ra một tràn khói. Làn khói mỏng manh cắt đôi bầu trời đêm yên tĩnh, sau đó lập tức tản ra rồi biến mất. Keith tựa hồ hơi nhíu mày. Tôi nghiêng đầu nhìn ngài ấy, không biết ngài ấy có ý gì.

Keith bắt đầu di chuyển.

Tôi nhìn ngài ấy rời đi, quay vào phòng ngủ, xóa đi bóng hình của chính mình từ sâu trong tầm mắt tôi.

Trong trái tim hiu quạnh mơ hồ sinh ra cảm giác đau đớn, tê dại - Tôi bị bỏ lại một mình trong cái sân hoang vắng này.

****

"Tôi sẽ gửi báo cáo của hôm nay, sau đó liên hệ với giám đốc để xác nhận tiến trình. Cũng đã thỏa thuận với luật sư rồi...Trưa nay không có lịch hẹn. Lần này chắc sẽ cùng ngài Chase Miller kí hợp đồng. Sau cùng là để lại một lời nhắn cho ngài Grayson Miller, yêu cầu ngài ấy liên lạc với tôi."

Đang họp trong một chiếc xe, Keith lắng nghe bản báo cáo khô khan của tôi mà không nói một lời. Hôm nay tôi vẫn đọc lịch trình của mình với giọng điệu như cũ. Nếu ngồi bên cạnh là Grayson Miller, ngài ấy nhất định sẽ không biết thẹn mà nói, "Quá nhàm chán rồi, cậu muốn thôi miên tôi à?" Nhưng tất nhiên Keith sẽ không làm như thế, ngài chỉ hút thuốc và nhìn thẳng về phía trước. Sau khi nói xong, tôi chờ phản ứng của ngài.

Keith cũng không khác gì mọi khi, dáng vẻ đứng tựa vào ban công ngày trước cứ như một giấc mơ.

Có lẽ việc đó không hề có ý nghĩa với ngài...

Chẳng qua, ngài chỉ đang nhìn xuống, rồi tôi vô tình xuất hiện trong tầm mắt của ngài...

Những những kì vọng giả dối của tôi đã khiến chuyện đó như mang một ý nghĩa khác.

Tôi cười chua chát, vội quay lại nhìn trộm thần sắc của Keith, nhưng Keith vẫn mang biểu cảm không quan tâm chuyện gì như cũ.

Keith không biết tôi vừa mới vừa mới thất thần. Tôi thả cảm xúc xuống, tâm tình vẫn khổ sở như ngày nào.

Như thế xem ra...

Tôi nhớ sáng nay thấy trong tủ còn rất ít thuốc. Tôi nhớ lời Charles nói, lấy điện thoại ra và muốn nhắn tin cho anh ấy. Nếu tôi không có thời gian đến hiệu thuốc, xin hãy giúp tôi bổ sung thêm. Dù thế nào đi nữa, chuẩn bị nhiều hơn cũng không thể sai.

Hành lý cũng phải đi lấy.

Mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Charles đã chuẩn bị mọi thứ tôi cần từ trước, thậm chí cả đồ để mặc đi làm. Mặc dù là chỉ thị của Keith nhưng tôi luôn thấy không quá thoải mái. Nếu tình huông trở nên tốt hơn, nên tự mình mua sắm và lấy hành lý, đừng làm phiền người khác.

Nếu tình hình tốt hơn, có phải mình nên về nhà rồi không?

Suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị phớt lờ. Hãy tập trung năng lượng vào những chuyện trước mắt đi. Keith đột nhiên mở miệng:

"Grayson đã nói gì?"

Tôi vội vã nhắn tin cho Charles, cất điện thoại vào túi áo.

Keith nhíu mày, không nói gì. Bình thường ngài không phải kiểu người nói nhiều, hiện tại lại càng như vậy. Mỗi sáng đi làm tôi đều ngồi chung một chiếc xe với ngài ấy, điều đặn trình ra một bản báo cáo đơn điệu, nhưng lâu như vậy vẫn chưa quen với sự im lặng của ngài, mỗi lần điều có chút phiền lòng.

"Gọi cho Chase Miller."

"Vâng, ngài Pittman." tôi lập tức trả lời.

Keith hút một hơi cuối cùng, rồi vứt điếu thuốc vào gạt tàn.

"Đổi các vai diễn đi, thay thế Sebastian, cho anh ta đóng vai Crowe."

"Sao ạ?"

Tôi kinh ngạc hỏi lại một câu, sau đó lật đật ngậm miệng.

"Nhưng đây không phải một vai chính."

Cái gì Keith cũng không nói, chỉ thản nhiên mà liếc tôi một cái. Tôi lập tức trả lời, "Đã rõ, vậy diễn viên chính làm sao bây giờ?"

"Tìm một người thích hợp đến đi."

"Được, đã rõ." tôi nhanh chóng ghi chú lại.

Chase Miller...

Tôi chợt nhớ đến gương mặt của người này, hiện tại, đây là nam diễn viên hot nhất Hollywood và là con thứ ba của gia đình Miller, với đôi đồng tử tím đặc trưng của Alpha trội và mái tóc vàng kim của nhà Miller.

"Ngài ấy phải nhuộm tóc đen." tôi lầm bầm, "Có lẽ cũng rất thích hợp."

Một sự im lặng ngượng ngùng giữa hai chúng tôi. Keith chỉ lặng lẽ lướt qua đống tài liệu. Tôi khó xử xác nhận lại lịch trình, chỉ đơn giản dùng bút ghi lại những mục cần thiết, không nghĩ gì nhiều liền mở miệng, "Tối nay có phải sắp xếp gì không ạ? Cần mời Naomi...cô Parker đến khách sạn không?"

Keith vẫn chưa trả lời. Tôi chờ một lúc, ngẩng đầu lên, hỏi lại Keith - người có vẻ đang rơi vào trầm tư.

"Ngài Pittman, tôi có cần gọi cô Parker đến khách sạn không ạ?"

Tôi nhận ra Keith không đang nghe tôi nói. Cùng lúc đó, không hề có dấu hiệu gì, tôi và ngài cùng nhìn nhau.

Trái tim bỗng dưng chìm xuống, lại đập điên cuồng. Cho dù có nín thở cũng không tránh được ánh mắt của Keith.

Khoảng không rộng rãi của xe dường như bị thu hẹp lại nhiều lần. Không gian chật hẹp khiến người ta không thể thở nổi. Tôi hít vào từng ngụm khí lớn, nhưng ánh mắt lại như mắc kẹt trong tầm nhìn của Keith, không thể dời mắt được. Keith bình thản nhìn tôi. Từ mắt đến môi, ánh mắt ấy rơi xuống môi tôi. Tôi nhất thời không nhịn được, vươn lưỡi ra liếm vết thương mơ hồ còn sót lại. Đôi môi mềm trở nên tê dại, giống như bị ánh nhìn kia đốt cháy.

Đột nhiên, Keith âm trầm nhíu mày. Bắt đầu mở miệng, giống như muốn nói gì đó.

"Cậu nói..."

Tôi căng thẳng như thể tất cả các giác quan trên cơ thể đều có thể nghe được, ngay cả hơi thở trầm thấp của Keith cũng không muốn bỏ lỡ, toàn thân đều căng cứng.

Nhưng Keith lại không nói tiếp mà nhíu mày nhìn tôi. Còn tôi vẫn đang chờ câu tiếp theo của ngài.

Keith dường như không còn ý định nói chuyện nữa. Mắt tôi không di chuyển khỏi cái tay đang vươn ra của ngài, ngón tay dài mảnh trượt qua má tôi. Hô hấp dồn dập tới mức chóng mặt.

Là bởi vì tin tức tố của tôi sao? Lần này Keith cũng bị tác động sao?

Không, mình có thể nói dối không?

Nếu đôi bàn tay đó có thể chạm vào tôi, tôi sẵn sàng tự lừa dối bản thân trong suốt quãng đời còn lại.

????

Khi tôi không tự chủ được nhắm mắt, một hồi chuông dồn dập phá tan bầu không khí trong xe. Tôi ngập ngừng mở mắt. Keith vẫn đang nhìn, đưa tay về phía tôi.

Chuông điện thoại reo liên tục. Trong sự im lặng, chỉ có bản nhạc sonata piano của Beethoven vang lên không ngừng xung quanh.

"Haizz..." Keith thở dài một hơi, thu tay lại.

Trước khi bàn tay anh chạm vào tôi, nó đã dần rời xa. Nhưng điều vô lý là tôi muốn nắm lấy bàn tay đó, và tôi muốn chủ nhân của bàn tay đó hôn tôi thật cuồng nhiệt. Vì muốn nhẫn nhịn, tôi đành phải nắm chặt tay mình.

Trong khi Keith đang nghe điện thoại, tôi từ từ thư giãn và điều chỉnh lại hơi thở của mình. Mùi pheromone thoang thoảng nơi đầu mũi. Từ của kính xe hơi có thể nhìn thấy một tòa nhà quen thuộc.

Rất nhanh sẽ đến công ty.

"Tới khách sạn." Keith gác điện thoại, bất chợt nói.

Tôi mơ hồ một lát mới hiểu được ý tứ của ngài ấy.

"Được, tôi sẽ chuyển lời tới cô Parker. Thời gian là bảy giờ tối, không có buổi ăn tối."

Như thường lệ, Keith nhanh chóng gật đầu và không khi nào nhìn về phía tôi.

"Được, tôi đã rõ."

Nói xong, tôi nhanh chóng cúi đầu bắt đầu ghi lại lịch trình. Tôi cố ý để mắt thật thấp, cố gắng không để lộ ra cảm xúc hỗn loạn trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro