Chương 9 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: JiaoFa

"Yeon Woo, giữ bình tĩnh. Chầm chậm hít vào...thở nhẹ ra...tốt lắm. Bây giờ hãy thả lỏng cơ thể đi...đúng rồi, cậu đang làm tốt lắm."

Nghe theo lời Stewart hướng dẫn, tôi cố gắng hít thở. Trong bóng tối xuất hiện hình ảnh mờ nhạt... Trong khi chờ tôi bình tĩnh trở lại, Stewart đưa tôi thuốc cùng với một ly nước.

Stewart có chút do dự khi đặt thuốc vào lòng bàn tay tôi. Thật may, tôi không phải đụng vào người anh ấy khi lấy ly nước. Sau khi chờ tôi uống xong thuốc, Stewart nói:

"Tình trạng của cậu đã khá hơn nhiều rồi, quả nhiên ngài Pittman đã giúp cậu rất nhiều."

Tôi bất lực trước ánh nhìn chăm chú của Stewart. Từ khi đó đã trôi qua ba ngày, tôi tự nhiên mà cùng Keith đi làm rồi tan ca. Nhưng có một vấn đề xuất hiện, tôi không thể thoải mái di chuyển khắp công ty giống như trước đây nữa. Mặc dù chưa có trường hợp khẩn cấp nào xảy ra, nhưng tôi rất sợ sẽ gặp phải tình huống như vậy.

Lần đầu tiên, tôi hiểu được cảm giác bị chi phối bởi nỗi sợ. Kết quả là mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ có thể ở phòng thư kí nối liền với phòng làm việc của Keith, thông qua điện thoại để xử lý toàn bộ việc trong công ty.

"Ngài Pittman nói ngài ấy có thể cho tôi một khoảng thời gian để chữa khỏi cho cậu, quả là tính cách của một Alpha trội." Stewart cười nói với tôi.

Mỗi ngày sẽ dành ra khoảng hai giờ để nghe tư vấn và dùng thuốc. Tôi không quá rõ tình trạng bản thân, nhưng theo lời bác sĩ nói thì tôi đã khá hơn chỉ sau bốn ngày. Điều này làm cho Stewart khá bất ngờ.

Có lẽ là do thuốc đã phát huy công dụng.

Tôi có thể thả lỏng bản thân, hai bả vai nhẹ đi rất nhiều, hô hấp cũng thuận lợi hơn.

Nếu như mọi thứ cứ tiếp tục thì việc bị sa thải cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi nhất định phải mau chóng khỏe lại.

Sự nhẫn nại của Keith là có giới hạn, tôi cảm thấy lo lắng đồng thời cũng rất bất an. Stewart ngồi trên sofa lặng lẽ chờ tôi bình tĩnh lại.

Trong lúc trò chuyện, Stewart luôn luôn để tôi ngồi gần cửa và giữ cho cửa luôn được mở, như vậy so với việc phải ở một mình khiến cho tôi an tâm hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả những người làm trong nhà, kể cả Charles, đều có thể đến giúp đỡ ngay lập tức. Chuyện này khiến tôi cực kì an tâm sau khi tới nhà Keith, hơn nữa đây cũng là đề nghị của Stewart.

Đáng ngạc nhiên, Stewart thật sự là một bác sĩ có thực lực. Tôi nghe nói rằng anh ấy có những yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với đối tượng được tư vấn, chỉ những người có thân phận cao quý mới nhận được lời khuyên và chữa trị, một công dân nhỏ như tôi thậm chí không đủ điều kiện để đặt lịch qua điện thoại. Tuy anh ấy là bác sĩ chính thức của Keith, nhưng từ lúc Keith qua mười tuổi đến nay đã không còn nhận tư vấn nữa.

"Chỉ là hình thức thôi. Tính cảnh giác của Alpha trội vốn rất mạnh."

Stewart nói như chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhưng điều đó lại khơi dậy lòng hiếu kì của tôi.

"Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?"

Stewart nhận ra cơ thể tôi đã thả lỏng, "Cậu đã làm thư kí cho ngài Pittman bao lâu rồi?"

"Được hai năm rồi."

"Ngoài ngài Pittman ra, cậu có từng gặp qua Alpha trội khác không?"

Tôi chợt nhớ tới Grayson Miller, nhưng tôi vẫn lắc đầu. Ngài ấy chẳng qua là một trong những người bạn của Keith mà tôi đã gặp mặt vài lần, không cần thiết phải nhắc đến vào lúc này, chỉ là "từng nhìn thấy" mà thôi.

"Không có."

"Nếu vậy không biết là đương nhiên. Cũng phải, người bình thường không hiểu nhiều về Alpha trội." - Stewart lẩm bẩm.

"Thứ lợi hại nhất của Alpha trội không phải là pheromone sao? Nhưng pheromone này có ảnh hưởng như thế nào tới não bộ, tuy chưa có nghiên cứu xác thực, nhưng nhất định có ảnh hưởng tới thân thể. Như là chỉ số IQ đặc biệt cao, thần kinh vận động xuất sắc, vẻ ngoài nổi bật, tính cách gần như chống xã hội,...đều là những đặc điểm chung của Alpha trội."

Stewart cười nhẹ, tiếp tục nói, "Cậu đã xem kết quả nghiên cứu mới nhất chưa? Hệ miễn dịch của Alpha trội rất mạnh. Bọn họ gần như sẽ không mắc bệnh, khi bị thương cũng hồi phục rất nhanh, tốc độ giải độc của họ cũng hơn hẳn người thường. Nếu cậu bỏ thêm cocaine hay thuốc lắc vào trong rượu rồi đưa cho họ uống cũng khó có thể chuốt say bọn họ, với lại bọn họ sẽ không bị ngộ độc chỉ là không thể vận động linh hoạt như bình thường mà thôi. Có phải nghe rất thú vị không? Đây chính là năng lực mà pheromone mang lại. Mặc dù có một số loại thuốc có thể gây ảnh hưởng tới Alpha trội, nhưng thực sự rất ít loại và nhiều loại thuốc phải được trộn lẫn trong rượu, quá trình khá phức tạp."

"Nghe ra thì có vẻ pheromone của Alpha trội là một vũ khí vạn năng nhỉ." tôi cúi thấp đầu thì thầm.

Stewart cười nhẹ rồi vẫy vẫy ngón tay, "Trên thế giới không tồn tại thứ hoàn mỹ tuyệt đối, thần trên cao vẫn còn chút lương tâm."

Tôi nghi hoặc chờ đợi anh ấy nói tiếp. Stewart dường như cảm thấy rất thú vị về chuyện này, tiếp tục giảng giải bằng giọng nhẹ nhàng, "Pheromone mạnh mẽ vừa hữu dụng cũng vừa nguy hiểm...Bởi vì khi tích lũy quá nhiều thì nó sẽ biến thành độc tố."

Anh ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào đầu mình, "Nơi này sẽ hỏng."

"Gì cơ?" tôi trừng hai mắt mà thốt lên.

Stewart không tán thành mà lên tiếng, "Nên nói như thế nào đây? Đại khái thì đầu óc sẽ trở nên điên loạn. Họ sẽ mất đi lý trí cho đến khi giải phóng hoàn toàn lượng pheromone. Vì không để tình huống đó xảy ra, phần lớn Alpha trội đều thường phải thả nó ra hàng ngày. Nếu ngày thường pheromone không được phát ra cộng với pheromone trong kì phát tình, não sẽ bị ngập trong pheromone."

Stewart nhìn tôi không nói được lời nào mà mỉm cười, "Bây giờ đã rõ ràng chưa - vì sao Alpha trội cực kỳ nhiệt tình với tình dục. Mặc dù nó có thể giải phóng một lượng lớn pheromone trong thời gian ngắn nhưng việc này cũng có giới hạn."

Tôi không che giấu được sự ngại ngùng trên khuôn mặt mình, thốt lên, "Nghe như đó là lí do hợp lí để biện bạch cho hành vi phóng đãng của bản thân nhỉ? Nhưng cho dù như vậy cũng không cần thường xuyên thay đổi đối tượng chứ." - tôi nói ra một cách rành mạch.

Stewart cười, nhúng nhúng vai, giống như không có lời gì để nói.

Sau một hồi, tôi cất tiếng hỏi, "Điên rồi sẽ trở nên thế nào?"

"Việc đó...trong phút chốc họ sẽ hoàn toàn mất đi ý thức." Stewart nheo mắt, "Nói cách khác, nếu trước mặt là một chú chó không chừng họ sẽ làm với chú chó đó luôn."

Sau khi nghe xong câu trả lời của anh ấy, suýt nữa tôi đã không giữ nổi ly nước của mình. Anh ấy đang nói chuyện nghiêm túc sao? Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy rồi tự hỏi.

Stewart chống một tay dưới cằm, mỉm cười với tôi, "Khi không có đối tượng, đây cũng chỉ là một biện pháp thôi. Dù sao khi bọn họ tỉnh táo lại thì điều gì cũng không nhớ được."

Tôi ngơ ngác nhìn Stewart, cảm thấy không thể tin được.

Tại sao anh ấy có thể nói ra lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy?

Tôi cố gắng mở miệng, "Ví dụ, đây chỉ là ví dụ thôi đúng chứ?"

Tôi hi vọng anh ấy sẽ cười và nói với tôi chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng anh ấy không phản ứng như tôi mong đợi. Stewart tựa hồ đang suy nghĩ về điều gì đó, tôi căng thẳng mà nhìn về anh ấy.

Trên mặt anh ấy hiện lên nụ cười dịu dàng, "Tuy chỉ là tin đồn, nhưng nghe nói một trong những anh em nhà Miller quả thực đã làm điều đó với một chú chó."

Tôi không nói nên lời, không thể đâu, tôi trừng to mắt. Stewart tiếp tục nói thêm, "Nghe nói là một con Rottweiler. Nếu là một con chó lớn như vậy, chắc chắn nó sẽ phù hợp với kích thước của Alpha trội hơn, ha ha. Nó không nên là Pomeranian, nó có chút quá...kích thước không vừa vặn đâu. Hình như nghe nói rằng Pomeranian cũng được chia thành loại nặng và loại nhẹ..."

Stewart dường như bị chính mình chọc cười. Nhưng tôi thì làm sao cũng không cười được.

Cho dù chỉ là tin đồn thì cũng được đồn quá rõ ràng rồi. Người anh em này rốt cuộc là ai? Mặc dù đó là những tin đồn không thể tin được, nhưng ngược lại cũng gây ra sự tò mò mạnh mẽ.

Sáu anh chị em trong gia đình Miller đều được biết đến là những Alpha trội. Cha của họ là chủ một văn phòng luật sư lớn, nhưng sau khi bước vào giới chính trị, vị trí này đã được chuyển giao cho con trai đầu lòng, Nassaniel Miller, luật sư chuyên nghiệp của một công ty máu lạnh được gọi là "Ác quỷ giới pháp lý". Bởi vì lý do gia tộc và huyết thống, tất cả mọi người trong gia đình này đều rất quen mặt với công chúng, ngoại trừ một người.

Con trai lớn nhất của ông là Nassaniel Miller; Cùng với Grayson, con trai thứ hai của ông ấy là một người luôn mỉm cười; Người con thứ ba, Chase Miller, thường được mọi người gọi với tên "Chó điên", người con thứ tư và thứ năm đều là con gái, nếu như được nhắc tới là anh em vậy có thể loại trừ hai người này.

Mặc dù cùng là con trai, nhưng người con kia lại chưa từng công khai gương mặt của chính mình. Ngoại trừ người sinh ra họ là một Omega trội, tất cả các thành viên khác trong gia đình đều là những Alpha trội, và người kia cũng không ngoại lệ.

Trong lúc nhớ lại khuôn mặt của bọn họ, tôi thoáng lạnh người. Cho dù là Nassaniel trời sinh lạnh lùng, hay một người vô tư như Grayson, thậm chí Chase nổi tiếng với tính tình điên rồ của mình, còn cả người con chưa từng lộ diện của nhà đó nữa,...bất luận có là ai đều khó thể tưởng tượng.

Ha...

Bỗng nhiên có gì đó phất phơ trước mắt, tôi giật mình nhảy dựng lên, khi ngẩng mặt lên, nhận ra Stewart đang quơ tay qua lại trước mặt mình.

"A, thật xin lỗi. Không cẩn thận suy nghĩ tới những thứ khác..."

Tôi vội vàng nói xin lỗi, Stewart mỉm cười.

"Không sao đâu, cậu xem, cũng không còn căng thẳng nữa."

Tôi chợt nhận ra, anh ấy nói đúng.

Stewart ngẩng cằm lên, "Bây giờ đã rõ được mấu chốt rồi, chỉ cần cậu tập trung thì sẽ rất ít gặp tình trạng bất an."

"Thì ra là như vậy." tôi an tâm mà cười nhẹ, "A, thì ra là vậy, việc anh bịa ra câu chuyện của nhà Miller chỉ là muốn dời đi sự chú ý của tôi thôi, đúng không?"

"Ưm, không phải đâu. Chuyện đó là thật." Stewart bác bỏ ý nghĩ của tôi một cách chắc chắn. Đối diện với nụ cười cứng ngắt của tôi, Stewart mỉm cười, "Tôi không có khả năng tạo một câu chuyện như vậy đâu. Mặc dù không biết tường tận sự việc, nhưng lời đồn là có thật. Họ là Alpha trội đấy, cậu có nhớ không? Bọn họ hoàn toàn có thể làm ra việc đó."

Thật đáng tiếc, tôi không cách nào phủ nhận việc này, chỉ có thể im lặng ngậm miệng.

"Khụ khụ"

Đúng lúc này, có tiếng ho khan truyền đến. Tôi quay đầu lại, phát hiện Charles đang đứng ngay cửa.

"Đã hết thời gian tư vấn, ngài có cần thêm thời gian không?"

"Không, không cần đâu. Hôm nay như vậy cũng đủ rồi."

Stewart chậm rãi đứng lên. Charles bước vào, cúi người xuống,"Thất lễ rồi."

Bác ấy nhẹ nhàng lấy cái ly đã hết nước ra khỏi tay tôi một cách thuần thục.

Stewart đi theo sau bác ấy. Tôi cũng xoay người lại và nói cảm ơn.

"Hôm nay thực sự cảm ơn anh."

"Ngày mai gặp lại, Yeon Woo...A, mai là cuối tuần."

Stewart đột nhiên nhớ lại, vội sửa lại lời nói của chính mình, "Thứ hai gặp lại."

Anh ấy mỉm cười rồi chào tôi, tôi cũng gật đầu lại, "Được, thứ hai gặp lại."

Sau khi Stewart và Charles cùng nhau rời khỏi đó, tôi ngơ ngẩn ngồi lại sofa. Lần đầu tiên được nghe về việc này, tôi cảm thấy khá bất công. Mặc dù trong đầu rất khinh miệt chuyện này, nhưng nội tâm tôi không ngừng thay Keith tự biện bạch.

Không có cách nào khác, ngài ấy sinh ra đã là như thế rồi.

Không quan tâm đến người khác, tùy ý mà đối đãi với những người xung quanh, tất cả đều do pheromone thôi...nhưng cho dù như vậy, bản thân mình cũng không thể trở thành người như vậy...tôi hiểu rõ, ngài ấy chính là loại người đó.

Tôi cảm thấy thật thất vọng khi bản thân đang nỗ lực bào chữa thay Keith. Đầu mũi cay cay, tôi hít sâu một hơi.

"Thế nào rồi?"

Giọng nói bất thình lình xuất hiện làm tôi nhảy cẩn ra khỏi ghế, Keith đang đứng ở ngoài cửa. Tôi mở to mắt, sợ hãi làm mí mắt tôi run lên. Keith nhìn thấy tôi như vậy thì cau mày, "Cậu khóc sao?"

Tôi lúng túng mà nhìn ngài ấy, Keith vẫn đang đứng ở nơi đó. Tôi trả lời một cách chậm chạp, "Không có"

Keith cau mày càng thêm sâu hơn. Ngài ấy đột nhiên di chuyển, đi bước lớn hướng về phía tôi. Tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đứng ngây ngốc. Không lâu sau, Keith đã đến trước mặt tôi. Khi ngón tay của ngài tiếng gần đến gò má rồi nhẹ nhàng lướt qua mắt tôi, điều đó khiến cho tôi hồn bay phách lạc. Giọng nói trầm thấp của Keith vang lên trước mặt tôi, "Mắt đều đã đỏ hết rồi."

Tôi thật sự muốn khóc rồi. Đáng lẽ ra, mình phải lập tức phủ nhận ngài ấy, nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể vội vã ho khan.

"Có chút mệt mỏi thôi, bây giờ ngài đã về rồi sao? Charles đã tiễn Stewart ra cửa rồi."

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề. Keith trầm lặng chạm vào khóe mắt tôi, sau đó rút tay về rồi vuốt tóc. Tôi im lặng nhìn ngón tay ngài xuyên qua từng sợi tóc dày đặc rồi trở lại vị trí ban đầu.

"Stewart đã nói chuyện gì?"

"Vâng?"

"Nói cho tôi nghe."

Keith lặng lẽ thúc giục tôi trả lời. Mãi đến lúc này tôi mới ý thức được ngài đã hiểu lầm rồi. Ngài ấy nghĩ rằng, trong quá trình điều trị tôi đã bị tổn thương cho nên mới khóc. Nhưng không phải như vậy.

"Cảm ơn sự quan tâm của ngài, nhưng tôi thực sự cảm thấy chút mệt mỏi thôi."

Tôi vô lực cười cười, hy vọng lời nói dối của mình có thể lừa được ngài ấy. Đây rõ ràng là một hy vọng vô nghĩa. Ngay từ đầu, Keith căn bản sẽ không để tâm đến sắc mặt tôi, mặc kệ tôi có nói dối hay không, tôi hoàn toàn không xứng đáng được ngài ấy quan tâm.

Nhưng rất lâu tôi mới ý thức được điều này. Tôi vội vàng cất tiếng nói, "Cuộc hẹn của ngài như thế nào rồi? Hôm nay ngài về nhà sớm quá."

Vốn định chuyển chủ đề, không ngờ được đã tự đâm mình một cú. Hôm nay, Keith đáng ra đang hẹn hò với đối tượng mới ở khách sạn. Sau khi đưa tôi về nhà, Keith liền đi thẳng tới khách sạn. Tôi biết rõ mục đích của việc đến đó hơn bất kì ai.

Keith cười nhạt, "Hẹn hò?"

Tôi không có gì để nói, đành ngậm miệng lại. Nhưng rất nhanh, tôi lại phạm phải sai lầm, "Thật ngại quá, bạn tình vẫn làm cho ngài thỏa mãn chứ?"

Rốt cuộc mình đang nói cái gì đây, vì sao lại muốn hỏi đến vấn đề này? Quan trọng là, mình không hề muốn biết đáp án cho câu hỏi này.

Trước mắt bỗng nhiên mờ mịt – pheromone của Keith. Chúng hòa lẫn vào không khí tự nhiên đến nổi không thể nhận ra được. Khung cảnh trước mắt không ngừng xoay vòng, Keith lập tức nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía trước. "Bụp" một tiếng, tôi đụng vào thứ gì đó, nhưng không cảm thấy đau đớn và rồi nhắm mắt trong mùi hương ngọt ngào.

"Khi nào cậu mới trở nên quen thuộc đây?"

Tôi không biết ngài ấy có thực sự tò mò không hay chỉ là phàn nàn. Tôi giống như đã trở thành một cái tượng gỗ, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai ngài. Keith vươn cánh tay, nhưng không đẩy tôi ra, mà để tôi dựa vào người để tôi có thể ngửi thấy mùi hương của ngài ấy.

Pheromone nhàn nhạt pha trộn với một mùi hương tươi mát của trang phục xung quanh mũi của tôi, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm hòa quyện cùng sự khô ráo của làn da. Đó là mùi còn sót lại sau khi quan hệ. Tôi cảm thấy hơi buồn bực.

Chìm đắm trong vòng tay của pheromone, tôi lẩm bẩm, "Nhờ Stewart, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Tôi hít một hơi thật sâu, lại từ từ nôn ra. Mùi hương pheromone của Keith đã đi sâu vào xương tủy của tôi. Ý thức của tôi dần dần mê man. Nhưng thật yên tâm, mỗi ngày tôi đều uống nhiều thuốc ức chế hơn so với liều lượng quy định, không bao giờ có khả năng phát tình trước mặt người đàn ông này, cũng không bao giờ để cho người đàn ông này cơ hội chế nhạo tôi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cũng phát điên?

Nếu có thể giống như những Alpha trội, tôi cũng mất đi kí ức hoàn toàn? Nếu được như vậy thì tốt rồi, haha.

Tôi hít một hơi thật sâu như một tiếng thở dài. Mặc dù tôi đã nhớ được mùi vị của người đàn ông này, nhưng vĩnh viễn không thể quen được nó. Bởi vì tôi là một Omega, vẫn là một Omega bị người đàn ông trước mặt mê hoặc.

Nếu một ngày, tình yêu của tôi dành cho người đàn ông này biến mất, liệu rằng mùi hương này có còn tác dụng với tôi không?

Tôi bỗng nhiên trở nên tò mò. Nhưng bây giờ là như vậy, trái tim này vẫn đau đớn như vậy, dù sao cũng không thể tưởng tượng được một ngày như thế sẽ đến.

Phát tình có thể bị ức chế bởi thuốc men, nhưng cảm xúc là điều không thể tránh khỏi. Ý thức hỗn loạn đột ngột bị cắt đứt, đầu gối luôn miễn cưỡng chống đỡ lập tức trở nên mềm nhũn, cảm giác như đang ngã xuống. Keith lập tức bắt lấy cánh tay tôi, mặc dù may mắn không phải ngã trên đất, nhưng tôi đã quỳ xuống trước mặt Keith.

Tôi ngẩng đầu lên muốn nói lời xin lỗi với Keith, nhưng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đó, lời muốn nói đều không nói được. Keith lặng lẽ nhìn tôi.

Haizz...

Ngài ấy đột nhiên thở dài. Tôi lặng lẽ nhìn lên, chớp chớp mắt.

Thân thể đột nhiên lơ lửng. Keith nâng tôi lên và ném vào một cái ghế sofa. Sự đau đớn của thân thể không thể che giấu được sự hoảng hốt. Tôi chậm rãi quay đầu lại. Keith chống hai tay trên ghế sofa, cúi đầu nhìn tôi. Tôi vô ý ngừng lại hô hấp.

Đã bao giờ tôi nhìn thấy Keith ở khoảng cách gần như vậy chưa? Đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được, chỉ mơ hồ nhận ra đôi đồng tử tím của ngài ấy hôm nay có màu sắc đặc biệt dữ dội.

Hoa diên vĩ...

Khi tôi thình lình nghĩ đến những bông hoa tím rực rỡ, Keith cúi đầu xuống.

Là muốn hôn tôi sao?

Tôi nhắm mắt lẳng lặng ôm kỳ vọng ngớ ngẩn. Nhưng tôi sai rồi. Hô hấp của tôi ngừng lại, cảm nhận làn hơi nhè nhẹ trên cổ.

Tôi cảm giác Keith đang hít một hơi thật sâu ở cổ tôi – ngài ấy ngửi thấy mùi hương của tôi, giống như một cặp Alpha và Omega đang kết hợp. Động mạch trên cổ đập một cách điên cuồng. Hầu hết mọi người khi chấp nhận nhau, họ sẽ quen với mùi vị của nhau. Những người này cho rằng việc che giấu những ham muốn ban đầu là không phù hợp với bản chất con người. Nhưng nghịch lý thay, bản thân lại hành động như một con thú.

"Bọn họ vốn là dã thú..." lời nói của Huitek vang vọng trong đầu, tôi của bây giờ có khác gì bọn họ đâu...

Tôi hít sâu một hơi, chuyên tâm tiếp nhận toàn bộ pheromone của Keith. Cảm giác khi người ta hút thuốc phiện cũng là như thế nào này ư? Thân thể trở nên nhẹ hơn không khí, ngay cả linh hồn cũng như đang bay vào hư không. Nhưng hoàn toàn không cảm nhận được nỗi sợ hãi, chỉ có cảm giác vô lực khiến cho tâm trạng vui vẻ cùng với cơn say triền miên. Mãi đến lúc giọng nói của Keith cất lên đã đưa tôi về với thực tại.

"Vì sao không có mùi hương?"

Tôi miễn cưỡng nâng mi mắt nặng trĩu. Bất giác, Keith ngẩng đầu nhìn tôi. Gương mặt gần như kề bên má khiến tôi run rẩy. Hình như chỉ cần đưa môi lên một chút là có thể chạm vào nhau. Nếu không phải cái lý trí mỏng hơn tờ giấy níu tôi lại, tôi đã làm như vậy. Cũng may, tôi vẫn chưa mất trí hoàn toàn.

"Bởi vì...tôi đã uống thuốc...nhiều hơn liều quy định."

Keith yên lặng nhìn chằm chằm tôi, không cách nào nhìn rõ màu sắc đôi con ngươi đang trở nên đậm hơn.

"Bắt đầu uống lúc nào?"

"Kể từ lúc...pheromone của ngài..."

Trong nhất thời, Keith không phản ứng gì, đôi mày khẽ nhíu lại, "Haizz..."

Ngài lại thở dài, hình như đang nhớ lại gì đó. Tôi cứ tưởng ngài ấy đã sớm quên chuyện này, nhưng chính tôi lại quên mất, ngài ấy là người có trí nhớ cực tốt.

Tôi nghĩ ngợi lung tung một lúc, cho đến khi Keith mở miệng, "Từ lúc đó đã không còn mùi hương nữa?"

Tôi tự mình lẩm bẩm bởi vì không biết nên đáp lại như thế nào. Cho nên tôi chỉ có thể trả lời "Đúng vậy"

Keith lại trầm mặc lần nữa.

Vẻ mặt của ngài ấy bất chợt trở nên rất vi diệu - khó xử, bối rối, không vui, xúc động, ngượng ngùng - biểu cảm vô cùng phong phú, thậm chí khiến tôi nghĩ ngài ấy vốn là một người có biểu cảm phong phú như vậy.

Thình lình, Keith đứng lên. Vóc người cao lớn khiến tôi như ngồi trong cảm giác bị áp bức mơ hồ. Trước mặt ngài, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, vì vậy tôi bất giác thu vai lại. Ngài sờ sờ cằm mình, như thể suy nghĩ gì đó, sau đó thì vuốt tóc.

"Lên trên đi." Keith nói ra những lời này lúc nào không biết, sau đó quay người bước đi, tôi chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng của ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro